Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé!
Chương 60: Dưới ánh trăng (2)
Hứa Đồng lập tức quay đầu. Cố Thần đang đứng phía sau cô, cười tủm tỉm. Vài âm thanh đồng thời vang lên. Dương Dương cùng Đường Tráng vội vàng nói: “Có thể có thể! Đương nhiên có thê! Cầu còn không được!” Hứa Đồng lại nói: “Anh gặp qua năm người chơi mạt chược sao?”
Nhị Hoa vội vàng đứng dậy, “Cố ... Cố Thiểu ... Cố Tổng ... Cố ... ai da, tùy tiện đi! Anh ngồi ở chỗ tôi đi!”
Hứa Đồng quay đầu lại trừng hắn, dùng ánh mắt trách hắn dám cho sói nhập cuộc. Nhị Hoa co rúm lại, vẻ mặt đáng thương, “Người ta ... người ta còn có việc ...”
Dương Dương ở một bên liếc mắt cười gian, “Tiểu Đồng a, ngươi để cho Nhị Hoa đi thôi! Người ta cùng với chị gái kia có hẹn a! Lúc sáng ta vụng trộm nghe được~”
Mặt Nhị Hoa bỗng trở nên đỏ bừng, kêu lên trốn tránh, “Ghét!”, quay người chạy nhanh không còn tăm hơi.
Cố Thần đi đến ngồi xuống, thong dong nhìn bàn bài.
Hứa Đồng liếc hắn một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, “Thiếu gia quả là có hứng trí a!”
Cố Thần ngẩng đầu, mỉm cười, “Có thể” Bỗng nhiên lại nhíu nhíu mắt nhìn cô nói: “Cá cược cái gì đi.”
Hứa Đồng giương mi, gật đầu đáp, “Được!” sau đó cười ngọt ngào, “Tiền đặt cược có phải tùy tiện cái gì đều có thể?”
Cố Thần nhếch mi, “Đương nhiên!”
Hứa Đồng cười đến vô cùng xinh đẹp, “Tốt lắm! Nếu em thắng, em muốn đảo này!”
Trong lòng cô bỗng trở nên bướng bỉnh, tùy ý mở miệng, nếu có thể nhìn thấy bộ dáng hắn khó xử túng quẫn, cũng là một việc đáng giá.
Dương Dương ở một bên nhịn không được đẩy cô, “Sao ngươi không nói rằng nếu thắng muốn làm Vương Mẫu nương nương!”
Hứa Đồng ở dưới bàn đá vào chân cô, Dương Dương bị đau anh anh kêu lên.
“Ta thích! Anh ta đâu có nói yêu cầu này không thể! Làm gì có cửa cho ngươi xen vào!” Quay đầu nhìn về phía Cố Thần, dũng cảm hỏi: “Này! Nếu em thắng, đảo này thuộc về em, có thể hay không?” Cô kì thật là làm trò để xem phản ứng của hắn.
Ai ngờ Cố Thần lại lạnh nhạt gật đầu một cái đáp, “Không thành vấn đề!” Hắn nhìn vào mắt Hứa Đồng nhưng không hề có ý so đo nghiêm túc nói, “Em thắng, đảo này của em!” Hắn chau mày, lại nói thêm một câu: “Nhưng lần sau không được gọi anh là “Này!”
Hứa Đồng nhìn hắn, một lúc sau vành môi khẽ cong lên, “Này! Anh xem anh bộ dáng này xem, làm như mình là đảo chủ không bằng a!” Nhìn hắn nhíu mày càng chặt, đáy mắt lại thản nhiên, cô không khỏi chớp mắt, “Thật nhỏ mọn, kêu một tiếng “này!” cũng không thể ...” Bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng, trừng lớn ánh mắt nhìn hắn hỏi, “Không thể nào, đừng nói đảo này thật sự là của anh?!”
Thư Kí Trịnh không phải nói, đại bộ phận các hoạt động trên này có hợp tác cùng Cố thị, còn lại trực tiếp thuộc Cố thị.
