Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 90: Bật nắp quan tài!!!
[Hải Béo]: 500 anh em này, cướp được chỗ là tốt lắm rồi, các anh em có tưởng tượng được 8 mạng trong ký túc bọn tôi phải châu đầu vào một máy xem không?
[Đại Tinh Phái]: Mà nói chứ, Streamer của phòng này dị dã man luôn, người xem giới hạn chỉ có 3,000 người, thế thì ai xem ai đừng. Không biết có ai giàu ngầm, dùng mấy cái “cửu ngũ chí tôn” tặng cho Streamer, đẩy giới hạn mức người xem lên cao hơn nhỉ.
[Không Phục thì Nhào Vô]: Dùng cũng vô dụng thôi, Streamer phòng này dị vãi lúa, không giống quy tắc trong app livestream bình thường đâu.
Khương Bồng Cơ nhìn một đám người oán hận và thảo luận trên màn hình, hơi nhíu mày chút rồi gửi một đoạn bình luận.
[Streamer V]: Mọi người đừng nôn nóng quá, hạn mức trong phòng chiếu đã ghi rõ ở thông báo rồi.
Cô paste nội dung hình thức livestream giao lưu 50% và giao lưu 100% lên màn hình.
[Streamer V]: Giờ đang tiếp nhận nội dung theo hình thức livestream giao lưu 100%, mọi người muốn xem gì thì cứ thêm tag vào, tôi sẽ chọn nội dung rồi tổ chức vote. Còn nội dung livestream giao lưu 50% thì chờ khi nào có dịp nào thích hợp thì tôi sẽ mở sau.
Vì phòng chiếu giờ toàn là người xem mới, nên Khương Bồng Cơ mới nói lại quy tắc livestream cho họ.
[Hải Béo]: Hớ hớ hớ, tôi muốn xem Streamer livestream cảnh lượn lầu xanh, nghe nói phòng chiếu này có nhiều gái ngon lắm nha.
Đại loại là vì không khí xã hội cổ đại nên rất nhiều người thấy tò mò với ngành nghề mẫn cảm và ám muội này.
Người xem [Hải Béo] vừa gợi chuyện, nhất thời trên màn hình chỉ toàn là dạo lầu xanh, xem kỹ nữ các kiểu.
[Đại Tinh Phái]: Không phải chứ, nghe nói Streamer này là gái đấy, kêu một cô gái dạo lầu xanh ấy hả, chúng mày điên hết rồi à? Mấy nơi như thế loại người gì mà không có. Nếu bạn Streamer đây không cẩn thận mắc bẫy rồi bị ức hiếp thì sao? Một đám chỉ biết gây chuyện!
Có người muốn gây chuyện thì ắt có “thanh niên ba tốt” cương trực rồi.
Nhưng mà, bản thân Khương Bồng Cơ cũng rất muốn đi một lần, ngắm người đẹp để bổ mắt.
Chỉ là... chắc ông bô Liễu Xa không muốn thấy con gái mình dạo lầu xanh đâu nhỉ?
Cô im lặng theo dõi bình luận một lát rồi quay ra nói với Đạp Tuyết bằng vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra: “Đi gọi Từ Kha qua đây.”
Tầm Mai vừa nghe thấy tên Từ Kha, đôi mắt liền sáng rực lên, nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt khao khát.
Đạp Tuyết thì không hài lòng cho lắm, ấn tượng của cô nàng với Từ Kha không quá tốt.
Cô lé mắt sang thì nhìn thấy phản ứng của Tầm Mai, tuy không vui nhưng vẫn đi gọi Từ Kha.
Chỗ của Từ Kha cách viện của Khương Bồng Cơ không quá xa, Đạp Tuyết tay chân nhanh nhẹn, không lâu sau đã dẫn người tới rồi.
Khương Bồng Cơ nói với Từ Kha “đi thôi“.
