Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em
Chương 14-2: Em là duy nhất (2
Lại thêm một tập đoàn hùng mạnh lọt vào top 20 các tập đoàn lớn nhấtthế giới và tập đoàn DK đã đứng ngay vị trí số một ngang hàng với tậpđoàn JK.
Liệu JK có chịu để một tập đoàn mới nổi đứng ngang hàng vớimình ở vị trí số một?……Gấp tờ báo lại, Jy thản nhiên dùng bữa sáng mà không đề cập tới tintức này, Kelly và Andy đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định nói.
- Jy, cậu không quan tâm đến DK sao?- Andy hỏi.
- Tại sao phải quan tâm?- Chúng ta mất ba năm trời cố gắng mới lên vị trí số một và giữ vữngvị trí số một cho đến lúc này, cậu không sợ bị đạp qua một bên sao?-Kelly nói.
- Vậy chứ tôi mời hai người qua làm cảnh à?- Không phải…- Nếu muốn đạp đổ JK ra khỏi vị trí số một thì ít ra họ cũng phải nghĩđến công sức của hai cô người yêu bỏ họ đi trong suốt ba năm qua đểxây dựng lên một JK như thế này chứ?- Cậu biết tất cả?- Không ít cũng không nhiều, chỉ là đủ để hiểu.
- Cậu điều tra?- Hai người là con át chủ bài của tôi, đến phút cuối mới nên tung racho họ thấy.
- Nói vậy là cậu lợi dụng chúng tôi?- Thì sao?Nhìn dáng vẻ không chút lo âu cộng với ánh mắt lạnh như sát thủ đóthực sự có muốn phản kháng cũng không được.
- Tôi sẽ nghỉ làm.
- Tùy.
- Cậu không sợ?- Chỉ sợ nói mà không làm được.
- Jy, cậu nói năng đàng hoàng một chút đi, rốt cuộc bọn tôi là gì của cậu?- Có óc để làm gì? Nếu không trở thành đồng minh thì cứ thử đi theocon đường đối đầu nhau cho tôi xem nào?Cái này giống Tinh Á.
Rất giống Tinh Á ở điểm này.
- Nếu bỏ đi thì hơi uổng phí, vả lại bọn tôi cũng muốn có một kết thúc khác.
- Tùy.
- Nói xong, Jy quay lưng bỏ đi.
Tuy nhiên là nói thì nói thế chứ Andy và Kelly quyết bám trụ ởJK, không phải vì sợ mà là muốn tìm hiểu rõ hơn về con người tự tinđến ngạo mạn đó, cái con người không hề biết sợ mà lại luôn khiếnngười khác không thể phản kháng.
Bao nhiêu tập đoàn hùng mạnh cũngphải kiêng dè.
Sau khi đàm phán làm ăn xong, Andy vô tình gặp lại Dyan Kyd(tên nước ngoài của Nam) nên ngồi lại nói chuyện.
- Ba năm rồi, em đã hứa những gì?- Dyan Kyd hỏi.
- Nam, em xin lỗi.
- Andy nói.
- Tôi không còn là Bảo Tấn Nam của em nữa.
- Anh…giận em sao?- Cho dù em là người yêu cũ của tôi hay là phó chủ tịch của JK thì DKcũng không nể nang đâu, em nên cố tìm cách giữ vững vị trí của JK đi.
- Anh không còn yêu em nữa đúng không?- ……….
- DK cũng chỉ là do ba tập đoàn hợp lại mới đạt được vị trí đó, cănbản là không có tư cách đứng ngang hàng với JK.
Chúng tôi từ một côngty nhỏ phát triển trong ba năm mới lên được vị trí số một, các ngườichỉ việc chung tay hợp tác thì có gì đáng tự hào.
Nếu anh muốn tôi quỳxuống cầu xin anh nương tay cho JK thì tôi không còn là chính mìnhnữa.
Thật sai lầm khi ba năm qua tôi không yêu ai chỉ vì tình yêu tôidành cho anh vẫn còn vẹn nguyên, chỉ vì lời hứa sẽ trở về, nếu đãkhông cần nhau thì kết thúc tại đây đi.
- Nói xong Andy quay lưng bỏđi.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Tại sao anh lại nói nhưvậy với cô? Cô vẫn yêu anh, suốt ba năm qua, tình yêu đó vẫn không hềthay đổi.
Bây giờ anh nói cô là người yêu cũ, vậy là anh đã có ngườikhác bên cạnh, trong trái tim anh không còn vị trí nào dành cho cônữa, đau lòng quá.
Biết yêu là đau mà vẫn dại dột lao vào yêu điêncuồng như thiêu thân lao vào lửa.
Cô thật ngốc nghếch, lãng phí tìnhyêu suốt ba năm trời để giờ đây nhận lấy đắng cay.
- Em không hiểu, em không hiểu tôi.
Em nghĩ tôi có thể đối xử với emnhư đối xử với đối thủ của mình chắc? Tôi không làm được.
- Dyan Kydngồi nhìn theo bóng dáng Andy, khẽ nói một mình.
Andy đâu hề biết người đàn ông đó vẫn còn yêu cô nhiều lắm, Dyan làviết ngược của Andy, trong cả cái tên người đó cũng khéo léo lồng ghéptên cô vào, tại sao cô không nhận ra điều đó.
Tuy lời nói tuyệt tìnhnhưng cô có thấy được ánh mắt trìu mến vui mừng mà anh dành cho côđâu.
Thấy cô vẫn khỏe mạnh thậm chí là xinh đẹp hơn trước anh vui lắmchứ.
Lại càng vui hơn khi biết cô vẫn yêu anh, ba năm qua cô vẫn yêuanh và anh cũng vậy, tại sao bây giờ lại kết thúc thế này? Thật sự anhchỉ muốn đùa giỡn cô một chút thôi mà, tại sao cô không nhận ra? Tạisao?“Cuối cùng cũng đã đến lúc….
Nên cho một kết thúc mới….
Một dấu chấm cuối cùng….
”Trở về văn phòng, Andy mệt mỏi ngã người lên ghếsofa.
