Hãy Đợi Đấy... Anh Sẽ Bắt Em Nói Với Anh Rằng "Aishiteru"
Chương 47: Thổ lộ
Sáng hôm sau tại trường LUCIA SCHOOL
- Lâm, hôm qua cậu ổn ko._ Linh lo lắng hỏi Lâm
- Có gì đâu, chỉ là chưa quen thôi.
- Ak, Lâm, hôm qua bất ngờ quá nên mình chưa kịp đưa cho cậu._ Linh lấy trong túi rua một hộp quà nhỏ.
- Hửm, quà của mình à, cảm ơn nha_ Lâm cười cầm lấy cái hộp, cô mở ra. Cô rất vui, trong đó là ảnh 2 đứa suốt từ nhỏ tới chừ và cả một chiếc móc khóa hình thiên thần rất dễ thương nữa._ Dễ thương quá, cảm ơn nha.
- … Hì, có gì đâu, à, tối mai Ông Long mở tiệc giới thiệu cậu phải ko, cha mình có nhận được thư mời nhưng lại bận việc nên mình sẽ đi thay.
- …… _ Lâm im lặng, ko nói gì.
Reng… reng . Tiếng chuông báo hiệu đã đến tiết học vang lên. Lâm bước về chỗ ngồi của mình. Huy và Hân cũng đi học, ở trường họ xem nhau như người lạ. Mọi người trong lớp đều đã biết Lâm thực ra là đại tiểu thư của nhà họ TRẦNi
Ngồi trong lớp với những tiết học nhàm chán, Lâm lơ đễnh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy mệt mỏi quá rồi…..
______ Giờ nghỉ trưa______
- Lâm, đi ăn với tôi ko_ Là giọng nói nam trầm quen thuộc.
- Ukm, mà Linh đâu rồi._ Lâm ngước mắt lên nhìn Phong rồi dao dác tìm Linh
- Linh đi ăn với Bảo rồi, biết cô đang ở đây một mình nên tôi qua.
- Thì đi_ Lâm đứng lên, cô vừa bước ra khỏi cửa thì đã có giọng nói mỉa mai cô vang lên
- Đã biết mình có hôn ước rồi mà vẫn tán tỉnh người khác ak_ Hân lên tiếng khi thấy Lâm đi với Phong
- Lâ…Lâm …_ Phong ngạc nhiên, ko thể nào, anh ko tin. Anh quay qua Lâm định hỏi Lâm có phải là thật ko thì thấy Lâm đang nhìn Hân một cách lạnh lùng có phần nguy hiểm.
- Hân, cô nên lo cho thân mình đi kìa, cô dang ghen tỵ vì tôi có hôn ước mà cô ko có ak.
- Ai…ai thèm ghen tỵ với cô chứ, tại tôi ko muốn bị sắp đặt chuyện tương lai bởi ba thôi, với lại tôi và Huy chỉ là thanh mai trúc mã._Hân cố phủ nhận.
- Ha ha ha, biết cách biện mình lắm, nếu cô đã nói thế thì nếu tôi chấp nhận cuộc hôn nhân này thì cô cũng sẽ ko nói gì phải ko._ Lâm nhìn Hân, ánh mắt cô hình như muốn ….
“ Cai gì, nói vậy là chuyện Lâm có hôn ước là thật”
- Tôi…tôi ko quan tâm._ Hân ko chịu nổi nữa, cô bỏ ra khỏi lớp, lách qua người Lâm.
- Hừm_ Lâm nhìn theo bóng Hân, cố đã biết được điều gì đó qua thái độ của Hân.
- Lâm, cô…cô có hôn ước thật ak_ Phong hỏi lại Lâm.
- Chuyện này là do ông ta sắp đặt, đến năm 18 tuôi ông ta bắt tôi phải đính hôn, nhưng tôi ko đông ý._ Vừa đi Lâm vừa kể lại cho Phong nghe.
- Nhưng nếu ông ấy vẫn bắt ép cô thì sao_ Phong rất sợ, sợ cái cảm giác nhìn thấy Lâm hạnh phúc bên người con trai khác ko phải là anh.
- Hỏi gì thế, đương nhiên là bỏ trốn rồi._ Lâm nói ko do dự.
