Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh
Chương 76: Phù thủy truyện cổ tích 5
Nói xem, ngươi đã biết đây là câu chuyện cổ tích nào chưa?
Ngôi nhà bánh kẹo!
…
Lâm Y Thần rất nhanh liền mất đi dấu vết của Peg, Grist cùng Grill.
Sáng sớm sương mù nặng, cả khu rừng phủ lên một lớp sa mỏng manh mờ ảo. Chẳng mấy chốc bờ vai của Lâm Y Thần liền ướt đẫm sương sớm, gió thổi qua nhè nhẹ, lạnh lẽo đến tận xương.
Đừng bao giờ tin vào lời ma quỷ rừng rậm không nguy hiểm!
Ngay cả khi là khu rừng nhân tạo cũng chưa chắc sẽ không chết qua người, ngươi có thể mong chờ gì vào một khu rừng nguyên sinh thái an an ổn ổn?
Độc xà mãnh thú, độc thảo độc côn trùng, ngay cả những nhánh cây gai sắc nhọn đều sẽ là những đối thủ đáng gờm ẩn núp sâu dưới lớp vỏ dịu ngoan cây xanh bóng mát. Dựa vào ánh sáng mỏng manh từ bầu trời, Lâm Y Thần chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua rất nhiều bụi cây rõ ràng. Những rễ cây nhô trên mặt đất không ngừng một hai lần làm Lâm Y Thần vấp ngã, lá cây ngày thường nhìn mỏng manh vô hại cũng hóa thành những lưỡi dao sắc bén rạch qua quần áo cùng da thịt Lâm Y Thần những vệt rách nông cạn nhưng đau đến tê tái.
Lâm Y Thần vẫn luôn cảm giác như đã bị côn trùng chích.
Tê dại.
Ngứa.
Chính là Lâm Y Thần cũng không dám gãi.
Làm thế nào mà ba người kia có thể đi nhanh như vậy trong cái điều kiện này?
Nơi này thậm chí còn không có đường!
…
Khắc tinh của sương đêm là ánh nắng.
Ngay khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi đại địa, giống như vu pháp thần kỳ, quấn quanh khu rừng không tiêu tan sương mờ nhanh chóng biến mất trả lại cho khu rừng gương mặt thật của nó.
Lâm Y Thần mím môi, hai hàng lông mày cau chặt.
Gương mặt non nớt làm biểu tình như vậy nói thật chẳng ra sao cả, có chút dễ thương.
Những vết thương trên da không sâu, máu hiện tại đều đã đông kết nhưng Lâm Y Thần quan tâm không phải là chuyện này. Nếu như cô không nhìn nhầm, khu rừng này… nó đang di chuyển. Khi sương mờ tan đi, những cành cây gai sắc nhọn nhanh chóng co rụt lại, đó là những gì mà Lâm Y Thần nhìn đến.
Dưới chân Lâm Y Thần là một con đường mòn rất nhỏ dẫn vào sâu trong thâm lâm. Con đường này có vẻ như rất ít người đi qua nhưng nó hiển nhiên không nguy hiểm như khi còn sương đêm. Hai bên đường là những bụi cây cao ngang người Lâm Y Thần, cỏ rất thấp bé, xanh mơn mởn giãn cành lá ra khoe khoang những giọt sương long lanh dưới ánh mặt trời.
“Thế giới này…”
“Humm?” 1809 ngồi trên vai Lâm Y Thần nghe không rõ lắm nghiêng nghiêng đầu nhìn Lâm Y Thần.
“Thế giới này thực thích ánh mặt trời sao.”
Cô nhìn nhìn lối mòn mỉm cười.
1809: Ký chủ lại phát bệnh thần kinh! Haizz!
Lâm Y Thần: Đôi lúc hệ thống ngốc đến không nỡ nhìn thẳng! Haizz!
Đi đi, đột nhiên hệ thống lên tiếng.
“Ký chủ bên kia có tiếng nói, là Grist cùng Grill!”
Lâm Y Thần gật đầu nhẹ nhàng đi qua.
…
“Mùi hương càng ngày càng nồng!” Grill hít hít mũi than thở.
“Nó hẳn là ở đâu đó quanh đây!” Grist thở hắt ra đảo mắt nhìn quanh.
Bọn họ đứng ở ngã tư đường, có ba lối rẽ hướng vào phía sâu trong thâm lâm, lúc này Peg đã không thấy đâu, chỉ có hai anh em bưng một cái giỏ cất nửa cái bánh mì khô.
“Hôm nay chúng ta đi lối nào?” Grill nhìn về phía Grist hỏi.
“Đi con đường ở phía bên trái! Nếu như tìm không thấy lại trở về thử lại!” Grist nói.
“Ngày hôm qua cũng đi con đường đó!” Grill than thở nhưng vẫn rất nghe lời cất bước hướng về phía con đường bên trái đi đến.
Khi hai đứa nhóc rời đi Lâm Y Thần mới bước ra.
Grist cùng Grill đang chơi trò gì? Peg đâu rồi?
Bọn họ dường như đang tìm thứ gì!
Lúc này một mùi hương ngọt ngào đột nhiên hướng về phía mũi Lâm Y Thần toản. Thơm quá!
Hương vani ngọt ngào, mùi chocolate thơm nồng, hương sữa tanh ngọt, mùi bơ thơm ngấy… Rất nhiều rất nhiều hương vị.
Hít sâu một hơi, Lâm Y Thần cảm thấy đầu óc phóng không, cảm giác như dạo bước trong thành phố bánh kẹo, những chiếc bánh gato, bông lan, bánh nướng, bánh sữa… không ngừng mời gọi.
Nước bọt ứa ra, Lâm Y Thần đột nhiên phát hiện đã rất lâu rồi không ăn bánh ngọt! Mùi hương này có hương vị của hạnh phúc!
Chép chép miệng, Lâm Y Thần nhìn hướng Grist cùng Grill vừa rời đi, cuối cùng vẫn là vâng theo bản tâm hướng về phía con đường bên phải đi đến. Ba con đường rẽ đi ba hướng, con đường bên trái mùi hương bơ cùng chocolate nhất nồng nhưng Lâm Y Thần không có ý tưởng với nó, con đường ở giữa có mùi hương vani ngọt ngào, con đường bên phải là con đường mùi hương nhạt nhất nhưng lại có mùi sữa nồng nhất.
Mọi người nơi này tuy uống sữa nhưng không có mấy người là thực tâm yêu thích bởi họ xử lý không hết mùi tanh của sữa tươi. Sữa luôn cần lên men đánh bơ mới được bọn họ dùng đến nhiều.
Trái lại, Lâm Y Thần rất thích uống sữa, cô muốn chính mình lớn lên thật cao, tiếc là cơ hội không nhiều.
Không nghĩ đến trong khu rừng lại cất giấu bí mật lớn đến vậy.
Tại sao chỉ có Grist cùng Grill phát hiện?
Nhìn cách Grist cùng Grill nói chuyện, bọn họ hẳn là đã phát hiện mùi hương này rất lâu. Khu rừng tuy nói ít người đi nhưng lại không phải không có người tiến vậy mà trước nay không nghe được bất cứ lời đồn thổi nào. Không ai phát hiện, điều này thực kỳ quái.
Men theo lối đi nhỏ, Lâm Y Thần rất nhanh đi lạc.
Lâm Y Thần:...
Lâm Y Thần:???
Lâm Y Thần:!!!
Oát đờ phắc!
Một con đường con con nhìn thẳng từ đầu đến đuôi vậy mà có thể đi lạc? Đùa cô à? Mặc dù thân thể này bé nhưng cô là người lớn ạ!
Khả năng để một người lớn đi lạc trên một con đường thẳng là bao nhiêu phần trăm? Cô lại không phải Lý Giai!
Ngôi nhà bánh kẹo!
…
Lâm Y Thần rất nhanh liền mất đi dấu vết của Peg, Grist cùng Grill.
Sáng sớm sương mù nặng, cả khu rừng phủ lên một lớp sa mỏng manh mờ ảo. Chẳng mấy chốc bờ vai của Lâm Y Thần liền ướt đẫm sương sớm, gió thổi qua nhè nhẹ, lạnh lẽo đến tận xương.
Đừng bao giờ tin vào lời ma quỷ rừng rậm không nguy hiểm!
Ngay cả khi là khu rừng nhân tạo cũng chưa chắc sẽ không chết qua người, ngươi có thể mong chờ gì vào một khu rừng nguyên sinh thái an an ổn ổn?
Độc xà mãnh thú, độc thảo độc côn trùng, ngay cả những nhánh cây gai sắc nhọn đều sẽ là những đối thủ đáng gờm ẩn núp sâu dưới lớp vỏ dịu ngoan cây xanh bóng mát. Dựa vào ánh sáng mỏng manh từ bầu trời, Lâm Y Thần chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua rất nhiều bụi cây rõ ràng. Những rễ cây nhô trên mặt đất không ngừng một hai lần làm Lâm Y Thần vấp ngã, lá cây ngày thường nhìn mỏng manh vô hại cũng hóa thành những lưỡi dao sắc bén rạch qua quần áo cùng da thịt Lâm Y Thần những vệt rách nông cạn nhưng đau đến tê tái.
Lâm Y Thần vẫn luôn cảm giác như đã bị côn trùng chích.
Tê dại.
Ngứa.
Chính là Lâm Y Thần cũng không dám gãi.
Làm thế nào mà ba người kia có thể đi nhanh như vậy trong cái điều kiện này?
Nơi này thậm chí còn không có đường!
…
Khắc tinh của sương đêm là ánh nắng.
Ngay khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi đại địa, giống như vu pháp thần kỳ, quấn quanh khu rừng không tiêu tan sương mờ nhanh chóng biến mất trả lại cho khu rừng gương mặt thật của nó.
Lâm Y Thần mím môi, hai hàng lông mày cau chặt.
Gương mặt non nớt làm biểu tình như vậy nói thật chẳng ra sao cả, có chút dễ thương.
Những vết thương trên da không sâu, máu hiện tại đều đã đông kết nhưng Lâm Y Thần quan tâm không phải là chuyện này. Nếu như cô không nhìn nhầm, khu rừng này… nó đang di chuyển. Khi sương mờ tan đi, những cành cây gai sắc nhọn nhanh chóng co rụt lại, đó là những gì mà Lâm Y Thần nhìn đến.
Dưới chân Lâm Y Thần là một con đường mòn rất nhỏ dẫn vào sâu trong thâm lâm. Con đường này có vẻ như rất ít người đi qua nhưng nó hiển nhiên không nguy hiểm như khi còn sương đêm. Hai bên đường là những bụi cây cao ngang người Lâm Y Thần, cỏ rất thấp bé, xanh mơn mởn giãn cành lá ra khoe khoang những giọt sương long lanh dưới ánh mặt trời.
“Thế giới này…”
“Humm?” 1809 ngồi trên vai Lâm Y Thần nghe không rõ lắm nghiêng nghiêng đầu nhìn Lâm Y Thần.
“Thế giới này thực thích ánh mặt trời sao.”
Cô nhìn nhìn lối mòn mỉm cười.
1809: Ký chủ lại phát bệnh thần kinh! Haizz!
Lâm Y Thần: Đôi lúc hệ thống ngốc đến không nỡ nhìn thẳng! Haizz!
Đi đi, đột nhiên hệ thống lên tiếng.
“Ký chủ bên kia có tiếng nói, là Grist cùng Grill!”
Lâm Y Thần gật đầu nhẹ nhàng đi qua.
