Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết
Chương 12: Thế giới 2 - Trái tim vì em mà đập
Edit: Sidd; Beta: Leslie
- Xin chào Giản tiểu thư! - Thư ký Thôi đứng lên mỉm cười với Giản Hân.
- Chào Thư ký Thôi, tôi đến tìm anh hai cùng đi ăn trưa. - Giản Hân từ tốn đi tới trước bàn làm việc của thư ký Thôi, ánh mắt lơ đãng lướt qua Thượng Khả đang ngồi bên cạnh. Cô lập tức sửng sốt – Giang… Giang nhị thiếu? Sao anh lại ở đây?
Thượng Khả cười nói:
- Bây giờ tôi đang thực tập ở đây.
- Thực tập? - Giản Hân cúi đầu, trong mắt lóe lên vẻ căm ghét. Mấy ngày trước Giang Dư Mặc vẫn còn sống chết đeo bám lấy cô. Dạo gần đây lại không thấy động tĩnh gì, cô còn tưởng hắn đã từ bỏ, hóa ra là đã thay đổi kế hoạch. Anh hai biết rất rõ mình không thích hắn, sao lại còn để hắn vào công ty? Thực tập? Không thể thực tập ở công ty của Giang gia bọn họ hay sao?
Giản Trầm Phong từ phòng làm việc đi ra, trông thấy Thượng Khả đang dùng một cặp mắt "sắc" nhìn chằm chặp em gái mình, lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo cậu, sau đó nói với Giản Hân:
- Hân nhi, chúng ta đi thôi.
- Dạ. - Giản Hân liếc nhìn Thượng Khả, do dự nói – Còn Giang nhị thiếu...
- Không cần quan tâm đến cậu ta, ông chủ không có nghĩa vụ ăn cơm trưa cùng “nhân viên”. - Ý của Giản Trầm Phong rất rõ ràng. Nếu đã ở trong công ty của hắn làm việc thì chính là nhân viên của hắn, không phải là cậu ấm của Giang gia.
Nói xong, dưới cái nhìn "thâm tình" của Thượng Khả, Giản Trầm Phong và Giản Hân rời khỏi phòng làm việc.
Thư ký Thôi đồng cảm nhìn Thượng Khả, an ủi:
- Thật ra Giản tổng là một người ngoài cứng trong mềm, cậu đừng để bụng.
Ngoài cứng trong mềm? Thượng Khả nghĩ thư ký Thôi thật không biết nói đùa.
- Thư ký Thôi, nếu không chê thì anh ăn hộp cơm này đi. - Thượng Khả cầm hộp cơm mà mình đã chuẩn bị cho Giản Trầm Phong đưa cho thư ký Thôi.
- Cảm ơn cậu, vậy tôi không khách sáo nhé. – Hộp cơm của cậu ngày hôm qua đã khiến gã được mở rộng tầm mắt. Thần kỳ hơn chính là Giản tổng trước giờ luôn kén chọn lại ăn sạch sành sanh! Có thể thấy tài nấu ăn của Giang nhị thiếu rất giỏi.
- Anh hai, sao anh lại để Giang Dư Mặc vào công ty của chúng ta? - Ra khỏi tòa nhà công ty, Giản Hân nhịn không được hỏi.
- Bác Giang đã nhờ cha giúp đỡ, với lại anh cũng đang muốn tìm hiểu người này một chút nên sẵn dịp đồng ý. - Giản Trầm Phong liếc nhìn Giản Hân – Cậu ta muốn theo đuổi em gái của anh. Anh muốn xem xem cậu ta có tư cách này hay không.
Giản Hân rầu rĩ nói:
- Em không thích Giang Dư Mặc, anh ta vô công rỗi nghề, đầu óc đơn giản, lại còn rất thích ăn chơi. Em... em thích kiểu trưởng thành hơn.
Giản Trầm Phong nhớ lại hai ngày nay tiếp xúc với Giang Dư Mặc, cảm thấy cậu không hề tệ hại như những gì em gái mình nói. Ngược lại, tính cách tên này cởi mở, bụng dạ rộng rãi, vì Giản Hân mà cam tâm tình nguyện chịu đựng sự chèn ép của hắn, công việc cũng hoàn thành rất tốt, không một lời oán thán nào.
