[Hệ Liệt Ma Mị Tứ Công Tử] Chủ Tử Xấu Xa
Chương 8
Hồng Liên cố ý cúi đầu tiêu sái đi ở phía trước, cũng chả thèm quan sát so sánh xem nữ tử đang đi phía sau có bao nhiêu cao nhã xinh đẹp, còn mình thì bao nhiêu bình thường vô vị, bởi vì trọng điểm là, nàng ấy là vị hôn thê Nguyệt Hiên Hoa, mà nàng chẳng qua chỉ là một bạn đồng giường hèn mọn thậm chí còn bị người khác khinh thường.
Đột nhiên thấy ánh mắt cảm thông của những nha hoàn mà nàng gặp trên đường đi, Hồng Liên hiểu được rằng nếu mình vẫn muốn sống tốt thì không nên xem đây là một sự đả kích nặng nề.
đi đến trước cửa một gian phòng xinh đẹp, Hồng Liên chậm rãi quay lại nhìn Mộ Quân nói: “Tiểu thư, mời người nghỉ ngơi cho thật tốt, lúc nào bữa tối xong, sẽ có nha hoàn đến gọi người dùng bữa.”
“Được!” Mộ Quân tao nhã nhưng lãnh đạm nhẹ thốt, hàm chứa biểu hiện thân phận khác biệt giữa hai người, “À này!” Mộ Quân gọi Hồng Liên đang chuẩn bị đi ra ngoài lại.
“Dạ.”
“Ta thật cảm tạ mấy ngày nay ngươi quan tâm chiếu cố vị hôn phu của ta. Nhưng hiện tại ta đã đến đây rồi, tự ta sẽ chăm sóc hắn cho tốt, cho nên ngươi không cần lo lắng nữa. Ta sẽ cho ngươi một ít bạc có thể giúp cho ngươi nửa đời sau không phải lo lắng gì, nếu ngươi muốn lập gia đình, ta cũng sẽ thay ngươi an bài tốt đẹp.”
“Đây là ý của thiếu gia sao?” Hồng Liên làm bộ như không có việc gì, hỏi.
Mộ Quân biết nàng trúng kế, thế là càng giả bộ thêm vài giọt dấm chua vào giọng nói, “Ba cái loại chuyện này đương nhiên nam nhân nào cũng ngượng miệng chả muốn nói, dù sao hắn cũng có trách nhiệm đối với ngươi, tóm lại là không thể cứ nói không cần thì sẽ bỏ mặc không quan tâm, mà ta thân là thê tử xứng danh với hắn, tất nhiên là muốn thay hắn phân giải ưu phiền lao khổ rồi.”
“Tiểu thư, chuyện của ta không cần người quan tâm rồi dẫn đến phiền não quá, ta sẽ tự mình an bài tương lai của mình.” Hồng Liên xoay người chậm rãi rời đi, nàng hiểu bước kế tiếp mình nên làm như thế nào rồi.
Nên nhận thức rõ lại xem thân phận vốn dĩ của nàng là gì.
Hay có thể nói là...... Nên nhận thức rõ ràng là mình lại sắp sửa bị từ bỏ đi.
Chẳng qua lần này bị vứt bỏ, điều tàn nhẫn nhất là nỗi đau cắt sâu vào tim nàng, mà máu ở vết thương có muốn cho người khác thấy cũng thấy không được.
Nàng có dự cảm lần này nàng sẽ vạn kiếp bất phục, dù sao mất đi trái tim rồi thì con người ta muốn sống tiếp tục như thế nào đây?
-------------------------
Cuối cùng cũng đã dàn xếp tốt đẹp việc ăn ở của thiên kim tiểu thư quen được chiều chuộng, bởi vì tuy rằng Nguyệt Hiên Hoa nói chung cũng không thật sự đem Mộ Quân an bài ở trong phòng của mình, mà sắp xếp để nàng ở trong một gian nhà đồng dạng ở gần đó được bày biện trang trí xa hoa chả kém thìphòng ngủ chính của môn chủ, nhưng cũng chính vì vậy mà Mộ Quân khủng hoảng rồi sai bảo nàng tới lui liên tục, cũng thật làm nàng mệt muốn chết luôn.
Bởi vì trong gian phòng môn chủ, vì để có thể hưởng thụ đầy đủ quyền riêng tư, còn có thể tùy lúc mà hưởng dụng thân thể nàng, Nguyệt Hiên Hoa chỉ giữ một nha hoàn câm điếc và một nô tỳ điếc thôi.
Hai người kia đã đi theo Nguyệt Hiên Hoa từ rất lâu, từ lúc mới tới Hồng Liên vẫn rất muốn kết thân với bọn họ một chút, nhưng không biết có phải là họ khinh thường nàng hay không hay là do mệnh lệnh của Nguyệt Hiên Hoa, mà hai người này cứ thấy nàng thì ngoài việc duy trì thái độ lễ phép cơ bản gật đầu một cái, còn sau đó thì lại tiếp tục làm việc của mình.
Có lẽ thuộc hạ như vậy mới là kiểu mà Nguyệt Hiên Hoa cần, nhưng mà Hồng Liên lại có một cảm thụ khác biệt bởi thấy đây là lòng tốt của hắn.
Có lẽ giống như Lôi đại ca đã từng nói, tuy rằng bề ngoài Nguyệt Hiên Hoa lãnh khốc vô tình như vậy, nhưng kỳ thật bên trong vẫn là một người có tấm lòng hảo tâm.
Cho nên mới làm những chuyện như vậy, tỷ như đem những người bất hạnh mang theo bên người mình.
Hồng Liên cũng chú ý thấy rằng hắn cũng chưa bao giờ đặc biệt kiếm chuyện làm khó dễ bọn họ, nhưng lão yêu ma này thật ra chuyên khủng bố nàng, vạch lá tìm sâu, bới móc tật xấu của nàng.