Cô nhìn thấy Cố Thần bình tĩnh gật đầu với mình.
Cô thở dài một hơi, cùng Dương Dương trao đổi ánh mắt rồi cùng nhau nhìn người kia âm thầm than: Người này rốt cục là có bao nhiêu tiền.
●]3]●
Cố dấu kinh ngạc, Hứa Đồng cố ý kêu Cố Thần, “Này!” Không để ý tới mặt hắn đã nhăn lại.
“Này! Đến phiên anh, nói xem anh muốn cược cái gì!”
Cố Thần có chút bất đắc dĩ.
Càng cho cô không được làm điều gì, cô sẽ cố tình làm cho bằng được, tính cách ngang ngạnh như vậy, làm cho hắn cảm thấy thật ngứa ngáy.
“Anh thắng, em mặc bikini khiêu vũ cho anh xem.” Hắn thản nhiên nói, ngữ điệu không hề phập phồng, tự nhiên như thể cùng người khác trò chuyện xem mai nắng hay mưa.
Hứa Đồng chớp mắt mấy cái, hồn nhiên cười với hắn đáp: “Được! Không thành vấn đề!”
●]3]●
Nhìn hai người cá cược, Dương Dương ở giữa cười rộ lên, nói nhỏ với Đường Tráng: “Kệ cho bọn họ cá cược đi! Họ đầu rơi máu chảy, chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu, cắn hạt dưa xem khiêu vũ, hắc hắc!”
Cố Thần bỗng nhiên quay đầu, mặt không biểu tình nhìn Dương Dương nghiêm giọng nói: “Thật có lỗi, không thể làm cô nguyện ý. Điệu nhảy này chỉ dành cho một mình tôi xem!”
Cố Thần nói xong lại quay đầu đi, để lại Dương Dương đang nhìn mình chằm chằm, trợn mắt há mồm nửa ngày chưa ngậm lại được. Cách một hồi lâu, cuối cùng ném ra một câu, “Trước kia không hề biết nha. Thì ra lòng dạ Cố thiếu không phải bình thường nhỏ nhen đâu!”
●]3]●
Đánh một hồi kịch liệt, Hứa Đồng cùng Cố Thần vẫn tương xứng. Ván cuối cùng, Hứa Đồng phân vân một chút, đánh bài ra. Cô nhìn Cố Thần chằm chằm, rốt cuộc hắn có hay không ăn cây này. Cố Thần nghiêng mặt nhìn cô một cái, cười, “Lo lắng anh ăn xong sẽ hồ?”
Hứa Đồng giương cằm lên: “Anh sẽ ăn sao?”
Cố Thần cười cười, vươn tay ra giữa bàn bốc bài. Hứa Đồng cúi đầu, khóe miệng cười gian trá. Đến phiên cô sờ bài, cô quay đầu nhìn về phía Cố Thần, vẫn giương cằm đắc ý tuyên bố với hắn: “Em thắng!”
Cố Thần đem dãy bài trước mặt mình đẩy ngã, thong dong nhìn cô nói: “Được! Em thắng! Sau khi trở về anh sẽ bảo thư kí Trịnh liên hệ luật sư làm thủ tục sang tên cho em.”
Dương Dương thổn thức không thôi, “Chơi một ván mạt chược, đổi lấy một cái đảo! Mẹ ơi, em chồng của ta một đêm đã phất, bằng quan hệ của ta với ngươi có hay không cũng coi như ta là người nửa giàu!”
Hứa Đồng giống như vô cùng khoái chí, “Thật sự cho em? Em sẽ có một hòn đảo sao? Ha ha! Thank you!”
Nụ cười của cô cuốn hút Cố Thần. Hắn bất tri bất giác cười theo. Cô bỗng nhiên nói: “Vì anh tặng em một hòn đảo, để báo đáp, em đi tản bộ cùng anh!”
Cố Thần giương mi nhìn cô, cố kìm chế cười, gật gật đầu, “Đa tạ sự chiếu cố của nàng!”
Hứa Đồng không để ý tới hắn, làm bộ không nghe thấy hắn trêu tức, đứng dậy sôi nổi bước trước.
Cố Thần gần như đã thạch hóa Dương Dương cùng Đường Tráng, giờ lại đối với hai người xuống giọng, “Đêm nay đánh mạt chược thật vui vẻ, cảm ơn!” Đi theo sau Hứa Đồng, bất tri bất giác rảo nhanh bước chân để đuổi kịp cô.
Dương Dương kinh ngạc nhìn Đường Tráng hỏi: “Đường Tráng, Hứa Đồng của chúng ta là sát thủ thiếu gia sao? Dạo này phàm là các thiếu gia có tiền gặp cô ấy, chẳng ai còn bình thường!”
●]3]●
Hứa Đồng chắp tay sau lưng hướng phía vũ hội bước đến. Dọc theo đường đi, âm nhạc huyên náo dội lại càng lúc càng lớn.
Cố Thần đuổi theo cô.
Hứa Đồng bỗng nhiên xoay người, đối mặt với hắn bước giật lùi trên bờ cát. Cố Thần từng bước tiến gần.
Nếu cô ngã xuống, ở khoảng cách này hắn mới có thể đỡ được cô.
Hứa Đồng nhìn hắn, cười rạng rỡ.
Cố Thần cảm thấy nụ cười của cô rất đẹp. Nụ cười ấy như có một sức hút, mỗi khi cô cười như vậy, làm cho những người bên cạnh cũng trở nên vui vẻ theo.
Hứa Đồng bỗng nhiên dừng lại, Cố Thần cũng đứng cùng cô. Cô bướng bỉnh tiến về phía trước nhảy lên, trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn hắn. Bộ dáng nghịch ngợm như đứa trẻ.
“Vừa rồi nếu ăn quân bài kia em đánh, anh rõ ràng có thể hồ bài! Nhưng mà ... em sẽ không nói cho người khác! Em sẽ có hòn đảo này! Xứng đáng!” Cô dường như là làm nũng, chun mũi nhìn hắn.
Nhìn bộ dáng cô, Cố Thần cảm thấy trong lòng một mảnh ngứa ngáy. Tay hắn nhẹ nhàng phủ lên má cô, trầm trọng hỏi: “Anh cố ý bại dưới tay em, tặng cho em một hòn đảo, vậy em làm thế nào báo đáp anh, ân?”
Hứa Đồng nhìn ánh mắt sâu kín của hắn, lông mi nhẹ nhàng rung động, cười khanh khách hỏi lại: “Anh muốn em báo đáp như thế nào?”
Cố Thần mê muội vuốt ve làn da mượt mà trong lòng bàn tay, cúi đầu nói: “Vậy không bằng em thay bikini khiêu vũ cho anh xem, Dao Dao!”
Hứa Đồng ngọt ngào cười đáp lại: “Được!” Hai tay nắm lấy bàn tay hắn, vừa cười vừa sôi nổi dẫn hắn về phía trước. Cô xinh đẹp đáng yêu, trong đêm tối cứ như một thiên thần xinh đẹp.
Hai chân Cố Thần không tự chủ được cùng cô bước đi, trên mặt cát lặng lẽ đổ xuống hai chiếc bóng lồng vào nhau.
Hứa Đồng cũng không đi vào vũ hội. Cô đưa hắn tới một góc khuất cách đó không xa. Ở đây có thể nghe được tiếng nhạc rộn rã, cảm nhận được không khí sôi nổi xung quanh nhưng lại không thể nhìn thấy ai, và cũng không ai có thể nhìn thấy hai người.
