Hệ Liệt Thủ Tuế
Quyển 2 - Chương 6
Đồ phổ anh bảy tuổi không biết sẽ ra sao, có lẽ lấy bộ dáng như bây giờ của anh cũng nên đo……
“Cháu cũng muốn do? Cháu mới bảy tuổi đo đồ phổ làm gì……” Cô nhíu mày, nói được một nửa, thoáng nhìn trong đĩa cậu bé còn hơn một nửa đồ ăn, ngẩn người.“Ơ? Cháu không ăn nữa à?”
“Tôi không muốn ăn.” Anh uống một ngụm nước, đẩy đĩa sứ ra.
“Không được, quá lãng phí ! Ăn hết cho cô!” Cô thở phì phì khẽ mắng.
“Không cần.”
“Tiểu quỷ này, một phần cơm này đắt chết người, sao cháu lại không ăn hết……” Cô thật muốn đánh thằng nhóc này.
“Sao nào? Cô tiếc à? Vậy cô ăn đi.” Anh cố ý đẩy đĩa về phía cô.
Cô trừng anh một cái, cầm lấy đĩa. Anh kinh ngạc một giây, nhanh chóng giữ chặt đĩa, nhíu mày nói:“Cô muốn ăn thật à?”
“Ăn chứ, cho dù no chết cũng không thể lãng phí.” Cô nói như thể muốn chiến đấu với đồ ăn trên bàn, ăn từng miếng từng miếng.
“Cô như vậy rất giống bà cô thô tục.” Anh hừ nói.
“Cháu như vậy mới giống thằng nhóc thô tục, rõ ràng rất ngây thơ, còn cứ cố giả làm người lớn.” Cô cũng hừ anh.
“Cô nói tôi ngây thơ?” Anh nhíu mày.
“Đúng vậy, giống hệt như anh trai cháu, hai anh em đều là những thằng nhóc ngây thơ.” Cô lắc đầu.
“Anh tôi hai mươi bảy tuổi rồi! Sao có thể ngây thơ?” Anh lập tức kháng nghị cho mình.
“Hai mươi bảy tuổi thì sao nào? Cô không đắc tội với anh ta, mà anh ta lại luôn cố tình làm khó cô, tốt xấu gì cô cũng là cố vấn anh ta mời đến!” Nói đến Nam Cung Thần Võ, cô cũng ăn không vào nữa.
“Cô không biết cô đắc tội với anh ấy chỗ nào? Suy nghĩ kỹ lại xem! Nhất định là hành vi của cô có chỗ không đúng.”
Anh lạnh lùng vặn lại.
Làm hỏng dụng cụ, tùy tiện phê bình anh, chỉ trích thí nghiệm của anh, cô còn dám nói không biết cô làm sai chỗ nào?
“Cô có nghĩ rồi, khả năng duy nhất chính là……” Cô vừa nói vừa tới gần, hạ giọng nói:“Cô không cẩn thận nhìn thấy anh ta trần truồng!”
Anh sững sờ, ngây ngẩn cả người.
“Nhưng cũng đâu phải cô cố ý, ngày đó là tự anh ta không biết sao lại cởi sạch quần áo trong phòng thí nghiệm……”
Cô vừa nói vừa hoang mang nhìn anh, hỏi:“Ai, có phải anh cháu rất kỳ quái hay không, anh ta trước kia cũng thường như vậy sao? Vô duyên vô cớ cởi sạch quần áo?”
Anh á khẩu không trả lời được trừng mắt nhìn cô, lông mày bất giác nhướng lên, run rẩy.
Người phụ nữ này……
“Cô thực sự rất vô tội, đúng không? Ngày đó thực sự bị anh ta hù chết, cô còn lo lắng thân thể anh ta không bình thường, mới vội vã xông vào, không cẩn thận nhìn sạch bách.” Nói xong, cô lại bất đắc dĩ thở dài.
“Cho nên, cô…… cô nhìn thấy hết rồi à?” Anh hoảng hốt, trố mắt trừng cô.
“Không, trên người anh ta còn có vài mảnh quần áo che những nơi quan trọng……” Cô không cẩn thận hồi tưởng lại, thân thể Nam Cung Thần Võ trần trụi trắng nõn bỗng hiện lên trong đầu. Cô hoảng hốt, vội vàng làm bộ như không sao cả, lại nói tiếp:“À…… Cho dù nhìn thì cũng có gì hay chứ, chúng ta làm thí nghiệm trên cơ thể người, cô đã thấy cơ thể người nhiều rồi, không có gì phải ngạc nhiên……”
“Vậy sao? Vậy cô còn hét lên làm gì?” Anh tức giận hỏi lại.