Kelly nhìn thấy bèn lên tiếng hỏi.
- Sao vậy? Công việc không thuận lợi à?- Kelly nghiêng đầu khỏi mànhình máy tính, hỏi.
- Công việc trước giờ qua tay mình thì có bao giờ không thuận lợi đâu.
Tối nay đi uống rượu đi.
- Okay, mình cũng đang chán nản đây.
Tối hôm đó, Andy và Kelly đến quán bar uống rượu, cả haingười đẹp đều uống một mình, giống như hai kẻ thất tình vậy.
Bao nhiêutên đến gần đều bị đuổi ra xa.
Từ phía bàn đối diện, ba chàng traiphong độ hào hoa cũng ngồi uống rượu nhưng ánh mắt họ đều hướng vềphía hai cô gái đó.
Bên đây có ba người con trai.
Bên đó chỉ có haingười con gái, còn một người, một người kia đang ở chốn nào?- Nam, cậu thôi đi, Khiết An cũng không khá hơn cậu là bao đâu.
- Quân ngăn cản.
- Cứ để cậu ấy uống đi, rượu là một cách giải sầu mà.
- Phong hững hờ.
Trước đây, lúc Tinh Á đột ngột mất tích, anh cũng nhờ vào rượu sốngqua ngày.
Chỉ cần say thì sẽ không thấy đau nữa.
- Đan à, mình đau lắm.
Tại sao anh ấy lại nói với mình như thế?- An vật vã.
- Mình chưa nói với cậu chuyện này phải không, mình và anh Quân đãchia tay nhau đấy.
- Tại sao? Lúc nào?- Tại sân bay, trước lúc chúng ta vào phòng làm thủ tục đấy.
- Thà là như thế còn tốt.
- Mình, cậu và Tinh Á đều có kết thúc buồn như nhau.
Có lẽ tại chúngta quá kiêu hãnh, không hề quan tâm đến nửa kia.
Uống thêm vài ly rượu nữa, cả hai người đẹp đều ngã ra ghế,nhân lúc đó có vài tên háo sắc đến bên nhưng chưa kịp chạm tay vàothân thể gợi cảm kia thì đã có hai người khác bế đi mất.
- Cô chủ, chúng ta về được rồi.
- Okay, về thôi.
“Cuối cùng các cậu cũng trở về bên người các cậu yêu.
Hạnh phúc nhé! Tôi chúc phúc cho hai người.
”Nhìn khuôn mặt của An, trong lòng Nam dâng trào lên thứ cảmxúc lạ lùng, cảm xúc hạnh phúc sau ba năm xa cách.
Người con gái anhyêu cuối cùng cũng thuộc về anh.
Còn về phần Quân, anh lặng lẽ ngắmnhìn cô, xinh đẹp nhưng sao u buồn quá, có phải lời chia tay của anhlàm cô tổn thương đến thế?Sáng hôm sau, khi bình minh lên, An cảm thấy có một vòng tayấm áp ôm lấy mình, cô quay mặt sang.
Là anh.
Là người đàn ông cô yêu.
Sao cô lại ở bên cạnh anh thế này? Trên người cô đang mặc mỗi mộtchiếc áo sơ-mi rộng thùng thình của anh.
- Em dậy rồi sao?- Anh…chuyện điên gì thế này?- Cô hất tay anh ra nhưng anh lại càngôm chặt hơn.
- Hôm qua anh đùa thôi mà em bỏ đi thật.
Làm anh tổn thương rồi tínhkhông bồi thường à?- Nam cười.
- Gì? Đùa?- Ừ, em bảo sẽ không bao giờ buông tha cho anh vậy mà lại bỏ đi.
- Đồ điên, anh đùa như thế à? Có biết em đau lòng lắm không?- Về với anh đi.
- Không, em không thể quay lưng lại với Jy.
- Jy là thằng nào? Em….
thì ra em….
- Nam bất thình lình nổi cơn ghen.
- Điên à? Jy là chủ nhân của tập đoàn JK, cô ấy rất đẹp.
- Con gái á?- Ừ, xinh đẹp hơn cả Tinh Á nhưng lạnh khủng khiếp.
- Đẹp hơn cả Tinh Á sao? Thế thì cô ta không phải là người rồi.
Tinh Áđẹp như thế mà còn có người đẹp hơn.
- Ôi, bảy giờ kém rồi sao? Đưa đồ đây cho em, em mà đến trễ thì Jygiết chết em.
- An cuống cuồng.
- Em bình tĩnh đi nào.
- Em là nhân viên, không phải là boss như anh.
- Thì anh cũng là nhân viên dưới quyền Phong, đến trễ cũng khó lòng màsống yên ổn với cậu ấy.
Trong lúc đó tại nhà riêng của Quân.
Đan tỉnh dậy, thay đồ,đánh răng rửa mặt rồi đi xuống dưới tầng một.
- Sao không ngủ thêm chút nữa?- Quân bỏ tờ báo xuống bàn, hỏi.
- Quân, em hỏi anh một câu duy nhất này thôi.
Anh có còn yêu em và cầnem bên cạnh nữa không?- Anh cũng đang định hỏi em câu đó.
- Chưa bao giờ em nghĩ em có thể yêu một người đàn ông khác ngoài anh.
Em cần anh và em thừa nhận em yêu anh, cần anh nhưng em không thể lúcnào cũng đặt tình yêu lên trên sự nghiệp và tình bạn được.
Anh có hiểuđiều đó không? Em yêu anh, đó là thứ tình cảm xuất phát từ đáy lòng,nhưng em không thể bỏ rơi bạn của em.
- Bạn của em là ai? Là ông chủ của JK à?- Không biết thực lực của JK mà cũng dám đối đầu, phong cách làm việcnày sẽ đem lại nhiều thiệt thòi hơn cho các anh đó.
Chủ nhân của JKkhông phải là đàn ông mà là một cô gái trẻ tuổi.
- Thôi được rồi, sau ba năm anh xa em, anh đã nghĩ anh có thể sống màkhông cần em bên cạnh nhưng đáng tiếc anh lại không thể yêu ai ngoàiem.