Trở lại phòng nàng, tuy rằng không lớn nhưng vẫn được hắn phái người bố trí theo kiểu hắn thích, đồ vật sử dụng các loại đều là cao cấp nhất, trân quý nhất, giống như nàng là nữ nhân bảo bối nhất của hắn vậy, nên muốn đem hết thảy những thứ tốt nhất đẹp nhất trên khắp thiên hạ mà đưa cho nàng.
Điều này rất kỳ lạ, bởi vì quá lắm thì nàng cũng chỉ là nha hoàn kiêm bạn đồng giường với hắn.
Hồng Liên tháo xuống mái tóc bị buộc chặt suốt ngày, rồi mới tắm rửa thật kỹ để tẩy đi mệt nhọc toàn thân, mặc vào một cái áo bông vải đã cũ, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn.
Cầm lấy quyển sách mình thích xem, nàng lẳng lặng đọc qua từng trang sách, đây là việc nàng thích làm nhất trước khi đi ngủ, có thể từ từ đợi cho cơn buồn ngủ kéo đến rồi cứ tự nhiên như vậy mà ngủ thiếp đi.
Ước chừng sau một canh giờ, nàng bắt đầu cảm thấy mình ngáp dài liên tục, nàng rất hoan nghênh loại cảm giác này bởi vì điều này cho biết rằng tối nay nàng có thể ngủ một giấc thật dài thật sâu, khôngcần trăn trở nghĩ ngợi về nam nhân kia, lại càng không mông lung phỏng đoán xem bọn họ bây giờ đang làm gì.
Hồng Liên nhắm hai mắt lại, sắp sửa tiến vào mộng đẹp ngọt ngào, quyển sách trên tay cũng đã được đặt ở ngực, theo nhịp hô hấp của nàng mà lên cao xuống thấp, nhưng mà nàng lại cảm giác hình như có tiếng bước chân đến gần.
Cửa chậm rãi được mở ra, một bóng người cao lớn bước vào, đứng ở cạnh giường lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
Trong bóng đêm, ánh trăng ngoài cửa chiếu rọi lên thân mình của nam nhân này, một đầu tóc dài trắng ánh kim tiết lộ thân phận của hắn.
Hồng Liên không động đậy mà chỉ lẳng lặng nằm trên giường, một phần là vì nàng đang rất muốn ngủ, mặt khác là vì vẻ mặt của hắn.
“Ngươi còn muốn tới tìm ta làm chi? không phải ngươi đã có Ngải cô nương xinh đẹp làm bạn rồi sao?” Nàng cứ tự nhủ rằng mình không nên để giọng nói toát ra âm điệu ghen tuông, nhưng vẫn bất giác để lộ ra.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ trào phúng hoặc phản kích lại như từ trước tới nay, nhưng ngoài ý nghĩ của nàng, hắn lại im lặng, cứ đứng ở bên kia nhìn nàng chăm chú giống như một du hồn.
Vì sao hắn lại lộ ra vẻ mặt cô đơn tịch mịch như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì hắn cảm thấy vắng vẻ cô đơn, mới muốn tới tìm nàng?
thật sự là kỳ quái, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng không như trước đây, bây giờ nàng dường như đãđọc hiểu được tâm của hắn.
hắn không mở miệng, là đang chờ đợi nàng tiếp nhận hắn.
Biết rõ không nên mềm lòng nữa, nhưng câu hỏi vẫn bật ra khỏi miệng, “Làm sao vậy?”
“Ngươi biết rõ ta phải ôm ngươi mới ngủ được.” Giọn hắn mang đầy trách cứ.
“Ta biết, nhưng mà ngươi nên bỏ thói quen này.”
“Ta sẽ không sửa.”
“Ta không có khả năng từ nay về sau tối nào cũng ngủ giữa hai vợ chồng ngươi được.” Lúc nàng nói ra những lời này, chính nàng cũng cảm thấy mắc cười.
Nàng nhắm hai mắt lại, hy vọng hắn biết khó mà rút lui.
“Vậy thì có sao? Ta muốn ôm ngươi ngủ.”
Nàng rất muốn cười nhạo hắn sao mà giống trẻ con thế, nhưng lại cảm giác được cái giường truyền tới một chấn động không nhỏ.
“Ngươi làm gì đó?”
Nguyệt Hiên Hoa ngang ngược vươn hai tay gắt gao ôm nàng vào lòng, thỏa mãn hít một hơi thật sâu hương thơm tươi mát từ thân thể mới vừa tắm của nàng, hắn vén mái tóc dài của nàng sang một bên, đặt môi hôn lên cổ nàng.
Nàng không tự chủ được mà run run, lúc này cơn buồn ngủ nồng đậm lại đánh úp về phía nàng lần nữa, làm nàng giơ tay muốn cản không cho hắn làm cái gì.
“Hồng Liên......” hắn nhẹ nhàng gọi, hai tay chậm rãi di chuyển trên thân thể nàng, dục vọng cơ thể hắnbởi vì mùi thơm của cơ thể nàng mà dần dần cứng lên, áp sát vào mông nàng.
Hồng Liên không nghĩ rằng mình nên cự tuyệt hắn, bởi vì lúc ở trong ngực hắn, nàng luôn luôn cảm nhận được cảm giác hạnh phúc và an toàn.
“Đáp ứng ta, vĩnh viễn cũng không rời khỏi ta.” Bàn tay to lớn của hắn bao lấy bộ ngực sữa mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác được ngực nàng nổi lên phản ứng ở trong lòng bàn tay hắn.