“Hả? Làm sao cháu biết cô có hét? Anh cháu…… Nói cho cháu à?” Cô hốt hoảng, mặt bất giác đỏ ửng.
“Hừ, anh ấy nói cô rất sợ, giống như chưa thấy đàn ông trần truồng bao giờ.” Anh hừ nói.
“Cô……” Cô dừng lại. Cô đúng là chưa thấy đàn ông sống trần truồng!
Hử? Vẻ mặt đó của cô là gì? Anh hứng thú nghiền ngẫm, cố ý châm chọc hỏi:“Không thể nào? Cô cũng đã hai mươi chín tuổi rồi, chẳng lẽ còn chưa lên giường với đàn ông bao giờ à?”
Cô trợn mắt, mặt bỗng dưng đỏ ửng, hoảng loạn khiển trách:“Cháu…… Thằng nhóc này! Sao có thể hỏi…… Loại…… Loại chuyện của người lớn này hả?”
Phản ứng của cô bỗng chốc làm cho anh muốn cười, không khỏi nheo mắt lại, đùa cợt nói:“A a, thì ra cô thực sự chưa bao giờ có đàn ông!”
“Ai nói cô không có…… Được rồi, cô không có, vậy thì sao nào? Cô bận muốn chết, không có thời gian để ý tới đám đàn ông ngu ngốc đó.” Cô vốn không định thừa nhận, nhưng lại cảm thấy thừa nhận cũng sẽ không mất miếng thịt nào, huống hồ, đây cũng không phải chuyện gì kinh hãi.
“Tôi thấy là không có đàn ông thích cô thì có?” Anh cười nhạo.
“Cái gì?”
“Bề ngoài thực bình thường, cá tính giống đồ ngu ngốc, đàn ông bình thường tuyệt đối sẽ không thích cô.” Giọng điệu của anh chanh chua lại ác độc.
“Thằng nhóc này……” Tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Cũng khó trách anh tôi nhìn cô không vừa mắt, anh ấy ghét nhất là loại bình thường, ngu ngốc.” Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng nhìn cô vừa tức vừa há hốc mồm, khóe miệng nâng lên, bất giác nở nụ cười.
Lại còn nói cô là bình thường ngu ngốc?
Thằng nhóc chết tiệt này.
“Đủ rồi!” Cô bốc hỏa, tức giận dùng một tay kéo ghế dựa.“Tối nay cô chịu đủ cháu rồi, đừng náo loạn nữa, đi, cô đưa cháu về nhà.”
“Này, tôi còn muốn đến tới phòng nghiên cứu xem đồ phổ……” Anh nhíu mày.
“Cô còn lâu mới đưa cháu đi, cháu lập tức về nhà đi ngủ cho cô.” Cô cài cúc áo, thở phì phì cầm tay anh bước đi.
Không có việc gì mang thằng nhóc này đi ăn cơm làm gì cơ chứ? Tốn một đồng tiền còn bị thằng oắt con này chọc tức đến hộc máu.
“Tôi không về, Cao Lục, đưa tôi đi xem đồ phổ.” Nam Cung Thần Võ hất tay cô ra, lạnh lùng ra lệnh.
“Không được, cháu về nhà đi, mau nói cho cô biết nhà cháu ở đâu.” Cô không để ý tới anh, đi thẳng ra chỗ đỗ xe.
“Cô không hiểu, đồ phổ kia rất quan trọng với tôi.” Anh ở cô phía sau kêu lên.
“Thực buồn cười, cháu vội cái gì? Đó cũng không phải đồ phổ gien của cháu……” Cô quay đầu cười nhạo anh một tiếng, không ngờ nói xong quay đầu lại đâm đầu vào ngực một người đàn ông cao lớn.
“Ai ôi!” Cô hô nhỏ một tiếng, che mũi, lùi về phía sau một bước, vội vàng ngẩng đầu xin lỗi người kia:“Rất xin lỗi…… Rất xin lỗi……”
Nam Cung Thần Võ đen mặt, quả thực vô lực, người phụ nữ này dây thần kinh quá thô, người như thế sao có thể là giáo sư đại học nghiên cứu gien được?
Anh đang định mở miệng mắng cô đi đường cũng không nên hồn, lại bỗng phát hiện người đàn ông kia đang dùng vẻ mặt âm hiểm nhìn anh.
Khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, sắc mặt anh biến đổi, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Nguy rồi! Người này đến vì anh, nhưng vệ sĩ của anh tối nay lại không đi cùng……
Cao Lục lại còn không biết chết sống, vẻ mặt xin lỗi nói với tên kia:“Thật ngại quá, tôi không cẩn thận đâm vào anh, anh không sao chứ?”
Cô chưa nói xong, anh đã tiến lên giữ chặt lấy cô, vội vã nói:“Chúng ta đi!”
“Cái gì?” Cô quay đầu, không rõ vì sao.
“Đi mau là được rồi!” Anh tức giận đến hô to, lôi cô đi.
“Nhưng……” Cô ngây ngốc quay đầu, còn định nói với đối phương thêm một câu xin lỗi, lại thấy người nọ chậm rãi đưa tay vào ngực, lấy ra một khẩu súng.
Cô kinh hãi, quả thực choáng váng.
“Đi mau! Cao Lục!” Nam Cung Thần Võ dùng sức kéo cô chạy như điên về phía sau.
Nhưng bọn họ mới chạy vài bước, lại có thêm hai người đàn ông cao lớn chặn đầu.
“Shit!” Nam Cung Thần Võ khẽ mắng một tiếng, ngược lại kéo cô qua đường cái.
“A! Tiểu Võ…… Có xe, có xe –!” Cô kêu sợ hãi theo anh xông vào làn xe.
Anh không để ý tới cô, linh hoạt lách qua từng chiếc xe, len qua giữa khe hở.
Thật vất vả đi đến phố đối diện, nhìn lại, ba người kia đã đuổi theo tới đây.
Anh rùng mình, kéo cô chạy về phía trước.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Võ…… Những người đó…… muốn làm gì……” Cao Lục thở gấp, vừa chạy vừa hỏi.
“Bọn họ muốn bắt tôi!”
“Hả? Vì sao?”
“Đừng hỏi, cứ chạy là được rồi!” Anh quát, chạy thẳng về phía trước.
Nhưng anh còn nhỏ chân ngắn, không thể chạy nhanh được. Cao Lục quay đầu nhìn thấy ba người kia đã nhanh chóng tới gần. Đột nhiên dấy lên cảm giác muốn bảo về, nắm ngược lấy tay anh, tăng tốc chạy như điên.
Một hồi trượt đuổi, cô thơ gấp muốn chết, cũng phát hiện anh không chạy nổi nữa, vì thế một tay ôm lấy anh, chui vào một ngõ tối nhỏ bên phải.
“Buông tôi ra……” Anh khó thở giãy giụa.
“Suỵt! Đừng nói gì cả.” Cô khẽ trách, ngồi xuống phía sau một rương gỗ lớn, kéo anh vào trong lòng.
Anh xoay mình ngẩn ngơ, bởi vì má anh đang áp vào nơi mềm mại trước ngực cô.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim đập dồn dập lại mãnh liệt của cô truyền vào tai anh.
“Yên lặng…… Bọn chúng tới……” Cô cúi đầu dán bên tai anh nói nhỏ.
Dòng điện ấm áp tê dại từ tai truyền đến ngực anh, hại cả người anh run lên, không thể nhúc nhích.
Thình thịch!! Thình thịch!! Thình thịch!!
Tim cô đập thật ồn ào……
“Người đâu?” Ở cửa ngõ, truyền đến tiếng ba người kia nói chuyện.
“Không thấy.”
“Tìm mau, cấp trên nói rõ nhất định phải mang được thằng nhóc kia về.”
Nghe đến đó, hàng mày nhỏ của Nam Cung Thần Võ nhíu lại.
Quả nhiên là nhằm vào anh, người ra lệnh cho bọn họ là ai?
Trọng điểm là…… dường như bọn họ biết bí mật của anh……
Biết bí mật anh biến thành trẻ con!
“Còn người phụ nữ kia?”
“Cấp trên nói người phụ nữ kia là chuyên gia nghiên cứu gien, để hoàn thành kế hoạch rất cần cô ta, cho nên cũng phải đưa được cô ta về.”
Sắc mặt anh hơi thay đổi, những người này muốn bắt cả Cao Lục?
Cao Lục cũng kinh hãi, vì sao ngay cả cô cũng thành mục tiêu?
“Bọn họ chắc chắn ở quanh đây thôi, phân công nhau đi tìm, tuyệt đối phải tìm được bọn họ.”
Ba người nói xong liền tách ra tìm, trong đó có một người đi vào ngõ nhỏ.
Trời ạ, nên làm gì bây giờ?
Toàn thân Cao Lục căng lên, theo bản năng ôm Nam Cung Thần Võ càng chặt. Nam Cung Thần Võ ngửi được trên cơ thể cô mùi mồ hôi trộn với hương thơm nhàn nhạt của phụ nữ, trái tim vì thế mà hoảng hốt.
Phụ nữ……
Anh đã sáu năm chưa từng nghĩ đến ý nghĩa của danh xưng này. Kích tình và dục vọng giữa đàn ông và phụ nữ, từ sau khi anh bị biến thành trẻ con cũng biến mất theo.
Anh gần như đã quên lúc trước cùng đám bạn gái là cảm giác gì, cũng quên mình là đàn ông!
Có khi anh thực sự thực sợ hãi, sợ tất cả tri giác của mình sẽ dần dần đồng hóa cùng thân thể trẻ con này, sợ anh quên quan điểm và ý nghĩ một người đàn ông thành thục nên có.
Nhưng giờ phút này, ở trong lòng Cao Lục, linh hồn “đàn ông” trong cơ thể anh dường như thức tỉnh, dường như…… Sống lại……
Thấy người nọ sắp phát hiện bọn họ, Cao Lục vừa vặn ngắm đến một thanh gỗ bên chân, nghĩ rằng, chỉ có một người hẳn là có thể đối phó, vì thế cúi đầu nhỏ giọng dặn bên tai Nam Cung Thần Võ:“Chờ cô ngăn hắn lại, cháu hãy chạy đi!”
“Cô đừng……” Anh kinh hãi, ngẩng đầu. Nhưng chưa nói xong đã bị cô dùng tay che lại.
“Ngoan, làm theo lời cô, đến lúc dùng hết sức chạy là được.” Mặt cô gần sát anh, khẽ quát nhẹ.
Thình thịch! Thình thịch!
Tiết tấu mãnh liệt kia lại truyền vào trong tai anh. Lúc này anh mới nhận ra, thì ra…… tiếng tim đập dồn dập vừa rồi không phải của cô mà là chính anh.
Khi anh còn đang giật mình ngây ngẩn, cô đã nhặt thanh gỗ lên xông ra ngoài, dùng sức đánh về phía mặt người đàn ông kia.
Người đàn ông kia không ngờ từ trong bóng tối sẽ có người lao ra, không kịp né tránh, sườn mặt bị đánh trúng, đau đến cúi đầu lùi một bước.
Cao Lục nhân cơ hội hô to:“Tiểu Võ, đi mau!”
Người phụ nữ ngốc này…… Nam Cung Thần Võ nhìn cô chằm chằm nhưng không động đậy.
Người đàn ông kia nổi giận, đưa tay muốn giằng lấy thanh gỗ của Cao Lục. Cao Lục dùng hết toàn lực chống trả, lại hét lên:“Cháu chạy mau đi!”
Người đàn ông kia quá tức giận đã quên lời dặn dò của đồng bọn, nhấc chân đá vào bụng cô. Cô gập người lại, đau đến mức sắp ngất xỉu. Nhưng thấy người nọ xoay người muốn đánh về phía Nam Cung Thần Võ, cô chịu đau ôm chặt lấy đùi người nọ, không cho hắn tiến lên.
“Không được chạm vào thằng bé.” Cô hô to.
“Con đàn bà này!” Người đàn ông kia gầm lên một tiếng, bàn tay to bổ về phía sau gáy cô.
“A!” Cô chỉ cảm thấy gáy đau đớn, cảnh vật trước mắt mờ ảo không rõ.
“Cao Lục!”
Tiếng hô kinh hãi của Tiểu Võ trở nên thật xa xôi. Cô cố gắng chống đỡ ý thức, mở nửa mắt nhìn người đàn ông kia đi về phía cậu, trong lòng sốt ruột vạn phần.
Đúng lúc này, vang lên một tiếng ‘bụp’ nặng nề ngắn ngủi. Cô mơ hồ thấy thân thể người đàn ông kia dường như run lên một chút, sau đó, dùng một giọng nói hoảng sợ nói:“Mày…… thằng nhóc này……”
Tiểu Võ bị làm sao? Sao lại thế này? Cô muốn ngẩng đầu nhìn xem, nhưng Tiểu Võ bị thân hình cao lớn của người nọ che mất, mà tầm mắt của cô cũng đã mơ hồ không thấy rõ nữa.
“Đi chết đi!” Giọng trẻ con lại âm trầm lạnh lùng hừ nhẹ.
Tiếp theo, người đàn ông kia ngã về phía sau.
Ý thức của cô cũng tan rã, ngay trước khi cô bị bóng tối nuốt mất, Tiểu Võ xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của cô, trong tay cầm cái gì đó……
Cái gì đó…… Giống súng……
“Cháu cũng muốn do? Cháu mới bảy tuổi đo đồ phổ làm gì……” Cô nhíu mày, nói được một nửa, thoáng nhìn trong đĩa cậu bé còn hơn một nửa đồ ăn, ngẩn người.“Ơ? Cháu không ăn nữa à?”
“Tôi không muốn ăn.” Anh uống một ngụm nước, đẩy đĩa sứ ra.
“Không được, quá lãng phí ! Ăn hết cho cô!” Cô thở phì phì khẽ mắng.
“Không cần.”
“Tiểu quỷ này, một phần cơm này đắt chết người, sao cháu lại không ăn hết……” Cô thật muốn đánh thằng nhóc này.
“Sao nào? Cô tiếc à? Vậy cô ăn đi.” Anh cố ý đẩy đĩa về phía cô.
Cô trừng anh một cái, cầm lấy đĩa. Anh kinh ngạc một giây, nhanh chóng giữ chặt đĩa, nhíu mày nói:“Cô muốn ăn thật à?”
“Ăn chứ, cho dù no chết cũng không thể lãng phí.” Cô nói như thể muốn chiến đấu với đồ ăn trên bàn, ăn từng miếng từng miếng.
“Cô như vậy rất giống bà cô thô tục.” Anh hừ nói.
“Cháu như vậy mới giống thằng nhóc thô tục, rõ ràng rất ngây thơ, còn cứ cố giả làm người lớn.” Cô cũng hừ anh.
“Cô nói tôi ngây thơ?” Anh nhíu mày.
“Đúng vậy, giống hệt như anh trai cháu, hai anh em đều là những thằng nhóc ngây thơ.” Cô lắc đầu.
“Anh tôi hai mươi bảy tuổi rồi! Sao có thể ngây thơ?” Anh lập tức kháng nghị cho mình.
“Hai mươi bảy tuổi thì sao nào? Cô không đắc tội với anh ta, mà anh ta lại luôn cố tình làm khó cô, tốt xấu gì cô cũng là cố vấn anh ta mời đến!” Nói đến Nam Cung Thần Võ, cô cũng ăn không vào nữa.
“Cô không biết cô đắc tội với anh ấy chỗ nào? Suy nghĩ kỹ lại xem! Nhất định là hành vi của cô có chỗ không đúng.”
Anh lạnh lùng vặn lại.
Làm hỏng dụng cụ, tùy tiện phê bình anh, chỉ trích thí nghiệm của anh, cô còn dám nói không biết cô làm sai chỗ nào?
“Cô có nghĩ rồi, khả năng duy nhất chính là……” Cô vừa nói vừa tới gần, hạ giọng nói:“Cô không cẩn thận nhìn thấy anh ta trần truồng!”
Anh sững sờ, ngây ngẩn cả người.
“Nhưng cũng đâu phải cô cố ý, ngày đó là tự anh ta không biết sao lại cởi sạch quần áo trong phòng thí nghiệm……”
Cô vừa nói vừa hoang mang nhìn anh, hỏi:“Ai, có phải anh cháu rất kỳ quái hay không, anh ta trước kia cũng thường như vậy sao? Vô duyên vô cớ cởi sạch quần áo?”
Anh á khẩu không trả lời được trừng mắt nhìn cô, lông mày bất giác nhướng lên, run rẩy.
Người phụ nữ này……
“Cô thực sự rất vô tội, đúng không? Ngày đó thực sự bị anh ta hù chết, cô còn lo lắng thân thể anh ta không bình thường, mới vội vã xông vào, không cẩn thận nhìn sạch bách.” Nói xong, cô lại bất đắc dĩ thở dài.
“Cho nên, cô…… cô nhìn thấy hết rồi à?” Anh hoảng hốt, trố mắt trừng cô.
“Không, trên người anh ta còn có vài mảnh quần áo che những nơi quan trọng……” Cô không cẩn thận hồi tưởng lại, thân thể Nam Cung Thần Võ trần trụi trắng nõn bỗng hiện lên trong đầu. Cô hoảng hốt, vội vàng làm bộ như không sao cả, lại nói tiếp:“À…… Cho dù nhìn thì cũng có gì hay chứ, chúng ta làm thí nghiệm trên cơ thể người, cô đã thấy cơ thể người nhiều rồi, không có gì phải ngạc nhiên……”
“Vậy sao? Vậy cô còn hét lên làm gì?” Anh tức giận hỏi lại.
“Hả? Làm sao cháu biết cô có hét? Anh cháu…… Nói cho cháu à?” Cô hốt hoảng, mặt bất giác đỏ ửng.
“Hừ, anh ấy nói cô rất sợ, giống như chưa thấy đàn ông trần truồng bao giờ.” Anh hừ nói.
“Cô……” Cô dừng lại. Cô đúng là chưa thấy đàn ông sống trần truồng!
Hử? Vẻ mặt đó của cô là gì? Anh hứng thú nghiền ngẫm, cố ý châm chọc hỏi:“Không thể nào? Cô cũng đã hai mươi chín tuổi rồi, chẳng lẽ còn chưa lên giường với đàn ông bao giờ à?”
Cô trợn mắt, mặt bỗng dưng đỏ ửng, hoảng loạn khiển trách:“Cháu…… Thằng nhóc này! Sao có thể hỏi…… Loại…… Loại chuyện của người lớn này hả?”
Phản ứng của cô bỗng chốc làm cho anh muốn cười, không khỏi nheo mắt lại, đùa cợt nói:“A a, thì ra cô thực sự chưa bao giờ có đàn ông!”
“Ai nói cô không có…… Được rồi, cô không có, vậy thì sao nào? Cô bận muốn chết, không có thời gian để ý tới đám đàn ông ngu ngốc đó.” Cô vốn không định thừa nhận, nhưng lại cảm thấy thừa nhận cũng sẽ không mất miếng thịt nào, huống hồ, đây cũng không phải chuyện gì kinh hãi.
“Tôi thấy là không có đàn ông thích cô thì có?” Anh cười nhạo.
“Cái gì?”
“Bề ngoài thực bình thường, cá tính giống đồ ngu ngốc, đàn ông bình thường tuyệt đối sẽ không thích cô.” Giọng điệu của anh chanh chua lại ác độc.
“Thằng nhóc này……” Tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Cũng khó trách anh tôi nhìn cô không vừa mắt, anh ấy ghét nhất là loại bình thường, ngu ngốc.” Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng nhìn cô vừa tức vừa há hốc mồm, khóe miệng nâng lên, bất giác nở nụ cười.
Lại còn nói cô là bình thường ngu ngốc?
Thằng nhóc chết tiệt này.
“Đủ rồi!” Cô bốc hỏa, tức giận dùng một tay kéo ghế dựa.“Tối nay cô chịu đủ cháu rồi, đừng náo loạn nữa, đi, cô đưa cháu về nhà.”
“Này, tôi còn muốn đến tới phòng nghiên cứu xem đồ phổ……” Anh nhíu mày.
“Cô còn lâu mới đưa cháu đi, cháu lập tức về nhà đi ngủ cho cô.” Cô cài cúc áo, thở phì phì cầm tay anh bước đi.
Không có việc gì mang thằng nhóc này đi ăn cơm làm gì cơ chứ? Tốn một đồng tiền còn bị thằng oắt con này chọc tức đến hộc máu.
“Tôi không về, Cao Lục, đưa tôi đi xem đồ phổ.” Nam Cung Thần Võ hất tay cô ra, lạnh lùng ra lệnh.
“Không được, cháu về nhà đi, mau nói cho cô biết nhà cháu ở đâu.” Cô không để ý tới anh, đi thẳng ra chỗ đỗ xe.
“Cô không hiểu, đồ phổ kia rất quan trọng với tôi.” Anh ở cô phía sau kêu lên.
“Thực buồn cười, cháu vội cái gì? Đó cũng không phải đồ phổ gien của cháu……” Cô quay đầu cười nhạo anh một tiếng, không ngờ nói xong quay đầu lại đâm đầu vào ngực một người đàn ông cao lớn.
“Ai ôi!” Cô hô nhỏ một tiếng, che mũi, lùi về phía sau một bước, vội vàng ngẩng đầu xin lỗi người kia:“Rất xin lỗi…… Rất xin lỗi……”
Nam Cung Thần Võ đen mặt, quả thực vô lực, người phụ nữ này dây thần kinh quá thô, người như thế sao có thể là giáo sư đại học nghiên cứu gien được?
Anh đang định mở miệng mắng cô đi đường cũng không nên hồn, lại bỗng phát hiện người đàn ông kia đang dùng vẻ mặt âm hiểm nhìn anh.
Khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, sắc mặt anh biến đổi, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Nguy rồi! Người này đến vì anh, nhưng vệ sĩ của anh tối nay lại không đi cùng……
Cao Lục lại còn không biết chết sống, vẻ mặt xin lỗi nói với tên kia:“Thật ngại quá, tôi không cẩn thận đâm vào anh, anh không sao chứ?”
Cô chưa nói xong, anh đã tiến lên giữ chặt lấy cô, vội vã nói:“Chúng ta đi!”
“Cái gì?” Cô quay đầu, không rõ vì sao.
“Đi mau là được rồi!” Anh tức giận đến hô to, lôi cô đi.
“Nhưng……” Cô ngây ngốc quay đầu, còn định nói với đối phương thêm một câu xin lỗi, lại thấy người nọ chậm rãi đưa tay vào ngực, lấy ra một khẩu súng.
Cô kinh hãi, quả thực choáng váng.
“Đi mau! Cao Lục!” Nam Cung Thần Võ dùng sức kéo cô chạy như điên về phía sau.
Nhưng bọn họ mới chạy vài bước, lại có thêm hai người đàn ông cao lớn chặn đầu.
“Shit!” Nam Cung Thần Võ khẽ mắng một tiếng, ngược lại kéo cô qua đường cái.
“A! Tiểu Võ…… Có xe, có xe –!” Cô kêu sợ hãi theo anh xông vào làn xe.
Anh không để ý tới cô, linh hoạt lách qua từng chiếc xe, len qua giữa khe hở.
Thật vất vả đi đến phố đối diện, nhìn lại, ba người kia đã đuổi theo tới đây.
Anh rùng mình, kéo cô chạy về phía trước.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Võ…… Những người đó…… muốn làm gì……” Cao Lục thở gấp, vừa chạy vừa hỏi.
“Bọn họ muốn bắt tôi!”
“Hả? Vì sao?”
“Đừng hỏi, cứ chạy là được rồi!” Anh quát, chạy thẳng về phía trước.
Nhưng anh còn nhỏ chân ngắn, không thể chạy nhanh được. Cao Lục quay đầu nhìn thấy ba người kia đã nhanh chóng tới gần. Đột nhiên dấy lên cảm giác muốn bảo về, nắm ngược lấy tay anh, tăng tốc chạy như điên.
Một hồi trượt đuổi, cô thơ gấp muốn chết, cũng phát hiện anh không chạy nổi nữa, vì thế một tay ôm lấy anh, chui vào một ngõ tối nhỏ bên phải.
“Buông tôi ra……” Anh khó thở giãy giụa.
“Suỵt! Đừng nói gì cả.” Cô khẽ trách, ngồi xuống phía sau một rương gỗ lớn, kéo anh vào trong lòng.
Anh xoay mình ngẩn ngơ, bởi vì má anh đang áp vào nơi mềm mại trước ngực cô.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim đập dồn dập lại mãnh liệt của cô truyền vào tai anh.
“Yên lặng…… Bọn chúng tới……” Cô cúi đầu dán bên tai anh nói nhỏ.
Dòng điện ấm áp tê dại từ tai truyền đến ngực anh, hại cả người anh run lên, không thể nhúc nhích.
Thình thịch!! Thình thịch!! Thình thịch!!
Tim cô đập thật ồn ào……
“Người đâu?” Ở cửa ngõ, truyền đến tiếng ba người kia nói chuyện.
“Không thấy.”
“Tìm mau, cấp trên nói rõ nhất định phải mang được thằng nhóc kia về.”
Nghe đến đó, hàng mày nhỏ của Nam Cung Thần Võ nhíu lại.
Quả nhiên là nhằm vào anh, người ra lệnh cho bọn họ là ai?
Trọng điểm là…… dường như bọn họ biết bí mật của anh……
Biết bí mật anh biến thành trẻ con!
“Còn người phụ nữ kia?”
“Cấp trên nói người phụ nữ kia là chuyên gia nghiên cứu gien, để hoàn thành kế hoạch rất cần cô ta, cho nên cũng phải đưa được cô ta về.”
Sắc mặt anh hơi thay đổi, những người này muốn bắt cả Cao Lục?
Cao Lục cũng kinh hãi, vì sao ngay cả cô cũng thành mục tiêu?
“Bọn họ chắc chắn ở quanh đây thôi, phân công nhau đi tìm, tuyệt đối phải tìm được bọn họ.”
Ba người nói xong liền tách ra tìm, trong đó có một người đi vào ngõ nhỏ.
Trời ạ, nên làm gì bây giờ?
Toàn thân Cao Lục căng lên, theo bản năng ôm Nam Cung Thần Võ càng chặt. Nam Cung Thần Võ ngửi được trên cơ thể cô mùi mồ hôi trộn với hương thơm nhàn nhạt của phụ nữ, trái tim vì thế mà hoảng hốt.
