Hệ Liệt Thủ Tuế
Quyển 3 - Chương 7
Phương Dạ Bạch trợn mắt kinh ngạc nhìn cánh tay, khuôn mặt toát lên vẻ sợ hãi.
“Thân thể của anh thay đổi rất kỳ lạ, thiếu gia.”
Anh mím chặt môi, còn chưa hết khiếp sợ.
Cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi này sao lại có thể xảy ra trên người anh? Sao lại thế này? Sau khi thân thể anh hoàn đồng lại xảy ra vấn đề gì sao?
“Nếu tôi không đoán sai, hẳn là liên quan đến thí nghiệm kia.” Cô lại nói.
“Thí nghiệm…… Xảy ra chuyện gì sao?” Anh nghiêm nghị nhìn cô.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó không còn biết gì nữa. Lúc tỉnh lại, chỉ nhận ra mình đã trưởng thành, sau đó thì nghe thấy tiếng động ầm ỹ ngoài cửa……
Trong vài giây anh ngất đã xảy ra chuyện gì sao?
“Khi những người đó xông vào, điện lực của thiết bị bị gián đoạn 0.5 giây, sau đó hoạt động trở lại, dài hơn 1.1 giây đến 1.2 giây so với kế hoạch ban đầu.” Tiểu Ngũ báo cáo chuẩn xác lại tình hình lúc đó.
Sắc mặt anh biến đổi, laser rõ ràng chiếu xạ quá lâu! Hơn nữa dòng điện bị gián đoạn……
Là điều này làm cho của tế bào của anh thay đổi sao?
Biến thành thế này…… Thế này……
“Đây có lẽ chính là ‘tái sinh’! Anh bây giờ dường như có được năng lực tái sinh rồi.” Tiểu Ngũ nói ra đáp án trong lòng anh.
Tái sinh!
Đúng vậy, tế bào tái sinh, chính là như vậy, nhưng năng lực tái sinh này quá nhanh! Nhanh đến nỗi làm người ta cảm thấy đáng sợ.
Anh thở mạnh một hơi, bỗng nhiên đứng dậy, đi tới phòng tắm, trừng mắt nhìn chính mình trong gương.
Trong gương là một người đàn ông trưởng thành, khuôn mặt sáu, bảy năm nay anh chưa từng nhìn thấy, đang trừng trừng nhìn chính anh.
Quen thuộc mà lại xa lạ như vậy.
Tóc mái che trước trán, hầu như phủ hết hai hàng lông mày, đôi mắt dài, con ngươi trong suốt, nhưng bên trong đã có sự kinh hoảng trước nay chưa bao giờ có.
Dưới sống mũi thẳng, hai cánh môi đang mím chặt.
Sắc mặt tái nhợt, không hề có huyết sắc……
Đây không phải anh mà anh biết!
Anh, Phương Dạ Bạch, chưa từng sợ hãi như vậy, cho dù là giây phút biến thành đứa trẻ bảy tuổi, anh cũng chưa từng bất an không thể nói nên lời giống như lúc này.
Hiện giờ tế bào tái sinh trong cơ thế anh rốt cuộc đã đạt đến mức nào?
Sau này tế bào có còn thay nỗi nữa không?
Anh…… Có còn hoàn đồng không?
Đang lúc trầm ngâm, trong gương xuất hiện khuôn mặt của Tiểu Ngũ, anh nói với cô trong gương: “Tiểu Ngũ, đưa kéo cho tôi.”
Tiểu Ngũ lấy một cây kéo từ trong phòng đến, đưa cho anh.
Anh cầm kéo, nắm một bó tóc mái cắt đứt. Trán thiếu một lớp tóc, nhìn rất ngây ngô buồn cười, nhưng chưa đến một phút, tóc bị cắt liền dài trở lại y như cũ!
Anh ngạc nhiên, lập tức cắt lại, lần này cắt thẳng tay, biến mái tóc trở nên so le rất khó coi.
Nhưng cũng giống như lúc nãy, không đến hai phút tóc lại biến trở về như ban đầu.
Không nhiều không ít, vừa đúng dài che trán.
Anh sững sờ, hóa đá.
Thế này…… giống như phép thuật vậy!
“Tôi nghĩ, anh bị định hình rồi, thiếu gia.” Tiểu Ngũ nhìn anh trong gương.
Định hình? Anh nghiêm nghị xoay người, kinh ngạc trừng mắt nhìn cô.
“Ý cô là……”
“Anh sẽ vĩnh viễn ở bộ dáng này.” Cô nói tiếp.
Hai chữ “Vĩnh viễn” này giống như cái đinh đâm vào trong lòng anh. Anh hơi run rẩy, không rõ cảm giác của mình lúc này là như thế nào.
Vĩnh viễn ở tuổi hai mươi bảy sao?
Vĩnh viễn ở lại độ tuổi này? Bộ dáng này? Vĩnh viễn…… không thay đổi?
Anh chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm chính mình trong gương, vuốt mặt mình, kinh ngạc xuất thần.
Đây…… Không phải đồng nghĩa với vĩnh viễn……
Không già sao?
Chẳng lẽ đây chính là mãi tuổi thanh xuân? Kì tích này thực sự xảy ra trên người anh sao?
Vậy…… Chết thì sao? Chẳng lẽ anh cũng sẽ trở nên bất tử?
Đây rốt cuộc là tốt? Hay là xấu? Là mộng đẹp? Hay ác mộng?
Anh cứ nhìn chính mình trong gương, suy nghĩ hỗn loạn, sắc mặt nghiêm túc.
“Có điều, bộ máy kia của của tiến sĩ Nhậm rất quái lạ, cũng có thể chỉ là hiện tượng tạm thời thôi.” Tiểu Ngũ lại nói.
Hiện tượng tạm thời?
Phương Dạ Bạch sợ hãi xoay người. Cũng đúng, bộ dụng cụ thí nghiệm kia xưa nay vẫn rất ký lạ, kết quả nó tạo thành không ổn định, hơn nữa quá khó nắm bắt. Có lẽ đây là thay đổi tạm thời do bộ máy kia thôi, chưa thể kết luận được gì.
“Cô nói không sai, nên quan sát thêm một thời gian nữa. Tôi phải về phòng thí nghiệm làm kiểm tra.” Anh bình tĩnh quay lại, cúi đầu rửa mặt, lập tức xoay người ra khỏi phòng tắm.
Tiểu Ngũ đưa cho anh một chiếc áo T-shirt, anh cầm quần áo mặc vào, lúc này mới nhìn quanh phòng, lạnh giọng hỏi: “Đây là đâu?”
“Một khách sạn ô tô, cách phòng thí nghiệm không xa.” Tiểu Ngũ giải thích.
“Tôi hôn mê bao lâu rồi? Hiểu Niên và mọi người đâu? An toàn không?” Anh nhíu mày, hỏi lại.
“Anh hôn mê hai ngày, tình huống của Nhậm tiểu thư và mọi người tôi cũng không rõ, lúc ấy tôi nhảy xuống biển theo anh……” Tiểu Ngũ lắc đầu, giải thích.
Nhưng cô còn chưa dứt lời, Phương Dạ Bạch liền tức giận cắt ngang: “Vì sao cô lại nhảy xuống? Rõ ràng tôi đã nói với cô, nhiệm vụ hàng đầu của cô là bảo vệ Hiểu Niên rồi cơ mà!”
Tiểu Ngũ không nói gì, nhìn anh.
“Việc khi đó cô nên làm là đưa Hiểu Niên và mọi người chạy trốn, chuyện như vậy chẳng lẽ cô không phán đoán được sao? Trước đây tôi đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh, an nguy của Hiểu Niên quan trọng hơn tất cả mọi chuyện! Cô phải đi theo cô ấy mọi lúc mọi nơi, đây là mệnh lệnh!” Anh hiếm khi nóng nảy như vậy.
“Nhưng anh trúng đạn rơi xuống biến.” Cô chậm rãi nói.
“Tôi trúng đạn rơi xuống biển thì sao?” Anh tức giận mắng.
“Anh có thể sẽ chết, mà tôi không muốn thấy anh chết.” Cô nói ra suy nghĩ của mình.
Phương Dạ Bạch đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn cô.
Ở trong đầu Tiểu Ngũ không nên có cách nghĩ của chính cô, hạch não nhân tạo cấy trong đầu cô đáng ra chỉ nên nhận mệnh lệnh của anh, hành động của cô hoàn toàn được quyết định bởi lời nói của anh mà không phải do cô suy xét.
“Cô nói…… Không muốn thấy tôi chết?” Anh nheo đôi mắt xinh đẹp lại, quan sát cô kỹ càng.
“Đúng vậy.”
“Vì sao?”
“Không biết.”
“Không biết?” Anh nhăn mày.
“Tôi hiểu biểu cảm khi đó của anh là muốn tôi mang Nhậm tiểu thư trốn đi, nhưng trong giây phút thấy anh trúng đạn, tôi lại cảm thấy phải cứu anh trước tiên mới đúng.” Giọng nói của cô không có bất cứ cảm xúc gì, không ăn nhập với câu chữ trong lời nói của cô.
Anh lại ngẩn ra.
Cảm thấy? Phải?
Quả nhiên, hạch não của cô có trục trặc, não bằng máy sao có thể tự mình phán đoán?
“Tôi thấy não của cô cần sửa chữa một chút, Tiểu Ngũ, cô bây giờ là lạ.” Anh đến gần cô, hai tay chống nạnh, cúi đầu quan sát gương mặt cô thật kỹ.
Khuôn mặt xinh đẹp vẫn bình tĩnh, vô cảm, lạnh lùng như thường, nhìn bề ngoài hoàn toàn không có gì khác lạ.
“Tôi kì lạ sao?” Cô hỏi lại.
“Xem đi, những lời này mới là lạ, cô bây giờ thường hay vặn hỏi lại.” Anh mở to hai mắt.
“Tôi không nên hỏi lại sao?” Cô lại hỏi.
“Hỏi lại chính là có nghi vấn, cô vốn không nên có nghi vấn. Đưa ra nghi vấn là vì muốn có đáp án, mà cô trước kia không bao giờ cần đáp án.”
“Tuy tôi hỏi nhưng tôi không hề muốn đáp án.” Cô nghiêm túc nói.
Anh lại nhíu mày, cô không biết rằng câu trả lời này của cô đã có ý thức chủ quan mạnh mẽ rồi sao.
Tính tự chủ này rất không tầm thường, cũng quá kỳ lạ.
Phương Dạ Bạch không nhịn đưa tay vỗ trán của cô, thở dài:
“Hiện tại tôi càng xác định não của cô đã hỏng rồi, nên chỉnh sửa lại một chút. Đi, về phòng thí nghiệm trước, chúng ta có một đống vấn đề cần xử lý.”
Nói xong, anh ra khỏi phòng trước.
Tiểu Ngũ lại sững sờ tại chỗ hai giây.
“Tiểu Ngũ, đi thôi!” Anh đứng ở cửa quay đầu gọi cô.
“Vâng.” Cô lập tức bước đến, đi theo sau lưng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu cảm.
Nhưng cô lại vừa đi vừa giơ tay lên, sau đó, mặt không chút biểu cảm, nhẹ nhàng chạm vào vầng trán vừa mới bị anh vỗ……
Phương Dạ Bạch giận tái mặt, phòng thí nghiệm này của anh hầu như đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Những kẻ xâm nhập kia không chỉ lật tung toàn bộ phòng thí nghiệm của anh, máy tính trở nên trống rỗng, thậm chí cả dụng cụ thí nghiệm của tiến sĩ Nhậm cũng bị mang đi.
“Những kẻ xông vào rốt cuộc là ai? Hẳn là không phải người của hội khoa học, tôi tin tưởng vị CEO lợi hại nhà tôi đã đàm phán xong điều kiện với bọn họ.” Anh lẩm bẩm.
Mẹ của anh và hội khoa học phối hợp rất ăn ý, như vậy người đến chắc chắn không phải là người của hội khoa học.
Nhưng bọn họ là do ai phái tới?
“Căn cứ vào phương thức xâm nhập của bọn họ, dường như họ rất quen thuộc vùng này.” Tiểu Ngũ đứng ở bên cạnh anh, bỗng nhiên nói.
“Vậy sao?” Anh giật mình, quay đầu nhìn cô.
“Đúng vậy, bọn họ phá vỡ hệ thống phòng vệ của cửa chính lúc nào chúng ta còn không biết, có thể thấy được bọn họ đã thăm dò thiết bị và hoàn cảnh ở nơi đây từ trước mới dễ dàng xông vào như vậy.” Tiểu Ngũ lại nói.
“Nhưng ngoại trừ người nhà tôi ra, không ai có khả năng biết phòng thí nghiệm này.” Anh trầm ngâm, nói được một nửa đột nhiên dừng lại.
Người nhà!
Đúng vậy…… Thì ra là người trong nhà……
Phương Dạ Bạch nheo mắt lại, hất tóc dài trên trán ra, hừ lạnh nói: “Xem ra, chúng ta phải về nhà một chuyến rồi, Tiểu Ngũ.”
“Vâng.” Tiểu Ngũ gật đầu.
“Đi lấy tài liệu.” Anh lại nói.
Cô đi tới trước bức tường dày của phòng thí nghiệm, ấn nút bí mật. Mặt tường lập tức di chuyển, bên trong có một dàn máy tính, tuy rằng nơi này đã bị cắt điện, nhưng máy tính vẫn sáng yếu ớt.
“Máy tính có bị phá hỏng không?” Anh hỏi.
“Không có, rất ổn.”
“Tải tất cả tư liệu vào di động, sau đó phá hủy máy tính.” Anh lấy ra từ trong tường một chiếc điện thoại di động, đưa cho cô.
“Vâng.” Cô cắm điện thoại di động vào máy tính, gõ bàn phím, trong chốc lát, toàn bộ tư liệu hiện tượng hoàn đồng và thí nghiệm cơ thể anh trong máy tính được tải xuống, chưa đến năm phút, hồ sơ khổng lồ kia đã nằm trong di động.
Cô đưa điện thoại di động cho anh, nói: “Tất cả đã chuẩn bị xong, thiếu gia.”
Phương Dạ Bạch nhận di động, khóe miệng nhếch lên.
Máy tính bí mật này được thiết lập vì sợ tư liệu bị ăn cắp, máy tính sẽ tự động sao chép tất cả các tư liệu và số liệu cũng như hình ảnh và camera trong phòng thí nghiệm.
Mà di động thông mình này cũng đã được cải tạo, đến lúc cần thiết nó có thể thay thế dàn máy tính này, dung lượng và chức năng còn mạnh hơn cả máy tính.
“Tốt, cô thu xếp lại một chút.” Anh hừ nhẹ, ra khỏi phòng thí nghiệm.
Anh vừa rời đi, Tiểu Ngũ liền ấn một cái cái nút, máy tính lập tức toát ra khói đen, sau đó, cả mặt tường sụp đổ, toàn bộ mật thất nho nhỏ cũng bị phá hủy theo.
Phương Dạ Bạch ở bên ngoài chờ cô đi ra, rồi sau đó gọi một chiếc taxi, hai người cùng nhau về tới tòa thành máy móc nhà họ Phương.
Trong nhà vẫn im ắng như thường ngày, dường như chuyện anh trúng đạn rơi xuống biển vẫn chưa truyền ra.
Cũng đúng, loại chuyện như thế này tuyệt đối không thể truyền ra, có người còn đang hận anh không thể lặng lẽ biến mất cơ mà.
Cười lạnh lùng, anh quét con ngươi sau đó bước vào cửa chính. Người máy bảo vệ cửa lập tức truyền hình ảnh của anh tới phòng quản lý, chưa đến vài giây, tổng quản Lôi Môn từ nhà chính chạy ra như cơn lốc, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.
“Tứ…… Tứ thiếu gia?!”
“Hi, Lôi Môn.” Anh chào hỏi tựa như bình thường về nhà.
“Tứ thiếu gia…… Cậu…… Cậu……” Lôi Môn ngây ra như phỗng nhìn anh đã lớn lên.
“Làm sao vậy, đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt này của tôi sao?” Anh cười châm chọc.
“Trời ạ! Trời ạ…… Tôi…… Tôi lập tức thông báo cho lão gia và phu nhân……” Lôi Môn cuối cùng cũng hoàn hồn, vui mừng nói.
“Không cần, tạm thời đừng nói cho bọn họ, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, bữa tối nói sau.” Anh lắc đầu.
“Vâng, bữa tối tôi sẽ phân phó chuẩn bị thêm nhiều thức ăn.” Lôi Môn nhanh nhạy trả lời.
“Được, phiền ông rồi.” Phương Dạ Bạch nói xong đi về phía Lâu Bảo của Anh.
“Tứ thiếu gia……” Lôi Môn gọi anh lại.
Anh đứng lại quay đầu.
“Hoan nghênh trở về.” Lôi Môn sâu xa nói, khuôn mặt già nua xưa nay thận trọng cũng khó nén được xúc động.
“Lôi Môn, tôi chỉ mới rời nhà hơn một tháng thôi mà.” Anh nhíu mày.
“Nhưng ở trong lòng tôi, cậu rời nhà đã bảy năm rồi.” Giọng của Lôi Môn hơi khàn.
Anh giật mình, trên mặt lóe lên một chút chua xót.
Bảy năm……
Hóa ra ở trong lòng người nhà, anh đã biến mất bảy năm.
“Đúng vậy, hiện giờ tôi về rồi đây.” Anh lẩm bẩm, có cảm giác mất mát không thể nói thành lời. Dường như, anh đã mất đi bảy năm.
“Vâng, rốt cục cậu đã trở lại.” Lôi Môn cảm thán.
Phương Dạ Bạch gật đầu với ông, cười nhẹ, cố ý hỏi: “Anh hai tôi ở nhà không?”
“Nhị thiếu gia ra ngoài rồi, mấy ngày nay cũng không thấy cậu ấy, nhưng có lẽ tối nay sẽ về nhà. Hôm nay là sinh nhật của lão gia, phu nhân đã dặn dò sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cả gia tộc chúc thọ lão gia.” Lôi Môn nói.
“A? Hôm nay là sinh nhật ba?” Anh hơi giật mình.
“Đúng vậy, cậu trở về thật đúng lúc, đây là quà sinh nhật tuyệt vời nhất tặng cho lão gia, cũng là tặng cho mọi người một niềm vui lớn.” Lôi Môn vui vẻ nói.