“Ngươi sao có thể quyết định tương lai của ta như vậy được?” Nàng thì thào nói nhỏ, vuốt ve của hắnlàm nàng rất thoải mái, toàn thân như nhẹ nhàng phiêu lãng.
“Đương nhiên được, bắt đầu từ lúc ta nhìn thấy ngươi, ta chỉ biết rằng ta muốn ngươi.”
Trả lời hắn là một khoảng im lặng.
Nguyệt Hiên Hoa nhìn chăm chú vào vẻ mặt lúc ngủ vô cùng xinh đẹp thánh thiện của nàng, tưởng như đối nàng mà nói, giấc ngủ là một chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, mà hạnh phúc của nàng đối với hắn mà nói, cũng là chuyện trọng yếu nhất.
hắn đem mặt mình nhẹ nhàng dán lên trên gương mặt non mịn của nàng, cuối cùng cũng che dấu không được yếu ớt trong lòng mà thốt ra lời tình cảm, “Ta thật lòng nói đó, chưa bao giờ nàng nghe được ta nói những lời này đâu.”
Nếu ngày hôm qua tất cả chỉ là một giấc mộng, Hồng Liên cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc cho lắm, bởi vì hôm nay Nguyệt Hiên Hoa lại khôi phục dáng vẻ nam nhân kiên cường như trước kia, chả thấy bóng dáng của cậu bé yếu ớt và tình cảm ngày hôm qua đâu nữa.
Nàng thi triển tay nghề tuyệt diệu khiến cho nam chủ nhân của đại trạch và nữ chủ nhân tương lai ăn đến thật no, làm cho Mộ Quân ngạc nhiên hô lên liên tục, mà vẫn còn muốn Hồng Liên đem thêm rượu lấy thêm thức ăn, thế nên lại đưa tới vẻ mặt khó coi của Nguyệt Hiên Hoa.
“Chàng thật sự là hơi quá đáng nha, cư nhiên đem một đầu bếp giỏi như vậy để bên cạnh một mình hưởng thụ.” Mộ Quân bất mãn oán giận.
Nguyệt Hiên Hoa bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, “Hưởng thụ sao? thật là hưởng thụ nha.”
Trong lời nói của hắn mang đầy ý mập mờ, ánh mắt nóng rực từ đầu tới cuối không hề rời khỏi người của nữ tử đang đứng ở một bên, kể từ khi nàng vừa xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Hay là để nàng đến ở trong điếm của ta......”
“Dù gì nàng cũng sẽ không đi đâu hết.” hắn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt Mộ Quân.
“Ôi! Đừng keo kiệt vậy chứ, ta sẽ không bạc đãi nàng, ta sẽ đưa giá thật cao.”
“Nàng phải hầu hạ ta.”
Mộ Quân trừng mắt liếc hắn một cái.
Tên này bị sao vậy? không phải nói sẽ cùng nàng diễn tuồng sao? Sao bây giờ lại làm ngược lại thế!
Bất quá, nàng sẽ không phản phúc bất thường giống hắn vậy, nếu nàng đã nhận tiền của hắn thì đương nhiên sẽ làm việc chu đáo nha!
Mộ Quân đột nhiên bước qua ngồi thân mật lên đùi Nguyệt Hiên Hoa, hai tay choàng qua cổ hắn, làm hại ly rượu hắn đã đưa đến tận miệng chẳng những không uống được mà còn thiếu điều sóng sánh tràn ra ngoài.
“Ngươi......”
“Đáng ghét ghê! Đừng nói với ta là trong lòng chàng có nàng ấy nha? Vậy chàng đặt vị hôn thê là ta đây ở đâu trong lòng vậy? Chàng nói xem! Ta không đồng ý đâu nha, chàng đã nói trong lòng chàng nàng ấy không có ý nghĩa gì, hiện tại ngay cả ta vốn đã muốn vì chàng mà quan tâm sắp xếp cho nàng ấy một chút, chàng lại còn luyến tiếc không cho nàng ấy rời đi. Chàng nhất định là đã dối gạt ta.”
Nguyệt Hiên Hoa trợn mắt nhìn Mộ Quân. Nàng có biết diễn như vậy là rất khoa trương hay không? Như vậy làm sao có thể lừa một người thông minh như Hồng Liên?
Kỳ thật Nguyệt Hiên Hoa lo lắng là thừa, bởi vì ngọn lửa ghen tị đã bùng cháy che mờ mắt Hồng Liên, nàng căn bản không nhận ra các hành động rất khoa trương của Mộ Quân, chỉ cảm thấy hai người trước mắt ôm dính nhau một chỗ trông vô cùng gai mắt.
Hồng Liên, sự tình đã rành rành trước mắt, ngươi còn lưu luyến cái gì? Nên hạ quyết tâm đưa ra quyết định ngay lúc này. Tuy rằng trong lòng Hồng Liên đầy bi thương ai oán, nhưng nàng thấy thật may mắn khi biểu hiện của mình thật sự dũng cảm.
Nàng không để cho nước mắt chảy ra, như vậy sẽ càng làm cho nàng hoàn toàn mất mặt, nhưng mà nàng không thể cứ duy trì mãi vậy được.
Nguyệt Hiên Hoa đang đợi Hồng Liên phát điên, chỉ cần nàng biểu hiện một tia phẫn nộ, chỉ cần một tia mà thôi, là hắn có thể hiểu được trong lòng nàng có hắn.
Nhưng cái mà hắn nhận được chính là hành động Hồng Liên xoay người rời đi, để mặc hắn và Mộ Quân đang diễn tuồng đến vô cùng cao hứng.
“Oa! Nữ nhân vật chính bỏ đi rồi, như vậy làm sao diễn tiếp đây a?” nàng còn chưa diễn đến pha hấp dẫn nhất nữa kìa!