Hứa Đồng nghiêng đầu nghe nhạc, nói với Cố Thần: “Đừng vội, nghe tiết tấu này, theo kinh nghiệm của em thì sắp đổi nhạc rồi!” Những lần trốn học trước kia của cô không thiếu lần tới sàn nhảy. Nơi đó trình tự âm nhạc thế nào cô rõ như lòng bàn tay. “Đợi đổi nhạc mới, em sẽ nhảy cho anh xem!”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, không đến một phút đồng hồ, một bản nhạc khác được đổi. Hứa Đồng nhìn Cố Thần, đưa tay chậm rãi tháo đai bên hông, cởi áo choàng tắm.
Dáng người yêu kiều của cô cùng bộ bikini hiện ra trước mắt hắn.
Ánh trăng mềm mại đáng yêu, anh đèn lộng lẫy cùng những ánh sáng lập lòe ở vũ hội gần đó chiếu qua, từng lớp ánh sáng chuyển động, cô gái xinh đẹp trước mắt khẽ đung đưa theo điệu nhạc ... Những ánh sáng màu chiếu trên người cô, làn da trắng nõn kia giống như ngọc mượt mà. Ánh mắt hắn bị cô thu hút, không thể tách rời.
Cô tiến lên, hai cánh tay vòng qua cổ hắn, kéo hắn lại gần, theo âm nhạc, vòng eo đung đưa cùng cặp chân.
Âm nhạc dần dần trở nên cuồng nhiệt, cô giống như con rắn nhỏ mê mị, theo âm nhạc nhảy quanh người hắn, làm cho không khí xung quanh có một hương vị ngọt ngào, hương vị đó làm người ta tê dại lại say mê không hiểu.
Hầu kết hắn đã bắt đầu lăn lộn, thắt lưng truyền đến một cảm giác đau đớn. Sự gợi cảm của cô làm hắn như ngừng thở.
Âm nhạc cuối cùng dừng lại, cô ỷ trước ngực hắn, mở lớn ánh mặt nhìn, mềm mại hỏi: “Em nhảy xem được không?”
Hắn rốt cuộc không nhìn được đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, bàn tay nhiệt tình chạy dọc cơ thể cô.
Bỗng nhiên hắn đỡ lấy gáy cô, hôn nồng nhiệt bất ngờ. Không biết qua bao lâu hắn mới buông cô ra. Cả hai thở dốc nhìn nhau. Hắn dùng ngón tay khẽ xoa đôi môi vừa bị mình chà xát. Hứa Đồng nhấp nhấp lưỡi, bướng bỉnh cuốn lấy đầu ngón tay hắn. Sau một hồi truy đuổi, mở to mắt nhìn hắn hỏi: “Anh không phải là yêu em?”
Mắt Cố Thần tối sầm lại, một bên đối với bờ môi ngọt ngào của cô khẽ cắn, một bên nhẹ giọng hỏi: “Tiểu hồ li! Ra sức quyến rũ anh, tưởng như vậy là thắng sao?”
Hứa Đồng kiễng chân ôm cổ hắn, cặp môi hồng nhuận khẽ chạm, cười tủm tỉm nói: “Dù sao em cũng không thua!”
Cố Thần đưa hai tay đỡ lấy eo cô, dùng sức nâng cô lên cao, hướng vào lòng mình, vòng tay càng không ngừng thu hẹp lại, vuốt ve, tham lam âu yếm làn da dưới tay. Hắn dùng môi mạnh mẽ chà cát, đầu lưỡi mang theo mưa rền gió dữ thổi quét qua làn môi mọng kia. Cô bị hắn hôn, nũng nịu kêu lên, muốn quay đầu né tráng, lại bị hắn giữ lại chặt chẽ, không thể cựa quậy.
Dưới ánh trăng, hai người cùng nhau thân mật, chẳng thể tách rời. Giờ khắc này, chung quanh dù có bao nhiêu náo động, bọn họ cũng hoàn toàn không thể nghe thấy. Hai người có thể nghe được duy nhất lúc này, chính là tiếng thở dốc của người kia, ngọt ngào xuyên thẳng đến tim.
Thật lâu về sau, một tiếng thở dài lặng lẽ trong bóng đêm.
Hắn khẽ hôn tai cô, cúi đầu kêu: Dao Dao!”
Nhị Hoa vội vàng đứng dậy, “Cố ... Cố Thiểu ... Cố Tổng ... Cố ... ai da, tùy tiện đi! Anh ngồi ở chỗ tôi đi!”
Hứa Đồng quay đầu lại trừng hắn, dùng ánh mắt trách hắn dám cho sói nhập cuộc. Nhị Hoa co rúm lại, vẻ mặt đáng thương, “Người ta ... người ta còn có việc ...”
Dương Dương ở một bên liếc mắt cười gian, “Tiểu Đồng a, ngươi để cho Nhị Hoa đi thôi! Người ta cùng với chị gái kia có hẹn a! Lúc sáng ta vụng trộm nghe được~”
Mặt Nhị Hoa bỗng trở nên đỏ bừng, kêu lên trốn tránh, “Ghét!”, quay người chạy nhanh không còn tăm hơi.
Cố Thần đi đến ngồi xuống, thong dong nhìn bàn bài.
Hứa Đồng liếc hắn một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, “Thiếu gia quả là có hứng trí a!”
Cố Thần ngẩng đầu, mỉm cười, “Có thể” Bỗng nhiên lại nhíu nhíu mắt nhìn cô nói: “Cá cược cái gì đi.”
Hứa Đồng giương mi, gật đầu đáp, “Được!” sau đó cười ngọt ngào, “Tiền đặt cược có phải tùy tiện cái gì đều có thể?”
Cố Thần nhếch mi, “Đương nhiên!”
Hứa Đồng cười đến vô cùng xinh đẹp, “Tốt lắm! Nếu em thắng, em muốn đảo này!”
Trong lòng cô bỗng trở nên bướng bỉnh, tùy ý mở miệng, nếu có thể nhìn thấy bộ dáng hắn khó xử túng quẫn, cũng là một việc đáng giá.
Dương Dương ở một bên nhịn không được đẩy cô, “Sao ngươi không nói rằng nếu thắng muốn làm Vương Mẫu nương nương!”
Hứa Đồng ở dưới bàn đá vào chân cô, Dương Dương bị đau anh anh kêu lên.
“Ta thích! Anh ta đâu có nói yêu cầu này không thể! Làm gì có cửa cho ngươi xen vào!” Quay đầu nhìn về phía Cố Thần, dũng cảm hỏi: “Này! Nếu em thắng, đảo này thuộc về em, có thể hay không?” Cô kì thật là làm trò để xem phản ứng của hắn.
Ai ngờ Cố Thần lại lạnh nhạt gật đầu một cái đáp, “Không thành vấn đề!” Hắn nhìn vào mắt Hứa Đồng nhưng không hề có ý so đo nghiêm túc nói, “Em thắng, đảo này của em!” Hắn chau mày, lại nói thêm một câu: “Nhưng lần sau không được gọi anh là “Này!”
Hứa Đồng nhìn hắn, một lúc sau vành môi khẽ cong lên, “Này! Anh xem anh bộ dáng này xem, làm như mình là đảo chủ không bằng a!” Nhìn hắn nhíu mày càng chặt, đáy mắt lại thản nhiên, cô không khỏi chớp mắt, “Thật nhỏ mọn, kêu một tiếng “này!” cũng không thể ...” Bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng, trừng lớn ánh mắt nhìn hắn hỏi, “Không thể nào, đừng nói đảo này thật sự là của anh?!”
Thư Kí Trịnh không phải nói, đại bộ phận các hoạt động trên này có hợp tác cùng Cố thị, còn lại trực tiếp thuộc Cố thị.
Cô nhìn thấy Cố Thần bình tĩnh gật đầu với mình.
Cô thở dài một hơi, cùng Dương Dương trao đổi ánh mắt rồi cùng nhau nhìn người kia âm thầm than: Người này rốt cục là có bao nhiêu tiền.
●]3]●
Cố dấu kinh ngạc, Hứa Đồng cố ý kêu Cố Thần, “Này!” Không để ý tới mặt hắn đã nhăn lại.
“Này! Đến phiên anh, nói xem anh muốn cược cái gì!”
Cố Thần có chút bất đắc dĩ.
Càng cho cô không được làm điều gì, cô sẽ cố tình làm cho bằng được, tính cách ngang ngạnh như vậy, làm cho hắn cảm thấy thật ngứa ngáy.
“Anh thắng, em mặc bikini khiêu vũ cho anh xem.” Hắn thản nhiên nói, ngữ điệu không hề phập phồng, tự nhiên như thể cùng người khác trò chuyện xem mai nắng hay mưa.
Hứa Đồng chớp mắt mấy cái, hồn nhiên cười với hắn đáp: “Được! Không thành vấn đề!”
●]3]●
Nhìn hai người cá cược, Dương Dương ở giữa cười rộ lên, nói nhỏ với Đường Tráng: “Kệ cho bọn họ cá cược đi! Họ đầu rơi máu chảy, chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu, cắn hạt dưa xem khiêu vũ, hắc hắc!”
Cố Thần bỗng nhiên quay đầu, mặt không biểu tình nhìn Dương Dương nghiêm giọng nói: “Thật có lỗi, không thể làm cô nguyện ý. Điệu nhảy này chỉ dành cho một mình tôi xem!”
Cố Thần nói xong lại quay đầu đi, để lại Dương Dương đang nhìn mình chằm chằm, trợn mắt há mồm nửa ngày chưa ngậm lại được. Cách một hồi lâu, cuối cùng ném ra một câu, “Trước kia không hề biết nha. Thì ra lòng dạ Cố thiếu không phải bình thường nhỏ nhen đâu!”
●]3]●
Đánh một hồi kịch liệt, Hứa Đồng cùng Cố Thần vẫn tương xứng. Ván cuối cùng, Hứa Đồng phân vân một chút, đánh bài ra. Cô nhìn Cố Thần chằm chằm, rốt cuộc hắn có hay không ăn cây này. Cố Thần nghiêng mặt nhìn cô một cái, cười, “Lo lắng anh ăn xong sẽ hồ?”
Hứa Đồng giương cằm lên: “Anh sẽ ăn sao?”
Cố Thần cười cười, vươn tay ra giữa bàn bốc bài. Hứa Đồng cúi đầu, khóe miệng cười gian trá. Đến phiên cô sờ bài, cô quay đầu nhìn về phía Cố Thần, vẫn giương cằm đắc ý tuyên bố với hắn: “Em thắng!”
Cố Thần đem dãy bài trước mặt mình đẩy ngã, thong dong nhìn cô nói: “Được! Em thắng! Sau khi trở về anh sẽ bảo thư kí Trịnh liên hệ luật sư làm thủ tục sang tên cho em.”
Dương Dương thổn thức không thôi, “Chơi một ván mạt chược, đổi lấy một cái đảo! Mẹ ơi, em chồng của ta một đêm đã phất, bằng quan hệ của ta với ngươi có hay không cũng coi như ta là người nửa giàu!”
Hứa Đồng giống như vô cùng khoái chí, “Thật sự cho em? Em sẽ có một hòn đảo sao? Ha ha! Thank you!”
Nụ cười của cô cuốn hút Cố Thần. Hắn bất tri bất giác cười theo. Cô bỗng nhiên nói: “Vì anh tặng em một hòn đảo, để báo đáp, em đi tản bộ cùng anh!”
Cố Thần giương mi nhìn cô, cố kìm chế cười, gật gật đầu, “Đa tạ sự chiếu cố của nàng!”
Hứa Đồng không để ý tới hắn, làm bộ không nghe thấy hắn trêu tức, đứng dậy sôi nổi bước trước.
Cố Thần gần như đã thạch hóa Dương Dương cùng Đường Tráng, giờ lại đối với hai người xuống giọng, “Đêm nay đánh mạt chược thật vui vẻ, cảm ơn!” Đi theo sau Hứa Đồng, bất tri bất giác rảo nhanh bước chân để đuổi kịp cô.
Dương Dương kinh ngạc nhìn Đường Tráng hỏi: “Đường Tráng, Hứa Đồng của chúng ta là sát thủ thiếu gia sao? Dạo này phàm là các thiếu gia có tiền gặp cô ấy, chẳng ai còn bình thường!”
●]3]●
Hứa Đồng chắp tay sau lưng hướng phía vũ hội bước đến. Dọc theo đường đi, âm nhạc huyên náo dội lại càng lúc càng lớn.
Cố Thần đuổi theo cô.
Hứa Đồng bỗng nhiên xoay người, đối mặt với hắn bước giật lùi trên bờ cát. Cố Thần từng bước tiến gần.
Nếu cô ngã xuống, ở khoảng cách này hắn mới có thể đỡ được cô.
Hứa Đồng nhìn hắn, cười rạng rỡ.
Cố Thần cảm thấy nụ cười của cô rất đẹp. Nụ cười ấy như có một sức hút, mỗi khi cô cười như vậy, làm cho những người bên cạnh cũng trở nên vui vẻ theo.
Hứa Đồng bỗng nhiên dừng lại, Cố Thần cũng đứng cùng cô. Cô bướng bỉnh tiến về phía trước nhảy lên, trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn hắn. Bộ dáng nghịch ngợm như đứa trẻ.
“Vừa rồi nếu ăn quân bài kia em đánh, anh rõ ràng có thể hồ bài! Nhưng mà ... em sẽ không nói cho người khác! Em sẽ có hòn đảo này! Xứng đáng!” Cô dường như là làm nũng, chun mũi nhìn hắn.
Nhìn bộ dáng cô, Cố Thần cảm thấy trong lòng một mảnh ngứa ngáy. Tay hắn nhẹ nhàng phủ lên má cô, trầm trọng hỏi: “Anh cố ý bại dưới tay em, tặng cho em một hòn đảo, vậy em làm thế nào báo đáp anh, ân?”
Hứa Đồng nhìn ánh mắt sâu kín của hắn, lông mi nhẹ nhàng rung động, cười khanh khách hỏi lại: “Anh muốn em báo đáp như thế nào?”
Cố Thần mê muội vuốt ve làn da mượt mà trong lòng bàn tay, cúi đầu nói: “Vậy không bằng em thay bikini khiêu vũ cho anh xem, Dao Dao!”
Hứa Đồng ngọt ngào cười đáp lại: “Được!” Hai tay nắm lấy bàn tay hắn, vừa cười vừa sôi nổi dẫn hắn về phía trước. Cô xinh đẹp đáng yêu, trong đêm tối cứ như một thiên thần xinh đẹp.
Hai chân Cố Thần không tự chủ được cùng cô bước đi, trên mặt cát lặng lẽ đổ xuống hai chiếc bóng lồng vào nhau.
Hứa Đồng cũng không đi vào vũ hội. Cô đưa hắn tới một góc khuất cách đó không xa. Ở đây có thể nghe được tiếng nhạc rộn rã, cảm nhận được không khí sôi nổi xung quanh nhưng lại không thể nhìn thấy ai, và cũng không ai có thể nhìn thấy hai người.
Hứa Đồng nghiêng đầu nghe nhạc, nói với Cố Thần: “Đừng vội, nghe tiết tấu này, theo kinh nghiệm của em thì sắp đổi nhạc rồi!” Những lần trốn học trước kia của cô không thiếu lần tới sàn nhảy. Nơi đó trình tự âm nhạc thế nào cô rõ như lòng bàn tay. “Đợi đổi nhạc mới, em sẽ nhảy cho anh xem!”