Câu trả lời của anh, chắc em đã hiểu.
- Dài dòng, tóm lại là thế nào? Em sẽ đau khi không thể quay lại bênanh nhưng nỗi đau đó có thể xóa nhòa theo thời gian.
Không được bênanh, em sẽ sống độc thân.
Đơn giản thôi, em không muốn gượng ép bảnthân.
- Tái hợp.
- Ý anh là chúng ta quay lại?- Nãy giờ anh có nói là không muốn quay lại sao?- Không, em đi làm đây, hẹn gặp lại anh vào buổi tối.
Ngày hôm đó, đồ đạc của An đã được chuyển đến nhà Nam, còn đồ đạc củaĐan thì chuyển đến nhà Quân.
Sau ba năm cuối cùng cũng có thể sum vầyhạnh phúc.
- Nếu hai người đã quyết định thì tôi sẽ phê chuẩn đơn xin thôi việccho hai người.
- Jy lạnh lùng nói.
- Ai nói với cậu là chúng tôi bỏ JK hả? Công sức ba năm trời của chúngtôi không bị đàn ông phá vỡ đâu.
- Andy nói.
- Tình bạn, sự nghiệp và tình yêu, cái nào quan trọng với cậu?- Kelly hỏi.
- Sự nghiệp.
- Còn tình bạn?- Kelly tiếp tục hỏi.
- Nếu cần thì vẫn phải từ bỏ thôi.
- Tình yêu?- Andy tiếp lời.
Jy nhướn mày nhìn họ, trong ánh mắt lạnh lùng đó vốn không có chỗ chosự ấm áp và trái tim băng giá kia, không cần nói cũng biết là chẳng cóchỗ nào cho tình yêu.
- Tình bạn tôi còn bỏ được thì tình yêu chẳng là gì cả.
Andy và Kelly nhún vai trở về phòng làm việc.
Vốn dĩ Jy không phải làTinh Á nên dĩ nhiên tình yêu, tình bạn chẳng có giá trị gì cả.
- Sao? Hôm qua các cậu giải quyết xong vấn đề tình cảm rồi chứ?- Ken Doulyn hỏi.
- Xong rồi và còn thu thập thêm một ít thông tin nữa.
- Dyan Kyd nói.
- Thông tin gì?- Ken hỏi.
- Chủ nhân tập đoàn JK là con gái.
- Vậy mà mình nghĩ là con trai, con gái gì mà tài giỏi thế chứ?- Kencười nhạt.
Trong mắt anh người con gái giỏi nhất chỉ có thể là cô ấy.
Người con gái anh yêu thương nhất trên thế giới này nhưng đáng tiếc,người con gái ấy đã rời khỏi thế giới của anh.
Tình yêu.
Không phải không quan trọng.
Nhưng.
Chắc chắn sẽ có một kết thúc khác.
Bây giờ.
Chỉ là đang chờ đợi kết thúc đó mà thôi.
Tuy tập đoàn DK đang đứng ngang hàng với vị trí sốmột của tập đoàn JK nhưng chủ nhân của JK lại không quan tâm, nếu làmột tập đoàn khác thì đã bị JK đạp xuống vị trí thứ hai từ lúc nào rồiấy.
Chuyện này khiến giới kinh doanh lẫn đám phóng viên ngạc nhiên vàvô cùng thắc mắc.
Ngay cả Andy và Kelly cũng cảm thấy khó hiểu, vớitính cách của Jy thì không đời nào lại chịu để một tập đoàn mới nổiđứng ngang hàng với mình.
Quả nhiên sau một tháng đứng ngang hàng vớiJK, tập đoàn DK đã tụt xuống hạng hai.
- Jy, cậu đã làm cách gì mà DK tụt hạng vậy?- Andy tò mò hỏi.
- Không làm gì cả.
- Thế thì sao DK đang làm ăn ngon lành lại tụt hạng chứ?- Muốn biết thì phải hỏi người mà các cậu yêu chứ sao hỏi tôi? Tôicũng tò mò muốn biết tại sao họ lại kém cỏi đến thế? Tôi chưa ra taymà đã tụt hạng.
- Jy cười nhạt.
- Nói vậy là cậu chưa ra tay chứ không phải là không ra tay?- Chuyện đó còn tùy thuộc vào khả năng và thực lực của DK, có xứngđáng để tôi phải đích thân ra tay không hay là những tập đoàn khác ratay?- Jy nói một cách bình thản.
- Jy, tôi không hiểu, tại sao cậu lại để họ đứng ngang hàng như thế?- Tại các cậu làm vướng tay.
- Gì chứ? Bọn tôi có phản bội JK đâu.
- Đó là người các cậu yêu, tôi không nỡ để các cậu phải đau lòng khithấy tập đoàn của người mình yêu bị tập đoàn của chủ nhân mình đạpxuống.
- Jy lại cười nhạt.
- Này, bọn tôi yêu thì yêu chứ kinh doanh thì không nhân nhượng đâu nhé.
- Ai biết được.
- Nói xong, Jy đứng lên đi ra ngoài.
Trong khi đó tại tập đoàn DK, cả ba vị lãnh đạo đều ngạcnhiên, quả là không dễ dàng để đứng ngang hàng với JK.
- Chủ nhân của JK quả là không tầm thường.
- Dyan Kyd nói.
- Chúng ta đã đánh giá thấp đối thủ rồi.
Cô ta không tầm thường chútnào.
- David cũng đồng tình với câu nói của Dyan.
- An nói DK căn bản là không đủ tư cách đứng ngang hàng với JK.
Họ mấtba năm trời mới đạt được vị trí này, chưa kể là trước đó đã gặp rấtnhiều đối thủ mạnh nhưng nghe nói là chủ nhân của JK đều có cách đểđạt được mong muốn của mình.
Trên thế giới có biết bao nhiêu tập đoàn,lọt vào được top 20 cũng phải gọi là rất bản lĩnh rồi vậy mà giữ vịtrí số một, không ai đạp đổ được thì thật là một đối thủ đáng gờm.
-Dyan Kyd tiếp tục nói.
