Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp
Chương 47
Vẻ mặt của thầy Nhậm tuyệt đối là một lời khó nói hết, các loại cảm xúc đều mang lên một vài phần như thế, cơ mà rõ ràng nhất vẫn là ghét bỏ.
Nếu mà người khác nhìn thấy biểu tình này, chưa nói sẽ quay đầu đi ngay, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy có chút khó chịu này nọ. Nhưng cậu cả Tần trước giờ đều là người tự tin bùng nổ. Hắn liếc mắt một cái đã biết Nhậm Trúc ghét bỏ cái gì, lập tức cười một tiếng, nói: "Anh xem cái bản mặt ghét gủng của anh kìa, cũng chỉ có tôi tốt tính không so đo, đổi thành người khác, khẳng định sẽ mắng thầm anh trong bụng."
Nhậm Trúc tay nắm lấy cửa: "Như vậy xin hỏi quý ngài tốt tính, người tôi mời là huấn luyện viên võ thuật, một cậu cả như anh tới hóng hớt làm gì? Không phải là anh tính nói với tôi, anh là một chuyên gia võ thuật cực kì lợi hại đó chứ?" Sao có thể, gã này hai đời trước đều đi con đường văn nhã tâm lý mà.
Kết quả Tần Tông lại trực tiếp gật đầu, đôi mắt có chút hẹp dài của hắn hiện lên ý cười: "Đúng vậy, anh đoán chuẩn đấy, tôi đây còn không phải là một chuyên gia võ thuật cực kì lợi hại à!"
Thầy Nhậm tỏ vẻ trò đùa này không hề buồn cười chút nào.
Nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cậu cả Tần, cuối cùng anh vẫn thả người này vào, sau khi vào trong nhà. Tần Tông đột nhiên cười một tiếng, rồi sau đó trực tiếp duỗi tay đánh úp về phía Nhậm Trúc.
Nhậm Trúc tốt xấu cũng đã học Thái Cực quyền hai đời, còn thêm một ít Tán Đả với võ thuật cơ sở, cực kì nhanh nhẹn lại tránh được một cái tập kích như thế, hơn nữa trực tiếp phản kích.
"Ố chà ~ tôi còn tưởng rằng cơ sở của anh là 0 đấy, phản ứng này rất nhanh nha." Tần đại thiếu hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ngạc nhiên, bất quá ngoài ý muốn như vậy đối với một cao thủ mà nói không hề có lực uy hiếp, chỉ một giây hắn đã bắt được tay Nhậm Trúc, hơn nữa thân hình cực kì linh hoạt lùi về phía sau một cái, đã vòng Nhậm Trúc vào trong lồng ngực. Cậu cả Tần suýt chút nữa là chuẩn bị cúi đầu xuống chơm chơm một cái hoặc là khẽ ngửi. Cơ mà bị đã Nhậm Trúc sớm liệu trước được hành vi của hắn dẫm cho một phát lên chân. Úi chà, phải nói là đã nha.
"Anh giẫm tôi làm gì?" Cậu cả Tần cực kì khó chịu.
Thầy Nhậm cười lạnh một tiếng: "Dê con người ta đều nên giẫm. Không có trực tiếp giẫm họa mi của anh đã là nhẹ rồi."
Cậu cả Tần bị lời nói vô cùng khí phách này làm cho sợ ngây người, một hồi sau hắn mới lẩm bẩm hai tiếng: "Cũng không thể nói thế được, tôi có dê ai đâu."
Mắt phượng của Nhậm Trúc khẽ nhướn, trực tiếp liếc xéo hắn một cái: "Tôi không giẫm anh là anh dê ngay."
Cậu cả Tần không phục muốn phủ nhận, nhưng mà khi hắn nhìn thấy đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu hết thảy, lại cực kì mê người ở trong mắt hắn của Nhậm Trúc, liền cảm thấy bản thân hết chối nổi rồi. Bèn tằng hắng hai tiếng: "À thì, tôi phát hiện hai chúng ta tâm ý tương thông nha. Hai người tâm ý tương thông, anh rất không tồi."
Nhậm Trúc nhìn cái tướng giả vờ chắp tay sau đít của hắn mà không nhịn được mím miệng muốn cười, lúc này nếu như có một cái camera, có thể quay lại cái vẻ trẩu tre này của hắn, để dành sau này cho hắn xem, đã đủ để anh cà khịa cả đời rồi.
"Được rồi, trước vào phòng uống ly nước đã. Tôi không hỏi vì sao anh biết tôi muốn mời huấn luyện viên võ thuật, điều tôi thắc mắc là với người thừa kế hoặc là nói hiện tại đã là người cầm quyền như anh, vì sao lại biết võ thuật? Mấy người bọn anh học một chút võ thuật phòng thân rất bình thường, rốt cuộc bắt cóc tống tiền thường xuyên có, nhưng nào có ai chuyên môn học cái này?"
Tần Tông phản bác: "Không phải tôi là một trong số đó à? Tôi đây là tận sức trở thành đại hiệp trừ gian diệt ác, nếu không phải công phu vượt nóc băng tường ở thế giới này quả thật không có, nói không chừng giờ tôi cũng đã có thể dựa vào khinh công bay lên trời rồi!"
Nhậm Trúc: "......" Ờ, sóng vai cùng mặt trời ha.
"Giấc mơ này của anh cũng coi như là tương đối khác biệt trong số những người thừa kế nhỉ."
Tần Tông nghe vậy sắc mặt không đẹp mấy, cơ mà rất nhanh đã khôi phục: "Vì tôi không thích nhìn thấy trị an hỗn loạn. Như vậy dễ dàng làm người bị thương, nếu như học xong công phu tốt như này, thì cho dù là từ trên đường lớn đột nhiên vụt ra một tên bệnh tâm thần, tôi cũng có thể ở trong vòng vài giây đá tên bệnh tâm thần đó bay ra ngoài."
Sau đó cậu cả Tần lại rất đắc ý mà nói tiếp: "Nếu anh làm người yêu của tôi, tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ anh y như Superman, sẽ không để anh chịu bất kì vết thương nào, bất kì ngoài ý muốn gì cũng sẽ không để anh gặp phải. Thế nào, lợi hại không?"
Nhậm Trúc cảm thấy tim mình sao cứ nghẹn chặt. Anh nhìn khuôn mặt đắc ý của người nọ, từng hình ảnh vẻ mặt khiếp sợ lại bi thống bị anh đè chặt tại đáy lòng kia lại hiện lên. Nhậm Trúc nghĩ, sao người này có thể vừa đáng yêu lại kiên cường như thế chứ? Cho dù là hậu quả đau đớn nhường ấy, ngoài đem lại bi thương cho hắn, còn cả một lần lại một lần kiên trì cùng thay đổi.
"...Anh nhất định là một người cực kì giữ chữ tín." Nhậm Trúc dịu dàng mà nhìn Tần Tông, cả lời nói ra cũng mềm nhẹ.
Tần Tông chẳng hiểu sao cảm thấy vẻ mặt của người nọ như có chút trầm buồn và hoài niệm, hắn không quá thích biểu tình này, vì thế lớn tiếng trả lời: "Đương nhiên rồi! Lời tôi nói ra, vĩnh viễn đều là nói được thì làm được."
"Cho nên, em có muốn làm đối tượng của tôi hay không? Tôi nói được thì làm được, nhất định sẽ bảo vệ em như Superman, hơn nữa làm em mỗi ngày đều cực kì vui vẻ! Thế nào, vui vẻ không? Bất ngờ không?!"
Nhậm Trúc: "......" Tuy rằng trong lòng anh thì muốn đấy, nhưng ngó cái tướng gợi đòn này thì hoàn toàn không muốn để ý tới gã. Đồ già trâu đẹp trai không quá ba giây!
"À, tiến hành huấn luyện trước đi. Đã 8 giờ, đến 9 giờ tôi phải lên giường đọc sách rồi."
Cậu cả Tần đã làm trời làm đất từ khi sinh ra tới nay, tự nhận ông trời đệ nhất đất đệ nhị hắn chính là đệ tam, từ bé đến lớn chưa từng bị người từ chối, nghĩ gì được nấy còn ít, đại đa số thời gian đều là hắn còn chưa kịp nghĩ người khác đã giúp hắn làm xong. Kết quả, sau khi quen biết chủ nhiệm Nhậm, đầu tiên là bị cúp điện thoại hai lần, lại bị trợn trắng mắt vô số lần, hiện tại lại có lần tỏ tình xong bị từ chối đầu tiên trong đời.
Tần muốn gì được nấy cảm thấy Nhậm Trúc quả thực chính là một ngọn núi lớn trong cuộc đời mình, tất cả muốn gì được nấy đến chỗ anh ta không có tác dụng không nói, cái ngọn núi này còn xinh đẹp mê người làm chính hắn không nỡ quay đầu đi luôn, chỉ có thể hồng hộc từng bước một trèo lên trên.
Tần Tông lần đầu tiên tỏ tình bị từ chối, hơi thở trẻ trâu trực tiếp tiêu tán, cả người đều lộ ra vẻ giả dối mà mỉm cười: "Không sao, tôi biết hiện tại em nhất định rất kinh ngạc hoặc là có chút không biết làm sao, không sao hết tôi sẽ chờ em. Làm bên theo đuổi, phong độ và kiên nhẫn cần có tôi đều có."
Nhậm Trúc nhìn biểu tình ngoài cười như trong không cười của hắn, lại mỉm cười thật lòng, gật đầu: "Vậy anh phải kiên nhẫn nhiều nhiều chút mới được đấy."
Tần Tông: "......" Bố mày thiếu nhất chính là kiên nhẫn! Em có biết kết cục của cái người bảo tôi kiên nhẫn nhiều chút lần trước không?! Cũng đã chết được mười năm rồi!!
Liền tính Tần Tông tỏ tình bị từ chối tâm trạng không tốt, nhưng nếu hắn đã chủ động qua đây yêu cầu làm huấn luyện viên võ thuật cho Nhậm Trúc, thì điểm này hắn nhất định phải làm cho tốt. Tuy nói rất nhiều lúc cậu cả Tần cực kì trẩu, nhưng một khi chuyện liên quan đến trách nhiệm, hơi thở trẩu tre của hắn giống như núi băng gặp mặt trời bỏng cháy ấy, một giây đã bốc hơi sạch sẽ, cả người đều trở nên trầm ổn, giỏi giang hẳn lên.
Lúc trước Nhậm Trúc còn lo lắng Tần Tông sẽ thừa dịp dạy võ thuật động tay động chân gì đó, kết quả một giờ trôi qua, Tần Tông dạy hết sức tận tâm tận tình, Nhậm Trúc bị đánh ngã hơn mười lần vào trên thảm mềm, cuối cùng bò cũng không bò dậy được.
Nhậm Trúc cảm thấy, lúc nãy tên Tần ngáo đá này nói thích anh nhất định là ảo giác của anh rồi, chưa từng thấy có ai đánh crush của mình nằm chèm bẹp trên mặt đất như này cả. Đương nhiên, có một lần là do tự Nhậm Trúc ngắm giai đẹp ngắm tới thất thần mới lỡ tay, đây là chuyện mà anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Dù sao, tới cuối cùng, Nhậm Trúc đã hoàn toàn nằm luôn trên thảm không muốn động đậy. Anh nghĩ tới ngày mai thế mà còn phải đi dạy, còn phải làm kiểm tra, còn phải sửa bài thi, lập tức cả người không tốt lắm. Cho dù là chỉ sửa bài thi của bảy đứa thôi, nhưng chính vì ít người, anh phải phân tích trình độ và khuyết điểm của từng đứa một không nói, còn phải căn cứ tình hình bài thi của chúng mà lập riêng kế hoạch học tập thích hợp phát triển tương lai cho từng đứa, thật là....Tự làm bậy mà!
"Anh đi đi. 9 giờ lẻ năm phút, quá muộn trên đường không an toàn." Nhậm Trúc nằm sấp trên thảm, ủ rũ mở miệng.
Một hồi lâu sau anh vẫn không nghe được câu trả lời, đành gian nan quay đầu lại, liền nhìn thấy người nào đó đang dùng ánh mắt nóng cháy...nhìn chằm chằm từ phần phía sau lưng của anh trở xuống.
Nhậm Trúc bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng cũng nóng lên, đang muốn nói chuyện, đã bị Tần Tông thở dài một tiếng trực tiếp bế lên, vừa bế hắn còn vừa dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em đã mệt tới như vậy, sao tôi có thể đi chứ. Tôi giúp em tắm rửa vậy, dù sao đều là đàn ông cả. Hơn nữa em không cần lo lắng tôi trở về quá muộn, biệt thự cách vách đã bị tôi mua rồi, cho dù tôi có ở đây tới 12 giờ cũng không có nguy hiểm. Trong biệt thự của tôi còn có bảo tiêu và đám đàn em mà."
Nhậm Trúc: Cái giọng điệu phơi phới với khuôn mặt nghiêm túc của anh một chút cũng không hợp, cho 1 sao! Cái tên nghiêm túc dạy học vừa nãy đâu?!
Chỉ là lúc này thầy Nhậm đã lười phản ứng cái gã tự quen thuộc lại dính như kẹo mạch nha này, anh thật sự là cực kì mệt, chỉ muốn tắm thật nhanh rồi lên giường, đọc sách một lát rồi ngủ.
Cậu cả Tần thấy Nhậm Trúc thế mà chỉ trợn trắng mắt không thèm phản ứng đến mình, hoàn toàn không có hành vi giãy giụa bài xích hắn không cho hắn hỗ trợ tắm rửa, tức khắc tâm trạng hớn hết cỡ, hắn đã tự ảo tưởng đủ loại tình huống tắm rửa hót hòn họt trong đầu rồi, nhưng mà, gã bị hiện thực đánh đòn cảnh cáo.
Khi cậu cả Tần máu mũi đầy mặt bị tài xế và bảo tiêu cao lớn vạm vỡ nhà mình mang về biệt thự cách vách, gã vẫn còn chưa thông, còn không phải là giúp đỡ người đẹp tắm rửa một phát sao?! Còn không phải là thấy được làn da trắng nõn và đường cong hoàn mỹ của thân thể kia sao!! Còn không phải là, còn không phải là duỗi tay sờ đùi một cái hả!! Cả cái vị trí mấu chốt còn chửa có sờ tới đâu, vì cái gì, vì cái méo gì gã đã trực tiếp kích động mà phun máu mũi không nói còn cả người đều choáng váng thiếu chút nữa ngã xuống đất chứ hảaaaaaaa!!?
Nằm trên chiếc giường lớn xa hoa của mình, cậu Tần nhìn dì giúp việc bưng lên một chén cháo cẩu kỷ bổ huyết, cảm thấy tim mình cũng nát rồi, mặt mũi cũng mất hết mẹ nó rồi!!!
"A a a a a a a!" Tức chết rồi aaaaa!!
Trong biệt thự kế bên, lần đầu tiên thầy Nhậm cười đến thở hổn hển.
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha ha ha ha *mặt nghiêm túc* , cậu cả thật ra là một tên ế ngây thơ nha.
Còn nữa, người lần trước khiến cho cậu cả có kiên nhẫn á hả, ừm, là ông* của cẩu á. Đã chết mười năm, không có vấn đề nào khác đâu.
*Ở đây tác giả dùng từ 爷 - đại loại chỉ người lớn tuổi hơn cậu Tông ấy!!!
-------------
"Há há há há há, đậu phộng đang edit mà ngồi cười như con dở luôn á há há há!" :))))))))))