- Phụt…ha ha , Lâm cô hài hước nhỉ_ Phong cười khi cô nói rằng cô bỏ nhà đi bụi.
- Ko tin ak, lúc đó tôi đã là 18 tuổi rồi, với lại tôi biết lao động chân tay chứ ko như ai đó làm công tử bột ko biết gì về cuộc đời._ Lâm mỉa mai Phong.
- Cô đang nói tôi đó ak._Phong mất 5s mới hiểu ra.
- Tôi ko có nói, là anh tự nhận mà, hì _ Lâm cười với anh, quả thật trêu chọc anh cô cảm thấy rất vui.
- …. Ko nói nữa, nói thêm chắc tôi tức đến thổ huyết mà chết quá._ Phong hơi ngẩn ra trước nụ cười của cô, đúng là chỉ có Lâm mới mang lại cho anh nhiều cảm xúc mới lạ thê này.
…..
Chẳng mấy chốc đã đến tối mai. Hôm nay là ngày mà Ông Long mở tiệc, giới thiệu với giới thượng lưu về Lâm…
- Lâm, con chuẩn bị xong chưa_ Mẹ Hân lên phòng cô xem cô đã thay bộ váy mà bà chuẩn bị ko, và kết quả là……… Lâm vẫn chưa trang điểm hay thay váy gì hết. Bà day day vầng thái dương, nhìn Lâm với vẻ mặt rất sốc. “ Con bé này thật bướng quá”
- Tại sao tôi phải xuống dưới đó chứ._Lâm vẫn nằm phịch trên giường.
- Con hỏi gì vậy, tối nay con là nhân vật chính mà_ Mẹ Hân bước tới kéo người Lâm dậy, bắt cô ngồi vào bàn trang điểm. Bà cầm cái lược chải nhẹ mái tóc rối bù xù của cô, bà cười nhẹ._ Lâm, tóc con ngắn mà mượt nhỉ.
- …. Bà ko ghét tôi ak_ Lâm cảm thấy mẹ Hân là người tốt, mặc dù cô ko phải con đẻ của bà nhưng bà vẫn luôn hỏi han và chăm sóc cho cô, đã vậy còn cất công đi lựa váy cho cô nữa.
- Tại sao ta lại phải ghét con chứ._ Mẹ Hân hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Lâm.
- Vì tôi tới đây làm xáo trộn cuộc sống của bà và con gái bà._ Lâm cứ ngỡ thế nào mẹ Hân cũng sẽ rất ghét cô vì cô mà chồng bà vẫn còn gặp mặt vỡ cũ.
- Ko, ta chưa bao giờ nghĩ vậy cả, trái lại ta luôn xem con là con gái thứ 2 của ta, ta biết có lẽ con ko ưa gì ta vì chính ta là người gây ra đau khổ cho mẹ con,_ Bà nhìn Lâm với ánh mắt buồn rầu, xen lẫn cảm giác tội lỗi.
- Bà….. yêu ông ta lắm ak.
- ….. Phải, nhưng người mà ông ấy luôn yêu thương và nhớ đến ko phải là ta mà là mẹ con. Ông ấy đối xử tốt với ta vì ông ấy đã lỡ …..
- Vậy tại sao bà vẫn yêu và ở bên cạnh ông ấy.
- Ta ko biết, ta chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho ông ấy thôi.
- Tôi ko hiểu, tại sao bà lại phải hy sinh nhiều cho ông ta như vậy. dù ông ta luôn làm bà đau khổ.
- Hì, khi nào con thực sự yêu một người thì con sẽ hiểu thôi, khi ấy con sẽ biết rằng chỉ cần người ấy hạnh phúc thì con cũng cảm thấy hạnh phúc dù con phải hi sinh rất nhiều. Thôi, ko nói chuyện phiếm nữa, thay váy đi rồi ra đây ta trang điểm cho.
- … cảm ơn_ Lâm lí nhí trong miệng rồi bước vào trong phòng tắm thay váy.
- Hì._ Mẹ Lâm cười nhẹ khi thấy Lâm nói cảm ơn bà.
_____10 phút sau______
Lâm bước ra trong trang phục dạ hội. Chiêc váy dài ngang đầu gối với các học tiết bắt mắt rất nữ tính. Lâm ko thích lắm vì cái cổ hơi rộng nhưng biết làm sao được.
- Chà, nhìn ra dáng lắm, lại đây ta trang điểm cho._ Mẹ Hân tỏ ý hài lòng khi thấy cô mang rất hợp.
- …….._ lâm làm theo lời bà, cô ngồi yên cho mẹ Hân trang điểm._ Hân ko ở nhà à.
- Ko, nó dưới đó với Huy rồi, sao vậy.
- À, ko có gì, chỉ là có một chuyện tôi hơi để tâm thôi.
- Chuyện gì thế.
- Có phải Hân….. à ko có gì đâu_Lâm quyết định ko hỏi nữa.
- Có gì con cứ nói, đừng ngại.
- Ko, chuyện này tôi sẽ hỏi Hân.
- Nó làm gì con à._Mẹ Hân hơi lo lắng, bà ko biết con gái bà co đụng chạm gì đến Lâm ko nữa.
- Ko có gì đâu, cô ta ko làm gì tôi hết .
- ………_ Mẹ Hân ko nói gì nữa vì bà biết một khi Lâm đã ko muốn nói thì dù có hỏi thế nào cũng ko nói ra. “ Lâm quả là đứa bé nhạy cảmvà thông minh, nó biết mình đang lo cho Hân đã làm gì nó.”
_________________________________
Buổi tiệc đã bắt đầu. Ông long bước xuống, theo sau là vợ ông và Hân. Ông cười với mọi người.
- Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian vì đã đến buoir tiệc do tôi tổ chức thế này. Lý do là vì tôi muốn giới thiệu với mọi người về đứa con gái đầu lòng của tôi.
Ông Long vừa nói vừa nhìn lên phía cầu thang, Lâm đang từ từ bước xuống, đêm nay cô xinh đẹp đến mức mọi người phải ngẩn ra. Cô như là một thiên thần vậy: ánh mắt to, long lanh. Gương mặt đẹp, toát lên vẻ sắc sảo cộng với tài nghệ trang điểm của mẹ Hân ko chê vào đâu được.
Linh đứng phía dưới thì chỉ mỉm cười, đây mới thực sự là hình dáng thật sự của con bạn cô lúc trang điểm.
Phong cũng ngẩn ra trước vẻ đẹp của Lâm, hôm diễn kịch cô đã dễ thương rồi, vậy mà hôm nay… Lâm còn dễ thương hơn gấp bội.
- Đây là con gái tôi- Trần Kha Lâm._ Ông Long giới thiệu Lâm với mọi người.
- Quả là xinh đẹp, ko hổ danh là nhà họ Trần. Cả 2 đứa con gái của Ông Long quả là đẹp._ Mọi người trầm trồ khen ngợi.
Lâm ko nói gì, chỉ mỉm cười, cúi đầu cảm ơn lời khen ngợi. Cô phải làm thế vì bây giờ cô đang là đại tiểu thư nhà họ Trần, phải giữ thể diện chứ.
Buổi tiệc bắt đầu được khoảng 30 phút thì Lâm trốn bỏ ra vườn sau. Cô ngồi lên cái xích đu, tay xoa xoa cái chân đang tê rần rần của mình. Cô rất ít khi mang giày cao gót nên sẽ ko quen khi phải mang nó lâu như vậy. “ Haizz, tại sao người ta lại nghĩ ra cái thứ này chứ, đau chết đi được……. Trăng đêm nay đẹp thật” , Lâm chán nản nhìn đôi giày rồi nhìn lên bầu trời đêm.
- Lâm_ Bỗng có tiếng gọi cô….là Phong. Anh tìm cô mãi trong ấy nhưng ko thấy nên biết là cô vọt ra đây. Anh lại gần ngồi xuống bên cạnh cô.
- Gì thế_ Vẫn giọng điệu lạng lùng như bình thường.
- Sao cô ko ở trong đó mà ra đây.
- Chân tôi đau rồi, với lại cười nhiều quá méo miệng rồi.
- Hì hì, có méo đâu, vẫn bình thường.
- À, chắc tại anh bị lé._ Lâm vẫn ko quên trêu chọc Phong.
