Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc
Chương 199: Làng tây nhất niệm cầu sinh
Thủy Đình Tiên Tử
La Thần lúc này đã cùng mọi người thu xếp đâu vào đấy rồi, về phần đại tỷ của Út muội thì cũng đã được cho một viên Phục Ma Đan.
Nhìn trời đã gần sáng đến nơi rồi, liền La Thần lập tức thúc giục mọi người nhanh rời đi thôi. Cũng bỗng vào lúc này phía bờ sông xuất hiện một chiếc bè gỗ mới đan thành trông rất thô sơ xuất hiện.
Trên bè gỗ một ngọn lửa đã được chăm ngòi bùng cháy, hai mươi tiểu hài yêu tinh tộc khóc lớn rất đáng thương. Còn có lửa lớn mà chúng lại bị trói chặt không thể di chuyển, liền rất nhiều bé đã bị bỏng rất nặng ở phần lưng.
"Đó là gì.?" Tiên tử thấy lạ liền hỏi.
Mọi người thấy cũng rất lạ không thể trả lời ngay, riêng nam nhân yêu tinh tộc do đích thị con trai trưởng làng nên cũng có một ít kiến thức liền biết.
"Đó nó giống như một lễ tế cho hồ nước này hàng năm.!" Tuy nói vậy nhưng y vẫn là cau mày khó hiểu. "Nhưng lạ là đây là lần đầu ta thấy lễ tế lại chính là yêu tinh tộc nữ hài còn sống như vậy.!"
"Lễ tế.? Còn sống.?" Tiên tử trong lòng rất kích động. "Bọn họ có phải là bị điên rồi không.?"
Tiên tử chứng kiến cảnh ngược đãi trẻ nhỏ liền trong lòng rất phẫn nộ và khó có thể chấp nhận được.
"Ngư Văn.! Mau cứu những đứa trẻ.!"
"Ầm.... Ầm... Ầm...." Rất nhiều vòi lớn bạch tuộc khổng lồ xuất hiện dưới hồ lập tức một màn như nuốt trọn lấy bè nhỏ hai mươi đứa nhỏ.
Những yêu tinh tộc nam nhân lực lưỡng thực hiện lễ tế thấy vậy liền rất thất kinh vội vàng chạy nhanh ra bên ngoài thông báo với mọi người.
"Thành công rồi.! Lễ tế đã được chấp thuận.! Liền tất cả hai mươi đứa nhỏ đều bị nuốt chửng hết rồi."
"Oa.... Vậy là tốt rồi sao.?... X... x... o... o..." Lập tức chúng yêu tinh tộc mọi người dường như tất cả đều hiểu lầm tình hình rồi.
----------...----------
Phía tây bên ngoài làng yêu tinh tộc, bỗng xuất hiện một nhóm người áo khoác trùm đầu kín mít từ bên trong vội vàng tránh né mọi người vừa đến được nơi này.
"Tiên tử.! Ta... ta... chỉ có thể chỉ đường cho người đến đây thôi." Nam nhân yêu tinh thiện lương bỗng có chút tiếc nuối trước khi chia tay.
Tiên tử cũng không thể ích kỉ khuyên người ta phải theo mình được, liền vương tay lấy ra một lọ nhỏ có chứa mười viên Phục Ma Đan.
"Cái này Phục Ma Đan.! Cho ngươi."
"Cảm ơn tiên tử.!"
"Mong rằng sẽ có duyên gặp lại.!" Tiên tử chỉ một câu như vậy liền lập tức cùng mọi người rời đi.
Ánh mắt nhìn theo bóng lưng tiên tử, tên nam nhân khẽ nhỏ nói. "Người chờ ta.! Sau khi nơi này ổn thỏa ta nhất định sẽ đi tìm người."
Một người nhất niệm nào kia tiên tử nào đâu có biết, liền lúc này trời đã cũng buổi trưa nắng lên quá đầu thể hiện rất nóng bức cùng cực.
Dừng chân một hẻm núi cằn cõi chẳng một bóng cây, tiên tử từ không gian chứa vật lấy ra hoa quả và cùng nước uống.
"Những đứa nhỏ thế nào rồi.?"
