Hãy Để Anh Làm Bạn Trai Của Em
Chương 51
CHƯƠNG 51.
Mẹ Diệp lúc này làm gì mà nghe được những lời này, chỉ ô ô khóc. Hiện tại trong đầu bà hoàn toàn hỗn loạn, không thể nghĩ được bất cứ cái gì, cũng không nghe lọt bất cứ điều gì
Tương Văn Đào liếc nhìn huynh muội Diệp gia.
Song Hỉ lúc này chỉ thấy đau xót khó chịu, nước mắt nhạt nhòa nhìn chằm chằm vào mẹ của mình, cũng không có nhìn anh. Còn Song Khánh ôm bả vai mẫu thân như đang an ủi, phát giác Tương Văn Đào nhìn mình, liền hung hăng trừng mắt nhìn lại, giống như đang trách anh khiến cho mẹ mình thương tâm.
Tương Văn Đào không biết nên khóc hay cười, bỗng nhiên Mẹ Diệp đứng lên, ở trên mặt lau loạn một phen: “Song Khánh, chúng ta đi về, đi!”
Ba người ngạc nhiên, Song Hỉ cầu xin kêu lên một tiếng: “Mẹ!” Mẹ Diệp cũng không thèm để ý đến cậu, mang theo bao lớn bao nhỏ, bước ra rớt xuống lạch cạch. Song Khánh bất đắc dĩ đành phải đuổi theo, lúc gần đi còn không quên dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người, ý bảo đừng quên mua vài thứ.
Trong nhã phòng chỉ còn lại Song Hỉ thất hồn lạc phách cùng Tương Văn Đào lo lắng không thôi.
Song Hỉ kinh ngạc nhìn cánh cửa, qua một hồi lâu, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt đầy nỗi thê lương.
Tương Văn Đào trong lòng căng thẳng.
Song Hỉ nuốt ực một cái, nhẹ nhàng nói: “Mẹ của em… là một người rất chú ý đến hình tượng bên ngoài, ở nơi công cộng nói chuyện lớn tiếng cũng chưa từng có, thế mà hôm nay, mẹ lại ở bên ngoài khóc lớn…”
Tương Văn Đào không nói gì.
Anh không phải là không khẩn trương.
Là một người đàn ông, anh biết Song Hỉ có thể chịu được áp lực, nhưng anh cũng sâu sắc hiểu được đối với Song Hỉ người nhà rất quan trọng, anh chỉ sợ cậu gánh vác không nổi áp lực nặng nề từ phía gia đình.
“Nếu, anh nói là nếu.” Tương Văn Đào không thể không lo lắng đặt ra một giả thiết: “Nếu sau này phải lựa chọn giữa cha mẹ và anh, Song Hỉ, em sẽ chọn như thế nào?”
Song Hỉ nhướng mắt lên nhìn anh, ánh mắt đen, sâu hun hút, càng làm cho sắc mặt thêm trắng bệch.
“Em biết anh hi vọng muốn nghe điều gì, chính là Văn Đào à, em không biết.” Âm thanh của cậu thấp và có phần vô lực, “Em thật sự không biết.”
Huyết mạch thâm tình đâu thể dễ dàng cắt đứt như vậy, vứt bỏ gia đình, dũng cảm theo đuổi tự do luyến ái… Đây cũng đâu phải muốn thoát khỏi định kiến của gia đình phong kiến. Vì cái gì nhất định phải lựa chọn giữa hai bên, cậu chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, muốn cùng người mình yêu bên nhau cả đời cũng đâu có gì sai, vì thế liền hi vọng được cha mẹ đồng ý và chúc phúc, vì cái gì phải bất cộng đái thiên, có ta thì không có hắn, nếu có hắn thì không có đường về.
Song Hỉ lấy tay che mặt, cậu cảm thấy thật mệt mỏi và khó xử.
Tương Văn Đào nhìn, chậm rãi ôm cậu vào lòng.
Vấn đề kia, anh cũng không đào sâu thêm nữa. Sau này nếu thực sự Song Hỉ phải lựa chọn, không thể nghi ngờ anh cũng sẽ trở thành áp lực của cậu. Anh không muốn Song Hỉ phải thương tâm, cha mẹ cậu liên tục đè ép, giờ phút này Song Hỉ cần nhất là một người giúp cậu giảm sức ép.