Nguyệt Hiên Hoa đem nữ nhân đang dính ở trên người hắn đặt qua một bên, không nói gì mà tiếp tục buồn bã uống rượu.
Mộ Quân lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, “Ngươi vì cái gì mà yếu ớt như vậy? Gọn gàng dứt khoát nói ra với nàng tình cảm của ngươi chẳng phải là tốt hơn sao?”
hắn lại uống thêm một chén rượu.
“Ngươi sợ nàng?”
Những lời này làm hắn có chút phản ứng, nhưng dù vậy hắn vẫn còn không chịu trả lời, lại tiếp tục uống rượu.
“Nghe ta khuyên nè, đừng tiếp tục như vậy nữa, hãy đi theo nàng giải thích cho rõ ràng, rồi nói với nàng rằng ngươi đối với nàng là yêu.”
“Ta sẽ không yêu người đã từng thuộc về kẻ khác.” Nguyệt Hiên Hoa lạnh lùng nói.
“Là sẽ không, hay là không dám?”
“Có gì khác nhau sao? Cũng không có thể.”
“Tuyệt đối đến vậy sao? Trừ phi ngươi vô tình vô huyết.”
“Ta là người thế mà.”
“Phải không?”
“Đừng quên ta là quỷ.”
“Ác! Là kẻ ác!” Mộ Quân khinh thường nhướng cặp mày liễu xinh đẹp, “vậy mà ta còn nghĩ rằng ngươi là tiểu hài tử ngây thơ!”
“Ngươi!” Nguyệt Hiên Hoa trừng mắt nhìn nàng liếc một cái.
Nếu không phải bởi vì nàng có một ngọn núi cứng rắn phía sau để dựa vào, nữ nhân này cho dù là ân nhân cứu mạng của hắn thì sao chứ? nói năng lỗ mãng kiểu này sẽ đưa đến một kết cục tuyệt đối là rất thảm.
“Ta hỏi ngươi, mặt mũi quan trọng, hay là hạnh phúc quan trọng?” Mộ Quân lẳng lặng hỏi, trên mặt biểu hiện vẻ như đang rất để ý phân tích nghiêm túc.
hắn trầm mặc.
Nàng bất lực thở dài, “Được rồi! Ta nói đơn giản một chút, chẳng phải là ngươi tính rốt cuộc sẽ vẫn cùng nàng dây dưa hay sao?”
“Cho đến khi ta chết.” Những lời này của hắn được nói ra thập phần mau lẹ, ngoan cường, chuẩn xác.
Đứa ngốc! Vậy mà còn mạnh miệng nói rằng không có yêu thương người ta! Nam nhân thật sự là mộtđộng vật sĩ diện đến chết.
“Nếu như vậy, vì sao còn muốn quanh co lòng vòng một vòng lớn chi cho mệt vậy, sao không gọn gàng dứt khoát cưới nàng luôn?”
Cái chén trong tay Nguyệt Hiên Hoa dừng ở giữa không trung, vẻ mặt giống như là nghe được chuyện gì kinh thiên động địa vô cùng khiếp sợ, “Cưới nàng?”
“Đúng vậy! Phương pháp tốt nhất để một nam nhân có thể thiên kinh địa nghĩa* (= chuyện hiển nhiên, trời đất chứng giám) có được một nữ nhân chính là cưới nàng, hơn nữa thật không công bình là, chỉ có ngươi là có thể hưu nàng hoặc không cần nàng, chứ nàng lại không có biện pháp để hưu ngươi. khôngchỉ như thế, nàng còn phải số khổ thay ngươi sinh tiểu hài tử, làm vú em cho con, còn không thể đi ra ngoài để quen biết nam nhân khác, bằng không sẽ bị bắt bỏ rọ dìm nước đến chết, thật sự là một chế độ hôn nhân không công bình, tập cho thiên hạ kinh thường nữ tử, rốt cuộc thì loại chuyện này là do đại nam nhân nào nghĩ ra được vậy...... Ê! Ta còn chưa nói xong, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Mộ Quân trừng mắt nhìn theo bóng dáng đang nhanh chóng biến mất của hắn, chậm rãi lộ ra tươi cười, gật gật đầu, “Đúng đó, đúng đó! Kẻ sĩ có thể dạy ( Nguyên văn: “Nho tử khả giáo dã” – con nhà Nho giáo có thể dạy dỗ được), nhanh đi theo nàng mà cầu thân đi, bởi vì chẳng những ngươi biểu lộ rõ rằng ngươi yêu ‘nô lệ’ kia, đến nỗi cái chuyện “lấy thân báo đáp” mà còn có thể nghĩ ra được để buộc nàng mà, ta cũng có thể nhanh chóng lấy được từ ngươi một bao thư ‘nặng’ phí mai mối nha.”
Mộ Quân liên tưởng đến thỏi bạc trắng bóng, liền càng cười càng vui vẻ.
Ngay sau đó, nàng ngửi được một cỗ mùi thuốc quen thuộc xuất hiện trong không khí đêm thu, tế bào mẫn cảm toàn thân lập tức nổi lên phản ứng.
“Hương vị này......”
Mộ Quân như là bị điện giật* (tác giả viết vậy à nha, không phải tui phang đâu), xoay người có ý định chạy từ từ trở về phòng, vừa mới mở cửa phòng ra liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú chán thối đến không thể chịu được xuất hiện ở trước mắt.
“Chơi đủ chưa?” Thanh âm buốt rét âm hàn như là đến từ địa ngục làm người ta nổi hết da gà gai ốc, chân tay thì mềm nhũn.
“A!”
Nàng xoay người muốn bỏ chạy, lại bị cánh tay nhanh hơn một bước vươn ra ôm phía sau cổ, kéo vào, đóng cửa lại.