Ken chỉ ngồi nghe, chủ nhân của JK trước giờ vốn ít khi xuấthiện trên báo chí, thậm chí cũng ít người biết mặt, đa số toàn Andythay mặt xuất hiện trên báo chí.
Anh ngồi chống cằm suy nghĩ, bất giáclại nhớ đến Âu Tinh Á, vết thương trong lòng lại nhói lên.
Buổi trưa, David, Dyan, Ken, Andy, Kelly cùng đi ăn với nhau tạimột nhà hàng.
Một cô gái xinh đẹp người châu á đến bên bàn họ đưamenu.
- Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?- Hả? Tinh…Tinh Á…???????- Dyan Kyd khẽ thốt lên.
Mọi người cùng nhìn lên.
Đúng là cô rồi, đúng là Âu Tinh Á bằng dabằng thịt.
Kelly lao đến ôm lấy cô.
- Tinh Á, cuối cùng cậu đã sống….
- Mình có chết đâu.
Mọi người nhìn khác quá.
- Cô nở một nụ cười thậttươi nhưng lại không đẹp như trước.
Bốn năm trời mà nhìn cô khác quá,trông có vẻ trưởng thành hơn nhưng vẻ đẹp không còn xinh như trướcnữa.
- Sao không trốn tiếp đi?- Ken ngước lên hỏi, tuy ngữ điệu có lạnhlùng nhưng ánh mắt lại thấp thoáng niềm vui.
Cuối cùng anh đã gặp lạicô.
- Em có trốn đâu.
- Sao trông cậu khác thế?- Andy cười hỏi.
- Bốn năm rồi mà không khác mới lạ.
- Em cũng biết là bốn năm sao? Anh đã sống bốn năm trời mà không biếtem còn sống hay đã chết em có biết không hả?- Ken gằn từng chữ.
- Em tưởng chết nhưng cuối cùng có người cứu rồi qua đây sinh sống, vảlại em cũng biết cuối cùng anh sẽ gặp lại em mà.
- Tại sao không trở về nước?- Kelly hỏi.
- Không muốn.
- Cô đáp.
- Em đang làm gì ở đây vậy?- David hỏi.
- Làm quản lý.
Mọi người đơ ra nhìn nhau, Tinh Á trước giờ vốn không bao giờ thíchlàm dưới quyền người khác, tại sao bây giờ lại chấp nhận làm một quảnlý hèn kém thế này?- Cậu, tính kiêu ngạo của cậu vứt đâu rồi hả? Sao lại làm nghề này?- Kiêu ngạo thì được cái gì? Mình đã thay đổi rồi, không còn là một ÂuTinh Á kiêu ngạo như trước nữa.
- Cô nói.
Sau bữa ăn, Ken đã đùng đùng lôi cô về nhà, người anh yêu sao lại thayđổi nhiều đến thế? Andy và Kelly thì vui vẻ vì đã gặp lại được Tinh Ánhưng họ cũng thắc mắc tại sao Jy cũng giống Tinh Á nhưng lại đẹp hơn,giỏi hơn, lạnh hơn.
Còn Tinh Á thật thì lại quá khác xưa, một sự thayđổi khó mà chấp nhận được.
- Nói đi, tại sao em lại thay đổi nhiều như vậy? Con người trước kiacủa em đâu rồi?- Phong gào lên.
- Chết rồi.
- Cô lạnh lùng đáp.
- Em nói sao?- Âu Tinh Á ngày xưa đã chết rồi, anh hãy chấp nhận sự thật này đi,gặp lại nhau mà như thế này sao, em thực sự đau lòng quá, anh cũngkhác mà.
- Tại em khiến anh ra như vậy đấy.
- Tại em, là em đã rời xa anh, anh tưởng em muốn rời xa anh sao?- Tinh Á, chúng ta đừng như thế này nữa, được không?- Anh ôm lấy cô,nhưng mùi hương trên người cô cũng không còn giống trước nữa.
Cô đãthay đổi quá nhiều rồi.
- Phong, em…xin lỗi….
- Hãy dọn đồ đến nhà anh đi.
Sau khi giải quyết công việc ổn thỏa,chúng ta sẽ kết hôn.
- Tại sao lại phải gấp gáp đến vậy?- Vì anh đã đợi bốn năm rồi.
- Em biết rồi.
Buổi chiều, sau khi họp hành xong, David mới lên tiếng.
Linhcảm mách bảo anh rằng người con gái đó không phải là Âu Tinh Á.
- Ken, mình thấy cô ấy không phải là Tinh Á, cô ấy không đeo nhẫn củacậu, vóc dáng cũng khác Tinh Á quá nhiều.
Tính cách cũng khác.
- Davidnói.
- Mình cũng biết nhưng có lẽ cô ấy đã thay đổi.
Mình sẽ kết hôn với côấy.
- Ken kiên quyết.
Anh đã đợi cô trong vô vọng cả bốn năm trời, lầnnày anh không muốn vuột mất cô một lần nữa.
- Mình chắc chắn cô ấy không phải là Âu Tinh Á.
- David khẳng định.
- Cậu thì hiểu cô ấy hơn mình sao?- Mình thấy cô ấy có thay đổi thì cũng có sao đâu, vẫn là Âu Tinh Áthôi.
- Dyan nói thêm vào.
- Được thôi, tùy các cậu nhưng trước sau gì thì mình cũng chắc chắn côấy không phải là Âu Tinh Á.
- David vẫn không thay đổi suy nghĩ củamình.
Anh dám chắc đó không phải là Tinh Á.
Con người Tinh Á không dễdàng thay đổi như thế? Tính cách kiêu ngạo vốn là đặc điểm riêng biệtcủa Tinh Á.
Bốn năm trời, không biết xảy ra bao nhiêu chuyện, một conngười thay đổi cũng chẳng có gì là lạ.
Cô đã thay đổi, đúng, bốn nămtrời sống một thân một mình ở xứ người, ít nhiều gì cũng thay đổi,điều đó là điều đương nhiên…………Có lẽ phải chấp nhận một con người mới….
.
Dù sao cũng là Âu Tinh Á, thay đổi bao nhiêu cũng vẫn là Âu Tinh Á………….
.
Liệu JK có chịu để một tập đoàn mới nổi đứng ngang hàng vớimình ở vị trí số một?……Gấp tờ báo lại, Jy thản nhiên dùng bữa sáng mà không đề cập tới tintức này, Kelly và Andy đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định nói.
- Jy, cậu không quan tâm đến DK sao?- Andy hỏi.
- Tại sao phải quan tâm?- Chúng ta mất ba năm trời cố gắng mới lên vị trí số một và giữ vữngvị trí số một cho đến lúc này, cậu không sợ bị đạp qua một bên sao?-Kelly nói.
- Vậy chứ tôi mời hai người qua làm cảnh à?- Không phải…- Nếu muốn đạp đổ JK ra khỏi vị trí số một thì ít ra họ cũng phải nghĩđến công sức của hai cô người yêu bỏ họ đi trong suốt ba năm qua đểxây dựng lên một JK như thế này chứ?- Cậu biết tất cả?- Không ít cũng không nhiều, chỉ là đủ để hiểu.
- Cậu điều tra?- Hai người là con át chủ bài của tôi, đến phút cuối mới nên tung racho họ thấy.
- Nói vậy là cậu lợi dụng chúng tôi?- Thì sao?Nhìn dáng vẻ không chút lo âu cộng với ánh mắt lạnh như sát thủ đóthực sự có muốn phản kháng cũng không được.
- Tôi sẽ nghỉ làm.
- Tùy.
- Cậu không sợ?- Chỉ sợ nói mà không làm được.
- Jy, cậu nói năng đàng hoàng một chút đi, rốt cuộc bọn tôi là gì của cậu?- Có óc để làm gì? Nếu không trở thành đồng minh thì cứ thử đi theocon đường đối đầu nhau cho tôi xem nào?Cái này giống Tinh Á.
Rất giống Tinh Á ở điểm này.
- Nếu bỏ đi thì hơi uổng phí, vả lại bọn tôi cũng muốn có một kết thúc khác.
- Tùy.
- Nói xong, Jy quay lưng bỏ đi.
Tuy nhiên là nói thì nói thế chứ Andy và Kelly quyết bám trụ ởJK, không phải vì sợ mà là muốn tìm hiểu rõ hơn về con người tự tinđến ngạo mạn đó, cái con người không hề biết sợ mà lại luôn khiếnngười khác không thể phản kháng.
Bao nhiêu tập đoàn hùng mạnh cũngphải kiêng dè.
Sau khi đàm phán làm ăn xong, Andy vô tình gặp lại Dyan Kyd(tên nước ngoài của Nam) nên ngồi lại nói chuyện.
- Ba năm rồi, em đã hứa những gì?- Dyan Kyd hỏi.
- Nam, em xin lỗi.
- Andy nói.
- Tôi không còn là Bảo Tấn Nam của em nữa.
- Anh…giận em sao?- Cho dù em là người yêu cũ của tôi hay là phó chủ tịch của JK thì DKcũng không nể nang đâu, em nên cố tìm cách giữ vững vị trí của JK đi.
- Anh không còn yêu em nữa đúng không?- ……….
- DK cũng chỉ là do ba tập đoàn hợp lại mới đạt được vị trí đó, cănbản là không có tư cách đứng ngang hàng với JK.
Chúng tôi từ một côngty nhỏ phát triển trong ba năm mới lên được vị trí số một, các ngườichỉ việc chung tay hợp tác thì có gì đáng tự hào.
Nếu anh muốn tôi quỳxuống cầu xin anh nương tay cho JK thì tôi không còn là chính mìnhnữa.
Thật sai lầm khi ba năm qua tôi không yêu ai chỉ vì tình yêu tôidành cho anh vẫn còn vẹn nguyên, chỉ vì lời hứa sẽ trở về, nếu đãkhông cần nhau thì kết thúc tại đây đi.
- Nói xong Andy quay lưng bỏđi.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Tại sao anh lại nói nhưvậy với cô? Cô vẫn yêu anh, suốt ba năm qua, tình yêu đó vẫn không hềthay đổi.
Bây giờ anh nói cô là người yêu cũ, vậy là anh đã có ngườikhác bên cạnh, trong trái tim anh không còn vị trí nào dành cho cônữa, đau lòng quá.
Biết yêu là đau mà vẫn dại dột lao vào yêu điêncuồng như thiêu thân lao vào lửa.
Cô thật ngốc nghếch, lãng phí tìnhyêu suốt ba năm trời để giờ đây nhận lấy đắng cay.
- Em không hiểu, em không hiểu tôi.
Em nghĩ tôi có thể đối xử với emnhư đối xử với đối thủ của mình chắc? Tôi không làm được.
- Dyan Kydngồi nhìn theo bóng dáng Andy, khẽ nói một mình.
Andy đâu hề biết người đàn ông đó vẫn còn yêu cô nhiều lắm, Dyan làviết ngược của Andy, trong cả cái tên người đó cũng khéo léo lồng ghéptên cô vào, tại sao cô không nhận ra điều đó.
Tuy lời nói tuyệt tìnhnhưng cô có thấy được ánh mắt trìu mến vui mừng mà anh dành cho côđâu.
Thấy cô vẫn khỏe mạnh thậm chí là xinh đẹp hơn trước anh vui lắmchứ.
Lại càng vui hơn khi biết cô vẫn yêu anh, ba năm qua cô vẫn yêuanh và anh cũng vậy, tại sao bây giờ lại kết thúc thế này? Thật sự anhchỉ muốn đùa giỡn cô một chút thôi mà, tại sao cô không nhận ra? Tạisao?“Cuối cùng cũng đã đến lúc….
Nên cho một kết thúc mới….
Một dấu chấm cuối cùng….
”Trở về văn phòng, Andy mệt mỏi ngã người lên ghếsofa.
Kelly nhìn thấy bèn lên tiếng hỏi.
- Sao vậy? Công việc không thuận lợi à?- Kelly nghiêng đầu khỏi mànhình máy tính, hỏi.
