Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân
Chương 132
“Cốc, cốc” Tiếng gõ cửa truyền đến. Derrick ngồi ở mũi thuyền quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”
Giọng hơi đau khổ của Giản Dao truyền đến: “Derrick, tôi đau bụng lắm, vừa rồi bị thương ở chỗ Phật Thủ.”
Derrick hơi ngơ ngác, cúi đầu mỉm cười, đứng dậy, kéo cửa khoang ra. Nhờ vào cảnh đêm thấy được đôi mắt cô loé sáng. Hắn không nghĩ tới cô gái này còn rất vô lại, dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để lừa gạt hắn sao? Hắn cúi đầu cười nhìn cô. Giản Dao nhìn thân hình cao lớn của hắn, gần như đã che toàn bộ cửa. Cô không hề khó xử chút nào, mà kiên trì nói: “Tôi cần thuốc, xin anh giúp tôi tìm ít thuốc.”
Mặt Derrick đột nhiên cúi xuống, gần như chạm vào mặt cô. Giản Dao lại càng hoảng sợ, dịch về phía sau. Sự vui vẻ càng lan tràn trên mặt hắn, đôi mắt sáng rực nhìn cô: “Jenny, tôi không có thuốc. Chờ đến Myanmar, tôi tìm bác sĩ cho cô.”
Giản Dao hơi cúi đầu, chỉ lộ ra phần cổ trắng như tuyết: “Lạc Lang đâu? Để cho Lạc Lang đi ra, anh ấy có thể chăm sóc cho tôi.”
Sắc mặt Derrick không thay đổi, đứng thẳng dậy: “Lạc Lang chết rồi. Cô đã quên rồi sao, đến chết cô còn không tha thứ cho anh ta, anh ta đau khổ chết đi đấy.”
“Vậy sao?” Giản Dao ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt thâm trầm như nước, “Nhưng mà tôi tha thứ cho anh ấy rồi. Từ lúc anh ấy rơi xuống vách núi, tôi luôn hối hận. Tôi muốn nói với anh ấy, tôi tha thứ cho anh ấy rồi.”
Derrrick nhếch môi, vẫn không nhúc nhích. Giản Dao tiến lên một bước, đôi mắt luôn nhìn hắn, lại để cho hắn không có bất cứ khả năng lảng tránh nào: “Derrick, anh gọi anh ấy ra đi, tôi sẽ nói cho anh ấy, nhất định là anh ấy muốn nghe.”
Trong mắt Derrick tối đen như mực. Hắn im lặng một lúc lâu, đột nhiên nghiêng đầu mỉm cười: “Thực sự khiến người ta cảm động. Cô nàng này quá xảo quyệt. Muốn lừa hắn đi ra chiếm lấy tôi ư? Không, vĩnh viễn không có khả năng đâu. Anh ta không nghe được tiếng cô đâu Jenny.”
Ánh mắt Giản Dao vẫn âm trầm không thay đổi. Hắn quay người định đóng cửa khoang lại, Giản Dao vô cùng lanh trí, tiếp theo chỉ sợ không dễ kéo cửa ra. Cô lập tức nói: “Derrick! Lạc Lang biết chuyện này sao?”
Derrick dừng lại.
“Biết rõ anh trốn trong nơi âm u, luôn chiếm giữ cơ thể của anh ấy, sau đó đi giết hại người vô tội, trình diễn từng đoạn tình yêu tươi đẹp, trải qua giả dối vẫn có thể cười sao? Nếu như anh ấy biết chỉ sợ sẽ tình nguyện tự sát chứ không để cho anh tồn tại. Anh rất rõ điều này đúng không? Anh ấy căm hận sự tà ác trong cơ thể, giống như căm hận những người dơ bẩn kia. Anh ấy căm hận anh!”
Derrick ngẩng đầu nhìn cô. Lại thấy trên mặt cô là nụ cười lạnh như băng: “Anh vốn dĩ không tồn tại, chỉ là Lạc Lang vì trốn tránh mới sinh ra nhân cách này. Khi anh ấy tỉnh táo, có ý chí, ngay cả một chút ánh mặt trời anh cũng không thấy được. Chỉ có khi anh ấy trầm luân, đánh mất phương hướng, anh mới có thể đi ra, điên cuồng giữ lấy thời gian đi phạm tội, đi hít thở, anh vội vàng, giả tạo như vậy là chỉ vì tìm kiếm sự hiện hữu của bản thân. Nhưng Derrick à, anh vẫn chưa rõ sao? Từ đầu tới cuối, anh vốn không phải là người thực, Derrick, sự tồn tại của anh chỉ là ảo giác, cho nên anh mới không ngừng tìm kiếm rung động và tình yêu giả tạo.”
