Hầu Gái Của Ác Quỷ
Chương 01
Chương 1: Trương Mỹ Huệ
New York, USA.
“Keng… keng…”
Bước ra khỏi tiệm cà phê, một cơn gió mùa đông kéo đến. Trương Mỹ Huệ run người đút hai bàn tay vào túi áo ấm, hiện giờ đã là mười một giờ đêm nên cái lạnh càng thấu xương hơn. Mỹ Huệ đi bộ về phòng trọ. Vào đến phòng cô liền ngồi phịch xuống đất. Căn phòng nhỏ rộng chỉ hai mươi mét vuông là chỗ ở của chị em cô. Lấy trong túi ra một phong bì, Mỹ Huệ thở dài. Trong phong bì, số tiền lương ít ỏi của cả ba công việc làm thêm vẫn không đủ để chi trả cho cuộc sống. Mỹ Huệ nằm dài ra sàn, tay phải đặt lên trán, nhìn trân trân lên trần nhà. Đã mười lăm năm rồi kể từ khi cô và em trai cô trở thành trẻ mồ côi. Mỹ Huệ vẫn còn nhớ như in ngày đó, ngày mà đã gieo những cơn ác mộng vào trong giấc mơ của cô. Đêm nào cũng vậy, mỗi khi nhắm mắt, Mỹ Huệ lại nhớ đến cảnh tượng khủng khiếp ấy.
Trong căn biệt thự, người làm bận rộn tổ chức tiệc để chào đón một thời khắc quan trọng. Ở phòng khách, đứa trẻ ngồi trên ghế cười cười thích thú, nhìn người phụ nữ với gương mặt hiền hậu, bên cạnh người phụ nữa là bé gái khoảng chừng năm tuổi mặc một chiếc váy màu hồng, trên đầu gắn một chiếc vương miện, cô bé xinh như một nàng công chúa. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ một người quan trọng nữa. Cuối cùng người quan trọng cũng đến, theo sau ông là mười vệ sĩ trông có vẻ rất mệt mỏi nhưng vẫn cố nở nụ cười. Ông cười tiến tới ba người ở phòng khách. Bữa tiệc bắt đầu, cả bốn người đều nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc ấy chưa được lâu thì đã bị một người đàn ông dập tắt. Chỉ thoáng chốc người đàn ông và người phụ nữ đều nằm trong vũng máu, hai đứa trẻ oà khóc. Gương mặt bé gái hiện lên rõ sự căm ghét thù hận với người đàn ông giết ba mẹ mình. Chỉ trong một đêm, căn biệt thự màu trắng được bao phủ bởi một màu máu đỏ tươi… Chỉ trong một đêm, hai đứa nhỏ trở thành trẻ mồ côi.
Đã mười lăm năm rồi, Mỹ Huệ vẫn không thể nào quên được. Cô vẫn còn nhớ rõ như in gương mặt mẹ cô lúc cầu xin cho chị em cô được sống. Mỹ Huệ không thể nào quên được gương mặt của người đàn ông độc ác đó, cô nhất định sẽ không quên để nếu gặp lại cô sẽ giết hắn ta.
Từ đêm đó chị em cô sống trong cô nhi viện. Từ khi Mỹ Huệ lên cấp ba, cô và em trai chuyển đến sống ở phòng trọ. Hằng ngày Mỹ Huệ phải vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền để trả tiền nhà, tiền sinh hoạt và tiền học của chị em cô. Khi Mỹ Huệ tốt nghiệp cấp ba, cô quyết định nghỉ học. Mỗi ngày Mỹ Huệ phải làm ba công việc làm thêm mới có thể chi trả cho tiền sinh hoạt.
“Về rồi sao?”
Tiếng của Trương Hùng đánh thức Mỹ Huệ trở về thực tại. Mỹ Huệ nhìn đứa con trai mười sáu tuổi đang nằm trên gác nhìn cô đầy lạnh lùng.
“Em chưa ngủ sao? Mau đi ngủ đi.”
Mỹ Huệ còn chưa dứt lời, Trương Hùng đã chui vào chăn ấm. Mỹ Huệ không hiểu tại sao em trai cô luôn làm mặt lạnh với cô. Với những người khác Hùng rất thân thiện còn với Mỹ Huệ cậu luôn đối xử lạnh nhạt. Có phải là vì cô nghèo…
Sáng ngày hôm sau, ánh sáng rọi vào người con gái đang nằm ngủ trên sàn. Trương Mỹ Huệ bừng tỉnh giấc, cô đỡ cái lưng đau ê ẩm do ngủ cả đêm trên sàn lạnh ngồi dậy. Mỹ Huệ nhìn đồng hồ, mới bảy giờ còn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc của cô. Mỹ Huệ đứng dậy nhìn lên gác, em trai cô đã đi học. Mỹ Huệ bước vào phòng tắm. Một lát sau, Mỹ Huệ bước ra, trên người cô chỉ trọn vẹn chiếc khăn tắm. Nước trên mái tóc Mỹ Huệ chảy xuống gương mặt xinh đẹp rồi xuống làn da trắng trẻo của cô. Khoảng bảy giờ ba mươi, Mỹ Huệ rời khỏi phòng trọ đi đến nơi làm việc. Bước vào cửa hàng tạp hoá nơi cô làm việc, Mỹ Huệ liền mặc đồng phục rồi bắt đầu công việc của mình. Công việc ở cửa hàng cũng rất vất vả. Cả cửa hàng chỉ có Mỹ Huệ là nhân viên, cũng may nơi cô làm việc chỉ là một cửa hàng tạp hoá nhỏ bé nên không có nhiều khách. Đã mười một giờ, trong cửa hàng chỉ còn vài người, ca làm việc của Mỹ Huệ cũng hết, Tiểu Nhu cũng đã đến để thay ca. Chuẩn bị đổi ca thì một hộp sữa đặt lên quầy thanh toán. Cô nhìn quanh gọi Tiểu Nhu đến thanh toán nhưng không thấy. Đoán Tiểu Nhu đang thay đồng phục nên Mỹ Huệ cũng không suy nghĩ nhiều mà giúp cô thanh toán cho khách.