- Công việc trước giờ qua tay mình thì có bao giờ không thuận lợi đâu.
Tối nay đi uống rượu đi.
- Okay, mình cũng đang chán nản đây.
Tối hôm đó, Andy và Kelly đến quán bar uống rượu, cả haingười đẹp đều uống một mình, giống như hai kẻ thất tình vậy.
Bao nhiêutên đến gần đều bị đuổi ra xa.
Từ phía bàn đối diện, ba chàng traiphong độ hào hoa cũng ngồi uống rượu nhưng ánh mắt họ đều hướng vềphía hai cô gái đó.
Bên đây có ba người con trai.
Bên đó chỉ có haingười con gái, còn một người, một người kia đang ở chốn nào?- Nam, cậu thôi đi, Khiết An cũng không khá hơn cậu là bao đâu.
- Quân ngăn cản.
- Cứ để cậu ấy uống đi, rượu là một cách giải sầu mà.
- Phong hững hờ.
Trước đây, lúc Tinh Á đột ngột mất tích, anh cũng nhờ vào rượu sốngqua ngày.
Chỉ cần say thì sẽ không thấy đau nữa.
- Đan à, mình đau lắm.
Tại sao anh ấy lại nói với mình như thế?- An vật vã.
- Mình chưa nói với cậu chuyện này phải không, mình và anh Quân đãchia tay nhau đấy.
- Tại sao? Lúc nào?- Tại sân bay, trước lúc chúng ta vào phòng làm thủ tục đấy.
- Thà là như thế còn tốt.
- Mình, cậu và Tinh Á đều có kết thúc buồn như nhau.
Có lẽ tại chúngta quá kiêu hãnh, không hề quan tâm đến nửa kia.
Uống thêm vài ly rượu nữa, cả hai người đẹp đều ngã ra ghế,nhân lúc đó có vài tên háo sắc đến bên nhưng chưa kịp chạm tay vàothân thể gợi cảm kia thì đã có hai người khác bế đi mất.
- Cô chủ, chúng ta về được rồi.
- Okay, về thôi.
“Cuối cùng các cậu cũng trở về bên người các cậu yêu.
Hạnh phúc nhé! Tôi chúc phúc cho hai người.
”Nhìn khuôn mặt của An, trong lòng Nam dâng trào lên thứ cảmxúc lạ lùng, cảm xúc hạnh phúc sau ba năm xa cách.
Người con gái anhyêu cuối cùng cũng thuộc về anh.
Còn về phần Quân, anh lặng lẽ ngắmnhìn cô, xinh đẹp nhưng sao u buồn quá, có phải lời chia tay của anhlàm cô tổn thương đến thế?Sáng hôm sau, khi bình minh lên, An cảm thấy có một vòng tayấm áp ôm lấy mình, cô quay mặt sang.
Là anh.
Là người đàn ông cô yêu.
Sao cô lại ở bên cạnh anh thế này? Trên người cô đang mặc mỗi mộtchiếc áo sơ-mi rộng thùng thình của anh.
- Em dậy rồi sao?- Anh…chuyện điên gì thế này?- Cô hất tay anh ra nhưng anh lại càngôm chặt hơn.
- Hôm qua anh đùa thôi mà em bỏ đi thật.
Làm anh tổn thương rồi tínhkhông bồi thường à?- Nam cười.
- Gì? Đùa?- Ừ, em bảo sẽ không bao giờ buông tha cho anh vậy mà lại bỏ đi.
- Đồ điên, anh đùa như thế à? Có biết em đau lòng lắm không?- Về với anh đi.
- Không, em không thể quay lưng lại với Jy.
- Jy là thằng nào? Em….
thì ra em….
- Nam bất thình lình nổi cơn ghen.
- Điên à? Jy là chủ nhân của tập đoàn JK, cô ấy rất đẹp.
- Con gái á?- Ừ, xinh đẹp hơn cả Tinh Á nhưng lạnh khủng khiếp.
- Đẹp hơn cả Tinh Á sao? Thế thì cô ta không phải là người rồi.
Tinh Áđẹp như thế mà còn có người đẹp hơn.
- Ôi, bảy giờ kém rồi sao? Đưa đồ đây cho em, em mà đến trễ thì Jygiết chết em.
- An cuống cuồng.
- Em bình tĩnh đi nào.
- Em là nhân viên, không phải là boss như anh.
- Thì anh cũng là nhân viên dưới quyền Phong, đến trễ cũng khó lòng màsống yên ổn với cậu ấy.
Trong lúc đó tại nhà riêng của Quân.
Đan tỉnh dậy, thay đồ,đánh răng rửa mặt rồi đi xuống dưới tầng một.
- Sao không ngủ thêm chút nữa?- Quân bỏ tờ báo xuống bàn, hỏi.
- Quân, em hỏi anh một câu duy nhất này thôi.
Anh có còn yêu em và cầnem bên cạnh nữa không?- Anh cũng đang định hỏi em câu đó.
- Chưa bao giờ em nghĩ em có thể yêu một người đàn ông khác ngoài anh.
Em cần anh và em thừa nhận em yêu anh, cần anh nhưng em không thể lúcnào cũng đặt tình yêu lên trên sự nghiệp và tình bạn được.
Anh có hiểuđiều đó không? Em yêu anh, đó là thứ tình cảm xuất phát từ đáy lòng,nhưng em không thể bỏ rơi bạn của em.
- Bạn của em là ai? Là ông chủ của JK à?- Không biết thực lực của JK mà cũng dám đối đầu, phong cách làm việcnày sẽ đem lại nhiều thiệt thòi hơn cho các anh đó.
Chủ nhân của JKkhông phải là đàn ông mà là một cô gái trẻ tuổi.
- Thôi được rồi, sau ba năm anh xa em, anh đã nghĩ anh có thể sống màkhông cần em bên cạnh nhưng đáng tiếc anh lại không thể yêu ai ngoàiem.
Câu trả lời của anh, chắc em đã hiểu.