- Thôi, ko nói cái đó nữa. Tôi có thứ này đưa cho cô._ Phong đưa bàn tay giấu sau lưng nãy giờ ra tới trước mặt Lâm._ Đây là quà tôi tặng cô. Hơi muộn nhưng sinh nhật vui vẻ nhé.
- …. Cảm ơn._Lâm bóc gọi quà ra…. Là một cái chuông gió làm bằng thủy tinh trong suốt.
- Cô thích ko, đây là chuông gió tôi mua bên nhật đó. Vì cô nói rất thích nhật bản nên tôi tìm 1 thứ bên đó cho cô, ngoài ra còn có một nhánh cây hoa anh đào đó.
Lâm nhìn kỹ hơn thì thấy đúng là có một nhành cây hoa anh đào thật. Lâm cầm lên nhìn nó mãi, cô cười nhẹ.
- Thế nào?_Phong hỏi.
- Đẹp lắm, tôi rất thích, cảm ơn anh nha. Anh đã qua bên đó mua cho tôi à.
- Uk. Cô thích là tốt rồi._Phong thở phào nhẹ nhõm_ Tôi tìm hiểu mãi mới biết chiêc chuông gió này theo quan niệm của người nhật có thể biến mọi điều xui xẻo thành may mắn đó.
- Ukm, mà tại sao, anh lại tốt với tôi như vậy.
- Cô cảm thấy phiền khi tôi làm vậy à.
- Ko, tôi có nói thế đâu, chỉ là hơi thắc mắc thôi.
- Tôi nói nhé, nhưng cô tuyệt đối ko được tránh mặt tôi đâu đó._Mặt Phong hơi ửng lên, anh nhìn Lâm ngiêm túc.
- Uk, tại sao lại phải tránh chứ._Lâm ko hiểu lắm nhưng cô nhất định sẽ ko tránh mặt Phong. Anh đa làm cho cô nhiều thứ thế rồi mà.
- Lâm……..Cô……. là người con gái đầu tiên khiên tôi bối rối, lung túng khi nhìn thấy cô cười, là người đầu tiên làm tôi nổi đóa mỗi khi trêu chọc, mỉa mai tôi. Ở bên cô, tôi mới có nhiều cung bậc cảm xúc như vậy, ở bên cô tôi mới có thể cảm nhận được nhịp đập của con tim, mới cảm nhận được rằng tôi đang sống. Tôi ko thể nào rời mắt khỏi cô được, tôi đã bị cuốn hút bởi ánh mắt lạnh lùng luôn cố gắng giữ khoảng cách với mọi người xung quanh đó. Tôi cảm thấy tức giận mỗi khi cô lại gần bất kì người con trai nào, ko thể vui nổi khi thấy cô đang buồn, đang đau khổ, tôi muốn được ở bên cạnh cô, được chăm sóc và bảo vệ cô…. Trần Kha Lâm…. Anh yêu em….. anh yêu tất cả mọi thứ của em, anh đã hoàn toàn bị em chinh phục rồi, Lâm….còn em thì sao, đối với em, anh là như thế nào. _ Phong nhìn Lâm với ánh mắt nghiêm túc và thành thật hơn bao giờ hết, cuối cùng anh đã có thể nói hết lòng mình với Lâm.
Lâm tròn mắt nhìn Phong, cô ko tài nào rời mắt ra được, tim cô đập rất nhanh, đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với cô. Ánh mắt của Phong rất thành thật, ko hề có chút gì gọi là đang nói dôi. Mặt cô càng lúc càng đỏ hơn, tay cô chạm lên ngực mình như để kiểm tra xem nó đang đập mạnh đến mức nào. Đầu óc cô loạn cả lên, chuyện này quả thực….. Môi Lâm bắt đầu mấp máy, cô đã có quyết định của mình…..
Phong như nín thở nhìn Lâm, anh rất muốn biết câu trả lời của Lâm, anh muốn biết trong tim Lâm có hình bóng của anh ko, và đây là lúc anh anh sẽ biết được những gì mình muốn biết…..
-Phong, tôi …..
____________________________________
Chương này dài quá, xem như quà tạ lỗi vì hôm qua ko viết được nha ^^. Truyện chắc cũng .
.
