Hãy Nhớ, Anh Yêu Em
Chương 14
Ương Nại trốn tới trốn lui mấy con muỗi, một mặt lại cảm thấy mình hồ đồ, làm sao lại đứng ở nơi nửa cái cây cũng không có, cô hôm nay mặc áo không có tay, trở về nhất định sẽ bị sưng, còn có thể đau. . . . . .
"Ương Nại." Thanh âm bật cười từ bên cạnh truyền ra, "Em còn phải ngồi chồm hổm ở chỗ này bao lâu hả?"
"Hư." Ương Nại lại gẩy gẩy con muỗi bên chân, "Đừng lớn tiếng thế. . . . . . A - Viên Hi Hành? !"
“Gọi lớn tiếng như vậy? Không nhận ra anh à?"
Ương Nại lui lại, anh lúc nào chạy đến đây? Nữ sinh kia đâu? Cô vừa rời đi sao?
Viên Hi Hành cười đứng lên, thuận thế kéo cô, "Nóng như vậy, em có thể ngồi chồm hổm nửa giờ ở chỗ này cũng không nói một tiếng, thế nào? Còn không mau trở về?"
"Đừng, đừng kéo." gương mặt Ương Nại khổ ra "Chân của em bị tê."
Anh bật cười "Ngu ngốc."
Sau đó anh ngồi xổm xuống trước mặt cô "Lên đây đi."
Muốn cõng cô sao? Công viên cách phố Mỹ Lệ phải mười phút, giữa đường còn có một đoạn cầu thang không ngắn, hơn nữa, cô chừng 52 kí lô. . . . . .
Thấy cô không hề cử động, hắn thêm một câu "Yên tâm, anh sẽ không ném em đi ."
Ương Nại không do dự tí nào, đưa tay ôm anh, anh đứng lên, cằm Ương Nại tựa vào bờ vai của anh, cảm giác trái tim đập loạn.
"Viên Hi Hành, anh tại sao không thích cô ấy?"
"Vì em quan tâm anh."
Khí trời nóng quá, chân rất tê, bả vai bị phơi có chút đau, trên cánh tay có mấy nốt bị muỗi cắn, nhưng cô lại cảm thấy thật hạnh phúc.
Khi đó, thật sự hi vọng anh đi chậm một chút, đường về nhà dài thêm một chút. . . . . .
Bờ biển Bạch Lưu, sóng biển dâng mùi vị loáng thoáng.
Ương Nại không biết Viên Hi Hành nói lúc nào, nhưng thật sự cô nhớ một chút.
Những thứ kia cô rất rõ ràng, nhưng vài chuyện không cẩn thận lại quên đi.
Cô nhìn Viên Hi Hành, có chút hoài nghi "Anh cao như vậy từ khi nào?"
"Còn em?" Anh cười hỏi ngược lại cô, "Vậy em lúc nào cũng cao như vậy?"
"Em quên rồi."
Anh giống như trước, mỗi lần nghe cô nói "Quên", luôn cười cười, chưa bao giờ đi so đo, cũng sẽ không hỏi tới.
Hoàng hôn trên bờ biển, không khí thật thích hợp đi chơi.
Sắc trời dần dần chuyển thành màu cam, bọn họ đi dọc theo bờ cát đã nhuộm màu, không làm gì, nhưng Ương Nại thích tình hình bây giờ.
Ở trong mắt người khác, bọn họ. . . . . . Rất giống tình nhân chứ?
Nói không chừng, còn cảm thấy bọn họ rất xứng đôi. . . . . .
"Thế nào, cười thành như vậy?"
Ương Nại nhìn Viên Hi Hành, cảm thấy lỗ tai hơi nóng.
"Nghĩ chuyện gì?" Anh mỉm cười nói: "Vào văn phòng luật sư, em luôn rất phiền não, gần đây khó thấy em lộ ra nụ cười đấy."
Ương Nại mặt đỏ lên, "Không có gì."
Làm sao có thể nói với anh mình nghĩ gì, cho dù trong lòng xác thực có cái gì hiện lên, cô cũng không nói ra miệng a.
"Em như vậy anh rất thương tâm." Viên Hi Hành nói giỡn, "Lúc em thi lại, thì anh đi lính, khi anh đi lính trở lại em đi học ở Bình Đông, chúng ta đã nhiều năm không nhàn nhã tản bộ như vậy, nhưng em cư nhiên nửa lời cũng không nói."