Hắn dừng một chút, hỏi:
- Em vừa nói là thích kiểu trưởng thành? Hân nhi đã có người trong lòng rồi à?
Giản Hân đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Là anh hai Giang.
- Giang Đông Lâm? – Được lắm, hắn chỉ lo phòng cái nhỏ mà bỏ mất cái lớn. Nhưng mà so với cái tên Giang Dư Mặc đầy rẫy tiếng xấu kia thì Giang Đông Lâm đúng là một đối tượng tốt.
- Anh hai, anh sẽ không phản đối chứ? - Giản Hân lo lắng nhìn Giản Trầm Phong.
Giản Trầm Phong im lặng một chút, nói:
- Chỉ cần là người em thích.
Thượng Khả cũng không có nhu cầu nghiên cứu tâm tư của cặp anh em kia, buổi chiều đến giờ tan làm là lập tức ra về.
Giản Trầm Phong và thư ký Thôi vẫn còn có việc cần xử lý, phải cùng nhau ở lại công ty tăng ca. Gần tới 7 giờ, Giản Trầm Phong cảm thấy hơi đói bụng, liền nói với thư ký Thôi:
- Hâm nóng cơm hộp giúp tôi, xong rồi anh cũng đi ăn đi, những hạng mục còn lại chúng ta sẽ thảo luận sau.
- Cơm hộp? – Vẻ mặt Thư ký Thôi ngơ ngác.
- Không phải Giang Dư Mặc mang cơm hộp cho tôi sao? - Giản Trầm Phong liếc gã.
- Ối... - Thư ký Thôi trầm trọng nói - Xin lỗi Giản tổng, cơm hộp bị tôi ăn hết rồi.
- Anh ăn rồi? – Ánh mắt lạnh như băng của Giản Trầm Phong quét tới khiến thư ký Thôi lạnh cả sống lưng.
Gã cố gắng bình tĩnh nói:
- Trưa nay anh không ăn cơm ở công ty, Giang nhị thiếu sợ phí phạm thức ăn nên đã tặng hộp cơm cho tôi.
Giản Trầm Phong tiếp tục dõi theo gã.
Thư ký Thôi toát mồ hôi lạnh. Nếu biết trước ăn một hộp cơm cũng bị cấp trên ghim, vậy thì gã... vẫn sẽ ăn! Hộp cơm đó thật sự quá ngon được chưa?
Một lát sau, Giản Trầm Phong nói:
- Bỏ đi, bảo cậu ta ngày mai tiếp tục mang cơm cho tôi.
Thư ký Thôi lại bồi cho hắn thêm một cú:
- Giản tổng, ngày mai là cuối tuần.
Giản Trầm Phong:
-...
Thừa dịp cuối tuần được nghỉ, Thượng Khả đến tiệm hoa mua một bó hồng tặng Giản Hân, sau đó chạy đi tham gia câu lạc bộ thể thao mạo hiểm, luyện tập các môn như leo núi trong nhà, nhảy cầu, lướt sóng, nhảy bungee.
Đây chính là kế hoạch tiếp theo của cậu, thách thức giới hạn, chuyên môn liều mạng. Thế nhưng cậu cũng phải đảm bảo bản thân không bị chơi đến chết, phải giữ lại một hơi thở để còn đến bệnh viện hiến tim. Nếu không cẩn thận chết khi đang vận động mạnh, rất có thể sẽ bị hệ thống quy thành tự sát.
Tất cả những môn thể thao trong câu lạc bộ hầu như Thượng Khả đều đã chơi qua một lần, chủ yếu là muốn thử xem chơi môn nào thì sẽ đạt được tình trạng sống dở chết dở nhanh nhất. Cậu muốn trong vòng 12 tháng sẽ nắm vững hết đủ trò đi chết mới được.
Nghe đồn Giang Dư Mặc rất thích chơi bời, vậy thì cậu sẽ chơi cho mọi người xem.
- Cậu làm kiểu gì mà ra thế này vậy? - Từ Kình vừa bôi thuốc cho Thượng Khả vừa hỏi.
