Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 53
Trong căn phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Có tiếng bước chân người đã đi xa.
Phó Tử Ngộ chậm chạp nhích về phía trước, liều mạng với lấy tay cô.
Cô nằm im không nhúc nhích.
Nỗi đau đớn khôn cùng như thủy triều bao trùm lấy anh.
Là anh sai rồi, bọn họ sai rồi. Nghĩ rằng có thể tương kế tựu kế, có thể cao chạy xa bay, không mang lại bất cứ phiền toái nào cho người xung quanh.
Nhưng lại đổi lấy, thi thể hai nơi, âm dương cách biệt.
Cuối cùng anh đã chạm được vào tay cô, cầm chặt lấy.
Cô gái của anh, không gì có thể chia lìa hai ta được nữa rồi.
Anh ngửa mặt lên, hơi thở gấp, nhắm hai mắt lại.
Cận Ngôn, kẻ thù cũ tới rồi.
Nhất định phải bảo trọng.
Bạc Cận Ngôn đi vào kho hàng, trong tầm mắt kho hàng vô cùng trống trải.
Có lẽ đây là một kho hàng bỏ hoang, trần nhà trơ trọi, chỉ có mấy cái đèn chân không, còn có rất nhiều linh kiện máy móc lớn, treo lơ lửng giữa không trung. Nhìn từ xa giống như có rất nhiều người sắt khổng lồ vóc dáng mập mạp đang im lặng dò xét.
Bạc Cận Ngôn nắm chặt súng, nằm sấp xuống đất, từ từ đến gần. Ngọn đèn từ các hướng chiếu đến, tạo thành màu trắng chói mắt. Áo khoác trên người anh đã được cởi cúc, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong. Đôi mắt anh trong veo lợi hại, híp mắt, không biến sắc.
Anh chú ý tới tầng hai, là một hành lang tròn. Có rất nhiều cột, không có bóng người. Còn bên cạnh anh, trên mặt đất tầng một, là một dãy giá hàng cao thấp, nếu đi trong đó có thể giấu mình, thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh suy tính đến hàng lang, linh kiện treo lơ lửng giữa không trung, góc độ và vị trí của cột trụ và giá hàng.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy sau hành lang tầng hai, có mấy căn phòng sáng đèn.
Anh nắm chặt khẩu súng.
Người nọ nhấp một ngụm rượu, cảm giác toàn thân đều nóng lên.
Hắn bỏ chai Vodka xuống, si ngốc nở nụ cười.
Bởi vì hắn nghe thấy tiếng cửa kho hàng mở ra.
A, con mồi… đến rồi.
Trong lòng người nọ đếm ngược: 60, 59, 58, 57…
Đủ thời gian cho Bạc Cận Ngôn bước vào trận đánh úp.
Sau đó người nọ cầm súng lên, cầm lấy ống nhòm, xuyên qua khe hở cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một người mặc âu phục màu đen thoắt ẩn thoắt hiện trong góc.
Hắn hài lòng mỉm cười.
Người nọ nhớ tới trước đó mình và nhóm đồng bọn đánh cuộc.
“Tôi sẽ khiến cho cả người Sinom King toàn là lỗ thủng, bị thương mà không chết, tha từ trong trận đi ra, rồi giao cho các người.”
Nhóm đồng bọn điên cuồng cười.
Simon King, đây là cách bọn họ gọi Bạc Cận Ngôn. Có lẽ đồ đệ của bọn họ đã bỏ mạng cũng gọi như vậy.
Bởi vì Bạc Cận Ngôn đã bắt được hoa tươi ăn thịt người, ngay cả Tạ Hàm mà cũng bắt được, xử lý.
Nhưng bọn họ không sợ Bạc Cận Ngôn.
Simon King có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là giáo sư tâm lý học tội phạm mà thôi. Bọn họ băng qua trùng dương, bí mật đến.
Bọn họ không gây ra án mạng, không để lại cho Bạc Cận Ngôn bất cứ thứ gì để dựa vào đó phân tích hành động.
Bọn học trực tiếp tới giết Bạc Cận Ngôn.
Bọn họ bắt được vợ và người bạn thân nhất của Bạc Cận Ngôn.
Bọn họ phải tra tấn Bạc Cận Ngôn tới chết.
Nghĩ đến đây, người nọ vô cùng hưng phấn. Tuy đã uống rượu, nhưng thân thủ của người nọ nhanh như điện xẹt, có thể so với bộ đội đặc chủng, chĩa súng, nằm mai phục, đột nhiên thay đổi, cơ thể linh hoạt ở trên tầng hai ngắm bắn, đứng sau một cây cột, cúi đầu, thờ ơ, nhắm một góc âu phục.
Nên bắn phát súng đầu tiên ở chỗ nào thì tốt nhỉ?