"Ừ. . . . . . Cám ơn."
"Không có chuyện gì lại nói cám ơn anh?"
". . . . . . Quần áo."
Trời chiều, âu phục màu trắng đã biến thành màu quất, tơ trắng thêu hoa Molly lại nổi bật lên.
Ý tưởng năm cô 17 tuổi, không ngờ anh vẫn để trong lòng.
Gió biển thổi vào, làm lay động váy hoa lài.
"Ương Nại, chúng ta khiêu vũ thôi."
"Nơi này không có âm nhạc."
"Không sao." Anh đi tới phía trước cô, hơi khom lưng, làm tư thế mời.
Không có người trên đường bờ biển, Ương Nại theo bước chân của anh nhẹ nhàng di động, cát rất mềm, bọn họ có thể chậm rãi di động, xoay quanh, tóc cô ở trong gió nhẹ nhàng phiêu tán.
Sau đó, anh hát lên —-
On the day that you were born
And the angels got together
And decided to created dream come true
So they sprinkled the moon dustiny our hair of gold
And starlight in your eyes of blue
Ương Nại mỉm cười, cô nhớ bài hát này, ở phía sau nhà thủy tinh, đó là lần đầu tiên cô khiêu vũ, lúc ấy bọn họ có chút vụng về, nhưng bây giờ, Viên Hi Hành đã rất thành thạo, cô muốn đi theo bước chân của anh, không phí sức.
Chỉ cần đi theo bước chân của anh là tốt rồi, tuyệt đối không phí sức. . . . . .
"Ương Nại, em đi Cao Hùng với anh có được không?"
"Em. . . . . . Không cần."
Đáp án của cô tựa hồ trong dự liệu của anh, một điểm sức sống cũng không có, chỉ theo lời nói của cô kéo dài xuống "Tại sao không cần?"
"Em không quen Cao Hùng, hơn nữa, người nhà em đều ở Đài Bắc."
"Anh là người nhà của em mà."
"Anh là . . . . . . Người nhà?"
Anh đang nói cái gì? Anh có hiểu ý tứ hay không? Phải có máu mủ hoặc là quan hệ luật pháp mới có thể gọi là người nhà. Anh muốn làm người nhà, sao có thể. . . . . . A! Chẳng lẽ. . . . . . Không thể nào? !
So với kinh ngạc của Ương Nại, Viên Hi Hành có vẻ tự tại nhiều.
"Em luôn quên chuyện quan trọng." Hắn vui vẻ nói "Tiểu Ương."
Ương Nại mở to hai mắt, Tiểu …Tiểu… Tiểu …Tiểu Ương? ! Đã nhiều năm không ai gọi cô như vậy, chỉ có trước kia mới có người kêu cô là Tiểu Ương, khi đó anh đã chuyển đến phố Mỹ Lệ rồi sao? Còn chưa tới, cho nên anh sẽ không biết, trừ phi anh có đi hỏi những người bạn chân chính cùng cô chơi đùa từ nhỏ đến lớn, nhưng anh tại sao muốn làm như vậy?
"Anh khi đó không phải nói với em sao, 『 Ương Nại, chờ em lớn lên, phải nấu cơm cho con của anh ăn, đừng quên đó 』, em còn gật đầu nói “Tốt thọi”, nhưng mới cách một ngày, em liền quên sạch, giống như không có chuyện xảy ra."
Ừ. . . . . . Giống như. . . . . . Thật có một sự việc như vậy. . . . . .
Hè mỗi năm, anh muốn cô học nấu ăn, sau đó cô ngoan ngoãn học. Hè mỗi năm, ở trong phòng hoa, anh "hư hư thực thực" nói những lời này. . . . . .
Ương Nại nhăn mày, nhưng tại sao là cô đây?
Nhìn Viên Hi Hành, Ương Nại thận trọng hỏi: "Anh thật ra thích Ương Tê có phải không? Chị ấy vừa đẹp, lại thông minh, lại ưu nhã."
"Anh chỉ coi Ương Tê là em gái."
"Nhưng dáng dấp của em và Ương Tê giống nhau."
“Dáng dấp em và Ương Tê không giống nhau, cho dù ngồi bất động, anh cách mười kilômet cũng có thể phân biệt, chớ nói chi là thói quen và hành động đều hoàn toàn khác nhau."