“Còn muốn chạy?”
“Cứu mạng a!”
Rồi ngay sau đó là một sự im lặng như tờ làm cho người ta nghĩ rằng trong phòng chắc đã phát sinh ra một án giết người thật bi bi thảm thảm.
Đột nhiên thấy ánh mắt cảm thông của những nha hoàn mà nàng gặp trên đường đi, Hồng Liên hiểu được rằng nếu mình vẫn muốn sống tốt thì không nên xem đây là một sự đả kích nặng nề.
đi đến trước cửa một gian phòng xinh đẹp, Hồng Liên chậm rãi quay lại nhìn Mộ Quân nói: “Tiểu thư, mời người nghỉ ngơi cho thật tốt, lúc nào bữa tối xong, sẽ có nha hoàn đến gọi người dùng bữa.”
“Được!” Mộ Quân tao nhã nhưng lãnh đạm nhẹ thốt, hàm chứa biểu hiện thân phận khác biệt giữa hai người, “À này!” Mộ Quân gọi Hồng Liên đang chuẩn bị đi ra ngoài lại.
“Dạ.”
“Ta thật cảm tạ mấy ngày nay ngươi quan tâm chiếu cố vị hôn phu của ta. Nhưng hiện tại ta đã đến đây rồi, tự ta sẽ chăm sóc hắn cho tốt, cho nên ngươi không cần lo lắng nữa. Ta sẽ cho ngươi một ít bạc có thể giúp cho ngươi nửa đời sau không phải lo lắng gì, nếu ngươi muốn lập gia đình, ta cũng sẽ thay ngươi an bài tốt đẹp.”
“Đây là ý của thiếu gia sao?” Hồng Liên làm bộ như không có việc gì, hỏi.
Mộ Quân biết nàng trúng kế, thế là càng giả bộ thêm vài giọt dấm chua vào giọng nói, “Ba cái loại chuyện này đương nhiên nam nhân nào cũng ngượng miệng chả muốn nói, dù sao hắn cũng có trách nhiệm đối với ngươi, tóm lại là không thể cứ nói không cần thì sẽ bỏ mặc không quan tâm, mà ta thân là thê tử xứng danh với hắn, tất nhiên là muốn thay hắn phân giải ưu phiền lao khổ rồi.”
“Tiểu thư, chuyện của ta không cần người quan tâm rồi dẫn đến phiền não quá, ta sẽ tự mình an bài tương lai của mình.” Hồng Liên xoay người chậm rãi rời đi, nàng hiểu bước kế tiếp mình nên làm như thế nào rồi.
Nên nhận thức rõ lại xem thân phận vốn dĩ của nàng là gì.
Hay có thể nói là...... Nên nhận thức rõ ràng là mình lại sắp sửa bị từ bỏ đi.
Chẳng qua lần này bị vứt bỏ, điều tàn nhẫn nhất là nỗi đau cắt sâu vào tim nàng, mà máu ở vết thương có muốn cho người khác thấy cũng thấy không được.
Nàng có dự cảm lần này nàng sẽ vạn kiếp bất phục, dù sao mất đi trái tim rồi thì con người ta muốn sống tiếp tục như thế nào đây?
-------------------------
Cuối cùng cũng đã dàn xếp tốt đẹp việc ăn ở của thiên kim tiểu thư quen được chiều chuộng, bởi vì tuy rằng Nguyệt Hiên Hoa nói chung cũng không thật sự đem Mộ Quân an bài ở trong phòng của mình, mà sắp xếp để nàng ở trong một gian nhà đồng dạng ở gần đó được bày biện trang trí xa hoa chả kém thìphòng ngủ chính của môn chủ, nhưng cũng chính vì vậy mà Mộ Quân khủng hoảng rồi sai bảo nàng tới lui liên tục, cũng thật làm nàng mệt muốn chết luôn.
Bởi vì trong gian phòng môn chủ, vì để có thể hưởng thụ đầy đủ quyền riêng tư, còn có thể tùy lúc mà hưởng dụng thân thể nàng, Nguyệt Hiên Hoa chỉ giữ một nha hoàn câm điếc và một nô tỳ điếc thôi.
Hai người kia đã đi theo Nguyệt Hiên Hoa từ rất lâu, từ lúc mới tới Hồng Liên vẫn rất muốn kết thân với bọn họ một chút, nhưng không biết có phải là họ khinh thường nàng hay không hay là do mệnh lệnh của Nguyệt Hiên Hoa, mà hai người này cứ thấy nàng thì ngoài việc duy trì thái độ lễ phép cơ bản gật đầu một cái, còn sau đó thì lại tiếp tục làm việc của mình.
Có lẽ thuộc hạ như vậy mới là kiểu mà Nguyệt Hiên Hoa cần, nhưng mà Hồng Liên lại có một cảm thụ khác biệt bởi thấy đây là lòng tốt của hắn.
Có lẽ giống như Lôi đại ca đã từng nói, tuy rằng bề ngoài Nguyệt Hiên Hoa lãnh khốc vô tình như vậy, nhưng kỳ thật bên trong vẫn là một người có tấm lòng hảo tâm.
Cho nên mới làm những chuyện như vậy, tỷ như đem những người bất hạnh mang theo bên người mình.
Hồng Liên cũng chú ý thấy rằng hắn cũng chưa bao giờ đặc biệt kiếm chuyện làm khó dễ bọn họ, nhưng lão yêu ma này thật ra chuyên khủng bố nàng, vạch lá tìm sâu, bới móc tật xấu của nàng.