.
.
còn nhiều lắm. TT.TT. Hy vọng mọi người ủng hộ.
- Lâm, hôm qua cậu ổn ko._ Linh lo lắng hỏi Lâm
- Có gì đâu, chỉ là chưa quen thôi.
- Ak, Lâm, hôm qua bất ngờ quá nên mình chưa kịp đưa cho cậu._ Linh lấy trong túi rua một hộp quà nhỏ.
- Hửm, quà của mình à, cảm ơn nha_ Lâm cười cầm lấy cái hộp, cô mở ra. Cô rất vui, trong đó là ảnh 2 đứa suốt từ nhỏ tới chừ và cả một chiếc móc khóa hình thiên thần rất dễ thương nữa._ Dễ thương quá, cảm ơn nha.
- … Hì, có gì đâu, à, tối mai Ông Long mở tiệc giới thiệu cậu phải ko, cha mình có nhận được thư mời nhưng lại bận việc nên mình sẽ đi thay.
- …… _ Lâm im lặng, ko nói gì.
Reng… reng . Tiếng chuông báo hiệu đã đến tiết học vang lên. Lâm bước về chỗ ngồi của mình. Huy và Hân cũng đi học, ở trường họ xem nhau như người lạ. Mọi người trong lớp đều đã biết Lâm thực ra là đại tiểu thư của nhà họ TRẦNi
Ngồi trong lớp với những tiết học nhàm chán, Lâm lơ đễnh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy mệt mỏi quá rồi…..
______ Giờ nghỉ trưa______
- Lâm, đi ăn với tôi ko_ Là giọng nói nam trầm quen thuộc.
- Ukm, mà Linh đâu rồi._ Lâm ngước mắt lên nhìn Phong rồi dao dác tìm Linh
- Linh đi ăn với Bảo rồi, biết cô đang ở đây một mình nên tôi qua.
- Thì đi_ Lâm đứng lên, cô vừa bước ra khỏi cửa thì đã có giọng nói mỉa mai cô vang lên
- Đã biết mình có hôn ước rồi mà vẫn tán tỉnh người khác ak_ Hân lên tiếng khi thấy Lâm đi với Phong
- Lâ…Lâm …_ Phong ngạc nhiên, ko thể nào, anh ko tin. Anh quay qua Lâm định hỏi Lâm có phải là thật ko thì thấy Lâm đang nhìn Hân một cách lạnh lùng có phần nguy hiểm.
- Hân, cô nên lo cho thân mình đi kìa, cô dang ghen tỵ vì tôi có hôn ước mà cô ko có ak.
- Ai…ai thèm ghen tỵ với cô chứ, tại tôi ko muốn bị sắp đặt chuyện tương lai bởi ba thôi, với lại tôi và Huy chỉ là thanh mai trúc mã._Hân cố phủ nhận.
- Ha ha ha, biết cách biện mình lắm, nếu cô đã nói thế thì nếu tôi chấp nhận cuộc hôn nhân này thì cô cũng sẽ ko nói gì phải ko._ Lâm nhìn Hân, ánh mắt cô hình như muốn ….
“ Cai gì, nói vậy là chuyện Lâm có hôn ước là thật”
- Tôi…tôi ko quan tâm._ Hân ko chịu nổi nữa, cô bỏ ra khỏi lớp, lách qua người Lâm.
- Hừm_ Lâm nhìn theo bóng Hân, cố đã biết được điều gì đó qua thái độ của Hân.
- Lâm, cô…cô có hôn ước thật ak_ Phong hỏi lại Lâm.
- Chuyện này là do ông ta sắp đặt, đến năm 18 tuôi ông ta bắt tôi phải đính hôn, nhưng tôi ko đông ý._ Vừa đi Lâm vừa kể lại cho Phong nghe.
- Nhưng nếu ông ấy vẫn bắt ép cô thì sao_ Phong rất sợ, sợ cái cảm giác nhìn thấy Lâm hạnh phúc bên người con trai khác ko phải là anh.
- Hỏi gì thế, đương nhiên là bỏ trốn rồi._ Lâm nói ko do dự.
- Phụt…ha ha , Lâm cô hài hước nhỉ_ Phong cười khi cô nói rằng cô bỏ nhà đi bụi.
- Ko tin ak, lúc đó tôi đã là 18 tuổi rồi, với lại tôi biết lao động chân tay chứ ko như ai đó làm công tử bột ko biết gì về cuộc đời._ Lâm mỉa mai Phong.
- Cô đang nói tôi đó ak._Phong mất 5s mới hiểu ra.
- Tôi ko có nói, là anh tự nhận mà, hì _ Lâm cười với anh, quả thật trêu chọc anh cô cảm thấy rất vui.
- …. Ko nói nữa, nói thêm chắc tôi tức đến thổ huyết mà chết quá._ Phong hơi ngẩn ra trước nụ cười của cô, đúng là chỉ có Lâm mới mang lại cho anh nhiều cảm xúc mới lạ thê này.
…..
Chẳng mấy chốc đã đến tối mai. Hôm nay là ngày mà Ông Long mở tiệc, giới thiệu với giới thượng lưu về Lâm…
- Lâm, con chuẩn bị xong chưa_ Mẹ Hân lên phòng cô xem cô đã thay bộ váy mà bà chuẩn bị ko, và kết quả là……… Lâm vẫn chưa trang điểm hay thay váy gì hết. Bà day day vầng thái dương, nhìn Lâm với vẻ mặt rất sốc. “ Con bé này thật bướng quá”
- Tại sao tôi phải xuống dưới đó chứ._Lâm vẫn nằm phịch trên giường.
- Con hỏi gì vậy, tối nay con là nhân vật chính mà_ Mẹ Hân bước tới kéo người Lâm dậy, bắt cô ngồi vào bàn trang điểm. Bà cầm cái lược chải nhẹ mái tóc rối bù xù của cô, bà cười nhẹ._ Lâm, tóc con ngắn mà mượt nhỉ.
- …. Bà ko ghét tôi ak_ Lâm cảm thấy mẹ Hân là người tốt, mặc dù cô ko phải con đẻ của bà nhưng bà vẫn luôn hỏi han và chăm sóc cho cô, đã vậy còn cất công đi lựa váy cho cô nữa.
- Tại sao ta lại phải ghét con chứ._ Mẹ Hân hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Lâm.
- Vì tôi tới đây làm xáo trộn cuộc sống của bà và con gái bà._ Lâm cứ ngỡ thế nào mẹ Hân cũng sẽ rất ghét cô vì cô mà chồng bà vẫn còn gặp mặt vỡ cũ.
- Ko, ta chưa bao giờ nghĩ vậy cả, trái lại ta luôn xem con là con gái thứ 2 của ta, ta biết có lẽ con ko ưa gì ta vì chính ta là người gây ra đau khổ cho mẹ con,_ Bà nhìn Lâm với ánh mắt buồn rầu, xen lẫn cảm giác tội lỗi.
- Bà….. yêu ông ta lắm ak.
- ….. Phải, nhưng người mà ông ấy luôn yêu thương và nhớ đến ko phải là ta mà là mẹ con. Ông ấy đối xử tốt với ta vì ông ấy đã lỡ …..
- Vậy tại sao bà vẫn yêu và ở bên cạnh ông ấy.
- Ta ko biết, ta chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho ông ấy thôi.
- Tôi ko hiểu, tại sao bà lại phải hy sinh nhiều cho ông ta như vậy. dù ông ta luôn làm bà đau khổ.
- Hì, khi nào con thực sự yêu một người thì con sẽ hiểu thôi, khi ấy con sẽ biết rằng chỉ cần người ấy hạnh phúc thì con cũng cảm thấy hạnh phúc dù con phải hi sinh rất nhiều. Thôi, ko nói chuyện phiếm nữa, thay váy đi rồi ra đây ta trang điểm cho.
- … cảm ơn_ Lâm lí nhí trong miệng rồi bước vào trong phòng tắm thay váy.
- Hì._ Mẹ Lâm cười nhẹ khi thấy Lâm nói cảm ơn bà.
_____10 phút sau______
Lâm bước ra trong trang phục dạ hội. Chiêc váy dài ngang đầu gối với các học tiết bắt mắt rất nữ tính. Lâm ko thích lắm vì cái cổ hơi rộng nhưng biết làm sao được.