“Được rồi Song Hỉ”, Tương Văn Đào nhỏ nhẹ nói, “Anh hứa với em, sẽ không để cho em phải lựa chọn. Chúng ta cùng nhau thuyết phục cha mẹ, nhất định phải kiên trì cho đến khi hai người đồng ý mới thôi.”
Hai người ở trong nhã phòng lẳng lặng ngồi dựa vào nhau, cả hai không ai lên tiếng. Có lẽ là bằng linh cảm, họ đều đang chờ đợi một điều gì đó xảy ra.
Không biết ngồi trong bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại mạnh mẽ vang lên khắp căn phòng, nghe như hồi báo tử của cuộc đời vậy.
Là chuông điện thoại của Song Hỉ.
Cho dù chưa nghe được thanh âm của người bên kia, nhưng nhạc chuông thì vô cùng quen thuộc. Đó cũng chỉ là âm thanh bình thường, nhưng lại giống như vận mệnh đang gõ cửa, âm thanh thật lớn và dai dẳng làm cho người ta run sợ. Giờ khắc này Tương Văn Đào chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc được uy lực của vận mệnh như vậy, nhịn không được hít sâu một hơi, cùng Song Hỉ đối diện.
── Vận mệnh của bọn họ cũng tới rồi sao?
Nhìn thấy dãy số, Song Hỉ nói: “Ba của em gọi tới.”
Cậu có điểm chột dạ.
Con cái đều có một chút sợ cha của mình, hơn nữa ông lúc còn trẻ lại là công nhân phòng nồi hơi, tính tình chính trực nóng nảy, tới tuổi trung niên rồi mới dịu đi một chút.
Tương Văn Đào nhìn cậu, bình tĩnh nhấn nút nghe của điện thoại. Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa mới kê điện thoại vào tai một loạt âm thanh chửi rủa vang lên khiến anh phải để điện thoại ra xa một chút.
Ba Diệp hiển nhiên là đã biết được tin tức hơn nữa còn rất tức giận, tuy là ở trong điện thoại nhưng vẫn cảm nhận được ông đang phát hỏa. Khiếp sợ cùng phẫn nộ làm cho ông nói chuyện không được rõ ràng, thậm chí từ ngữ cũng trở nên lộn xộn. Khi ông giận dữ cúp điện thoại, Song Hỉ cùng Tương Văn Đào chỉ nhớ được rõ ràng một câu duy nhất:
“Mau về nhà ngay cho ta!”
Vì thế, hai người liền quay về nhà.
Ba người Diệp gia đều ở phòng khách. Mẹ Diệp ngồi khóc trên ghế salon, Song Khánh ngồi kế bên an ủi bà, nhìn hai người nháy mắt ra hiệu. Ông Diệp sắc mặt âm trầm, hai mắt như muốn phát hỏa. Song Hỉ do dự một lúc, quay trở lại đóng chặt cửa lại── Hôm nay khẳng định không có chuyện gì tốt, việc xấu trong nhà nếu truyền ra ngoài thì ba mẹ của cậu còn mặt mũi mà nhìn ai.
Cậu vừa mới gài xong cửa phòng thì từ phía sau một cái gạt tàn thuốc bay thẳng tới, may nhờ Tương Văn Đào nhanh tay lẹ mắt, nắm tay kéo cậu, khó khăn lắm mới tránh được.
Ba Diệp nhảy dựng lên quát: “Mày thật là đồ không ra gì! Lại cùng đàn ông quan hệ yêu đương!”
Ông vốn định cùng với chửi mắng còn tát cho Song Hỉ vài cái mới đúng. Nhưng là đàn ông Trung quốc, vô luận là lúc tuổi trẻ có cường hãn cỡ nào, thì đến khi được gọi là lão gia tính tình đều phải thu liễm đi phân nửa── Đúng là thời gian chẳng chờ đợi ai cả, già rồi, phụ quyền liền bị khiêu chiến nghiêm trọng, nếu mà còn động thủ động cước, làm sao mà thắng được đám hậu bối tuổi trẻ, sức lực cường tráng? Bất quá cho dù có suy nghĩ như vậy thì ba Diệp cũng không cần kiêng kị Song Hỉ.
Tính tình của Song Hỉ , làm cha đương nhiên ông hiểu rõ hơn ai hết, cho dù có cho vàng cậu cũng không dám phạm thượng với cha, nhưng bên cạnh lại có Tương Văn Đào.
Xuất thân của Tương Văn là từ một gia đình có truyền thống làm quân nhân, tuy rằng bản thân anh không có tôi luyện trong môi trường quân đội, nhưng cái khí chất quan nhân ẩn sâu bên trong lại gây cho người khác áp lực, hơn nữa chân mày của anh vừa đen lại còn rậm, vừa rồi khi anh kéo Song Hỉ né cái gạt tàn thuốc bay qua, hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt thậm chí còn lóe lên sắc bén.
Ba Diệp trong lòng chợt hẩng đi một nhịp, nhưng sau đó lại lập tức nổi sung lên, đây là nhà của ta, ngươi ra oai cái rắm á! Bất quá thì chỉ con của mình mới có quyền trông nom, cho nên ông vỗ bàn, chỉ Song Hỉ mắng: “Mày có phải muốn bọn ta tức chết hay không mà đi làm đồng tính luyến ái?! Lại là cùng với người mà em gái mày…” Ông cũng không nói thêm được nữa, cằm bạnh ra, nghẹn nửa ngày mới phun ra một chữ: “Hại!” (*)
Mẹ Diệp vốn đã ngừng khóc, vừa nghe nước mắt lại rơi xuống.
Song Khánh quýnh quáng, cô đã vô số lần nói qua, rằng mối quan hệ của cô cùng Tương Văn Đào thực chất không có gì.
Mẹ Diệp hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô, khóc ròng nói: “Song Khánh, số con thật là khổ mà…”
“…” Song Khánh nghĩ thầm: van xin mẹ, giờ này mà người còn có thể diễn kịch được sao?
Song Hỉ cúi đầu, môi run run. Tương Văn Đào cảm giác được bàn tay của cậu lạnh như băng. Anh nắm chặt tay Song Hỉ trấn an, tiếp theo bước về phía trước hai bước, rồi thực quang minh chính đại, quỳ xuống.
Diệp gia một nhà bốn người đều ngơ ngẩn.
Quả thật là Tương Văn Đào rất có khí phái, cho dù quỳ xuống cũng không có vẻ quỵ lụy, anh thắt lưng thẳng tắp, vẻ mặt đường đường chính chính, Song Khánh kinh ngạc nhìn, nhịn không được than nhẹ: Tương Văn Đào, anh quả nhiên có thể hạ mình!
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
(*) Hại: ôi; chà – thán từ, biểu thị xót xa hoặc luyến tiếc.
Mẹ Diệp lúc này làm gì mà nghe được những lời này, chỉ ô ô khóc. Hiện tại trong đầu bà hoàn toàn hỗn loạn, không thể nghĩ được bất cứ cái gì, cũng không nghe lọt bất cứ điều gì
Tương Văn Đào liếc nhìn huynh muội Diệp gia.
Song Hỉ lúc này chỉ thấy đau xót khó chịu, nước mắt nhạt nhòa nhìn chằm chằm vào mẹ của mình, cũng không có nhìn anh. Còn Song Khánh ôm bả vai mẫu thân như đang an ủi, phát giác Tương Văn Đào nhìn mình, liền hung hăng trừng mắt nhìn lại, giống như đang trách anh khiến cho mẹ mình thương tâm.
Tương Văn Đào không biết nên khóc hay cười, bỗng nhiên Mẹ Diệp đứng lên, ở trên mặt lau loạn một phen: “Song Khánh, chúng ta đi về, đi!”
Ba người ngạc nhiên, Song Hỉ cầu xin kêu lên một tiếng: “Mẹ!” Mẹ Diệp cũng không thèm để ý đến cậu, mang theo bao lớn bao nhỏ, bước ra rớt xuống lạch cạch. Song Khánh bất đắc dĩ đành phải đuổi theo, lúc gần đi còn không quên dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người, ý bảo đừng quên mua vài thứ.
Trong nhã phòng chỉ còn lại Song Hỉ thất hồn lạc phách cùng Tương Văn Đào lo lắng không thôi.
Song Hỉ kinh ngạc nhìn cánh cửa, qua một hồi lâu, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt đầy nỗi thê lương.
Tương Văn Đào trong lòng căng thẳng.
Song Hỉ nuốt ực một cái, nhẹ nhàng nói: “Mẹ của em… là một người rất chú ý đến hình tượng bên ngoài, ở nơi công cộng nói chuyện lớn tiếng cũng chưa từng có, thế mà hôm nay, mẹ lại ở bên ngoài khóc lớn…”
Tương Văn Đào không nói gì.
Anh không phải là không khẩn trương.