Trở lại phòng nàng, tuy rằng không lớn nhưng vẫn được hắn phái người bố trí theo kiểu hắn thích, đồ vật sử dụng các loại đều là cao cấp nhất, trân quý nhất, giống như nàng là nữ nhân bảo bối nhất của hắn vậy, nên muốn đem hết thảy những thứ tốt nhất đẹp nhất trên khắp thiên hạ mà đưa cho nàng.
Điều này rất kỳ lạ, bởi vì quá lắm thì nàng cũng chỉ là nha hoàn kiêm bạn đồng giường với hắn.
Hồng Liên tháo xuống mái tóc bị buộc chặt suốt ngày, rồi mới tắm rửa thật kỹ để tẩy đi mệt nhọc toàn thân, mặc vào một cái áo bông vải đã cũ, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn.
Cầm lấy quyển sách mình thích xem, nàng lẳng lặng đọc qua từng trang sách, đây là việc nàng thích làm nhất trước khi đi ngủ, có thể từ từ đợi cho cơn buồn ngủ kéo đến rồi cứ tự nhiên như vậy mà ngủ thiếp đi.
Ước chừng sau một canh giờ, nàng bắt đầu cảm thấy mình ngáp dài liên tục, nàng rất hoan nghênh loại cảm giác này bởi vì điều này cho biết rằng tối nay nàng có thể ngủ một giấc thật dài thật sâu, khôngcần trăn trở nghĩ ngợi về nam nhân kia, lại càng không mông lung phỏng đoán xem bọn họ bây giờ đang làm gì.
Hồng Liên nhắm hai mắt lại, sắp sửa tiến vào mộng đẹp ngọt ngào, quyển sách trên tay cũng đã được đặt ở ngực, theo nhịp hô hấp của nàng mà lên cao xuống thấp, nhưng mà nàng lại cảm giác hình như có tiếng bước chân đến gần.
Cửa chậm rãi được mở ra, một bóng người cao lớn bước vào, đứng ở cạnh giường lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
Trong bóng đêm, ánh trăng ngoài cửa chiếu rọi lên thân mình của nam nhân này, một đầu tóc dài trắng ánh kim tiết lộ thân phận của hắn.
Hồng Liên không động đậy mà chỉ lẳng lặng nằm trên giường, một phần là vì nàng đang rất muốn ngủ, mặt khác là vì vẻ mặt của hắn.
“Ngươi còn muốn tới tìm ta làm chi? không phải ngươi đã có Ngải cô nương xinh đẹp làm bạn rồi sao?” Nàng cứ tự nhủ rằng mình không nên để giọng nói toát ra âm điệu ghen tuông, nhưng vẫn bất giác để lộ ra.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ trào phúng hoặc phản kích lại như từ trước tới nay, nhưng ngoài ý nghĩ của nàng, hắn lại im lặng, cứ đứng ở bên kia nhìn nàng chăm chú giống như một du hồn.
Vì sao hắn lại lộ ra vẻ mặt cô đơn tịch mịch như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì hắn cảm thấy vắng vẻ cô đơn, mới muốn tới tìm nàng?
thật sự là kỳ quái, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng không như trước đây, bây giờ nàng dường như đãđọc hiểu được tâm của hắn.
hắn không mở miệng, là đang chờ đợi nàng tiếp nhận hắn.
Biết rõ không nên mềm lòng nữa, nhưng câu hỏi vẫn bật ra khỏi miệng, “Làm sao vậy?”
“Ngươi biết rõ ta phải ôm ngươi mới ngủ được.” Giọn hắn mang đầy trách cứ.
“Ta biết, nhưng mà ngươi nên bỏ thói quen này.”
“Ta sẽ không sửa.”
“Ta không có khả năng từ nay về sau tối nào cũng ngủ giữa hai vợ chồng ngươi được.” Lúc nàng nói ra những lời này, chính nàng cũng cảm thấy mắc cười.
Nàng nhắm hai mắt lại, hy vọng hắn biết khó mà rút lui.
“Vậy thì có sao? Ta muốn ôm ngươi ngủ.”
Nàng rất muốn cười nhạo hắn sao mà giống trẻ con thế, nhưng lại cảm giác được cái giường truyền tới một chấn động không nhỏ.
“Ngươi làm gì đó?”
Nguyệt Hiên Hoa ngang ngược vươn hai tay gắt gao ôm nàng vào lòng, thỏa mãn hít một hơi thật sâu hương thơm tươi mát từ thân thể mới vừa tắm của nàng, hắn vén mái tóc dài của nàng sang một bên, đặt môi hôn lên cổ nàng.
Nàng không tự chủ được mà run run, lúc này cơn buồn ngủ nồng đậm lại đánh úp về phía nàng lần nữa, làm nàng giơ tay muốn cản không cho hắn làm cái gì.
“Hồng Liên......” hắn nhẹ nhàng gọi, hai tay chậm rãi di chuyển trên thân thể nàng, dục vọng cơ thể hắnbởi vì mùi thơm của cơ thể nàng mà dần dần cứng lên, áp sát vào mông nàng.
Hồng Liên không nghĩ rằng mình nên cự tuyệt hắn, bởi vì lúc ở trong ngực hắn, nàng luôn luôn cảm nhận được cảm giác hạnh phúc và an toàn.
“Đáp ứng ta, vĩnh viễn cũng không rời khỏi ta.” Bàn tay to lớn của hắn bao lấy bộ ngực sữa mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác được ngực nàng nổi lên phản ứng ở trong lòng bàn tay hắn.
“Ngươi sao có thể quyết định tương lai của ta như vậy được?” Nàng thì thào nói nhỏ, vuốt ve của hắnlàm nàng rất thoải mái, toàn thân như nhẹ nhàng phiêu lãng.
“Đương nhiên được, bắt đầu từ lúc ta nhìn thấy ngươi, ta chỉ biết rằng ta muốn ngươi.”