Hắn vô cùng có khả năng có “vai diễn” nhân cách, nói cách khác hắn có triệu chứng tâm thần phân liệt. Tính cách của hắn ở sâu bên trong ẩn giấu sự nhát gan. Cho nên hắn chưa từng bao giờ đối đầu chính diện với anh. Hắn tìm kiếm là tình yêu kinh thiên động địa. Hắn mê muội nó, bởi vì chưa bao giờ có được nên chìm sâu trong đó.
Những suy đoán, từng lời của Bạc Cận Ngôn như tia chớp xẹt qua trong đầu Giản Dao. Hoá ra anh nói đều đúng hết. Anh dự đoán được hành vi đặc thù của Derrick như thể từng tận mắt nhìn thấy hắn. Một dòng máu nóng dâng trào trong lòng Giản Dao, cô biết đó là sức mạnh của tâm lý học tội phạm, là sức mạnh tâm hồn giúp cho cô chiếm thế thượng phong khi đối mặt với sát thủ liên hoàn tội ác chất chồng này. Derrick đứng ở đằng kia không nhúc nhích, ngón tay hắn đặt trên cửa, các đốt ngón tay hơi trắng bệch. Tóc ngắn che đi tầm mắt hắn, khiến cho người ta không thấy được gợn sóng trong mắt hắn.
Nhưng mà Giản Dao chờ đợi chính là thời khắc này! Thời khắc hắn phân thân! Cao thủ quyết đấu sai một ly, cơ hội đã rõ ràng. Giản Dao cầm lấy ghế đã sớm để trong tay, đập về phía đầu hắn. Hắn cũng phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh đi, khẽ cười: “Jenny...”
Ai ngờ Giản Dao đúng là muốn có khoảnh khắc này, lúc này cô đã đứng tại cửa, ghế rời khỏi tay, người chạy như dây cung ra ngoài, “Bịch” một tiếng rơi vào trong nước. Nơi này nước chảy siết, mơ hồ còn có tiếng nổ. Giản Dao nhất thời không biết đang ở đâu, bơi trong nước, chỉ nghĩ bơi càng xa càng tốt. Ai ngờ sau lưng cũng vang lên tiếng “Bịch”, lòng cô lạnh buốt, hoàn toàn không nghĩ tới Derrick cam lòng vứt bỏ thuyền đuổi theo cô, đành phải ra sức bơi.
Đối với một người chạy trốn đến chết, kinh khủng nhất chính là phía sau đuổi theo như xa như gần. Mặt nước dâng lên hạ xuống, hoá ra bọn họ đang ở trong dòng nước xiết, phía sau có tiếng chảy vô cùng lớn, như là có thác nước. Giản Dao lập tức hoảng sợ - Derrick muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn vốn định mang cô nhảy núi, đồng quy vu tận sao? Chuyện Giản Dao sợ nhất đã xảy ra. Một bàn tay lạnh như băng bắt được mắt cá chân cô trong nước. Giản Dao còn chưa kịp giãy giụa, hắn đã kéo mạnh về sau. Cả người Giản Dao chìm sâu vào trong nước, trải qua một lúc, người cô bị kéo vào trong lòng hắn. Hắn từ phía sau ghìm chặt cổ cô, xuôi dòng bơi xuống, tiếp tục kéo. Hắn cười khanh khách bên tai cô, sau đó hừ một tiếng: “Xem kìa, King của cô đang đuổi tới. Nhưng lúc này anh ta không đuổi kịp rồi.”
Có lẽ đây là thời khắc tuyệt vọng bi thương nhất trong đời Giản Dao. Trong nước tối đen, cô bị sát thủ liên hoàn kéo lấy, lao về phía bờ vực, đằng xa phía trước, một con thuyền sáng đèn đang đuổi tới bên này. Có lẽ chỉ kém mười phút thôi, Cận Ngôn có thể đuổi kịp, phát hiện ra bọn họ rồi. Giản Dao rơi nước mắt.
“Đừng đau lòng.” Derrick nói bên tai cô, “Yêu là vĩnh hằng. Còn tôi trước nay chưa từng giả tạo. Tôi thực sự tồn tại trong sinh mệnh, tồn tại trong lịch sử. Tôi là duy nhất, cũng là toàn vẹn!”
Bên cạnh mặt nước đột nhiên trở nên vô cùng nhanh, Giản Dao cảm giác được vào lúc này cơ thể đột nhiên mất đi trọng lượng, rơi nhanh xuống dưới. Sau đó nước xông vào, như dã thú màu trắng nuốt chửng lấy cô.
Giọng hơi đau khổ của Giản Dao truyền đến: “Derrick, tôi đau bụng lắm, vừa rồi bị thương ở chỗ Phật Thủ.”
Derrick hơi ngơ ngác, cúi đầu mỉm cười, đứng dậy, kéo cửa khoang ra. Nhờ vào cảnh đêm thấy được đôi mắt cô loé sáng. Hắn không nghĩ tới cô gái này còn rất vô lại, dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để lừa gạt hắn sao? Hắn cúi đầu cười nhìn cô. Giản Dao nhìn thân hình cao lớn của hắn, gần như đã che toàn bộ cửa. Cô không hề khó xử chút nào, mà kiên trì nói: “Tôi cần thuốc, xin anh giúp tôi tìm ít thuốc.”
Mặt Derrick đột nhiên cúi xuống, gần như chạm vào mặt cô. Giản Dao lại càng hoảng sợ, dịch về phía sau. Sự vui vẻ càng lan tràn trên mặt hắn, đôi mắt sáng rực nhìn cô: “Jenny, tôi không có thuốc. Chờ đến Myanmar, tôi tìm bác sĩ cho cô.”
Giản Dao hơi cúi đầu, chỉ lộ ra phần cổ trắng như tuyết: “Lạc Lang đâu? Để cho Lạc Lang đi ra, anh ấy có thể chăm sóc cho tôi.”
Sắc mặt Derrick không thay đổi, đứng thẳng dậy: “Lạc Lang chết rồi. Cô đã quên rồi sao, đến chết cô còn không tha thứ cho anh ta, anh ta đau khổ chết đi đấy.”
“Vậy sao?” Giản Dao ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt thâm trầm như nước, “Nhưng mà tôi tha thứ cho anh ấy rồi. Từ lúc anh ấy rơi xuống vách núi, tôi luôn hối hận. Tôi muốn nói với anh ấy, tôi tha thứ cho anh ấy rồi.”
Derrrick nhếch môi, vẫn không nhúc nhích. Giản Dao tiến lên một bước, đôi mắt luôn nhìn hắn, lại để cho hắn không có bất cứ khả năng lảng tránh nào: “Derrick, anh gọi anh ấy ra đi, tôi sẽ nói cho anh ấy, nhất định là anh ấy muốn nghe.”
Trong mắt Derrick tối đen như mực. Hắn im lặng một lúc lâu, đột nhiên nghiêng đầu mỉm cười: “Thực sự khiến người ta cảm động. Cô nàng này quá xảo quyệt. Muốn lừa hắn đi ra chiếm lấy tôi ư? Không, vĩnh viễn không có khả năng đâu. Anh ta không nghe được tiếng cô đâu Jenny.”
Ánh mắt Giản Dao vẫn âm trầm không thay đổi. Hắn quay người định đóng cửa khoang lại, Giản Dao vô cùng lanh trí, tiếp theo chỉ sợ không dễ kéo cửa ra. Cô lập tức nói: “Derrick! Lạc Lang biết chuyện này sao?”
Derrick dừng lại.
“Biết rõ anh trốn trong nơi âm u, luôn chiếm giữ cơ thể của anh ấy, sau đó đi giết hại người vô tội, trình diễn từng đoạn tình yêu tươi đẹp, trải qua giả dối vẫn có thể cười sao? Nếu như anh ấy biết chỉ sợ sẽ tình nguyện tự sát chứ không để cho anh tồn tại. Anh rất rõ điều này đúng không? Anh ấy căm hận sự tà ác trong cơ thể, giống như căm hận những người dơ bẩn kia. Anh ấy căm hận anh!”
Derrick ngẩng đầu nhìn cô. Lại thấy trên mặt cô là nụ cười lạnh như băng: “Anh vốn dĩ không tồn tại, chỉ là Lạc Lang vì trốn tránh mới sinh ra nhân cách này. Khi anh ấy tỉnh táo, có ý chí, ngay cả một chút ánh mặt trời anh cũng không thấy được. Chỉ có khi anh ấy trầm luân, đánh mất phương hướng, anh mới có thể đi ra, điên cuồng giữ lấy thời gian đi phạm tội, đi hít thở, anh vội vàng, giả tạo như vậy là chỉ vì tìm kiếm sự hiện hữu của bản thân. Nhưng Derrick à, anh vẫn chưa rõ sao? Từ đầu tới cuối, anh vốn không phải là người thực, Derrick, sự tồn tại của anh chỉ là ảo giác, cho nên anh mới không ngừng tìm kiếm rung động và tình yêu giả tạo.”
Hắn vô cùng có khả năng có “vai diễn” nhân cách, nói cách khác hắn có triệu chứng tâm thần phân liệt. Tính cách của hắn ở sâu bên trong ẩn giấu sự nhát gan. Cho nên hắn chưa từng bao giờ đối đầu chính diện với anh. Hắn tìm kiếm là tình yêu kinh thiên động địa. Hắn mê muội nó, bởi vì chưa bao giờ có được nên chìm sâu trong đó.
Những suy đoán, từng lời của Bạc Cận Ngôn như tia chớp xẹt qua trong đầu Giản Dao. Hoá ra anh nói đều đúng hết. Anh dự đoán được hành vi đặc thù của Derrick như thể từng tận mắt nhìn thấy hắn. Một dòng máu nóng dâng trào trong lòng Giản Dao, cô biết đó là sức mạnh của tâm lý học tội phạm, là sức mạnh tâm hồn giúp cho cô chiếm thế thượng phong khi đối mặt với sát thủ liên hoàn tội ác chất chồng này. Derrick đứng ở đằng kia không nhúc nhích, ngón tay hắn đặt trên cửa, các đốt ngón tay hơi trắng bệch. Tóc ngắn che đi tầm mắt hắn, khiến cho người ta không thấy được gợn sóng trong mắt hắn.
Nhưng mà Giản Dao chờ đợi chính là thời khắc này! Thời khắc hắn phân thân! Cao thủ quyết đấu sai một ly, cơ hội đã rõ ràng. Giản Dao cầm lấy ghế đã sớm để trong tay, đập về phía đầu hắn. Hắn cũng phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh đi, khẽ cười: “Jenny...”
Ai ngờ Giản Dao đúng là muốn có khoảnh khắc này, lúc này cô đã đứng tại cửa, ghế rời khỏi tay, người chạy như dây cung ra ngoài, “Bịch” một tiếng rơi vào trong nước. Nơi này nước chảy siết, mơ hồ còn có tiếng nổ. Giản Dao nhất thời không biết đang ở đâu, bơi trong nước, chỉ nghĩ bơi càng xa càng tốt. Ai ngờ sau lưng cũng vang lên tiếng “Bịch”, lòng cô lạnh buốt, hoàn toàn không nghĩ tới Derrick cam lòng vứt bỏ thuyền đuổi theo cô, đành phải ra sức bơi.
Đối với một người chạy trốn đến chết, kinh khủng nhất chính là phía sau đuổi theo như xa như gần. Mặt nước dâng lên hạ xuống, hoá ra bọn họ đang ở trong dòng nước xiết, phía sau có tiếng chảy vô cùng lớn, như là có thác nước. Giản Dao lập tức hoảng sợ - Derrick muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn vốn định mang cô nhảy núi, đồng quy vu tận sao? Chuyện Giản Dao sợ nhất đã xảy ra. Một bàn tay lạnh như băng bắt được mắt cá chân cô trong nước. Giản Dao còn chưa kịp giãy giụa, hắn đã kéo mạnh về sau. Cả người Giản Dao chìm sâu vào trong nước, trải qua một lúc, người cô bị kéo vào trong lòng hắn. Hắn từ phía sau ghìm chặt cổ cô, xuôi dòng bơi xuống, tiếp tục kéo. Hắn cười khanh khách bên tai cô, sau đó hừ một tiếng: “Xem kìa, King của cô đang đuổi tới. Nhưng lúc này anh ta không đuổi kịp rồi.”
Có lẽ đây là thời khắc tuyệt vọng bi thương nhất trong đời Giản Dao. Trong nước tối đen, cô bị sát thủ liên hoàn kéo lấy, lao về phía bờ vực, đằng xa phía trước, một con thuyền sáng đèn đang đuổi tới bên này. Có lẽ chỉ kém mười phút thôi, Cận Ngôn có thể đuổi kịp, phát hiện ra bọn họ rồi. Giản Dao rơi nước mắt.
“Đừng đau lòng.” Derrick nói bên tai cô, “Yêu là vĩnh hằng. Còn tôi trước nay chưa từng giả tạo. Tôi thực sự tồn tại trong sinh mệnh, tồn tại trong lịch sử. Tôi là duy nhất, cũng là toàn vẹn!”
Bên cạnh mặt nước đột nhiên trở nên vô cùng nhanh, Giản Dao cảm giác được vào lúc này cơ thể đột nhiên mất đi trọng lượng, rơi nhanh xuống dưới. Sau đó nước xông vào, như dã thú màu trắng nuốt chửng lấy cô.
Tác giả :
Đinh Mặc