Là một người đàn ông, anh biết Song Hỉ có thể chịu được áp lực, nhưng anh cũng sâu sắc hiểu được đối với Song Hỉ người nhà rất quan trọng, anh chỉ sợ cậu gánh vác không nổi áp lực nặng nề từ phía gia đình.
“Nếu, anh nói là nếu.” Tương Văn Đào không thể không lo lắng đặt ra một giả thiết: “Nếu sau này phải lựa chọn giữa cha mẹ và anh, Song Hỉ, em sẽ chọn như thế nào?”
Song Hỉ nhướng mắt lên nhìn anh, ánh mắt đen, sâu hun hút, càng làm cho sắc mặt thêm trắng bệch.
“Em biết anh hi vọng muốn nghe điều gì, chính là Văn Đào à, em không biết.” Âm thanh của cậu thấp và có phần vô lực, “Em thật sự không biết.”
Huyết mạch thâm tình đâu thể dễ dàng cắt đứt như vậy, vứt bỏ gia đình, dũng cảm theo đuổi tự do luyến ái… Đây cũng đâu phải muốn thoát khỏi định kiến của gia đình phong kiến. Vì cái gì nhất định phải lựa chọn giữa hai bên, cậu chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, muốn cùng người mình yêu bên nhau cả đời cũng đâu có gì sai, vì thế liền hi vọng được cha mẹ đồng ý và chúc phúc, vì cái gì phải bất cộng đái thiên, có ta thì không có hắn, nếu có hắn thì không có đường về.
Song Hỉ lấy tay che mặt, cậu cảm thấy thật mệt mỏi và khó xử.
Tương Văn Đào nhìn, chậm rãi ôm cậu vào lòng.
Vấn đề kia, anh cũng không đào sâu thêm nữa. Sau này nếu thực sự Song Hỉ phải lựa chọn, không thể nghi ngờ anh cũng sẽ trở thành áp lực của cậu. Anh không muốn Song Hỉ phải thương tâm, cha mẹ cậu liên tục đè ép, giờ phút này Song Hỉ cần nhất là một người giúp cậu giảm sức ép.
“Được rồi Song Hỉ”, Tương Văn Đào nhỏ nhẹ nói, “Anh hứa với em, sẽ không để cho em phải lựa chọn. Chúng ta cùng nhau thuyết phục cha mẹ, nhất định phải kiên trì cho đến khi hai người đồng ý mới thôi.”
Hai người ở trong nhã phòng lẳng lặng ngồi dựa vào nhau, cả hai không ai lên tiếng. Có lẽ là bằng linh cảm, họ đều đang chờ đợi một điều gì đó xảy ra.
Không biết ngồi trong bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại mạnh mẽ vang lên khắp căn phòng, nghe như hồi báo tử của cuộc đời vậy.
Là chuông điện thoại của Song Hỉ.
Cho dù chưa nghe được thanh âm của người bên kia, nhưng nhạc chuông thì vô cùng quen thuộc. Đó cũng chỉ là âm thanh bình thường, nhưng lại giống như vận mệnh đang gõ cửa, âm thanh thật lớn và dai dẳng làm cho người ta run sợ. Giờ khắc này Tương Văn Đào chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc được uy lực của vận mệnh như vậy, nhịn không được hít sâu một hơi, cùng Song Hỉ đối diện.
── Vận mệnh của bọn họ cũng tới rồi sao?
Nhìn thấy dãy số, Song Hỉ nói: “Ba của em gọi tới.”
Cậu có điểm chột dạ.
Con cái đều có một chút sợ cha của mình, hơn nữa ông lúc còn trẻ lại là công nhân phòng nồi hơi, tính tình chính trực nóng nảy, tới tuổi trung niên rồi mới dịu đi một chút.
Tương Văn Đào nhìn cậu, bình tĩnh nhấn nút nghe của điện thoại. Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa mới kê điện thoại vào tai một loạt âm thanh chửi rủa vang lên khiến anh phải để điện thoại ra xa một chút.
Ba Diệp hiển nhiên là đã biết được tin tức hơn nữa còn rất tức giận, tuy là ở trong điện thoại nhưng vẫn cảm nhận được ông đang phát hỏa. Khiếp sợ cùng phẫn nộ làm cho ông nói chuyện không được rõ ràng, thậm chí từ ngữ cũng trở nên lộn xộn. Khi ông giận dữ cúp điện thoại, Song Hỉ cùng Tương Văn Đào chỉ nhớ được rõ ràng một câu duy nhất:
“Mau về nhà ngay cho ta!”