Cô nghĩ lần đầu tiên chính thức huấn luyện gia đinh vẫn nên tự mình ra mặt thì hơn, nhìn Từ Kha bé nhỏ thế này, hoàn toàn không có tính uy hiếp nào cả.
Hôm nay khác hôm qua, đi tới nông trang, trừ xe ngựa của Khương Bồng Cơ ra phía sau còn có thêm hai xe chở đồ nặng nữa.
Từ Kha thấy vậy thì khó hiểu, bèn hỏi: “Lang quân, đây là gì vậy?”
Khương Bồng Cơ giải thích đơn giản bằng một câu.
“Nếu huấn luyện thì không thể thiếu vật phẩm cần thiết. Những thứ này là chuẩn bị cho lúc huấn luyện. Ta còn để phòng thêu thùa làm khá nhiều bao cát, nhưng vì là vải thô nên cát rất dễ lọt ra ngoài, nên chọn đất sét khô thay thế.”
Từ Kha nghiêng đầu tưởng tượng, nhớ tới bức tranh mà Khương Bồng Cơ vẽ hồi trước, rồi còn lượng gỗ lớn hôm qua mua nữa.
“Gỗ hôm qua mua cũng là để chế tạo đồ dùng trong huấn luyện ạ?”
Khương Bồng Cơ cũng không giấu diếm, gật đầu đáp: “Ừ, loại này thì khá phức tạp, thợ mộc nói cần dăm bữa nửa tháng mới làm ra được. Nhưng có dùng được hay không thì chưa biết, nếu không dùng được thì cần phải tìm loại gỗ khác hoặc vật khác thay thế.”
Từ Kha nghĩ lại mấy bức tranh kỳ lạ lúc trước, có hơi mù mờ: “Tiểu nhân nghe nói nhà họ Liễu làm thợ mộc giỏi nhất nhì quận Hà Gian này. Thợ mộc nhà đó kỹ năng ai cũng hơn người cả, kinh nghiệm cũng phong phú vô cùng, đến họ mà cũng thấy khó khăn, không biết là thứ gì vậy?”
Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, kỳ quái hỏi: “Ngươi có thấy gia đinh nào đi tuần tra mà tay không tấc sắt không?”
Những thứ yêu cầu thợ mộc làm gấp tất nhiên là vũ khí dùng thuận tay rồi.
Từ Kha biến sắc hỏi lại: “Binh khí tự chế sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi, chẳng qua là cung nỏ ta đã cải tạo mà thôi, bình thường còn có thể dùng để săn bắn nữa. Lời ngươi nói lúc trước đã làm ta ngộ ra, không phải ai cũng có sức mạnh để kéo một cây cung nặng trịch, dù là người khỏe mạnh, nhưng ngày ngày ăn không đủ no, đừng nói là kéo cung bắn tên, đến đứng cũng không vững nữa là. Và không phải ai cũng có tài thiện xạ, muốn có thì phải khổ luyện lâu dài, năng suất này quá thấp.”
Tuy cô không nói rõ ràng tỉ mỉ ra, nhưng Từ Kha cũng nghe hiểu ẩn ý trong đó rồi. Cung tên mà lang quân lệnh cho thợ mộc làm gấp ấy, kể cả là người không có sức vóc, không có đôi mắt tinh tường, cũng có thể đạt tới trình độ thiện xạ?
“Nếu thật sự có thần binh như vậy, lang quân cần chọn người thật kỹ vào, nhỡ lộ bí mật.” Từ Kha nhìn bề ngoài thì bĩnh tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã sớm dậy sóng rồi... trên đời thật sự có thứ thần kỳ thế sao?
Khương Bồng Cơ gật đầu, ở thời đại lạc hậu, chiến tranh thường dùng vũ khí lạnh, bất kỳ sự xuất hiện của vũ khí tiên tiến nào cũng sẽ trở thành con át chủ bài, tạo hiệu quả lớn. Tuy cô không quá để ý đến thứ này, nhưng cũng không thể để người khác chiếm lợi được.
“Lang quân nhà ngươi cũng không phải loại người “ngốc bạch ngọt”, chuyện quan trọng như vậy tất nhiên phải tìm người đáng tin cậy rồi.”
“Ngốc bạch ngọt? Có nghĩa là gì vậy ạ?” Từ Kha theo phản xạ gật đầu, lúc sau lại ngẩn ra hỏi lại.
Khương Bồng Cơ nghiêm túc giải thích: “Ngốc bạch ngọt nghĩa là... không đáng tin ấy.”
Toàn thể khán giả trong phòng livestream thấy Khương Bồng Cơ chọc Từ Kha như vậy, ai ai cũng tỏ vẻ đau lòng.
[Trong Miệng Toàn Thức Ăn Cho Chó]: *emo khóc cười* Streamer ơi là Streamer, cô đúng là xấu bụng quá đi, đừng bắt nạt Cục Cưng Moe Moe thế chứ.
Thanh niên Từ Kha trông rất giống một “tiểu thịt tươi” đang nổi ở chỗ bọn họ, nickname fan đặt cho cậu ấy là Cục Cưng Moe Moe.
[Nước Biếc Gợn Sóng Vì Gió]: *bye bye* Sống bao lâu nay, lần đầu nghe nói “ngốc bạch ngọt” là không đáng tin.
[Tuyết Thanh Sơn Bạc Trắng Đầu]: Có ai không, mau tới giúp với, giáo viên ngữ văn của Streamer bật nắp quan tài sống dậy rồi! Mau qua đè nắp quan tài giúp với!!!
Khương Bồng Cơ thầm nhún vai, cái từ “ngốc bạch ngọt” này cô học từ bọn họ cơ mà, giải thích sai còn trách cô sao?
Từ Kha nghe vậy mới nghiêm túc nói: “Lang quân đương nhiên không phải “ngốc bạch ngọt” rồi.”
Ngài là người rất đáng tin cậy!
[Đại Tinh Phái]: Mà nói chứ, Streamer của phòng này dị dã man luôn, người xem giới hạn chỉ có 3,000 người, thế thì ai xem ai đừng. Không biết có ai giàu ngầm, dùng mấy cái “cửu ngũ chí tôn” tặng cho Streamer, đẩy giới hạn mức người xem lên cao hơn nhỉ.
[Không Phục thì Nhào Vô]: Dùng cũng vô dụng thôi, Streamer phòng này dị vãi lúa, không giống quy tắc trong app livestream bình thường đâu.
Khương Bồng Cơ nhìn một đám người oán hận và thảo luận trên màn hình, hơi nhíu mày chút rồi gửi một đoạn bình luận.
[Streamer V]: Mọi người đừng nôn nóng quá, hạn mức trong phòng chiếu đã ghi rõ ở thông báo rồi.
Cô paste nội dung hình thức livestream giao lưu 50% và giao lưu 100% lên màn hình.
[Streamer V]: Giờ đang tiếp nhận nội dung theo hình thức livestream giao lưu 100%, mọi người muốn xem gì thì cứ thêm tag vào, tôi sẽ chọn nội dung rồi tổ chức vote. Còn nội dung livestream giao lưu 50% thì chờ khi nào có dịp nào thích hợp thì tôi sẽ mở sau.
Vì phòng chiếu giờ toàn là người xem mới, nên Khương Bồng Cơ mới nói lại quy tắc livestream cho họ.
[Hải Béo]: Hớ hớ hớ, tôi muốn xem Streamer livestream cảnh lượn lầu xanh, nghe nói phòng chiếu này có nhiều gái ngon lắm nha.
Đại loại là vì không khí xã hội cổ đại nên rất nhiều người thấy tò mò với ngành nghề mẫn cảm và ám muội này.
Người xem [Hải Béo] vừa gợi chuyện, nhất thời trên màn hình chỉ toàn là dạo lầu xanh, xem kỹ nữ các kiểu.
[Đại Tinh Phái]: Không phải chứ, nghe nói Streamer này là gái đấy, kêu một cô gái dạo lầu xanh ấy hả, chúng mày điên hết rồi à? Mấy nơi như thế loại người gì mà không có. Nếu bạn Streamer đây không cẩn thận mắc bẫy rồi bị ức hiếp thì sao? Một đám chỉ biết gây chuyện!
Có người muốn gây chuyện thì ắt có “thanh niên ba tốt” cương trực rồi.
Nhưng mà, bản thân Khương Bồng Cơ cũng rất muốn đi một lần, ngắm người đẹp để bổ mắt.
Chỉ là... chắc ông bô Liễu Xa không muốn thấy con gái mình dạo lầu xanh đâu nhỉ?
Cô im lặng theo dõi bình luận một lát rồi quay ra nói với Đạp Tuyết bằng vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra: “Đi gọi Từ Kha qua đây.”
Tầm Mai vừa nghe thấy tên Từ Kha, đôi mắt liền sáng rực lên, nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt khao khát.
Đạp Tuyết thì không hài lòng cho lắm, ấn tượng của cô nàng với Từ Kha không quá tốt.
Cô lé mắt sang thì nhìn thấy phản ứng của Tầm Mai, tuy không vui nhưng vẫn đi gọi Từ Kha.
Chỗ của Từ Kha cách viện của Khương Bồng Cơ không quá xa, Đạp Tuyết tay chân nhanh nhẹn, không lâu sau đã dẫn người tới rồi.
Khương Bồng Cơ nói với Từ Kha “đi thôi“.
Cô nghĩ lần đầu tiên chính thức huấn luyện gia đinh vẫn nên tự mình ra mặt thì hơn, nhìn Từ Kha bé nhỏ thế này, hoàn toàn không có tính uy hiếp nào cả.
Hôm nay khác hôm qua, đi tới nông trang, trừ xe ngựa của Khương Bồng Cơ ra phía sau còn có thêm hai xe chở đồ nặng nữa.
Từ Kha thấy vậy thì khó hiểu, bèn hỏi: “Lang quân, đây là gì vậy?”
Khương Bồng Cơ giải thích đơn giản bằng một câu.
“Nếu huấn luyện thì không thể thiếu vật phẩm cần thiết. Những thứ này là chuẩn bị cho lúc huấn luyện. Ta còn để phòng thêu thùa làm khá nhiều bao cát, nhưng vì là vải thô nên cát rất dễ lọt ra ngoài, nên chọn đất sét khô thay thế.”
Từ Kha nghiêng đầu tưởng tượng, nhớ tới bức tranh mà Khương Bồng Cơ vẽ hồi trước, rồi còn lượng gỗ lớn hôm qua mua nữa.
“Gỗ hôm qua mua cũng là để chế tạo đồ dùng trong huấn luyện ạ?”
Khương Bồng Cơ cũng không giấu diếm, gật đầu đáp: “Ừ, loại này thì khá phức tạp, thợ mộc nói cần dăm bữa nửa tháng mới làm ra được. Nhưng có dùng được hay không thì chưa biết, nếu không dùng được thì cần phải tìm loại gỗ khác hoặc vật khác thay thế.”
Từ Kha nghĩ lại mấy bức tranh kỳ lạ lúc trước, có hơi mù mờ: “Tiểu nhân nghe nói nhà họ Liễu làm thợ mộc giỏi nhất nhì quận Hà Gian này. Thợ mộc nhà đó kỹ năng ai cũng hơn người cả, kinh nghiệm cũng phong phú vô cùng, đến họ mà cũng thấy khó khăn, không biết là thứ gì vậy?”
Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, kỳ quái hỏi: “Ngươi có thấy gia đinh nào đi tuần tra mà tay không tấc sắt không?”
Những thứ yêu cầu thợ mộc làm gấp tất nhiên là vũ khí dùng thuận tay rồi.
Từ Kha biến sắc hỏi lại: “Binh khí tự chế sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi, chẳng qua là cung nỏ ta đã cải tạo mà thôi, bình thường còn có thể dùng để săn bắn nữa. Lời ngươi nói lúc trước đã làm ta ngộ ra, không phải ai cũng có sức mạnh để kéo một cây cung nặng trịch, dù là người khỏe mạnh, nhưng ngày ngày ăn không đủ no, đừng nói là kéo cung bắn tên, đến đứng cũng không vững nữa là. Và không phải ai cũng có tài thiện xạ, muốn có thì phải khổ luyện lâu dài, năng suất này quá thấp.”
Tuy cô không nói rõ ràng tỉ mỉ ra, nhưng Từ Kha cũng nghe hiểu ẩn ý trong đó rồi. Cung tên mà lang quân lệnh cho thợ mộc làm gấp ấy, kể cả là người không có sức vóc, không có đôi mắt tinh tường, cũng có thể đạt tới trình độ thiện xạ?
“Nếu thật sự có thần binh như vậy, lang quân cần chọn người thật kỹ vào, nhỡ lộ bí mật.” Từ Kha nhìn bề ngoài thì bĩnh tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã sớm dậy sóng rồi... trên đời thật sự có thứ thần kỳ thế sao?
Khương Bồng Cơ gật đầu, ở thời đại lạc hậu, chiến tranh thường dùng vũ khí lạnh, bất kỳ sự xuất hiện của vũ khí tiên tiến nào cũng sẽ trở thành con át chủ bài, tạo hiệu quả lớn. Tuy cô không quá để ý đến thứ này, nhưng cũng không thể để người khác chiếm lợi được.
“Lang quân nhà ngươi cũng không phải loại người “ngốc bạch ngọt”, chuyện quan trọng như vậy tất nhiên phải tìm người đáng tin cậy rồi.”
“Ngốc bạch ngọt? Có nghĩa là gì vậy ạ?” Từ Kha theo phản xạ gật đầu, lúc sau lại ngẩn ra hỏi lại.
Khương Bồng Cơ nghiêm túc giải thích: “Ngốc bạch ngọt nghĩa là... không đáng tin ấy.”
Toàn thể khán giả trong phòng livestream thấy Khương Bồng Cơ chọc Từ Kha như vậy, ai ai cũng tỏ vẻ đau lòng.
[Trong Miệng Toàn Thức Ăn Cho Chó]: *emo khóc cười* Streamer ơi là Streamer, cô đúng là xấu bụng quá đi, đừng bắt nạt Cục Cưng Moe Moe thế chứ.
Thanh niên Từ Kha trông rất giống một “tiểu thịt tươi” đang nổi ở chỗ bọn họ, nickname fan đặt cho cậu ấy là Cục Cưng Moe Moe.
[Nước Biếc Gợn Sóng Vì Gió]: *bye bye* Sống bao lâu nay, lần đầu nghe nói “ngốc bạch ngọt” là không đáng tin.
[Tuyết Thanh Sơn Bạc Trắng Đầu]: Có ai không, mau tới giúp với, giáo viên ngữ văn của Streamer bật nắp quan tài sống dậy rồi! Mau qua đè nắp quan tài giúp với!!!
Khương Bồng Cơ thầm nhún vai, cái từ “ngốc bạch ngọt” này cô học từ bọn họ cơ mà, giải thích sai còn trách cô sao?
Từ Kha nghe vậy mới nghiêm túc nói: “Lang quân đương nhiên không phải “ngốc bạch ngọt” rồi.”
Ngài là người rất đáng tin cậy!
Tác giả :
Nấm Hương Xào