"Tại sao lại là em?"
"Vì anh thích em, Ương Tê rất ưu tú, không sai, nhưng anh ở chung một chỗ với em lại cảm thấy thoải mái hơn, em có nhớ chúng ta thường ra đê ngồi cả một buổi chiều, ở trong mắt người khác nói chúng ta rất kỳ quái, nhưng anh lại không cảm thấy như vậy, anh rất quý trọng những thời gian đó."
Có thật không?
Cô có thể tin tưởng sao?
Ương Nại vẫn cho là tình cảm của cô dành cho Viên Hi Hành tình cảm đơn phương, cô thích anh, anh thích Ương Tê, cả đời sẽ không có kết quả, nhưng hiện tại anh lại nói cho cô biết "Anh thích em", rất khẳng định, hoàn toàn không hoài nghi.
Cảm giác kia giống như cô cùng ông trời nói "Cho ta hai trăm vạn", bầu trời đột nhiên đáp xuống mã số hóa đơn, làm người ta không dám tin, mặc dù là chuyện tốt, nhưng bởi vì quá đột nhiên cho nên ngược lại có vẻ không thành thật.
"Thật ra, anh theo đuổi không được Ương Tê hạ thấp tiêu chuẩn!? Nói cho anh biết, em không tùy tiện như vậy, em mặc dù không xuất sắc như Ương Tê, nhưng là em chính là em, em sẽ không là người thế thân, cho dù đối tượng là anh cũng vậy. . . . . ."
Ương Nại vừa đi, vừa nói không ngừng, Viên Hi Hành đột nhiên nắm cánh tay cô, xoay người liền cúi môi hôn xuống.
Lưỡi linh xảo thăm dò vào môi của cô.
Ương Nại ngơ ngác, chỉ có thể mặc cho anh hôn, hôn, hôn. . . . . .
Gió biển mằn mặn, thanh âm sóng biển bên tai, nụ hôn của anh thật dịu dàng, hơi lạnh trong không khí biến thành nhiệt độ ngọt ngào. . . . . . Cảm giác đã từng quen biết. . . . . .
Ương Nại mở to mắt, cô nhớ ra.
Viên Hi Hành hôn cô, ở đây, ở đây. . . . . . Thời điểm.
"Ương Nại." Thanh âm bật cười từ bên cạnh truyền ra, "Em còn phải ngồi chồm hổm ở chỗ này bao lâu hả?"
"Hư." Ương Nại lại gẩy gẩy con muỗi bên chân, "Đừng lớn tiếng thế. . . . . . A - Viên Hi Hành? !"
“Gọi lớn tiếng như vậy? Không nhận ra anh à?"
Ương Nại lui lại, anh lúc nào chạy đến đây? Nữ sinh kia đâu? Cô vừa rời đi sao?
Viên Hi Hành cười đứng lên, thuận thế kéo cô, "Nóng như vậy, em có thể ngồi chồm hổm nửa giờ ở chỗ này cũng không nói một tiếng, thế nào? Còn không mau trở về?"
"Đừng, đừng kéo." gương mặt Ương Nại khổ ra "Chân của em bị tê."
Anh bật cười "Ngu ngốc."
Sau đó anh ngồi xổm xuống trước mặt cô "Lên đây đi."
Muốn cõng cô sao? Công viên cách phố Mỹ Lệ phải mười phút, giữa đường còn có một đoạn cầu thang không ngắn, hơn nữa, cô chừng 52 kí lô. . . . . .
Thấy cô không hề cử động, hắn thêm một câu "Yên tâm, anh sẽ không ném em đi ."
Ương Nại không do dự tí nào, đưa tay ôm anh, anh đứng lên, cằm Ương Nại tựa vào bờ vai của anh, cảm giác trái tim đập loạn.
"Viên Hi Hành, anh tại sao không thích cô ấy?"
"Vì em quan tâm anh."
Khí trời nóng quá, chân rất tê, bả vai bị phơi có chút đau, trên cánh tay có mấy nốt bị muỗi cắn, nhưng cô lại cảm thấy thật hạnh phúc.
Khi đó, thật sự hi vọng anh đi chậm một chút, đường về nhà dài thêm một chút. . . . . .
