Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!
Chương 41: Đồ Đệ nhận nuôi (4)
Còn chưa gặp được lò sưởi, không thể chết ở đây được.
Nhiễm Thanh Vân hạ quyết tâm, người một lần nữa cúi xuống!
" Tiểu súc sinh, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng một chút."
"...." Nằm mơ.
Nhiễm Thanh Vân cởi áo choàng, ném về phía Tử Đông Kha.
Tử Đông Kha vung kiếm, cắt nát áo trêи không trung, hướng Nhiễm Thanh Vân hạ xuống một chưởng.
" Một chiêu còn dám dùng với ta hai lần?" Gã hung hăng nói!
Nhiễm Thanh Vân nhanh nhẹn né tránh, nhưng vẫn bị dính một đoạn chưởng lực, cơ thể nhỏ nhỏ bị đánh bay vài mét.
" Tiểu súc sinh, ngươi chạy nữa đi. Sao không chạy nữa?" Tử Đông Kha cười lớn, đi đến trước mặt Nhiễm Thanh Vân, kiếm khí sắc bén ánh trêи không trung.
Nhiễm Thanh Vân ôm ngực, ngăn chặn huyết dịch tanh tưởi ở cổ, lớn mắt nhìn được kiếm rơi xuống.
Phải tránh!
Nhiễm Thanh Vân mím môi, dùng chút sức lực còn lại, lật người lăn dài trêи đất!
Tiếng binh khí thanh thúy chạm vào nhau, thời điểm Nhiễm Thanh Vân ổn định lại cơ thể, quay đầu nhìn lại, phát hiện vậy mà lại xuất hiện thêm một người nữa... nhưng mà người này, gương mặt lạ lẫm, không giống người trong Võ đang phái.
Người này một tay bỏ sau lưng, một tay buông thõng, tư thế hiên ngang. Nhiễm Thanh Vân ở sau lưng y nên chỉ có thể nhìn thấy được mái tóc dài xõa ngang hông, ở giữa được một nhành cỏ bông tùy tiện giữ lại.
Nữ nhân?
Nhiễm Thanh Vân gắng gượng đứng dậy, liền nghe thấy giọng nói đầy khách sáo của Tử Đông Kha:" Thiếu hiệp, ta đang dạy dỗ đệ tử, mong cậu đừng quản a."
Nhiễm Thanh Vân còn đang nghi ngờ, rõ ràng là nữ nhân tại sao Tử Đông Kha lại gọi thiếu hiệp, thì người kia đã cất tiếng nói, giọng nói có chút thanh trong nhưng có thể nghe ra là giọng của nam nhân.
" Hai ngươi gây rối trong địa phận của ta."
" Làm phiền thiếu hiệp thật ngại quá, ta sẽ đưa nó đi ngay đây. Nhiễm Thanh Vân còn không mau theo ta về!"
Nhiễm Thanh Vân:"..." Đi đi theo ngươi làm gì? Ta còn chưa muốn chết! Không đi.
" Không!"
" Ngươi..."
" Ta không đi."
" Ngươi đừng có mà không biết điều."
Nhiễm Thanh Vân cùng Tử Đông Kha lời qua tiếng lại, người kia dường như không có kiên nhẫn, lại bắt đầu lên tiếng:" Cậu ấy đã không muốn đi với ông, vậy để cậu ấy ở lại, ông đi đi."
" Nhưng mà..." Tử Đông Kha không phục, nhưng dường như ông ta rất sợ người này, ngập ngừng một hai câu liền phất tay áo rời đi.
Tử Đông Kha đi rồi, người này mới quay lại, nhìn Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân thấy được dung nhan của y, sắc mặt cũng không hề có thêm biểu cảm, chỉ hướng y cảm ơn một câu, nhàn nhạt xa cách.
Không ngờ đến, ở thế giới giang hồ hành tẩu này, vẫn còn tồn tại một thiết lập nhân vật nam nhân nhan sắc mềm yếu như vậy! Nếu không phải đã nghe thấy giọng y, Nhiễm Thanh Vân vẫn sẽ nghĩ người này là nữ.
" Ngươi bị thương rồi?" Thiếu niên vừa liếc nhìn liền có thể nhận ra Nhiễm Thanh Vân đang bị thương, tốc độ rất nhanh đi tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân không muốn người khác đụng chạm cơ thể mình, nghiêng người né tránh:" Ta không sao... khụ khụ."
Nhiễm Thanh Vân đưa tay che miệng, khó khăn ho khan.
Thiếu niên nhìn thấy bộ dạng của anh, liền ngồi xuống trước mặt anh:" Đã bị thương thành ra thế này rồi, sao có thể không sao, gặp nhau là duyên, ta xem giúp ngươi."
Nhiễm Thanh Vân còn muốn né tránh:" Không..."
Những từ còn lại đều nghẹn ở cổ họng.