“Thân thể của anh thay đổi rất kỳ lạ, thiếu gia.”
Anh mím chặt môi, còn chưa hết khiếp sợ.
Cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi này sao lại có thể xảy ra trên người anh? Sao lại thế này? Sau khi thân thể anh hoàn đồng lại xảy ra vấn đề gì sao?
“Nếu tôi không đoán sai, hẳn là liên quan đến thí nghiệm kia.” Cô lại nói.
“Thí nghiệm…… Xảy ra chuyện gì sao?” Anh nghiêm nghị nhìn cô.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó không còn biết gì nữa. Lúc tỉnh lại, chỉ nhận ra mình đã trưởng thành, sau đó thì nghe thấy tiếng động ầm ỹ ngoài cửa……
Trong vài giây anh ngất đã xảy ra chuyện gì sao?
“Khi những người đó xông vào, điện lực của thiết bị bị gián đoạn 0.5 giây, sau đó hoạt động trở lại, dài hơn 1.1 giây đến 1.2 giây so với kế hoạch ban đầu.” Tiểu Ngũ báo cáo chuẩn xác lại tình hình lúc đó.
Sắc mặt anh biến đổi, laser rõ ràng chiếu xạ quá lâu! Hơn nữa dòng điện bị gián đoạn……
Là điều này làm cho của tế bào của anh thay đổi sao?
Biến thành thế này…… Thế này……
“Đây có lẽ chính là ‘tái sinh’! Anh bây giờ dường như có được năng lực tái sinh rồi.” Tiểu Ngũ nói ra đáp án trong lòng anh.
Tái sinh!
Đúng vậy, tế bào tái sinh, chính là như vậy, nhưng năng lực tái sinh này quá nhanh! Nhanh đến nỗi làm người ta cảm thấy đáng sợ.
Anh thở mạnh một hơi, bỗng nhiên đứng dậy, đi tới phòng tắm, trừng mắt nhìn chính mình trong gương.
Trong gương là một người đàn ông trưởng thành, khuôn mặt sáu, bảy năm nay anh chưa từng nhìn thấy, đang trừng trừng nhìn chính anh.
Quen thuộc mà lại xa lạ như vậy.
Tóc mái che trước trán, hầu như phủ hết hai hàng lông mày, đôi mắt dài, con ngươi trong suốt, nhưng bên trong đã có sự kinh hoảng trước nay chưa bao giờ có.
Dưới sống mũi thẳng, hai cánh môi đang mím chặt.
Sắc mặt tái nhợt, không hề có huyết sắc……
Đây không phải anh mà anh biết!
Anh, Phương Dạ Bạch, chưa từng sợ hãi như vậy, cho dù là giây phút biến thành đứa trẻ bảy tuổi, anh cũng chưa từng bất an không thể nói nên lời giống như lúc này.
Hiện giờ tế bào tái sinh trong cơ thế anh rốt cuộc đã đạt đến mức nào?
Sau này tế bào có còn thay nỗi nữa không?
Anh…… Có còn hoàn đồng không?
Đang lúc trầm ngâm, trong gương xuất hiện khuôn mặt của Tiểu Ngũ, anh nói với cô trong gương: “Tiểu Ngũ, đưa kéo cho tôi.”
Tiểu Ngũ lấy một cây kéo từ trong phòng đến, đưa cho anh.
Anh cầm kéo, nắm một bó tóc mái cắt đứt. Trán thiếu một lớp tóc, nhìn rất ngây ngô buồn cười, nhưng chưa đến một phút, tóc bị cắt liền dài trở lại y như cũ!
Anh ngạc nhiên, lập tức cắt lại, lần này cắt thẳng tay, biến mái tóc trở nên so le rất khó coi.
Nhưng cũng giống như lúc nãy, không đến hai phút tóc lại biến trở về như ban đầu.
Không nhiều không ít, vừa đúng dài che trán.
Anh sững sờ, hóa đá.
Thế này…… giống như phép thuật vậy!
“Tôi nghĩ, anh bị định hình rồi, thiếu gia.” Tiểu Ngũ nhìn anh trong gương.
Định hình? Anh nghiêm nghị xoay người, kinh ngạc trừng mắt nhìn cô.
“Ý cô là……”
“Anh sẽ vĩnh viễn ở bộ dáng này.” Cô nói tiếp.
Hai chữ “Vĩnh viễn” này giống như cái đinh đâm vào trong lòng anh. Anh hơi run rẩy, không rõ cảm giác của mình lúc này là như thế nào.
Vĩnh viễn ở tuổi hai mươi bảy sao?