Bờ biển Bạch Lưu, sóng biển dâng mùi vị loáng thoáng.
Ương Nại không biết Viên Hi Hành nói lúc nào, nhưng thật sự cô nhớ một chút.
Những thứ kia cô rất rõ ràng, nhưng vài chuyện không cẩn thận lại quên đi.
Cô nhìn Viên Hi Hành, có chút hoài nghi "Anh cao như vậy từ khi nào?"
"Còn em?" Anh cười hỏi ngược lại cô, "Vậy em lúc nào cũng cao như vậy?"
"Em quên rồi."
Anh giống như trước, mỗi lần nghe cô nói "Quên", luôn cười cười, chưa bao giờ đi so đo, cũng sẽ không hỏi tới.
Hoàng hôn trên bờ biển, không khí thật thích hợp đi chơi.
Sắc trời dần dần chuyển thành màu cam, bọn họ đi dọc theo bờ cát đã nhuộm màu, không làm gì, nhưng Ương Nại thích tình hình bây giờ.
Ở trong mắt người khác, bọn họ. . . . . . Rất giống tình nhân chứ?
Nói không chừng, còn cảm thấy bọn họ rất xứng đôi. . . . . .
"Thế nào, cười thành như vậy?"
Ương Nại nhìn Viên Hi Hành, cảm thấy lỗ tai hơi nóng.
"Nghĩ chuyện gì?" Anh mỉm cười nói: "Vào văn phòng luật sư, em luôn rất phiền não, gần đây khó thấy em lộ ra nụ cười đấy."
Ương Nại mặt đỏ lên, "Không có gì."
Làm sao có thể nói với anh mình nghĩ gì, cho dù trong lòng xác thực có cái gì hiện lên, cô cũng không nói ra miệng a.
"Em như vậy anh rất thương tâm." Viên Hi Hành nói giỡn, "Lúc em thi lại, thì anh đi lính, khi anh đi lính trở lại em đi học ở Bình Đông, chúng ta đã nhiều năm không nhàn nhã tản bộ như vậy, nhưng em cư nhiên nửa lời cũng không nói."
"Ừ. . . . . . Cám ơn."
"Không có chuyện gì lại nói cám ơn anh?"
". . . . . . Quần áo."
Trời chiều, âu phục màu trắng đã biến thành màu quất, tơ trắng thêu hoa Molly lại nổi bật lên.
Ý tưởng năm cô 17 tuổi, không ngờ anh vẫn để trong lòng.
Gió biển thổi vào, làm lay động váy hoa lài.
"Ương Nại, chúng ta khiêu vũ thôi."
"Nơi này không có âm nhạc."
"Không sao." Anh đi tới phía trước cô, hơi khom lưng, làm tư thế mời.
Không có người trên đường bờ biển, Ương Nại theo bước chân của anh nhẹ nhàng di động, cát rất mềm, bọn họ có thể chậm rãi di động, xoay quanh, tóc cô ở trong gió nhẹ nhàng phiêu tán.
Sau đó, anh hát lên —-
On the day that you were born
And the angels got together
And decided to created dream come true
So they sprinkled the moon dustiny our hair of gold
And starlight in your eyes of blue
Ương Nại mỉm cười, cô nhớ bài hát này, ở phía sau nhà thủy tinh, đó là lần đầu tiên cô khiêu vũ, lúc ấy bọn họ có chút vụng về, nhưng bây giờ, Viên Hi Hành đã rất thành thạo, cô muốn đi theo bước chân của anh, không phí sức.
Chỉ cần đi theo bước chân của anh là tốt rồi, tuyệt đối không phí sức. . . . . .
"Ương Nại, em đi Cao Hùng với anh có được không?"
"Em. . . . . . Không cần."
Đáp án của cô tựa hồ trong dự liệu của anh, một điểm sức sống cũng không có, chỉ theo lời nói của cô kéo dài xuống "Tại sao không cần?"
"Em không quen Cao Hùng, hơn nữa, người nhà em đều ở Đài Bắc."
"Anh là người nhà của em mà."
"Anh là . . . . . . Người nhà?"
Anh đang nói cái gì? Anh có hiểu ý tứ hay không? Phải có máu mủ hoặc là quan hệ luật pháp mới có thể gọi là người nhà. Anh muốn làm người nhà, sao có thể. . . . . . A! Chẳng lẽ. . . . . . Không thể nào? !
