Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 338: Địa cầu đây là... khôi phục linh khí?
“Shhhhhhhh”
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, bên trong thân thể của Tiểu Yêu Tinh bỗng tuôn ra một quầng sáng chói mắt, sau đó cả trời đất bỗng tối sầm. Ánh sáng của mặt trời đã bị che lấp hoàn toàn. Sau đó, tiếng nổ mạnh khổng lồ truyền tới từ trên không trung. Trong tiếng nổ ầm ầm, Tiểu Yêu Tinh trực tiếp bị nổ tung trên không. Uy lực nổ khổng lồ như muốn bao trùm cả bầu trời. Sau đó trên trời lập tức xuất hiện một “Mặt trời nhỏ” khác, rồi lập tức tan biến. Còn những mảnh nhỏ do Tiểu Yêu Tinh sinh ra cùng với sóng xung kích lan ra khắp bốn phương tám hướng như gợn sóng trên mặt nước, trời đất tối tăm.
Từ trường trên địa cầu bị rối loạn khoảng năm giây.
Vô số mảnh vỡ bay về phía mỗi một vị trí trên toàn thế giới, giống như một cơn mưa đá rơi xuống vậy.
Một đám cao tầng của các quốc gia trên toàn cầu đều hết sức khẩn trương, trái tim bồn chồn.
- Thành công à?
Thủ trưởng đại đại thì thào, cả thế giới im lặng khoảng một phút đồng hồ.
Bóng dáng của Tiểu Yêu Tinh không còn xuất hiện trong mắt của bất cứ kẻ nào nữa. Có, chỉ là vô tận mảnh vỡ biến thành từng ngôi sao băng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Mẹ ơi nhìn kìa, sao băng đó!
- Đẹp ghê!
- Nhanh nhanh nhanh, cầu nguyện đi! Mưa sao băng quy mô lớn ghê luôn á!
Tất cả mọi nơi trên toàn thế giới đều đầy ắp sương mù đến từ Tiểu Yêu Tinh, cùng với mưa rơi xuống trên mặt đất.
Tiểu Yêu Tinh, biến mất, hoàn toàn!
- Thành công rồi?
Thủ trưởng đại đại ngây ngẩn cả người, sau đó niềm vui vô tận ùa lên trong lòng ông!
Địa cầu, được bảo vệ rồi!
- Ha ha ha ha ha ha! Thành công rồi! Chúng ta thành công rồi!
- Vạn tuế! Bảo vệ địa cầu!
- Trời ơi quả thật không thể tin nổi. Chúng ta lại sống sót rồi!
- Không chỉ sống sót, xem ra địa cầu quả thực không tổn thương một cọng lông tơ!
- Tốt quá, quả thực là tốt quá!
Tất cả mọi người biết chuyện trên thế giới đều đang hoan hô, người không biết thì vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Mà rất rõ ràng, ông tướng nào đó vừa cứu vớt địa cầu đang suy nghĩ xem những ngày tiếp theo phải sống thế nào...
- Bỗng phát hiện không khí trên trái đất này lại tốt đẹp đến thế.
Thủ trưởng đại đại cười thỏa mãn. Ông càng cười càng lớn tiếng, sau đó vỗ vai Trương Tiểu Kiếm thật mạnh.
- Tiểu Kiếm, làm tuyệt lắm! Cậu đã cứu vớt cả nhân loại rồi đấy cậu biết không?!
- Ai cha, đại đại ngài nhẹ chút...
Trương Tiểu Kiếm tóc bạc đầy đầu suýt nữa không chịu nổ ngã tại chỗ. Hắn ho khan mấy tiếng, sau đó gian nan nói:
- May mắn, đây là may mắn...
- Cậu sao thế Tiểu Kiếm?
Lúc trước thủ trưởng đại đại chỉ đơn thuần cho rằng lúc Trương Tiểu Kiếm sử dụng năng lực tối đa thì tóc bị biến thành màu trắng, lúc này mới cảm thấy có gì đó sai sai.
- Bộ dáng của cậu... Thoạt nhìn cực kỳ không ổn đâu!
