Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 22 - Dân quốc phong vân (6)
Edit: Min
Ngụy Thiên Hùng tổ chức yến tiệc cho Dương Vọng Khôn bề ngoài là vì hoan nghênh y đến Lê Thành, trên thực tế là cho y biết trong Lê Thành những người có chút thân phận địa vị đều đứng về phía hắn, Dương Vọng Khôn y nếu muốn động binh ở Lê Thành còn phải cân nhắc thật kỹ.
Không thể không nói, Ngụy Thiên Hùng tự tin mù quáng một phần vì được thuộc hạ tâng bốc, một phần khác vì mấy năm nay làm mưa làm gió ở Lê Thành, tự cho là ai cũng thật sự thuần phục hắn.
Ngụy Thiên Hùng vốn chỉ mời Ngô gia ban tới phủ hát hí khúc, điều này làm cho Trình Gia Minh không cam lòng, cho dù người toàn thành đang nói hắn bị ông chủ Quân chiếm thượng phong, hắn làm sao có thể nhận thua, thừa nhận hắn thật sự kém hơn ông chủ Quân.
Trình Gia Minh năn nỉ ỉ ôi Ngụy Thiên Hùng có được cơ hội đến tới tư lệnh phủ hát hí khúc, hắn muốn hát hí khúc "Bá Vương biệt Cơ" sở trường nhất, hắn không tin hắn còn có thể thua ông chủ Quân không dám lộ mặt kia.
Kỳ thật theo Trình Gia Mình suy đoán, ông chủ Quân này không dám lấy gương mặt thật gặp người khác, có phải bởi vì dáng dấp quá mức khó coi nên dựa vào kỹ thuật hoá trang cao siêu để che giấu hay không. Hôm nay Ngụy Thiên Hùng khẳng định sẽ làm cho người nọ lấy bộ dáng thật xuất hiện, hắn muốn nhìn xem ông chủ Quân này rốt cuộc lớn lên có bộ dáng gì.
Dương Vọng Khôn vừa đến tư lệnh phủ, Ngụy Thiên Hùng liền tự mình nghênh đón y đi tới hậu viện, hai người ở hai bên chủ bàn ngồi xuống, các khách khứa khác mới lục tục ngồi xuống.
Ngụy Thiên Hùng vỗ tay ba lần, phân phó nói “Khai tiệc!”
Rượu và thức ăn được bưng lên bàn, sân khấu hí khúc cũng bắt đầu hát, Trình Gia Minh vừa hát "Bá Vương biệt Cơ" đã thu hút được cả sảnh chú ý. Các khách mời không ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Ngụy Thiên Hùng cũng hài lòng rung đùi đắc ý, chỉ có Dương Vọng Khôn gương mặt lạnh lùng.
Các khách mời cảm xúc rất nhiệt liệt, trong lòng Trình Gia Minh cũng rất đắc ý, hắn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, chỉ có Dương Vọng Khôn không nhìn, trong lòng không cam tâm, hát càng thêm ra sức.
Dương Vọng Khôn và Ngụy Thiên Hùng ngồi cạnh nhau, hai người quả thực khác nhau như trời với đất, vẻ ngoài của Dương Vọng Khôn làm nữ nhân cảm thấy động xuân tâm, dù Trình Gia Minh là thân xác nam nhân tâm nữ nhân, cũng nhịn không được nhộn nhạo lên.
Hát một hồi hắn liền ảo tưởng. Hắn tưởng tượng Dương Vọng Khôn là bá vương, hắn là Ngu Cơ, hai người thật lòng yêu nhau lại bị sinh tử chia ly.
Trình Gia Minh bãi lui đến hậu trường, Lưu nhị lập tức đi đón, nịnh hót nói “Cậu hát Bá Vương biệt Cơ thật là tuyệt, đừng nói là Lê Thành, tìm khắp cả nước cũng tìm không ra người hát hay hơn cậu.”
Trên mặt Trình Gia Minh mang theo tươi cười đắc ý, hắn vừa rồi hoàn toàn say mê trong đó, từ lúc bắt đầu hát hí khúc tới nay đây là vở kịch hắn hát sảng khoái nhất. Hắn lấy ra ba đồng bạc từ bàn hoá trang, tùy tay ném cho Lưu nhị “Thưởng.”
“Cảm ơn ông chủ Trình, cảm ơn ông chủ Trình.” Lưu nhị đôi tay nâng đồng bạc, liên tục khom lưng nói lời cảm ơn, trong lòng lại rất khinh thường, chỉ có mấy đồng bạc, Trình Gia Minh đúng là biết khen thưởng.
Trình Gia Minh tẩy trang thay đổi quần áo, đi đến bên người Ngụy Thiên Hùng, kính rượu Dương Vọng Khôn cùng Ngụy Thiên Hùng. Ngụy Thiên Hùng để hắn ngồi ở vị trí bên cạnh, làm hắn cảm thấy rất có mặt mũi, ở đây nhiều khách khứa như vậy, chỉ có hắn có thể ngồi bên cạnh Ngụy tư lệnh.
Dùng vải mành che lên ngăn cách với bên ngoài, Cảnh Dương ngồi một mình ở phía sau uống trà, Ngô bầu gánh vén rèm lên tiến vào nói “Trước đó ông chủ Trình hát hí khúc "Bá Vương biệt Cơ", giọng hát thật không tệ giành được rất nhiều sự tán thưởng.”
“Thật sao?” Lung lay chén trà trong tay, trầm mặc trong chốc lát cười nói “Vậy chúng ta cũng hát "Bá Vương biệt Cơ".”
“Chúng ta cũng hát "Bá Vương biệt Cơ"?” Ngô bầu gánh ngẩn người nói “Vậy không phải lặp lại ông chủ Trình sao?”
“Lặp lại mới có so sánh, ai hơn ai kém tự nhiên liền rõ ràng.” Cảnh Dương nói"Ông hát vở bá vương đi.”
“Thế nhưng……, chúng ta trước đó chưa từng luyện tập qua, lỡ như phối hợp không tốt…….” Ngô bầu gánh có chút do dự.
“Yên tâm, ông trước kia hát như thế nào, hiện tại hát như thế nấy tôi có thể phối hợp.” Cảnh Dương đem chén trà để xuống, bắt đầu hoá trang.
Ngô bầu gánh đứng tại chỗ trong chốc lát, xem Cảnh Dương đã bắt đầu vẽ mặt, cũng chỉ có thể xoay người đi hoá trang.
Ngô bầu gánh lên sân khấu, vừa mới hát hai câu, người phía dưới liền ngây ngẩn cả người, tại sao Ngô gia ban cũng hát Bá "Vương biệt Cơ"? Mọi người hai mặt nhìn nhau không rõ nội tình.
Ngụy Thiên Hùng cùng Trình Gia Minh cũng đều có chút kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng Ngô gia ban sẽ lại hát "Quý phi say rượu", không nghĩ rằng sẽ hát trùng với Trình gia ban. Coi như bọn họ trước đó muốn hát "Bá Vương biệt Cơ", nhưng Trình gia ban đã hát trước rồi, hơn nữa hát còn rất tốt, bọn họ thế mà không thèm tránh đi, đổi hí khúc khác.
Trình Gia Minh trong lòng tràn đầy khinh thường, cũng cười nhạo Ngô gia ban không biết tự lượng sức mình, Ngụy Thiên Hùng lại có chút chờ mong biểu hiện của ông chủ Quân. Trong tất cả mọi người, chỉ có trong mắt Dương Vọng Khôn hiện lên một tia cảm xúc không dễ phát hiện, y cảm thấy vị ông chủ Quân này chính là cố ý.
Cảnh Dương cầm song kiếm lên sân khấu, trong sự đoan trang hàm chứa tiếu lệ, vũ mị mang theo hào phóng. Một đoạn múa kiếm tư thế hiên ngang, thực sự làm người mê muội.
“Hay!” Ngụy Thiên Hùng lớn tiếng khen ngợi, khách khứa phía dưới cũng vỗ tay theo.
Không giống khi hát "Quý phi say rượu" tiếng hát mượt mà giòn ngọt, hắn dùng giọng hát êm tai dễ nghe, gãi đúng chỗ ngứa diễn tả Ngu Cơ thanh lệ thoải mái.
Lấy đoạn hí vừa hát trước đó so sánh, ai hát tốt hơn, trong lòng mọi người đều có đáp án. Ông chủ Quân từ dáng người cho tới giọng hát, động tác biểu diễn đều vượt trội hơn.
Các khách mời trong lòng cảm thấy thần kỳ nhất chính là, mỗi lần nghe xong ông chủ Quân hát, dáng người cùng giọng hát của hắn sẽ luôn hằn sâu vào tâm trí, thật lâu cũng không tiêu tan, dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt. Mà nội dung Trình Gia Minh hát vừa nãy, bọn họ đã nhớ không ra.
Các khách khứa châu đầu ghé tai thảo luận, tán thưởng ông chủ Quân quả nhiên hát rất tuyệt, so với ông chủ Trình cao hơn không chỉ một bậc, một trước một sau hát cùng một đoạn hí khúc, khác nhau càng rõ ràng.
Trình Gia Minh nghe được mọi người nhỏ giọng nghị luận, cảm nhận được ánh mắt khách khứa nhìn về phía hắn, sắc mặt khó coi có giấu cũng giấu không được.
Ngụy Thiên Hùng hài lòng cười ha ha, vỗ tay nói “Tốt tốt tốt, đi mời ông chủ Quân đến đây, hôm nay ta muốn thấy gương mặt thật của em ấy một lần.”
Các khách khứa cũng đều nhón chân mong chờ, muốn nhìn xem ông chủ Quân này rốt cuộc là ai, tẩy trang xong trông như thế nào, là giống Dương Quý Phi vũ mị động lòng người, hay là giống Ngu Cơ tươi mát thoát tục.
Cảnh Dương tẩy trang xong như cũ đội lên nón đen, đè thấp vành nón, hơi cúi đầu, đi theo Ngô bầu gánh gặp Ngụy Thiên Hùng.
“Ngụy tư lệnh, Dương thiếu soái.” Ngô bầu gánh khom lưng hành lễ.
Ngụy Thiên Hùng nhìn về phía sau Ngô bầu “Vị này là ông chủ Quân?”
“Đúng là vị này.” Ngô bầu gánh nghiêng người, lộ ra Cảnh Dương đứng phía sau.
“Đi lên trước ta nhìn xem.” Ngụy Thiên Hùng nói.
Cảnh Dương đi lên phía trước hai bước, đem nón bỏ xuống, đầu nâng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay nói “Dương thiếu soái, Ngụy tư lệnh.”
Dương Vọng Khôn nhìn mặt Cảnh Dương, trong lòng có chút cảm xúc nói không rõ, chính y cũng không rõ y tại sao lại đối với một người nam nhân có cảm giác như vậy.
Ngụy Thiên Hùng trước đó không có gặp qua Trình Quân Hi, cướp đoạt tài sản Trình gia không cần hắn tự mình ra mặt, đều là thuộc hạ đi làm. Đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Trình Quân Hi, thần sắc thưởng thức trên mặt hết sức rõ ràng.
Ở trong mắt Ngụy Thiên Hùng, sau khi ông chủ Quân tẩy trang bộ dáng không có một tia nữ khí, cử chỉ cũng hoàn toàn không làm người khác cảm thấy ẻo lả. Bộ dáng sạch sẽ tuấn tú lại mang theo phong tình, làm Ngụy Thiên Hùng có xúc động muốn chiếm hữu.
Trình Gia Minh cũng không nhận ra Cảnh Dương, sau khi cẩn thận nhìn xem gương mặt, hắn đột nhiên đứng lên, không cẩn thận làm ngã ly rượu trên bàn rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ nát.
Tất cả mọi người nhìn về phía Trình Gia Minh cảm xúc đột nhiên kích động.
"Anh…….” Trình Gia Minh chỉ vào Cảnh Dương, lớn tiếng nói “Trình Quân Hi! Sao có thể là anh, anh sao có thể sẽ hát hí khúc!”
“Trình Quân Hi?” Ngụy Thiên Hùng cảm thấy tên này có chút quen tai, trong lúc nhất thời không rõ nhớ là ai, phó quan bên cạnh hắn nhìn thấy Cảnh Dương cũng vô cùng khiếp sợ, sau khi khôi phục tinh thần, khom lưng ở bên tai Ngụy Thiên Hùng nói vài câu.
“Tại sao không có khả năng là tôi?” Cảnh Dương bình tĩnh nhìn Trình Gia Minh hỏi.
Ngụy Thiên Hùng biết thân phận của hắn, dùng ánh mắt kinh ngạc trên dưới đánh giá hắn “Cậu thật sự chính là ông chủ Quân?”
“Không sai, tôi là Trình Quân Hi, chính là ông chủ Quân.”
“Không có khả năng! Tư lệnh, anh ta nhất định là giả mạo, Trình đại thiếu gia sao có thể sẽ đi hát hí khúc!” Trình Gia Minh cảm thấy nhất định đây là một âm mưu, Trình Quân Hi muốn giả mạo ông chủ Quân khiến cho Ngụy Thiên Hùng chú ý, đem tài sản mất đi của Trình gia đoạt lại. Một đại thiếu gia như Trình Quân Hi sao có thể làm con hát, còn hát tốt hơn hắn, hát hí khúc vừa rồi nhất định là một người khác.
“Ngô bầu gánh, ông tốt nhất nên nói thật, Trình Quân Hi và ông chủ Quân rốt cuộc có phải cùng một người hay không.” Ánh mắt Ngụy Thiên Hùng nhìn về phía Ngô bầu gánh mang theo hung ác, muốn khiến cho Ngô bầu gánh nói thật. Hắn đã coi trọng Trình Quân Hi, nhưng nếu ông chủ Quân là một người khác, hắn cũng không ngại thu cả hai người này vào trong phòng.
“Không dám lừa gạt tư lệnh, Trình thiếu gia chính là ông chủ Quân.” Ngô bầu gánh trả lời.
“Ngụy tư lệnh không cần làm khó dễ Ngô bầu gánh, tôi tất nhiên có cách chứng minh tôi có phải ông chủ Quân hay không.” Cảnh Dương xoay người đi về phía sân khấu, tầm mắt mọi người đều đi theo hắn.
Khách khứa có người nhận ra hắn, cũng không thể tin được, Trình thiếu gia hát hí khúc từ khi nào?
Bọn họ đều có suy nghĩ giống Trình Gia Minh, cảm thấy trong đó nói không chừng có kỳ quặc.