Bắn sau thắt lưng cũng được.
A…
“Đoàng…” Tiếng đạn xé gió xuyên qua âu phục, rơi xuống đất.
Người nọ sững sờ.
Không đúng.
Phải ngược lại chứ, nhưng đã không còn kịp.
Khẩu súng lạnh như băng đã chĩa vào gáy hắn.
Người nọ cúi đầu mắng “Shit!”
Bạc Cận Ngôn chỉ mặc áo sơ mi, đứng ở phía sau hắn, khuôn mặt lạnh như băng.
“Ném súng!” Bạc Cận Ngôn ra lệnh.
Người nọ chớp mắt, ném súng, từ từ xoay người lại, như cười như không hỏi: “Simon King, sao mày tìm được tao?”
“Tính toán.”
Người nọ sửng sốt: “Tính toán cái gì?”
“Góc độ ngắm bắn tốt nhất.”
“…Shit!”
Mắng một câu, đồng thời bàn tay người nọ chuyển động muốn đoạt lại súng.
Không ai đoạt được súng giỏi bằng cao thủ bắn súng. Bởi vì bọn họ luôn có ý chí kiên định, thông thạo thủ đoạn xảo quyệt, hơn nữa không sợ chết.
Nhưng Bạc Cận Ngôn là ngoại lệ.
Anh không phải cao thủ sử dụng súng, nhưng trong nháy mắt khi người nọ vừa mới khẽ nhúc nhích, anh lại giống như hiểu rõ tất cả ý đồ của đối phương, “bằng” một tiếng, nổ súng trước.
Người nọ trợn tròn hai mắt, mắng ra câu “shit” thứ ba trong hôm nay. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, một con người trí thức, chỉ biết phân tích lý luận cũng có thể ra tay tàn nhẫn như thế.
Người nọ vô cùng đau đớn. Bạc Cận Ngôn bắn trúng ngực phải của hắn, làm hắn hoàn toàn mất khả năng chống cự, hắn đau nhưng vẫn muốn cười, cơ thể từ từ trượt về tay vịn phía sau.
“Cạch” một tiếng, một chiếc còng tay đã khóa một bàn tay hắn vào tay vịn. Khi người nọ ngẩng đầu, nhìn thấy chính là khuôn mặt kinh thường cười lạnh của Bạc Cận Ngôn: “Tao đã bắn trúng phổi của mày, nếu mày được cứu nhanh còn có cơ hội sống. Tạm biệt.” Nói xong Bạc Cận Ngôn đá bay súng bắn tỉa của hắn, xoay người đi về phía cuối thang gác, bước vào lối rẽ, không còn thấy bóng dáng đâu.
Người nọ tựa vào tại chỗ, há miệng thở gấp.
Trên mặt hắn dần dần không còn nụ cười nữa.
Hắn nghĩ có lẽ Simon King hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng.
Thậm chí còn chưa hỏi hắn, Phó Tử Ngộ ở đâu. Bởi vì chỉ cần hỏi thì bọn họ sẽ chiếm thế chủ động.
Bạc Cận Ngôn không giết hắn, nhưng cũng không để cho hắn sống, mà để cho hắn đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, treo hắn ở nơi này.
Thợ săn… vậy mà lại bị con mồi bắt giết đùa giỡn.
Người nọ bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ đáng sợ trong đầu.
Có lẽ bọn họ đã nghĩ sai rồi.
Có lẽ bọn họ thật sự không giết được Simon King.
Xuyên qua kho hàng, trước mặt là một cánh cửa.
Bạc Cận Ngôn cầm súng, khẽ đẩy cửa ra.
Anh đã biết con đường này chỉ sợ càng nguy hiểm cổ quái hơn.
Nhưng mà quyết đấu với kẻ tà ác nhất, không phải chính là khiêu vũ với dao sao?
Trước mắt là một căn phòng trống không.
Không có cửa ra vào, cũng không có cửa sổ.
Chỉ có một cái quạt, một tấm màn di động. Có người chiếu hình vào trước mặt anh.
Một dãy chữ tiếng Anh.
Còn phía sau tấm màn là một bức tường. Trên tường có khóa mật mã xoay tròn, cần nhập mật mã chính xác mới có thể mở cửa đi vào,
Mật mã chỉ có một chữ số, cũng tức là từ 0 đến 9.
Bạc Cận Ngôn đứng tại chỗ này giống như đang đứng trong mộng ảo, nhưng lúc này anh cảm thấy chân thật hơn bất cứ thời điểm nào.
Bởi vì anh đã biết đối thủ là ai, muốn gì.
Nhưng mà những kẻ muốn cướp lấy thứ gì từ trong tay anh chưa bao giờ thành công hết. Ví dụ như Tommy, vi dụ như Tạ Hàm.
Anh ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào tấm màn.
Có tiếng bước chân người đã đi xa.
Phó Tử Ngộ chậm chạp nhích về phía trước, liều mạng với lấy tay cô.
Cô nằm im không nhúc nhích.
Nỗi đau đớn khôn cùng như thủy triều bao trùm lấy anh.
Là anh sai rồi, bọn họ sai rồi. Nghĩ rằng có thể tương kế tựu kế, có thể cao chạy xa bay, không mang lại bất cứ phiền toái nào cho người xung quanh.
Nhưng lại đổi lấy, thi thể hai nơi, âm dương cách biệt.
Cuối cùng anh đã chạm được vào tay cô, cầm chặt lấy.
Cô gái của anh, không gì có thể chia lìa hai ta được nữa rồi.
Anh ngửa mặt lên, hơi thở gấp, nhắm hai mắt lại.
Cận Ngôn, kẻ thù cũ tới rồi.
Nhất định phải bảo trọng.
Bạc Cận Ngôn đi vào kho hàng, trong tầm mắt kho hàng vô cùng trống trải.
Có lẽ đây là một kho hàng bỏ hoang, trần nhà trơ trọi, chỉ có mấy cái đèn chân không, còn có rất nhiều linh kiện máy móc lớn, treo lơ lửng giữa không trung. Nhìn từ xa giống như có rất nhiều người sắt khổng lồ vóc dáng mập mạp đang im lặng dò xét.
Bạc Cận Ngôn nắm chặt súng, nằm sấp xuống đất, từ từ đến gần. Ngọn đèn từ các hướng chiếu đến, tạo thành màu trắng chói mắt. Áo khoác trên người anh đã được cởi cúc, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong. Đôi mắt anh trong veo lợi hại, híp mắt, không biến sắc.
Anh chú ý tới tầng hai, là một hành lang tròn. Có rất nhiều cột, không có bóng người. Còn bên cạnh anh, trên mặt đất tầng một, là một dãy giá hàng cao thấp, nếu đi trong đó có thể giấu mình, thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh suy tính đến hàng lang, linh kiện treo lơ lửng giữa không trung, góc độ và vị trí của cột trụ và giá hàng.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy sau hành lang tầng hai, có mấy căn phòng sáng đèn.
Anh nắm chặt khẩu súng.
Người nọ nhấp một ngụm rượu, cảm giác toàn thân đều nóng lên.
Hắn bỏ chai Vodka xuống, si ngốc nở nụ cười.
Bởi vì hắn nghe thấy tiếng cửa kho hàng mở ra.
A, con mồi… đến rồi.
Trong lòng người nọ đếm ngược: 60, 59, 58, 57…
Đủ thời gian cho Bạc Cận Ngôn bước vào trận đánh úp.
Sau đó người nọ cầm súng lên, cầm lấy ống nhòm, xuyên qua khe hở cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một người mặc âu phục màu đen thoắt ẩn thoắt hiện trong góc.
Hắn hài lòng mỉm cười.
Người nọ nhớ tới trước đó mình và nhóm đồng bọn đánh cuộc.
“Tôi sẽ khiến cho cả người Sinom King toàn là lỗ thủng, bị thương mà không chết, tha từ trong trận đi ra, rồi giao cho các người.”
Nhóm đồng bọn điên cuồng cười.
Simon King, đây là cách bọn họ gọi Bạc Cận Ngôn. Có lẽ đồ đệ của bọn họ đã bỏ mạng cũng gọi như vậy.
Bởi vì Bạc Cận Ngôn đã bắt được hoa tươi ăn thịt người, ngay cả Tạ Hàm mà cũng bắt được, xử lý.
Nhưng bọn họ không sợ Bạc Cận Ngôn.
Simon King có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là giáo sư tâm lý học tội phạm mà thôi. Bọn họ băng qua trùng dương, bí mật đến.
Bọn họ không gây ra án mạng, không để lại cho Bạc Cận Ngôn bất cứ thứ gì để dựa vào đó phân tích hành động.
Bọn học trực tiếp tới giết Bạc Cận Ngôn.
Bọn họ bắt được vợ và người bạn thân nhất của Bạc Cận Ngôn.
Bọn họ phải tra tấn Bạc Cận Ngôn tới chết.
Nghĩ đến đây, người nọ vô cùng hưng phấn. Tuy đã uống rượu, nhưng thân thủ của người nọ nhanh như điện xẹt, có thể so với bộ đội đặc chủng, chĩa súng, nằm mai phục, đột nhiên thay đổi, cơ thể linh hoạt ở trên tầng hai ngắm bắn, đứng sau một cây cột, cúi đầu, thờ ơ, nhắm một góc âu phục.
Nên bắn phát súng đầu tiên ở chỗ nào thì tốt nhỉ?
Bắn sau thắt lưng cũng được.