Lúc này toàn thân Trương Tiểu Kiếm thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt, tóc bạc đầy đầu đứng cũng đúng không nổi, lại chỉ mỉm cười nói:
- He he... Không... Không có gì đâu... Chẳng qua là dùng sức quá mức...
Hắn cười ha ha xoa mũi, sau đó bỗng nhiên ngơ ngác:
- Thủ trưởng đại đại, tóc của ngài...
- Hửm? Tóc tôi làm sao?
Thủ trưởng đại đại sờ tóc:
- Không thay đổi gì cả mà...
- Không...
Trương Tiểu Kiếm bỗng trợn to mắt:
- Thủ trưởng đại đại, tóc của ngài biến thành màu đen! Đen thui kìa! Không có một sợi tóc trắng nào luôn!
- Sao có thể chứ?
Thủ trưởng đại đại vội lấy di động ra soi một chút, lần này cũng giật mình:
- Đen hết luôn!
Chuyện gì vậy trời?!
Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống rốt cục vang lên:
- Một tác dụng khác... Của chất hoang... Là... Có thể cường hóa... Chuỗi ADN của sinh vật... Nói cách khác... Gọi là... Khôi phục linh khí!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Tao... Chời má... Địa cầu đây là sắp... Phục hồi linh khí hả?!
Chờ chút, bây giờ tao suy yếu thì cũng đành thôi, cái hệ thống cà khịa nhà mày sao cũng nói chuyện hụt hơi vậy hả?
Trương Tiểu Kiếm:
- Hệ thống, hệ thống cậu sao vậy? Cậu đừng hù tớ á!
Hệ thống:
- Vừa rồi lỡ tay chuyển hóa tất cả chức năng thành năng lượng. Hiện tại năng lượng còn thừa của hệ thống chỉ còn 8.5235%, đồng thời tất cả chức năng đều biến mất, chỉ còn lại nói gì được nấy phiên bản sơ cấp.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Đồ hệ thống cà khịa nhà mày, hệ thống cùi bắp, bố biết ngay mày không đáng tin mà!
Trương Tiểu Kiếm:
- Hệ thống, cảm... Cảm ơn.
Hệ thống:
- Khách... khách khí. Hệ thống đang nghĩ cách đi forum hệ thống cướp tài nguyên. Hy vọng lần này có thể... Thành công...
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Chời ơi mày còn dám đi cướp nữa hả?!
Đừng có quăng luôn cái chức năng cuối cùng đó! Bây giờ mày yếu thế mà...
- Tiểu Kiếm.
Thủ trưởng đại đại nhìn hai tay của mình, sau đó lẩm bẩm:
- Tại sao tôi lại cảm thấy hình như tôi... Trẻ tuổi hơn nhiều thì phải?
- Phục hồi... Linh khí...
Trương Tiểu Kiếm yếu ớt kéo một chiếc ghế dựa qua ngồi xuống:
- Sau này có lẽ không thể dùng đạn hạt nhân được nữa. Nhưng lần này thì không gian phát triển của nhân loại là rất lớn...
- Thật hả?
Thủ trưởng đại đại vừa nghe thấy thế, không khỏi sửng sốt:
- Ý cậu là không gian phát triển của nhân loại sẽ lớn hơn trước kia nữa sao? Cuối cùng sẽ nảy sinh tình huống thế nào?
- Nói đơn giản ấy...
Trương Tiểu Kiếm tổng kết bằng cách đơn giản nhất:
- Nhân loại sẽ xuất hiện người thức tỉnh, có được đủ loại dị năng.
Thủ trưởng đại đại: “!!!”
- Tiểu Kiếm.
Sắc mặt của thủ trưởng cực kỳ nghiêm túc nói:
- Tiếp theo cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi tất yếu phải trở về Thiên Kim. Nhiệm vụ khẩn cấp hiện nay là duy trì ổn định. Tôi nhất định phải tránh cho người dân vừa có được dị năng sẽ làm ra những chuyện không thể bù đắp được!
Trương Tiểu Kiếm yếu ớt gật đầu nói:
- Vâng, đại đại ngài đi đi. Chỗ tôi không có việc gì đâu.
- Ừ.