- Dài dòng, tóm lại là thế nào? Em sẽ đau khi không thể quay lại bênanh nhưng nỗi đau đó có thể xóa nhòa theo thời gian.
Không được bênanh, em sẽ sống độc thân.
Đơn giản thôi, em không muốn gượng ép bảnthân.
- Tái hợp.
- Ý anh là chúng ta quay lại?- Nãy giờ anh có nói là không muốn quay lại sao?- Không, em đi làm đây, hẹn gặp lại anh vào buổi tối.
Ngày hôm đó, đồ đạc của An đã được chuyển đến nhà Nam, còn đồ đạc củaĐan thì chuyển đến nhà Quân.
Sau ba năm cuối cùng cũng có thể sum vầyhạnh phúc.
- Nếu hai người đã quyết định thì tôi sẽ phê chuẩn đơn xin thôi việccho hai người.
- Jy lạnh lùng nói.
- Ai nói với cậu là chúng tôi bỏ JK hả? Công sức ba năm trời của chúngtôi không bị đàn ông phá vỡ đâu.
- Andy nói.
- Tình bạn, sự nghiệp và tình yêu, cái nào quan trọng với cậu?- Kelly hỏi.
- Sự nghiệp.
- Còn tình bạn?- Kelly tiếp tục hỏi.
- Nếu cần thì vẫn phải từ bỏ thôi.
- Tình yêu?- Andy tiếp lời.
Jy nhướn mày nhìn họ, trong ánh mắt lạnh lùng đó vốn không có chỗ chosự ấm áp và trái tim băng giá kia, không cần nói cũng biết là chẳng cóchỗ nào cho tình yêu.
- Tình bạn tôi còn bỏ được thì tình yêu chẳng là gì cả.
Andy và Kelly nhún vai trở về phòng làm việc.
Vốn dĩ Jy không phải làTinh Á nên dĩ nhiên tình yêu, tình bạn chẳng có giá trị gì cả.
- Sao? Hôm qua các cậu giải quyết xong vấn đề tình cảm rồi chứ?- Ken Doulyn hỏi.
- Xong rồi và còn thu thập thêm một ít thông tin nữa.
- Dyan Kyd nói.
- Thông tin gì?- Ken hỏi.
- Chủ nhân tập đoàn JK là con gái.
- Vậy mà mình nghĩ là con trai, con gái gì mà tài giỏi thế chứ?- Kencười nhạt.
Trong mắt anh người con gái giỏi nhất chỉ có thể là cô ấy.
Người con gái anh yêu thương nhất trên thế giới này nhưng đáng tiếc,người con gái ấy đã rời khỏi thế giới của anh.
Tình yêu.
Không phải không quan trọng.
Nhưng.
Chắc chắn sẽ có một kết thúc khác.
Bây giờ.
Chỉ là đang chờ đợi kết thúc đó mà thôi.
Tuy tập đoàn DK đang đứng ngang hàng với vị trí sốmột của tập đoàn JK nhưng chủ nhân của JK lại không quan tâm, nếu làmột tập đoàn khác thì đã bị JK đạp xuống vị trí thứ hai từ lúc nào rồiấy.
Chuyện này khiến giới kinh doanh lẫn đám phóng viên ngạc nhiên vàvô cùng thắc mắc.
Ngay cả Andy và Kelly cũng cảm thấy khó hiểu, vớitính cách của Jy thì không đời nào lại chịu để một tập đoàn mới nổiđứng ngang hàng với mình.
Quả nhiên sau một tháng đứng ngang hàng vớiJK, tập đoàn DK đã tụt xuống hạng hai.
- Jy, cậu đã làm cách gì mà DK tụt hạng vậy?- Andy tò mò hỏi.
- Không làm gì cả.
- Thế thì sao DK đang làm ăn ngon lành lại tụt hạng chứ?- Muốn biết thì phải hỏi người mà các cậu yêu chứ sao hỏi tôi? Tôicũng tò mò muốn biết tại sao họ lại kém cỏi đến thế? Tôi chưa ra taymà đã tụt hạng.
- Jy cười nhạt.
- Nói vậy là cậu chưa ra tay chứ không phải là không ra tay?- Chuyện đó còn tùy thuộc vào khả năng và thực lực của DK, có xứngđáng để tôi phải đích thân ra tay không hay là những tập đoàn khác ratay?- Jy nói một cách bình thản.
- Jy, tôi không hiểu, tại sao cậu lại để họ đứng ngang hàng như thế?- Tại các cậu làm vướng tay.
- Gì chứ? Bọn tôi có phản bội JK đâu.
- Đó là người các cậu yêu, tôi không nỡ để các cậu phải đau lòng khithấy tập đoàn của người mình yêu bị tập đoàn của chủ nhân mình đạpxuống.
- Jy lại cười nhạt.
- Này, bọn tôi yêu thì yêu chứ kinh doanh thì không nhân nhượng đâu nhé.
- Ai biết được.
- Nói xong, Jy đứng lên đi ra ngoài.
Trong khi đó tại tập đoàn DK, cả ba vị lãnh đạo đều ngạcnhiên, quả là không dễ dàng để đứng ngang hàng với JK.
- Chủ nhân của JK quả là không tầm thường.
- Dyan Kyd nói.
- Chúng ta đã đánh giá thấp đối thủ rồi.
Cô ta không tầm thường chútnào.
- David cũng đồng tình với câu nói của Dyan.
- An nói DK căn bản là không đủ tư cách đứng ngang hàng với JK.
Họ mấtba năm trời mới đạt được vị trí này, chưa kể là trước đó đã gặp rấtnhiều đối thủ mạnh nhưng nghe nói là chủ nhân của JK đều có cách đểđạt được mong muốn của mình.
Trên thế giới có biết bao nhiêu tập đoàn,lọt vào được top 20 cũng phải gọi là rất bản lĩnh rồi vậy mà giữ vịtrí số một, không ai đạp đổ được thì thật là một đối thủ đáng gờm.
-Dyan Kyd tiếp tục nói.
Ken chỉ ngồi nghe, chủ nhân của JK trước giờ vốn ít khi xuấthiện trên báo chí, thậm chí cũng ít người biết mặt, đa số toàn Andythay mặt xuất hiện trên báo chí.