Trả lời hắn là một khoảng im lặng.
Nguyệt Hiên Hoa nhìn chăm chú vào vẻ mặt lúc ngủ vô cùng xinh đẹp thánh thiện của nàng, tưởng như đối nàng mà nói, giấc ngủ là một chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, mà hạnh phúc của nàng đối với hắn mà nói, cũng là chuyện trọng yếu nhất.
hắn đem mặt mình nhẹ nhàng dán lên trên gương mặt non mịn của nàng, cuối cùng cũng che dấu không được yếu ớt trong lòng mà thốt ra lời tình cảm, “Ta thật lòng nói đó, chưa bao giờ nàng nghe được ta nói những lời này đâu.”
Nếu ngày hôm qua tất cả chỉ là một giấc mộng, Hồng Liên cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc cho lắm, bởi vì hôm nay Nguyệt Hiên Hoa lại khôi phục dáng vẻ nam nhân kiên cường như trước kia, chả thấy bóng dáng của cậu bé yếu ớt và tình cảm ngày hôm qua đâu nữa.
Nàng thi triển tay nghề tuyệt diệu khiến cho nam chủ nhân của đại trạch và nữ chủ nhân tương lai ăn đến thật no, làm cho Mộ Quân ngạc nhiên hô lên liên tục, mà vẫn còn muốn Hồng Liên đem thêm rượu lấy thêm thức ăn, thế nên lại đưa tới vẻ mặt khó coi của Nguyệt Hiên Hoa.
“Chàng thật sự là hơi quá đáng nha, cư nhiên đem một đầu bếp giỏi như vậy để bên cạnh một mình hưởng thụ.” Mộ Quân bất mãn oán giận.
Nguyệt Hiên Hoa bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, “Hưởng thụ sao? thật là hưởng thụ nha.”
Trong lời nói của hắn mang đầy ý mập mờ, ánh mắt nóng rực từ đầu tới cuối không hề rời khỏi người của nữ tử đang đứng ở một bên, kể từ khi nàng vừa xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Hay là để nàng đến ở trong điếm của ta......”
“Dù gì nàng cũng sẽ không đi đâu hết.” hắn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt Mộ Quân.
“Ôi! Đừng keo kiệt vậy chứ, ta sẽ không bạc đãi nàng, ta sẽ đưa giá thật cao.”
“Nàng phải hầu hạ ta.”
Mộ Quân trừng mắt liếc hắn một cái.
Tên này bị sao vậy? không phải nói sẽ cùng nàng diễn tuồng sao? Sao bây giờ lại làm ngược lại thế!
Bất quá, nàng sẽ không phản phúc bất thường giống hắn vậy, nếu nàng đã nhận tiền của hắn thì đương nhiên sẽ làm việc chu đáo nha!
Mộ Quân đột nhiên bước qua ngồi thân mật lên đùi Nguyệt Hiên Hoa, hai tay choàng qua cổ hắn, làm hại ly rượu hắn đã đưa đến tận miệng chẳng những không uống được mà còn thiếu điều sóng sánh tràn ra ngoài.
“Ngươi......”
“Đáng ghét ghê! Đừng nói với ta là trong lòng chàng có nàng ấy nha? Vậy chàng đặt vị hôn thê là ta đây ở đâu trong lòng vậy? Chàng nói xem! Ta không đồng ý đâu nha, chàng đã nói trong lòng chàng nàng ấy không có ý nghĩa gì, hiện tại ngay cả ta vốn đã muốn vì chàng mà quan tâm sắp xếp cho nàng ấy một chút, chàng lại còn luyến tiếc không cho nàng ấy rời đi. Chàng nhất định là đã dối gạt ta.”
Nguyệt Hiên Hoa trợn mắt nhìn Mộ Quân. Nàng có biết diễn như vậy là rất khoa trương hay không? Như vậy làm sao có thể lừa một người thông minh như Hồng Liên?
Kỳ thật Nguyệt Hiên Hoa lo lắng là thừa, bởi vì ngọn lửa ghen tị đã bùng cháy che mờ mắt Hồng Liên, nàng căn bản không nhận ra các hành động rất khoa trương của Mộ Quân, chỉ cảm thấy hai người trước mắt ôm dính nhau một chỗ trông vô cùng gai mắt.
Hồng Liên, sự tình đã rành rành trước mắt, ngươi còn lưu luyến cái gì? Nên hạ quyết tâm đưa ra quyết định ngay lúc này. Tuy rằng trong lòng Hồng Liên đầy bi thương ai oán, nhưng nàng thấy thật may mắn khi biểu hiện của mình thật sự dũng cảm.
Nàng không để cho nước mắt chảy ra, như vậy sẽ càng làm cho nàng hoàn toàn mất mặt, nhưng mà nàng không thể cứ duy trì mãi vậy được.
Nguyệt Hiên Hoa đang đợi Hồng Liên phát điên, chỉ cần nàng biểu hiện một tia phẫn nộ, chỉ cần một tia mà thôi, là hắn có thể hiểu được trong lòng nàng có hắn.
Nhưng cái mà hắn nhận được chính là hành động Hồng Liên xoay người rời đi, để mặc hắn và Mộ Quân đang diễn tuồng đến vô cùng cao hứng.
“Oa! Nữ nhân vật chính bỏ đi rồi, như vậy làm sao diễn tiếp đây a?” nàng còn chưa diễn đến pha hấp dẫn nhất nữa kìa!
Nguyệt Hiên Hoa đem nữ nhân đang dính ở trên người hắn đặt qua một bên, không nói gì mà tiếp tục buồn bã uống rượu.
Mộ Quân lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, “Ngươi vì cái gì mà yếu ớt như vậy? Gọn gàng dứt khoát nói ra với nàng tình cảm của ngươi chẳng phải là tốt hơn sao?”
hắn lại uống thêm một chén rượu.