Tinh Y Sư liền đáp. "Vẫn còn chưa chết được.! Chỉ là vết thương có mấy đứa là bị bỏng rất nặng."
Tiên tử nhẹ bước qua nhìn liền thấy hai mươi đứa nhỏ tuy chỉ nữ hài nhỏ bé ấy nhưng ý chí rất quật cường, còn có bọn chúng cũng là hiện rất quan tâm đến cho nhau.
Liền thấy những đứa bị thương nhẹ thì cặp với bé nặng hơn cẩn thận dìu dắt nhau cùng rời đi.
Hai mươi đứa bé lúc này tuy đã quen một ít rồi, ấy nhưng vẫn là rất kinh động tâm nhỏ khi nhìn thấy tiên tử trước mặt.
"Đừng sợ.! Mấy đứa ngoan lắm, nếu bọn họ đã không cần mấy đứa thì sau này cứ đi theo ta đi."
Lập tức mấy bé đều rất súc động hai mắt rưng rưng lệ tràn, tiên tử nhanh tay lấy ra nho xanh mọng nước bảo.
"Nho này ta trồng vài hôm trước, ngon lắm, mấy đứa ăn đi.!"
Dáng vẻ tuy vài đứa vẫn còn khá đau vì bị bỏng nặng, ấy nhưng vẫn là rất kiên cường không khóc trước mặt tiên tử tỷ tỷ của bọn họ.
Tiên tử một hồi lâu quan sát xong mấy đứa nhỏ thì lại hướng Út muội lên tiếng hỏi thăm đại tỷ của cô ấy thế nào rồi.
Út muội liền đáp. "Đại tỷ hiện đã có thể tỉnh táo mà mở mắt trò chuyện rồi, nhưng mà việc cử động dường như vẫn là chưa thể."
Tiên tử nghe vậy lại bước qua nhìn xem một chút, vừa xem thì thấy nữ yêu tinh này hốc mắt hiện đã rất khuyết sâu vì lâu ngày không được chữa trị mà gầy quá.
Nữ yêu đại tỷ tuy đã trò chuyện cùng tỷ muội biết được tình hình hiện tại rồi, nhưng mà chính thức tiên tử cô ấy có thể nhìn rõ là đích thị hiện bây giờ.
Một nữ tử mĩ sắc khó gặp, đẹp tựa tiên nữ liền khiến cho cô ấy rất kinh động. Tiên tử chẳng hiểu cô ấy nghĩ gì liền nắm lấy cô ấy xem xét một chút.
"Hử...." Tiên tử khẽ cau mày. "Toàn xương gãy vụn, gân mạch dứt đoạn hoàn toàn.!"
Kinh ngạc thất kinh tiên nữ hỏi. "Cô lúc trước là bị núi đè hay sao mà toàn thân lại bị nát bét đến vậy.?"
Đại tỷ yêu tinh nghe ra tưởng rằng tiên tử đã hết cách, vậy nên cô ấy chỉ đượm buồn mà không đáp. Nhị tỷ hiểu chuyện liền lên tiếng đáp thay.
"Đại tỷ khi trước bị Nhân Tộc bắt đi làm nô lệ.! Sau này có nghe tỷ kể qua là làm nô lệ ở đấu trường cho Nhân Tộc mua vui."
Tam tỷ yêu cũng tiếp lời. "Thời gian đầu tỷ muội đều không hiểu thế giới bên ngoài là gì, chỉ nghe đại tỷ một hai lần được đặc xá về thăm mọi người kể rằng cuộc sống cũng không tệ lắm."
"Rõ là tỷ ấy nói dối.!" Út muội bật thốt chen ngang. "Đến lúc có hai nữ nhân con người vì chút thương xót mà đem đại tỷ về đây thì bọn họ mới kể rằng đại tỷ tất cả đều nói dối."
"Họ bảo bọn họ cùng đại tỷ đều đồng là nô lệ bị giam chung một phòng giam lớn, chỉ khi qua mùa vui đấu trường thì những người có thứ hạng cao thì mới có một đặc ân nhỏ mà đi ra ngoài về thăm nhà thôi."
"Luôn cả chuyện đại tỷ bị thua trận toàn thân bị đối thủ dẫm đạp thành như vậy mà bọn họ cũng chẳng tha, cứ nhiều ngày nhốt tỷ ấy trong ngục tối chẳng quan tâm đến."
"Cũng may hai nữ Nhân Tộc đó cũng có tình mà sau này được đặc ân mà xin được lấy đại tỷ đem ra ngoài."
"Đấu trường sao.?" Tiên tử khẽ nói như bản thân cũng hiểu nơi đó là như thế nào. "Xem ra cô ấy đã không chết thì cũng là chuyện cực kì may mắn rồi."
"Tiên tử người biết đấu trường.?" Út muội kinh hỏi ngay.
"Tuy ta không rõ đấu trường ở đây nó thế nào, nhưng đấu trường mà ta biết thì cũng chẳng khác hơn là mấy đâu." Tiên tử khẽ thoáng hồi ức. "Cái đó nói trắng ra thì nào đâu có phải nơi để người sống đâu, nó nói đúng thì chẳng khác nào là cõi địa ngục trần gian."
Đại tỷ yêu tinh hai mắt thất kinh mỡ lớn trước sự hiểu biết của tiên tử, Út muội cùng hai vị tỷ tỷ thì lại càng thêm thương tâm khi nghe được tiên tử xác nhận như thế.
----------...----------
Tiên tử cảm thấy cả nhóm buổi trưa nghĩ ngơi xong lên đường cũng được khá xa rồi, liền lúc này trời cũng đã ngã bóng hoàng hôn.
Tiên tử thấy mọi người đều vẻ mệt mỏi, nhất là hai mươi đứa nhỏ đều là dáng vẻ hoàn toàn sắp kiệt quệ.
Tiến đến một khe động cạnh vách núi đất màu hoang tàn đỏ màu sỏi đá, tiên tử biết rằng hôm nay khó mà có thể vượt qua được nơi này. Vậy nên đã bảo mọi người trước cứ ở đây nghĩ ngơi qua một đêm.
Mọi việc sắp xếp ổn thỏa, tiên tử cũng ngồi xuống trước khe núi nhìn xa thất thần suy nghĩ nhiều điều. Bỗng Tri Chu Dận Âm khẽ bước sau lưng lên tiếng.
"Ngôi thủy đình xem ra cũng rất trân quý, cô... cô sau lại bỏ lại nó vậy.?"
"Cái đó sao.?" Tiên tử vẻ dửng dưng. "Chỉ là huyễn hóa bừa mà thôi.! Nói thật thì ta nghĩ nó cũng chẳng quan trọng gì đâu."
"Chỉ là tùy tiện mà thôi.?" Tri Chu Dận Âm kinh ngạc thật sự luôn rồi.
Tiên tử tiếp lên tiếng. "Dận Âm.! Cô có biết qua nơi nào có thể cho chúng ta đến sống yên bình được hay không.?"
"Cái này... Ta cũng không biết.?"
Tiên tử cũng đành thôi chuyển sang nói. "À mà.! Bốn người các cô đều là cận thân Nữ Thần. Ấy sao mà lại yếu đến như vậy.?"
"Cái đó... Từ khi Nữ Thần rời đi đã dặn nhất định không thể bước ra bên ngoài, vậy nên chúng ta đều đằng đẳng thời gian đều ở bên trong mật đạo mà không có tập luyện gì cả."
"Ra là vậy.!" Tiên tử hiểu được tiếp. "Nếu nói vậy sao các cô lại có thể đủ lực lượng mà triệu gọi ta đến.?"
"Cái đó thì là mỗi ngày một ít tích tiểu thành đại, không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi thì pháp trận nó mới có thể kích hoạt được."
"Oa... Xem ra trận pháp triệu hồi ta đến nó không phải dạng vừa đi, tuy nói cả bốn đều không mạnh, nhưng nếu để tích đủ chừng đó năm thì e rằng nó cũng đã nuốt chửng một số lượng linh lực rất là khủng khiếp."
Tri Chu Dận Âm mãi trả lời thì cũng có điều muốn hỏi. "Cô... cô là từ đâu đến vậy.?"
"Ta sao.?" Tiên tử khẽ cau mày khó đáp rõ nói. "Khó nói cho đúng.! Thế giới đầu tiên Hiện Đại muôn trùng khó khăn cùng cực, thế giới tiếp theo Tân Đại Lục cũng là trùng trùng vạn họa ập vào đầu."
Tri Chu Dận Âm kinh ngạc hiểu lầm rằng Kỳ Lân trước mặt là có thể đến được bất kì thế giới nào trong Tam Thiên ba ngàn thế giới.
"Thôi không nói nữa.! Dù sao thì hiện cũng chẳng thể quay lại được."
"Nếu cô có thể.... vậy cô sẽ liền đi sao.?"
"Diễn nhiên.!" Tiên tử rất dứt khoát. "Bởi ở Tân Đại Lục ta còn một lời hứa chưa thể hoàn thành."
Tri Chu Dận Âm trong lòng nổi lên mưu tính xấu hỏi thêm. "Vậy phải cần gì thì cô mới có thể rời đi.?"
"À... Cũng chẳng rõ nữa.! Có thể là Tiểu Thống thằng nhóc đó sẽ đến, hoặc cũng có thể là một người khác chăng."
"Họ đến như thế nào.? Còn Tiểu Thống hắn có hình dạng ra sao.?" Trong lòng Tri Chu Dận Âm bỗng sát tâm nổi lên.
"Ài.... Đừng hỏi nữa mà.! Ta. cũng nào có biết được đâu."
Tri Chu Dận Âm chẳng tin khẽ nhỏ nói. "Có quỷ mới tin.!"
----------...----------
Gần đó không xa chỗ tiên tử và mọi người trú ngụ, hiện xuất hiện một nhóm mười người yêu tinh tộc.
Một nữ yêu tinh tóc đỏ bỗng lên tiếng. "Lão thiên cũng muốn giúp chúng ta rồi, xem ra làng nhỏ của chúng ta là có cơ hội được cứu rồi."
"Ý của cô là...." Một nam nhân trong nhóm tò mò muốn hỏi.
"Bên kia sườn nói đất này là làng của chúng ta rồi, vậy nên nhân lúc này chúng ta mau trở về cùng mọi người giả vờ dụ lũ Ma Tộc kia đến đây đi.
"Hả.... Đây... đây... nếu tiên tử..." Thất kinh cả đám đều sợ hãi.
"Hừ... Ngươi không nói. Ta không nói.! Vậy hỏi làm sao tiên tử biết được."
"Nhưng.... a... nhưng...." Cả bọn đều vẫn rất không giữ được bình tĩnh.
"Có gì phải sợ chứ.! Bộ ngươi không muốn cứu mọi người hay sao.?"
"Không.... không phải như vậy..."
"Không phải là tốt.! Vậy chúng ta liền hành động đi."
Lập tức cả nhóm nhanh chân leo qua bên kia sườn đồi thẳng hướng đến làng nhỏ của bọn họ mà đi.
Tiên tử cùng mọi người do khuất tầm nhìn sườn đồi vậy nên nhất thời chẳng ai phát hiện bên kia là có một ngôi làng nhỏ của yêu tinh tộc cả. Do vậy mọi người tất cả đều là rất nhàn hạ nghĩ ngơi mà chẳng hề hay biết điều gì.
----------...----------
Trời đêm bao trùm tất cả, ở bên kia sườn đồi thì ai oán một màn máu tanh tàn khốc. Liền thấy Ma Tộc trăm tên bắt tất cả yêu tinh tộc khoảng hơn năm trăm đều đồng tập hợp quỳ xuống một chỗ.
Ma Tộc tên cầm chùy lớn lúc này bước đến đám đông yêu tinh tộc. "Các ngươi có biết gì về hướng đông kia hay không.?"
Một lão già nua yêu tinh tộc đáp. "Không biết.! Bọn ta đều gì cũng không biết."
"Ầm...." Lập tức một chùy lớn giáng xuống đập nát đầu của lão yêu tinh tộc.
Máu văng tung tóe một cảnh tượng huyết tanh đáng sợ, chúng yêu tinh tất cả tim nhỏ khiếp sợ trước một màn này mà chỉ biết run rẩy.
"Ta hỏi lại một lần nữa.! Ngươi biết không.?" Lại hướng tên nam nhân yêu tinh kế bên lên tiếng hỏi.
Chùy lớn vương cao sẵn sàng hạ xuống, nam nhân yêu tinh chẳng sợ mở trừng mắt chờ đợi họa đến.
"Vù...." Tiếng chùy không chờ đợi liền lập tức hạ xuống.
"Keng...." Bỗng một thương đầu phóng tới cực nhanh va chạm với chùy lớn.
"Là kẻ nào.?" Tên Ma Tộc cầm chùy tức giận hô.
"Í... có chuyện gì a.... X... x.. o... o..." Chúng yêu tinh tộc cũng là lập tức rất xôn xao.
Không để mọi người phải chờ đợi lâu, liền một nhóm mười người yêu tinh tộc bước ra, mà dẫn đầu không ai khác chính là nữ nhân tóc đỏ yêu tinh.
Tên Ma Tộc ngồi trên đài cao khẽ cao mi lên tiếng. "Cô là ai.? Muốn chết.?"
"Không phải nói muốn biết chuyện hướng đông sao.?" Nữ nhân tóc đỏ yêu tinh vẻ rất bình tĩnh trước tình hình. "Cái đó ta biết.!"
Dứt lời cô ấy liền hai tay nắm chặt thành quyền khi thấy được lão yêu tinh vừa chết kia không ai khác mà chính là trưởng làng ở nơi này, và còn điều quan trọng hơn đó là lão ấy cũng là cha của cô ấy.
"Muội sao lại trở lại hả.?" Nam nhân kiên cường chẳng sợ chết lúc này lập tức rất thất kinh khi thấy người xuất hiện lại là muội muội của mình.
Nữ nhân tóc đỏ yêu tinh lúc này chẳng còn nghe rõ tiếng nói người anh kia nữa, liền cô tâm trạng lúc này rất thống hận.
"Ồ... Cô cũng can đảm đấy.!" Tên Ma Tộc có lời khen, liền híp mắt nhìn chằm chằm lấy nữ nhân can trường nói tiếp. "Vậy cô nói thử xem đó là gì.!"
Cố nén cảm xúc, nữ nhân tóc đỏ đáp. "Hồng Hoang Lục Địa không ai là không biết đến Nữ Thần đi.!"
"Hử...." Ma Tộc chưng hửng một khắc liền lập tức vỡ oà cười lớn. "Ha... ha... ha..."
Tên Ma Tộc cầm chùy cũng không thể nhịn cười nói. "Ha... ha... ha... Rồi sao hả.? Không lẽ cô nghĩ Nữ Thần sẽ đến cứu cô sao hả... Ha... ha... ha...."
"Không phải.!" Điềm nhiên nữ nhân tóc đỏ đáp.
"Ha... ha.... ha..." Ma Tộc tất cả lại một màn cười lớn hơn, tên Ma Tộc cầm chùy lại buôn lời trêu chọc. "Vậy là đúng rồi... Ha... ha... ha... Vậy nên cô hãy mà biết quỳ xuống cầu xin tha thứ đi a.... Ha... ha... ha..."
"Nhưng thay vào đó có một Tiên Tử.!" Một lời khẳng định lập tức tất cả liền một màn im lặng không một tiếng kim rơi.
Chúng yêu tinh đều cùng trừng lớn mắt kích động trước thông tin này, riêng người anh trai kia thì vẫn không tin mà nghĩ muội muội chỉ là đang cố lừa người.
Tên Ma Tộc ngồi trên đài cao bỗng sắc lạnh. "Cô nghĩ rằng ta sẽ tin sao.?"
"Không tin thì có sao.!" Hai mắt lạnh hơn nữ nhân tóc đỏ nghiến răng từng lời. "Bởi Tiên Tử hiện đã đến đây rồi."
Ma Tộc cùng chúng Yêu Tinh Tộc lúc này một màn im lặng hòng muốn chú tâm nhất có thể để nghe được rõ ràng cái chuyện này.
"Lừa người.! Cô muốn chết luôn hay không.?" Tên Ma Tộc chùy lớn bỗng rất khinh thường vung chùy thị uy.
"Nếu không tin.! Thì.... các ngươi có thể đi xem thử một chút mà.!"
"Lão đại.! Đừng tin chi cái con yêu tinh này làm gì, cứ để ta một chùy đập chết nó."
Tên ngồi đài cao lão đại Ma Tộc không đáp mà hướng nữ yêu tinh nói. "Tiên Tử gì đó cho dù có đến thì cũng làm gì được ta.?"
"Cái gì...." Nhóm mười người nữ yêu tinh tóc đỏ tất cả đều một màn thất kinh.
"Ha... ha... ha..." Lão đại Ma Tộc đứng lên cười lớn nói. "Ma Vương của Ma Tộc nói không chừng còn mạnh hơn cả Nữ Thần, vậy nên cô nghĩ một Tiên Tử thì có thể làm được gì đây.?"
"Cái này...." Một tên yêu tinh trong nhóm thấy không ổn liền nhỏ hỏi nữ yêu tinh tóc đỏ.
Khẽ gật đầu ra hiệu, liền tên đó rút ra pháo hiệu bắn lên khói đỏ bay cao. "Víu.... Bùm....."
Lập tức tứ hướng một màn xuất hiện nhiều oanh tạc mưa rồi hoả đạn hướng đến chúng Ma Tộc trăm tên.
"Ầm.... Ầm... Ầm...." Hỏa đạn bất ngờ công kích, liền khói mù nghi ngút bao phủ cả một vùng lớn.
"Hử.... Lại muốn chống trả nữa rồi sao.?" Tên Ma Tộc lão đại vẻ vẫn bình thản như không.
Tên Ma Tộc chùy lớn thì. "Ha.... ha.... ha.... Lũ chuột lại muốn chơi nữa a... ha.... ha... ha...."
Nhóm yêu tinh tóc đỏ thì lập tức hô lớn nhất có thể. "Tiên Nữ phía bên kia sườn đồi.! Mau.... Mau.... Chạy đến đó.... Mau....."
Chúng yêu tinh thật sự tin vào lời của con gái trưởng làng, vậy nên tất cả liền lập tức rất kinh hỉ vụt dậy hướng bên kia sườn đồi chạy đi nhanh. Có thể thấy rõ chúng nam nhân vát những đứa nhỏ trên vai là chạy nhanh nhất.
Anh trai yêu tinh thì cũng đồng chạy bên cạnh hỏi nhanh. "Muội.! Sườn đồi bên kia muội có quân hổ trợ sao.?"
"Không có.!"
"Hả.... Vậy đây không phải là tất cả sẽ chết sao.?"
"Không có.!"
"Cái gì mà không có hả.?"
"Vì bên đó có Tiên Tử.!"
"Cái gì......" Anh trai yêu tinh cùng nhóm huynh đệ của mình đều là không tin lời của tiểu muội tóc đỏ. Thế là liền cả đám lại nổi lên một trận rất lo lắng cho an nguy của mọi người.
"Ngươi thấy..." Chạy nhanh nhưng thể lực yêu tinh vượt trội, hiện vẫn đang trò chuyện như thường. Liền một tên huynh đệ của anh trai yêu tinh ngõ lời muốn hỏi phải làm gì.
Một tên khác thì bồi thêm. "Nếu nghe lời bọn chúng thì ít nhất cũng có thể được tha sống một phần nhỏ, nhưng còn bây giờ thì...."
"Đừng nói nữa.!" Anh trai yêu tinh ngắt lời. "Chúng huynh đệ sẵn sàng yểm trợ cho mọi người có thể chạy càng xa càng tốt."
"Đã rõ.!" Nhóm người của anh trai yêu tinh này quả đều không sợ chết, lập tức tất cả liền lùi lại sau cùng dòng người để yểm trợ cho tất cả mọi người.
Ma tộc tên chùy lớn bước lên định vung chùy đuổi theo chơi cho tất tay một trận, ấy nhưng tên lão đại lại ngăn lại. "Khoan đã.!"