Vì thế, hai người liền quay về nhà.
Ba người Diệp gia đều ở phòng khách. Mẹ Diệp ngồi khóc trên ghế salon, Song Khánh ngồi kế bên an ủi bà, nhìn hai người nháy mắt ra hiệu. Ông Diệp sắc mặt âm trầm, hai mắt như muốn phát hỏa. Song Hỉ do dự một lúc, quay trở lại đóng chặt cửa lại── Hôm nay khẳng định không có chuyện gì tốt, việc xấu trong nhà nếu truyền ra ngoài thì ba mẹ của cậu còn mặt mũi mà nhìn ai.
Cậu vừa mới gài xong cửa phòng thì từ phía sau một cái gạt tàn thuốc bay thẳng tới, may nhờ Tương Văn Đào nhanh tay lẹ mắt, nắm tay kéo cậu, khó khăn lắm mới tránh được.
Ba Diệp nhảy dựng lên quát: “Mày thật là đồ không ra gì! Lại cùng đàn ông quan hệ yêu đương!”
Ông vốn định cùng với chửi mắng còn tát cho Song Hỉ vài cái mới đúng. Nhưng là đàn ông Trung quốc, vô luận là lúc tuổi trẻ có cường hãn cỡ nào, thì đến khi được gọi là lão gia tính tình đều phải thu liễm đi phân nửa── Đúng là thời gian chẳng chờ đợi ai cả, già rồi, phụ quyền liền bị khiêu chiến nghiêm trọng, nếu mà còn động thủ động cước, làm sao mà thắng được đám hậu bối tuổi trẻ, sức lực cường tráng? Bất quá cho dù có suy nghĩ như vậy thì ba Diệp cũng không cần kiêng kị Song Hỉ.
Tính tình của Song Hỉ , làm cha đương nhiên ông hiểu rõ hơn ai hết, cho dù có cho vàng cậu cũng không dám phạm thượng với cha, nhưng bên cạnh lại có Tương Văn Đào.
Xuất thân của Tương Văn là từ một gia đình có truyền thống làm quân nhân, tuy rằng bản thân anh không có tôi luyện trong môi trường quân đội, nhưng cái khí chất quan nhân ẩn sâu bên trong lại gây cho người khác áp lực, hơn nữa chân mày của anh vừa đen lại còn rậm, vừa rồi khi anh kéo Song Hỉ né cái gạt tàn thuốc bay qua, hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt thậm chí còn lóe lên sắc bén.
Ba Diệp trong lòng chợt hẩng đi một nhịp, nhưng sau đó lại lập tức nổi sung lên, đây là nhà của ta, ngươi ra oai cái rắm á! Bất quá thì chỉ con của mình mới có quyền trông nom, cho nên ông vỗ bàn, chỉ Song Hỉ mắng: “Mày có phải muốn bọn ta tức chết hay không mà đi làm đồng tính luyến ái?! Lại là cùng với người mà em gái mày…” Ông cũng không nói thêm được nữa, cằm bạnh ra, nghẹn nửa ngày mới phun ra một chữ: “Hại!” (*)
Mẹ Diệp vốn đã ngừng khóc, vừa nghe nước mắt lại rơi xuống.
Song Khánh quýnh quáng, cô đã vô số lần nói qua, rằng mối quan hệ của cô cùng Tương Văn Đào thực chất không có gì.
Mẹ Diệp hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô, khóc ròng nói: “Song Khánh, số con thật là khổ mà…”
“…” Song Khánh nghĩ thầm: van xin mẹ, giờ này mà người còn có thể diễn kịch được sao?
Song Hỉ cúi đầu, môi run run. Tương Văn Đào cảm giác được bàn tay của cậu lạnh như băng. Anh nắm chặt tay Song Hỉ trấn an, tiếp theo bước về phía trước hai bước, rồi thực quang minh chính đại, quỳ xuống.
Diệp gia một nhà bốn người đều ngơ ngẩn.
Quả thật là Tương Văn Đào rất có khí phái, cho dù quỳ xuống cũng không có vẻ quỵ lụy, anh thắt lưng thẳng tắp, vẻ mặt đường đường chính chính, Song Khánh kinh ngạc nhìn, nhịn không được than nhẹ: Tương Văn Đào, anh quả nhiên có thể hạ mình!
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
(*) Hại: ôi; chà – thán từ, biểu thị xót xa hoặc luyến tiếc.
Tác giả :
Lương Vụ