Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 179 - Đời sống âm nhạc (17)
Edit: Min
Cảnh Dương tỉnh dậy sau khi ngủ đủ giấc, mở mắt ra đã thấy Cố Mang đang ngồi ở đầu giường ôm máy tính trên đùi.
Cảnh Dương nằm ngửa lại, khẽ nhướng người lên nghi hoặc nhìn Cố Mang nói "Sao anh không ở thư phòng làm việc đi? Ở đây làm gì?"
Cố Mang nhìn sắc mặt hồng hào sau khi ngủ đủ của Cảnh Dương, nhìn thế nào cũng không giống như cơ thể có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm nói "Đói bụng chưa?"
Cảnh Dương xoa xoa bụng, cảm thấy có chút đói bụng liền nói với Cố Mang, "Anh đi nói với nhà bếp là em muốn ăn squirrel-fish* và lòng đỏ trứng cua*, sau đó nấu thêm chút cháo hải sản nữa."
"Biết rồi." Cố Mang xoa đầu Cảnh Dương "Em phải nhanh xuống đó."
Cố Mang biết Cảnh Dương có tỉnh lại thì cũng không dậy ngay được, phải nằm trên giường một hồi mới chịu đứng dậy, cho nên xuống lầu trước kêu nhà bếp chuẩn bị mấy món mà Cảnh Dương muốn ăn.
Chuyện Cảnh Dương không rõ càng ngày càng nhiều, chẳng hạn như tại sao càng ngày càng buồn ngủ, chẳng hạn như tại sao đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đồng thời còn có những cảm xúc rất thật, cuối cùng là vì linh hồn của hắn có vấn đề, hay là có vấn đề gì đó với hệ thống trong linh hồn của hắn đây.
Cảnh Dương suy nghĩ hồi lâu vẫn không ra manh mối, Cố Mang ở dưới lầu đợi một hồi không đợi hắn đi xuống, dứt khoát đi lên lầu tiến vào phòng ngủ, kéo hắn từ trên giường xuống.
Cảnh Dương nằm trên bàn ăn, ăn món squirrel-fish mà hắn đặc biệt thích ăn gần đây, nheo mắt chậm rãi nhai nhai, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về những câu hỏi khó hiểu kia.
Cố Mang thấy hắn ăn lại sắp lăn ra ngủ, lo lắng hắn sẽ ngủ quên mà chưa kịp no, miệng còn chưa động đã nhanh chóng gắp một ít thức ăn đút vào miệng hắn.
Một bữa cơm của Cảnh Dương gần như là được Cố Mang đút ăn xong, cho nên ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều. Thật ra cũng không phải là hắn muốn ngủ, chỉ là muốn thử xem có thể đoán ra một số chuyện mà hắn vẫn chưa nghĩ ra hay không mà thôi. Kết quả được Cố Mang đút ăn no, ôm cái bụng căng tròn ngồi trên ghế sô pha tiếp tục suy nghĩ về nhân sinh.
Quý Tiêu không biết mình đã ngất đi bao lâu, chỉ biết rằng mình đã nằm mơ và không thể tỉnh lại. Trong giấc mơ, cậu ta nhìn thấy rất nhiều thứ, và những điều đó dường như rất thực, như thể chính cậu ta đã trải qua vậy. Nhưng những cảnh tượng đó vẫn chưa hoàn chỉnh, một hồi lại chuyển sang hình tượng nhân vật và hoàn cảnh khác, khiến đầu óc của cậu ta càng lúc càng hỗn loạn.
Bởi vì những hình ảnh liên tục thay đổi trong đầu làm não của Quý Tiêu bị quá tải, thần kinh đại não không ngừng căng thẳng, đầu càng lúc càng đau, cuối cùng đau đến tỉnh lại.
Sau khi Quý Tiêu tỉnh dậy, cậu ta vừa rêи ɾỉ vừa nắm tóc, ba mẹ thấy cậu ta tỉnh lại thì lập tức gọi bác sĩ. Bác sĩ thấy cậu đau đầu sắp phát điên rồi nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến cậu ta đau đầu, chỉ có thể cho cậu uống thuốc giảm đau để cậu ta bớt đau đầu và bình tĩnh lại.
Trải qua mấy ngày lo lắng và chờ đợi này, ba mẹ của Quý Tiêu đã cảm thấy rất mệt mỏi, giờ Quý Tiêu đã tỉnh lại rồi, sau khi bác sĩ quan sát cậu ta một ngày, cảm thấy cậu ta đã không còn trở ngại gì nữa, vì vậy ba mẹ của Quý Tiêu về nhà nghỉ ngơi trước. Để Quý Tiêu ở lại bệnh viện tiếp tục theo dõi thêm mấy ngày rồi mới xuất viện.
Quý Tiêu thất thần ngồi trên giường, nghĩ về những giấc mơ mà mình gặp phải trong lúc hôn mê, cậu ta cảm thấy đó không phải thật sự là những giấc mơ mà là những kí ức của cậu ta, nhưng mà cậu ta không hiểu tại sao mình lại có những kí ức đó.
Mặc dù những ký ức đó không liên tục làm đầu óc của cậu ta rất hỗn loạn, và cũng không rõ là những ký ức đó đại diện và biểu thị cho cái gì. Nhưng sau lần hôn mê này, trong lòng cậu ta đột nhiên xuất hiện một cảm giác, cảm giác đó chính là thật ra cậu ta không yêu Lưu Hàng, trước kia không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn chiếm được trái tim và cơ thể của anh ta, dường như đó chỉ là để đạt được một mục đích nào đó mà thôi, chứ phải bởi vì mong muốn thực sự của cậu ta.
Quý Tiêu bước xuống giường đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh vật trong vườn ngoài cửa sổ, cậu ta nghĩ, cảm giác này quá đột ngột và quá xa lạ. Trước đây rõ ràng mình cảm thấy sẽ không thể sống nổi nếu như thiếu Lưu Hàng, chỉ có làm anh ta yêu mình thì cuộc sống của mình mới trọn vẹn. Thế nhưng tại sao lại đột nhiên cảm thấy không yêu nữa? Không chỉ không yêu anh ta nữa, mà còn cảm thấy mình hoàn toàn không quan tâm anh ta sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngoài cảm giác mình không hề yêu Lưu Hàng ra, thì trong lòng cậu ta cũng có cảm giác sẽ không bao giờ để Sở Dương được sống tốt cả đời. Cảm giác này quá mạnh mẽ, có một giọng nói trong đầu không ngừng nói với cậu ta rằng ý nghĩa của việc cậu ta đến thế giới này là làm cho Sở Dương chết một cách thê thảm, đây chính là sứ mệnh của cậu ta và cậu ta phải hoàn thành nhiệm vụ này. Nếu không hoàn thành, cậu ta sẽ rơi xuống vực thẳm của nỗi đau vĩnh viễn.
Suy nghĩ và cảm xúc như vậy càng lúc càng mãnh liệt, Quý Tiêu nhịn không được bắt đầu cả người run lên, cậu ta ôm lấy cơ thể của mình ngồi xổm xuống, trong đầu không tự chủ được nghĩ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, không thể để cho Sở Dương có một cuộc sống tốt đẹp trên thế giới này, chỉ có cách làm cho kết cục của Sở Dương trở nên bi thảm, thì mới có thể cứu mình ra khỏi số phận bi thảm được.
Gần đây Lưu Hàng đều cố gắng tiếp cận Cảnh Dương, nhưng anh ta vẫn không có cơ hội, anh ta không liên lạc được với Cảnh Dương, càng không có cách nào gặp trực tiếp hắn một lần, cho nên việc duy nhất anh ta có thể làm chính là ôm cây đợi thỏ.
Mấy ngày nay, hầu như ngày nào Lưu Hàng cũng đợi ở bãi đậu xe ngầm dưới phòng làm việc của Cảnh Dương, bởi vì Cảnh Dương không còn sống ở nơi trước đây của Sở Dương nữa, Lưu Hàng cũng không biết hiện tại hắn sống ở đâu, nghĩ hắn nhất định sẽ đến phòng làm việc, cho nên ngày nào cũng chờ.
Anh ta đợi mấy ngày liên tiếp cũng không đợi được Cảnh Dương, bởi vì không phải ngày nào Cảnh Dương cũng đến phòng làm việc, mặc dù cuộc thi vừa kết thúc chính là thời kỳ hắn nổi lên nhất, rất nhiều chương trình đều gửi lời mời cho hắn, nhưng hắn không có dự định tham gia bất kỳ chương trình nào, mà nhất định phải đợi hắn nghỉ ngơi đủ rồi, thì hắn mới bằng lòng bắt đầu phát hành đĩa đơn mới.
Hôm đó Lưu Hàng đến hơi muộn, lúc anh ta vừa đến thì nhìn thấy Cảnh Dương và Cố Mang bước vào thang máy, anh ta ngơ ngác nhìn động tác thân mật của Cảnh Dương và Cố Mang, còn chưa đợi anh ta hồi thần thì cửa thang máy đã đóng lại rồi.
Bộ dáng Cố Mang ôm Cảnh Dương trong khi Cảnh Dương dựa vào Cố Mang vừa rồi, làm cho Lưu Hàng chấn động mạnh, anh ta không thể tin được là Cảnh Dương và Cố Mang lại ở bên nhau, anh ta cảm thấy chắc là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng anh ta lại chợt nhớ tới giọng nói mà mình đã nghe thấy khi gọi cho Cảnh Dương lần trước, giờ mới nhớ ra, giọng nói khiến anh ta cảm thấy hơi quen thuộc kia, rõ ràng chính là giọng của Cố Mang.
Bàn tay cầm vô lăng của Lưu Hàng không ngừng run rẩy, không thể nào tiếp thu chuyện Cố Mang và Cảnh Dương đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng cũng không thể tiếp tục tự dối lòng rằng những gì mình nhìn thấy và nghe thấy đều không phải là sự thật.
Lưu Hàng hạ quyết tâm phải đích thân hỏi Cảnh Dương cho ra lẽ, cho dù Cảnh Dương và Cố Mang thật sự ở bên nhau, thì anh ta cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Ngoài Lưu Hàng thì còn có một người khác trốn trong góc nhìn Cố Mang ôm Cảnh Dương vào thang máy, người đó chính là Quý Tiêu cũng đang ôm cây đợi thỏ.
Ý niệm gϊếŧ Cảnh Dương của Quý Tiêu càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức cậu ta không thể khống chế và áp chế cái suy nghĩ này, nếu không làm theo suy nghĩ này, cậu ta sẽ không thể thoát khỏi cảm giác đau đớn và khó chịu.
Khi Quý Tiêu nhìn thấy Cố Mang ôm Cảnh Dương, một cảm giác ghen tị bùng lên trong lòng, ăn mòn cả thể xác và tinh thần của cậu ta. Nhưng ngay cả cậu ta cũng không đoán ra được, người đang ôm Cảnh Dương cũng đâu phải Lưu Hàng, thế nhưng tại sao cậu ta lại ghen tị như vậy, ghen đến mức muốn vồ lấy Cảnh Dương, cắn chết Cảnh Dương.
Hai mắt của Quý Tiêu đỏ ngầu, trong lòng hiện giờ chỉ có một suy nghĩ, đó là Cảnh Dương không được phép sống hạnh phúc cả đời, cho dù không thể làm cho hắn có kết cục bi thảm, thì cũng tuyệt đối không cho phép hắn được sống tốt, cậu ta nhất định phải làm cho hắn chết trước mình.
Cố Mang và Cảnh Dương đi lên một lúc rồi đi xuống, khi Cố Mang đưa Cảnh Dương ra ngoài thì nhất định sẽ mang theo vệ sĩ, ngoài hai vệ sĩ theo sát thì xung quanh cũng sẽ có một số vệ sĩ ẩn nấp. Cho nên Lưu Hàng và Quý Tiêu sớm đã bị vệ sĩ phát hiện rồi, Cố Mang nhận được báo cáo của vệ sĩ cũng không đưa Cảnh Dương tránh đi, y muốn xem bọn họ định làm cái gì.
Ngay lúc cửa thang máy của nhà để xe dưới tầng hầm lại mở ra, Quý Tiêu nhanh chóng xác nhận người đứng bên trong là Cảnh Dương, liền lấy con dao giấu trong tay áo ra, lao về phía Cảnh Dương với tốc độ nhanh nhất.
Lưu Hàng xuống xe chuẩn bị đi về phía Cảnh Dương, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Quý Tiêu đang dùng một con dao lao vào Cảnh Dương, anh ta ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, cơ thể liền bất giác lao ra ngoài muốn chặn Quý Tiêu lại.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Quý Tiêu chỉ nhìn thấy vị trí trái tim của Cảnh Dương, trong đầu cậu ta chỉ có một suy nghĩ, đó là nhất định phải cắm con dao này vào trái tim của Cảnh Dương, cho dù có chết chung thì cũng không được để Cảnh Dương còn sống.
Cậu ta không hề để ý Lưu Hàng đột nhiên lao ra, cho dù có dừng lại thì cũng đã muộn rồi, con dao trên tay chuẩn xác cắm vào tim Lưu Hàng không lệch một ly nào.
Quý Tiêu nghĩ rằng mình đã thành công rồi, đang lúc chuẩn bị mừng như điên, nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Hàng thì cả người lập tức cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào. Điều cậu ta nghĩ trong đầu không phải là mình đã hại Lưu Hàng, mà là lần này thất bại thì sau này có thể sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Lưu Hàng cúi đầu nhìn con dao đang cắm trên ngực mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu, mở miệng định nói gì đó, nhưng lại ngã thẳng ra sau trước khi phát ra âm thanh.
Lúc Cảnh Dương nhìn thấy Quý Tiêu vội vàng chạy tới, hắn không hề cảm thấy lo lắng hay sợ hãi, bởi vì hắn biết Cố Mang đã bố trí rất nhiều vệ sĩ xung quanh, Quý Tiêu sẽ không thể đến gần hắn dù chỉ là một chút. Nhưng khi nhìn thấy con dao, mắt hắn bỗng tối sầm lại, hình ảnh người thanh niên áo đỏ bị dao đâm trúng lại hiện lên trong đầu hắn.
Sau khi Cảnh Dương cảm thấy đau đớn vì bị đâm một lần nữa, đại não lập tức chìm vào bóng tối, cơ thể mềm nhũn ngã ra sau.
Cố Mang đang ôm Cảnh Dương, ngay lập tức nhận thấy hắn không ổn, nhìn Cảnh Dương rõ ràng là đã ngất đi, Cố Mang ôm lấy hắn hoảng sợ kêu lên "Sở Dương?"
Cảnh Dương ngất xỉu trong vòng tay của Cố Mang, tạm thời bất tỉnh.
Cố Mang nhanh chóng bế Cảnh Dương lên xe đưa đến bệnh viện, để lại hai vệ sĩ xử lý Quý Tiêu và Lưu Hàng.
Cố Mang đưa Cảnh Dương đến bệnh viện, làm kiểm tra toàn thân nhưng cũng không phát hiện ra cơ thể hắn có vấn đề gì, sau khi kiểm tra xong thì Cảnh Dương tự mình tỉnh dậy.
Bác sĩ hỏi Cảnh Dương có chỗ nào không thoải mái không, Cảnh Dương nói không có, sau đó cảm thấy mình đột nhiên ngất đi nhưng lại không kiểm tra được vấn đề gì, khẳng định Cố Mang sẽ rất lo lắng, thế là kiếm cớ nói rằng bởi vì nhìn thấy Quý Tiêu đột nhiên cầm dao lao tới làm hoảng sợ, cho nên mới ngất xỉu.
Mà cái cớ này của Cảnh Dương lại dẫn đến cuộc đời bi thảm sống không bằng chết của Quý Tiêu.
Quý Tiêu ra tay với quyết tâm phải gϊếŧ Cảnh Dương chết nên đã bôi thuốc độc lên con dao, sau khi con dao đâm vào tim Lưu Hàng, Lưu Hàng đã chết trên đường đến bệnh viện.
Quý Tiêu bị bắt vì tội cố ý gϊếŧ người, ba mẹ của cậu ta đã tìm một luật sư để bào chữa cho cậu ta, cố gắng giảm nhẹ hình phạt, mà lý do bào chữa là Quý Tiêu có vấn đề về tâm thần. Nhưng chẳng bao lâu sau, công ty của ba mẹ Quý Tiêu thua lỗ nghiêm trọng, giá cổ phiếu rơi một đường xuống đáy, gần như là phải đối mặt với phá sản và nợ nần. Công ty và Quý Tiêu đều xảy ra chuyện khiến họ không kịp trở tay, cũng bất lực đi cứu vãn.
Vì Quý Tiêu doạ Cảnh Dương ngất xỉu nên Cố Mang rất tức giận, và khi Cố Mang biết Quý Tiêu đã hạ độc vào dao muốn gϊếŧ Cảnh Dương, thì cơn giận của y như sét đánh lôi đình, khiến mọi người trong Quý gia phải trả giá cho hành vi của Quý Tiêu, đồng thời vĩnh viễn không thể trở mình.
Quý Tiêu gϊếŧ Lưu Hàng nên ba mẹ của Lưu Hàng cũng hận Quý Tiêu đến tận xương tủy, và bởi vì khi Quý gia nhận lấy sự trả thù cùng đàn áp kinh tế của Cố Mang, nó cũng ảnh hưởng đến gia đình của bọn họ, nên khiến bọn họ càng thêm tức giận và căm ghét người của Quý gia. Sau khi Quý gia lâm vào cảnh điêu đứng, Lưu gia không chỉ mạnh mẽ giẫm đạp lên bọn họ mà còn thề sẽ kiện cho đến khi nào Quý Tiêu bị kết án chung thân thì mới thôi.
Quý Tiêu vào tù tất nhiên sẽ không khá hơn, cậu ta biết kiếp này mình lại thất bại rồi, cậu ta lại không hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì không phải Sở Dương nhận cái kết bi thảm mà chính là bản thân cậu ta. Mặc dù không biết tại sao mình lại dùng từ này, nhưng phần nào lại cảm thấy rằng đây không phải là lần đầu tiên mình trải qua một cuộc đời với kết cục bi thảm.
Nỗi tuyệt vọng, đau đớn và không cam tâm đó liên tục dày vò Quý Tiêu, khiến cậu ta cảm thấy không bằng thà chết đi, nhưng trong tù luôn có người dõi theo cậu ta, thậm chí cậu ta còn không thể tự tử.
End thế giới thứ mười hai.
Min: end thêm một thế giới gòi ????????????. Ờm...khuyên mọi người đừng thương phản diện vội, từ từ đã, từ từ thì cháo nó mới nhừ :v
Mà lỡ thương rồi á hả....thì thui chứ sao giờ :))))). Tui có cản được đâu :v
Thế giới tiếp theo: hiện đại nhiều rồi, cổ trang thôi....
P/s: Sì poi nhẹ........
.
.
.
Phản diện said: quá chán khi giật bồ nguyên chủ rồi, giật bồ Cảnh Dương thoai =)))))))))