Thủ trưởng đại đại ngẫm nghĩ, trước khi đi nhìn Trương Tiểu Kiếm, bỗng lộ ra một nụ cười hiền lành, nói:
- Tiểu Kiếm, tôi xin thay mặt nhân dân cả nước cảm ơn cậu! Tôi vẫn cho rằng ý nghĩa cuộc đời là có thể để lại chút gì đó cho người đời sau. Cảm ơn cậu đã giữ lại địa cầu cho chúng tôi. Cảm ơn.
- Đại đại ngài nhìn ngài kìa.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha xoa mũi:
- Đây là tôi phải làm.
Sau đó lại bổ sung thêm một câu:
- Chẳng qua bây giờ năng lực của tôi coi như dùng hết rồi. Sau này chỉ sợ là không thể giúp đỡ đại đại ngài được cái gì.
- Lúc này còn khách khí với tôi làm gì nữa. Cậu không phải là có cách liên lạc với tôi hay sao, gặp phải chuyện gì khó khăn cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.
Đại đại mỉm cười nói:
- Rồi, thời gian gấp rút, tôi đi về trước. Cậu cũng nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.
Nhìn theo thủ trưởng đại đại rời đi, Trương Tiểu Kiếm thở dài nhẹ nhàng.
Rốt cục coi như bảo vệ được địa cầu rồi. Nhưng bây giờ mình y như là gã đàn ông bị ép khô luôn ấy. Muốn đứng lên cũng khó, bi kịch quá...
Nhưng giờ mình cũng là tâm phúc trước mặt đại đại rồi, ahihi!
Trương Tiểu Kiếm đang nghĩ vậy, giọng nói của hệ thống bỗng vang lên!
“Thành công cướp đoạt được một số chức năng từ phe hệ thống của ký chủ vị diện khác đã tử vong. Năng lượng hiện nay của hệ thống là 32.5154%. Bắt đầu tiến hành dung hợp thăng cấp. Xin hãy chờ trong giây lát...”
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Muah ha ha ha ha ha ha ha ha! Rốt cục cũng thành công rồi!
Tớ đã nói rồi mà, hệ thống của chúng ta không thể nào không đáng tin cậy như vậy được đúng không?!
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, bên trong thân thể của Tiểu Yêu Tinh bỗng tuôn ra một quầng sáng chói mắt, sau đó cả trời đất bỗng tối sầm. Ánh sáng của mặt trời đã bị che lấp hoàn toàn. Sau đó, tiếng nổ mạnh khổng lồ truyền tới từ trên không trung. Trong tiếng nổ ầm ầm, Tiểu Yêu Tinh trực tiếp bị nổ tung trên không. Uy lực nổ khổng lồ như muốn bao trùm cả bầu trời. Sau đó trên trời lập tức xuất hiện một “Mặt trời nhỏ” khác, rồi lập tức tan biến. Còn những mảnh nhỏ do Tiểu Yêu Tinh sinh ra cùng với sóng xung kích lan ra khắp bốn phương tám hướng như gợn sóng trên mặt nước, trời đất tối tăm.
Từ trường trên địa cầu bị rối loạn khoảng năm giây.
Vô số mảnh vỡ bay về phía mỗi một vị trí trên toàn thế giới, giống như một cơn mưa đá rơi xuống vậy.
Một đám cao tầng của các quốc gia trên toàn cầu đều hết sức khẩn trương, trái tim bồn chồn.
- Thành công à?
Thủ trưởng đại đại thì thào, cả thế giới im lặng khoảng một phút đồng hồ.
Bóng dáng của Tiểu Yêu Tinh không còn xuất hiện trong mắt của bất cứ kẻ nào nữa. Có, chỉ là vô tận mảnh vỡ biến thành từng ngôi sao băng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Mẹ ơi nhìn kìa, sao băng đó!
- Đẹp ghê!
- Nhanh nhanh nhanh, cầu nguyện đi! Mưa sao băng quy mô lớn ghê luôn á!
Tất cả mọi nơi trên toàn thế giới đều đầy ắp sương mù đến từ Tiểu Yêu Tinh, cùng với mưa rơi xuống trên mặt đất.
Tiểu Yêu Tinh, biến mất, hoàn toàn!
- Thành công rồi?
Thủ trưởng đại đại ngây ngẩn cả người, sau đó niềm vui vô tận ùa lên trong lòng ông!