" Khụ khụ khụ." Nhiễm Thanh Vân ho khan, máu tụ trong cổ họng theo đó mà bắn ra ngoài. Máu đỏ rơi xuống nền đất, một chút vương vào lá mục, một chút thấm xuống.
Nhiễm Thanh Vân suy yếu tự vào thân cây, như có như không nghiêng về phía nam tử.
" Nội thương của ngươi nặng quá!" Nam tử đỡ lấy người, cẩn thận không động vào vết thương trêи bả vai của anh.
" Đau..." Nhiễm Thanh Vân cau mày rêи rỉ, hai mắt nhắm nghiền, cả người lúc này đều dựa vào nam tử.
Khóe miệng không cẩn thận khẽ cong lên.
Cuối cùng cũng tìm được lò sưởi rồi!
Phó Kim Phong đầu tiên truyền cho anh chút nội lực, giúp ổn định lại vết thương trong cơ thể Nhiễm Thanh Vân, sau đó mới cẩn thận băng lại vết thương cho anh.
" Xong rồi, ngươi ở đâu, thì nên trở về đấy đi." Phó Kim Phong đứng dậy.
Nhiễm Thanh Vân vừa đảo mắt đã ôm chặt lấy chân Phó Kim Phong:" Không về, ca ca thấy rồi đó, đám người ở bên kia không thích ta, còn muốn giết chết ta, ta trở về đó, kết cục sẽ rất thảm."
" Thế nhưng ngươi vẫn phải trở về mà, không trở về nhà thì đi đâu được?" Nam tử bất động thanh sắc, ngây ngô nói.
Nhiễm Thanh Vân nghi ngờ, người này cùng người dọa Tử Đông Kha chạy mất dạng không phải cùng một người!
Nhiễm Thanh Vân cũng chỉ nghĩ, không nói ra. Hướng Phó Kim Phong ôm thật chặt.
" Ca ca cho ta theo đi, bây giờ ta quay lại, công sức ca ca chữa trị cho ta không phải sẽ uổng phí hết sao?"
" Nhưng mà..." Sư phụ dạy lôi kéo người khác không trở về nhà là không tốt, đến thỏ nhỏ cũng không được bắt, thỏ nhỏ cũng có nhà để về, giống như y, nếu không trở về nhà sẽ không được.
" Ca ca cho ta theo đi, ta rất nghe lời, còn biết làm rất nhiều thứ."
" Ta..." Phó Kim Phong xoắn xít.
" Ca ca thu nhật ta, ca ca là người tốt."
Nhiễm Thanh Vân hạ quyết tâm, người một lần nữa cúi xuống!
" Tiểu súc sinh, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng một chút."
"...." Nằm mơ.
Nhiễm Thanh Vân cởi áo choàng, ném về phía Tử Đông Kha.
Tử Đông Kha vung kiếm, cắt nát áo trêи không trung, hướng Nhiễm Thanh Vân hạ xuống một chưởng.
" Một chiêu còn dám dùng với ta hai lần?" Gã hung hăng nói!
Nhiễm Thanh Vân nhanh nhẹn né tránh, nhưng vẫn bị dính một đoạn chưởng lực, cơ thể nhỏ nhỏ bị đánh bay vài mét.
" Tiểu súc sinh, ngươi chạy nữa đi. Sao không chạy nữa?" Tử Đông Kha cười lớn, đi đến trước mặt Nhiễm Thanh Vân, kiếm khí sắc bén ánh trêи không trung.
Nhiễm Thanh Vân ôm ngực, ngăn chặn huyết dịch tanh tưởi ở cổ, lớn mắt nhìn được kiếm rơi xuống.
Phải tránh!
Nhiễm Thanh Vân mím môi, dùng chút sức lực còn lại, lật người lăn dài trêи đất!
Tiếng binh khí thanh thúy chạm vào nhau, thời điểm Nhiễm Thanh Vân ổn định lại cơ thể, quay đầu nhìn lại, phát hiện vậy mà lại xuất hiện thêm một người nữa... nhưng mà người này, gương mặt lạ lẫm, không giống người trong Võ đang phái.
Người này một tay bỏ sau lưng, một tay buông thõng, tư thế hiên ngang. Nhiễm Thanh Vân ở sau lưng y nên chỉ có thể nhìn thấy được mái tóc dài xõa ngang hông, ở giữa được một nhành cỏ bông tùy tiện giữ lại.
Nữ nhân?
Nhiễm Thanh Vân gắng gượng đứng dậy, liền nghe thấy giọng nói đầy khách sáo của Tử Đông Kha:" Thiếu hiệp, ta đang dạy dỗ đệ tử, mong cậu đừng quản a."
Nhiễm Thanh Vân còn đang nghi ngờ, rõ ràng là nữ nhân tại sao Tử Đông Kha lại gọi thiếu hiệp, thì người kia đã cất tiếng nói, giọng nói có chút thanh trong nhưng có thể nghe ra là giọng của nam nhân.
" Hai ngươi gây rối trong địa phận của ta."
" Làm phiền thiếu hiệp thật ngại quá, ta sẽ đưa nó đi ngay đây. Nhiễm Thanh Vân còn không mau theo ta về!"
Nhiễm Thanh Vân:"..." Đi đi theo ngươi làm gì? Ta còn chưa muốn chết! Không đi.
" Không!"
" Ngươi..."
" Ta không đi."
" Ngươi đừng có mà không biết điều."
Nhiễm Thanh Vân cùng Tử Đông Kha lời qua tiếng lại, người kia dường như không có kiên nhẫn, lại bắt đầu lên tiếng:" Cậu ấy đã không muốn đi với ông, vậy để cậu ấy ở lại, ông đi đi."
" Nhưng mà..." Tử Đông Kha không phục, nhưng dường như ông ta rất sợ người này, ngập ngừng một hai câu liền phất tay áo rời đi.
Tử Đông Kha đi rồi, người này mới quay lại, nhìn Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân thấy được dung nhan của y, sắc mặt cũng không hề có thêm biểu cảm, chỉ hướng y cảm ơn một câu, nhàn nhạt xa cách.
Không ngờ đến, ở thế giới giang hồ hành tẩu này, vẫn còn tồn tại một thiết lập nhân vật nam nhân nhan sắc mềm yếu như vậy! Nếu không phải đã nghe thấy giọng y, Nhiễm Thanh Vân vẫn sẽ nghĩ người này là nữ.
" Ngươi bị thương rồi?" Thiếu niên vừa liếc nhìn liền có thể nhận ra Nhiễm Thanh Vân đang bị thương, tốc độ rất nhanh đi tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân không muốn người khác đụng chạm cơ thể mình, nghiêng người né tránh:" Ta không sao... khụ khụ."
Nhiễm Thanh Vân đưa tay che miệng, khó khăn ho khan.
Thiếu niên nhìn thấy bộ dạng của anh, liền ngồi xuống trước mặt anh:" Đã bị thương thành ra thế này rồi, sao có thể không sao, gặp nhau là duyên, ta xem giúp ngươi."
Nhiễm Thanh Vân còn muốn né tránh:" Không..."
Những từ còn lại đều nghẹn ở cổ họng.
" Khụ khụ khụ." Nhiễm Thanh Vân ho khan, máu tụ trong cổ họng theo đó mà bắn ra ngoài. Máu đỏ rơi xuống nền đất, một chút vương vào lá mục, một chút thấm xuống.
Nhiễm Thanh Vân suy yếu tự vào thân cây, như có như không nghiêng về phía nam tử.
" Nội thương của ngươi nặng quá!" Nam tử đỡ lấy người, cẩn thận không động vào vết thương trêи bả vai của anh.
" Đau..." Nhiễm Thanh Vân cau mày rêи rỉ, hai mắt nhắm nghiền, cả người lúc này đều dựa vào nam tử.
Khóe miệng không cẩn thận khẽ cong lên.
Cuối cùng cũng tìm được lò sưởi rồi!
Phó Kim Phong đầu tiên truyền cho anh chút nội lực, giúp ổn định lại vết thương trong cơ thể Nhiễm Thanh Vân, sau đó mới cẩn thận băng lại vết thương cho anh.
" Xong rồi, ngươi ở đâu, thì nên trở về đấy đi." Phó Kim Phong đứng dậy.
Nhiễm Thanh Vân vừa đảo mắt đã ôm chặt lấy chân Phó Kim Phong:" Không về, ca ca thấy rồi đó, đám người ở bên kia không thích ta, còn muốn giết chết ta, ta trở về đó, kết cục sẽ rất thảm."
" Thế nhưng ngươi vẫn phải trở về mà, không trở về nhà thì đi đâu được?" Nam tử bất động thanh sắc, ngây ngô nói.
Nhiễm Thanh Vân nghi ngờ, người này cùng người dọa Tử Đông Kha chạy mất dạng không phải cùng một người!
Nhiễm Thanh Vân cũng chỉ nghĩ, không nói ra. Hướng Phó Kim Phong ôm thật chặt.
" Ca ca cho ta theo đi, bây giờ ta quay lại, công sức ca ca chữa trị cho ta không phải sẽ uổng phí hết sao?"
" Nhưng mà..." Sư phụ dạy lôi kéo người khác không trở về nhà là không tốt, đến thỏ nhỏ cũng không được bắt, thỏ nhỏ cũng có nhà để về, giống như y, nếu không trở về nhà sẽ không được.
" Ca ca cho ta theo đi, ta rất nghe lời, còn biết làm rất nhiều thứ."
" Ta..." Phó Kim Phong xoắn xít.
" Ca ca thu nhật ta, ca ca là người tốt."
Tác giả :
Nâu Nêm