Hậu Tinh Thần Biến
Chương 248: Bắc Phủ
"Liên gia gia…" Tần Vũ vẻ mặt hưng phấn, vội lau nước mắt đang giàn giụa trên mặt, hỏi.
"Tiểu Vũ, thật là ngươi!" Liên Ngôn hai mắt nhòa lệ, hai tay run rẩy đưa về phía trước, ôm lấy đầu Tần Vũ, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực vuốt ve.
Mấy ngàn vạn năm trước, Liên Ngôn đã từng được chiếu cố Tam thái tử mà cảm thấy kiêu hãnh. Vì trước khi chết có thể nhìn thấy Tiểu Vũ mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trải qua hơn ngàn vạn năm sau, dù đã giết chết Dịch Khinh Ngữ, đồng quy vu tận, trả được mối thù giết thê tử nhưng trong lòng không lúc nào là không hoài niệm tới Tần Gia. Đặc biệt lại càng nhớ tới khuôn mặt khả ái nhưng tâm trí lại vô cùng cứng cỏi là Tam thái tử Tần Vũ.
"Liên gia gia… mấy ngàn vạn năm rồi, ngài… đều phải sống như vậy sao?"
Tần Vũ ban ngày đã quan sát sự khổ sở của Liên Ngôn nửa ngày, trong lòng Tần Vũ đau khổ không thôi. Nghĩ tới bản thân mình và người thân lại đang ở một không gian khác sống hạnh phúc no ấm, mà một lão nhân như Liên Ngôn lại cô đơn chịu khổ trong thế giới người chết.
"Tiểu Vũ, mấy ngàn vạn năm qua ta sống cũng rất hạnh phúc!" Liên Ngôn buông Tần Vũ ra, cẩn thận ngắm lại đoạn đứng dậy. "A a! Nhìn Tiểu Vũ trưởng thành rồi, so với năm đó thành thục hơn nhiều, ta thậm chí còn không dám nhận ra. Hà hà!"
"Liên gia gia… ngài bao nhiêu năm như vậy mà còn gọi là hạnh phúc sao?" Tần Vũ lúc ban ngày đã trùng trùng xúc động, phải trừng trị bọn người đã nô dịch Liên Gia gia. Bởi vậy giọng nói lúc này có chút không khống chế nổi tâm tư đang tức giận.
"Tiểu Vũ à, thật ra ta mấy trăm vạn năm trước mới phi thăng lên tầng này. Chứ trước kia ở tầng thứ chín Hạ cửu tầng, ta sinh hoạt cũng dễ chịu lắm. Dù sao, tiên thiên đại viên mãn ở đó cũng không nhiều, nên cũng không có nhiều người động chạm đến ta. Quan trọng hơn là ta được cùng thê tử sinh sống một chỗ!" Nói tới chỗ này, vẻ mặt Liên Ngôn tràn đầy hạnh phúc.
"Mấy trăm vạn năm…" Đối với người tu chân mà nói, mấy trăm vạn năm chỉ là thoáng qua, nhưng Tần Vũ rõ ràng chứng kiến, Liên Gia gia căn bản ngay cả thời gian tu luyện cũng không có. Mỗi ngày chỉ có được hai canh giờ nghỉ ngơi điều tức, còn toàn bộ thời gian đều là lao động nặng nhọc.
"Liên gia gia, ngài phải chịu khổ nhiều rồi!"
"Không có gì!" Liên Ngôn cười cười nói. "Không ngờ sau khi ta chết lại có thể được gặp ngươi thế này, thấy ngươi, Liên gia gia đã cảm thấy rất thỏa mãn"
"Liên gia gia, người yên tâm, con lập tức mang người rời khỏi nơi này!" Tần Vũ đứng dậy, miệng mỉm cười nói với Liên Ngôn, trong giọng nói đầy kiên quyết.
"Tiểu Vũ!" Liên Ngôn vội khuyên can: "Không cần đâu! Liên gia gia không cần trợ giúp của con, ta ở nơi này cũng rất tốt mà!"
Tại Thượng cửu tằng, trong tầng không gian thứ nhất này, cấp bậc cao nhất cũng chỉ là cao thủ Nguyên Anh hậu kì. Mà Bắc phủ lại là một tổ chức phi thường cường hãn. Cho dù là Nguyên Anh hậu kì, nếu sau lưng không có thế lực hay bang hội tương đương trợ giúp thì Bắc Phủ tuyệt đối có thể làm cho ngươi chết thêm lần nữa.
Bởi thế mấy trăm vạn năm nay, Liên Ngôn đã nhìn thấu thế mạnh của Bắc Phủ. Vì muốn tồn tại để có thể đợi được vợ mình phi thăng lên, ông đành phải nhận hết thảy khó khăn. Dù ông đã từng ở Hạ cửu tằng hô phong hoán vũ nhưng tới nơi này thì không phải. Bởi vậy ông càng không dám cãi lời chống lại Bắc Phủ chút nào. Mấy trăm vạn năm qua vẫn một mực cắn răng chịu đựng.
Tần Vũ lớn lên dưới sự chăm sóc của Liên Ngôn, thực lực Tần Vũ thế nào, Liên Ngôn là người hiểu rõ nhất.
Một đứa bé mà đan điền không thể tụ khí, mặc dù cố gắng tu luyên ngoại công, nhưng ngoại công thì sao có thể dễ dàng như tu luyện nội công được. Tuy luyện ngoại công không chỉ là gian khổ, mà cho tới nay cũng chưa nghe tới có người nào có thể tu luyện ngoại công tới cảnh giới tiên thiên cao thủ bao giờ. Trong mắt Liên Ngôn, Tần Vũ vẫn chỉ là đứa bé quật cường cứng cỏi mà thôi.
Mặc dù, trước khi chết, Liên Ngôn từng nghe Tần Vũ nói rằng chỉ bằng vào ngoại công mà nó đã tu luyên thành cao thủ cảnh giới tiên thiên. Nhưng từ trước tới nay, Liên ngôn vẫn một mực không thể tin được, cho rằng Tần Vũ chỉ đang an ủi trước khi mình chết mà thôi. Ông không tin Tần Vũ có khả năng trong thời gian ngắn ngủi mà tu luyện ngoại công tới cảnh giới tiên thiên.
Giờ đây, mấy ngàn vạn năm đã qua, dựa vào sự kiên trì của Tần Vũ, hắn có lẽ là đã tu luyện ngoại công tới thượng tiên cảnh giới, dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi. Ngay cả chính Liên Ngôn nếu không nghĩ tới đột phá, dưới tình huống không có tu luyện bất cứ gì cũng đã phi thăng lên, càng huống hồ là một đứa trẻ kiên cường như vậy.
Nhưng dù, ông có lợi hại hơn nữa thì cuối cùng cũng chỉ là cao thủ Nguyên Anh hậu kì. Bởi không gian nơi này hạn chế năng lượng, chỉ cần vượt qua Nguyên Anh hậu kì là sẽ không thể tránh khỏi phải phi thăng. Liên Ngôn biết rõ điều này lắm.
Cho nên, ông không muốn Tần Vũ đi mạo hiểm. Không muốn Tần Vũ vì ông mà tự tìm đường chết.
"Liên gia gia, ngài đừng gạt con nữa. Cuộc sống của người ở chỗ này đúng là khốn khổ, ta nhìn mà không thể chịu nổi. " Tần Vũ nhỏ giọng nói.
"Tiểu Vũ, Liên gia gia đời này, cho tới bây giờ chưa có yêu cầu ngươi điều gì, giờ Liên Gia gia có một thỉnh cầu, không biết ngươi có thể đáp ứng không?" Liên Ngôn thay đổi phương thức khác, muốn dùng thỉnh cầu của bản thân để Tần Vũ phải nghe lời. Đọc Truyện Online Tại
"Liên Gia gia, con biết người muốn nói gì. Thật ra ta…"
"Tiểu Vũ, Liên Gia gia ta ở Hạ cửu tầng suốt mấy ngàn vạn năm thời gian đã rất vui vẻ. Bây giờ ta muốn ở chỗ này chờ vợ con ta phi thăng, gặp lại các nàng một lần. Chẳng lẽ, ước nguyện nhỏ nhoi ấy mà ngươi cũng không để ta thực hiện? Nếu ngươi mang ta đi, vậy Bắc phủ khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Mà ngươi nhiều lắm cũng chỉ là cao thủ Nguyên Anh hậu kì, làm sao có thể đấu lại Bắc Phủ. Dù ngươi là một thành chủ, Bắc phủ mạnh thế nào ngươi có biết không, rồi ngươi lại sẽ… Tóm lại, Liên Gia gia không đồng ý ngươi mạo hiểm như vậy. Nếu vậy, Liên Gia gia chỉ có thể lấy cái chết để cảm tạ!" Liên Ngôn càng nói càng bi thống.
"Liên gia gia, chúng ta không nói chuyện này nữa!" Tần Vũ biết, dù hắn nói gì, Liên Ngôn cũng sẽ không tin tưởng. Đã như vậy, tốt nhât là làm rồi hẵn nói.
"Liên Gia gia, nói cho con nghe một chút về cuộc sống của người ở Hạ cửu tầng đi!" Tần Vũ mỉm cười nói với Liên Ngôn, trong mắt tinh quang chợt lóe. Dưới tình huống đêm tối thì người ta không thể phát hiện được, một phân thân trong nháy mắt đi tới Bắc Phủ.
"Hà hà! Liên gia gia cũng không còn nhiều thời gian nữa, vậy nói ngắn thôi nhé. Còn nơi này mặc dù không phải là trọng địa của Bắc phủ, nhưng tội danh tự ý xông vào cũng rất lớn đó. Sau này, người cũng đừng nên tới. Nếu không…"
Tần Vũ mỉm cười:
"Liên Gia gia, người yên tâm, sau này ta cũng không trở lại đây nữa."
"Ừ! Vậy là tốt rồi!" Liên Ngôn gật đầu cười nói.
Sau đó, Liên Ngôn lại thuật lại cho Tần Vũ cuộc sống của bản thân ở tầng thứ chín Hạ cửu tầng, cùng với gặp lại vợ con như thế nào. Rồi lại kể chuyện cùng họ đồng thời ẩn cư tu luyện như thế nào.
Tại tầng thứ nhất Thượng cửu tầng Vô Danh Không Gian, Thương Dương thành, bên trong Bắc phủ.
Một thân ảnh mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện tại nội đường tiếp khách của Bắc phủ làm cho thủ vệ gác đêm bị dọa một phen hoảng sợ.
"Người nào, dám ban đêm xông vào Bắc Phủ?" Từ cửa điện phủ, hai cao thủ Kim đan hậu kì là thủ vệ vọt tới, trong tay không hề có bất cừ vũ khí nào đề phòng. Trong đó, một tên thủ vệ là Kim đan hậu kì hướng người hắc bào sợ hãi quát.
Hắc bào nhân chậm rãi xoay người, đối mặt với hai thủ vệ, thản nhiên hỏi:
"Bắc Tuấn ở đâu?"
Hai thủ vệ Kim đan hậu kì lúc này đã phát run, bởi lúc hắc bào nhân xoay người, một cỗ khí thế bàng bạc đã mãnh liệt cuốn tới, làm cho hai người dù là Kim đan hậu kì cao thủ trong nháy mắt cảm thấy khó thở, sợ hãi đến run rẩy tại chỗ.
Áp lực như thế, khí thế như vậy, hai tên thủ vệ này cho tới giờ chưa hề cảm thụ qua. Nguyên Anh hậu kì cao thủ họ đã gặp nhiều, nhưng trước nay chưa có ai có khí thế dọa người như kẻ trước mặt. Trong nháy mắt, hai tên thủ vệ đồng thời sinh ra một loại ảo giác, người trước mặt dường như đã vượt qua Nguyên Anh, đạt tới tu vi càng cao hơn.
Một gã thủ vệ run run nói: "Chủ công…. Hắn….hắn….ở trong phòng ngủ…nghỉ ngơi…."
"Uhm! Các ngươi dẫn đường đi!" Hắc bào nhân tùy ý vung tay rút lại uy áp linh hồn.
Hắc bào nhân đúng là Tần Vũ hay chính xác hơn là phân thân của Tần Vũ.
Hai Kim đan hậu kì thủ vệ lúc Tần Vũ rút đi uy áp linh hồn, tâm thần nhất thời chìm xuống. Cả hai tin rằng, chỉ cần hắc bào nhân muốn, chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể làm cho hai người bọn họ phải chết. Thậm chí là không cần nhấc tay động chân, chỉ bằng vào áp lực vừa rồi là cũng có thể làm chết người rồi.
Chút xíu nữa thôi là lại chết một lần nữa, hai người tiểu tâm cẩn thận đáp ứng, chỉ sợ hắc bào nhân không vui, mình chết lúc nào cũng không biết vì sao mà chết.
Sau cùng, hai người vừa chuẩn bị động thân, âm thanh của Tần Vũ lại vang lên:
"Đang ở phương hướng nào? Khoảng cách bao xa?"
Hai người đột ngột bị âm thanh của Tần Vũ làm cho hoảng sợ vội trả lời.
"Đại nhân, chủ công hắn đang…" Vừa nói hai người dùng ngón tay run run chỉ phương hướng, vừa run rẩy trả lời: "Ước chừng… hai ba trăm thước…."
Hai người vừa mới trả lời xong còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân thể mình đã tới một nơi khác rồi.
"Thuấn… di!" Hai người lúc này chân tay rụng rời, nhìn về Tần Vũ mà con mắt kính sợ không thôi.
Thuấn di! Đó thần thông mà chỉ có tiên nhân hoặc tứ kiếp tán tiên mới có. Hắc bào trước mắt này lại còn có thể mang theo hai người mà thuấn di, thật không hiểu thực lực là tới đâu. Quan trọng hơn nữa là lại có thể ở tầng không gian này thi triển thuấn di mà lại không phải phi thăng. Người này thực lực thật sâu không lường được.
Hai người lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, may mà mình chưa có đắc tội với Tần Vũ.
" Đúng là gian phòng kia phải không?" Tần Vũ chỉ vào khối kiến trúc hoa lệ nhất ở hậu viện Bắc Phủ hỏi.
"Dạ đúng vậy!" Hai người hồi đáp.
Lúc hai người vừa trả lời xong, hắc bào nhân trước mắt lại đột nhiên biến mất, nhưng áp lực vô hình vẫn đang áp bách lên tâm hai người. Cả hai đồng thời cùng sinh ra một ý niệm trong đầu là chạy đi, thoát khỏi Bắc Phủ, càng xa càng tốt.
Trong tẩm phòng của Bắc Tuấn ở Bắc Phủ.
Bắc Tuấn là cao thủ Nguyên Anh hậu kì lúc này đang ôm hai tên Kim Đan trên dưới là hai cô gái mà ngủ, không hề để tâm tới bất kì động tĩnh nào bên trong.
"Ngươi có phải là Bắc Tuấn?" Tần Vũ đi tới đầu giường nhạt giọng hỏi.
"Ai đó?" Bắc Tuấn hét lớn một tiếng, cuống quít ngồi dậy. "Ngươi là ai? Ngươi vào bằng cách nào?"
Bắc Tuấn vừa bối rối mặc y phục vừa cảnh giác nhìn Hắc bào nhân trước mắt, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Phòng bị của Bắc Phủ, Bắc Tuấn biết rõ, đừng nói là một người sống, ngay cả một con ruồi muốn tiến vào cũng phải được Bắc Tuấn đồng ý mới được. Huống chi đây lại là phòng ngủ của mình, xung quanh có không ít Nguyên Anh hậu kì cao thủ âm thầm thủ vệ. Chính mình hô lên như vậy mà không có kẻ nào xông vào. Vậy chỉ còn một khả năng là bọn chúng đều chết cả.
Càng làm cho Bắc Tuấn kinh ngạc là, chính mình là người đã sắp phi thăng rồi, dĩ nhiên là người có năng lượng cao nhất, vậy mà cũng không nhìn thấu tu vi của người trước mắt. Hơn nữa, ngữ khí nhàn nhạt của Hắc bào nhân cũng mang tới cho mình áp lực vô cùng, ép tới mức bản thân cũng thấy khó thở.
"Tiểu Vũ, thật là ngươi!" Liên Ngôn hai mắt nhòa lệ, hai tay run rẩy đưa về phía trước, ôm lấy đầu Tần Vũ, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực vuốt ve.
Mấy ngàn vạn năm trước, Liên Ngôn đã từng được chiếu cố Tam thái tử mà cảm thấy kiêu hãnh. Vì trước khi chết có thể nhìn thấy Tiểu Vũ mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trải qua hơn ngàn vạn năm sau, dù đã giết chết Dịch Khinh Ngữ, đồng quy vu tận, trả được mối thù giết thê tử nhưng trong lòng không lúc nào là không hoài niệm tới Tần Gia. Đặc biệt lại càng nhớ tới khuôn mặt khả ái nhưng tâm trí lại vô cùng cứng cỏi là Tam thái tử Tần Vũ.
"Liên gia gia… mấy ngàn vạn năm rồi, ngài… đều phải sống như vậy sao?"
Tần Vũ ban ngày đã quan sát sự khổ sở của Liên Ngôn nửa ngày, trong lòng Tần Vũ đau khổ không thôi. Nghĩ tới bản thân mình và người thân lại đang ở một không gian khác sống hạnh phúc no ấm, mà một lão nhân như Liên Ngôn lại cô đơn chịu khổ trong thế giới người chết.
"Tiểu Vũ, mấy ngàn vạn năm qua ta sống cũng rất hạnh phúc!" Liên Ngôn buông Tần Vũ ra, cẩn thận ngắm lại đoạn đứng dậy. "A a! Nhìn Tiểu Vũ trưởng thành rồi, so với năm đó thành thục hơn nhiều, ta thậm chí còn không dám nhận ra. Hà hà!"
"Liên gia gia… ngài bao nhiêu năm như vậy mà còn gọi là hạnh phúc sao?" Tần Vũ lúc ban ngày đã trùng trùng xúc động, phải trừng trị bọn người đã nô dịch Liên Gia gia. Bởi vậy giọng nói lúc này có chút không khống chế nổi tâm tư đang tức giận.
"Tiểu Vũ à, thật ra ta mấy trăm vạn năm trước mới phi thăng lên tầng này. Chứ trước kia ở tầng thứ chín Hạ cửu tầng, ta sinh hoạt cũng dễ chịu lắm. Dù sao, tiên thiên đại viên mãn ở đó cũng không nhiều, nên cũng không có nhiều người động chạm đến ta. Quan trọng hơn là ta được cùng thê tử sinh sống một chỗ!" Nói tới chỗ này, vẻ mặt Liên Ngôn tràn đầy hạnh phúc.
"Mấy trăm vạn năm…" Đối với người tu chân mà nói, mấy trăm vạn năm chỉ là thoáng qua, nhưng Tần Vũ rõ ràng chứng kiến, Liên Gia gia căn bản ngay cả thời gian tu luyện cũng không có. Mỗi ngày chỉ có được hai canh giờ nghỉ ngơi điều tức, còn toàn bộ thời gian đều là lao động nặng nhọc.
"Liên gia gia, ngài phải chịu khổ nhiều rồi!"
"Không có gì!" Liên Ngôn cười cười nói. "Không ngờ sau khi ta chết lại có thể được gặp ngươi thế này, thấy ngươi, Liên gia gia đã cảm thấy rất thỏa mãn"
"Liên gia gia, người yên tâm, con lập tức mang người rời khỏi nơi này!" Tần Vũ đứng dậy, miệng mỉm cười nói với Liên Ngôn, trong giọng nói đầy kiên quyết.
"Tiểu Vũ!" Liên Ngôn vội khuyên can: "Không cần đâu! Liên gia gia không cần trợ giúp của con, ta ở nơi này cũng rất tốt mà!"
Tại Thượng cửu tằng, trong tầng không gian thứ nhất này, cấp bậc cao nhất cũng chỉ là cao thủ Nguyên Anh hậu kì. Mà Bắc phủ lại là một tổ chức phi thường cường hãn. Cho dù là Nguyên Anh hậu kì, nếu sau lưng không có thế lực hay bang hội tương đương trợ giúp thì Bắc Phủ tuyệt đối có thể làm cho ngươi chết thêm lần nữa.
Bởi thế mấy trăm vạn năm nay, Liên Ngôn đã nhìn thấu thế mạnh của Bắc Phủ. Vì muốn tồn tại để có thể đợi được vợ mình phi thăng lên, ông đành phải nhận hết thảy khó khăn. Dù ông đã từng ở Hạ cửu tằng hô phong hoán vũ nhưng tới nơi này thì không phải. Bởi vậy ông càng không dám cãi lời chống lại Bắc Phủ chút nào. Mấy trăm vạn năm qua vẫn một mực cắn răng chịu đựng.
Tần Vũ lớn lên dưới sự chăm sóc của Liên Ngôn, thực lực Tần Vũ thế nào, Liên Ngôn là người hiểu rõ nhất.
Một đứa bé mà đan điền không thể tụ khí, mặc dù cố gắng tu luyên ngoại công, nhưng ngoại công thì sao có thể dễ dàng như tu luyện nội công được. Tuy luyện ngoại công không chỉ là gian khổ, mà cho tới nay cũng chưa nghe tới có người nào có thể tu luyện ngoại công tới cảnh giới tiên thiên cao thủ bao giờ. Trong mắt Liên Ngôn, Tần Vũ vẫn chỉ là đứa bé quật cường cứng cỏi mà thôi.
Mặc dù, trước khi chết, Liên Ngôn từng nghe Tần Vũ nói rằng chỉ bằng vào ngoại công mà nó đã tu luyên thành cao thủ cảnh giới tiên thiên. Nhưng từ trước tới nay, Liên ngôn vẫn một mực không thể tin được, cho rằng Tần Vũ chỉ đang an ủi trước khi mình chết mà thôi. Ông không tin Tần Vũ có khả năng trong thời gian ngắn ngủi mà tu luyện ngoại công tới cảnh giới tiên thiên.
Giờ đây, mấy ngàn vạn năm đã qua, dựa vào sự kiên trì của Tần Vũ, hắn có lẽ là đã tu luyện ngoại công tới thượng tiên cảnh giới, dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi. Ngay cả chính Liên Ngôn nếu không nghĩ tới đột phá, dưới tình huống không có tu luyện bất cứ gì cũng đã phi thăng lên, càng huống hồ là một đứa trẻ kiên cường như vậy.
Nhưng dù, ông có lợi hại hơn nữa thì cuối cùng cũng chỉ là cao thủ Nguyên Anh hậu kì. Bởi không gian nơi này hạn chế năng lượng, chỉ cần vượt qua Nguyên Anh hậu kì là sẽ không thể tránh khỏi phải phi thăng. Liên Ngôn biết rõ điều này lắm.
Cho nên, ông không muốn Tần Vũ đi mạo hiểm. Không muốn Tần Vũ vì ông mà tự tìm đường chết.
"Liên gia gia, ngài đừng gạt con nữa. Cuộc sống của người ở chỗ này đúng là khốn khổ, ta nhìn mà không thể chịu nổi. " Tần Vũ nhỏ giọng nói.
"Tiểu Vũ, Liên gia gia đời này, cho tới bây giờ chưa có yêu cầu ngươi điều gì, giờ Liên Gia gia có một thỉnh cầu, không biết ngươi có thể đáp ứng không?" Liên Ngôn thay đổi phương thức khác, muốn dùng thỉnh cầu của bản thân để Tần Vũ phải nghe lời. Đọc Truyện Online Tại
"Liên Gia gia, con biết người muốn nói gì. Thật ra ta…"
"Tiểu Vũ, Liên Gia gia ta ở Hạ cửu tầng suốt mấy ngàn vạn năm thời gian đã rất vui vẻ. Bây giờ ta muốn ở chỗ này chờ vợ con ta phi thăng, gặp lại các nàng một lần. Chẳng lẽ, ước nguyện nhỏ nhoi ấy mà ngươi cũng không để ta thực hiện? Nếu ngươi mang ta đi, vậy Bắc phủ khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Mà ngươi nhiều lắm cũng chỉ là cao thủ Nguyên Anh hậu kì, làm sao có thể đấu lại Bắc Phủ. Dù ngươi là một thành chủ, Bắc phủ mạnh thế nào ngươi có biết không, rồi ngươi lại sẽ… Tóm lại, Liên Gia gia không đồng ý ngươi mạo hiểm như vậy. Nếu vậy, Liên Gia gia chỉ có thể lấy cái chết để cảm tạ!" Liên Ngôn càng nói càng bi thống.
"Liên gia gia, chúng ta không nói chuyện này nữa!" Tần Vũ biết, dù hắn nói gì, Liên Ngôn cũng sẽ không tin tưởng. Đã như vậy, tốt nhât là làm rồi hẵn nói.
"Liên Gia gia, nói cho con nghe một chút về cuộc sống của người ở Hạ cửu tầng đi!" Tần Vũ mỉm cười nói với Liên Ngôn, trong mắt tinh quang chợt lóe. Dưới tình huống đêm tối thì người ta không thể phát hiện được, một phân thân trong nháy mắt đi tới Bắc Phủ.
"Hà hà! Liên gia gia cũng không còn nhiều thời gian nữa, vậy nói ngắn thôi nhé. Còn nơi này mặc dù không phải là trọng địa của Bắc phủ, nhưng tội danh tự ý xông vào cũng rất lớn đó. Sau này, người cũng đừng nên tới. Nếu không…"
Tần Vũ mỉm cười:
"Liên Gia gia, người yên tâm, sau này ta cũng không trở lại đây nữa."
"Ừ! Vậy là tốt rồi!" Liên Ngôn gật đầu cười nói.
Sau đó, Liên Ngôn lại thuật lại cho Tần Vũ cuộc sống của bản thân ở tầng thứ chín Hạ cửu tầng, cùng với gặp lại vợ con như thế nào. Rồi lại kể chuyện cùng họ đồng thời ẩn cư tu luyện như thế nào.
Tại tầng thứ nhất Thượng cửu tầng Vô Danh Không Gian, Thương Dương thành, bên trong Bắc phủ.
Một thân ảnh mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện tại nội đường tiếp khách của Bắc phủ làm cho thủ vệ gác đêm bị dọa một phen hoảng sợ.
"Người nào, dám ban đêm xông vào Bắc Phủ?" Từ cửa điện phủ, hai cao thủ Kim đan hậu kì là thủ vệ vọt tới, trong tay không hề có bất cừ vũ khí nào đề phòng. Trong đó, một tên thủ vệ là Kim đan hậu kì hướng người hắc bào sợ hãi quát.
Hắc bào nhân chậm rãi xoay người, đối mặt với hai thủ vệ, thản nhiên hỏi:
"Bắc Tuấn ở đâu?"
Hai thủ vệ Kim đan hậu kì lúc này đã phát run, bởi lúc hắc bào nhân xoay người, một cỗ khí thế bàng bạc đã mãnh liệt cuốn tới, làm cho hai người dù là Kim đan hậu kì cao thủ trong nháy mắt cảm thấy khó thở, sợ hãi đến run rẩy tại chỗ.
Áp lực như thế, khí thế như vậy, hai tên thủ vệ này cho tới giờ chưa hề cảm thụ qua. Nguyên Anh hậu kì cao thủ họ đã gặp nhiều, nhưng trước nay chưa có ai có khí thế dọa người như kẻ trước mặt. Trong nháy mắt, hai tên thủ vệ đồng thời sinh ra một loại ảo giác, người trước mặt dường như đã vượt qua Nguyên Anh, đạt tới tu vi càng cao hơn.
Một gã thủ vệ run run nói: "Chủ công…. Hắn….hắn….ở trong phòng ngủ…nghỉ ngơi…."
"Uhm! Các ngươi dẫn đường đi!" Hắc bào nhân tùy ý vung tay rút lại uy áp linh hồn.
Hắc bào nhân đúng là Tần Vũ hay chính xác hơn là phân thân của Tần Vũ.
Hai Kim đan hậu kì thủ vệ lúc Tần Vũ rút đi uy áp linh hồn, tâm thần nhất thời chìm xuống. Cả hai tin rằng, chỉ cần hắc bào nhân muốn, chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể làm cho hai người bọn họ phải chết. Thậm chí là không cần nhấc tay động chân, chỉ bằng vào áp lực vừa rồi là cũng có thể làm chết người rồi.
Chút xíu nữa thôi là lại chết một lần nữa, hai người tiểu tâm cẩn thận đáp ứng, chỉ sợ hắc bào nhân không vui, mình chết lúc nào cũng không biết vì sao mà chết.
Sau cùng, hai người vừa chuẩn bị động thân, âm thanh của Tần Vũ lại vang lên:
"Đang ở phương hướng nào? Khoảng cách bao xa?"
Hai người đột ngột bị âm thanh của Tần Vũ làm cho hoảng sợ vội trả lời.
"Đại nhân, chủ công hắn đang…" Vừa nói hai người dùng ngón tay run run chỉ phương hướng, vừa run rẩy trả lời: "Ước chừng… hai ba trăm thước…."
Hai người vừa mới trả lời xong còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân thể mình đã tới một nơi khác rồi.
"Thuấn… di!" Hai người lúc này chân tay rụng rời, nhìn về Tần Vũ mà con mắt kính sợ không thôi.
Thuấn di! Đó thần thông mà chỉ có tiên nhân hoặc tứ kiếp tán tiên mới có. Hắc bào trước mắt này lại còn có thể mang theo hai người mà thuấn di, thật không hiểu thực lực là tới đâu. Quan trọng hơn nữa là lại có thể ở tầng không gian này thi triển thuấn di mà lại không phải phi thăng. Người này thực lực thật sâu không lường được.
Hai người lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, may mà mình chưa có đắc tội với Tần Vũ.
" Đúng là gian phòng kia phải không?" Tần Vũ chỉ vào khối kiến trúc hoa lệ nhất ở hậu viện Bắc Phủ hỏi.
"Dạ đúng vậy!" Hai người hồi đáp.
Lúc hai người vừa trả lời xong, hắc bào nhân trước mắt lại đột nhiên biến mất, nhưng áp lực vô hình vẫn đang áp bách lên tâm hai người. Cả hai đồng thời cùng sinh ra một ý niệm trong đầu là chạy đi, thoát khỏi Bắc Phủ, càng xa càng tốt.
Trong tẩm phòng của Bắc Tuấn ở Bắc Phủ.
Bắc Tuấn là cao thủ Nguyên Anh hậu kì lúc này đang ôm hai tên Kim Đan trên dưới là hai cô gái mà ngủ, không hề để tâm tới bất kì động tĩnh nào bên trong.
"Ngươi có phải là Bắc Tuấn?" Tần Vũ đi tới đầu giường nhạt giọng hỏi.
"Ai đó?" Bắc Tuấn hét lớn một tiếng, cuống quít ngồi dậy. "Ngươi là ai? Ngươi vào bằng cách nào?"
Bắc Tuấn vừa bối rối mặc y phục vừa cảnh giác nhìn Hắc bào nhân trước mắt, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Phòng bị của Bắc Phủ, Bắc Tuấn biết rõ, đừng nói là một người sống, ngay cả một con ruồi muốn tiến vào cũng phải được Bắc Tuấn đồng ý mới được. Huống chi đây lại là phòng ngủ của mình, xung quanh có không ít Nguyên Anh hậu kì cao thủ âm thầm thủ vệ. Chính mình hô lên như vậy mà không có kẻ nào xông vào. Vậy chỉ còn một khả năng là bọn chúng đều chết cả.
Càng làm cho Bắc Tuấn kinh ngạc là, chính mình là người đã sắp phi thăng rồi, dĩ nhiên là người có năng lượng cao nhất, vậy mà cũng không nhìn thấu tu vi của người trước mắt. Hơn nữa, ngữ khí nhàn nhạt của Hắc bào nhân cũng mang tới cho mình áp lực vô cùng, ép tới mức bản thân cũng thấy khó thở.
Tác giả :
Bất Cật Tây Hồng Thị