Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!
Chương 5: Tu chân ngày đầu xuân (5)
Nhiễm Thanh Vân ở trêи đỉnh núi của mình ngốc nửa ngày.
Khụ khụ... ngồi thiền nửa ngày.
Tận đến khi hoàng hôn buông xuống, khí lạnh trong người có dấu hiệu rục rịch muốn ngoi dậy, lúc này y mới nhớ đến cái lò sưởi đã đi rất lâu chưa thấy về của mình.
Còn nói sẽ về sớm nữa chứ! Lời nói của con người quả nhiên không đáng tin.
Nhiễm Thanh Vân rời khỏi căn phòng nhỏ của mình, tiến ra ngoài, nắng chiều đỏ hoe nhuộm xuống toàn bộ cảnh vật trước mắt.
Y phóng tầm mắt tới một địa điểm, là nơi theo y được biết chính là căn phòng của lò sưởi thường ở.
Nhiễm Thanh Vân cân nhắc xem nên ngồi đợi lò sưởi tự trở về hay tự mình đi kiếm lò sưởi, suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định tự mình rời đi.
Đợi đến bao giờ chứ!
Nhiễm Thanh Vân ngự kiếm, đi về phía phòng của Phó Kim Phong, khoảng cách ngày càng rút ngắn, y càng có thể nhìn rõ những gì đang xảy ra.
" Thiên tôn?" Một trong đám đệ tử nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân, nhanh chóng cúi đầu hành lễ, mặc dù gương mặt của bọn họ vẫn còn rất sợ hãi.
" chuyện gì?" Nhiễm Thanh Vân lãnh đạm hỏi.
Tại sao vừa mới họp mặt ở trêи kia xong đã kéo nhau hết tới bên này họp rồi?
Tông chủ ở phía trước, nghe thấy giọng của Nhiễm Thanh Vân, nhanh chóng chạy lại:" Phòng của Phó Kim Phong bất ngờ xuất hiện rất nhiều ma khí, ta nghi ngờ Phó Kim Phong lén tu luyện ma đạo hiện tại đang tẩu hỏa nhập ma."
" Tẩu hỏa nhập ma?" Giọng của Nhiễm Thanh Vân cho dù vẫn lãnh đạm, nhưng nếu để ý vẫn có thể nghe được một chút tình cảm pha lẫn.
" Bọn ta đang định truyền lời mời người tới đây."
Ma tu vốn không đơn giản, một ma tu như Phó Kim Phong bị tẩu hỏa nhập ma lại càng khôn lường, bọn họ sợ với thực lực của mình, tiến vào sẽ không khống chế nổi Phó Kim Phong dẫn đến ngộ thương.
Nghe đến chuyện lò sưởi của mình gặp chuyện, Nhiễm Thanh Vân đương nhiên không thể tỏ ra bàng quang được nữa, bước chân cũng tăng nhanh tốc độ.
Ma khí đen đặc từ phòng Phó Kim Phong ồ ạt trào ra, Nhiễm Thanh Vân vận một đạo linh lực, chậm rãi đẩy cửa bước vào.
Đồ đạc trong phòng đều đã bị ma khí ăn mòn đến không còn rõ hình dạng, y quan sát toàn bộ căn phòng một lượt mới có thể phát hiện ra Phó Kim Phong đang ngồi co lại một góc, gương mặt bị chôn trong đống y phục khiến y không thể nhìn ra biểu cảm của Phó Kim Phong.
Nhiễm Thanh Vân vận lên một đạo linh lực, chống lại ma khí xung quanh, tăng nhanh tốc độ tiến về phía Phó Kim Phong.
Mọi người thấy Nhiễm Thanh Vân đã đi vào, liền như được tiếp theo sức mạnh, lá gan cũng lớn lên không ít, đám người nhanh chóng đi sau Nhiễm Thanh Vân một bước, tiến vào bên trong.
Phó Kim Phong cả người đau đớn, lục phủ ngũ tạng bị ma khí tán phá, khó khăn cảm nhận được có người đến gần mình, lúc này mới dùng hết sức lực để ngẩng đầu lên, đặt tầm mắt lên người Nhiễm Thanh Vân.
Liễu Thừa Loan nhìn thấy Phó Kim Phong vẫn chưa chết, đáy lòng lộp bộp một tiếng, gấp gáp lên án:" Phó Kim Phong, không ngờ ngươi vậy mà lại chạy theo ma đạo? Bọn ta thấy ngươi tuổi nhỏ, ngươi nghịch phá bọn ta không chấp nhặt ngươi... vậy mà ngươi dám tu ma? Ngươi tu ma, có còn nghĩ đến phụ mẫu trêи trời của ngươi hay không?"
Không thể để thiên tôn nhìn ra sơ hở...
Phó Kim Phong cả người rung động, bởi vì trúng ma khí, tâm thần khó lòng kiên định, tầm mắt rời khỏi người Nhiễm Thanh Vân hướng về phía Liễu Thừa Loan, môi mím chặt lại với nhau chậm rãi tràn ra một tia máu đỏ thẫm.
" Phó Kim Phong?" Nhiễm Thanh Vân chậm rãi gọi, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, không ngờ y lại biết tên anh trong tình cảnh như thế này.
Phó Kim Phong lúc này đã không còn nhìn thấy y nữa, ánh mắt điên cuồng nhìn Liễu Thanh Loan đầy thù hận, ma khí trong người tuôn ra càng nhiều.
" Thiên tôn, ngài mau... mau lên... hắn ta sắp ra tay rồi." Liễu Thừa Loan gào thét.
Phải càng nhanh càng tốt khiến thiên tôn trừ khử tên nhóc này.
Nhiễm Thanh Vân nhìn chằm chằm biểu tình của Phó Kim Phong, chậm rãi ngồi xuống, động tác của y, dường như không chịu ảnh hưởng của câu nói thúc giục đến từ phía Liễu Thừa Loan.
Liễu Thừa Loan càng cảm thấy không ổn, lại không thể trước mặt nhiều người như vậy ra tay, xoắn xuýt không biết phải làm sao.
Phó Kim Phong cảm nhận được người đến gần, cơ thể theo bản năng co lại, muốn tránh né động chạm của người tới. Y sợ, với bộ dạng hiện tại của mình, chưa kịp giải thích với người ta, đã bị người ta một chưởng đánh chết, diệt trừ hậu họa rồi!
Nhiễm Thanh Vân ngồi xuống đối diện với Phó Kim Phong, bàn tay thon dài vươn ra, mang theo linh lực chạm vào mi tâm Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong trong người đang bị ma khí phá hủy muốn giải thích lại không thể, chỉ có thể yên lặng chờ đợi, đột nhiên được độ thêm linh khí cường đại giúp trấn áp ma khí, đau đớn phía sau cũng đã giảm bớt.
Phó Kim Phong nhìn y chằm chằm, khó khăn giải thích:" Ta không có tu ma, tin ta."
Nhiễm Thanh Vân một bên vẫn vận khí ép ma khí trong người Phó Kim Phong xuống, một bên nhàn nhạt đáp:" Ừm."
Liễu Thừa Loan không thể tiếp tục nhìn nữa, nếu còn để yên, chẳng mấy chốc gã sẽ bị Phó Kim Phong điểm tên.
Gã bất ngờ ra tay, đạo linh lực mang theo sát ý bắn về phía Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong bị ma khí dày vò đến không còn sức lực, lục phủ ngũ tạng quằn quại đau đớn, tứ chi không thể động đậy, sao có thể tự mình né tránh được chứ, Phó Kim Phong run rẩy nhắm chặt mắt.
Khụ khụ... ngồi thiền nửa ngày.
Tận đến khi hoàng hôn buông xuống, khí lạnh trong người có dấu hiệu rục rịch muốn ngoi dậy, lúc này y mới nhớ đến cái lò sưởi đã đi rất lâu chưa thấy về của mình.
Còn nói sẽ về sớm nữa chứ! Lời nói của con người quả nhiên không đáng tin.
Nhiễm Thanh Vân rời khỏi căn phòng nhỏ của mình, tiến ra ngoài, nắng chiều đỏ hoe nhuộm xuống toàn bộ cảnh vật trước mắt.
Y phóng tầm mắt tới một địa điểm, là nơi theo y được biết chính là căn phòng của lò sưởi thường ở.
Nhiễm Thanh Vân cân nhắc xem nên ngồi đợi lò sưởi tự trở về hay tự mình đi kiếm lò sưởi, suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định tự mình rời đi.
Đợi đến bao giờ chứ!
Nhiễm Thanh Vân ngự kiếm, đi về phía phòng của Phó Kim Phong, khoảng cách ngày càng rút ngắn, y càng có thể nhìn rõ những gì đang xảy ra.
" Thiên tôn?" Một trong đám đệ tử nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân, nhanh chóng cúi đầu hành lễ, mặc dù gương mặt của bọn họ vẫn còn rất sợ hãi.
" chuyện gì?" Nhiễm Thanh Vân lãnh đạm hỏi.
Tại sao vừa mới họp mặt ở trêи kia xong đã kéo nhau hết tới bên này họp rồi?
Tông chủ ở phía trước, nghe thấy giọng của Nhiễm Thanh Vân, nhanh chóng chạy lại:" Phòng của Phó Kim Phong bất ngờ xuất hiện rất nhiều ma khí, ta nghi ngờ Phó Kim Phong lén tu luyện ma đạo hiện tại đang tẩu hỏa nhập ma."
" Tẩu hỏa nhập ma?" Giọng của Nhiễm Thanh Vân cho dù vẫn lãnh đạm, nhưng nếu để ý vẫn có thể nghe được một chút tình cảm pha lẫn.
" Bọn ta đang định truyền lời mời người tới đây."
Ma tu vốn không đơn giản, một ma tu như Phó Kim Phong bị tẩu hỏa nhập ma lại càng khôn lường, bọn họ sợ với thực lực của mình, tiến vào sẽ không khống chế nổi Phó Kim Phong dẫn đến ngộ thương.
Nghe đến chuyện lò sưởi của mình gặp chuyện, Nhiễm Thanh Vân đương nhiên không thể tỏ ra bàng quang được nữa, bước chân cũng tăng nhanh tốc độ.
Ma khí đen đặc từ phòng Phó Kim Phong ồ ạt trào ra, Nhiễm Thanh Vân vận một đạo linh lực, chậm rãi đẩy cửa bước vào.
Đồ đạc trong phòng đều đã bị ma khí ăn mòn đến không còn rõ hình dạng, y quan sát toàn bộ căn phòng một lượt mới có thể phát hiện ra Phó Kim Phong đang ngồi co lại một góc, gương mặt bị chôn trong đống y phục khiến y không thể nhìn ra biểu cảm của Phó Kim Phong.
Nhiễm Thanh Vân vận lên một đạo linh lực, chống lại ma khí xung quanh, tăng nhanh tốc độ tiến về phía Phó Kim Phong.
Mọi người thấy Nhiễm Thanh Vân đã đi vào, liền như được tiếp theo sức mạnh, lá gan cũng lớn lên không ít, đám người nhanh chóng đi sau Nhiễm Thanh Vân một bước, tiến vào bên trong.
Phó Kim Phong cả người đau đớn, lục phủ ngũ tạng bị ma khí tán phá, khó khăn cảm nhận được có người đến gần mình, lúc này mới dùng hết sức lực để ngẩng đầu lên, đặt tầm mắt lên người Nhiễm Thanh Vân.
Liễu Thừa Loan nhìn thấy Phó Kim Phong vẫn chưa chết, đáy lòng lộp bộp một tiếng, gấp gáp lên án:" Phó Kim Phong, không ngờ ngươi vậy mà lại chạy theo ma đạo? Bọn ta thấy ngươi tuổi nhỏ, ngươi nghịch phá bọn ta không chấp nhặt ngươi... vậy mà ngươi dám tu ma? Ngươi tu ma, có còn nghĩ đến phụ mẫu trêи trời của ngươi hay không?"
Không thể để thiên tôn nhìn ra sơ hở...
Phó Kim Phong cả người rung động, bởi vì trúng ma khí, tâm thần khó lòng kiên định, tầm mắt rời khỏi người Nhiễm Thanh Vân hướng về phía Liễu Thừa Loan, môi mím chặt lại với nhau chậm rãi tràn ra một tia máu đỏ thẫm.
" Phó Kim Phong?" Nhiễm Thanh Vân chậm rãi gọi, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, không ngờ y lại biết tên anh trong tình cảnh như thế này.
Phó Kim Phong lúc này đã không còn nhìn thấy y nữa, ánh mắt điên cuồng nhìn Liễu Thanh Loan đầy thù hận, ma khí trong người tuôn ra càng nhiều.
" Thiên tôn, ngài mau... mau lên... hắn ta sắp ra tay rồi." Liễu Thừa Loan gào thét.
Phải càng nhanh càng tốt khiến thiên tôn trừ khử tên nhóc này.
Nhiễm Thanh Vân nhìn chằm chằm biểu tình của Phó Kim Phong, chậm rãi ngồi xuống, động tác của y, dường như không chịu ảnh hưởng của câu nói thúc giục đến từ phía Liễu Thừa Loan.
Liễu Thừa Loan càng cảm thấy không ổn, lại không thể trước mặt nhiều người như vậy ra tay, xoắn xuýt không biết phải làm sao.
Phó Kim Phong cảm nhận được người đến gần, cơ thể theo bản năng co lại, muốn tránh né động chạm của người tới. Y sợ, với bộ dạng hiện tại của mình, chưa kịp giải thích với người ta, đã bị người ta một chưởng đánh chết, diệt trừ hậu họa rồi!
Nhiễm Thanh Vân ngồi xuống đối diện với Phó Kim Phong, bàn tay thon dài vươn ra, mang theo linh lực chạm vào mi tâm Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong trong người đang bị ma khí phá hủy muốn giải thích lại không thể, chỉ có thể yên lặng chờ đợi, đột nhiên được độ thêm linh khí cường đại giúp trấn áp ma khí, đau đớn phía sau cũng đã giảm bớt.
Phó Kim Phong nhìn y chằm chằm, khó khăn giải thích:" Ta không có tu ma, tin ta."
Nhiễm Thanh Vân một bên vẫn vận khí ép ma khí trong người Phó Kim Phong xuống, một bên nhàn nhạt đáp:" Ừm."
Liễu Thừa Loan không thể tiếp tục nhìn nữa, nếu còn để yên, chẳng mấy chốc gã sẽ bị Phó Kim Phong điểm tên.
Gã bất ngờ ra tay, đạo linh lực mang theo sát ý bắn về phía Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong bị ma khí dày vò đến không còn sức lực, lục phủ ngũ tạng quằn quại đau đớn, tứ chi không thể động đậy, sao có thể tự mình né tránh được chứ, Phó Kim Phong run rẩy nhắm chặt mắt.
Tác giả :
Nâu Nêm