Cả người Thượng Khả đều xanh tím từng mảng, duy chỉ có gương mặt là không có chút tổn thương nào.
- Bị ngã. - Thượng Khả không tim không phổi phán hai chữ.
Cú ngã này cũng thật lợi hại, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới đều là máu bầm.
Từ Kình nhắc nhở:
- Giang Dư Mặc, trước đây cậu quậy phá thế nào tôi không quan tâm nhưng bây giờ ít nhất cũng phải tiết chế một chút cho tôi, đừng quên đầu cậu có bệnh.
Đầu óc cậu mới có bệnh ấy! Thượng Khả lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt mơ màng, bộ dạng buồn ngủ lắm rồi.
Từ Kình ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm cậu một hồi mới dời đường nhìn:
- Lần sau chú ý một chút, nếu còn để bị thương lần nữa thì tôi sẽ nói hết bệnh tình của cậu cho bác Giang và anh trai của cậu biết.
- Cùng lắm thì lần sau tôi không đến bệnh viện của cậu nữa.
Vậy ra cậu thà đến một bệnh viện khác cũng không chịu dừng lại việc làm mình bị thương sao?
Lần đầu tiên Từ Kình phát hiện thực ra y chẳng biết gì về Giang Dư Mặc. Rốt cuộc gần đây cậu ta đang làm gì? Vì sao biết rõ bệnh tình của mình mà vẫn không chịu chữa trị? Trên đời này còn có chuyện gì quan trọng hơn mạng sống của cậu ta hay sao?
- Dư Mặc, tôi sẽ giúp cậu mời mấy bác sĩ chuyên khoa não. Bọn họ sẽ dựa trên tình trạng của cậu để lập ra phương án phẫu thuật thích hợp nhất.
- Ừ, cám ơn cậu. - Thượng Khả đứng lên, vẫy tay tạm biệt.
Về đến nhà, Thượng Khả không thèm đi tắm, vừa lăn lên giường là ngủ luôn. Những ngày sau đó, cậu bắt đầu sống theo thời gian biểu mới.
Mỗi ngày đi làm đúng giờ, dùng thức ăn ngon để tạo thiện cảm với Giản Trầm Phong, nắng mưa bão táp vẫn không quên tặng hoa cho Giản Hân, đến ngày nghỉ thì tham gia đủ loại huấn luyện mạo hiểm.
Một tháng sau, Giản Trầm Phong không còn nói mấy câu lạnh nhạt với cậu nữa, thỉnh thoảng còn mời cậu đến nhà làm khách. Giản Hân thì vẫn ghét cậu như trước, nhưng ngày càng thân thiết hơn với Giang Đông Lâm.
- Hả? Giản Trầm Phong, sao anh lại tới đây? - Thượng Khả ngạc nhiên nhìn người đàn ông đứng trước cửa nhà mình.
- Đi ngang qua, sẵn tiện tới dùng bữa. - Giản Trầm Phong cao lãnh trưng ra vẻ “sự hiện diện của tôi trong bữa ăn chính là niềm vinh hạnh của cậu”.
Thượng Khả âm thầm lườm hắn rồi mới mời hắn vào nhà.
Vừa bước vào phòng khách, Giản Trầm Phong liền nghe thấy một mùi thuốc nước. Hắn khẽ nhíu mày, quay đầu quan sát Thượng Khả, thấy cậu mặc một bộ thường phục rộng rãi, tóc tai tùy tiện rũ xuống, sắc mặt hồng hào, bộ dạng biếng nhác, nhìn không giống như đang bị bệnh hay bị thương.
- Anh tới rất đúng lúc, cơm tối sắp xong rồi. - Thượng Khả mang dép lê lẹp bẹp đi vào nhà bếp.
Giản Trầm Phong ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, nhìn Thượng Khả bận rộn như ong nhỏ bày thức ăn lên bàn.
- Xin mời. - Thượng Khả lên tiếng.
Giản Trầm Phong cầm đũa, bắt đầu yên lặng thưởng thức.