So với kinh ngạc của Ương Nại, Viên Hi Hành có vẻ tự tại nhiều.
"Em luôn quên chuyện quan trọng." Hắn vui vẻ nói "Tiểu Ương."
Ương Nại mở to hai mắt, Tiểu …Tiểu… Tiểu …Tiểu Ương? ! Đã nhiều năm không ai gọi cô như vậy, chỉ có trước kia mới có người kêu cô là Tiểu Ương, khi đó anh đã chuyển đến phố Mỹ Lệ rồi sao? Còn chưa tới, cho nên anh sẽ không biết, trừ phi anh có đi hỏi những người bạn chân chính cùng cô chơi đùa từ nhỏ đến lớn, nhưng anh tại sao muốn làm như vậy?
"Anh khi đó không phải nói với em sao, 『 Ương Nại, chờ em lớn lên, phải nấu cơm cho con của anh ăn, đừng quên đó 』, em còn gật đầu nói “Tốt thọi”, nhưng mới cách một ngày, em liền quên sạch, giống như không có chuyện xảy ra."
Ừ. . . . . . Giống như. . . . . . Thật có một sự việc như vậy. . . . . .
Hè mỗi năm, anh muốn cô học nấu ăn, sau đó cô ngoan ngoãn học. Hè mỗi năm, ở trong phòng hoa, anh "hư hư thực thực" nói những lời này. . . . . .
Ương Nại nhăn mày, nhưng tại sao là cô đây?
Nhìn Viên Hi Hành, Ương Nại thận trọng hỏi: "Anh thật ra thích Ương Tê có phải không? Chị ấy vừa đẹp, lại thông minh, lại ưu nhã."
"Anh chỉ coi Ương Tê là em gái."
"Nhưng dáng dấp của em và Ương Tê giống nhau."
“Dáng dấp em và Ương Tê không giống nhau, cho dù ngồi bất động, anh cách mười kilômet cũng có thể phân biệt, chớ nói chi là thói quen và hành động đều hoàn toàn khác nhau."
"Tại sao lại là em?"
"Vì anh thích em, Ương Tê rất ưu tú, không sai, nhưng anh ở chung một chỗ với em lại cảm thấy thoải mái hơn, em có nhớ chúng ta thường ra đê ngồi cả một buổi chiều, ở trong mắt người khác nói chúng ta rất kỳ quái, nhưng anh lại không cảm thấy như vậy, anh rất quý trọng những thời gian đó."
Có thật không?
Cô có thể tin tưởng sao?
Ương Nại vẫn cho là tình cảm của cô dành cho Viên Hi Hành tình cảm đơn phương, cô thích anh, anh thích Ương Tê, cả đời sẽ không có kết quả, nhưng hiện tại anh lại nói cho cô biết "Anh thích em", rất khẳng định, hoàn toàn không hoài nghi.
Cảm giác kia giống như cô cùng ông trời nói "Cho ta hai trăm vạn", bầu trời đột nhiên đáp xuống mã số hóa đơn, làm người ta không dám tin, mặc dù là chuyện tốt, nhưng bởi vì quá đột nhiên cho nên ngược lại có vẻ không thành thật.
"Thật ra, anh theo đuổi không được Ương Tê hạ thấp tiêu chuẩn!? Nói cho anh biết, em không tùy tiện như vậy, em mặc dù không xuất sắc như Ương Tê, nhưng là em chính là em, em sẽ không là người thế thân, cho dù đối tượng là anh cũng vậy. . . . . ."
Ương Nại vừa đi, vừa nói không ngừng, Viên Hi Hành đột nhiên nắm cánh tay cô, xoay người liền cúi môi hôn xuống.
Lưỡi linh xảo thăm dò vào môi của cô.
Ương Nại ngơ ngác, chỉ có thể mặc cho anh hôn, hôn, hôn. . . . . .
Gió biển mằn mặn, thanh âm sóng biển bên tai, nụ hôn của anh thật dịu dàng, hơi lạnh trong không khí biến thành nhiệt độ ngọt ngào. . . . . . Cảm giác đã từng quen biết. . . . . .
Ương Nại mở to mắt, cô nhớ ra.
Viên Hi Hành hôn cô, ở đây, ở đây. . . . . . Thời điểm.
Tác giả :
Giản Huân