Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 166: “Lặng lẽ hỏi thầy giáo, Tâm nhi có đẹp không…”
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Tiêu Thần Tâm mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, tươi tắn đứng trước micro, hắng giọng trước rồi nói:
- Mọi người im lặng cái nào, nghe tớ nói đã nhé.
Lúc này, Tiêu Thần Tâm quả thật đẹp như tinh linh trong trần gian. Cô vừa mới 18 tuổi, đang ở trong lứa tuổi thanh xuân tươi đẹp hết sức, nay lại đứng ở đó, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Cả phòng yên tĩnh trong chớp mắt.
Quan Bằng Phi ngơ ngác nhìn cô, lẩm bẩm:
- Tâm Tâm càng ngày càng xinh đẹp…
- Các bạn cùng lớp thân yêu! – Tiêu Thần Tâm mỉm cười nói: - Lần này tất cả học sinh chúng ta đều có thể đến đây chơi, mọi người nói xem, công lao của ai lớn nhất?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má còn cần phải hỏi nữa à?
Nhất định là Trương lão sư Trương Tiểu Kiếm Tesla Trooper rồi!
Mọi người hãy ra sức ca ngợi tao đê!
Sau đó cả đám đồng thời kêu la:
- Tiêu Thần Tâm!
- Băng tỷ!
- Văn Đình!
- Áo Ba Lư!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má tụi mày cố ý!
Mấy đứa nhỏ cười hi hi ha ha nằm la liệt, Tiêu Thần Tâm đỏ mặt đứng trước micro nói:
- Cám ơn mọi người. Nhưng bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé. Mọi người trả lời lại nào, công lao của ai là lớn nhất dzạ?!
Lúc trước đã đùa giỡn rồi, cho nên lần này mấy đứa nhỏ đều đáp rất đồng thanh, mọi người đều kêu khàn cả giọng ----
- Trương lão sư!
- Trương lão sư!
- Trương lão sư!
Sau những tiếng hét to này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Tiểu Kiếm.
Nói thật, từ khi bọn này tụ tập một chỗ đến nay, thật đúng là lần đầu tiên đồng lòng như vậy đấy.
- Ai nha ai nha…. – Những tiếng hét đồng thanh không khỏi khiến Trương Tiểu Kiếm ngượng ngùng, da mặt dày đến thế rồi mà vẫn không thể tránh khỏi hơi đỏ lên: - Thật lòng không dám nhận, không dám nhận. Đó là việc thầy phải làm mà…
Nhưng trong lòng vẫn thích lắm cơ!
Woa ha ha ha ha ha ha ha! Anh mày thật là không phí công sức dạy bọn gấu con này!
- Mọi người. – Tiêu Thần Tâm nói tiếp: - Nói thật, trước kia thành tích của lớp chúng ta vẫn không tốt, tớ còn bỏ cuộc rồi cơ. Nhưng không ngờ lần này lớp chúng ta lại có thể lấy được hạng nhất! Hạng nhất đó! Tớ nằm mơ cũng không dám mơ tới! Mọi người nói xem, chúng ta nên làm thế nào đây?
“Phần phật!”
Tất cả học sinh trong lớp đột nhiên đều đứng dậy, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề trước mặt Trương Tiểu Kiếm, rồi đồng thời cúi đầu.
- Cám ơn Trương lão sư!
Trong khoảnh khắc đó, Trương Tiểu Kiếm chợt cảm thấy, thật ra thì mấy đứa nhỏ này rất tốt, tuy rằng xuất thân giàu có, cả đám đều nghịch ngợm phá phách, nhưng ít nhất thì tam quan của bọn họ còn chưa có lạc lối.
- Mọi người nhanh ngồi xuống đi. – Trương Tiểu Kiếm vội vẫy tay gọi mấy đứa nhỏ ngồi xuống: - Mấy đứa làm thế khiến thầy xấu hổ quá. Hôm nay chúng ta chỉ cần vui vẻ chơi bời thôi ha. Làm thế thầy cảm thấy khó xử thế nào ấy…
Thời gian đứng đắn ngắn ngủi trôi qua, cả đám học sinh lại ngồi xuống trêu chọc lẫn nhau. Đường Văn Đình ngồi vào bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, cười nói:
- Cám ơn thầy.
- Khách khí thế làm gì? – Trương Tiểu Kiếm liếc nhìn cô rồi hỏi: - Sao không thi 0 điểm?
- Bây giờ em cũng là một thành phần của lớp mà. – Đường Văn Đình đáp lời rất đương nhiên: - Không thể cản trở được chớ.
Nghe vậy, Trương Tiểu Kiếm hít vào một hơi nhẹ nhàng.
Có câu nói này của Đường Văn Đình, xem ra đứa bé suýt nữa bị tự kỷ lúc trước đã hoàn toàn khôi phục bình thường lại rồi.
- Mọi người im nào! – Tiêu Thần Tâm còn đang đứng trên sân khấu nói: - Tiếp theo, tớ muốn tặng cho Trương lão sư đáng yêu nhất tốt bụng nhất chơi giỏi nhất của chúng ta một bài hát. Mọi người nói xem, bài hát nào mới phù hợp đây?
Thấy Tiêu Thần Tâm muốn ca hát, mọi người lập tức chọn bài ----
- “Mỗi khi đi qua cửa sổ của thầy”!
- “Lớn lên em sẽ trở thành thầy”!
- “Hãy để chúng ta cùng chèo thuyền”!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Sao đột nhiên đi chơi ở hộp đêm mà lại biến thành đại hội cám ơn thế này? Nhầm kịch bản mẹ rồi các cháu ơi!
Tối hôm nay, mọi người không phải là nên ăn uống rồi chơi bời bung lụa sao….
Trương Tiểu Kiếm đang nghĩ vậy, nhưng hắn nhanh chóng biết ngay rằng, hắn suy nghĩ nhiều quá…
- Mấy bạn đừng có quê mùa như thế chứ! – Tiêu Thần Tâm tức giận: - Tớ mới không hát mấy bài đó đâu nhá!
Rồi ánh mắt cô bé sáng ngời nhìn Trương Tiểu Kiếm, chợt cười nói:
- Trương lão sư, tặng cho thầy một bài “Nữ Nhi Tình”!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má! Dừng lại! Không phải bài nào cũng hát được đâu nha!
Tụi mày vẫn còn là học sinh đó! Còn trẻ tuổi như thế! Mới mười tám thôi nhá! Hát bài đó trong hoàn cảnh thế là thì tao chống đỡ không nổi đâu!
Quan trọng nhất là anh mày đéo phải hòa thượng!
Vấn đề là tuy rằng Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ như thế, nhưng âm nhạc đã vang lên rồi…
Nữ Nhi Tình có thể nói là một trong những bài nhạc phim kinh điển của bộ phim Tây Du Ký năm 86. Ngày xưa, bài hát này đã từng khiến bao nhiêu nam nữ trẻ tuổi điên đảo vì nó.
Nếu là một bài hát cũ xưa khác, còn lớn tuổi hơn cả Tiêu Thần Tâm, chưa chắc cô đã biết hát. Nhưng mà không thể chịu đựng được là khi Tây Du Ký năm 86 đã chiếu đi chiếu lại cả ngàn lần, có không muốn biết cũng khó nhé…
Thế nên bắt đầu cất giọng ca ----
“Đôi uyên ương đậu đôi bướm bay, cảnh xuân đầy vườn khiến người say.”
“Lặng lẽ hỏi thầy giáo, Tâm nhi có đẹp không, Tâm nhi có đẹp không…”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má, mày hát thì hát thôi, mày còn sửa lời bài hát là có ý gì?!
Còn ‘lặng lẽ hỏi thầy giáo’ nữa chớ… Mày hỏi thế là lặng lẽ hả?!
Rõ ràng là giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt dân chúng trong thiên hạ…! Học sinh cả lớp đều nghe thấy hết rồi nhá!
Còn ‘Tâm nhi có đẹp không’ nữa chớ… Đờ mờ nó, đây hiển nhiên là một câu hỏi toi mạng rồi! Nói đẹp nhé, không ổn lắm đâu. Nhưng nói không đẹp nhé, mắt anh mày đâu có mù đâu…
Trương Tiểu Kiếm buồn bực đến mức muốn vùi đầu vào chân cho xong chuyện. Tiêu Thần Tâm còn đang hát, còn hát rất nghiêm túc ----
“Đừng nói đến vương quyền phú quý, đừng sợ hãi giới luật thanh quy. Chỉ mong trời đất lâu dài, ở cạnh người thương mãi mãi…”
Chọn bài hát này thật đúng là tuyệt diệu nhá! Nghe thử mà xem, đừng nói vương quyền phú quý đừng sợ giới luật thanh quy, hiển nhiên là đang ám chỉ quan hệ giữa mình và Tiêu Thần Tâm!
Hôm nay con nhóc này đã sớm có mưu đồ rồi!
Các nữ sinh còn đang không tim không phổi la hét ở bên dưới:
- Ha ha ha ha ha ha! Tâm Tâm tỉnh tò! Tâm Tâm tỉnh tò!
Trương Tiểu Kiếm đã triệt để không còn lời nào để nói nữa!
Đậu má nó nếu như bị lan truyền lên internet thì mình coi như là làm xong trách nhiệm thầy giáo mẹ rồi…
- Thầy ơi! – Chờ hát xong, Tiêu Thần Tâm nhảy nhót đến trước mặt Trương Tiểu Kiếm, giống như là tinh linh rơi vào cõi trần: - Em hát hay không có êm tai không dzạ?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Êm tai! Quá êm cmn tai luôn!
Tao sợ tao nghe tiếp thì tim tao đéo chịu nổi đâu…
- Đừng nói nữa… - Trương Tiểu Kiếm nhìn chung quanh: - Hiện tại thầy có thể cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang bùm chéo thầy cứ như là súng máy ấy…
- Đâu có đâu. – Tiêu Thần Tâm nhìn quanh rồi hung ác nói: - Quan Bằng Phi! Quay cái đầu của mày sang chỗ khác cho tao! Còn có Áo Ba Lư! Mày muốn làm phản đúng không?!
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Tiêu Thần Tâm mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, tươi tắn đứng trước micro, hắng giọng trước rồi nói:
- Mọi người im lặng cái nào, nghe tớ nói đã nhé.
Lúc này, Tiêu Thần Tâm quả thật đẹp như tinh linh trong trần gian. Cô vừa mới 18 tuổi, đang ở trong lứa tuổi thanh xuân tươi đẹp hết sức, nay lại đứng ở đó, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Cả phòng yên tĩnh trong chớp mắt.
Quan Bằng Phi ngơ ngác nhìn cô, lẩm bẩm:
- Tâm Tâm càng ngày càng xinh đẹp…
- Các bạn cùng lớp thân yêu! – Tiêu Thần Tâm mỉm cười nói: - Lần này tất cả học sinh chúng ta đều có thể đến đây chơi, mọi người nói xem, công lao của ai lớn nhất?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má còn cần phải hỏi nữa à?
Nhất định là Trương lão sư Trương Tiểu Kiếm Tesla Trooper rồi!
Mọi người hãy ra sức ca ngợi tao đê!
Sau đó cả đám đồng thời kêu la:
- Tiêu Thần Tâm!
- Băng tỷ!
- Văn Đình!
- Áo Ba Lư!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má tụi mày cố ý!
Mấy đứa nhỏ cười hi hi ha ha nằm la liệt, Tiêu Thần Tâm đỏ mặt đứng trước micro nói:
- Cám ơn mọi người. Nhưng bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé. Mọi người trả lời lại nào, công lao của ai là lớn nhất dzạ?!
Lúc trước đã đùa giỡn rồi, cho nên lần này mấy đứa nhỏ đều đáp rất đồng thanh, mọi người đều kêu khàn cả giọng ----
- Trương lão sư!
- Trương lão sư!
- Trương lão sư!
Sau những tiếng hét to này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Tiểu Kiếm.
Nói thật, từ khi bọn này tụ tập một chỗ đến nay, thật đúng là lần đầu tiên đồng lòng như vậy đấy.
- Ai nha ai nha…. – Những tiếng hét đồng thanh không khỏi khiến Trương Tiểu Kiếm ngượng ngùng, da mặt dày đến thế rồi mà vẫn không thể tránh khỏi hơi đỏ lên: - Thật lòng không dám nhận, không dám nhận. Đó là việc thầy phải làm mà…
Nhưng trong lòng vẫn thích lắm cơ!
Woa ha ha ha ha ha ha ha! Anh mày thật là không phí công sức dạy bọn gấu con này!
- Mọi người. – Tiêu Thần Tâm nói tiếp: - Nói thật, trước kia thành tích của lớp chúng ta vẫn không tốt, tớ còn bỏ cuộc rồi cơ. Nhưng không ngờ lần này lớp chúng ta lại có thể lấy được hạng nhất! Hạng nhất đó! Tớ nằm mơ cũng không dám mơ tới! Mọi người nói xem, chúng ta nên làm thế nào đây?
“Phần phật!”
Tất cả học sinh trong lớp đột nhiên đều đứng dậy, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề trước mặt Trương Tiểu Kiếm, rồi đồng thời cúi đầu.
- Cám ơn Trương lão sư!
Trong khoảnh khắc đó, Trương Tiểu Kiếm chợt cảm thấy, thật ra thì mấy đứa nhỏ này rất tốt, tuy rằng xuất thân giàu có, cả đám đều nghịch ngợm phá phách, nhưng ít nhất thì tam quan của bọn họ còn chưa có lạc lối.
- Mọi người nhanh ngồi xuống đi. – Trương Tiểu Kiếm vội vẫy tay gọi mấy đứa nhỏ ngồi xuống: - Mấy đứa làm thế khiến thầy xấu hổ quá. Hôm nay chúng ta chỉ cần vui vẻ chơi bời thôi ha. Làm thế thầy cảm thấy khó xử thế nào ấy…
Thời gian đứng đắn ngắn ngủi trôi qua, cả đám học sinh lại ngồi xuống trêu chọc lẫn nhau. Đường Văn Đình ngồi vào bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, cười nói:
- Cám ơn thầy.
- Khách khí thế làm gì? – Trương Tiểu Kiếm liếc nhìn cô rồi hỏi: - Sao không thi 0 điểm?
- Bây giờ em cũng là một thành phần của lớp mà. – Đường Văn Đình đáp lời rất đương nhiên: - Không thể cản trở được chớ.
Nghe vậy, Trương Tiểu Kiếm hít vào một hơi nhẹ nhàng.
Có câu nói này của Đường Văn Đình, xem ra đứa bé suýt nữa bị tự kỷ lúc trước đã hoàn toàn khôi phục bình thường lại rồi.
- Mọi người im nào! – Tiêu Thần Tâm còn đang đứng trên sân khấu nói: - Tiếp theo, tớ muốn tặng cho Trương lão sư đáng yêu nhất tốt bụng nhất chơi giỏi nhất của chúng ta một bài hát. Mọi người nói xem, bài hát nào mới phù hợp đây?
Thấy Tiêu Thần Tâm muốn ca hát, mọi người lập tức chọn bài ----
- “Mỗi khi đi qua cửa sổ của thầy”!
- “Lớn lên em sẽ trở thành thầy”!
- “Hãy để chúng ta cùng chèo thuyền”!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Sao đột nhiên đi chơi ở hộp đêm mà lại biến thành đại hội cám ơn thế này? Nhầm kịch bản mẹ rồi các cháu ơi!
Tối hôm nay, mọi người không phải là nên ăn uống rồi chơi bời bung lụa sao….
Trương Tiểu Kiếm đang nghĩ vậy, nhưng hắn nhanh chóng biết ngay rằng, hắn suy nghĩ nhiều quá…
- Mấy bạn đừng có quê mùa như thế chứ! – Tiêu Thần Tâm tức giận: - Tớ mới không hát mấy bài đó đâu nhá!
Rồi ánh mắt cô bé sáng ngời nhìn Trương Tiểu Kiếm, chợt cười nói:
- Trương lão sư, tặng cho thầy một bài “Nữ Nhi Tình”!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má! Dừng lại! Không phải bài nào cũng hát được đâu nha!
Tụi mày vẫn còn là học sinh đó! Còn trẻ tuổi như thế! Mới mười tám thôi nhá! Hát bài đó trong hoàn cảnh thế là thì tao chống đỡ không nổi đâu!
Quan trọng nhất là anh mày đéo phải hòa thượng!
Vấn đề là tuy rằng Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ như thế, nhưng âm nhạc đã vang lên rồi…
Nữ Nhi Tình có thể nói là một trong những bài nhạc phim kinh điển của bộ phim Tây Du Ký năm 86. Ngày xưa, bài hát này đã từng khiến bao nhiêu nam nữ trẻ tuổi điên đảo vì nó.
Nếu là một bài hát cũ xưa khác, còn lớn tuổi hơn cả Tiêu Thần Tâm, chưa chắc cô đã biết hát. Nhưng mà không thể chịu đựng được là khi Tây Du Ký năm 86 đã chiếu đi chiếu lại cả ngàn lần, có không muốn biết cũng khó nhé…
Thế nên bắt đầu cất giọng ca ----
“Đôi uyên ương đậu đôi bướm bay, cảnh xuân đầy vườn khiến người say.”
“Lặng lẽ hỏi thầy giáo, Tâm nhi có đẹp không, Tâm nhi có đẹp không…”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má, mày hát thì hát thôi, mày còn sửa lời bài hát là có ý gì?!
Còn ‘lặng lẽ hỏi thầy giáo’ nữa chớ… Mày hỏi thế là lặng lẽ hả?!
Rõ ràng là giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt dân chúng trong thiên hạ…! Học sinh cả lớp đều nghe thấy hết rồi nhá!
Còn ‘Tâm nhi có đẹp không’ nữa chớ… Đờ mờ nó, đây hiển nhiên là một câu hỏi toi mạng rồi! Nói đẹp nhé, không ổn lắm đâu. Nhưng nói không đẹp nhé, mắt anh mày đâu có mù đâu…
Trương Tiểu Kiếm buồn bực đến mức muốn vùi đầu vào chân cho xong chuyện. Tiêu Thần Tâm còn đang hát, còn hát rất nghiêm túc ----
“Đừng nói đến vương quyền phú quý, đừng sợ hãi giới luật thanh quy. Chỉ mong trời đất lâu dài, ở cạnh người thương mãi mãi…”
Chọn bài hát này thật đúng là tuyệt diệu nhá! Nghe thử mà xem, đừng nói vương quyền phú quý đừng sợ giới luật thanh quy, hiển nhiên là đang ám chỉ quan hệ giữa mình và Tiêu Thần Tâm!
Hôm nay con nhóc này đã sớm có mưu đồ rồi!
Các nữ sinh còn đang không tim không phổi la hét ở bên dưới:
- Ha ha ha ha ha ha! Tâm Tâm tỉnh tò! Tâm Tâm tỉnh tò!
Trương Tiểu Kiếm đã triệt để không còn lời nào để nói nữa!
Đậu má nó nếu như bị lan truyền lên internet thì mình coi như là làm xong trách nhiệm thầy giáo mẹ rồi…
- Thầy ơi! – Chờ hát xong, Tiêu Thần Tâm nhảy nhót đến trước mặt Trương Tiểu Kiếm, giống như là tinh linh rơi vào cõi trần: - Em hát hay không có êm tai không dzạ?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Êm tai! Quá êm cmn tai luôn!
Tao sợ tao nghe tiếp thì tim tao đéo chịu nổi đâu…
- Đừng nói nữa… - Trương Tiểu Kiếm nhìn chung quanh: - Hiện tại thầy có thể cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang bùm chéo thầy cứ như là súng máy ấy…
- Đâu có đâu. – Tiêu Thần Tâm nhìn quanh rồi hung ác nói: - Quan Bằng Phi! Quay cái đầu của mày sang chỗ khác cho tao! Còn có Áo Ba Lư! Mày muốn làm phản đúng không?!
Tác giả :
Thiên Cơ Đường Hồng Đậu