"Bọn chúng nhất định phải dụ chúng ta đến nơi đó.! Xem ra bên đó là có bẫy gì đó rồi."
"Bẫy.! Hừ... Sợ gì chứ.! Một đám chuột nhắt thì làm gì được ta."
Nghĩ cũng đúng, liền tên cầm đầu cũng dần bước ra lên tiếng. "Dám giở trò trước mặt Ma Tộc ta, Giết....."
"Hô..... hô....." Ma Tộc trăm quân lập tức phóng bay lên thể hiện rõ bọn họ tất cả đều là tinh quân chẳng sợ một đám yêu tinh yếu ớt.
----------...----------
"Xoẹt.... Xoẹt.... Xoẹt...." Vũ khí sắc lạnh không ngừng chém xuống vung máu tanh văng khắp.
"A... a.... a...." Yêu tinh tộc những người xấu số không ngừng nằm xuống bỏ mạng chốn này.
"Vù....." Những ngọn giáo đá thô sơ từ chúng yêu tinh tộc phản đòn trong đêm.
"Bang.... Bang... Bang...." Nhất thời tựa ruồi muỗi khiến chúng Ma Tộc cảm thấy rất bực mình khó chịu.
"Hừ... Chỉ có vậy mà cũng dám bỏ chạy.!" Tên Ma Tộc chùy lớn cứ một bước là phóng nhảy cả trượng vung chùy đập mạnh. "Chết hết cho ta...."
"Ầm...." Đất đá văng động nổ tung từng mảnh, chúng yêu tinh cũng vỡ nát chục người nằm xuống.
"Mau.... Mọi người mau lên...." Anh trai yêu tinh lớn tiếng thúc giục, một tay phóng liền ba mũi giáo.
"Bang... Bang... Bang....." Ma Tộc tên gầy cao gần đó dễ dàng đón chặn, tiếp hắn mỉm cười lao qua vung đao hắc khí trong tay.
"Lão đại tránh ra....." Một huynh đệ liền lao ra đẩy anh trai yêu tinh văng ra xa.
"Xoẹt...." Một nhát chén chéo xuống, lập tức cắt từ vai cho đến tận hông của vị huynh đệ yêu tinh.
"Bịch...." Nữa thân trên từ từ tách ra đập nhẹ xuống đất, máu tanh lập tức phun trào bắn phá rất kinh dị.
"Huynh đệ....." Anh trai yêu tinh thống khổ đứng lên một phát ba viên hỏa đạn.
"Bùm... Bùm.... Bùm...." Khói mù lại che khuất tầm nhìn hòng dễ bề cho mọi người chạy đi.
"Lão đại.! Đi thôi." Một vị huynh đệ khác chạy đến hối thúc anh trai yêu tinh hiện vẫn thất thần đứng đó.
"Ừ...." Chỉ một tiếng khẽ nhỏ đau lòng, liền tinh thần buộc phải tập trung cao độ tiếp tục yểm trợ cho mọi người rời đi.
----------...----------
Giới thiệu tập sau.
Trước một hẻm núi chỗ tiên tử cùng người của mình, hiện chẳng thấy tiên tử lộ diện. Chúng yêu tinh tộc thì la liệt máu tươi ngã xuống, còn những yêu tinh còn sống thì chẳng màn chạy nữa.
Chúng yêu tinh ánh mắt tuyệt vọng thất thần ngồi bệt ra đất tựa như vô hồn. Anh trai yêu tinh trước ngực một vết thương lớn miệng không ngừng trào máu hấp hối. Nữ nhân yêu tinh tóc đỏ cũng là đang bị tên Ma Tộc chùy lớn một đá vào bụng ngã liền ra đất hai mắt tựa vô hồn.
Tứ Nữ yêu quái Tinh Y Sư, Huyết Lưu Tinh, Tri Chu Dận Âm, Thủy Yên Tinh thì cũng thương nặng nằm ra đất bất động thân.
Mị Hồng Ly nhanh tay lau đi miệng máu hai mắt trừng lớn đám Ma Tộc trước mặt, Chương Ngư Văn giáp chân cứng rắn một bên cũng đã vỡ nát nứt toạc chẳng còn lành lặng.