- Chà, nhìn ra dáng lắm, lại đây ta trang điểm cho._ Mẹ Hân tỏ ý hài lòng khi thấy cô mang rất hợp.
- …….._ lâm làm theo lời bà, cô ngồi yên cho mẹ Hân trang điểm._ Hân ko ở nhà à.
- Ko, nó dưới đó với Huy rồi, sao vậy.
- À, ko có gì, chỉ là có một chuyện tôi hơi để tâm thôi.
- Chuyện gì thế.
- Có phải Hân….. à ko có gì đâu_Lâm quyết định ko hỏi nữa.
- Có gì con cứ nói, đừng ngại.
- Ko, chuyện này tôi sẽ hỏi Hân.
- Nó làm gì con à._Mẹ Hân hơi lo lắng, bà ko biết con gái bà co đụng chạm gì đến Lâm ko nữa.
- Ko có gì đâu, cô ta ko làm gì tôi hết .
- ………_ Mẹ Hân ko nói gì nữa vì bà biết một khi Lâm đã ko muốn nói thì dù có hỏi thế nào cũng ko nói ra. “ Lâm quả là đứa bé nhạy cảmvà thông minh, nó biết mình đang lo cho Hân đã làm gì nó.”
_________________________________
Buổi tiệc đã bắt đầu. Ông long bước xuống, theo sau là vợ ông và Hân. Ông cười với mọi người.
- Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian vì đã đến buoir tiệc do tôi tổ chức thế này. Lý do là vì tôi muốn giới thiệu với mọi người về đứa con gái đầu lòng của tôi.
Ông Long vừa nói vừa nhìn lên phía cầu thang, Lâm đang từ từ bước xuống, đêm nay cô xinh đẹp đến mức mọi người phải ngẩn ra. Cô như là một thiên thần vậy: ánh mắt to, long lanh. Gương mặt đẹp, toát lên vẻ sắc sảo cộng với tài nghệ trang điểm của mẹ Hân ko chê vào đâu được.
Linh đứng phía dưới thì chỉ mỉm cười, đây mới thực sự là hình dáng thật sự của con bạn cô lúc trang điểm.
Phong cũng ngẩn ra trước vẻ đẹp của Lâm, hôm diễn kịch cô đã dễ thương rồi, vậy mà hôm nay… Lâm còn dễ thương hơn gấp bội.
- Đây là con gái tôi- Trần Kha Lâm._ Ông Long giới thiệu Lâm với mọi người.
- Quả là xinh đẹp, ko hổ danh là nhà họ Trần. Cả 2 đứa con gái của Ông Long quả là đẹp._ Mọi người trầm trồ khen ngợi.
Lâm ko nói gì, chỉ mỉm cười, cúi đầu cảm ơn lời khen ngợi. Cô phải làm thế vì bây giờ cô đang là đại tiểu thư nhà họ Trần, phải giữ thể diện chứ.
Buổi tiệc bắt đầu được khoảng 30 phút thì Lâm trốn bỏ ra vườn sau. Cô ngồi lên cái xích đu, tay xoa xoa cái chân đang tê rần rần của mình. Cô rất ít khi mang giày cao gót nên sẽ ko quen khi phải mang nó lâu như vậy. “ Haizz, tại sao người ta lại nghĩ ra cái thứ này chứ, đau chết đi được……. Trăng đêm nay đẹp thật” , Lâm chán nản nhìn đôi giày rồi nhìn lên bầu trời đêm.
- Lâm_ Bỗng có tiếng gọi cô….là Phong. Anh tìm cô mãi trong ấy nhưng ko thấy nên biết là cô vọt ra đây. Anh lại gần ngồi xuống bên cạnh cô.
- Gì thế_ Vẫn giọng điệu lạng lùng như bình thường.
- Sao cô ko ở trong đó mà ra đây.
- Chân tôi đau rồi, với lại cười nhiều quá méo miệng rồi.
- Hì hì, có méo đâu, vẫn bình thường.
- À, chắc tại anh bị lé._ Lâm vẫn ko quên trêu chọc Phong.
