Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược
Chương 20: Người nào ở trên và người nào ở dưới
Editor: Hepc
Lục Cảnh Hanh mang cua đồng về nhà, cua này tuyệt đối không mua được ở bên ngoài. Loại cua này đều là cua đồng Kim Mao, chỉ nhìn chân cua cũng biết tương đối đầy đặn.
Phạm Bồi Nghi thấy cảm thấy con rể mình có bản lãnh, món như vậy chỉ sợ ngay cả nhà học Quyền cũng mua không được. Bà liếc qua cái sọt tràn đầy cua, đắn đo suy nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho con trai, để cho buổi tối hai đứa cũng trở về nhà ăn cơm.
Sắc mặt của Quyền Sơ Nhược không được tốt lắm, Phạm Bồi Nghi sợ cô lại phát cáu với Lục Cảnh Hanh, kêu Quyền Yến Thác về nhà làm sôi động bầu không khí một chút. Hơn nữa có Sở Kiều ở đây, Quyền Sơ Nhược cũng sẽ không ồn ào.
"Wow——"
Bên ngoài một tiếng thét kinh hãi, Phạm Bồi Nghi xoay người, cười nói: "Các con trở về rồi."
Quyền Yến Thác đi cà nhắc liếc qua cua đồng trong sọt, bàn tay rơi vào bên hông Sở Kiều: "Bà xã, tối nay chúng ta có lộc ăn rồi."
"Mẹ." Sở Kiều chào bà.
"Đừng đụng vào, " Phạm Bồi Nghi không để cho Sở Kiều vào phòng bếp, giọng nói dịu dàng, "Các con đều đi ra ngoài ngồi với anh rể đi."
"Cái này là do anh rể con mua, ai cũng không mua được con cua như vậy đâu." Quyền Yến Thác cởi áo khoác xuống, lôi kéo tay Sở Kiều vào phòng khách.
Sở Kiều không dám hỏi nhiều, đi vào với anh ấy, sau khi nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sa lon, không khỏi mím môi cười khẽ.
Trên sô pha, Quyền Sơ Nhược ngồi ở bên phải, cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay. Cô vẫn luôn như vậy, Sở Kiều cũng không cảm thấy kỳ quái, dĩ nhiên là Lục Cảnh Hanh cũng làm ngồi ở bên người cô, giữ nguyên tư thế giống cô.
Vừa vặn có một đôi mắt đen rơi vào trên mặt Quyền Sơ Nhược, khóe miệng nhàn nhạt cười. Nhưng căn bản Quyền Sơ Nhược không có phản ứng đến anh, vẻ lạnh lùng cúi đầu như cũ, vẻ mặt chuyên chú, không bị bên ngoài quấy nhiễu.
"Khụ khụ!"
Quyền Yến Thác ho nhẹ một tiếng, đi tới ngồi xuống, "Anh rể, anh mua cua ở đâu vậy?"
Bình thường anh ấy mặc kệ chuyện mua thức ăn, đơn thuần là không nói nhảm. Sở Kiều không nói nhiều, rót ly trà đưa tới cho Lục Cảnh Hanh.
"Không phải mua, " Lục Cảnh Hanh nhận lấy ly trà Sở Kiều đưa tới, nói tiếng “Cảm ơn”, rồi nói tiếp: "Ở nhà nuôi."
"Ôi mẹ nó, ngay cả cái này mà nhà anh cũng nuôi?" Quyền Yến Thác kinh ngạc.
Lục Cảnh Hanh khẽ mỉm cười, rất có kiên nhẫn giải thích, "Anh hai của anh hai năm trước tìm người xây hồ và nuôi những thứ này, nên bình thường người nhà muốn ăn thì rất dễ dàng."
Quyền Yến Thác cong môi, nghĩ thầm coi như nhà anh có tiền, cũng không hưởng thụ được như vậy. Nhà họ Lục quả nhiên là khác biệt!
Trên sô pha bên này, Quyền Sơ Nhược nhìn tài liệu, đáy lòng không ngừng khinh bỉ. Cái gì gọi là người nhà muốn ăn thì rất dễ dàng, rõ ràng là anh hai của anh cố ý nuôi cho bà xã mình.
Người nhà họ Lục cũng biết, ba mẹ của cặp sinh đôi họ Lục kia, cực kỳ ân ái. Anh hai nổi danh cưng chiều bà xã, chỉ cần là bà xã thích, khẳng định anh ta sẽ chuẩn bị thỏa đáng. Lần trước xây suối nước nóng, cũng là bởi vì một câu nói của bà xã anh ta.
"Chị Quyền, uống nước." Sở Kiều thấy Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng cười đưa ly trà qua.
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, nhận lấy ly trà, "Cảm ơn."
Cách hai người ở giữa, mắt Lục Cảnh Hanh sáng như đuốc quan sát vẻ mặt của cô, nụ cười từ từ ấm áp.
Biết rõ ánh mắt của anh rơi vào trên mặt mình, Quyền Sơ Nhược không thèm nhìn anh. Thật ra thì cô cũng không rõ trong lòng mình nghĩ gì, không muốn xem, cũng không nguyện ý nhìn.
"Chị đi cho Họa Họa ăn." Buông tài liệu trong tay, Quyền Sơ Nhược đứng dậy muốn đi.
Quyền Yến Thác kéo cổ tay cô lại, nói: "Chị, chị cho con thỏ ăn cái gì nữa đây, ăn nữa mập chết!"