Đây là lần đầu tiên Giản Trầm Phong đến căn hộ của Thượng Khả làm khách, tuy rằng gần đây hắn thường lái xe đưa cậu về nhà, nhưng chưa từng bước chân lên lầu, cũng không biết sao hôm nay hắn lại đột nhiên đến thăm, không lẽ thật sự đến để ăn cơm thôi sao?
Thượng Khả lan man suy nghĩ, không chú ý ngón tay của mình đang run lên.
- Cậu sao vậy? - Giản Trầm Phong nhạy bén phát hiện ra sự khác thường của Thượng Khả, cũng chăm chú nhìn vào ngón tay của cậu.
- Hả? - Thượng Khả ngơ ngác.
- Tay của cậu.
Thượng Khả cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện tay đang cầm đũa của mình đang run rẩy.
- Không sao. – Cậu nắm lấy cổ tay mình, cười nói – Hôm nay tôi bê đồ nặng nên cánh tay hơi mỏi thôi.
Giản Trầm Phong đứng dậy đi tới chỗ Thượng Khả, kéo lấy tay cậu, xốc tay áo cậu lên, tức thì nhìn thấy trên cánh tay trắng nõn của cậu phủ đầy những vết bầm ứ máu, lớn nhỏ mới cũ đều đủ cả.
- Chuyện này là sao? – Ánh mắt sắc lạnh của Giản Trầm Phong nhìn chòng chọc Thượng Khả, trong mắt mơ hồ ẩn chứa sự tức giận.
- Gần đây tôi đang rèn luyện thân thể. - Thượng Khả thản nhiên cười cười, muốn rút cánh tay mình ra, nhưng lại bị Giản Trầm Phong siết chặt hơn.
Một lát sau, Giản Trầm Phong buông tay phải của Thượng Khả ra, lại tóm lấy tay trái của cậu, kết quả phát hiện trên cánh tay trái cũng có không ít vết tích tương tự.
Sắc mặt Giản Trầm Phong càng trở nên khó coi, liền nắm lấy Thượng Khả ném lên sô pha, sau đó bắt đầu thô bạo cởi quần áo của cậu ra.
- Anh làm gì vậy? - Thượng Khả liên tục giãy dụa, tận lực bảo vệ thân thể trong trắng “băng thanh ngọc khiết” của mình.
- Câm miệng! - Giản Trầm Phong đè cậu xuống sô pha, dùng bạo lực cởi quần áo của cậu, một mảng da thịt trần trụi liền đập vào mắt hắn.
Ánh mắt Giản Trầm Phong tối đi. Nhìn thấy vết thương trên ngực cậu, sắc mặt anh lập tức trở nên vô cùng đáng sợ.
- Đây là kết quả “rèn luyện” của cậu hả? - Giản Trầm Phong nguy hiểm nói - Nói, rèn luyện cái gì mà khiến cả người bị thương như vậy? Quyền anh?
- Không phải. - Thượng Khả khinh bỉ nhìn hắn một cái – Thứ thô bỉ như vậy sao hợp với người tao nhã như tôi?
Giản Trầm Phong:
-... - Có tin bây giờ tôi sẽ thô bỉ làm chết cái tên tao nhã chết tiệt nhà cậu hay không!
- Phiền phức quá tránh ra, anh sắp đè chết tôi rồi. - Thượng Khả nhấc chân đá lên bên hông Giản Trầm Phong.
Giản Trầm Phong lúc này mới chú ý đến tư thế của bọn họ, chỉ thấy Thượng Khả quần áo xộc xệch nằm trên sô pha, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ẩn hiện hơi nước, áo thì bị kéo xuống còn vướng trên cánh tay, quần trong lúc giằng co cũng bị tuột xuống dưới thắt lưng, lộ ra vòng eo hoàn mỹ cùng cơ bụng đồng đều. Những vết máu tụ trên làn da giống như vết tích lưu lại sau hoan ái tạo nên sức quyến rũ không thể cưỡng lại. Một chân của cậu bị đầu gối của Giản Trầm Phong đè lên, chân kia thì đang khoác lên hông hắn, hạ thân cả hai dính sát vào nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm giác được biến hóa sinh lý của đối phương.
Giản Trầm Phong lập tức đứng dậy, trái tim đập loạn liên hồi.
- Xin chào Giản tiểu thư! - Thư ký Thôi đứng lên mỉm cười với Giản Hân.
- Chào Thư ký Thôi, tôi đến tìm anh hai cùng đi ăn trưa. - Giản Hân từ tốn đi tới trước bàn làm việc của thư ký Thôi, ánh mắt lơ đãng lướt qua Thượng Khả đang ngồi bên cạnh. Cô lập tức sửng sốt – Giang… Giang nhị thiếu? Sao anh lại ở đây?
Thượng Khả cười nói:
- Bây giờ tôi đang thực tập ở đây.
- Thực tập? - Giản Hân cúi đầu, trong mắt lóe lên vẻ căm ghét. Mấy ngày trước Giang Dư Mặc vẫn còn sống chết đeo bám lấy cô. Dạo gần đây lại không thấy động tĩnh gì, cô còn tưởng hắn đã từ bỏ, hóa ra là đã thay đổi kế hoạch. Anh hai biết rất rõ mình không thích hắn, sao lại còn để hắn vào công ty? Thực tập? Không thể thực tập ở công ty của Giang gia bọn họ hay sao?
Giản Trầm Phong từ phòng làm việc đi ra, trông thấy Thượng Khả đang dùng một cặp mắt "sắc" nhìn chằm chặp em gái mình, lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo cậu, sau đó nói với Giản Hân:
- Hân nhi, chúng ta đi thôi.
- Dạ. - Giản Hân liếc nhìn Thượng Khả, do dự nói – Còn Giang nhị thiếu...
- Không cần quan tâm đến cậu ta, ông chủ không có nghĩa vụ ăn cơm trưa cùng “nhân viên”. - Ý của Giản Trầm Phong rất rõ ràng. Nếu đã ở trong công ty của hắn làm việc thì chính là nhân viên của hắn, không phải là cậu ấm của Giang gia.
Nói xong, dưới cái nhìn "thâm tình" của Thượng Khả, Giản Trầm Phong và Giản Hân rời khỏi phòng làm việc.
Thư ký Thôi đồng cảm nhìn Thượng Khả, an ủi:
- Thật ra Giản tổng là một người ngoài cứng trong mềm, cậu đừng để bụng.
Ngoài cứng trong mềm? Thượng Khả nghĩ thư ký Thôi thật không biết nói đùa.
- Thư ký Thôi, nếu không chê thì anh ăn hộp cơm này đi. - Thượng Khả cầm hộp cơm mà mình đã chuẩn bị cho Giản Trầm Phong đưa cho thư ký Thôi.
- Cảm ơn cậu, vậy tôi không khách sáo nhé. – Hộp cơm của cậu ngày hôm qua đã khiến gã được mở rộng tầm mắt. Thần kỳ hơn chính là Giản tổng trước giờ luôn kén chọn lại ăn sạch sành sanh! Có thể thấy tài nấu ăn của Giang nhị thiếu rất giỏi.
- Anh hai, sao anh lại để Giang Dư Mặc vào công ty của chúng ta? - Ra khỏi tòa nhà công ty, Giản Hân nhịn không được hỏi.
- Bác Giang đã nhờ cha giúp đỡ, với lại anh cũng đang muốn tìm hiểu người này một chút nên sẵn dịp đồng ý. - Giản Trầm Phong liếc nhìn Giản Hân – Cậu ta muốn theo đuổi em gái của anh. Anh muốn xem xem cậu ta có tư cách này hay không.
Giản Hân rầu rĩ nói:
- Em không thích Giang Dư Mặc, anh ta vô công rỗi nghề, đầu óc đơn giản, lại còn rất thích ăn chơi. Em... em thích kiểu trưởng thành hơn.
Giản Trầm Phong nhớ lại hai ngày nay tiếp xúc với Giang Dư Mặc, cảm thấy cậu không hề tệ hại như những gì em gái mình nói. Ngược lại, tính cách tên này cởi mở, bụng dạ rộng rãi, vì Giản Hân mà cam tâm tình nguyện chịu đựng sự chèn ép của hắn, công việc cũng hoàn thành rất tốt, không một lời oán thán nào.
Hắn dừng một chút, hỏi:
- Em vừa nói là thích kiểu trưởng thành? Hân nhi đã có người trong lòng rồi à?
Giản Hân đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Là anh hai Giang.
- Giang Đông Lâm? – Được lắm, hắn chỉ lo phòng cái nhỏ mà bỏ mất cái lớn. Nhưng mà so với cái tên Giang Dư Mặc đầy rẫy tiếng xấu kia thì Giang Đông Lâm đúng là một đối tượng tốt.
- Anh hai, anh sẽ không phản đối chứ? - Giản Hân lo lắng nhìn Giản Trầm Phong.
Giản Trầm Phong im lặng một chút, nói:
- Chỉ cần là người em thích.
Thượng Khả cũng không có nhu cầu nghiên cứu tâm tư của cặp anh em kia, buổi chiều đến giờ tan làm là lập tức ra về.
Giản Trầm Phong và thư ký Thôi vẫn còn có việc cần xử lý, phải cùng nhau ở lại công ty tăng ca. Gần tới 7 giờ, Giản Trầm Phong cảm thấy hơi đói bụng, liền nói với thư ký Thôi:
- Hâm nóng cơm hộp giúp tôi, xong rồi anh cũng đi ăn đi, những hạng mục còn lại chúng ta sẽ thảo luận sau.
- Cơm hộp? – Vẻ mặt Thư ký Thôi ngơ ngác.
- Không phải Giang Dư Mặc mang cơm hộp cho tôi sao? - Giản Trầm Phong liếc gã.
- Ối... - Thư ký Thôi trầm trọng nói - Xin lỗi Giản tổng, cơm hộp bị tôi ăn hết rồi.
- Anh ăn rồi? – Ánh mắt lạnh như băng của Giản Trầm Phong quét tới khiến thư ký Thôi lạnh cả sống lưng.
Gã cố gắng bình tĩnh nói:
- Trưa nay anh không ăn cơm ở công ty, Giang nhị thiếu sợ phí phạm thức ăn nên đã tặng hộp cơm cho tôi.
Giản Trầm Phong tiếp tục dõi theo gã.
Thư ký Thôi toát mồ hôi lạnh. Nếu biết trước ăn một hộp cơm cũng bị cấp trên ghim, vậy thì gã... vẫn sẽ ăn! Hộp cơm đó thật sự quá ngon được chưa?
Một lát sau, Giản Trầm Phong nói:
- Bỏ đi, bảo cậu ta ngày mai tiếp tục mang cơm cho tôi.
Thư ký Thôi lại bồi cho hắn thêm một cú:
- Giản tổng, ngày mai là cuối tuần.
Giản Trầm Phong:
-...
Thừa dịp cuối tuần được nghỉ, Thượng Khả đến tiệm hoa mua một bó hồng tặng Giản Hân, sau đó chạy đi tham gia câu lạc bộ thể thao mạo hiểm, luyện tập các môn như leo núi trong nhà, nhảy cầu, lướt sóng, nhảy bungee.
Đây chính là kế hoạch tiếp theo của cậu, thách thức giới hạn, chuyên môn liều mạng. Thế nhưng cậu cũng phải đảm bảo bản thân không bị chơi đến chết, phải giữ lại một hơi thở để còn đến bệnh viện hiến tim. Nếu không cẩn thận chết khi đang vận động mạnh, rất có thể sẽ bị hệ thống quy thành tự sát.
Tất cả những môn thể thao trong câu lạc bộ hầu như Thượng Khả đều đã chơi qua một lần, chủ yếu là muốn thử xem chơi môn nào thì sẽ đạt được tình trạng sống dở chết dở nhanh nhất. Cậu muốn trong vòng 12 tháng sẽ nắm vững hết đủ trò đi chết mới được.
Nghe đồn Giang Dư Mặc rất thích chơi bời, vậy thì cậu sẽ chơi cho mọi người xem.
- Cậu làm kiểu gì mà ra thế này vậy? - Từ Kình vừa bôi thuốc cho Thượng Khả vừa hỏi.