"Ha.... ha... ha.... Một đám tạp chủng cũng dám nhận mình là Tiên Tử... ha... ha... ha..."
"Sao hả.! Một đám chúng bây giỏi thì đứng lên cho lão tử xem.!"
Mọi người nghe rõ trong đêm một màn miệt thị mà lòng càng thêm lạnh lẽo tận cùng tuyệt vọng.
Tên lão đại Ma Tộc bước ra hô lớn. "Tiên Tử gì chứ.! Chỉ một đám nữ nhân yếu đuối không hơn."
"Muốn chết...." Mị Hồng Ly cắn răng thống hận.
"Ngươi vừa nói gì Hả....." Chương Ngư Văn tức giận rống lớn.
"Ha... ha... ha..." Tất cả Ma Tộc đều là vẻ cười cợt không ngừng.
"Ta nói...." Lão đại Ma Tộc hai mắt sắc lãnh nghiến răng đáng sợ từng lời nói lớn.
"Một đám nữ nhân thì có thể làm gì Ta...."
Tất cả chúng yêu tinh cùng Tứ Nữ yêu quái cho đến Mị Hồng Ly, Chương Ngư Văn đều là một ánh mắt không cam tâm.
Sự tuyệt vọng bao trùm lấy tất cả chúng yêu tinh tộc, cùng vào lúc này một tiếng sấm lớn vang dội gián xuống.
"Ầm.... Ầm.... Ầm...." Liên tiếp hai mươi phát sấm nỗ gián địa thành hàng song song một đường.
Chấn động tất cả đều hướng mắt nhìn qua trước mặt, một màn khói bụi mờ ảo chưa tan. Sấm chấn vỡ đều trân hai hàng mở ra một lối đi rất đặc biệt.
Mờ nhân ảnh thấp thoáng bốn nữ nhân dẫn đầu bước ra trước sự kinh ngạc của tất cả, tiếp theo nối liền lại là bốn người, tiếp nữa, tiếp nữa, tổng cộng di bước sương ảo hai mươi nữ nhân xinh đẹp sánh hàng đều bước như một bước ra.
Đồng loạt hai mươi nữ nhân toàn là thân cao chuẩn mười, y phục toàn đều kiểu cách khác lạ, nào là váy ngắn buông tà như cánh một bên, áo ngắn tay hai dây lộ nhiều da thịt, rằn ri nữ quân phục nhìn rất bá khí, váy dài tung đưa phiêu bồng trong sương ảo.
Hai mươi nữ cường mắt lạnh một màu hào hùng một khúc dạo bước tựa khởi ma quân, thẳng thừng chẳng kiên đều bước diễu hành xuất hiện ngày càng rõ trước mặt tất cả.
Bốn người dẫn đầu đập vào mắt đó chính là vẻ hiên ngang sải bước oanh động thị chúng toàn trường phải cúi đầu ngưỡng mộ.
Chúng yêu tinh tất cả đều là một trận long trời vì bởi bọn họ đều nhận ra rằng tất cả đó đều là xinh đẹp động nhân sinh, ấy nhưng rõ ràng đôi tai dài là của yêu tinh tộc.
Chúng hài tử đứa nhỏ nam nữ yêu tinh tộc thì trong tâm một khắc chẳng bao giờ quên được khoảnh khắc ngày hôm nay, một khoảng khắc ấn tượng mãi về sau cho đến ngàn đời truyền tụng.
"Là kẻ nào.....?" Tên ngu ngốc lớn con Ma Tộc chùy lớn hô lớn thị uy.
Hai mươi cường nữ yêu tinh sải bước hiên ngang lập tức đều phăng phắt dừng lại cùng một nhịp hô lớn.
"Trực thuộc Tiên Tử.! Chúng ta...." Âm thanh động chúng thị uy muôn phần vẻ hùng ca muôn đời về sau.
"Yêu Thần Quân......"
Chẳng chờ Ma Tộc hiểu chi, liền lập tức hai mươi nữ cường đồng hô vang chấn động thị chúng bốn bề.
"Xuất Kích......."
-----------!!!----------