Hầu Môn Kiêu Nữ
Chương 31-2: Tần vương thế tử (2)
Tần vương phủ có thể đứng vững vị trí đệ nhất trong danh môn quý tộc, thì Tần vương thế tử cũng không phải loại người ăn chơi trác táng như vẻ bề ngoài…
Hắn có dã tâm, cũng có tư tâm muốn báo thù cho toàn gia ngoại tổ, thân sinh mẫu thân của hắn chết quá oan ức.
Nhắm lại cặp mắt chứa đầy tối tăm, hắn nắm chặt dây cương, thực lực còn chưa đủ, cần phải nhẫn nại, tiếp tục nhẫn nại.
Phụ vương đã quên, Dương gia cũng quên, nhưng hắn không thể nào quên…
Tất cả mọi người cho rằng hắn còn nhỏ sẽ không nhớ rõ thân mẫu thắt cổ tự sát, sẽ không nhớ rõ thân mẫu bịt kín miệng hắn…Nói với hắn sẽ dẫn hắn cùng rời đi…
Nhưng hắn lại mơ mơ hồ hồ nhớ rõ…
Nhớ thân thể mẫu thâm dần dần lạnh đi, nhớ lúc hắn ở ranh giới sinh tử không ngừng giãy giụa.
Nếu không phải mẫu thân còn sót lại một chút thiện tâm, có lẽ hắn đã đi theo nàng.
Cũng phiền phụ vương chạy tới kịp lúc, dù vậy thái y cũng phải toàn lực cứu trị mất ba tháng mới bảo vệ được tánh mạng của hắn.
Vị phụ thân thâm tình của hắn, lúc thân mẫu qua đời được hai năm liền thú kế phi...
Tuy hắn có thái phi nuôi nấng, nhưng lúc ấy ngoại tổ Dương gia chưa sửa lại án xử sai, thái phi yêu thương hắn cũng hữu hạn.
Thậm chí ma ma bên người thái phi còn ngầm nói thầm với hắn, vì sao hắn không đi theo thân mẫu?
Bọn họ đều sợ hoàng thượng vì chuyện Dương gia mưu nghịch phản quốc sẽ liên lụy đến Tần vương phủ.
Người ở bên ngoài nhìn vào, thấy hắn là đích trưởng tử vẫn luôn được "yêu thương".
Thế nhân khen ngợi Tần vương trọng tình trọng nghĩa, thái phi là tổ mẫu từ ái thiện lương, khen ngợi Tần vương phi luôn tuân thủ bổn phận...
Hắn chính là đồ vật để bọn họ phô bày các loại phẩm cách tốt đẹp nhất.
Từ nhỏ hắn đã biết khi nào nên cười, khi nào nên làm nũng, khi nào nên đứng sang một bên.
Trước năm ba tuổi hắn là đích trưởng tử của Tần vương, nhưng so với thứ xuất đệ đệ còn không bằng.
Sau đó Dương gia sửa lại án xử sai, hoàng thượng bồi thường cho Dương gia, lúc đó hắn mới thật sự có cuộc sống đúng vị trí đích trưởng tử.
Năm ba tuổi, Tần vương thỉnh phong hắn làm thế tử, làm như vậy còn không phải là muốn nắm giữ quyền huấn luyện binh mã của ngoại tổ Dương gia sao?
Hiện giờ Dương gia chỉ còn lại một quả phụ, nam đinh duy nhất lại có thân thể ốm yếu, không biết có thể trưởng thành lưu lại hậu nhân hay không, chỉ có hắn…
Đã là Tần vương thế tử, lại là huyết mạch cuối cùng của Dương gia.
- Thế tử điện hạ?
Hạ nhân lo lắng hỏi:
- Người không thoải mái?
Lúc Tần vương thế tử mở đôi mắt âm u, liền khôi phục lại bộ dáng ăn chơi trác táng:
- Nếu Giang Nam có tin tức, lập tức thông báo cho ta biết, Giang Nam Tổng đốc…
Hừ, năm đó ngươi cùng hoàng thượng liên thủ chế ngự Dương gia, người khác đã quên, nhưng hắn không có cách nào quên!
Nếu hoàng thượng có thể diệt trừ Dương gia, vì sao không thể hạ thủ tàn nhẫn với ngươi?
Chứng cứ? Hắn thiếu chứng cứ quyết định…Chứng cứ khiến hoàng thượng hạ quyết tâm diệt trừ Từ tổng đốc!
Tâm tình của hắn càng thêm bực bội, thúc mạnh ngựa một đường chạy thẳng đến Thiên Nhiên Cư.
Đi tìm Khương Mân Cẩn xả giận trước, phải cảnh cáo Khương Mân Cẩn, muốn làm công tử ăn chơi trác táng cũng được, nhưng không thể để hắn gây hoạ.
Ở Đại Minh triều tiệc rượu thượng đẳng nhất, sẽ tốn hai mươi lượng bạc một bàn.
Trong tay Khương Mân Cẩn cầm ngân phiếu một trăm lượng vẫn dư sức mua.
Vì cả đời hạnh phúc của muội muội, trước khi Khương Mân Cẩn ra cửa còn moi tất cả bạc tiêu vặt của mình, cũng thuận tiện bán một con quắc quắc( con này là con dế nhé) của Khương nhị gia…
Cho nên hắn rất hào phóng, hào sảng bao toàn bộ Thiên Nhiên Cư.
Không thể không nói hắn quả thật rất thích hưởng thụ loại không khí hào khí rộng rãi khoe mẽ.
Đọc sách, luyện võ, hắn không dám trông cậy, nhưng khoe bạc phô bày sang khí, thật sự là sở trường của hắn.
Nhiều năm xen lẫn trong giới ăn chơi trác táng, hiểu được nên mời người nào đến mới có thể đem chuyện hắn đắc ý vênh váo lan truyền nhanh nhất, truyền khắp kinh thành.
Khương Mân Cẩn hưởng thụ khoe khoang, chính là hoàn thành tốt nhiệm vụ Khương Lộ Dao giao cho hắn.
Lúc mời rượu đám hảo hữu ngày xưa cùng chơi bời chung, vẻ mặt Khương Mân Cẩn tràn đầy kiêu ngạo đắc ý, giống như ngày mai hắn có thể làm Vĩnh Ninh hầu thế tử không sợ trời, không sợ đất.
Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ bộ dạng khoe mẽ vênh váo làm nhiều lần sẽ khiến Tiêu Chước Hoa mất hảo cảm với hắn, cho nên hắn càng quý trọng ngày hôm nay.
Có câu vô xảo bất thành thư, Khương Mân Cẩn ngồi bên cạnh cửa sổ, rất có khí thế chỉ điểm núi sông( người làm việc lớn).
( Yul: câu "Vô xảo bất thành thư" Theo Bách Độ, thành ngữ này xuất xứ từ chuyện Thi Nại Am viết truyện Thủy Hử, viết đến tích Võ Tòng thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ, thì ra là một tên say rượu đang đánh một con chó vàng to lớn, bèn nảy ra ý tưởng cho Võ Tòng đánh hổ. Về sau gặp người khác ông mới nói: "Chân thị vô xảo bất thành thư a!" "Quả là trùng hợp lạ kỳ mà tôi mới viết nên sách này")
Ở trên cao nhìn xuống đường phố, nhìn bá tánh vì cuộc sống sinh nhai mà bận rộn.
Vừa đúng lúc thấy được hình bóng quen thuộc, trong đó một người là… Tiêu biểu muội?
Nàng bị người ngăn cản.
Khương Mân Cẩn sao chịu được loại tình huống này? Trong đầu chỉ nghĩ nhất định phải mau mau cứu Tiêu biểu muội!
Vì thế, hắn đứng lên, lật bàn tiệc, hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, đi theo ta.
Chén đũa trên bàn rơi rải đầy đất, mọi người thấy công tử Khương Mân Cẩn hấp tấp vội vã cầm gậy gộc chạy ra bên ngoài.
Đám ăn chơi trác táng cũng thích náo nhiệt không sợ gây chuyện đánh nhau, huống chi bọn hắn vừa ăn uống đồ của Khương Mân Cẩn, đương nhiên sẽ chạy theo Khương Mân Cẩn rời khỏi Thiên Nhiên Cư……
- Từ đâu chui ra tên hỗn đản, dám đùa giỡn Tiêu tiểu thư?
Khương Mân Cẩn trực tiếp xông lên, che trước người Tiêu Chước Hoa, hung tợn nói:
- Ngươi tìm chết đúng không?
- Khương công tử…
Tiêu Chước Hoa sửng sốt:
- Ngươi đừng động thủ, hắn là…
Hắn là biểu đệ của thái tử điện hạ, là chất tử(cháu trai) của hoàng hậu nương nương.
Hôm nay hắn thay thái tử điện hạ tới tặng lễ, Tiêu Chước Hoa còn chưa nói xong…
Khương Mân Cẩn đánh biểu đệ của thái tử điện hạ bầm xanh mắt.
Lúc này Tần vương thế tử mới chạy tới Thiên Nhiên Cư, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chuyện náo nhiệt trước mặt, nhếch môi:
- Có ý tứ, ngay cả biểu đệ của thái tử cũng dám đánh? Thật có ý tứ.
Tần Vương thế tử thường xuyên vào cung bầu bạn với thái hậu nương nương, đối với hoàng tử cũng không xa lạ.
Hiện giờ thái tử điện hạ cùng tuổi với hắn, nhưng hắn không giao tình với thái tử điện hạ.
Thái tử văn nhược lại thân cận với kẻ thù của Dương gia, loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa Giang Nam Tổng Đốc Từ đại nhân, bởi vậy hắn cùng thái tử điện hạ chỉ là mặt ngoài giao tình.
Trong lòng hắn cũng không thích thái tử điện hạ kế vị.
Cũng chẳng sợ thái tử được hoàng thượng truyền vị, vẫn còn nhiều hoàng tử lớn tuổi vẫn chưa được phong vương, đương nhiên là trừ Triệu vương.
Mà hoàng thượng cũng không yên tâm về thái tử.
Biểu đệ của thái tử họ Cao, là quý tử của Trường Thế hầu, Cao Cường có khuôn mặt tuấn mỹ, giống như quân tử khiêm tốn.
Cũng vì hắn thường xuyên đi theo thái tử, cho nên nhìn hắn có vẻ tài trí hơn người, lại được Cao hoàng hậu yêu thích, ở trong kinh thành rất ít ai dám trêu chọc hắn.
Lần này hắn bị Khương Mân Cẩn đánh, Tần vương thế tử âm thầm sảng khoái.
P/s cuối tháng ta hơi bận nha. Đợi ta.
Hắn có dã tâm, cũng có tư tâm muốn báo thù cho toàn gia ngoại tổ, thân sinh mẫu thân của hắn chết quá oan ức.
Nhắm lại cặp mắt chứa đầy tối tăm, hắn nắm chặt dây cương, thực lực còn chưa đủ, cần phải nhẫn nại, tiếp tục nhẫn nại.
Phụ vương đã quên, Dương gia cũng quên, nhưng hắn không thể nào quên…
Tất cả mọi người cho rằng hắn còn nhỏ sẽ không nhớ rõ thân mẫu thắt cổ tự sát, sẽ không nhớ rõ thân mẫu bịt kín miệng hắn…Nói với hắn sẽ dẫn hắn cùng rời đi…
Nhưng hắn lại mơ mơ hồ hồ nhớ rõ…
Nhớ thân thể mẫu thâm dần dần lạnh đi, nhớ lúc hắn ở ranh giới sinh tử không ngừng giãy giụa.
Nếu không phải mẫu thân còn sót lại một chút thiện tâm, có lẽ hắn đã đi theo nàng.
Cũng phiền phụ vương chạy tới kịp lúc, dù vậy thái y cũng phải toàn lực cứu trị mất ba tháng mới bảo vệ được tánh mạng của hắn.
Vị phụ thân thâm tình của hắn, lúc thân mẫu qua đời được hai năm liền thú kế phi...
Tuy hắn có thái phi nuôi nấng, nhưng lúc ấy ngoại tổ Dương gia chưa sửa lại án xử sai, thái phi yêu thương hắn cũng hữu hạn.
Thậm chí ma ma bên người thái phi còn ngầm nói thầm với hắn, vì sao hắn không đi theo thân mẫu?
Bọn họ đều sợ hoàng thượng vì chuyện Dương gia mưu nghịch phản quốc sẽ liên lụy đến Tần vương phủ.
Người ở bên ngoài nhìn vào, thấy hắn là đích trưởng tử vẫn luôn được "yêu thương".
Thế nhân khen ngợi Tần vương trọng tình trọng nghĩa, thái phi là tổ mẫu từ ái thiện lương, khen ngợi Tần vương phi luôn tuân thủ bổn phận...
Hắn chính là đồ vật để bọn họ phô bày các loại phẩm cách tốt đẹp nhất.
Từ nhỏ hắn đã biết khi nào nên cười, khi nào nên làm nũng, khi nào nên đứng sang một bên.
Trước năm ba tuổi hắn là đích trưởng tử của Tần vương, nhưng so với thứ xuất đệ đệ còn không bằng.
Sau đó Dương gia sửa lại án xử sai, hoàng thượng bồi thường cho Dương gia, lúc đó hắn mới thật sự có cuộc sống đúng vị trí đích trưởng tử.
Năm ba tuổi, Tần vương thỉnh phong hắn làm thế tử, làm như vậy còn không phải là muốn nắm giữ quyền huấn luyện binh mã của ngoại tổ Dương gia sao?
Hiện giờ Dương gia chỉ còn lại một quả phụ, nam đinh duy nhất lại có thân thể ốm yếu, không biết có thể trưởng thành lưu lại hậu nhân hay không, chỉ có hắn…
Đã là Tần vương thế tử, lại là huyết mạch cuối cùng của Dương gia.
- Thế tử điện hạ?
Hạ nhân lo lắng hỏi:
- Người không thoải mái?
Lúc Tần vương thế tử mở đôi mắt âm u, liền khôi phục lại bộ dáng ăn chơi trác táng:
- Nếu Giang Nam có tin tức, lập tức thông báo cho ta biết, Giang Nam Tổng đốc…
Hừ, năm đó ngươi cùng hoàng thượng liên thủ chế ngự Dương gia, người khác đã quên, nhưng hắn không có cách nào quên!
Nếu hoàng thượng có thể diệt trừ Dương gia, vì sao không thể hạ thủ tàn nhẫn với ngươi?
Chứng cứ? Hắn thiếu chứng cứ quyết định…Chứng cứ khiến hoàng thượng hạ quyết tâm diệt trừ Từ tổng đốc!
Tâm tình của hắn càng thêm bực bội, thúc mạnh ngựa một đường chạy thẳng đến Thiên Nhiên Cư.
Đi tìm Khương Mân Cẩn xả giận trước, phải cảnh cáo Khương Mân Cẩn, muốn làm công tử ăn chơi trác táng cũng được, nhưng không thể để hắn gây hoạ.
Ở Đại Minh triều tiệc rượu thượng đẳng nhất, sẽ tốn hai mươi lượng bạc một bàn.
Trong tay Khương Mân Cẩn cầm ngân phiếu một trăm lượng vẫn dư sức mua.
Vì cả đời hạnh phúc của muội muội, trước khi Khương Mân Cẩn ra cửa còn moi tất cả bạc tiêu vặt của mình, cũng thuận tiện bán một con quắc quắc( con này là con dế nhé) của Khương nhị gia…
Cho nên hắn rất hào phóng, hào sảng bao toàn bộ Thiên Nhiên Cư.
Không thể không nói hắn quả thật rất thích hưởng thụ loại không khí hào khí rộng rãi khoe mẽ.
Đọc sách, luyện võ, hắn không dám trông cậy, nhưng khoe bạc phô bày sang khí, thật sự là sở trường của hắn.
Nhiều năm xen lẫn trong giới ăn chơi trác táng, hiểu được nên mời người nào đến mới có thể đem chuyện hắn đắc ý vênh váo lan truyền nhanh nhất, truyền khắp kinh thành.
Khương Mân Cẩn hưởng thụ khoe khoang, chính là hoàn thành tốt nhiệm vụ Khương Lộ Dao giao cho hắn.
Lúc mời rượu đám hảo hữu ngày xưa cùng chơi bời chung, vẻ mặt Khương Mân Cẩn tràn đầy kiêu ngạo đắc ý, giống như ngày mai hắn có thể làm Vĩnh Ninh hầu thế tử không sợ trời, không sợ đất.
Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ bộ dạng khoe mẽ vênh váo làm nhiều lần sẽ khiến Tiêu Chước Hoa mất hảo cảm với hắn, cho nên hắn càng quý trọng ngày hôm nay.
Có câu vô xảo bất thành thư, Khương Mân Cẩn ngồi bên cạnh cửa sổ, rất có khí thế chỉ điểm núi sông( người làm việc lớn).
( Yul: câu "Vô xảo bất thành thư" Theo Bách Độ, thành ngữ này xuất xứ từ chuyện Thi Nại Am viết truyện Thủy Hử, viết đến tích Võ Tòng thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ, thì ra là một tên say rượu đang đánh một con chó vàng to lớn, bèn nảy ra ý tưởng cho Võ Tòng đánh hổ. Về sau gặp người khác ông mới nói: "Chân thị vô xảo bất thành thư a!" "Quả là trùng hợp lạ kỳ mà tôi mới viết nên sách này")
Ở trên cao nhìn xuống đường phố, nhìn bá tánh vì cuộc sống sinh nhai mà bận rộn.
Vừa đúng lúc thấy được hình bóng quen thuộc, trong đó một người là… Tiêu biểu muội?
Nàng bị người ngăn cản.
Khương Mân Cẩn sao chịu được loại tình huống này? Trong đầu chỉ nghĩ nhất định phải mau mau cứu Tiêu biểu muội!
Vì thế, hắn đứng lên, lật bàn tiệc, hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, đi theo ta.
Chén đũa trên bàn rơi rải đầy đất, mọi người thấy công tử Khương Mân Cẩn hấp tấp vội vã cầm gậy gộc chạy ra bên ngoài.
Đám ăn chơi trác táng cũng thích náo nhiệt không sợ gây chuyện đánh nhau, huống chi bọn hắn vừa ăn uống đồ của Khương Mân Cẩn, đương nhiên sẽ chạy theo Khương Mân Cẩn rời khỏi Thiên Nhiên Cư……
- Từ đâu chui ra tên hỗn đản, dám đùa giỡn Tiêu tiểu thư?
Khương Mân Cẩn trực tiếp xông lên, che trước người Tiêu Chước Hoa, hung tợn nói:
- Ngươi tìm chết đúng không?
- Khương công tử…
Tiêu Chước Hoa sửng sốt:
- Ngươi đừng động thủ, hắn là…
Hắn là biểu đệ của thái tử điện hạ, là chất tử(cháu trai) của hoàng hậu nương nương.
Hôm nay hắn thay thái tử điện hạ tới tặng lễ, Tiêu Chước Hoa còn chưa nói xong…
Khương Mân Cẩn đánh biểu đệ của thái tử điện hạ bầm xanh mắt.
Lúc này Tần vương thế tử mới chạy tới Thiên Nhiên Cư, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chuyện náo nhiệt trước mặt, nhếch môi:
- Có ý tứ, ngay cả biểu đệ của thái tử cũng dám đánh? Thật có ý tứ.
Tần Vương thế tử thường xuyên vào cung bầu bạn với thái hậu nương nương, đối với hoàng tử cũng không xa lạ.
Hiện giờ thái tử điện hạ cùng tuổi với hắn, nhưng hắn không giao tình với thái tử điện hạ.
Thái tử văn nhược lại thân cận với kẻ thù của Dương gia, loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa Giang Nam Tổng Đốc Từ đại nhân, bởi vậy hắn cùng thái tử điện hạ chỉ là mặt ngoài giao tình.
Trong lòng hắn cũng không thích thái tử điện hạ kế vị.
Cũng chẳng sợ thái tử được hoàng thượng truyền vị, vẫn còn nhiều hoàng tử lớn tuổi vẫn chưa được phong vương, đương nhiên là trừ Triệu vương.
Mà hoàng thượng cũng không yên tâm về thái tử.
Biểu đệ của thái tử họ Cao, là quý tử của Trường Thế hầu, Cao Cường có khuôn mặt tuấn mỹ, giống như quân tử khiêm tốn.
Cũng vì hắn thường xuyên đi theo thái tử, cho nên nhìn hắn có vẻ tài trí hơn người, lại được Cao hoàng hậu yêu thích, ở trong kinh thành rất ít ai dám trêu chọc hắn.
Lần này hắn bị Khương Mân Cẩn đánh, Tần vương thế tử âm thầm sảng khoái.
P/s cuối tháng ta hơi bận nha. Đợi ta.
Tác giả :
Đào Lý Mặc Ngôn