“Ngươi sợ nàng?”
Những lời này làm hắn có chút phản ứng, nhưng dù vậy hắn vẫn còn không chịu trả lời, lại tiếp tục uống rượu.
“Nghe ta khuyên nè, đừng tiếp tục như vậy nữa, hãy đi theo nàng giải thích cho rõ ràng, rồi nói với nàng rằng ngươi đối với nàng là yêu.”
“Ta sẽ không yêu người đã từng thuộc về kẻ khác.” Nguyệt Hiên Hoa lạnh lùng nói.
“Là sẽ không, hay là không dám?”
“Có gì khác nhau sao? Cũng không có thể.”
“Tuyệt đối đến vậy sao? Trừ phi ngươi vô tình vô huyết.”
“Ta là người thế mà.”
“Phải không?”
“Đừng quên ta là quỷ.”
“Ác! Là kẻ ác!” Mộ Quân khinh thường nhướng cặp mày liễu xinh đẹp, “vậy mà ta còn nghĩ rằng ngươi là tiểu hài tử ngây thơ!”
“Ngươi!” Nguyệt Hiên Hoa trừng mắt nhìn nàng liếc một cái.
Nếu không phải bởi vì nàng có một ngọn núi cứng rắn phía sau để dựa vào, nữ nhân này cho dù là ân nhân cứu mạng của hắn thì sao chứ? nói năng lỗ mãng kiểu này sẽ đưa đến một kết cục tuyệt đối là rất thảm.
“Ta hỏi ngươi, mặt mũi quan trọng, hay là hạnh phúc quan trọng?” Mộ Quân lẳng lặng hỏi, trên mặt biểu hiện vẻ như đang rất để ý phân tích nghiêm túc.
hắn trầm mặc.
Nàng bất lực thở dài, “Được rồi! Ta nói đơn giản một chút, chẳng phải là ngươi tính rốt cuộc sẽ vẫn cùng nàng dây dưa hay sao?”
“Cho đến khi ta chết.” Những lời này của hắn được nói ra thập phần mau lẹ, ngoan cường, chuẩn xác.
Đứa ngốc! Vậy mà còn mạnh miệng nói rằng không có yêu thương người ta! Nam nhân thật sự là mộtđộng vật sĩ diện đến chết.
“Nếu như vậy, vì sao còn muốn quanh co lòng vòng một vòng lớn chi cho mệt vậy, sao không gọn gàng dứt khoát cưới nàng luôn?”
Cái chén trong tay Nguyệt Hiên Hoa dừng ở giữa không trung, vẻ mặt giống như là nghe được chuyện gì kinh thiên động địa vô cùng khiếp sợ, “Cưới nàng?”
“Đúng vậy! Phương pháp tốt nhất để một nam nhân có thể thiên kinh địa nghĩa* (= chuyện hiển nhiên, trời đất chứng giám) có được một nữ nhân chính là cưới nàng, hơn nữa thật không công bình là, chỉ có ngươi là có thể hưu nàng hoặc không cần nàng, chứ nàng lại không có biện pháp để hưu ngươi. khôngchỉ như thế, nàng còn phải số khổ thay ngươi sinh tiểu hài tử, làm vú em cho con, còn không thể đi ra ngoài để quen biết nam nhân khác, bằng không sẽ bị bắt bỏ rọ dìm nước đến chết, thật sự là một chế độ hôn nhân không công bình, tập cho thiên hạ kinh thường nữ tử, rốt cuộc thì loại chuyện này là do đại nam nhân nào nghĩ ra được vậy...... Ê! Ta còn chưa nói xong, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Mộ Quân trừng mắt nhìn theo bóng dáng đang nhanh chóng biến mất của hắn, chậm rãi lộ ra tươi cười, gật gật đầu, “Đúng đó, đúng đó! Kẻ sĩ có thể dạy ( Nguyên văn: “Nho tử khả giáo dã” – con nhà Nho giáo có thể dạy dỗ được), nhanh đi theo nàng mà cầu thân đi, bởi vì chẳng những ngươi biểu lộ rõ rằng ngươi yêu ‘nô lệ’ kia, đến nỗi cái chuyện “lấy thân báo đáp” mà còn có thể nghĩ ra được để buộc nàng mà, ta cũng có thể nhanh chóng lấy được từ ngươi một bao thư ‘nặng’ phí mai mối nha.”
Mộ Quân liên tưởng đến thỏi bạc trắng bóng, liền càng cười càng vui vẻ.
Ngay sau đó, nàng ngửi được một cỗ mùi thuốc quen thuộc xuất hiện trong không khí đêm thu, tế bào mẫn cảm toàn thân lập tức nổi lên phản ứng.
“Hương vị này......”
Mộ Quân như là bị điện giật* (tác giả viết vậy à nha, không phải tui phang đâu), xoay người có ý định chạy từ từ trở về phòng, vừa mới mở cửa phòng ra liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú chán thối đến không thể chịu được xuất hiện ở trước mắt.
“Chơi đủ chưa?” Thanh âm buốt rét âm hàn như là đến từ địa ngục làm người ta nổi hết da gà gai ốc, chân tay thì mềm nhũn.
“A!”
Nàng xoay người muốn bỏ chạy, lại bị cánh tay nhanh hơn một bước vươn ra ôm phía sau cổ, kéo vào, đóng cửa lại.
“Còn muốn chạy?”
“Cứu mạng a!”
Rồi ngay sau đó là một sự im lặng như tờ làm cho người ta nghĩ rằng trong phòng chắc đã phát sinh ra một án giết người thật bi bi thảm thảm.
Tác giả :
Lâm Uyển Du