Cả người Thượng Khả đều xanh tím từng mảng, duy chỉ có gương mặt là không có chút tổn thương nào.
- Bị ngã. - Thượng Khả không tim không phổi phán hai chữ.
Cú ngã này cũng thật lợi hại, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới đều là máu bầm.
Từ Kình nhắc nhở:
- Giang Dư Mặc, trước đây cậu quậy phá thế nào tôi không quan tâm nhưng bây giờ ít nhất cũng phải tiết chế một chút cho tôi, đừng quên đầu cậu có bệnh.
Đầu óc cậu mới có bệnh ấy! Thượng Khả lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt mơ màng, bộ dạng buồn ngủ lắm rồi.
Từ Kình ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm cậu một hồi mới dời đường nhìn:
- Lần sau chú ý một chút, nếu còn để bị thương lần nữa thì tôi sẽ nói hết bệnh tình của cậu cho bác Giang và anh trai của cậu biết.
- Cùng lắm thì lần sau tôi không đến bệnh viện của cậu nữa.
Vậy ra cậu thà đến một bệnh viện khác cũng không chịu dừng lại việc làm mình bị thương sao?
Lần đầu tiên Từ Kình phát hiện thực ra y chẳng biết gì về Giang Dư Mặc. Rốt cuộc gần đây cậu ta đang làm gì? Vì sao biết rõ bệnh tình của mình mà vẫn không chịu chữa trị? Trên đời này còn có chuyện gì quan trọng hơn mạng sống của cậu ta hay sao?
- Dư Mặc, tôi sẽ giúp cậu mời mấy bác sĩ chuyên khoa não. Bọn họ sẽ dựa trên tình trạng của cậu để lập ra phương án phẫu thuật thích hợp nhất.
- Ừ, cám ơn cậu. - Thượng Khả đứng lên, vẫy tay tạm biệt.
Về đến nhà, Thượng Khả không thèm đi tắm, vừa lăn lên giường là ngủ luôn. Những ngày sau đó, cậu bắt đầu sống theo thời gian biểu mới.
Mỗi ngày đi làm đúng giờ, dùng thức ăn ngon để tạo thiện cảm với Giản Trầm Phong, nắng mưa bão táp vẫn không quên tặng hoa cho Giản Hân, đến ngày nghỉ thì tham gia đủ loại huấn luyện mạo hiểm.
Một tháng sau, Giản Trầm Phong không còn nói mấy câu lạnh nhạt với cậu nữa, thỉnh thoảng còn mời cậu đến nhà làm khách. Giản Hân thì vẫn ghét cậu như trước, nhưng ngày càng thân thiết hơn với Giang Đông Lâm.
- Hả? Giản Trầm Phong, sao anh lại tới đây? - Thượng Khả ngạc nhiên nhìn người đàn ông đứng trước cửa nhà mình.
- Đi ngang qua, sẵn tiện tới dùng bữa. - Giản Trầm Phong cao lãnh trưng ra vẻ “sự hiện diện của tôi trong bữa ăn chính là niềm vinh hạnh của cậu”.
Thượng Khả âm thầm lườm hắn rồi mới mời hắn vào nhà.
Vừa bước vào phòng khách, Giản Trầm Phong liền nghe thấy một mùi thuốc nước. Hắn khẽ nhíu mày, quay đầu quan sát Thượng Khả, thấy cậu mặc một bộ thường phục rộng rãi, tóc tai tùy tiện rũ xuống, sắc mặt hồng hào, bộ dạng biếng nhác, nhìn không giống như đang bị bệnh hay bị thương.
- Anh tới rất đúng lúc, cơm tối sắp xong rồi. - Thượng Khả mang dép lê lẹp bẹp đi vào nhà bếp.
Giản Trầm Phong ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, nhìn Thượng Khả bận rộn như ong nhỏ bày thức ăn lên bàn.
- Xin mời. - Thượng Khả lên tiếng.
Giản Trầm Phong cầm đũa, bắt đầu yên lặng thưởng thức.