- Thôi, ko nói cái đó nữa. Tôi có thứ này đưa cho cô._ Phong đưa bàn tay giấu sau lưng nãy giờ ra tới trước mặt Lâm._ Đây là quà tôi tặng cô. Hơi muộn nhưng sinh nhật vui vẻ nhé.
- …. Cảm ơn._Lâm bóc gọi quà ra…. Là một cái chuông gió làm bằng thủy tinh trong suốt.
- Cô thích ko, đây là chuông gió tôi mua bên nhật đó. Vì cô nói rất thích nhật bản nên tôi tìm 1 thứ bên đó cho cô, ngoài ra còn có một nhánh cây hoa anh đào đó.
Lâm nhìn kỹ hơn thì thấy đúng là có một nhành cây hoa anh đào thật. Lâm cầm lên nhìn nó mãi, cô cười nhẹ.
- Thế nào?_Phong hỏi.
- Đẹp lắm, tôi rất thích, cảm ơn anh nha. Anh đã qua bên đó mua cho tôi à.
- Uk. Cô thích là tốt rồi._Phong thở phào nhẹ nhõm_ Tôi tìm hiểu mãi mới biết chiêc chuông gió này theo quan niệm của người nhật có thể biến mọi điều xui xẻo thành may mắn đó.
- Ukm, mà tại sao, anh lại tốt với tôi như vậy.
- Cô cảm thấy phiền khi tôi làm vậy à.
- Ko, tôi có nói thế đâu, chỉ là hơi thắc mắc thôi.
- Tôi nói nhé, nhưng cô tuyệt đối ko được tránh mặt tôi đâu đó._Mặt Phong hơi ửng lên, anh nhìn Lâm ngiêm túc.
- Uk, tại sao lại phải tránh chứ._Lâm ko hiểu lắm nhưng cô nhất định sẽ ko tránh mặt Phong. Anh đa làm cho cô nhiều thứ thế rồi mà.
- Lâm……..Cô……. là người con gái đầu tiên khiên tôi bối rối, lung túng khi nhìn thấy cô cười, là người đầu tiên làm tôi nổi đóa mỗi khi trêu chọc, mỉa mai tôi. Ở bên cô, tôi mới có nhiều cung bậc cảm xúc như vậy, ở bên cô tôi mới có thể cảm nhận được nhịp đập của con tim, mới cảm nhận được rằng tôi đang sống. Tôi ko thể nào rời mắt khỏi cô được, tôi đã bị cuốn hút bởi ánh mắt lạnh lùng luôn cố gắng giữ khoảng cách với mọi người xung quanh đó. Tôi cảm thấy tức giận mỗi khi cô lại gần bất kì người con trai nào, ko thể vui nổi khi thấy cô đang buồn, đang đau khổ, tôi muốn được ở bên cạnh cô, được chăm sóc và bảo vệ cô…. Trần Kha Lâm…. Anh yêu em….. anh yêu tất cả mọi thứ của em, anh đã hoàn toàn bị em chinh phục rồi, Lâm….còn em thì sao, đối với em, anh là như thế nào. _ Phong nhìn Lâm với ánh mắt nghiêm túc và thành thật hơn bao giờ hết, cuối cùng anh đã có thể nói hết lòng mình với Lâm.
Lâm tròn mắt nhìn Phong, cô ko tài nào rời mắt ra được, tim cô đập rất nhanh, đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với cô. Ánh mắt của Phong rất thành thật, ko hề có chút gì gọi là đang nói dôi. Mặt cô càng lúc càng đỏ hơn, tay cô chạm lên ngực mình như để kiểm tra xem nó đang đập mạnh đến mức nào. Đầu óc cô loạn cả lên, chuyện này quả thực….. Môi Lâm bắt đầu mấp máy, cô đã có quyết định của mình…..
Phong như nín thở nhìn Lâm, anh rất muốn biết câu trả lời của Lâm, anh muốn biết trong tim Lâm có hình bóng của anh ko, và đây là lúc anh anh sẽ biết được những gì mình muốn biết…..
-Phong, tôi …..
____________________________________
Chương này dài quá, xem như quà tạ lỗi vì hôm qua ko viết được nha ^^. Truyện chắc cũng .
.
.
.
còn nhiều lắm. TT.TT. Hy vọng mọi người ủng hộ.
Tác giả :
BlackCat