A…
“Đoàng…” Tiếng đạn xé gió xuyên qua âu phục, rơi xuống đất.
Người nọ sững sờ.
Không đúng.
Phải ngược lại chứ, nhưng đã không còn kịp.
Khẩu súng lạnh như băng đã chĩa vào gáy hắn.
Người nọ cúi đầu mắng “Shit!”
Bạc Cận Ngôn chỉ mặc áo sơ mi, đứng ở phía sau hắn, khuôn mặt lạnh như băng.
“Ném súng!” Bạc Cận Ngôn ra lệnh.
Người nọ chớp mắt, ném súng, từ từ xoay người lại, như cười như không hỏi: “Simon King, sao mày tìm được tao?”
“Tính toán.”
Người nọ sửng sốt: “Tính toán cái gì?”
“Góc độ ngắm bắn tốt nhất.”
“…Shit!”
Mắng một câu, đồng thời bàn tay người nọ chuyển động muốn đoạt lại súng.
Không ai đoạt được súng giỏi bằng cao thủ bắn súng. Bởi vì bọn họ luôn có ý chí kiên định, thông thạo thủ đoạn xảo quyệt, hơn nữa không sợ chết.
Nhưng Bạc Cận Ngôn là ngoại lệ.
Anh không phải cao thủ sử dụng súng, nhưng trong nháy mắt khi người nọ vừa mới khẽ nhúc nhích, anh lại giống như hiểu rõ tất cả ý đồ của đối phương, “bằng” một tiếng, nổ súng trước.
Người nọ trợn tròn hai mắt, mắng ra câu “shit” thứ ba trong hôm nay. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, một con người trí thức, chỉ biết phân tích lý luận cũng có thể ra tay tàn nhẫn như thế.
Người nọ vô cùng đau đớn. Bạc Cận Ngôn bắn trúng ngực phải của hắn, làm hắn hoàn toàn mất khả năng chống cự, hắn đau nhưng vẫn muốn cười, cơ thể từ từ trượt về tay vịn phía sau.
“Cạch” một tiếng, một chiếc còng tay đã khóa một bàn tay hắn vào tay vịn. Khi người nọ ngẩng đầu, nhìn thấy chính là khuôn mặt kinh thường cười lạnh của Bạc Cận Ngôn: “Tao đã bắn trúng phổi của mày, nếu mày được cứu nhanh còn có cơ hội sống. Tạm biệt.” Nói xong Bạc Cận Ngôn đá bay súng bắn tỉa của hắn, xoay người đi về phía cuối thang gác, bước vào lối rẽ, không còn thấy bóng dáng đâu.
Người nọ tựa vào tại chỗ, há miệng thở gấp.
Trên mặt hắn dần dần không còn nụ cười nữa.
Hắn nghĩ có lẽ Simon King hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng.
Thậm chí còn chưa hỏi hắn, Phó Tử Ngộ ở đâu. Bởi vì chỉ cần hỏi thì bọn họ sẽ chiếm thế chủ động.
Bạc Cận Ngôn không giết hắn, nhưng cũng không để cho hắn sống, mà để cho hắn đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, treo hắn ở nơi này.
Thợ săn… vậy mà lại bị con mồi bắt giết đùa giỡn.
Người nọ bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ đáng sợ trong đầu.
Có lẽ bọn họ đã nghĩ sai rồi.
Có lẽ bọn họ thật sự không giết được Simon King.
Xuyên qua kho hàng, trước mặt là một cánh cửa.
Bạc Cận Ngôn cầm súng, khẽ đẩy cửa ra.
Anh đã biết con đường này chỉ sợ càng nguy hiểm cổ quái hơn.
Nhưng mà quyết đấu với kẻ tà ác nhất, không phải chính là khiêu vũ với dao sao?
Trước mắt là một căn phòng trống không.
Không có cửa ra vào, cũng không có cửa sổ.
Chỉ có một cái quạt, một tấm màn di động. Có người chiếu hình vào trước mặt anh.
Một dãy chữ tiếng Anh.
Còn phía sau tấm màn là một bức tường. Trên tường có khóa mật mã xoay tròn, cần nhập mật mã chính xác mới có thể mở cửa đi vào,
Mật mã chỉ có một chữ số, cũng tức là từ 0 đến 9.
Bạc Cận Ngôn đứng tại chỗ này giống như đang đứng trong mộng ảo, nhưng lúc này anh cảm thấy chân thật hơn bất cứ thời điểm nào.
Bởi vì anh đã biết đối thủ là ai, muốn gì.
Nhưng mà những kẻ muốn cướp lấy thứ gì từ trong tay anh chưa bao giờ thành công hết. Ví dụ như Tommy, vi dụ như Tạ Hàm.
Anh ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào tấm màn.
Tác giả :
Đinh Mặc