Vĩnh viễn ở lại độ tuổi này? Bộ dáng này? Vĩnh viễn…… không thay đổi?
Anh chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm chính mình trong gương, vuốt mặt mình, kinh ngạc xuất thần.
Đây…… Không phải đồng nghĩa với vĩnh viễn……
Không già sao?
Chẳng lẽ đây chính là mãi tuổi thanh xuân? Kì tích này thực sự xảy ra trên người anh sao?
Vậy…… Chết thì sao? Chẳng lẽ anh cũng sẽ trở nên bất tử?
Đây rốt cuộc là tốt? Hay là xấu? Là mộng đẹp? Hay ác mộng?
Anh cứ nhìn chính mình trong gương, suy nghĩ hỗn loạn, sắc mặt nghiêm túc.
“Có điều, bộ máy kia của của tiến sĩ Nhậm rất quái lạ, cũng có thể chỉ là hiện tượng tạm thời thôi.” Tiểu Ngũ lại nói.
Hiện tượng tạm thời?
Phương Dạ Bạch sợ hãi xoay người. Cũng đúng, bộ dụng cụ thí nghiệm kia xưa nay vẫn rất ký lạ, kết quả nó tạo thành không ổn định, hơn nữa quá khó nắm bắt. Có lẽ đây là thay đổi tạm thời do bộ máy kia thôi, chưa thể kết luận được gì.
“Cô nói không sai, nên quan sát thêm một thời gian nữa. Tôi phải về phòng thí nghiệm làm kiểm tra.” Anh bình tĩnh quay lại, cúi đầu rửa mặt, lập tức xoay người ra khỏi phòng tắm.
Tiểu Ngũ đưa cho anh một chiếc áo T-shirt, anh cầm quần áo mặc vào, lúc này mới nhìn quanh phòng, lạnh giọng hỏi: “Đây là đâu?”
“Một khách sạn ô tô, cách phòng thí nghiệm không xa.” Tiểu Ngũ giải thích.
“Tôi hôn mê bao lâu rồi? Hiểu Niên và mọi người đâu? An toàn không?” Anh nhíu mày, hỏi lại.
“Anh hôn mê hai ngày, tình huống của Nhậm tiểu thư và mọi người tôi cũng không rõ, lúc ấy tôi nhảy xuống biển theo anh……” Tiểu Ngũ lắc đầu, giải thích.
Nhưng cô còn chưa dứt lời, Phương Dạ Bạch liền tức giận cắt ngang: “Vì sao cô lại nhảy xuống? Rõ ràng tôi đã nói với cô, nhiệm vụ hàng đầu của cô là bảo vệ Hiểu Niên rồi cơ mà!”
Tiểu Ngũ không nói gì, nhìn anh.
“Việc khi đó cô nên làm là đưa Hiểu Niên và mọi người chạy trốn, chuyện như vậy chẳng lẽ cô không phán đoán được sao? Trước đây tôi đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh, an nguy của Hiểu Niên quan trọng hơn tất cả mọi chuyện! Cô phải đi theo cô ấy mọi lúc mọi nơi, đây là mệnh lệnh!” Anh hiếm khi nóng nảy như vậy.
“Nhưng anh trúng đạn rơi xuống biến.” Cô chậm rãi nói.
“Tôi trúng đạn rơi xuống biển thì sao?” Anh tức giận mắng.
“Anh có thể sẽ chết, mà tôi không muốn thấy anh chết.” Cô nói ra suy nghĩ của mình.
Phương Dạ Bạch đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn cô.
Ở trong đầu Tiểu Ngũ không nên có cách nghĩ của chính cô, hạch não nhân tạo cấy trong đầu cô đáng ra chỉ nên nhận mệnh lệnh của anh, hành động của cô hoàn toàn được quyết định bởi lời nói của anh mà không phải do cô suy xét.
“Cô nói…… Không muốn thấy tôi chết?” Anh nheo đôi mắt xinh đẹp lại, quan sát cô kỹ càng.
“Đúng vậy.”
“Vì sao?”
“Không biết.”
“Không biết?” Anh nhăn mày.
“Tôi hiểu biểu cảm khi đó của anh là muốn tôi mang Nhậm tiểu thư trốn đi, nhưng trong giây phút thấy anh trúng đạn, tôi lại cảm thấy phải cứu anh trước tiên mới đúng.” Giọng nói của cô không có bất cứ cảm xúc gì, không ăn nhập với câu chữ trong lời nói của cô.
Anh lại ngẩn ra.
Cảm thấy? Phải?
Quả nhiên, hạch não của cô có trục trặc, não bằng máy sao có thể tự mình phán đoán?
