Hậu Tinh Thần Biến
Chương 402: Hủy diệt
Tần Vũ mặc dù đã phá tan Huyết Giới, nhưng mắt nhìn Huyết Ma, cũng không dám thả lỏng chút nào, Hỗn Độn khí từ Lục đạo Luân Hồi tản phát ra so với lúc ở trong Huyết giới càng thêm dồi dào hùng mạnh hơn lên.
Giờ phút này, Huyết Ma đã được mấy trăm Huyết Thần Tử vây quanh vào giữa, từng đạo từng đạo huyết quang màu đỏ sậm phóng vọt lên cao, xem ra Huyết Ma bị thương không nhẹ, cố gắng định dùng ô huyết để khôi phục lực lượng bị tổn thất của hắn.
Tần Vũ thần sắc rất bình tĩnh, ánh mắt nhu hòa lướt nhanh bốn phía, đột nhiên đan điền sục sôi, Lục đạo Luân Hồi bộc phát ra Hỗn Độn khí cuồn cuộn giữa không trung, Huyết Thần Tử có lực phòng ngự có thể so với Thiên Thần khí lúc này lại giống như giấy dán hồ bị Hỗn Độn khí xé nát tan tành. Lực lượng huyền diệu đó thậm chí đem biển máu đang tăng vọt lên đều bị áp chế xuống, mất đi tính ăn mòn của ô huyết, bầu trời lại trong sáng hẳn lên.
Thời điểm này, Hồng Quân gần như cũng đã đạt tới cực hạn, đan điền khô kiệt, thu hồi Hồng Quân giới không còn chút sức lực, có điều hắn rốt cục bảo toàn được tính mạng của mọi người, đối với Tần Vũ cũng coi như là hoàn thành sứ mệnh. Chỉ có Tôn Ngộ Không vẫn có chút chưa thỏa mãn huy động trường côn, một thân chiến ý kia không giảm bớt chút nào, oán giận nói:
"Lão tôn ta đây còn chưa có đánh đã ghiền mà, thật là mất hứng!"
Trải qua một phen huyết chiến tẩy lễ, tựa hồ ai cũng không có nghĩ đến Tôn Ngộ Không lại có thể lĩnh ngộ được chiến ý tối cao, dùng chiến nhập đạo, mà đó cũng không phải là sát khí hung tàn bạo ngược, loại tăng lên tính chất này cùng với chuyển biến tu vi khiến cho hắn đâu chỉ đột phá mấy cảnh giới, lúc này cả thân thể đều tản phát ra rực rỡ ánh hoàng kim, vết loang lỗ trên trường côn cũng biến hết, giống như một đạo kim quang nằm trong tay Tôn Ngộ Không, hệt như Như Ý Kim Cô bổng năm nào.
Bất quá khiến cho Huyền lão giật mình kinh ngạc chính là tu vi của Tần Vũ, ông mơ hồ cảm nhận được Tần Vũ giờ này đã trở thành một tồn tại vượt qua hết thảy, mà cho dù là Thiên đạo chi nhận toàn vẹn ở trước mắt hắn cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp nào.
"Thiên Minh… huynh mau tỉnh lại a, Thiên Minh!" Tiếng kêu của Lãnh Diễm Phỉ vang lên, thu hút ánh mắt mọi người. Huyền lão vội vàng chạy tới, nhìn thấy Huống Thiên Minh tựa như lâm vào giấc ngủ say vĩnh cửu, không nhịn được nhíu mày nói:
"Hắn… Chẳng lẽ là Thiên đạo chi nhận?"
Cam Vân mở to hai mắt nhìn:
"Thiên đạo chi nhận không phải đã bị Huyết Ma đoạt đi rồi sao, vì sao hắn giống như đang nhập định vậy?"
Đế Tuyết Phong đi tới, trông thấy bộ dáng của Huống Thiên Minh lúc này không khỏi rất là nghi hoặc, vừa sử dụng thần niệm dò tra một cái, cả kinh nói:
"Hắn đã mất đi thần thức!"
"Cái gì?" Lãnh Diễm Phỉ phát ra một tiếng thét chói tai, nếu như một người mất đi thần thức, như vậy cái nhục thể này cũng có nghĩa là không có linh hồn, mà thần thức của Huống Thiên Minh lại đi đâu chứ?
Cam Vân vội vàng nói:
"Hắn trước khi mất đi thần thức có nói gì với ngươi hay không?"
Lãnh Diễm Phỉ trầm tư trong chốc lát, có chút thất sắc kinh hoàng nói:
"Hắn nói cái gì cần có thời gian, ta… ta chẳng biết!"
Đúng là, nhìn thấy nam nhân yêu mến của mình đã không còn thần thức, cái này tiêu biểu cho hắn e rằng vĩnh viễn cũng không hồi tỉnh lại, đổi lại là ai cũng phải thất sắc kinh hoàng. Huyền lão hít sâu một hơi, trong ánh mắt hiện lên quang mang trí tuệ sâu sa, trầm giọng nói:
"Đây có lẽ cùng oa nhi Thiên Mông có quan hệ, xem ra Thủy Quân trước khi chết dự đoán như thế cũng không phải không có đạo lý, cùng với việc hôm nay Huyết Ma phá vỡ phong ấn tất nhiên có quan hệ."
Điều ấy mọi người thật ra không hề lo lắng gì, trước mắt Tần Vũ cường thế quay trở lại, Huyết Ma bị trọng thương gần như không còn chút sức phản kích nào, chỉ là vì Huống Thiên Minh mất đi thần thức làm cho mọi người cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Truyện Sắc Hiệp -
"Tuyết Phong, ngươi có thể thông qua Thiên đạo chi nhận cảm nhận được cái gì không?" Hồng Quân quay sang Đế Tuyết Phong hỏi, dù sao Thiên đạo chi nhận của Huống Thiên Minh rời thân thể không bao lâu, thần thức chẳng biết đi đâu, khẳng định cùng chuyện này có liên hệ gì đó.
Đế Tuyết Phong bất đắc dĩ lắc đầu:
"Thiên đạo chi nhận của Thiên Minh đã rơi vào trong Huyết Giới của Huyết Ma, hoàn toàn ngăn chận Thiên đạo chi nhận của ta, có lẽ là ta đối với Thiên đạo chi nhận lĩnh ngộ hãy còn nông cạn, không thể nhận thấy được khí tức của nó."
Lãnh Diễm Phỉ giờ phút này ôm chặt Huống Thiên Minh, trên gương mặt tuyệt mỹ sớm đã lệ châu tuông tràn, mọi người thấy thế vừa nghi hoặc vừa thở dài.
Lúc này, khí thế hủy diệt của Lục đạo Luân Hồi cũng không thể ngăn cản hết thảy Huyết Thần Tử của Huyết Ma triệu hồi ra tới, cái khe hở trên bầu trời cũng bởi vì sự sụp đổ của Huyết Giới mà tiêu biến mất, huyết khí mờ mịt bị thiên phong cuốn đi, biến mất sạch sành sanh, cả bầu trời cũng trở nên trong sáng hẳn lên. Tần Vũ giống như một pho tượng Thiên Thần đứng giữa Lục đạo Luân Hồi, ánh mắt lạnh lùng chiếu vào Huyết Ma, chuẩn bị phát động một kích sau cùng.
Nhưng mà, Huyết Thần Tử chung quanh Huyết Ma liên tiếp nổ bùng, hóa thành từng đám huyết vụ ô uế sền sệt một lần nữa hội tụ tại trên người Huyết Ma, trải qua bổ sung của mấy trăm đầu Huyết Thần Tử, năng lực của hắn bây giờ đã khôi phục được bảy thành trạng thái, chỉ là sự sụp đổ của Huyết Giới quả thật đối với hắn đã tạo thành đả kích cực kỳ trầm trọng.
"Huyết Ma, ngươi chuẩn bị sẳn sàng chịu chết đi!" Tần Vũ trong ánh mắt bình tĩnh một tia sát khí chợt lóe rồi tắt, nhưng nét phẫn nộ in hằn trên trán lại khiến người khác trong lòng lạnh giá, cả người toát ra khí thế vạn quân, chính như một pho tượng Thiên Thần đứng ngạo nghễ trong đám mây, làm cho người ta không nhịn được dập đầu bái phục, càng không nói là có thể dậy lên nổi chút ý kháng cự nào.
"Hây!" Huyết Ma chợt quát một tiếng, huyết khí sền sệt dán sát chung quanh thân thể tức thì bắn tung ra bốn phía, nhưng mà trong tư tưởng hắn cũng không có sợ hãi lực lượng của Tần Vũ, ngược lại càng trở nên ngông cuồng ngạo mạn, phẫn nộ hét lớn:
"Bổn Ma vương cũng muốn lĩnh giáo thủ đoạn của tiểu bối ngươi đây, ta là thân bất tử, ai cũng không giết chết được ta!"
"Vậy thì thử xem!" Trong mắt Tần Vũ tóe ra từng đạo tinh quang, hai tay phất lên, dòng xoáy Lục đạo Luân Hồi đột nhiên nghiêng trút ra, theo từng bước chân Tần Vũ tiến tới, dòng xoáy to lớn cũng hướng về phía trước di chuyển. Mọi người nhìn thấy một màn này, đều là thất sắc sợ hãi, nhất là Hồng Quân, đối với lực lượng của Lục đạo Luân Hồi hắn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng mà không có nghĩ đến thành tựu của phụ thân hôm nay không ngờ có thể đem Lục đạo Luân Hồi đưa vào trong đan điền, hơn nữa còn có thể thu phát thuần thục như ý, quả là đáng sợ.
Tần Vũ càng tiến càng nhanh, cuối cùng nhanh đến mức phía sau đều cuồn cuộn nổi lên một trận tàn ảnh, mà dòng xoáy thật lớn của Lục đạo Luân Hồi cực nhanh chuyển động quét ngang qua ngay cả hư không đều bị xé thành một cái khe hở nhỏ dài. Huyết Ma giờ phút này mới có phần thất sắc hoảng sợ, Lục đạo Luân Hồi trước mắt đã cắt ngang tại trước người hắn, sinh tử khí bên trong nó luân lưu xoay vòng, quang mang hai màu trắng đen tại dưới lưu chuyển cực nhanh gần như thành một thể, chính cái gọi là tử cực hạn chính là sinh, hết thảy đều tại trong Lục đạo Luân Hồi diễn biến.
Nơi Hỗn Độn khí bộc phát ra hình thành một dòng xoáy to lớn sụp lún xuống, phát ra một trận ầm ầm long trời lỡ đất, tác động đến hư không chung quanh bốn phía cũng đều trong nháy mắt vỡ nát tan tành, khí thể bụi màu đen cuồn cuộn xuống, trung tâm dòng xoáy đó giống như một cái hắc động vũ trụ sinh ra một cổ hấp lực không thể chống lại được, tuy là Huyết Ma ngông cuồng tự đại, vào khoảnh khắc này từ đáy lòng cũng cảm nhận được một cảm giác bất lực, thân thể nhỏ bé giống như chiếc lá khô bị hút vào trong cuồng phong bão táp, tại trong khoảnh khắc vừa chạm đến Lục đạo Luân Hồi thoáng cái bị xoắn thành bột phấn, liền sau đó bị Hỗn Độn khí cuốn đi, biến mất sạch sành sanh.
Mọi người nhìn thấy một màn này tại trước mắt, trong lòng vừa khiếp sợ vừa khâm phục, trên mặt Cam Vân các người càng là lộ ra vẻ ngốc trệ, chẳng qua là cảnh giới của Tần Vũ hôm nay, sợ rằng để cho bọn họ khổ cực tu luyện cả đời cũng khó mà đạt tới, dù sao đây cũng không phải chỉ tu luyện đơn thuần là có thể đạt tới, mà còn cần có cơ duyên và mức độ lĩnh ngộ đối với Thiên đạo.
Nhưng chính lúc này, hàng loạt bóng người từ bốn phương tám hướng vọt tới, đợi đến gần, mới phát hiện là Đế Thích Thiên, Hàn Sinh cùng với đám người Đế Thiên Hồn. Đế Thích Thiên nhìn thoáng qua Tần Vũ, tức thì từ trên người ông cảm giác được một loại cảnh giới không thể vượt qua, không khỏi khiếp sợ nói:
"Không nghĩ tới thời gian có trăm năm, ngươi lại có thể đạt tới cảnh giới này!"
Tần Vũ mỉm cười, nhưng không có trả lời, lại không biết việc tăng lên cảnh giới này bất quá cũng chỉ là một ý niệm. Chẳng qua Đế Thích Thiên cũng xem như đúng là một thiên tài, trăm năm thời gian tại trong Thiên Thần điện lợi dụng tinh thần lạc ấn kết hợp với "Tinh Thần Quyết" tiến hành tu luyện, hôm nay đã có thể vận dụng tinh thần lực, tin rằng không đến năm trăm năm là có thể đạt tới cảnh giới Hắc Động.
Hàn Sinh khổ sở đưa mặt ra, phẫn nộ oán giận nói:
"Huyết Ma đáng chết này, giở ra huyết thủy ô uế kinh tởm đó, làm ngay cả hang ổ của ta cũng bị ngập ngụa nhơ bẩn, lúc này trở nên hôi thối không ngửi được, sau này ta còn làm sao ở trong đó được, Tát Hải lão gia hỏa kia đâu, không lẽ cũng…?"
Lời nói của Hàn Sinh đi vào trọng điểm, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Tần Vũ.
Sắc mặt của Tần Vũ trở nên hơi buồn bã, thở dài một hơi sâu sắc, nói:
"Tát Hải lão tiền bối trong phút chốc đó ý niệm động đến oán chú, đã sa vào ma đạo, Tát Hải tức là Huyết Ma, Huyết Ma tức là Tát Hải, độc nhất vô nhị, Huyết Ma rốt cục bản tính của nó, cũng chẳng qua là một loại nguyên thần lạc ấn ma tính cực mạnh mà thôi. Hôm nay Tát Hải lão tiền bối đã rơi vào trong Lục đạo Luân Hồi, bất quá ta còn giữ lại một đám chân linh của ông, ông sẽ từ trong lục đạo một lần nữa chuyển thế luân hồi!"
Huyền lão khẽ gật đầu, nói:
"Vậy đối với hắn mà nói coi như là một cách giải thoát."
Tần Vũ nói tiếp:
"Tát Hải lão tiền bối tu vi cả đời này bị trói buộc trong nguyên hạch, đem tất cả mọi con đường liên lạc cùng ngoại giới hoàn toàn chiếm cứ, hình thành một tầng gông xiềng cầm cố nhìn không thấy, đến nỗi không cách nào đột phá được tình trạng hiện có để lĩnh ngộ áo nghĩa cao cấp hơn, ông vốn phải có một kiếp nạn này, hy vọng sau khi chuyển thế sống lại có thể giác ngộ hiểu ra, để tìm kiếm cảnh giới Thiên đạo cao cấp hơn!"
Sau khi hoàn toàn lĩnh ngộ Lục đạo Luân Hồi, Tần Vũ tựa hồ tìm ra được một tia quỹ tích vận chuyển của Thiên đạo, đối với số mệnh của Tát Hải cũng có biết một ít.
"Ôi!… Chỉ là mấy cái ô huyết ô uế Thiên Thần giới này sợ rằng không có một trăm tám mươi năm khó có thể phục hồi như cũ!" Hàn Sinh đối với huyết thủy ô uế này oán hận sâu sắc cũng không có ngừng nghỉ.
Tần Vũ mỉm cười:
"Cái này dễ xử lý!" Lập tức chụp vào hư không một cái, không gian lập tức sụp đổ, Lục đạo Luân Hồi bỗng nhiên tại trên bầu trời lưu chuyển không ngừng. Tần Vũ ánh mắt quét qua biển máu dưới chân, thầm thở dài, điều khiển Lục đạo Luân Hồi trực tiếp chui vào trong biển máu, quấy động biển máu ô uế đang yên tĩnh tức thì nổi lên sóng gió cuồn cuộn ngất trời.
Nhưng không đến thoáng chốc, huyết thủy tất cả đều bị cuốn vào trong Hỗn Độn không gian của Lục đạo Luân Hồi, Sa thành lại khôi phục diện mạo như trước kia.
Giờ phút này, Huyết Ma đã được mấy trăm Huyết Thần Tử vây quanh vào giữa, từng đạo từng đạo huyết quang màu đỏ sậm phóng vọt lên cao, xem ra Huyết Ma bị thương không nhẹ, cố gắng định dùng ô huyết để khôi phục lực lượng bị tổn thất của hắn.
Tần Vũ thần sắc rất bình tĩnh, ánh mắt nhu hòa lướt nhanh bốn phía, đột nhiên đan điền sục sôi, Lục đạo Luân Hồi bộc phát ra Hỗn Độn khí cuồn cuộn giữa không trung, Huyết Thần Tử có lực phòng ngự có thể so với Thiên Thần khí lúc này lại giống như giấy dán hồ bị Hỗn Độn khí xé nát tan tành. Lực lượng huyền diệu đó thậm chí đem biển máu đang tăng vọt lên đều bị áp chế xuống, mất đi tính ăn mòn của ô huyết, bầu trời lại trong sáng hẳn lên.
Thời điểm này, Hồng Quân gần như cũng đã đạt tới cực hạn, đan điền khô kiệt, thu hồi Hồng Quân giới không còn chút sức lực, có điều hắn rốt cục bảo toàn được tính mạng của mọi người, đối với Tần Vũ cũng coi như là hoàn thành sứ mệnh. Chỉ có Tôn Ngộ Không vẫn có chút chưa thỏa mãn huy động trường côn, một thân chiến ý kia không giảm bớt chút nào, oán giận nói:
"Lão tôn ta đây còn chưa có đánh đã ghiền mà, thật là mất hứng!"
Trải qua một phen huyết chiến tẩy lễ, tựa hồ ai cũng không có nghĩ đến Tôn Ngộ Không lại có thể lĩnh ngộ được chiến ý tối cao, dùng chiến nhập đạo, mà đó cũng không phải là sát khí hung tàn bạo ngược, loại tăng lên tính chất này cùng với chuyển biến tu vi khiến cho hắn đâu chỉ đột phá mấy cảnh giới, lúc này cả thân thể đều tản phát ra rực rỡ ánh hoàng kim, vết loang lỗ trên trường côn cũng biến hết, giống như một đạo kim quang nằm trong tay Tôn Ngộ Không, hệt như Như Ý Kim Cô bổng năm nào.
Bất quá khiến cho Huyền lão giật mình kinh ngạc chính là tu vi của Tần Vũ, ông mơ hồ cảm nhận được Tần Vũ giờ này đã trở thành một tồn tại vượt qua hết thảy, mà cho dù là Thiên đạo chi nhận toàn vẹn ở trước mắt hắn cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp nào.
"Thiên Minh… huynh mau tỉnh lại a, Thiên Minh!" Tiếng kêu của Lãnh Diễm Phỉ vang lên, thu hút ánh mắt mọi người. Huyền lão vội vàng chạy tới, nhìn thấy Huống Thiên Minh tựa như lâm vào giấc ngủ say vĩnh cửu, không nhịn được nhíu mày nói:
"Hắn… Chẳng lẽ là Thiên đạo chi nhận?"
Cam Vân mở to hai mắt nhìn:
"Thiên đạo chi nhận không phải đã bị Huyết Ma đoạt đi rồi sao, vì sao hắn giống như đang nhập định vậy?"
Đế Tuyết Phong đi tới, trông thấy bộ dáng của Huống Thiên Minh lúc này không khỏi rất là nghi hoặc, vừa sử dụng thần niệm dò tra một cái, cả kinh nói:
"Hắn đã mất đi thần thức!"
"Cái gì?" Lãnh Diễm Phỉ phát ra một tiếng thét chói tai, nếu như một người mất đi thần thức, như vậy cái nhục thể này cũng có nghĩa là không có linh hồn, mà thần thức của Huống Thiên Minh lại đi đâu chứ?
Cam Vân vội vàng nói:
"Hắn trước khi mất đi thần thức có nói gì với ngươi hay không?"
Lãnh Diễm Phỉ trầm tư trong chốc lát, có chút thất sắc kinh hoàng nói:
"Hắn nói cái gì cần có thời gian, ta… ta chẳng biết!"
Đúng là, nhìn thấy nam nhân yêu mến của mình đã không còn thần thức, cái này tiêu biểu cho hắn e rằng vĩnh viễn cũng không hồi tỉnh lại, đổi lại là ai cũng phải thất sắc kinh hoàng. Huyền lão hít sâu một hơi, trong ánh mắt hiện lên quang mang trí tuệ sâu sa, trầm giọng nói:
"Đây có lẽ cùng oa nhi Thiên Mông có quan hệ, xem ra Thủy Quân trước khi chết dự đoán như thế cũng không phải không có đạo lý, cùng với việc hôm nay Huyết Ma phá vỡ phong ấn tất nhiên có quan hệ."
Điều ấy mọi người thật ra không hề lo lắng gì, trước mắt Tần Vũ cường thế quay trở lại, Huyết Ma bị trọng thương gần như không còn chút sức phản kích nào, chỉ là vì Huống Thiên Minh mất đi thần thức làm cho mọi người cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Truyện Sắc Hiệp -
"Tuyết Phong, ngươi có thể thông qua Thiên đạo chi nhận cảm nhận được cái gì không?" Hồng Quân quay sang Đế Tuyết Phong hỏi, dù sao Thiên đạo chi nhận của Huống Thiên Minh rời thân thể không bao lâu, thần thức chẳng biết đi đâu, khẳng định cùng chuyện này có liên hệ gì đó.
Đế Tuyết Phong bất đắc dĩ lắc đầu:
"Thiên đạo chi nhận của Thiên Minh đã rơi vào trong Huyết Giới của Huyết Ma, hoàn toàn ngăn chận Thiên đạo chi nhận của ta, có lẽ là ta đối với Thiên đạo chi nhận lĩnh ngộ hãy còn nông cạn, không thể nhận thấy được khí tức của nó."
Lãnh Diễm Phỉ giờ phút này ôm chặt Huống Thiên Minh, trên gương mặt tuyệt mỹ sớm đã lệ châu tuông tràn, mọi người thấy thế vừa nghi hoặc vừa thở dài.
Lúc này, khí thế hủy diệt của Lục đạo Luân Hồi cũng không thể ngăn cản hết thảy Huyết Thần Tử của Huyết Ma triệu hồi ra tới, cái khe hở trên bầu trời cũng bởi vì sự sụp đổ của Huyết Giới mà tiêu biến mất, huyết khí mờ mịt bị thiên phong cuốn đi, biến mất sạch sành sanh, cả bầu trời cũng trở nên trong sáng hẳn lên. Tần Vũ giống như một pho tượng Thiên Thần đứng giữa Lục đạo Luân Hồi, ánh mắt lạnh lùng chiếu vào Huyết Ma, chuẩn bị phát động một kích sau cùng.
Nhưng mà, Huyết Thần Tử chung quanh Huyết Ma liên tiếp nổ bùng, hóa thành từng đám huyết vụ ô uế sền sệt một lần nữa hội tụ tại trên người Huyết Ma, trải qua bổ sung của mấy trăm đầu Huyết Thần Tử, năng lực của hắn bây giờ đã khôi phục được bảy thành trạng thái, chỉ là sự sụp đổ của Huyết Giới quả thật đối với hắn đã tạo thành đả kích cực kỳ trầm trọng.
"Huyết Ma, ngươi chuẩn bị sẳn sàng chịu chết đi!" Tần Vũ trong ánh mắt bình tĩnh một tia sát khí chợt lóe rồi tắt, nhưng nét phẫn nộ in hằn trên trán lại khiến người khác trong lòng lạnh giá, cả người toát ra khí thế vạn quân, chính như một pho tượng Thiên Thần đứng ngạo nghễ trong đám mây, làm cho người ta không nhịn được dập đầu bái phục, càng không nói là có thể dậy lên nổi chút ý kháng cự nào.
"Hây!" Huyết Ma chợt quát một tiếng, huyết khí sền sệt dán sát chung quanh thân thể tức thì bắn tung ra bốn phía, nhưng mà trong tư tưởng hắn cũng không có sợ hãi lực lượng của Tần Vũ, ngược lại càng trở nên ngông cuồng ngạo mạn, phẫn nộ hét lớn:
"Bổn Ma vương cũng muốn lĩnh giáo thủ đoạn của tiểu bối ngươi đây, ta là thân bất tử, ai cũng không giết chết được ta!"
"Vậy thì thử xem!" Trong mắt Tần Vũ tóe ra từng đạo tinh quang, hai tay phất lên, dòng xoáy Lục đạo Luân Hồi đột nhiên nghiêng trút ra, theo từng bước chân Tần Vũ tiến tới, dòng xoáy to lớn cũng hướng về phía trước di chuyển. Mọi người nhìn thấy một màn này, đều là thất sắc sợ hãi, nhất là Hồng Quân, đối với lực lượng của Lục đạo Luân Hồi hắn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng mà không có nghĩ đến thành tựu của phụ thân hôm nay không ngờ có thể đem Lục đạo Luân Hồi đưa vào trong đan điền, hơn nữa còn có thể thu phát thuần thục như ý, quả là đáng sợ.
Tần Vũ càng tiến càng nhanh, cuối cùng nhanh đến mức phía sau đều cuồn cuộn nổi lên một trận tàn ảnh, mà dòng xoáy thật lớn của Lục đạo Luân Hồi cực nhanh chuyển động quét ngang qua ngay cả hư không đều bị xé thành một cái khe hở nhỏ dài. Huyết Ma giờ phút này mới có phần thất sắc hoảng sợ, Lục đạo Luân Hồi trước mắt đã cắt ngang tại trước người hắn, sinh tử khí bên trong nó luân lưu xoay vòng, quang mang hai màu trắng đen tại dưới lưu chuyển cực nhanh gần như thành một thể, chính cái gọi là tử cực hạn chính là sinh, hết thảy đều tại trong Lục đạo Luân Hồi diễn biến.
Nơi Hỗn Độn khí bộc phát ra hình thành một dòng xoáy to lớn sụp lún xuống, phát ra một trận ầm ầm long trời lỡ đất, tác động đến hư không chung quanh bốn phía cũng đều trong nháy mắt vỡ nát tan tành, khí thể bụi màu đen cuồn cuộn xuống, trung tâm dòng xoáy đó giống như một cái hắc động vũ trụ sinh ra một cổ hấp lực không thể chống lại được, tuy là Huyết Ma ngông cuồng tự đại, vào khoảnh khắc này từ đáy lòng cũng cảm nhận được một cảm giác bất lực, thân thể nhỏ bé giống như chiếc lá khô bị hút vào trong cuồng phong bão táp, tại trong khoảnh khắc vừa chạm đến Lục đạo Luân Hồi thoáng cái bị xoắn thành bột phấn, liền sau đó bị Hỗn Độn khí cuốn đi, biến mất sạch sành sanh.
Mọi người nhìn thấy một màn này tại trước mắt, trong lòng vừa khiếp sợ vừa khâm phục, trên mặt Cam Vân các người càng là lộ ra vẻ ngốc trệ, chẳng qua là cảnh giới của Tần Vũ hôm nay, sợ rằng để cho bọn họ khổ cực tu luyện cả đời cũng khó mà đạt tới, dù sao đây cũng không phải chỉ tu luyện đơn thuần là có thể đạt tới, mà còn cần có cơ duyên và mức độ lĩnh ngộ đối với Thiên đạo.
Nhưng chính lúc này, hàng loạt bóng người từ bốn phương tám hướng vọt tới, đợi đến gần, mới phát hiện là Đế Thích Thiên, Hàn Sinh cùng với đám người Đế Thiên Hồn. Đế Thích Thiên nhìn thoáng qua Tần Vũ, tức thì từ trên người ông cảm giác được một loại cảnh giới không thể vượt qua, không khỏi khiếp sợ nói:
"Không nghĩ tới thời gian có trăm năm, ngươi lại có thể đạt tới cảnh giới này!"
Tần Vũ mỉm cười, nhưng không có trả lời, lại không biết việc tăng lên cảnh giới này bất quá cũng chỉ là một ý niệm. Chẳng qua Đế Thích Thiên cũng xem như đúng là một thiên tài, trăm năm thời gian tại trong Thiên Thần điện lợi dụng tinh thần lạc ấn kết hợp với "Tinh Thần Quyết" tiến hành tu luyện, hôm nay đã có thể vận dụng tinh thần lực, tin rằng không đến năm trăm năm là có thể đạt tới cảnh giới Hắc Động.
Hàn Sinh khổ sở đưa mặt ra, phẫn nộ oán giận nói:
"Huyết Ma đáng chết này, giở ra huyết thủy ô uế kinh tởm đó, làm ngay cả hang ổ của ta cũng bị ngập ngụa nhơ bẩn, lúc này trở nên hôi thối không ngửi được, sau này ta còn làm sao ở trong đó được, Tát Hải lão gia hỏa kia đâu, không lẽ cũng…?"
Lời nói của Hàn Sinh đi vào trọng điểm, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Tần Vũ.
Sắc mặt của Tần Vũ trở nên hơi buồn bã, thở dài một hơi sâu sắc, nói:
"Tát Hải lão tiền bối trong phút chốc đó ý niệm động đến oán chú, đã sa vào ma đạo, Tát Hải tức là Huyết Ma, Huyết Ma tức là Tát Hải, độc nhất vô nhị, Huyết Ma rốt cục bản tính của nó, cũng chẳng qua là một loại nguyên thần lạc ấn ma tính cực mạnh mà thôi. Hôm nay Tát Hải lão tiền bối đã rơi vào trong Lục đạo Luân Hồi, bất quá ta còn giữ lại một đám chân linh của ông, ông sẽ từ trong lục đạo một lần nữa chuyển thế luân hồi!"
Huyền lão khẽ gật đầu, nói:
"Vậy đối với hắn mà nói coi như là một cách giải thoát."
Tần Vũ nói tiếp:
"Tát Hải lão tiền bối tu vi cả đời này bị trói buộc trong nguyên hạch, đem tất cả mọi con đường liên lạc cùng ngoại giới hoàn toàn chiếm cứ, hình thành một tầng gông xiềng cầm cố nhìn không thấy, đến nỗi không cách nào đột phá được tình trạng hiện có để lĩnh ngộ áo nghĩa cao cấp hơn, ông vốn phải có một kiếp nạn này, hy vọng sau khi chuyển thế sống lại có thể giác ngộ hiểu ra, để tìm kiếm cảnh giới Thiên đạo cao cấp hơn!"
Sau khi hoàn toàn lĩnh ngộ Lục đạo Luân Hồi, Tần Vũ tựa hồ tìm ra được một tia quỹ tích vận chuyển của Thiên đạo, đối với số mệnh của Tát Hải cũng có biết một ít.
"Ôi!… Chỉ là mấy cái ô huyết ô uế Thiên Thần giới này sợ rằng không có một trăm tám mươi năm khó có thể phục hồi như cũ!" Hàn Sinh đối với huyết thủy ô uế này oán hận sâu sắc cũng không có ngừng nghỉ.
Tần Vũ mỉm cười:
"Cái này dễ xử lý!" Lập tức chụp vào hư không một cái, không gian lập tức sụp đổ, Lục đạo Luân Hồi bỗng nhiên tại trên bầu trời lưu chuyển không ngừng. Tần Vũ ánh mắt quét qua biển máu dưới chân, thầm thở dài, điều khiển Lục đạo Luân Hồi trực tiếp chui vào trong biển máu, quấy động biển máu ô uế đang yên tĩnh tức thì nổi lên sóng gió cuồn cuộn ngất trời.
Nhưng không đến thoáng chốc, huyết thủy tất cả đều bị cuốn vào trong Hỗn Độn không gian của Lục đạo Luân Hồi, Sa thành lại khôi phục diện mạo như trước kia.
Tác giả :
Bất Cật Tây Hồng Thị