Anh ngồi chống cằm suy nghĩ, bất giáclại nhớ đến Âu Tinh Á, vết thương trong lòng lại nhói lên.
Buổi trưa, David, Dyan, Ken, Andy, Kelly cùng đi ăn với nhau tạimột nhà hàng.
Một cô gái xinh đẹp người châu á đến bên bàn họ đưamenu.
- Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?- Hả? Tinh…Tinh Á…???????- Dyan Kyd khẽ thốt lên.
Mọi người cùng nhìn lên.
Đúng là cô rồi, đúng là Âu Tinh Á bằng dabằng thịt.
Kelly lao đến ôm lấy cô.
- Tinh Á, cuối cùng cậu đã sống….
- Mình có chết đâu.
Mọi người nhìn khác quá.
- Cô nở một nụ cười thậttươi nhưng lại không đẹp như trước.
Bốn năm trời mà nhìn cô khác quá,trông có vẻ trưởng thành hơn nhưng vẻ đẹp không còn xinh như trướcnữa.
- Sao không trốn tiếp đi?- Ken ngước lên hỏi, tuy ngữ điệu có lạnhlùng nhưng ánh mắt lại thấp thoáng niềm vui.
Cuối cùng anh đã gặp lạicô.
- Em có trốn đâu.
- Sao trông cậu khác thế?- Andy cười hỏi.
- Bốn năm rồi mà không khác mới lạ.
- Em cũng biết là bốn năm sao? Anh đã sống bốn năm trời mà không biếtem còn sống hay đã chết em có biết không hả?- Ken gằn từng chữ.
- Em tưởng chết nhưng cuối cùng có người cứu rồi qua đây sinh sống, vảlại em cũng biết cuối cùng anh sẽ gặp lại em mà.
- Tại sao không trở về nước?- Kelly hỏi.
- Không muốn.
- Cô đáp.
- Em đang làm gì ở đây vậy?- David hỏi.
- Làm quản lý.
Mọi người đơ ra nhìn nhau, Tinh Á trước giờ vốn không bao giờ thíchlàm dưới quyền người khác, tại sao bây giờ lại chấp nhận làm một quảnlý hèn kém thế này?- Cậu, tính kiêu ngạo của cậu vứt đâu rồi hả? Sao lại làm nghề này?- Kiêu ngạo thì được cái gì? Mình đã thay đổi rồi, không còn là một ÂuTinh Á kiêu ngạo như trước nữa.
- Cô nói.
Sau bữa ăn, Ken đã đùng đùng lôi cô về nhà, người anh yêu sao lại thayđổi nhiều đến thế? Andy và Kelly thì vui vẻ vì đã gặp lại được Tinh Ánhưng họ cũng thắc mắc tại sao Jy cũng giống Tinh Á nhưng lại đẹp hơn,giỏi hơn, lạnh hơn.
Còn Tinh Á thật thì lại quá khác xưa, một sự thayđổi khó mà chấp nhận được.
- Nói đi, tại sao em lại thay đổi nhiều như vậy? Con người trước kiacủa em đâu rồi?- Phong gào lên.
- Chết rồi.
- Cô lạnh lùng đáp.
- Em nói sao?- Âu Tinh Á ngày xưa đã chết rồi, anh hãy chấp nhận sự thật này đi,gặp lại nhau mà như thế này sao, em thực sự đau lòng quá, anh cũngkhác mà.
- Tại em khiến anh ra như vậy đấy.
- Tại em, là em đã rời xa anh, anh tưởng em muốn rời xa anh sao?- Tinh Á, chúng ta đừng như thế này nữa, được không?- Anh ôm lấy cô,nhưng mùi hương trên người cô cũng không còn giống trước nữa.
Cô đãthay đổi quá nhiều rồi.
- Phong, em…xin lỗi….
- Hãy dọn đồ đến nhà anh đi.
Sau khi giải quyết công việc ổn thỏa,chúng ta sẽ kết hôn.
- Tại sao lại phải gấp gáp đến vậy?- Vì anh đã đợi bốn năm rồi.
- Em biết rồi.
Buổi chiều, sau khi họp hành xong, David mới lên tiếng.
Linhcảm mách bảo anh rằng người con gái đó không phải là Âu Tinh Á.
- Ken, mình thấy cô ấy không phải là Tinh Á, cô ấy không đeo nhẫn củacậu, vóc dáng cũng khác Tinh Á quá nhiều.
Tính cách cũng khác.
- Davidnói.
- Mình cũng biết nhưng có lẽ cô ấy đã thay đổi.
Mình sẽ kết hôn với côấy.
- Ken kiên quyết.
Anh đã đợi cô trong vô vọng cả bốn năm trời, lầnnày anh không muốn vuột mất cô một lần nữa.
- Mình chắc chắn cô ấy không phải là Âu Tinh Á.
- David khẳng định.
- Cậu thì hiểu cô ấy hơn mình sao?- Mình thấy cô ấy có thay đổi thì cũng có sao đâu, vẫn là Âu Tinh Áthôi.
- Dyan nói thêm vào.
- Được thôi, tùy các cậu nhưng trước sau gì thì mình cũng chắc chắn côấy không phải là Âu Tinh Á.
- David vẫn không thay đổi suy nghĩ củamình.
Anh dám chắc đó không phải là Tinh Á.
Con người Tinh Á không dễdàng thay đổi như thế? Tính cách kiêu ngạo vốn là đặc điểm riêng biệtcủa Tinh Á.
Bốn năm trời, không biết xảy ra bao nhiêu chuyện, một conngười thay đổi cũng chẳng có gì là lạ.
Cô đã thay đổi, đúng, bốn nămtrời sống một thân một mình ở xứ người, ít nhiều gì cũng thay đổi,điều đó là điều đương nhiên…………Có lẽ phải chấp nhận một con người mới….
.
Dù sao cũng là Âu Tinh Á, thay đổi bao nhiêu cũng vẫn là Âu Tinh Á………….
.
Tác giả :
RinFu Rikaki