Quả nhiên không ngoài dự liệu, không đến một phút đồng hồ, một bản nhạc khác được đổi. Hứa Đồng nhìn Cố Thần, đưa tay chậm rãi tháo đai bên hông, cởi áo choàng tắm.
Dáng người yêu kiều của cô cùng bộ bikini hiện ra trước mắt hắn.
Ánh trăng mềm mại đáng yêu, anh đèn lộng lẫy cùng những ánh sáng lập lòe ở vũ hội gần đó chiếu qua, từng lớp ánh sáng chuyển động, cô gái xinh đẹp trước mắt khẽ đung đưa theo điệu nhạc ... Những ánh sáng màu chiếu trên người cô, làn da trắng nõn kia giống như ngọc mượt mà. Ánh mắt hắn bị cô thu hút, không thể tách rời.
Cô tiến lên, hai cánh tay vòng qua cổ hắn, kéo hắn lại gần, theo âm nhạc, vòng eo đung đưa cùng cặp chân.
Âm nhạc dần dần trở nên cuồng nhiệt, cô giống như con rắn nhỏ mê mị, theo âm nhạc nhảy quanh người hắn, làm cho không khí xung quanh có một hương vị ngọt ngào, hương vị đó làm người ta tê dại lại say mê không hiểu.
Hầu kết hắn đã bắt đầu lăn lộn, thắt lưng truyền đến một cảm giác đau đớn. Sự gợi cảm của cô làm hắn như ngừng thở.
Âm nhạc cuối cùng dừng lại, cô ỷ trước ngực hắn, mở lớn ánh mặt nhìn, mềm mại hỏi: “Em nhảy xem được không?”
Hắn rốt cuộc không nhìn được đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, bàn tay nhiệt tình chạy dọc cơ thể cô.
Bỗng nhiên hắn đỡ lấy gáy cô, hôn nồng nhiệt bất ngờ. Không biết qua bao lâu hắn mới buông cô ra. Cả hai thở dốc nhìn nhau. Hắn dùng ngón tay khẽ xoa đôi môi vừa bị mình chà xát. Hứa Đồng nhấp nhấp lưỡi, bướng bỉnh cuốn lấy đầu ngón tay hắn. Sau một hồi truy đuổi, mở to mắt nhìn hắn hỏi: “Anh không phải là yêu em?”
Mắt Cố Thần tối sầm lại, một bên đối với bờ môi ngọt ngào của cô khẽ cắn, một bên nhẹ giọng hỏi: “Tiểu hồ li! Ra sức quyến rũ anh, tưởng như vậy là thắng sao?”
Hứa Đồng kiễng chân ôm cổ hắn, cặp môi hồng nhuận khẽ chạm, cười tủm tỉm nói: “Dù sao em cũng không thua!”
Cố Thần đưa hai tay đỡ lấy eo cô, dùng sức nâng cô lên cao, hướng vào lòng mình, vòng tay càng không ngừng thu hẹp lại, vuốt ve, tham lam âu yếm làn da dưới tay. Hắn dùng môi mạnh mẽ chà cát, đầu lưỡi mang theo mưa rền gió dữ thổi quét qua làn môi mọng kia. Cô bị hắn hôn, nũng nịu kêu lên, muốn quay đầu né tráng, lại bị hắn giữ lại chặt chẽ, không thể cựa quậy.
Dưới ánh trăng, hai người cùng nhau thân mật, chẳng thể tách rời. Giờ khắc này, chung quanh dù có bao nhiêu náo động, bọn họ cũng hoàn toàn không thể nghe thấy. Hai người có thể nghe được duy nhất lúc này, chính là tiếng thở dốc của người kia, ngọt ngào xuyên thẳng đến tim.
Thật lâu về sau, một tiếng thở dài lặng lẽ trong bóng đêm.
Hắn khẽ hôn tai cô, cúi đầu kêu: Dao Dao!”
Tác giả :
Hồng Cửu