Phụ nữ……
Anh đã sáu năm chưa từng nghĩ đến ý nghĩa của danh xưng này. Kích tình và dục vọng giữa đàn ông và phụ nữ, từ sau khi anh bị biến thành trẻ con cũng biến mất theo.
Anh gần như đã quên lúc trước cùng đám bạn gái là cảm giác gì, cũng quên mình là đàn ông!
Có khi anh thực sự thực sợ hãi, sợ tất cả tri giác của mình sẽ dần dần đồng hóa cùng thân thể trẻ con này, sợ anh quên quan điểm và ý nghĩ một người đàn ông thành thục nên có.
Nhưng giờ phút này, ở trong lòng Cao Lục, linh hồn “đàn ông” trong cơ thể anh dường như thức tỉnh, dường như…… Sống lại……
Thấy người nọ sắp phát hiện bọn họ, Cao Lục vừa vặn ngắm đến một thanh gỗ bên chân, nghĩ rằng, chỉ có một người hẳn là có thể đối phó, vì thế cúi đầu nhỏ giọng dặn bên tai Nam Cung Thần Võ:“Chờ cô ngăn hắn lại, cháu hãy chạy đi!”
“Cô đừng……” Anh kinh hãi, ngẩng đầu. Nhưng chưa nói xong đã bị cô dùng tay che lại.
“Ngoan, làm theo lời cô, đến lúc dùng hết sức chạy là được.” Mặt cô gần sát anh, khẽ quát nhẹ.
Thình thịch! Thình thịch!
Tiết tấu mãnh liệt kia lại truyền vào trong tai anh. Lúc này anh mới nhận ra, thì ra…… tiếng tim đập dồn dập vừa rồi không phải của cô mà là chính anh.
Khi anh còn đang giật mình ngây ngẩn, cô đã nhặt thanh gỗ lên xông ra ngoài, dùng sức đánh về phía mặt người đàn ông kia.
Người đàn ông kia không ngờ từ trong bóng tối sẽ có người lao ra, không kịp né tránh, sườn mặt bị đánh trúng, đau đến cúi đầu lùi một bước.
Cao Lục nhân cơ hội hô to:“Tiểu Võ, đi mau!”
Người phụ nữ ngốc này…… Nam Cung Thần Võ nhìn cô chằm chằm nhưng không động đậy.
Người đàn ông kia nổi giận, đưa tay muốn giằng lấy thanh gỗ của Cao Lục. Cao Lục dùng hết toàn lực chống trả, lại hét lên:“Cháu chạy mau đi!”
Người đàn ông kia quá tức giận đã quên lời dặn dò của đồng bọn, nhấc chân đá vào bụng cô. Cô gập người lại, đau đến mức sắp ngất xỉu. Nhưng thấy người nọ xoay người muốn đánh về phía Nam Cung Thần Võ, cô chịu đau ôm chặt lấy đùi người nọ, không cho hắn tiến lên.
“Không được chạm vào thằng bé.” Cô hô to.
“Con đàn bà này!” Người đàn ông kia gầm lên một tiếng, bàn tay to bổ về phía sau gáy cô.
“A!” Cô chỉ cảm thấy gáy đau đớn, cảnh vật trước mắt mờ ảo không rõ.
“Cao Lục!”
Tiếng hô kinh hãi của Tiểu Võ trở nên thật xa xôi. Cô cố gắng chống đỡ ý thức, mở nửa mắt nhìn người đàn ông kia đi về phía cậu, trong lòng sốt ruột vạn phần.
Đúng lúc này, vang lên một tiếng ‘bụp’ nặng nề ngắn ngủi. Cô mơ hồ thấy thân thể người đàn ông kia dường như run lên một chút, sau đó, dùng một giọng nói hoảng sợ nói:“Mày…… thằng nhóc này……”
Tiểu Võ bị làm sao? Sao lại thế này? Cô muốn ngẩng đầu nhìn xem, nhưng Tiểu Võ bị thân hình cao lớn của người nọ che mất, mà tầm mắt của cô cũng đã mơ hồ không thấy rõ nữa.
“Đi chết đi!” Giọng trẻ con lại âm trầm lạnh lùng hừ nhẹ.
Tiếp theo, người đàn ông kia ngã về phía sau.
Ý thức của cô cũng tan rã, ngay trước khi cô bị bóng tối nuốt mất, Tiểu Võ xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của cô, trong tay cầm cái gì đó……
Cái gì đó…… Giống súng……
Tác giả :
Bồng Vũ