"Em dám nói lại một lần nữa xem?" Quyền Sơ Nhược híp mắt, giọng nói lạnh xuống.
Quyền Yến Thác cắn môi, lòng phát run.
"Anh đi với em." Lục Cảnh Hanh ưu nhã đứng lên, đưa tay cầm tay Quyền Sơ Nhược.
Nhiệt độ lòng bàn tay quen thuộc, Quyền Sơ Nhược rút tay về, nói: "Không cho ăn nữa."
"Ăn cơm."
Bên kia phòng ăn gọi người tới, tay mắt Quyền Yến Thác lanh lẹ giữ chặt bả vai chị mình, đẩy cô tới phòng ăn.
Hình như Lục Cảnh Hanh không hề tức giận, cười xoay người, cùng đi vào phòng ăn với Sở Kiều.
Cơm tối rất phong phú, đáng tiếc bà cụ ra ngoài xem kịch, Quyền Chính Nham có chuyện không thể trở về nhà. Phạm Bồi Nghi kêu bọn họ ngồi xuống, kêu người ta bưng cua lên.
"Ăn mau đi." Phạm Bồi Nghi lựa con lớn nhất cho con rể và nàng dâu, cũng không phải thiên vị.
"Cảm ơn mẹ." Lục Cảnh Hanh miệng ngọt như mật, kêu mẹ đặc biệt thân thiết.
Quyền Yến Thác cúi đầu, mày kiếm nhíu lại. Nghĩ thầm anh rể quả nhiên không dễ đấu, xem ra chị gái nhà anh rất khó thắng, vẫn là sớm nên đứng vững, tránh cho cuối cùng chịu liên lụy!
Từ nhỏ đến lớn, Quyền Sơ Nhược không thích ăn món đặc biệt gì. Chỉ có hai món, một là sầu riêng, một cái nữa chính là cua. Nhưng tối nay cô nhìn Lục Cảnh Hanh mọi việc đều thuận lợi cười, lại trợn mắt nhìn dĩa cua bóng loáng, trong lòng đau khổ giãy dụa.
Rốt cuộc là ăn hay không ăn đây?!
Ăn rất không có khí phách! Nhưng không ăn mà nghe mùi thơm kia, cô là có bao nhiêu thua thiệt?!
Người bên cạnh đấu tranh tư tưởng, Lục Cảnh Hanh bóc vỏ cua ra đưa tới, môi mỏng đến gần bên tai của cô nói: "Nếu như là giận dỗi không ăn, người thua thiệt nhất định là em!"
Quyền Sơ Nhược cho anh một cái ánh mắt, ánh mắt kia thật muốn ăn tươi nuốt sống muốn bóp chết anh. Nhưng giết người là phạm pháp, cô là luật sư đã thuộc hết luật pháp, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Tiểu nhân!
Quyền Sơ Nhược thầm mắng, đoạt lấy thịt cua trong tay anh, lột khối lớn gạch cua ra, nhét vào miệng. Lục Cảnh Hanh đáng chết, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!
Sở Kiều quay đầu đi, mắt nhuộm cười nhìn về phía Quyền Yến Thác.
Phạm Bồi Nghi mím môi lắc đầu một cái, trái tim lơ lửng cũng dần dần buông xuống. Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, con gái bà xưa nay khác với tất cả mọi người cuối cùng có thể gặp được một đối thủ!
Quyền Sơ Nhược kìm nén bực bội trong lòng, hai ngày nay không ăn được, cũng không ngủ ngon. Tối nay ăn rất hợp khẩu vị, cô ăn một hơi ba con cua, Lục Cảnh Hanh đưa tay ngăn cô lại, nói: "Lần sau em ăn nữa, cholesterol quá cao."
Ai cần lo?!
Ba chữ này Quyền Sơ Nhược giấu ở lòng, trợn mắt hung ác nhìn anh một cái, nhưng vẫn thu tay lại.
Một lần ăn quá nhiều món này, quả thật không tốt. Trước kia mỗi lần ăn, Liêu Phàm cũng là ở bên cạnh cô càu nhàu suốt!
Trái tim khẽ đau, Quyền Sơ Nhược xoay tầm mắt, vẻ mặt ảm đạm.
Vẻ mặt của cô biến hóa trong nháy mắt, khóe mắt Lục Cảnh Hanh liếc qua liếc lại thấy cử động của cô, môi mỏng mím nhẹ.
Ăn cơm tối xong, tất cả mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Bà cụ nhà họ Quyền nghe nói cháu rể trở lại, cố ý chạy về nhà, có bà cụ ở nhà, không ai dám lỗ mãng.
Chín giờ tối, bà cụ ngáp một cái, không chút khách khí đuổi người: "Vợ chồng thằng Quyền ở lại, Cảnh Hanh con dẫn Sơ Nhược về nhà nhanh lên."
"Được, bà nội." Lục Cảnh Hanh cười.
"Tại sao?" Quyền Sơ Nhược cau mày, bực tức nhìn chằm chằm bà nội mình.
Bà cụ nhà họ Quyền giơ gậy lên, giọng nói lạnh thấu xương, "Con trừng mắt lớn như vậy làm gì chứ? Bây giờ con là con dâu nhà họ Lục, lại ngủ ở nhà mẹ đẻ tính toán chuyện gì?! Ngoan ngoãn trở về cho bà!"
"Không muốn!" Quyền Sơ Nhược mạnh miệng.
"Dám!" Bà cụ nhà họ Quyền chuyển động gậy.
Quyền Sơ Nhược uất ức mím môi, nhìn về phía mẹ mình nhờ giúp đỡ, lại thấy Phạm Bồi Nghi từ phòng bếp đi ra, cười nói: "Sơ Nhược, mẹ bóc sầu riêng cho con xong rồi, về nhà là có thể ăn liền."
Quyền Sơ Nhược cắn môi, ánh mắt lại nhìn lên người Quyền Yến Thác.
"Chị, tối nay em ngủ với vợ em, chị ngủ ở phòng kế bên không tốt đâu?!" Mắt Quyền Yến Thác tỏa sáng lấp lánh, nói lời ám hiệu, khiến Sở Kiều mắc cở đỏ mặt.
Quyền Sơ Nhược đưa ngón tay chỉ anh ấy, giọng căm hận nói: "Em chờ đó cho chị."
Quyền Yến Thác cười hi hi ha ha, cố làm ra vẻ uất ức dựa vào trong ngực bà nội, "Bà ơi, chị lại ức hiếp con kìa."
"......"
Da đầu Quyền Sơ Nhược tê dại một hồi, đang lúc mọi người cười hả hê, gương mặt cô như lửa đốt. Tốt, từng người từng người các người, tất cả đều chờ đó cho tôi!
Đầu vai rơi xuống một mảnh ấm áp, Quyền Sơ Nhược quay đầu nhìn sang, ánh mắt lọt vào trong mắt dịu dàng của người đàn ông. Một khắc kia, đáy mắt anh có ánh sáng nhỏ vụn như nước, để cho tâm tình run rẩy kịch liệt của cô yên lặng lại.
Làm thế nào mà rời khỏi nhà, Quyền Sơ Nhược cũng không nhớ. Đợi lúc cô lấy lại tinh thần, người đã ngồi ở trong xe chỗ ngồi kế bên tài xế, mà hai tay Lục Cảnh Hanh nắm tay lái, khởi động xe rời đi.
Trên đường lái xe trở về, anh và cô đều không nói gì. Chỉ là một tay Lục Cảnh Hanh vịn tay lái, tay còn lại nắm thật chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.
Giãy giụa thế nào cũng không được, cuối cùng Quyền Sơ Nhược không giãy nữa. Uốn qua uốn lại, làm cho tay cô đau hơn thôi.
Hai mươi phút sau, Lục Cảnh Hanh lái xe về đến nhà. Anh buông tay ra, lập tức Quyền Sơ Nhược cởi dây an toàn ra, trầm mặt mở cửa xe, đi về phía thang máy.
Động tác của anh nhanh chóng chen vào thang máy, hai người cùng nhau về đến nhà.
Cơm tối ăn rất nhiều, Quyền Sơ Nhược bỏ sầu riêng vào tủ lạnh, tối nay không có khẩu vị ăn. Cô xoay người đi vào phòng ngủ, từ đầu đến cuối không nói chuyện, cũng không nhìn Lục Cảnh Hanh.
Đóng cửa phòng tắm, Quyền Sơ Nhược hít sâu một hơi, hòa hoãn háo hức khác thường ở đáy lòng. Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch, sau đó thay áo ngủ, xấy khô tóc, mới mở cửa ra ngoài.
Trong phòng ngủ có một chiếc đèn bàn đang chiếu sáng, Lục Cảnh Hanh ngồi ở đầu giường, trên người mặc áo ngủ, hiển nhiên cũng mới vừa tắm rửa xong.
Mắt thấy tư thế anh sừng sững bất động, Quyền Sơ Nhược không muốn nói nhảm, đi tới bên giường cầm gối đầu lên rồi đi qua phòng kế bên. Bên hông căng thẳng, cả người cô đã bị người đàn ông phía sau kéo lên giường, trực tiếp đè ở phía dưới.
"Đi đâu?" Hai tay Lục Cảnh Hanh chống bên hông cô, âm trầm hỏi.
"Qua phòng kế bên."
Người đàn ông nâng cằm của cô lên, ánh mắt thâm thúy u ám. Trong mắt anh thoáng qua một tia sáng, nhếch miệng dịu dàng, "Cà tối em cũng không nhìn anh, có phải nhịn khổ cực vô cùng hay không?"
Quyền Sơ Nhược ngẩn người, ánh mắt phẫn nộ nhìn gương mặt tuấn tú của anh, "Lục Cảnh Hanh, anh có bị bệnh không!"
Người đàn ông tự đại như vậy, đúng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
"Có bệnh sao?" Lục Cảnh Hanh cong môi, làm bộ dáng suy tư, "Em nói phương diện nào?"
Đang lúc nói chuyện, thân thể tráng kiện của anh hạ thấp xuống, thân thể nóng bỏng chặt chẽ dán sát người cô. Hai cỗ thân thể rất quen thuộc nhau, Quyền Sơ Nhược cảm thấy giữa hai chân có vật cứng rắn chống đỡ, sắc mặt thoáng chốc đại biến.
"Tránh ra!" Cô lo lắng, phun ra lời nói hàm chứa cảnh cáo.
Người đàn ông đưa tay để ở trên môi của cô, môi mỏng chống đỡ ở chóp mũi của cô, "Đây là phản ứng sinh lý, không phải lỗi của anh."
Quyền Sơ Nhược híp mắt, bộc phát gần hết bực tức.
"Được lắm, là lỗi của tôi." Lục Cảnh Hanh xem thời gian đúng lúc, chủ động mở miệng, "Không cho nổi giận, chúng ta bình tĩnh nói."
"Nói chuyện gì?" Giọng Quyền Sơ Nhược vô cùng lạnh.
Lục Cảnh Hanh hơi hơi buông người dưới thân ra, cuối cùng mở miện, "Em giết chết con anh, không nói trước nói cho anh biết trước một tiếng sao?"
Giết chết con anh?
Sắc mặt Quyền Sơ Nhược đại biến, chất vấn: "Lục Cảnh Hanh, người nào giết chết con của anh vậy hả?"
"Em đó." Lục Cảnh Hanh nhíu mày, "Em uống thuốc tránh thai kết quả là cái gì?"
"......" Quyền Sơ Nhược suy tư mấy giây, bực tức nói: "Anh cho rằng tôi muốn uống thuốc sao?"
Em không muốn sao còn uống?
Lục Cảnh Hanh oán thầm, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại.
Hai người trầm mặc mấy giây, Quyền Sơ Nhược tức giận nói: "Chuyện đàn ông nên làm, tại sao anh không làm?"
"Ý em là gì?"
"Ngừa thai!"
Lục Cảnh Hanh híp mắt, nhìn chằm chằm người phí dưới, bộ dáng vô tội, "Em nói là, để cho anh tự giết chết con của mình?!"
"......"
Quyền Sơ Nhược á khẩu không trả lời được.
Hồi lâu, thế nhưng cô nhẹ nhàng cười lên.
"Lục Cảnh Hanh, anh không có làm luật sư, thật đáng tiếc cho cái miệng của anh!" Quyền Sơ Nhược cong môi, giọng đùa cợt. Người đàn ông miệng lưỡi lão luyện này đã bị cô thu phục rồi.
Người đàn ông cười không chút để ý, trả lời đầy đủ, "Bộ môn lúc trước của anh chính là luật pháp, chỉ là lâm trận chuyển nghề, mới để lại miếng cơm cho các luật sư."
"Lục Cảnh Hanh, anh chết đi!"
Quyền Sơ Nhược không thể nhịn được nữa, hoàn toàn bộc phát. Tên khốn này, rốt cuộc muốn thế nào?!
"Khẳng định không chết được."
Người đàn ông dứt lời, vội vàng không kịp chuẩn bị cúi đầu, hôn lên trên môi của cô. Anh biết, nếu như không ra tay trước thì không chiếm được lợi thế, tối nay là đừng nghĩ ngủ ở trên chiếc giường này.
Hai ngày nay anh đều ngủ không ngon, liền đợi đến đêm nay ngủ bù!
Sức lực đàn ông và phụ nữ khác nhau. hơn nữa người đàn ông kia cố tình làm. Quyền Sơ Nhược muốn phản kháng giãy giụa cũng không có kỳ hiệu quả, hơn nữa cô bị đè ở phía dưới, ở yếu thế, muốn chạy trốn, càng không có cửa.
Tất cả đường, cũng bị Lục Cảnh Hanh phá hỏng. Quyền Sơ Nhược dùng cả tay chân, cũng không còn chút hiệu quả nào. Dù là bất cứ giá nào Lục Cảnh Hanh chỉ cần có thể đạt thành mục đích, tùy tiện cô làm loạn, thậm chí đánh anh cũng được.
Loại cảm giác bị quản chế, trước kia Quyền Sơ Nhược chưa bao giờ trãi nghiệm qua. Có thể cùng Lục Cảnh Hanh ở chung một chỗ, cơ hồ cô thường như thế. Tính cách của cô độc lập mạnh mẽ, hôm nay bị anh áp chế, đáy lòng tự nhiên một trăm lần không cam tâm.
Vì vậy cuộc chiến tranh này, diễn biến từ từ thăng cấp. Cuối cùng tạo thành, vấn đề người nào ở trên và người nào ở dưới!
"Ưmh!"
Quyền Sơ Nhược đỏ mặt thở dốc, nhìn chằm chằm người đàn ông trên người, tròng mắt đen nhuộm một mảnh hơi nước.
"Nhất định phải ở phía trên?" Lục Cảnh Hanh cố ý đùa cô, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của cô, ngậm lấy vành tai của cô, nói: "Đừng có gấp, anh có thể để cho em nghỉ ngơi trước một chút."
Quyền Sơ Nhược khóc không ra nước mắt, người đàn ông này quá không cần thể diện rồi!
Cô vô lực tựa vào trong ngực của anh, tay chân đều không sử dụng được hơi sức gì. Anh nói nghỉ ngơi một lát, thế nhưng đáy lòng cô dâng lên vài phần cảm kích, cuối cùng có thể buông tha cô rồi!
Người trong ngực nhắm mắt lại, uất uất ức ức núp ở trong ngực của anh. Lục Cảnh Hanh cong môi, ngón tay vén tóc đen ướt mồ hôi bên má cô lên, cúi đầu hôn môi cô một cái.
"Người mạnh miệng!" Môi Lục Cảnh Hanh rơi vào chóp mũi của cô, ánh mắt cưng chiều. Anh kéo cái mền dưới giường qua, nhẹ nhàng đắp lên trên người của bọn họ.
Tối nay phân chia người nào ở trên và người nào ở dưới không quan trọng, sau này vẫn còn có rất nhiều rất nhiều ban đêm, chúng ta còn nhiều thời gian.
Hết chương 20
Lục Cảnh Hanh mang cua đồng về nhà, cua này tuyệt đối không mua được ở bên ngoài. Loại cua này đều là cua đồng Kim Mao, chỉ nhìn chân cua cũng biết tương đối đầy đặn.
Phạm Bồi Nghi thấy cảm thấy con rể mình có bản lãnh, món như vậy chỉ sợ ngay cả nhà học Quyền cũng mua không được. Bà liếc qua cái sọt tràn đầy cua, đắn đo suy nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho con trai, để cho buổi tối hai đứa cũng trở về nhà ăn cơm.
Sắc mặt của Quyền Sơ Nhược không được tốt lắm, Phạm Bồi Nghi sợ cô lại phát cáu với Lục Cảnh Hanh, kêu Quyền Yến Thác về nhà làm sôi động bầu không khí một chút. Hơn nữa có Sở Kiều ở đây, Quyền Sơ Nhược cũng sẽ không ồn ào.
"Wow——"
Bên ngoài một tiếng thét kinh hãi, Phạm Bồi Nghi xoay người, cười nói: "Các con trở về rồi."
Quyền Yến Thác đi cà nhắc liếc qua cua đồng trong sọt, bàn tay rơi vào bên hông Sở Kiều: "Bà xã, tối nay chúng ta có lộc ăn rồi."
"Mẹ." Sở Kiều chào bà.
"Đừng đụng vào, " Phạm Bồi Nghi không để cho Sở Kiều vào phòng bếp, giọng nói dịu dàng, "Các con đều đi ra ngoài ngồi với anh rể đi."
"Cái này là do anh rể con mua, ai cũng không mua được con cua như vậy đâu." Quyền Yến Thác cởi áo khoác xuống, lôi kéo tay Sở Kiều vào phòng khách.
Sở Kiều không dám hỏi nhiều, đi vào với anh ấy, sau khi nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sa lon, không khỏi mím môi cười khẽ.
Trên sô pha, Quyền Sơ Nhược ngồi ở bên phải, cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay. Cô vẫn luôn như vậy, Sở Kiều cũng không cảm thấy kỳ quái, dĩ nhiên là Lục Cảnh Hanh cũng làm ngồi ở bên người cô, giữ nguyên tư thế giống cô.
Vừa vặn có một đôi mắt đen rơi vào trên mặt Quyền Sơ Nhược, khóe miệng nhàn nhạt cười. Nhưng căn bản Quyền Sơ Nhược không có phản ứng đến anh, vẻ lạnh lùng cúi đầu như cũ, vẻ mặt chuyên chú, không bị bên ngoài quấy nhiễu.
"Khụ khụ!"
Quyền Yến Thác ho nhẹ một tiếng, đi tới ngồi xuống, "Anh rể, anh mua cua ở đâu vậy?"
Bình thường anh ấy mặc kệ chuyện mua thức ăn, đơn thuần là không nói nhảm. Sở Kiều không nói nhiều, rót ly trà đưa tới cho Lục Cảnh Hanh.
"Không phải mua, " Lục Cảnh Hanh nhận lấy ly trà Sở Kiều đưa tới, nói tiếng “Cảm ơn”, rồi nói tiếp: "Ở nhà nuôi."
"Ôi mẹ nó, ngay cả cái này mà nhà anh cũng nuôi?" Quyền Yến Thác kinh ngạc.
Lục Cảnh Hanh khẽ mỉm cười, rất có kiên nhẫn giải thích, "Anh hai của anh hai năm trước tìm người xây hồ và nuôi những thứ này, nên bình thường người nhà muốn ăn thì rất dễ dàng."
Quyền Yến Thác cong môi, nghĩ thầm coi như nhà anh có tiền, cũng không hưởng thụ được như vậy. Nhà họ Lục quả nhiên là khác biệt!
Trên sô pha bên này, Quyền Sơ Nhược nhìn tài liệu, đáy lòng không ngừng khinh bỉ. Cái gì gọi là người nhà muốn ăn thì rất dễ dàng, rõ ràng là anh hai của anh cố ý nuôi cho bà xã mình.
Người nhà họ Lục cũng biết, ba mẹ của cặp sinh đôi họ Lục kia, cực kỳ ân ái. Anh hai nổi danh cưng chiều bà xã, chỉ cần là bà xã thích, khẳng định anh ta sẽ chuẩn bị thỏa đáng. Lần trước xây suối nước nóng, cũng là bởi vì một câu nói của bà xã anh ta.
"Chị Quyền, uống nước." Sở Kiều thấy Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng cười đưa ly trà qua.
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, nhận lấy ly trà, "Cảm ơn."
Cách hai người ở giữa, mắt Lục Cảnh Hanh sáng như đuốc quan sát vẻ mặt của cô, nụ cười từ từ ấm áp.
Biết rõ ánh mắt của anh rơi vào trên mặt mình, Quyền Sơ Nhược không thèm nhìn anh. Thật ra thì cô cũng không rõ trong lòng mình nghĩ gì, không muốn xem, cũng không nguyện ý nhìn.
"Chị đi cho Họa Họa ăn." Buông tài liệu trong tay, Quyền Sơ Nhược đứng dậy muốn đi.
Quyền Yến Thác kéo cổ tay cô lại, nói: "Chị, chị cho con thỏ ăn cái gì nữa đây, ăn nữa mập chết!"
"Em dám nói lại một lần nữa xem?" Quyền Sơ Nhược híp mắt, giọng nói lạnh xuống.
Quyền Yến Thác cắn môi, lòng phát run.
"Anh đi với em." Lục Cảnh Hanh ưu nhã đứng lên, đưa tay cầm tay Quyền Sơ Nhược.
Nhiệt độ lòng bàn tay quen thuộc, Quyền Sơ Nhược rút tay về, nói: "Không cho ăn nữa."
"Ăn cơm."
Bên kia phòng ăn gọi người tới, tay mắt Quyền Yến Thác lanh lẹ giữ chặt bả vai chị mình, đẩy cô tới phòng ăn.
Hình như Lục Cảnh Hanh không hề tức giận, cười xoay người, cùng đi vào phòng ăn với Sở Kiều.
Cơm tối rất phong phú, đáng tiếc bà cụ ra ngoài xem kịch, Quyền Chính Nham có chuyện không thể trở về nhà. Phạm Bồi Nghi kêu bọn họ ngồi xuống, kêu người ta bưng cua lên.
"Ăn mau đi." Phạm Bồi Nghi lựa con lớn nhất cho con rể và nàng dâu, cũng không phải thiên vị.
"Cảm ơn mẹ." Lục Cảnh Hanh miệng ngọt như mật, kêu mẹ đặc biệt thân thiết.
Quyền Yến Thác cúi đầu, mày kiếm nhíu lại. Nghĩ thầm anh rể quả nhiên không dễ đấu, xem ra chị gái nhà anh rất khó thắng, vẫn là sớm nên đứng vững, tránh cho cuối cùng chịu liên lụy!
Từ nhỏ đến lớn, Quyền Sơ Nhược không thích ăn món đặc biệt gì. Chỉ có hai món, một là sầu riêng, một cái nữa chính là cua. Nhưng tối nay cô nhìn Lục Cảnh Hanh mọi việc đều thuận lợi cười, lại trợn mắt nhìn dĩa cua bóng loáng, trong lòng đau khổ giãy dụa.
Rốt cuộc là ăn hay không ăn đây?!
Ăn rất không có khí phách! Nhưng không ăn mà nghe mùi thơm kia, cô là có bao nhiêu thua thiệt?!
Người bên cạnh đấu tranh tư tưởng, Lục Cảnh Hanh bóc vỏ cua ra đưa tới, môi mỏng đến gần bên tai của cô nói: "Nếu như là giận dỗi không ăn, người thua thiệt nhất định là em!"
Quyền Sơ Nhược cho anh một cái ánh mắt, ánh mắt kia thật muốn ăn tươi nuốt sống muốn bóp chết anh. Nhưng giết người là phạm pháp, cô là luật sư đã thuộc hết luật pháp, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Tiểu nhân!
Quyền Sơ Nhược thầm mắng, đoạt lấy thịt cua trong tay anh, lột khối lớn gạch cua ra, nhét vào miệng. Lục Cảnh Hanh đáng chết, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!
Sở Kiều quay đầu đi, mắt nhuộm cười nhìn về phía Quyền Yến Thác.
Phạm Bồi Nghi mím môi lắc đầu một cái, trái tim lơ lửng cũng dần dần buông xuống. Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, con gái bà xưa nay khác với tất cả mọi người cuối cùng có thể gặp được một đối thủ!
Quyền Sơ Nhược kìm nén bực bội trong lòng, hai ngày nay không ăn được, cũng không ngủ ngon. Tối nay ăn rất hợp khẩu vị, cô ăn một hơi ba con cua, Lục Cảnh Hanh đưa tay ngăn cô lại, nói: "Lần sau em ăn nữa, cholesterol quá cao."
Ai cần lo?!
Ba chữ này Quyền Sơ Nhược giấu ở lòng, trợn mắt hung ác nhìn anh một cái, nhưng vẫn thu tay lại.
Một lần ăn quá nhiều món này, quả thật không tốt. Trước kia mỗi lần ăn, Liêu Phàm cũng là ở bên cạnh cô càu nhàu suốt!
Trái tim khẽ đau, Quyền Sơ Nhược xoay tầm mắt, vẻ mặt ảm đạm.
Vẻ mặt của cô biến hóa trong nháy mắt, khóe mắt Lục Cảnh Hanh liếc qua liếc lại thấy cử động của cô, môi mỏng mím nhẹ.
Ăn cơm tối xong, tất cả mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Bà cụ nhà họ Quyền nghe nói cháu rể trở lại, cố ý chạy về nhà, có bà cụ ở nhà, không ai dám lỗ mãng.
Chín giờ tối, bà cụ ngáp một cái, không chút khách khí đuổi người: "Vợ chồng thằng Quyền ở lại, Cảnh Hanh con dẫn Sơ Nhược về nhà nhanh lên."
"Được, bà nội." Lục Cảnh Hanh cười.
"Tại sao?" Quyền Sơ Nhược cau mày, bực tức nhìn chằm chằm bà nội mình.
Bà cụ nhà họ Quyền giơ gậy lên, giọng nói lạnh thấu xương, "Con trừng mắt lớn như vậy làm gì chứ? Bây giờ con là con dâu nhà họ Lục, lại ngủ ở nhà mẹ đẻ tính toán chuyện gì?! Ngoan ngoãn trở về cho bà!"
"Không muốn!" Quyền Sơ Nhược mạnh miệng.
"Dám!" Bà cụ nhà họ Quyền chuyển động gậy.
Quyền Sơ Nhược uất ức mím môi, nhìn về phía mẹ mình nhờ giúp đỡ, lại thấy Phạm Bồi Nghi từ phòng bếp đi ra, cười nói: "Sơ Nhược, mẹ bóc sầu riêng cho con xong rồi, về nhà là có thể ăn liền."
Quyền Sơ Nhược cắn môi, ánh mắt lại nhìn lên người Quyền Yến Thác.
"Chị, tối nay em ngủ với vợ em, chị ngủ ở phòng kế bên không tốt đâu?!" Mắt Quyền Yến Thác tỏa sáng lấp lánh, nói lời ám hiệu, khiến Sở Kiều mắc cở đỏ mặt.
Quyền Sơ Nhược đưa ngón tay chỉ anh ấy, giọng căm hận nói: "Em chờ đó cho chị."
Quyền Yến Thác cười hi hi ha ha, cố làm ra vẻ uất ức dựa vào trong ngực bà nội, "Bà ơi, chị lại ức hiếp con kìa."
"......"
Da đầu Quyền Sơ Nhược tê dại một hồi, đang lúc mọi người cười hả hê, gương mặt cô như lửa đốt. Tốt, từng người từng người các người, tất cả đều chờ đó cho tôi!
Đầu vai rơi xuống một mảnh ấm áp, Quyền Sơ Nhược quay đầu nhìn sang, ánh mắt lọt vào trong mắt dịu dàng của người đàn ông. Một khắc kia, đáy mắt anh có ánh sáng nhỏ vụn như nước, để cho tâm tình run rẩy kịch liệt của cô yên lặng lại.
Làm thế nào mà rời khỏi nhà, Quyền Sơ Nhược cũng không nhớ. Đợi lúc cô lấy lại tinh thần, người đã ngồi ở trong xe chỗ ngồi kế bên tài xế, mà hai tay Lục Cảnh Hanh nắm tay lái, khởi động xe rời đi.
Trên đường lái xe trở về, anh và cô đều không nói gì. Chỉ là một tay Lục Cảnh Hanh vịn tay lái, tay còn lại nắm thật chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.
Giãy giụa thế nào cũng không được, cuối cùng Quyền Sơ Nhược không giãy nữa. Uốn qua uốn lại, làm cho tay cô đau hơn thôi.
Hai mươi phút sau, Lục Cảnh Hanh lái xe về đến nhà. Anh buông tay ra, lập tức Quyền Sơ Nhược cởi dây an toàn ra, trầm mặt mở cửa xe, đi về phía thang máy.
Động tác của anh nhanh chóng chen vào thang máy, hai người cùng nhau về đến nhà.
Cơm tối ăn rất nhiều, Quyền Sơ Nhược bỏ sầu riêng vào tủ lạnh, tối nay không có khẩu vị ăn. Cô xoay người đi vào phòng ngủ, từ đầu đến cuối không nói chuyện, cũng không nhìn Lục Cảnh Hanh.
Đóng cửa phòng tắm, Quyền Sơ Nhược hít sâu một hơi, hòa hoãn háo hức khác thường ở đáy lòng. Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch, sau đó thay áo ngủ, xấy khô tóc, mới mở cửa ra ngoài.
Trong phòng ngủ có một chiếc đèn bàn đang chiếu sáng, Lục Cảnh Hanh ngồi ở đầu giường, trên người mặc áo ngủ, hiển nhiên cũng mới vừa tắm rửa xong.
Mắt thấy tư thế anh sừng sững bất động, Quyền Sơ Nhược không muốn nói nhảm, đi tới bên giường cầm gối đầu lên rồi đi qua phòng kế bên. Bên hông căng thẳng, cả người cô đã bị người đàn ông phía sau kéo lên giường, trực tiếp đè ở phía dưới.
"Đi đâu?" Hai tay Lục Cảnh Hanh chống bên hông cô, âm trầm hỏi.
"Qua phòng kế bên."
Người đàn ông nâng cằm của cô lên, ánh mắt thâm thúy u ám. Trong mắt anh thoáng qua một tia sáng, nhếch miệng dịu dàng, "Cà tối em cũng không nhìn anh, có phải nhịn khổ cực vô cùng hay không?"
Quyền Sơ Nhược ngẩn người, ánh mắt phẫn nộ nhìn gương mặt tuấn tú của anh, "Lục Cảnh Hanh, anh có bị bệnh không!"
Người đàn ông tự đại như vậy, đúng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
"Có bệnh sao?" Lục Cảnh Hanh cong môi, làm bộ dáng suy tư, "Em nói phương diện nào?"
Đang lúc nói chuyện, thân thể tráng kiện của anh hạ thấp xuống, thân thể nóng bỏng chặt chẽ dán sát người cô. Hai cỗ thân thể rất quen thuộc nhau, Quyền Sơ Nhược cảm thấy giữa hai chân có vật cứng rắn chống đỡ, sắc mặt thoáng chốc đại biến.
"Tránh ra!" Cô lo lắng, phun ra lời nói hàm chứa cảnh cáo.
Người đàn ông đưa tay để ở trên môi của cô, môi mỏng chống đỡ ở chóp mũi của cô, "Đây là phản ứng sinh lý, không phải lỗi của anh."
Quyền Sơ Nhược híp mắt, bộc phát gần hết bực tức.
"Được lắm, là lỗi của tôi." Lục Cảnh Hanh xem thời gian đúng lúc, chủ động mở miệng, "Không cho nổi giận, chúng ta bình tĩnh nói."
"Nói chuyện gì?" Giọng Quyền Sơ Nhược vô cùng lạnh.
Lục Cảnh Hanh hơi hơi buông người dưới thân ra, cuối cùng mở miện, "Em giết chết con anh, không nói trước nói cho anh biết trước một tiếng sao?"
Giết chết con anh?
Sắc mặt Quyền Sơ Nhược đại biến, chất vấn: "Lục Cảnh Hanh, người nào giết chết con của anh vậy hả?"
"Em đó." Lục Cảnh Hanh nhíu mày, "Em uống thuốc tránh thai kết quả là cái gì?"
"......" Quyền Sơ Nhược suy tư mấy giây, bực tức nói: "Anh cho rằng tôi muốn uống thuốc sao?"
Em không muốn sao còn uống?
Lục Cảnh Hanh oán thầm, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại.
Hai người trầm mặc mấy giây, Quyền Sơ Nhược tức giận nói: "Chuyện đàn ông nên làm, tại sao anh không làm?"
"Ý em là gì?"
"Ngừa thai!"
Lục Cảnh Hanh híp mắt, nhìn chằm chằm người phí dưới, bộ dáng vô tội, "Em nói là, để cho anh tự giết chết con của mình?!"
"......"
Quyền Sơ Nhược á khẩu không trả lời được.
Hồi lâu, thế nhưng cô nhẹ nhàng cười lên.
"Lục Cảnh Hanh, anh không có làm luật sư, thật đáng tiếc cho cái miệng của anh!" Quyền Sơ Nhược cong môi, giọng đùa cợt. Người đàn ông miệng lưỡi lão luyện này đã bị cô thu phục rồi.
Người đàn ông cười không chút để ý, trả lời đầy đủ, "Bộ môn lúc trước của anh chính là luật pháp, chỉ là lâm trận chuyển nghề, mới để lại miếng cơm cho các luật sư."
"Lục Cảnh Hanh, anh chết đi!"
Quyền Sơ Nhược không thể nhịn được nữa, hoàn toàn bộc phát. Tên khốn này, rốt cuộc muốn thế nào?!
"Khẳng định không chết được."
Người đàn ông dứt lời, vội vàng không kịp chuẩn bị cúi đầu, hôn lên trên môi của cô. Anh biết, nếu như không ra tay trước thì không chiếm được lợi thế, tối nay là đừng nghĩ ngủ ở trên chiếc giường này.
Hai ngày nay anh đều ngủ không ngon, liền đợi đến đêm nay ngủ bù!
Sức lực đàn ông và phụ nữ khác nhau. hơn nữa người đàn ông kia cố tình làm. Quyền Sơ Nhược muốn phản kháng giãy giụa cũng không có kỳ hiệu quả, hơn nữa cô bị đè ở phía dưới, ở yếu thế, muốn chạy trốn, càng không có cửa.
Tất cả đường, cũng bị Lục Cảnh Hanh phá hỏng. Quyền Sơ Nhược dùng cả tay chân, cũng không còn chút hiệu quả nào. Dù là bất cứ giá nào Lục Cảnh Hanh chỉ cần có thể đạt thành mục đích, tùy tiện cô làm loạn, thậm chí đánh anh cũng được.
Loại cảm giác bị quản chế, trước kia Quyền Sơ Nhược chưa bao giờ trãi nghiệm qua. Có thể cùng Lục Cảnh Hanh ở chung một chỗ, cơ hồ cô thường như thế. Tính cách của cô độc lập mạnh mẽ, hôm nay bị anh áp chế, đáy lòng tự nhiên một trăm lần không cam tâm.
Vì vậy cuộc chiến tranh này, diễn biến từ từ thăng cấp. Cuối cùng tạo thành, vấn đề người nào ở trên và người nào ở dưới!
"Ưmh!"
Quyền Sơ Nhược đỏ mặt thở dốc, nhìn chằm chằm người đàn ông trên người, tròng mắt đen nhuộm một mảnh hơi nước.
"Nhất định phải ở phía trên?" Lục Cảnh Hanh cố ý đùa cô, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của cô, ngậm lấy vành tai của cô, nói: "Đừng có gấp, anh có thể để cho em nghỉ ngơi trước một chút."
Quyền Sơ Nhược khóc không ra nước mắt, người đàn ông này quá không cần thể diện rồi!
Cô vô lực tựa vào trong ngực của anh, tay chân đều không sử dụng được hơi sức gì. Anh nói nghỉ ngơi một lát, thế nhưng đáy lòng cô dâng lên vài phần cảm kích, cuối cùng có thể buông tha cô rồi!
Người trong ngực nhắm mắt lại, uất uất ức ức núp ở trong ngực của anh. Lục Cảnh Hanh cong môi, ngón tay vén tóc đen ướt mồ hôi bên má cô lên, cúi đầu hôn môi cô một cái.
"Người mạnh miệng!" Môi Lục Cảnh Hanh rơi vào chóp mũi của cô, ánh mắt cưng chiều. Anh kéo cái mền dưới giường qua, nhẹ nhàng đắp lên trên người của bọn họ.
Tối nay phân chia người nào ở trên và người nào ở dưới không quan trọng, sau này vẫn còn có rất nhiều rất nhiều ban đêm, chúng ta còn nhiều thời gian.
Hết chương 20
Tác giả :
Tịch Hề