“Tôi thấy não của cô cần sửa chữa một chút, Tiểu Ngũ, cô bây giờ là lạ.” Anh đến gần cô, hai tay chống nạnh, cúi đầu quan sát gương mặt cô thật kỹ.
Khuôn mặt xinh đẹp vẫn bình tĩnh, vô cảm, lạnh lùng như thường, nhìn bề ngoài hoàn toàn không có gì khác lạ.
“Tôi kì lạ sao?” Cô hỏi lại.
“Xem đi, những lời này mới là lạ, cô bây giờ thường hay vặn hỏi lại.” Anh mở to hai mắt.
“Tôi không nên hỏi lại sao?” Cô lại hỏi.
“Hỏi lại chính là có nghi vấn, cô vốn không nên có nghi vấn. Đưa ra nghi vấn là vì muốn có đáp án, mà cô trước kia không bao giờ cần đáp án.”
“Tuy tôi hỏi nhưng tôi không hề muốn đáp án.” Cô nghiêm túc nói.
Anh lại nhíu mày, cô không biết rằng câu trả lời này của cô đã có ý thức chủ quan mạnh mẽ rồi sao.
Tính tự chủ này rất không tầm thường, cũng quá kỳ lạ.
Phương Dạ Bạch không nhịn đưa tay vỗ trán của cô, thở dài:
“Hiện tại tôi càng xác định não của cô đã hỏng rồi, nên chỉnh sửa lại một chút. Đi, về phòng thí nghiệm trước, chúng ta có một đống vấn đề cần xử lý.”
Nói xong, anh ra khỏi phòng trước.
Tiểu Ngũ lại sững sờ tại chỗ hai giây.
“Tiểu Ngũ, đi thôi!” Anh đứng ở cửa quay đầu gọi cô.
“Vâng.” Cô lập tức bước đến, đi theo sau lưng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu cảm.
Nhưng cô lại vừa đi vừa giơ tay lên, sau đó, mặt không chút biểu cảm, nhẹ nhàng chạm vào vầng trán vừa mới bị anh vỗ……
Phương Dạ Bạch giận tái mặt, phòng thí nghiệm này của anh hầu như đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Những kẻ xâm nhập kia không chỉ lật tung toàn bộ phòng thí nghiệm của anh, máy tính trở nên trống rỗng, thậm chí cả dụng cụ thí nghiệm của tiến sĩ Nhậm cũng bị mang đi.
“Những kẻ xông vào rốt cuộc là ai? Hẳn là không phải người của hội khoa học, tôi tin tưởng vị CEO lợi hại nhà tôi đã đàm phán xong điều kiện với bọn họ.” Anh lẩm bẩm.
Mẹ của anh và hội khoa học phối hợp rất ăn ý, như vậy người đến chắc chắn không phải là người của hội khoa học.
Nhưng bọn họ là do ai phái tới?
“Căn cứ vào phương thức xâm nhập của bọn họ, dường như họ rất quen thuộc vùng này.” Tiểu Ngũ đứng ở bên cạnh anh, bỗng nhiên nói.
“Vậy sao?” Anh giật mình, quay đầu nhìn cô.
“Đúng vậy, bọn họ phá vỡ hệ thống phòng vệ của cửa chính lúc nào chúng ta còn không biết, có thể thấy được bọn họ đã thăm dò thiết bị và hoàn cảnh ở nơi đây từ trước mới dễ dàng xông vào như vậy.” Tiểu Ngũ lại nói.
“Nhưng ngoại trừ người nhà tôi ra, không ai có khả năng biết phòng thí nghiệm này.” Anh trầm ngâm, nói được một nửa đột nhiên dừng lại.
Người nhà!
Đúng vậy…… Thì ra là người trong nhà……
Phương Dạ Bạch nheo mắt lại, hất tóc dài trên trán ra, hừ lạnh nói: “Xem ra, chúng ta phải về nhà một chuyến rồi, Tiểu Ngũ.”
“Vâng.” Tiểu Ngũ gật đầu.
“Đi lấy tài liệu.” Anh lại nói.
Cô đi tới trước bức tường dày của phòng thí nghiệm, ấn nút bí mật. Mặt tường lập tức di chuyển, bên trong có một dàn máy tính, tuy rằng nơi này đã bị cắt điện, nhưng máy tính vẫn sáng yếu ớt.
“Máy tính có bị phá hỏng không?” Anh hỏi.
“Không có, rất ổn.”
“Tải tất cả tư liệu vào di động, sau đó phá hủy máy tính.” Anh lấy ra từ trong tường một chiếc điện thoại di động, đưa cho cô.
“Vâng.” Cô cắm điện thoại di động vào máy tính, gõ bàn phím, trong chốc lát, toàn bộ tư liệu hiện tượng hoàn đồng và thí nghiệm cơ thể anh trong máy tính được tải xuống, chưa đến năm phút, hồ sơ khổng lồ kia đã nằm trong di động.
Cô đưa điện thoại di động cho anh, nói: “Tất cả đã chuẩn bị xong, thiếu gia.”
Phương Dạ Bạch nhận di động, khóe miệng nhếch lên.
Máy tính bí mật này được thiết lập vì sợ tư liệu bị ăn cắp, máy tính sẽ tự động sao chép tất cả các tư liệu và số liệu cũng như hình ảnh và camera trong phòng thí nghiệm.
Mà di động thông mình này cũng đã được cải tạo, đến lúc cần thiết nó có thể thay thế dàn máy tính này, dung lượng và chức năng còn mạnh hơn cả máy tính.
“Tốt, cô thu xếp lại một chút.” Anh hừ nhẹ, ra khỏi phòng thí nghiệm.
Anh vừa rời đi, Tiểu Ngũ liền ấn một cái cái nút, máy tính lập tức toát ra khói đen, sau đó, cả mặt tường sụp đổ, toàn bộ mật thất nho nhỏ cũng bị phá hủy theo.
Phương Dạ Bạch ở bên ngoài chờ cô đi ra, rồi sau đó gọi một chiếc taxi, hai người cùng nhau về tới tòa thành máy móc nhà họ Phương.
Trong nhà vẫn im ắng như thường ngày, dường như chuyện anh trúng đạn rơi xuống biển vẫn chưa truyền ra.
Cũng đúng, loại chuyện như thế này tuyệt đối không thể truyền ra, có người còn đang hận anh không thể lặng lẽ biến mất cơ mà.
Cười lạnh lùng, anh quét con ngươi sau đó bước vào cửa chính. Người máy bảo vệ cửa lập tức truyền hình ảnh của anh tới phòng quản lý, chưa đến vài giây, tổng quản Lôi Môn từ nhà chính chạy ra như cơn lốc, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.
“Tứ…… Tứ thiếu gia?!”
“Hi, Lôi Môn.” Anh chào hỏi tựa như bình thường về nhà.
“Tứ thiếu gia…… Cậu…… Cậu……” Lôi Môn ngây ra như phỗng nhìn anh đã lớn lên.
“Làm sao vậy, đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt này của tôi sao?” Anh cười châm chọc.
“Trời ạ! Trời ạ…… Tôi…… Tôi lập tức thông báo cho lão gia và phu nhân……” Lôi Môn cuối cùng cũng hoàn hồn, vui mừng nói.
“Không cần, tạm thời đừng nói cho bọn họ, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, bữa tối nói sau.” Anh lắc đầu.
“Vâng, bữa tối tôi sẽ phân phó chuẩn bị thêm nhiều thức ăn.” Lôi Môn nhanh nhạy trả lời.
“Được, phiền ông rồi.” Phương Dạ Bạch nói xong đi về phía Lâu Bảo của Anh.
“Tứ thiếu gia……” Lôi Môn gọi anh lại.
Anh đứng lại quay đầu.
“Hoan nghênh trở về.” Lôi Môn sâu xa nói, khuôn mặt già nua xưa nay thận trọng cũng khó nén được xúc động.
“Lôi Môn, tôi chỉ mới rời nhà hơn một tháng thôi mà.” Anh nhíu mày.
“Nhưng ở trong lòng tôi, cậu rời nhà đã bảy năm rồi.” Giọng của Lôi Môn hơi khàn.
Anh giật mình, trên mặt lóe lên một chút chua xót.
Bảy năm……
Hóa ra ở trong lòng người nhà, anh đã biến mất bảy năm.
“Đúng vậy, hiện giờ tôi về rồi đây.” Anh lẩm bẩm, có cảm giác mất mát không thể nói thành lời. Dường như, anh đã mất đi bảy năm.
“Vâng, rốt cục cậu đã trở lại.” Lôi Môn cảm thán.
Phương Dạ Bạch gật đầu với ông, cười nhẹ, cố ý hỏi: “Anh hai tôi ở nhà không?”
“Nhị thiếu gia ra ngoài rồi, mấy ngày nay cũng không thấy cậu ấy, nhưng có lẽ tối nay sẽ về nhà. Hôm nay là sinh nhật của lão gia, phu nhân đã dặn dò sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cả gia tộc chúc thọ lão gia.” Lôi Môn nói.
“A? Hôm nay là sinh nhật ba?” Anh hơi giật mình.
“Đúng vậy, cậu trở về thật đúng lúc, đây là quà sinh nhật tuyệt vời nhất tặng cho lão gia, cũng là tặng cho mọi người một niềm vui lớn.” Lôi Môn vui vẻ nói.
Tác giả :
Bồng Vũ