Địa cầu, được bảo vệ rồi!
- Ha ha ha ha ha ha! Thành công rồi! Chúng ta thành công rồi!
- Vạn tuế! Bảo vệ địa cầu!
- Trời ơi quả thật không thể tin nổi. Chúng ta lại sống sót rồi!
- Không chỉ sống sót, xem ra địa cầu quả thực không tổn thương một cọng lông tơ!
- Tốt quá, quả thực là tốt quá!
Tất cả mọi người biết chuyện trên thế giới đều đang hoan hô, người không biết thì vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Mà rất rõ ràng, ông tướng nào đó vừa cứu vớt địa cầu đang suy nghĩ xem những ngày tiếp theo phải sống thế nào...
- Bỗng phát hiện không khí trên trái đất này lại tốt đẹp đến thế.
Thủ trưởng đại đại cười thỏa mãn. Ông càng cười càng lớn tiếng, sau đó vỗ vai Trương Tiểu Kiếm thật mạnh.
- Tiểu Kiếm, làm tuyệt lắm! Cậu đã cứu vớt cả nhân loại rồi đấy cậu biết không?!
- Ai cha, đại đại ngài nhẹ chút...
Trương Tiểu Kiếm tóc bạc đầy đầu suýt nữa không chịu nổ ngã tại chỗ. Hắn ho khan mấy tiếng, sau đó gian nan nói:
- May mắn, đây là may mắn...
- Cậu sao thế Tiểu Kiếm?
Lúc trước thủ trưởng đại đại chỉ đơn thuần cho rằng lúc Trương Tiểu Kiếm sử dụng năng lực tối đa thì tóc bị biến thành màu trắng, lúc này mới cảm thấy có gì đó sai sai.
- Bộ dáng của cậu... Thoạt nhìn cực kỳ không ổn đâu!
Lúc này toàn thân Trương Tiểu Kiếm thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt, tóc bạc đầy đầu đứng cũng đúng không nổi, lại chỉ mỉm cười nói:
- He he... Không... Không có gì đâu... Chẳng qua là dùng sức quá mức...
Hắn cười ha ha xoa mũi, sau đó bỗng nhiên ngơ ngác:
- Thủ trưởng đại đại, tóc của ngài...
- Hửm? Tóc tôi làm sao?
Thủ trưởng đại đại sờ tóc:
- Không thay đổi gì cả mà...
- Không...
Trương Tiểu Kiếm bỗng trợn to mắt:
- Thủ trưởng đại đại, tóc của ngài biến thành màu đen! Đen thui kìa! Không có một sợi tóc trắng nào luôn!
- Sao có thể chứ?
Thủ trưởng đại đại vội lấy di động ra soi một chút, lần này cũng giật mình:
- Đen hết luôn!
Chuyện gì vậy trời?!
Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống rốt cục vang lên:
- Một tác dụng khác... Của chất hoang... Là... Có thể cường hóa... Chuỗi ADN của sinh vật... Nói cách khác... Gọi là... Khôi phục linh khí!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Tao... Chời má... Địa cầu đây là sắp... Phục hồi linh khí hả?!
Chờ chút, bây giờ tao suy yếu thì cũng đành thôi, cái hệ thống cà khịa nhà mày sao cũng nói chuyện hụt hơi vậy hả?
Trương Tiểu Kiếm:
- Hệ thống, hệ thống cậu sao vậy? Cậu đừng hù tớ á!
Hệ thống:
- Vừa rồi lỡ tay chuyển hóa tất cả chức năng thành năng lượng. Hiện tại năng lượng còn thừa của hệ thống chỉ còn 8.5235%, đồng thời tất cả chức năng đều biến mất, chỉ còn lại nói gì được nấy phiên bản sơ cấp.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Đồ hệ thống cà khịa nhà mày, hệ thống cùi bắp, bố biết ngay mày không đáng tin mà!
Trương Tiểu Kiếm:
- Hệ thống, cảm... Cảm ơn.
Hệ thống:
- Khách... khách khí. Hệ thống đang nghĩ cách đi forum hệ thống cướp tài nguyên. Hy vọng lần này có thể... Thành công...
Trương Tiểu Kiếm: “...”
Chời ơi mày còn dám đi cướp nữa hả?!
Đừng có quăng luôn cái chức năng cuối cùng đó! Bây giờ mày yếu thế mà...
- Tiểu Kiếm.
Thủ trưởng đại đại nhìn hai tay của mình, sau đó lẩm bẩm:
- Tại sao tôi lại cảm thấy hình như tôi... Trẻ tuổi hơn nhiều thì phải?
- Phục hồi... Linh khí...
Trương Tiểu Kiếm yếu ớt kéo một chiếc ghế dựa qua ngồi xuống:
- Sau này có lẽ không thể dùng đạn hạt nhân được nữa. Nhưng lần này thì không gian phát triển của nhân loại là rất lớn...
- Thật hả?
Thủ trưởng đại đại vừa nghe thấy thế, không khỏi sửng sốt:
- Ý cậu là không gian phát triển của nhân loại sẽ lớn hơn trước kia nữa sao? Cuối cùng sẽ nảy sinh tình huống thế nào?
- Nói đơn giản ấy...
Trương Tiểu Kiếm tổng kết bằng cách đơn giản nhất:
- Nhân loại sẽ xuất hiện người thức tỉnh, có được đủ loại dị năng.
Thủ trưởng đại đại: “!!!”
- Tiểu Kiếm.
Sắc mặt của thủ trưởng cực kỳ nghiêm túc nói:
- Tiếp theo cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi tất yếu phải trở về Thiên Kim. Nhiệm vụ khẩn cấp hiện nay là duy trì ổn định. Tôi nhất định phải tránh cho người dân vừa có được dị năng sẽ làm ra những chuyện không thể bù đắp được!
Trương Tiểu Kiếm yếu ớt gật đầu nói:
- Vâng, đại đại ngài đi đi. Chỗ tôi không có việc gì đâu.
- Ừ.
Thủ trưởng đại đại ngẫm nghĩ, trước khi đi nhìn Trương Tiểu Kiếm, bỗng lộ ra một nụ cười hiền lành, nói:
- Tiểu Kiếm, tôi xin thay mặt nhân dân cả nước cảm ơn cậu! Tôi vẫn cho rằng ý nghĩa cuộc đời là có thể để lại chút gì đó cho người đời sau. Cảm ơn cậu đã giữ lại địa cầu cho chúng tôi. Cảm ơn.
- Đại đại ngài nhìn ngài kìa.
Trương Tiểu Kiếm cười ha ha xoa mũi:
- Đây là tôi phải làm.
Sau đó lại bổ sung thêm một câu:
- Chẳng qua bây giờ năng lực của tôi coi như dùng hết rồi. Sau này chỉ sợ là không thể giúp đỡ đại đại ngài được cái gì.
- Lúc này còn khách khí với tôi làm gì nữa. Cậu không phải là có cách liên lạc với tôi hay sao, gặp phải chuyện gì khó khăn cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.
Đại đại mỉm cười nói:
- Rồi, thời gian gấp rút, tôi đi về trước. Cậu cũng nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.
Nhìn theo thủ trưởng đại đại rời đi, Trương Tiểu Kiếm thở dài nhẹ nhàng.
Rốt cục coi như bảo vệ được địa cầu rồi. Nhưng bây giờ mình y như là gã đàn ông bị ép khô luôn ấy. Muốn đứng lên cũng khó, bi kịch quá...
Nhưng giờ mình cũng là tâm phúc trước mặt đại đại rồi, ahihi!
Trương Tiểu Kiếm đang nghĩ vậy, giọng nói của hệ thống bỗng vang lên!
“Thành công cướp đoạt được một số chức năng từ phe hệ thống của ký chủ vị diện khác đã tử vong. Năng lượng hiện nay của hệ thống là 32.5154%. Bắt đầu tiến hành dung hợp thăng cấp. Xin hãy chờ trong giây lát...”
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Muah ha ha ha ha ha ha ha ha! Rốt cục cũng thành công rồi!
Tớ đã nói rồi mà, hệ thống của chúng ta không thể nào không đáng tin cậy như vậy được đúng không?!
Tác giả :
Thiên Cơ Đường Hồng Đậu