Đây là lần đầu tiên Giản Trầm Phong đến căn hộ của Thượng Khả làm khách, tuy rằng gần đây hắn thường lái xe đưa cậu về nhà, nhưng chưa từng bước chân lên lầu, cũng không biết sao hôm nay hắn lại đột nhiên đến thăm, không lẽ thật sự đến để ăn cơm thôi sao?
Thượng Khả lan man suy nghĩ, không chú ý ngón tay của mình đang run lên.
- Cậu sao vậy? - Giản Trầm Phong nhạy bén phát hiện ra sự khác thường của Thượng Khả, cũng chăm chú nhìn vào ngón tay của cậu.
- Hả? - Thượng Khả ngơ ngác.
- Tay của cậu.
Thượng Khả cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện tay đang cầm đũa của mình đang run rẩy.
- Không sao. – Cậu nắm lấy cổ tay mình, cười nói – Hôm nay tôi bê đồ nặng nên cánh tay hơi mỏi thôi.
Giản Trầm Phong đứng dậy đi tới chỗ Thượng Khả, kéo lấy tay cậu, xốc tay áo cậu lên, tức thì nhìn thấy trên cánh tay trắng nõn của cậu phủ đầy những vết bầm ứ máu, lớn nhỏ mới cũ đều đủ cả.
- Chuyện này là sao? – Ánh mắt sắc lạnh của Giản Trầm Phong nhìn chòng chọc Thượng Khả, trong mắt mơ hồ ẩn chứa sự tức giận.
- Gần đây tôi đang rèn luyện thân thể. - Thượng Khả thản nhiên cười cười, muốn rút cánh tay mình ra, nhưng lại bị Giản Trầm Phong siết chặt hơn.
Một lát sau, Giản Trầm Phong buông tay phải của Thượng Khả ra, lại tóm lấy tay trái của cậu, kết quả phát hiện trên cánh tay trái cũng có không ít vết tích tương tự.
Sắc mặt Giản Trầm Phong càng trở nên khó coi, liền nắm lấy Thượng Khả ném lên sô pha, sau đó bắt đầu thô bạo cởi quần áo của cậu ra.
- Anh làm gì vậy? - Thượng Khả liên tục giãy dụa, tận lực bảo vệ thân thể trong trắng “băng thanh ngọc khiết” của mình.
- Câm miệng! - Giản Trầm Phong đè cậu xuống sô pha, dùng bạo lực cởi quần áo của cậu, một mảng da thịt trần trụi liền đập vào mắt hắn.
Ánh mắt Giản Trầm Phong tối đi. Nhìn thấy vết thương trên ngực cậu, sắc mặt anh lập tức trở nên vô cùng đáng sợ.
- Đây là kết quả “rèn luyện” của cậu hả? - Giản Trầm Phong nguy hiểm nói - Nói, rèn luyện cái gì mà khiến cả người bị thương như vậy? Quyền anh?
- Không phải. - Thượng Khả khinh bỉ nhìn hắn một cái – Thứ thô bỉ như vậy sao hợp với người tao nhã như tôi?
Giản Trầm Phong:
-... - Có tin bây giờ tôi sẽ thô bỉ làm chết cái tên tao nhã chết tiệt nhà cậu hay không!
- Phiền phức quá tránh ra, anh sắp đè chết tôi rồi. - Thượng Khả nhấc chân đá lên bên hông Giản Trầm Phong.
Giản Trầm Phong lúc này mới chú ý đến tư thế của bọn họ, chỉ thấy Thượng Khả quần áo xộc xệch nằm trên sô pha, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ẩn hiện hơi nước, áo thì bị kéo xuống còn vướng trên cánh tay, quần trong lúc giằng co cũng bị tuột xuống dưới thắt lưng, lộ ra vòng eo hoàn mỹ cùng cơ bụng đồng đều. Những vết máu tụ trên làn da giống như vết tích lưu lại sau hoan ái tạo nên sức quyến rũ không thể cưỡng lại. Một chân của cậu bị đầu gối của Giản Trầm Phong đè lên, chân kia thì đang khoác lên hông hắn, hạ thân cả hai dính sát vào nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm giác được biến hóa sinh lý của đối phương.
Giản Trầm Phong lập tức đứng dậy, trái tim đập loạn liên hồi.
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh