Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa
Chương 48: "Có thể xuất vào trong nha..."
Giang Dữ Mộ đã hoàn toàn câm nín, bị động để yên cho hai khối mềm mại kia xoa khắp mặt mình.
Chóp mũi quẩn quanh mùi thơm cơ thể cùng hương sữa, sóng mũi cao thẳng của hắn xê dịch ở giữa hai bầu ngực, lông mi nhỏ dài quét qua nhũ tiêm.
Tuy rằng trong đầu Giang Dữ Mộ đã xúc động đến mức muốn liếm mút hai điểm nhỏ xinh kia hơn trăm lần, nhưng trên thực tế hắn vẫn có thể áp chế được dục vọng, lại còn thực lịch thiệp mà hỏi "Tôi có thể..."
Liên Hân vói tay đem áo thun của hắn cũng kéo đi lên, luôn mồm "Có thể, có thể, đều có thể!"
"Vậy không khách khí."
Giang Dữ Mộ vớt được eo nhỏ của Liên Hân, xoay người đảo ngược lên trên, thỏa mãn nguyện vọng của cô mà cởi hết quần áo.
Trước nay hắn vốn bảo trì hình tượng thanh lãnh thần tiên, không nhiễm bụi trần, đi ra ngoài đều bao bọc đến nghiêm mật tự phụ, không lộ da thịt, thế nhưng lúc này đây từ trên xuống dưới đều có thể nhìn không sót thứ gì.
Đường cong khẩn kiện hữu lực, cơ bắp kính tước xinh đẹp, chân dài lưu sướng rắn chắc quỳ gối tách ra hai bên, ở giữa đĩnh một cự vật thô tráng màu da. Giang Dữ Mộ theo bản năng mà đè lại thứ đồ chơi đang đắc ý gật gù đối với nữ hài dưới thân, gia hoả này cũng thật quá không lễ phép.
Toàn thân hắn hiện tại chỉ còn lại duy nhất một sợi dây đeo cổ tinh tế.
Dây chuyền tinh xảo treo trên xương quai xanh gợi cảm của nam nhân, nhẹ nhàng lay động, làm ánh lên cơ ngực cùng với khuôn mặt lệnh người hoa mắt say mê.
Liên Hân nhịn không được, cắn cắn móng tay, lộ ra vẻ mặt hoa si.
Thật! Mẹ! Nó! Đẹp!
Nét đẹp mà nhân loại bình thường căn bản không có được! Đẹp đến chữa lành mọi tâm hồn! Đẹp đến mênh mông! Đẹp đến huyệt tâm phát ngứa!
Ngắm với cự ly gần như vậy, quả thực muốn chết!
Giang Dữ Mộ dùng đôi vai rộng lớn áp xuống thân hình nhỏ xinh của Liên Hân, làm cô hưng phấn đến mức ôm mặt đá chân kêu hừ hừ, mong chờ được hắn hung hăng lấp đầy.
Kết quả, Giang Dữ Mộ chống ở trên người cô, sờ soạng đầu giường hết nửa ngày trời, cuối cùng lại ngồi dậy rời đi, vô cùng ão não "Ở đây không có áo mưa."
Hiếm lắm mới thấy Liên Hân đỏ hồng cả mặt, dương căn nóng cháy vừa mới đến gần lại bị lấy ra xa càng làm cô cảm thấy hư không khó nhịn, bèn vặn vặn eo "Đang là thời kỳ an toàn, sẽ không mang thai! Mau mau lên...đừng vô nghĩa nữa!"
Mắt phượng của Giang Dữ Mộ ánh lên vẻ kiên trì "Không được, chỉ có đàn ông tồi mới không vì phái nữ mà mang bảo hộ." Nội tâm còn yên lặng bổ sung thêm một câu, giống như vị ca ca nào đó vậy, cùng em gái làm tình còn chẳng thèm mang bao.
Hắn nhìn về phía Liên Hân, ánh mắt mang theo nhàn nhạt thương xót, không biết cô từ nhỏ đến lớn đã bị ca ca ma quỷ này tuỳ ý làm bậy bao nhiêu lần rồi.
Liên Hân ngắm nhìn thân thể mê người trước mặt, nôn nóng liếm môi, sau đó tách ra hai chân, điềm đạm đáng yêu mà tự xoa xoa huyệt khẩu sớm đã tràn lan hồng thuỷ.
"Không muốn cắm tiểu huyệt sao? Có thể xuất vào trong nha, sẽ không mang thai, thật sự..."
Tiểu bức trắng nõn múp míp trực tiếp hiện ra trước mắt, bên dưới là hai mảnh mị hồng đã bị xoa đến nhu nhược rung động, đầm đìa cuộn tròn, làm dương căn của Giang Dữ Mộ nháy mắt nảy lên, cơ hồ đánh đến tận rốn.
Hắn bóp mũi, ngửa đầu, thiếu chút nữa đã thất thố mà chảy máu mũi "Tôi đi ra ngoài mua..."
"Đi ra ngoài mua cái gì! Giang Dữ Mộ chân trước bước ra ngoài mua bao, chân sau liền lên trang nhất! Ô ô... xem xem, người ta đều đã biến thành cái dạng này, anh còn không tiến vào, như vậy mới thật sự là đàn ông tồi... Anh là đồ thấy ướt không cứu! Chỉ biết đứng đó bàng quan, tiểu huyệt cũng không giúp người ta sờ sờ một chút. Giang Dữ Mộ căn bản không phải đàn ông, căn bản là bất lực..."
Bàn tay tinh xảo của Giang Dữ Mộ buông xuống, hắn rũ hàng mi cánh bướm mà nhìn cô.
Liên Hân sợ hãi liếc mắt, ý thức được chính mình lỡ miệng nói ra một câu không quá thỏa đáng, liền thè lưỡi.
Mắt phượng thanh lãnh hiện tại đã nhiễm đỏ một góc, Giang Dữ Mộ rốt cuộc từ bỏ chấp niệm đối với việc "Không thể làm đàn ông tồi".
Tay hắn đáp trên cặp đùi mềm nhẵn của Liên Hân.
Cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên tay nam nhân, cô nhẹ nhàng ưm lên, mị nhãn khép hờ.
Đầu ngón tay thon dài miết từ cẳng chân hướng dọc lên trên, hoạt tiến vào giữa hai đùi sớm đã mở rộng. Hắn cúi xuống, chóp mũi để gần huyệt khẩu nghe nghe một chút "Thơm quá..."
Giang Dữ Mộ vươn đầu lưỡi, chạm đến đùi non trơn nhẵn của Liên Hân, dọc theo bắp đùi nhẹ nhàng lên xuống.
"A..." Liên Hân mật thuỷ rào rạt.
Cánh môi đẹp đẽ của Giang Dữ Mộ hôn mút khắp đùi, lướt qua mông, sau cùng đi vào gò thịt mũm mĩm bạch nộn bên trên.
Hắn vươn ba ngón tay kẹp lấy hai mảnh âm môi, nhẹ nhàng xoa nắn, khiến cho chúng cọ xát đè ép lẫn nhau, nhóp nhép giống như âm thanh khuấy bùn cực kỳ dâm mi.
Mật thủy bị xoa tràn trề trào ra, Liên Hân quả thực trước nay chưa từng bị ai dùng phương thức như vậy lộng qua.
Khoái cảm đến từ việc tự mình ma sát giống như sóng biển, từng đợt từng đợt cuộn tới, sảng đến mức Liên Hân run rẩy giật nảy người lên.
Giang Dữ Mộ cẩn thận quan sát thứ đồ vật lệnh người đêm khuya nằm mộng này...tiểu dâm động khiến hắn hồi tưởng đã lâu.
Tuy rằng không muốn thản nhiên thừa nhận, nhưng đúng là Giang Dữ Mộ kể từ ngày ở đảo Phổ Cát đã bị Liên Hân ểm bùa. Khoảnh khắc nhìn thấy nữ hài bị côn thịt cực đại ra vào phiên giảo, hắn liền tưởng tượng đến cảnh chính mình giâm rễ vào sâu bên trong cô, đó sẽ là thứ cảm giác như thế nào.
Côn thịt bên dưới giống như cũng đồng thanh hô ứng với dục vọng trong người hắn, càng thêm thô to, bừng bừng phấn chấn, hướng tới Liên Hân gục gặc thị uy.
Bàn tay đùa bỡn hai mảnh âm môi rời đi, Liên Hân nháy mắt dấy lên cảm giác hư không mãnh liệt.
"Tiểu huyệt, có thể hôn không?" Giang Dữ Mộ hỏi.
Liên Hân gật đầu, nhấc chân trực tiếp câu lấy ót hắn, làm cho khuôn mặt tuấn tú trường kỳ chiếm cứ bảo toạ "nhan sắc đứng đầu giới giải trí" kề sát vào dâm huyệt của chính mình.
Giang Dữ Mộ vì vậy liền thuận theo, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng xoáy tròn, co duỗi liếm láp trên huyệt nhục kiều nhu.
"A——ha... A!"
Tiểu âm môi bị triền bọc cực kỳ sung sướng, ngay cả tao huyệt bên trong đều được hắn tỉ mỉ liếm đến.
Liên Hân cúi đầu nhìn Giang Dữ Mộ rũ mắt khẩu giao cho mình, nhịn không được mà rên rỉ liên tục.
Đầu lưỡi nam nhân co duỗi chọc xoáy càng lúc càng nhanh, ngón tay đồng thời vân vê âm đế, dùng thủ pháp khảy đàn nhẹ nhàng chấn xoa, Liên Hân thực mau liền dạng rộng hai đùi, mông thịt run rẩy, huyệt khẩu co chặt lên.
"A, a! Không được! Không được! Còn như vậy sẽ... A, sẽ——!!!"
Đương lúc hai cánh âm môi của Liên Hân mở rộng, nháy mắt liền phải bị liếm đến cao trào, Giang Dữ Mộ lại nhanh chóng bứt ra, đồng thời nắm lấy thịt căn thô to, quyết đoán cắm thẳng đi vào.
Tại thời khắc Liên Hân kề bên cực khoái lại đột ngột bị cắm đến tràn đầy, cô thét lên một tiếng liền phun ra tới. Đầu tiên là khiến cho cô đạt được cực khoái, sau đó âm đạo co thắt cộng thêm côn thịt thâm nhập thần tốc, một khắc cũng không ngừng chọc ngoáy, càng cắm huyệt động càng nóng bỏng run rẩy, cao trào không có cách nào chấm dứt.
Cho nên trận tính giao này, Giang Dữ Mộ từ lúc bắt đầu liền khiến cho Liên Hân điên cuồng dồn dập triều xuy.
Mỗi một đợt khoái cảm ập đến so với đợt trước càng thêm kịch liệt, Liên Hân không ngừng tam điểm tề phun, Giang Dữ Mộ vẫn eo hông liên tục mãnh thao, còn ôm lấy cô mà thì thầm hỏi nhỏ "Có phải đàn ông hay không?"
"A,a...ha... A! A!!!"
"Hmm? Có phải không?" Hắn xoắn mông đâm thọc, thử thăm dò điểm mẫn cảm.
Thanh âm mê người mang thêm hiệu ứng cộng hưởng, lại còn kề sát bên tai mà quyến rũ cô, Liên Hân càng hét đến lợi hại "Phải! A! Phải phải! Giang Dữ Mộ, anh sắp cắm hỏng người ta rồi!"
Tiểu tao huyệt của Liên Hân chật khít, lúc cao trào co thắt càng là bức đến Giang Dữ Mộ phải vận hết sức lực toàn thân, căng chặt cơ mông mới không có bắn.
Hông mông chấn động kết hợp với eo bụng phối hợp đưa đẩy, khiến cho côn thịt ngập trong huyệt động xoáy đến càng mãnh liệt.
Hắn chậm rãi hít sâu, đong đưa vòng eo, nhìn chằm chằm hai đầu nhũ phấn nộn vẫn luôn rào rào phun sữa của Liên Hân, sau đó duỗi tay bắt lấy bầu ngực mà lắc lắc, hổn hển thấp giọng hỏi "Đây là cái gì?"
Liên Hân hai chân tách rộng, xương sống ưỡn cong, vừa dâm lãng loạn kêu vừa thút thít khóc, chỉ biết liên tục lắc đầu, căn bản không có cách nào mở miệng trả lời.
Chân tâm no căng, huyệt nhục không ngừng đón nhận côn thịt mới mẻ đột tiến, còn có cao trào liên tục giống như ngọn lửa thiêu rụi đầu óc cô, thân thể đã trực tiếp phi thiên, linh hồn lại bị côn thịt đóng đinh tại chỗ.
Giang Dữ Mộ không nghe được đáp án, mắt phượng không rõ ý vị mà đỏ lên một chút, càng tiến càng sâu mà càn quét huyệt tâm, làm cho đầu đạn chọc đến mô thịt mềm mại tận cùng bên trong.
Hắn cúi người, há mồm bắt lấy một bên ngực bắt đầu liếm mút, hút đến đầu lưỡi đong đầy vị sữa, cùng với thanh hương kỳ dị lượn lờ quẩn quanh, khiến cho Giang Dữ Mộ da đầu tê dại.
Côn thịt bị huyệt nhục vừa chặt vừa ấm lại thình thịch co thắt bao bọc, mang đến cảm giác vô cùng chấn động cùng đê mê.
Dâm thuỷ giàn giụa tưới ngập hắn, khoái cảm kỳ dị trước nay chưa từng đạt tới khống chế toàn bộ cơ thể của Giang Dữ Mộ, làm hắn thao đến ngày càng dày đặc hung mãnh.
Dương căn phấn nộn được bọc bởi một tầng dâm thuỷ, sáng bóng kiêu ngạo mà nhảy ra khỏi người Liên Hân. Giang Dữ Mộ đem chân cô bẻ ngang thành một chữ mã (马), sau đó cúi đầu nhìn côn thịt ở giữa hai mảnh âm môi hùng vĩ ra vào, bật cười một tiếng.
Liên Hân run run hoảng hốt mà nhìn hắn, cô vừa mới phát hiện, hoá ra Giang Dữ Mộ cười rộ lên còn có một cái răng khểnh...
Khó trách hắn bình thường không chịu cười, cười lên một cái, hình tượng thanh lãnh thần tiên liền xong đời.
Cao trào dài đến mười mấy phút làm Liên Hân thật sự không xong, sướng thì sướng đến điên rồi, nhưng cô cứ có một loại cảm giác bị mất khống chế vô cùng nguy hiểm.
Hệ thống lại bắt đầu ra rả báo nguy, nhưng lúc này không phải cảnh báo thoát âm, mà là cẩn thận mất nước...
Giang Dữ Mộ thấy Liên Hân khóc đến lợi hại, hơn nữa thân thể cô tựa hồ quá mức mẫn cảm, đến giờ vẫn còn đang phụt phụt phun nước phun sữa.
Hắn không dám lại tiếp tục làm cô cao trào, đành đem dương cụ cắm đến quá sâu bên trong "phốc" một tiếng rút ra ngoài. Sau đó chỉ nhàn nhạt cắm qua quy đầu một chút, thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng đưa đẩy ra vào huyệt khẩu giống như mát-xa.
"Ưm..." Liên Hân dần dần thả lỏng, thoải mái ngâm nga.
Sợi dây đeo cổ của Giang Dữ Mộ lay động ở phía trên cô, Liên Hân được nghỉ ngơi lấy sức hồi lâu, thân thể rốt cuộc hồi phục tinh lực sau khi triều xuy quá độ. Nữ hài lại bắt đầu nổi cơn dâm lãng, duỗi tay câu lấy cổ hắn mà nói "Giang Dữ Mộ, anh cũng thật quá đáng..."
"Tiểu huyệt thực ngoan ngoãn để anh cắm vào, sao anh lại có thể như vậy? Cây gậy này vừa to vừa cứng, cắm đến tiểu tao tâm đều nhảy ra ngoài...Người ta còn chưa nuốt được tinh dịch đâu, không cho phép thao đến ngất xỉu..."
Giang Dữ Mộ thở dốc, côn thịt lại thô to một vòng, hắn uốn cong đầu lưỡi, liếm lấy vành tai cô.
"Vì để chuộc lại lỗi lầm, anh kêu cho người ta nghe được không? Kêu ở bên tai ấy." Liên Hân kẹp lấy côn thịt tràn đầy căn trướng bên trong tiểu huyệt, vặn eo làm nũng.
"Muốn nghe cái gì?" Giang Dữ Mộ nhẹ nhàng đưa hông.
Liên Hân xoắn thân mình như rắn nước, đem cả gò tròn trịa non mềm ép vào ngực hắn.
"Muốn nghe thần tiên đại minh tinh Giang Dữ Mộ buông lời cợt nhả, chính là cái loại...không hạ lưu thì sẽ không đạt tiêu chuẩn."
———
Chóp mũi quẩn quanh mùi thơm cơ thể cùng hương sữa, sóng mũi cao thẳng của hắn xê dịch ở giữa hai bầu ngực, lông mi nhỏ dài quét qua nhũ tiêm.
Tuy rằng trong đầu Giang Dữ Mộ đã xúc động đến mức muốn liếm mút hai điểm nhỏ xinh kia hơn trăm lần, nhưng trên thực tế hắn vẫn có thể áp chế được dục vọng, lại còn thực lịch thiệp mà hỏi "Tôi có thể..."
Liên Hân vói tay đem áo thun của hắn cũng kéo đi lên, luôn mồm "Có thể, có thể, đều có thể!"
"Vậy không khách khí."
Giang Dữ Mộ vớt được eo nhỏ của Liên Hân, xoay người đảo ngược lên trên, thỏa mãn nguyện vọng của cô mà cởi hết quần áo.
Trước nay hắn vốn bảo trì hình tượng thanh lãnh thần tiên, không nhiễm bụi trần, đi ra ngoài đều bao bọc đến nghiêm mật tự phụ, không lộ da thịt, thế nhưng lúc này đây từ trên xuống dưới đều có thể nhìn không sót thứ gì.
Đường cong khẩn kiện hữu lực, cơ bắp kính tước xinh đẹp, chân dài lưu sướng rắn chắc quỳ gối tách ra hai bên, ở giữa đĩnh một cự vật thô tráng màu da. Giang Dữ Mộ theo bản năng mà đè lại thứ đồ chơi đang đắc ý gật gù đối với nữ hài dưới thân, gia hoả này cũng thật quá không lễ phép.
Toàn thân hắn hiện tại chỉ còn lại duy nhất một sợi dây đeo cổ tinh tế.
Dây chuyền tinh xảo treo trên xương quai xanh gợi cảm của nam nhân, nhẹ nhàng lay động, làm ánh lên cơ ngực cùng với khuôn mặt lệnh người hoa mắt say mê.
Liên Hân nhịn không được, cắn cắn móng tay, lộ ra vẻ mặt hoa si.
Thật! Mẹ! Nó! Đẹp!
Nét đẹp mà nhân loại bình thường căn bản không có được! Đẹp đến chữa lành mọi tâm hồn! Đẹp đến mênh mông! Đẹp đến huyệt tâm phát ngứa!
Ngắm với cự ly gần như vậy, quả thực muốn chết!
Giang Dữ Mộ dùng đôi vai rộng lớn áp xuống thân hình nhỏ xinh của Liên Hân, làm cô hưng phấn đến mức ôm mặt đá chân kêu hừ hừ, mong chờ được hắn hung hăng lấp đầy.
Kết quả, Giang Dữ Mộ chống ở trên người cô, sờ soạng đầu giường hết nửa ngày trời, cuối cùng lại ngồi dậy rời đi, vô cùng ão não "Ở đây không có áo mưa."
Hiếm lắm mới thấy Liên Hân đỏ hồng cả mặt, dương căn nóng cháy vừa mới đến gần lại bị lấy ra xa càng làm cô cảm thấy hư không khó nhịn, bèn vặn vặn eo "Đang là thời kỳ an toàn, sẽ không mang thai! Mau mau lên...đừng vô nghĩa nữa!"
Mắt phượng của Giang Dữ Mộ ánh lên vẻ kiên trì "Không được, chỉ có đàn ông tồi mới không vì phái nữ mà mang bảo hộ." Nội tâm còn yên lặng bổ sung thêm một câu, giống như vị ca ca nào đó vậy, cùng em gái làm tình còn chẳng thèm mang bao.
Hắn nhìn về phía Liên Hân, ánh mắt mang theo nhàn nhạt thương xót, không biết cô từ nhỏ đến lớn đã bị ca ca ma quỷ này tuỳ ý làm bậy bao nhiêu lần rồi.
Liên Hân ngắm nhìn thân thể mê người trước mặt, nôn nóng liếm môi, sau đó tách ra hai chân, điềm đạm đáng yêu mà tự xoa xoa huyệt khẩu sớm đã tràn lan hồng thuỷ.
"Không muốn cắm tiểu huyệt sao? Có thể xuất vào trong nha, sẽ không mang thai, thật sự..."
Tiểu bức trắng nõn múp míp trực tiếp hiện ra trước mắt, bên dưới là hai mảnh mị hồng đã bị xoa đến nhu nhược rung động, đầm đìa cuộn tròn, làm dương căn của Giang Dữ Mộ nháy mắt nảy lên, cơ hồ đánh đến tận rốn.
Hắn bóp mũi, ngửa đầu, thiếu chút nữa đã thất thố mà chảy máu mũi "Tôi đi ra ngoài mua..."
"Đi ra ngoài mua cái gì! Giang Dữ Mộ chân trước bước ra ngoài mua bao, chân sau liền lên trang nhất! Ô ô... xem xem, người ta đều đã biến thành cái dạng này, anh còn không tiến vào, như vậy mới thật sự là đàn ông tồi... Anh là đồ thấy ướt không cứu! Chỉ biết đứng đó bàng quan, tiểu huyệt cũng không giúp người ta sờ sờ một chút. Giang Dữ Mộ căn bản không phải đàn ông, căn bản là bất lực..."
Bàn tay tinh xảo của Giang Dữ Mộ buông xuống, hắn rũ hàng mi cánh bướm mà nhìn cô.
Liên Hân sợ hãi liếc mắt, ý thức được chính mình lỡ miệng nói ra một câu không quá thỏa đáng, liền thè lưỡi.
Mắt phượng thanh lãnh hiện tại đã nhiễm đỏ một góc, Giang Dữ Mộ rốt cuộc từ bỏ chấp niệm đối với việc "Không thể làm đàn ông tồi".
Tay hắn đáp trên cặp đùi mềm nhẵn của Liên Hân.
Cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên tay nam nhân, cô nhẹ nhàng ưm lên, mị nhãn khép hờ.
Đầu ngón tay thon dài miết từ cẳng chân hướng dọc lên trên, hoạt tiến vào giữa hai đùi sớm đã mở rộng. Hắn cúi xuống, chóp mũi để gần huyệt khẩu nghe nghe một chút "Thơm quá..."
Giang Dữ Mộ vươn đầu lưỡi, chạm đến đùi non trơn nhẵn của Liên Hân, dọc theo bắp đùi nhẹ nhàng lên xuống.
"A..." Liên Hân mật thuỷ rào rạt.
Cánh môi đẹp đẽ của Giang Dữ Mộ hôn mút khắp đùi, lướt qua mông, sau cùng đi vào gò thịt mũm mĩm bạch nộn bên trên.
Hắn vươn ba ngón tay kẹp lấy hai mảnh âm môi, nhẹ nhàng xoa nắn, khiến cho chúng cọ xát đè ép lẫn nhau, nhóp nhép giống như âm thanh khuấy bùn cực kỳ dâm mi.
Mật thủy bị xoa tràn trề trào ra, Liên Hân quả thực trước nay chưa từng bị ai dùng phương thức như vậy lộng qua.
Khoái cảm đến từ việc tự mình ma sát giống như sóng biển, từng đợt từng đợt cuộn tới, sảng đến mức Liên Hân run rẩy giật nảy người lên.
Giang Dữ Mộ cẩn thận quan sát thứ đồ vật lệnh người đêm khuya nằm mộng này...tiểu dâm động khiến hắn hồi tưởng đã lâu.
Tuy rằng không muốn thản nhiên thừa nhận, nhưng đúng là Giang Dữ Mộ kể từ ngày ở đảo Phổ Cát đã bị Liên Hân ểm bùa. Khoảnh khắc nhìn thấy nữ hài bị côn thịt cực đại ra vào phiên giảo, hắn liền tưởng tượng đến cảnh chính mình giâm rễ vào sâu bên trong cô, đó sẽ là thứ cảm giác như thế nào.
Côn thịt bên dưới giống như cũng đồng thanh hô ứng với dục vọng trong người hắn, càng thêm thô to, bừng bừng phấn chấn, hướng tới Liên Hân gục gặc thị uy.
Bàn tay đùa bỡn hai mảnh âm môi rời đi, Liên Hân nháy mắt dấy lên cảm giác hư không mãnh liệt.
"Tiểu huyệt, có thể hôn không?" Giang Dữ Mộ hỏi.
Liên Hân gật đầu, nhấc chân trực tiếp câu lấy ót hắn, làm cho khuôn mặt tuấn tú trường kỳ chiếm cứ bảo toạ "nhan sắc đứng đầu giới giải trí" kề sát vào dâm huyệt của chính mình.
Giang Dữ Mộ vì vậy liền thuận theo, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng xoáy tròn, co duỗi liếm láp trên huyệt nhục kiều nhu.
"A——ha... A!"
Tiểu âm môi bị triền bọc cực kỳ sung sướng, ngay cả tao huyệt bên trong đều được hắn tỉ mỉ liếm đến.
Liên Hân cúi đầu nhìn Giang Dữ Mộ rũ mắt khẩu giao cho mình, nhịn không được mà rên rỉ liên tục.
Đầu lưỡi nam nhân co duỗi chọc xoáy càng lúc càng nhanh, ngón tay đồng thời vân vê âm đế, dùng thủ pháp khảy đàn nhẹ nhàng chấn xoa, Liên Hân thực mau liền dạng rộng hai đùi, mông thịt run rẩy, huyệt khẩu co chặt lên.
"A, a! Không được! Không được! Còn như vậy sẽ... A, sẽ——!!!"
Đương lúc hai cánh âm môi của Liên Hân mở rộng, nháy mắt liền phải bị liếm đến cao trào, Giang Dữ Mộ lại nhanh chóng bứt ra, đồng thời nắm lấy thịt căn thô to, quyết đoán cắm thẳng đi vào.
Tại thời khắc Liên Hân kề bên cực khoái lại đột ngột bị cắm đến tràn đầy, cô thét lên một tiếng liền phun ra tới. Đầu tiên là khiến cho cô đạt được cực khoái, sau đó âm đạo co thắt cộng thêm côn thịt thâm nhập thần tốc, một khắc cũng không ngừng chọc ngoáy, càng cắm huyệt động càng nóng bỏng run rẩy, cao trào không có cách nào chấm dứt.
Cho nên trận tính giao này, Giang Dữ Mộ từ lúc bắt đầu liền khiến cho Liên Hân điên cuồng dồn dập triều xuy.
Mỗi một đợt khoái cảm ập đến so với đợt trước càng thêm kịch liệt, Liên Hân không ngừng tam điểm tề phun, Giang Dữ Mộ vẫn eo hông liên tục mãnh thao, còn ôm lấy cô mà thì thầm hỏi nhỏ "Có phải đàn ông hay không?"
"A,a...ha... A! A!!!"
"Hmm? Có phải không?" Hắn xoắn mông đâm thọc, thử thăm dò điểm mẫn cảm.
Thanh âm mê người mang thêm hiệu ứng cộng hưởng, lại còn kề sát bên tai mà quyến rũ cô, Liên Hân càng hét đến lợi hại "Phải! A! Phải phải! Giang Dữ Mộ, anh sắp cắm hỏng người ta rồi!"
Tiểu tao huyệt của Liên Hân chật khít, lúc cao trào co thắt càng là bức đến Giang Dữ Mộ phải vận hết sức lực toàn thân, căng chặt cơ mông mới không có bắn.
Hông mông chấn động kết hợp với eo bụng phối hợp đưa đẩy, khiến cho côn thịt ngập trong huyệt động xoáy đến càng mãnh liệt.
Hắn chậm rãi hít sâu, đong đưa vòng eo, nhìn chằm chằm hai đầu nhũ phấn nộn vẫn luôn rào rào phun sữa của Liên Hân, sau đó duỗi tay bắt lấy bầu ngực mà lắc lắc, hổn hển thấp giọng hỏi "Đây là cái gì?"
Liên Hân hai chân tách rộng, xương sống ưỡn cong, vừa dâm lãng loạn kêu vừa thút thít khóc, chỉ biết liên tục lắc đầu, căn bản không có cách nào mở miệng trả lời.
Chân tâm no căng, huyệt nhục không ngừng đón nhận côn thịt mới mẻ đột tiến, còn có cao trào liên tục giống như ngọn lửa thiêu rụi đầu óc cô, thân thể đã trực tiếp phi thiên, linh hồn lại bị côn thịt đóng đinh tại chỗ.
Giang Dữ Mộ không nghe được đáp án, mắt phượng không rõ ý vị mà đỏ lên một chút, càng tiến càng sâu mà càn quét huyệt tâm, làm cho đầu đạn chọc đến mô thịt mềm mại tận cùng bên trong.
Hắn cúi người, há mồm bắt lấy một bên ngực bắt đầu liếm mút, hút đến đầu lưỡi đong đầy vị sữa, cùng với thanh hương kỳ dị lượn lờ quẩn quanh, khiến cho Giang Dữ Mộ da đầu tê dại.
Côn thịt bị huyệt nhục vừa chặt vừa ấm lại thình thịch co thắt bao bọc, mang đến cảm giác vô cùng chấn động cùng đê mê.
Dâm thuỷ giàn giụa tưới ngập hắn, khoái cảm kỳ dị trước nay chưa từng đạt tới khống chế toàn bộ cơ thể của Giang Dữ Mộ, làm hắn thao đến ngày càng dày đặc hung mãnh.
Dương căn phấn nộn được bọc bởi một tầng dâm thuỷ, sáng bóng kiêu ngạo mà nhảy ra khỏi người Liên Hân. Giang Dữ Mộ đem chân cô bẻ ngang thành một chữ mã (马), sau đó cúi đầu nhìn côn thịt ở giữa hai mảnh âm môi hùng vĩ ra vào, bật cười một tiếng.
Liên Hân run run hoảng hốt mà nhìn hắn, cô vừa mới phát hiện, hoá ra Giang Dữ Mộ cười rộ lên còn có một cái răng khểnh...
Khó trách hắn bình thường không chịu cười, cười lên một cái, hình tượng thanh lãnh thần tiên liền xong đời.
Cao trào dài đến mười mấy phút làm Liên Hân thật sự không xong, sướng thì sướng đến điên rồi, nhưng cô cứ có một loại cảm giác bị mất khống chế vô cùng nguy hiểm.
Hệ thống lại bắt đầu ra rả báo nguy, nhưng lúc này không phải cảnh báo thoát âm, mà là cẩn thận mất nước...
Giang Dữ Mộ thấy Liên Hân khóc đến lợi hại, hơn nữa thân thể cô tựa hồ quá mức mẫn cảm, đến giờ vẫn còn đang phụt phụt phun nước phun sữa.
Hắn không dám lại tiếp tục làm cô cao trào, đành đem dương cụ cắm đến quá sâu bên trong "phốc" một tiếng rút ra ngoài. Sau đó chỉ nhàn nhạt cắm qua quy đầu một chút, thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng đưa đẩy ra vào huyệt khẩu giống như mát-xa.
"Ưm..." Liên Hân dần dần thả lỏng, thoải mái ngâm nga.
Sợi dây đeo cổ của Giang Dữ Mộ lay động ở phía trên cô, Liên Hân được nghỉ ngơi lấy sức hồi lâu, thân thể rốt cuộc hồi phục tinh lực sau khi triều xuy quá độ. Nữ hài lại bắt đầu nổi cơn dâm lãng, duỗi tay câu lấy cổ hắn mà nói "Giang Dữ Mộ, anh cũng thật quá đáng..."
"Tiểu huyệt thực ngoan ngoãn để anh cắm vào, sao anh lại có thể như vậy? Cây gậy này vừa to vừa cứng, cắm đến tiểu tao tâm đều nhảy ra ngoài...Người ta còn chưa nuốt được tinh dịch đâu, không cho phép thao đến ngất xỉu..."
Giang Dữ Mộ thở dốc, côn thịt lại thô to một vòng, hắn uốn cong đầu lưỡi, liếm lấy vành tai cô.
"Vì để chuộc lại lỗi lầm, anh kêu cho người ta nghe được không? Kêu ở bên tai ấy." Liên Hân kẹp lấy côn thịt tràn đầy căn trướng bên trong tiểu huyệt, vặn eo làm nũng.
"Muốn nghe cái gì?" Giang Dữ Mộ nhẹ nhàng đưa hông.
Liên Hân xoắn thân mình như rắn nước, đem cả gò tròn trịa non mềm ép vào ngực hắn.
"Muốn nghe thần tiên đại minh tinh Giang Dữ Mộ buông lời cợt nhả, chính là cái loại...không hạ lưu thì sẽ không đạt tiêu chuẩn."
———
Tác giả :
Bất Hạp Thuỵ