…
“Mùi hương càng ngày càng nồng!” Grill hít hít mũi than thở.
“Nó hẳn là ở đâu đó quanh đây!” Grist thở hắt ra đảo mắt nhìn quanh.
Bọn họ đứng ở ngã tư đường, có ba lối rẽ hướng vào phía sâu trong thâm lâm, lúc này Peg đã không thấy đâu, chỉ có hai anh em bưng một cái giỏ cất nửa cái bánh mì khô.
“Hôm nay chúng ta đi lối nào?” Grill nhìn về phía Grist hỏi.
“Đi con đường ở phía bên trái! Nếu như tìm không thấy lại trở về thử lại!” Grist nói.
“Ngày hôm qua cũng đi con đường đó!” Grill than thở nhưng vẫn rất nghe lời cất bước hướng về phía con đường bên trái đi đến.
Khi hai đứa nhóc rời đi Lâm Y Thần mới bước ra.
Grist cùng Grill đang chơi trò gì? Peg đâu rồi?
Bọn họ dường như đang tìm thứ gì!
Lúc này một mùi hương ngọt ngào đột nhiên hướng về phía mũi Lâm Y Thần toản. Thơm quá!
Hương vani ngọt ngào, mùi chocolate thơm nồng, hương sữa tanh ngọt, mùi bơ thơm ngấy… Rất nhiều rất nhiều hương vị.
Hít sâu một hơi, Lâm Y Thần cảm thấy đầu óc phóng không, cảm giác như dạo bước trong thành phố bánh kẹo, những chiếc bánh gato, bông lan, bánh nướng, bánh sữa… không ngừng mời gọi.
Nước bọt ứa ra, Lâm Y Thần đột nhiên phát hiện đã rất lâu rồi không ăn bánh ngọt! Mùi hương này có hương vị của hạnh phúc!
Chép chép miệng, Lâm Y Thần nhìn hướng Grist cùng Grill vừa rời đi, cuối cùng vẫn là vâng theo bản tâm hướng về phía con đường bên phải đi đến. Ba con đường rẽ đi ba hướng, con đường bên trái mùi hương bơ cùng chocolate nhất nồng nhưng Lâm Y Thần không có ý tưởng với nó, con đường ở giữa có mùi hương vani ngọt ngào, con đường bên phải là con đường mùi hương nhạt nhất nhưng lại có mùi sữa nồng nhất.
Mọi người nơi này tuy uống sữa nhưng không có mấy người là thực tâm yêu thích bởi họ xử lý không hết mùi tanh của sữa tươi. Sữa luôn cần lên men đánh bơ mới được bọn họ dùng đến nhiều.
Trái lại, Lâm Y Thần rất thích uống sữa, cô muốn chính mình lớn lên thật cao, tiếc là cơ hội không nhiều.
Không nghĩ đến trong khu rừng lại cất giấu bí mật lớn đến vậy.
Tại sao chỉ có Grist cùng Grill phát hiện?
Nhìn cách Grist cùng Grill nói chuyện, bọn họ hẳn là đã phát hiện mùi hương này rất lâu. Khu rừng tuy nói ít người đi nhưng lại không phải không có người tiến vậy mà trước nay không nghe được bất cứ lời đồn thổi nào. Không ai phát hiện, điều này thực kỳ quái.
Men theo lối đi nhỏ, Lâm Y Thần rất nhanh đi lạc.
Lâm Y Thần:...
Lâm Y Thần:???
Lâm Y Thần:!!!
Oát đờ phắc!
Một con đường con con nhìn thẳng từ đầu đến đuôi vậy mà có thể đi lạc? Đùa cô à? Mặc dù thân thể này bé nhưng cô là người lớn ạ!
Khả năng để một người lớn đi lạc trên một con đường thẳng là bao nhiêu phần trăm? Cô lại không phải Lý Giai!
Tác giả :
Thu Thiên Linh Âm