“A… Có phải Trương Mỹ Huệ đó không?”
Mỹ Huệ ngơ ngác ngước nhìn người con trai trước mặt.
“Nhớ mình không? Mình là Gia Ân nè.” Gia Ân chống tay phải lên bàn, tay trái chỉ vào mình.
Mỹ Huệ mơ màng nhìn Gia Ân. Thật sự cái tên này nghe rất quen nhưng cô vẫn không nhớ nổi là ai.
“Không nhớ sao? Là người mà ngồi chung bàn ở thư viện hồi cấp ba đó. Nhớ chưa?” Thấy Mỹ Huệ vẫn chưa nhớ ra, Gia Ân lại chỉ vào mắt mình nói. “ Là thằng đeo kính cận ngố ngố đó.”
Lúc này Mỹ Huệ mới nhớ ra. Ngày xưa khi học lớp mười một, cô thường xuyên đến thư viện để đọc sách. Lúc ấy có một người con trai luôn ngồi chung bàn đối diện với cô.
“Wow thật không ngờ có thể gặp cậu ở đây! Đã ba năm trôi qua rồi mà cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào, vẫn không thay đổi.” Gia Ân vui mừng nói.
Đúng vậy, đã ba năm trôi qua Mỹ Huệ vẫn không thay đổi nhưng Gia Ân lại thay đổi rất nhiều. Nếu Mỹ Huệ không nhớ nhầm thì người con trai ngồi chung bàn ở thư viện với cô là một người con trai trông có vẻ rất yếu ớt. Gia Ân ba năm trước là một người lúc nào cũng cắm cúi đọc sách, cậu luôn đeo một chiếc kính dày cộm, tóc tai thì lôi thôi, quần áo chỉnh tề, nói đúng hơn thì Gia Ân lúc đó là một con mọt sách chính hiệu. Nhưng ba năm sau Gia Ân lại trở thành một người khác, khiến Mỹ Huệ thật sự bất ngờ. Gia Ân bây giờ với dáng người to cao, khuôn mặt tuấn tú, quần áo thời trang sang trọng. Mỹ Huệ thật sự không tin nổi đây là cùng một người.
“Thôi bây giờ mình có việc gấp phải đi trước. Lần sau nói chuyện nha. Tạm biệt!” Nói xong, Gia Ân vẫy tay tạm biệt Mỹ Huệ rồi lấy hộp sữa chạy ra ngoài bắt taxi đi mất.
“Ai vậy? Đẹp trai quá! Là bạn trai em sao?” Tiểu Nhu đã thay đồng phục xong chạy đến hỏi cô.
“Không phải. Chỉ là bạn thôi.” Mỹ Huệ xua tay.
“Vậy sao? Thật là đẹp trai quá đi mất. Nếu như mình ra sớm hơn thì đã có thể xin số rồi.” Tiểu Nhu tỏ vẻ tiếc nuối.
Mỹ Huệ ngượng ngùng cười. Mỹ Huệ thật sự không biết cô và Gia Ân có phải bạn bè không nữa. Dù ngồi chung bàn nhưng hai người vẫn chưa nói chuyện lần nào. Lần nói chuyện duy nhất của hai người chính là khi Gia Ân kéo ghế ngồi đối diện Mỹ Huệ nói.
“Xin chào. Mình là Gia Ân. Mình có thể ngồi ở đây được không?”
“Được chứ!” Mỹ Huệ mỉm cười trả lời lại.
Từ đó về sau, mỗi khi Mỹ Huệ ngồi đọc sách ở thư viện, Gia Ân lại đến ngồi đối diện cô. Có ngày Gia Ân đến sớm hơn, Mỹ Huệ cũng sẽ đến ngồi đối diện cậu. Cứ như thế cả thời cấp ba, hai người luôn ngồi đối diện nhau trong thư viện.
Mỹ Huệ thay xong đồng phục ra ngoài, đi ngang qua kệ bánh, Mỹ Huệ thuận tay lấy bịch bánh mì ngọt cùng chai nước suối rồi đến quầy thanh toán. Bữa trưa của Mỹ Huệ luôn luôn là bánh mì ngọt kể cả buổi tối. Bởi vì một phần cô quá bận rộn không có thời gian nấu một bữa ăn, một phần cũng vì cô muốn tiết kiệm tiền, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm. Thời buổi hiện nay kiếm tiền rất khó khăn nên Mỹ Huệ luôn tính toán trong mỗi việc.
Bước ra khỏi cửa hàng tạp hoá. Mỹ Huệ vừa đi đến nơi làm việc tiếp theo vừa ăn bánh mì. Cơn gió mùa đông kéo đến. Đã là buổi trưa nên cơn gió mang đến sự ấm áp dễ chịu khiến Mỹ Huệ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn…