Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 240: Cuộc chiến tiệm lương thực (1)
“Tiểu phụ xin được thay mặt phu quân cảm ơn ngài trước…”
Ông ta lặng lẽ tránh đi cái hành lễ của ái thiếp Mạnh Trạm.
Đừng nói cái khác, chỉ riêng cái bí mật không cẩn thận nghe được vừa mới nãy, ông ta cảm thấy… danh tiếng của Mạnh thị, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt.
Mạnh thị lấy con dòng thứ đổi thành dòng chính, hành động đi ngược với luân lý này thật đúng là xưa nay hiếm thấy.
Ông ta không muốn dính vào cục diện hỗn loạn này.
“Mạnh quận thủ gặp phải trắc trở phen này cần phải tĩnh tâm dưỡng bệnh. Không thể nổi giận thêm nữa, tránh làm tổn thương đến căn cốt.”
Y quan còn chưa bước ra khỏi con đường lớn nơi Mạnh phủ tọa lạc đã bị gọi lại xem bệnh cho Mạnh Trạm tiếp. Ông lại viết một đơn thuốc khác, dặn dò thêm mấy câu.
Người bạn đó cũng nhân cơ hội này để xin phép ra về, nếu còn ở lại ông lo rằng mình sẽ lại nghe thấy tin động trời gì đó.
***
Cái chết của Mạnh Lượng khiến cho toàn bộ Mạnh phủ đều bi thương, cả phủ đều mặc áo tang. Mạnh Gia Quân cũng bị ra lệnh cưỡng chế túc trực bên quan tài của Mạnh Lượng khóc tang.
Hành động này của Mạnh Trạm, đương nhiên bị không ít người ngăn cản, nhất là mấy vị bô lão trong gia tộc.
Mạnh Lượng là ai?
Chỉ là một đứa “con trai dòng chính” còn chưa nhược quán!
Đối với bên ngoài thì là con dòng chính, nhưng năm đó có một vài vị bô lão trong tộc nghe phong phanh về thân phận của Mạnh Lượng, biết chuyện này không bình thường, có phải con dòng chính hay không vẫn phải đặt một dấu hỏi chấm. Mạnh thị cũng không thiếu người đến mức không thể không có Mạnh Lượng, ứng cử viên sáng giá thừa kế Mạnh thị vẫn còn nhiều.
Một đứa “con trai dòng chính” chết thế mà lại bắt toàn bộ Mạnh Gia Quân để tang, trông linh cữu cho nó?
Mạnh Trạm cho nó là ai?
Hoàng đế của hoàng thất Đông Khánh băng hà có khi còn chưa được hưởng đãi ngộ này.
Càng quan trọng hơn là, thời điểm hiện giờ rất rối ren, bạo loạn ở quận Mạnh càng lúc càng lớn, bạo dân chỗ nào cũng có. Mạnh Gia Quân còn phải xử lý những chuyện đó, lấy đâu ra thời gian trông linh cữu cho một thằng nhóc con?
Nhắc đến mới nhớ, nguyên nhân sâu xa của lần bạo loạn lần này cũng chính là do Mạnh Lượng mà ra.
Chết cũng tốt, dù sao xuất thân cũng bất chính.
Nếu không phải là Mạnh Trạm quá yêu chiều đứa con trai này, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng, thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt với đứa con trai trưởng – người thừa kế chân chính thì mấy vị bô lão cũng lười phải để ý đến Mạnh Lượng… chẳng qua chỉ là một đống bùn nhão vô tích sự, sống thì lãng phí không khí, chết rồi còn lãng phí đất.
Mạnh Trạm lần này vô cùng quyết tâm, khăng khăng không chịu nhượng bộ.
Hai bên tranh chấp mãi không xong, kết quả là trong Mạnh Gia Quân xuất hiện mấy luồng ý kiến khác nhau, tin tức dân chúng bạo loạn mà họ khổ tâm giấu giếm như thể mọc cánh, nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi.
Bách tính ở những quận huyện lân cận nghe ngóng được tin tức, người người đều cảm thẩy hoảng hốt bất an.
***
“Mạnh thị, quả nhiên là tạo nghiệp!”
Một chiếc xe ngựa có vẻ bề ngoài đơn giản đỗ lại trên con đường núi, người đàn ông mặc áo xanh trong xe ngựa vén rèm xe lên nhìn cảnh tượng dân chúng hỗn loạn bên ngoài. Ai nấy đều quần áo rách rưới, vẻ mặt vàng vọt đói khát trông chẳng khác gì cảnh tượng trong thời buổi loạn lạc, ông ta thầm thở dài, thả tấm rèm xuống.
Xem bộ dạng, đây chẳng phải là vị khách ở Mạnh phủ lúc trước hay sao?
Lúc này, hộ vệ ở bên ngoài mới thấp giọng hỏi ông ta.
“Lão gia, giờ chúng ta về kinh trước, hay là…”
Trong giọng nói của hộ vệ chứa đựng cả sự quan tâm lẫn căng thẳng, chuyến đi lần này bọn họ tổng cộng chỉ có mười một người bao gồm cả người đàn ông đang ngồi trong xe kia. Nếu như gặp phải một toán dân bạo loạn lớn, bọn họ không dám bảo đảm sự an toàn cho người đàn ông đang ngồi trong xe này. Dừng ở đây thêm lâu thêm phút nào là nguy hiểm tăng thêm ngần ầy.
Người đàn ông đó im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng, “Không, đi Lang Gia!”
Ông có một vài nghi vấn, cần phải hỏi người bạn nhỏ tuổi kia ngay lập tức.
Chiếc xe ngựa nhanh chóng biến mất trên con đường núi gập ghềnh.
“Uyên Kính, ông nhận toàn những học trò gì thế này…”
Dường như có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng người đàn ông đó than thở.
***
Nội bộ Mạnh Gia Quân xuất hiện các luồng ý kiến trái chiều, công cuộc trấn áp càng lúc càng lỏng lẻo khiến cho tình hình bạo loạn càng lúc càng dữ dội.
Quận Hà Gian cách quận Mạnh chưa đến nửa tháng đi đường, đương nhiên là nơi đầu tiên bị ảnh hưởng đến.
Khương Bồng Cơ theo thường lệ dạo phố một phòng rồi mới về phủ, những tin tức thu nhặt được khiến biểu cảm trên gương mặt cô trở nên lạnh lẽo hơn. Cách một cái màn hình, khán giả cũng có thể cảm nhận được bầu không khí đè nén xung quanh cô, ngay đến cả những bình luận đùa giỡn trêu chọc cũng giảm đi một lượng lớn.
“Giá lương thực đã tăng gấp tám lần so với giá gốc… Cứ như thế này, cung không đủ cầu.” Từ Kha vội vàng nhảy xuống xe ngựa, nhanh chân đi đến thư phòng của Khương Bồng Cơ, ngồi quỳ trước mặt cô hỏi: “Lang quân, bây giờ là lúc chúng ta nên hành động rồi.”
Đợi đến khi giá lương thực tăng vọt thật sự, bọn họ có muốn kiềm chế cũng khó, đến lúc đó bọn họ sẽ phải đối diện với cảnh toàn bộ thương nhân bán lương thực của Hà Gian bắt tay nhau chèn ép bách tính. Đằng sau những thương nhân này còn có các sĩ tộc, chỉ một hai nhà thì không sợ, nhưng tất cả bắt tay lại với nhau thì rất khó nói.
“Không vội…” Khương Bồng Cơ vẫn không có biểu cảm gì, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Cái dáng vẻ bình thản này khiến cho Từ Kha nôn nóng đến mức suýt nữa nói không ra lời, bây giờ là lúc để giả vờ ngầu sao.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có thấy những quận huyện xung quanh có nạn dân đến lánh nạn không?”
“Xung quanh quận Hà Gian thì vẫn chưa có, nhưng quận Tử Tang đã có không ít …”
Quận Tử Tang là quận lân cận với quận Hà Gian, so với Hà Gian nó gần quận Mạnh hơn. Nếu có nạn dân thì đó là nơi sẽ xuất hiện đầu tiên.
“Ta biết rồi.” Khương Bồng Cơ đấm vào lòng bàn tay một cái rồi nói, “Ra lệnh cho các tiệm lương thực bắt đầu đẩy mạnh quảng cáo, cố gắng hết sức để tin tức lan truyền ra toàn bộ Hà Gian, nhất định phải để mỗi một người dân đều biết tin tức ba tiệm lương thực của chúng ta có lượng lớn lương thực giá rẻ.”
“Quảng cáo?” Từ Kha ngẩn ra, “Đó là thứ gì?”
“Quảng cáo có nghĩa là để tất cả mọi người đều biết. Tìm mấy đứa trẻ con tầm hơn mười tuổi hoặc đám lưu manh côn đồ thông thuộc đường lối, cho bọn họ chút tiền để bọn họ rao to trên đường…” Khương Bồng Cơ giải thích, “Tóm lại, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để tất cả dân chúng đều biết.”
Đôi mắt của Từ Kha sáng lên, nếu không phải tình cảnh này không phù hợp, cậu ta thật muốn ca ngợi biện pháp này của lang quân. Bây giờ, dân chúng biết chữ không nhiều, cho dù có dán bố cáo* ở cửa thành thì lượng người biết được tin tức cũng không nhiều, hiệu quả rất thấp.
* Bố cáo: tờ giấy dán cung cấp thông tin cho bách tính do quan phủ ban hành thời xưa.
Nếu như để trẻ con hoặc đám lưu manh côn đồ đi rao to khắp nơi, quả thật tin tức truyền đi còn nhanh hơn việc dán bố cáo thông thường, phạm vi lan truyền cũng rộng hơn.
Quan trọng là, nhân công và giá thành cũng không cao.
“Kha sẽ đi làm ngay.” Từ Kha chắp tay thi lễ với Khương Bồng Cơ, đứng dậy lùi ra ngoài.
“Đợi một chút!” Khương Bồng Cơ đột nhiên gọi Từ Kha đang vội vàng đi làm việc lại, “Trước khi làm những việc này, đi kiểm tra xem giá lương thực nhà nào thấp nhất, chúng ta sẽ luôn định giá thấp hơn giá thấp nhất hai lần.”
Từ Kha ngẩn ra: “Không phải… để giá bình thường ạ?”
Khương Bồng Cơ cười giễu một tiếng nói: “Chỉ cần lương thiện hơn những thương nhân xấu xa kia một chút, chúng ta sẽ biến thành người lương thiện. Hiểu không?”
Từ Kha tiếp tục ngẩn ra, cái này hình như khác với những gì cậu tưởng tượng…
“Yên tâm đi, giá cả sẽ tiếp tục giảm xuống.” Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói, “Giá của chúng ta chỉ thấp hơn giá của bọn họ hai lần, không nhiều không ít, nếu bọn họ muốn cạnh tranh, đương nhiên cũng sẽ điều chỉnh giá thấp xuống, đến lúc đó chúng ta tiếp tục giảm giá…”
Không phải cô chưa nghĩ đến cảnh lúc giá lương thực của nhà người khác cao đến tận trời mà cô vẫn tiếp tục duy trì giá cũ, hành động gây thù chuốc oán này, không cẩn thận sẽ bị kẻ khác đập tiệm.
Ông ta lặng lẽ tránh đi cái hành lễ của ái thiếp Mạnh Trạm.
Đừng nói cái khác, chỉ riêng cái bí mật không cẩn thận nghe được vừa mới nãy, ông ta cảm thấy… danh tiếng của Mạnh thị, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt.
Mạnh thị lấy con dòng thứ đổi thành dòng chính, hành động đi ngược với luân lý này thật đúng là xưa nay hiếm thấy.
Ông ta không muốn dính vào cục diện hỗn loạn này.
“Mạnh quận thủ gặp phải trắc trở phen này cần phải tĩnh tâm dưỡng bệnh. Không thể nổi giận thêm nữa, tránh làm tổn thương đến căn cốt.”
Y quan còn chưa bước ra khỏi con đường lớn nơi Mạnh phủ tọa lạc đã bị gọi lại xem bệnh cho Mạnh Trạm tiếp. Ông lại viết một đơn thuốc khác, dặn dò thêm mấy câu.
Người bạn đó cũng nhân cơ hội này để xin phép ra về, nếu còn ở lại ông lo rằng mình sẽ lại nghe thấy tin động trời gì đó.
***
Cái chết của Mạnh Lượng khiến cho toàn bộ Mạnh phủ đều bi thương, cả phủ đều mặc áo tang. Mạnh Gia Quân cũng bị ra lệnh cưỡng chế túc trực bên quan tài của Mạnh Lượng khóc tang.
Hành động này của Mạnh Trạm, đương nhiên bị không ít người ngăn cản, nhất là mấy vị bô lão trong gia tộc.
Mạnh Lượng là ai?
Chỉ là một đứa “con trai dòng chính” còn chưa nhược quán!
Đối với bên ngoài thì là con dòng chính, nhưng năm đó có một vài vị bô lão trong tộc nghe phong phanh về thân phận của Mạnh Lượng, biết chuyện này không bình thường, có phải con dòng chính hay không vẫn phải đặt một dấu hỏi chấm. Mạnh thị cũng không thiếu người đến mức không thể không có Mạnh Lượng, ứng cử viên sáng giá thừa kế Mạnh thị vẫn còn nhiều.
Một đứa “con trai dòng chính” chết thế mà lại bắt toàn bộ Mạnh Gia Quân để tang, trông linh cữu cho nó?
Mạnh Trạm cho nó là ai?
Hoàng đế của hoàng thất Đông Khánh băng hà có khi còn chưa được hưởng đãi ngộ này.
Càng quan trọng hơn là, thời điểm hiện giờ rất rối ren, bạo loạn ở quận Mạnh càng lúc càng lớn, bạo dân chỗ nào cũng có. Mạnh Gia Quân còn phải xử lý những chuyện đó, lấy đâu ra thời gian trông linh cữu cho một thằng nhóc con?
Nhắc đến mới nhớ, nguyên nhân sâu xa của lần bạo loạn lần này cũng chính là do Mạnh Lượng mà ra.
Chết cũng tốt, dù sao xuất thân cũng bất chính.
Nếu không phải là Mạnh Trạm quá yêu chiều đứa con trai này, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng, thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt với đứa con trai trưởng – người thừa kế chân chính thì mấy vị bô lão cũng lười phải để ý đến Mạnh Lượng… chẳng qua chỉ là một đống bùn nhão vô tích sự, sống thì lãng phí không khí, chết rồi còn lãng phí đất.
Mạnh Trạm lần này vô cùng quyết tâm, khăng khăng không chịu nhượng bộ.
Hai bên tranh chấp mãi không xong, kết quả là trong Mạnh Gia Quân xuất hiện mấy luồng ý kiến khác nhau, tin tức dân chúng bạo loạn mà họ khổ tâm giấu giếm như thể mọc cánh, nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi.
Bách tính ở những quận huyện lân cận nghe ngóng được tin tức, người người đều cảm thẩy hoảng hốt bất an.
***
“Mạnh thị, quả nhiên là tạo nghiệp!”
Một chiếc xe ngựa có vẻ bề ngoài đơn giản đỗ lại trên con đường núi, người đàn ông mặc áo xanh trong xe ngựa vén rèm xe lên nhìn cảnh tượng dân chúng hỗn loạn bên ngoài. Ai nấy đều quần áo rách rưới, vẻ mặt vàng vọt đói khát trông chẳng khác gì cảnh tượng trong thời buổi loạn lạc, ông ta thầm thở dài, thả tấm rèm xuống.
Xem bộ dạng, đây chẳng phải là vị khách ở Mạnh phủ lúc trước hay sao?
Lúc này, hộ vệ ở bên ngoài mới thấp giọng hỏi ông ta.
“Lão gia, giờ chúng ta về kinh trước, hay là…”
Trong giọng nói của hộ vệ chứa đựng cả sự quan tâm lẫn căng thẳng, chuyến đi lần này bọn họ tổng cộng chỉ có mười một người bao gồm cả người đàn ông đang ngồi trong xe kia. Nếu như gặp phải một toán dân bạo loạn lớn, bọn họ không dám bảo đảm sự an toàn cho người đàn ông đang ngồi trong xe này. Dừng ở đây thêm lâu thêm phút nào là nguy hiểm tăng thêm ngần ầy.
Người đàn ông đó im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng, “Không, đi Lang Gia!”
Ông có một vài nghi vấn, cần phải hỏi người bạn nhỏ tuổi kia ngay lập tức.
Chiếc xe ngựa nhanh chóng biến mất trên con đường núi gập ghềnh.
“Uyên Kính, ông nhận toàn những học trò gì thế này…”
Dường như có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng người đàn ông đó than thở.
***
Nội bộ Mạnh Gia Quân xuất hiện các luồng ý kiến trái chiều, công cuộc trấn áp càng lúc càng lỏng lẻo khiến cho tình hình bạo loạn càng lúc càng dữ dội.
Quận Hà Gian cách quận Mạnh chưa đến nửa tháng đi đường, đương nhiên là nơi đầu tiên bị ảnh hưởng đến.
Khương Bồng Cơ theo thường lệ dạo phố một phòng rồi mới về phủ, những tin tức thu nhặt được khiến biểu cảm trên gương mặt cô trở nên lạnh lẽo hơn. Cách một cái màn hình, khán giả cũng có thể cảm nhận được bầu không khí đè nén xung quanh cô, ngay đến cả những bình luận đùa giỡn trêu chọc cũng giảm đi một lượng lớn.
“Giá lương thực đã tăng gấp tám lần so với giá gốc… Cứ như thế này, cung không đủ cầu.” Từ Kha vội vàng nhảy xuống xe ngựa, nhanh chân đi đến thư phòng của Khương Bồng Cơ, ngồi quỳ trước mặt cô hỏi: “Lang quân, bây giờ là lúc chúng ta nên hành động rồi.”
Đợi đến khi giá lương thực tăng vọt thật sự, bọn họ có muốn kiềm chế cũng khó, đến lúc đó bọn họ sẽ phải đối diện với cảnh toàn bộ thương nhân bán lương thực của Hà Gian bắt tay nhau chèn ép bách tính. Đằng sau những thương nhân này còn có các sĩ tộc, chỉ một hai nhà thì không sợ, nhưng tất cả bắt tay lại với nhau thì rất khó nói.
“Không vội…” Khương Bồng Cơ vẫn không có biểu cảm gì, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Cái dáng vẻ bình thản này khiến cho Từ Kha nôn nóng đến mức suýt nữa nói không ra lời, bây giờ là lúc để giả vờ ngầu sao.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có thấy những quận huyện xung quanh có nạn dân đến lánh nạn không?”
“Xung quanh quận Hà Gian thì vẫn chưa có, nhưng quận Tử Tang đã có không ít …”
Quận Tử Tang là quận lân cận với quận Hà Gian, so với Hà Gian nó gần quận Mạnh hơn. Nếu có nạn dân thì đó là nơi sẽ xuất hiện đầu tiên.
“Ta biết rồi.” Khương Bồng Cơ đấm vào lòng bàn tay một cái rồi nói, “Ra lệnh cho các tiệm lương thực bắt đầu đẩy mạnh quảng cáo, cố gắng hết sức để tin tức lan truyền ra toàn bộ Hà Gian, nhất định phải để mỗi một người dân đều biết tin tức ba tiệm lương thực của chúng ta có lượng lớn lương thực giá rẻ.”
“Quảng cáo?” Từ Kha ngẩn ra, “Đó là thứ gì?”
“Quảng cáo có nghĩa là để tất cả mọi người đều biết. Tìm mấy đứa trẻ con tầm hơn mười tuổi hoặc đám lưu manh côn đồ thông thuộc đường lối, cho bọn họ chút tiền để bọn họ rao to trên đường…” Khương Bồng Cơ giải thích, “Tóm lại, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để tất cả dân chúng đều biết.”
Đôi mắt của Từ Kha sáng lên, nếu không phải tình cảnh này không phù hợp, cậu ta thật muốn ca ngợi biện pháp này của lang quân. Bây giờ, dân chúng biết chữ không nhiều, cho dù có dán bố cáo* ở cửa thành thì lượng người biết được tin tức cũng không nhiều, hiệu quả rất thấp.
* Bố cáo: tờ giấy dán cung cấp thông tin cho bách tính do quan phủ ban hành thời xưa.
Nếu như để trẻ con hoặc đám lưu manh côn đồ đi rao to khắp nơi, quả thật tin tức truyền đi còn nhanh hơn việc dán bố cáo thông thường, phạm vi lan truyền cũng rộng hơn.
Quan trọng là, nhân công và giá thành cũng không cao.
“Kha sẽ đi làm ngay.” Từ Kha chắp tay thi lễ với Khương Bồng Cơ, đứng dậy lùi ra ngoài.
“Đợi một chút!” Khương Bồng Cơ đột nhiên gọi Từ Kha đang vội vàng đi làm việc lại, “Trước khi làm những việc này, đi kiểm tra xem giá lương thực nhà nào thấp nhất, chúng ta sẽ luôn định giá thấp hơn giá thấp nhất hai lần.”
Từ Kha ngẩn ra: “Không phải… để giá bình thường ạ?”
Khương Bồng Cơ cười giễu một tiếng nói: “Chỉ cần lương thiện hơn những thương nhân xấu xa kia một chút, chúng ta sẽ biến thành người lương thiện. Hiểu không?”
Từ Kha tiếp tục ngẩn ra, cái này hình như khác với những gì cậu tưởng tượng…
“Yên tâm đi, giá cả sẽ tiếp tục giảm xuống.” Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói, “Giá của chúng ta chỉ thấp hơn giá của bọn họ hai lần, không nhiều không ít, nếu bọn họ muốn cạnh tranh, đương nhiên cũng sẽ điều chỉnh giá thấp xuống, đến lúc đó chúng ta tiếp tục giảm giá…”
Không phải cô chưa nghĩ đến cảnh lúc giá lương thực của nhà người khác cao đến tận trời mà cô vẫn tiếp tục duy trì giá cũ, hành động gây thù chuốc oán này, không cẩn thận sẽ bị kẻ khác đập tiệm.
Tác giả :
Nấm Hương Xào