Hậu Duệ Rồng
Chương 6
Dịch giả: pastelxduck
Biên: pastelxduck
Therian dời tay Leiv khỏi ngực cô. Bàn tay thô ráp của ông dìu cô tới cái ghế. Một dòng ấm áp chảy từ tay Therian truyền vào Leiv, chậm rãi xoa dịu áp lực đang đè nén lên tim cô. Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Leiv bị đẩy đi, giúp tâm trí cô thông suốt hơn. Leiv ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn ngập sự lo lắng và quan tâm của vị pháp sư.
Leiv gượng người đứng dậy, cảm giác buồn nôn bất chợt ập đến. Thứ duy nhất giữ cho thân hình Leiv đứng vững là cánh tay của Therian đang vòng qua vai chống đỡ cô. Therian tựa lưng Leiv vào ghế, Mygani bước tới, dụi đầu vào lòng Leiv. Leiv xoa đầu con báo, gãi tai nó không khác gì một con mèo nhà. Leiv liếc nhìn vị pháp sư bây giờ đang ngồi xoa ngực phía bên kia bàn.
"Người không sao chứ?" Leiv hỏi.
"Không sao đâu, nó sẽ qua nhanh thôi à."
Hai người yên lặng trong vài phút, không nói chuyện. Cho tới khi Leiv phá vỡ sự yên lặng, "Người có nghĩ rằng con có thể trở thành một Pháp sư Linh hồn không?" Leiv hỏi câu hỏi khiến cô thắc mắc nãy giờ.
"Điều đó-" Therian ngưng lại, "có thể."
Leiv phân vân không biết cô có nên kể cho Therian nghe về giấc mơ không. Leiv không chắc rằng ông ấy sẽ tin cô hay chỉ nghĩ rằng cô điên rồi.
Cảm nhận được sự lo lắng của Leiv, Therian trấn an cô, "Leiv, con có thể kể ta nghe bất cứ thứ gì. Ta đã tin tưởng con vô điều kiện. Ta sẽ rất vui lòng nếu con làm tương tự như thế với ta."
Cô phải kể cho ông ấy nghe.
Cô không thể giấu nó lâu hơn nữa, cô biết cô cần sự trợ giúp từ ai đó, và Therian là sự lựa chọn hoàn hảo nhất. Leiv kể cho Therian toàn bộ giấc mơ, kể cả những câu nói chứa các từ khó hiểu. Leiv không thấy vẻ hoài nghi trên mặt Therian, chỉ đầy lo lắng và quan tâm. Như trút được gánh nặng, Leiv vui mừng vì Therian không nghĩ rằng cô đang lừa gạt ông.
"Rất nhiều chi tiết Người nói về Ka của Người và sự gắn kết tương tự với những gì con rồng nói với con, mọi thứ đang dẫn rõ hơn rồi. Điều đó giải thích cho những gì con đã thấy và nghe. Bất quá, vẫn có một chỗ con không hiểu."
"Chỗ nào?" Therian hỏi.
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con không gắn kết với animal của con trong thời gian quy định?" Leiv hỏi khẽ, không chắc rằng liệu mình có muốn nghe câu trả lời không.
"Chúng ta không thể tác động đến pháp thuật linh hồn. Một khi tới độ tuổi nhất định, nếu chúng ta không thực hiện gắn kết thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cả linh hồn của người chủ lẫn animal sẽ héo mòn dần và cả hai sẽ chết. Sợi dây liên kết giữa hai người với nhau từ khi mới sinh ra sẽ bị đứt và cả hai sẽ mất sự liên kết đó." Therian trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Leiv, ông rốt cuộc cũng nhận ra vấn đề thực sự cô đang đề cập đến.
"Leiv, ta nghĩ chúng ta nên đi tìm con rồng của con. Những câu con kể với ta đều được nói bằng tiếng Latin." Therian lấy ra một cây bút lông ngỗng và giấy da, viết xuống những câu con rồng đã nói với cô. "Được rồi, nếu con có thể hiểu thì nó nói rằng 'Tôi là linh hồn của bạn và bạn là linh hồn của tôi, chúng ta đã gắn kết với nhau từ khi mới được sinh ra, kể từ khi họ dẫn chúng ta tới dưới ánh trăng để thực hiện nghi thức.'"
Leiv đứng đó, hoàn toàn bị sốc vì bản dịch. Làm thế nào mà họ đã được gắn kết với nhau từ khi mới được sinh ra? Nó có liên quan gì tới tấm vải cha cô giấu không? Cô cần vài câu trả lời thực sự và chỉ có một cách để cô tìm được chúng.
Cô phải đi tìm con rồng của cô.
Giọng Therian tràn ngập hoảng sợ khi ông nói, "Vậy, nếu chúng ta đoán đúng thì con không còn nhiều thời gian nữa. Những cơn đau mới bắt đầu hôm nay, ngày sinh nhật của con. Có lẽ đó là điềm báo thời gian liên kết với con rồng đang rút ngắn lại."
"Chỉ là," Leiv ngập ngừng, vẫn còn bối rối về cái tình trạng rối rắm mới của mình, "Chỉ là con chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, và tại sao chúng lại xảy ra với con. Nếu con rồng đang chờ con tìm nó, vậy tại sao không ai thấy nó? Đức Vua vẫn luôn ra lệnh cho cha con truy lùng những thứ vô lý này và họ không tìm thấy con rồng nào hết, rồi bây giờ, con lại được hy vọng sẽ tìm thấy một."
Tâm trạng Therian chùng xuống khi nghe Leiv nhắc tới Đức Vua. "Leiv, Đức Vua không còn làm căng việc này như trước nữa. Khi ta mới đến đây, Đức Vua hỏi ta có cách nào để xác định vị trí linh hồn của những con rồng thất lạc không. Ban đầu, ta tưởng Ngài ấy điên rồi, hoặc chí ít là Ngài đang bị bệnh. Nhưng ta nhanh chóng đánh mất ý nghĩ đó khi cha con kể cho ta nghe những câu chuyện về chiến tranh rồng và viễn cảnh của nó."
Leiv lập tức ngồi thẳng lưng lên khi Therian bắt đầu nói về cuộc chiến. "Ba chưa bao giờ đề cập tới cuộc chiến này cả, đó là thời gian vợ ông ấy mất. Mỗi lần con cố hỏi ông về nó, ông đều lảng tránh và đổi chủ đề."
"Đó là một lý do, nhưng có lẽ còn có một lý do khác mà ông ấy chọn để cho con không biết gì về nó (cuộc chiến)." Therian hít một hơi, tiếp tục câu chuyện, "những con rồng đã từng tự do lang thang khắp vùng đất này, nhưng Nhà Vua lại muốn sử dụng sức mạnh của chúng cho riêng mình." Therian tự động im bặt khi nghe tiếng bước chân tiến tới, quay lại nhìn phía sau lưng Leiv. Nhưng đó chỉ là tiếng bước chân của các pháp sư ngang qua phòng thực hành.
Leiv nhìn Therian, "Con hứa sẽ không kể chuyện này cho bất cứ ai có thể làm hại Người." Cô đảm bảo với ông.
Therian cười nhẹ đáp lại Leiv, mặc dù nó vẫn còn giấu một chút thận trọng trong đó. "Ta chắc rằng con sẽ không làm như thế, nhưng con và ta nên biết rằng những gì ta đang nói với con là phạm phải tội phản nghịch đấy." Leiv gật đầu với Therian rồi mỉm cười, thúc giục ông nói tiếp.
Therian tiếp tục, "Nhà Vua ra lệnh cho người của mình đi săn lùng những con rồng, nhưng họ chỉ có thể bắt những con rồng cái. Những con rồng khác khó bắt hơn vì chúng có kỵ sĩ điều khiển chúng, hướng dẫn chúng phải đi đâu."
Leiv giật mình. "Kỵ sĩ? Những con rồng có kỵ sĩ cưỡi trên lưng chúng? Bây giờ họ đang ở đâu? Người có nghĩ họ sẽ giúp con không?"
"Từ từ đã Leiv, con dường như có sở thích cắt lời ta. Hãy để ta kể xong câu chuyện cha con đã kể cho con nghe nào."
Leiv gật nhẹ, xấu hổ vì hành động chen ngang của mình.
"Nhà Vua nghĩ rằng việc bắt những con rồng sẽ dễ dàng hơn nếu họ bắt được các kỵ sĩ và sử dụng họ như những con mồi. Nhà Vua yêu cầu cha con bắt giữ họ và đưa họ về lâu đài."
Leiv trợn tròn mắt kinh hoàng, nhưng Therian chỉ lắc đầu, "Cha con đã từ chối, ông không muốn phải bỏ tù những người vô tội. Đức Vua rất tức giận, coi đó là một hành động xấc láo và đã bỏ tù ông trong suốt những ngày chiến tranh nổ ra."
"Đức... Vua đã làm thế?" Leiv quay đầu đi. "Sao ông ấy có thể làm như thế chứ?"
Therian cũng sẽ không tin việc này là sự thật nếu những lời này không phải đến từ miệng Eli. Đức Vua là một người đàn ông độc ác, nhưng bỏ tù chính người của ông ta thì quả thật vô cùng tàn nhẫn. "Ông ta đã thuê một nhóm tội phạm theo dấu những kỵ sĩ và bắt họ đến lâu đài. Chỉ sau 14 ngày, ông ta đã có một tá kỵ sĩ được đưa đến chỗ ông ta."
"Nhà Vua quá độc ác." Leiv lẩm bẩm.
"Đúng tròn một tháng, Nhà Vua đã có hơn ba mươi kỵ sĩ. Khi các kỵ sĩ bị bắt, rồng của họ cũng đi theo vì lo lắng cho an toàn của người bạn mình. Tất cả bị giam đâu đó dưới lâu đài và bị canh giữ bởi các pháp sư ngăn chúng không thể thoát ra. Cho đến lúc này, bọn người săn kỵ sĩ nói báo cáo với Nhà Vua rằng chúng không tìm thấy con rồng hay kỵ sĩ nào nữa."
"Ông ta định làm gì với các kỵ sĩ đó," Leiv chế giễu, "giết ư?"
Therian trả lời trong im lặng.
"KHÔNG ĐỜI NÀO!" Leiv gào lên. "Tại sao ông ta có thể giết người của chính mình chỉ để nâng cao quyền lực mình chứ?"
"Nhà Vua là một người thèm khát sức mạnh và không bao giờ quan tâm ai là người bị ông ta đẩy đi, chỉ cần ông ta muốn là được."
"Đẩy nghe có vẻ nhẹ nhàng quá đi," Leiv lắc đầu ghê tởm. "Vậy ông ta chính xác đã làm gì với họ?"
Người Pháp sư quay đầu đi chỗ khác, "Ta không nghĩ con muốn nghe việc này đâu."
"Con đủ lớn để biết rồi." Leiv đơn giản trả lời.
Therian thở dài tiếp tục, "Ông ta bắt họ đứng thành hàng dựa vào bức tường, còn người của ông ta thì đứng ở phía đối diện với cung tên," Therian nhắm mắt lại và bóp sống mũi, cảm thấy đầu nhức nhức, "rồi Nhà Vua ra lệnh cho các cung thủ bắn tên vào ngực họ."
"Loại sức mạnh gì ông ta có thể kiếm được từ việc này cơ chứ?" Leiv nghi hoặc hỏi.
"Ông ta nghĩ rằng ông ta có thể khai thác được sức mạnh của các con rồng, ông ta muốn có những gì các kỵ sĩ có được, và hoàn toàn kiểm soát lũ rồng."
"Ông ta rõ ràng là không thể."
Therian gật đầu. Nở một nụ cười hài lòng, "Ông ta đã mắc phải một sai lầm lớn khi giết các kỵ sĩ rồng, ông ta hoàn toàn không biết gì về sự gắn kết linh hồn giữa bọn họ."
Leiv nhìn ông ngạc nhiên, nhớ lại những gì ông đã nói với cô trước đó về những linh hồn được gắn kết. Cô chợt nhận ra một điều, "Vậy các con rồng cũng chết theo các kỵ sĩ, đúng không ạ?"
Therian gật đầu, "Ngay khi Nhà Vua giết các kỵ sĩ, những con rồng tự động bốc cháy, cơ thể cháy tan rã ra."
"Có phải đó là lý do tại sao Nhà Vua luôn ra lệnh cho cha con phải tìm kiếm khắp các vùng đất, để có thể tìm thêm rồng cho ông ta?"
"Ta tin là như vậy," Therian đứng dậy và đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài vùng đất xung quanh công hội. "Đó là tất cả câu chuyện cha con đã kể cho ta nghe, mặc dù ta nghi ngờ còn nhiều ẩn dấu khác nữa. Ta nghĩ con nên tìm ông ấy và trực tiếp hỏi ông." Therian quay lại nhìn Leiv, "Ta cũng nghĩ con nên đi tìm con rồng của con càng nhanh càng tốt, Vương Kiếm trẻ tuổi ạ. Ta sẽ giúp con hết sức có thể, nhưng ta cũng không thể bỏ quên trách nhiệm của ta ở nơi này, phòng ngừa ai đó sẽ nghi ngờ nếu ta biến mất."
Leiv đẩy ghế ra sau đứng dậy, bước về phía cửa chính, không quên hỏi Therian câu cuối cùng trước khi rời đi, "Tại sao người lại tin vào những điều con nói, Lord Therian?"
Không chút do dự, Therian trả lời "Bởi vì ta tin tưởng con. Cũng như ta tin tưởng cha con." Therian vòng qua bàn, đối diện với Leiv. "So với Nhà Vua, ta tin tưởng vào cha con nhiều hơn con nghĩ đấy."
"Cảm ơn Người." Đó là điều duy nhất cô có thể nói với ông lúc này. Leiv quay bước ra khỏi công hội, chìm dần vào màn đêm lạnh lẽo.
Quá nhiều thứ ập đến với cô trong ngày sinh nhật này khiến cô cảm tưởng chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc vậy. Leiv đi xuống con đường dẫn thẳng đến nhà cô. Đột nhiên, một bóng đen sượt qua bên trái cô. Leiv mỉm cười, lắng nghe bất cứ âm thanh nào vang lên trong màn đêm. Không có thứ gì xuất hiện, Leiv tiếp tục rảo bước về nhà, vẫn cẩn thận phòng ngừa thứ đang ẩn mình.
Một tiếng động khác phát ra từ con hẻm bên phải Leiv, nơi bóng đen lướt qua. "Mặc kệ ngươi là ai, hãy xuất hiện đi." Leiv đặt tay lên vị trí con dao găm, chuẩn bị cho bất cứ thứ gì có thể nhảy ra. Một tiếng động khác to hơn vang lên đằng sau lưng cô, Leiv chụp lấy con dao và quay lại chuẩn bị tấn công. Khi Leiv đang lao tới với con dao của mình, một bàn tay chộp tới dừng cô lại.
"Ồ, luôn luôn chuẩn bị chiến đấu mọi lúc mọi nơi hửm?" một giọng nam quen thuộc vang lên.
"Talen?" Leiv hỏi.
Anh ta thả tay cô ra, "Như cô yêu cầu, quý cô của tôi."
Talen cao hơn cô hơn một cái đầu, cơ bắp rắn chắc chảy dọc vai anh xuống hai tay. Trông anh như một hình tượng hoàn hảo của thần, khuôn mặt như được tạc tượng một cách hoàn hảo. Tất cả cô gái trong thị trấn đều muốn có anh, không chỉ bởi vì vẻ đẹp của anh, mà còn vì thân phận của anh nữa. Kể từ khi em trai biến mất, Talen được phong lên làm thái tử của Orakrest. Hai người họ lớn lên cùng với nhau. Mỗi khi cha cô dạy kiếm thuật cho hoàng tử, cô cũng sẽ luôn ở đó với ông.
Song, Talen luôn có vẻ rất bí ẩn, không bao giờ giao tiếp với cô nhiều. Cô rất hiếm khi thấy anh lúc nhỏ. Anh luôn ở lì trong phòng, giết thời gian bằng cách sai khiến người xung quanh.
Leiv lập tức cúi chào và nói, "Điện Hạ."
Talen đảo mắt nhìn cô, "Từ khi nào em trở nên lễ phép với ta thế?"
"Ờ, có lẽ thần nên bắt đầu từ bây giờ."
Talen đảo mắt lần nữa, "Tùy em thôi."
"Như Người muốn," Leiv cười, "thưa Điện Hạ." Cô luôn thích đùa cợt anh. "Tại sao Người lại lang thang trên đường vào đêm tối thế này?" Leiv hỏi anh.
"Giống như em thôi."
"Người là hoàng tử, cuộc sống của Người chẳng phải cũng sẽ quý giá hơn thần một chút ư?"
Talen tiến gần lại Leiv, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Không hề." Talen vén một lọn tóc lên tai cô, "Ta nghĩ cuộc sống của em cũng giống như ta thôi."
Trái tim Leiv khó khăn đập thình thịch trong lồng ngực, cô nghĩ đó là do vấn đề của con rồng cô gây ra, nhưng cô biết, đó là do cô đang lo sợ. Cô đã biết Talen từ khi còn nhỏ cho tới bây giờ, vậy tại sao bây giờ trái tim cô lại đập nhanh như vậy? Đó là tại vì anh ta nhìn thật... kỳ quặc. Có cái gì đó không đúng ở đây.
Talen cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, "Trông em thật đáng yêu khi suy nghĩ." Talen nói khi vén một sợi tóc mình qua sau tai.
Tóc anh có màu đặc biệt nhất mà cô từng nhìn thấy. Lúc còn nhỏ, tóc anh màu vàng tro và có một vài sợi màu bạc nổi bật trên nó. Nhưng bây giờ, tóc anh đã chuyển hoàn toàn sang màu bạc, điều này chỉ mới xảy ra vài năm trước. Cô nghe người ta nói rằng anh đã từng bị nhốt cách ly trong lâu đài bởi vì anh bị ốm. Rồi sau đó, anh bỗng xuất hiện với mái tóc toàn màu bạc dài xêm vai. Đôi mắt màu xanh lá lúc trước sẫm lại, chuyển thành một màu đen lạ thường. Leiv nghĩ nó thật kỳ quặc, nhưng chưa bao giờ nói thẳng ra.
Leiv chuyển chân, không thể giữ người đứng vững, "Gần đây thần gặp phải quá nhiều chuyện khó hiểu, nếu không phiền Điện Hạ, thần xin phép đi về." Leiv cố gắng thoát ra, nhưng bị chặn lại bởi một bàn tay đặt lên vai.
Giọng anh trầm và nghe có vẻ lạnh lùng, "Đừng quay lưng lại với ta, quý cô của ta." Talen phun ra từng chữ, "em không biết ai có thể ở sau mình đâu." Vai Leiv bùng lên đau đớn khi nhiệt nóng truyền qua làn da cô. Leiv đẩy tay anh ra và quay lại. Lòng bàn tay Talen đang phập phồng một ngọn lửa, anh ta mỉm cười tắt nó đi.
"Sao Người dám sử dụng pháp thuật lửa với thần!" Leiv hét lên.
"Ồ, ta xin lỗi, quý cô của ta. Ta không cố ý làm đau em đâu." Làn môi mỏng nở một nụ cười tinh nghịch.
Leiv lườm chằm chằm Talen như muốn xoáy thủng người anh. Cô không hiểu anh ta bị gì. Anh trông quá lạnh lùng và vô cảm, hoàn toàn trái ngược với những lời khách sáo của anh trước đó. Talen cuối cùng cũng hạ tay anh xuống, Leiv chậm rãi quay đi và tiến thẳng về nhà. Thỉnh thoảng cô quay lại để đảm bảo Talen không đi theo cô. Không nhận thấy sự tồn tại của anh nữa, cô bắt đầu chạy thật nhanh.
Leiv rốt cuộc cũng về tới nhà, đóng sầm cửa lại, thả người tụt xuống sàn. Cha cô không ở nhà, điều đó có nghĩ là cha cô vẫn đang lảng tránh cô và quyết định sẽ ngủ ở lâu đài tối nay. Leiv hít vào một hơi, chậm rãi đứng lên. Các cơ của cô đều đau nhừ sau cả ngày mệt mỏi này, bây giờ, cô chỉ muốn lăn ra giường và ngủ một giấc thật sâu.
Ngày mai, cô sẽ lên đường đi tìm con rồng của mình.
Biên: pastelxduck
Therian dời tay Leiv khỏi ngực cô. Bàn tay thô ráp của ông dìu cô tới cái ghế. Một dòng ấm áp chảy từ tay Therian truyền vào Leiv, chậm rãi xoa dịu áp lực đang đè nén lên tim cô. Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Leiv bị đẩy đi, giúp tâm trí cô thông suốt hơn. Leiv ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn ngập sự lo lắng và quan tâm của vị pháp sư.
Leiv gượng người đứng dậy, cảm giác buồn nôn bất chợt ập đến. Thứ duy nhất giữ cho thân hình Leiv đứng vững là cánh tay của Therian đang vòng qua vai chống đỡ cô. Therian tựa lưng Leiv vào ghế, Mygani bước tới, dụi đầu vào lòng Leiv. Leiv xoa đầu con báo, gãi tai nó không khác gì một con mèo nhà. Leiv liếc nhìn vị pháp sư bây giờ đang ngồi xoa ngực phía bên kia bàn.
"Người không sao chứ?" Leiv hỏi.
"Không sao đâu, nó sẽ qua nhanh thôi à."
Hai người yên lặng trong vài phút, không nói chuyện. Cho tới khi Leiv phá vỡ sự yên lặng, "Người có nghĩ rằng con có thể trở thành một Pháp sư Linh hồn không?" Leiv hỏi câu hỏi khiến cô thắc mắc nãy giờ.
"Điều đó-" Therian ngưng lại, "có thể."
Leiv phân vân không biết cô có nên kể cho Therian nghe về giấc mơ không. Leiv không chắc rằng ông ấy sẽ tin cô hay chỉ nghĩ rằng cô điên rồi.
Cảm nhận được sự lo lắng của Leiv, Therian trấn an cô, "Leiv, con có thể kể ta nghe bất cứ thứ gì. Ta đã tin tưởng con vô điều kiện. Ta sẽ rất vui lòng nếu con làm tương tự như thế với ta."
Cô phải kể cho ông ấy nghe.
Cô không thể giấu nó lâu hơn nữa, cô biết cô cần sự trợ giúp từ ai đó, và Therian là sự lựa chọn hoàn hảo nhất. Leiv kể cho Therian toàn bộ giấc mơ, kể cả những câu nói chứa các từ khó hiểu. Leiv không thấy vẻ hoài nghi trên mặt Therian, chỉ đầy lo lắng và quan tâm. Như trút được gánh nặng, Leiv vui mừng vì Therian không nghĩ rằng cô đang lừa gạt ông.
"Rất nhiều chi tiết Người nói về Ka của Người và sự gắn kết tương tự với những gì con rồng nói với con, mọi thứ đang dẫn rõ hơn rồi. Điều đó giải thích cho những gì con đã thấy và nghe. Bất quá, vẫn có một chỗ con không hiểu."
"Chỗ nào?" Therian hỏi.
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con không gắn kết với animal của con trong thời gian quy định?" Leiv hỏi khẽ, không chắc rằng liệu mình có muốn nghe câu trả lời không.
"Chúng ta không thể tác động đến pháp thuật linh hồn. Một khi tới độ tuổi nhất định, nếu chúng ta không thực hiện gắn kết thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cả linh hồn của người chủ lẫn animal sẽ héo mòn dần và cả hai sẽ chết. Sợi dây liên kết giữa hai người với nhau từ khi mới sinh ra sẽ bị đứt và cả hai sẽ mất sự liên kết đó." Therian trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Leiv, ông rốt cuộc cũng nhận ra vấn đề thực sự cô đang đề cập đến.
"Leiv, ta nghĩ chúng ta nên đi tìm con rồng của con. Những câu con kể với ta đều được nói bằng tiếng Latin." Therian lấy ra một cây bút lông ngỗng và giấy da, viết xuống những câu con rồng đã nói với cô. "Được rồi, nếu con có thể hiểu thì nó nói rằng 'Tôi là linh hồn của bạn và bạn là linh hồn của tôi, chúng ta đã gắn kết với nhau từ khi mới được sinh ra, kể từ khi họ dẫn chúng ta tới dưới ánh trăng để thực hiện nghi thức.'"
Leiv đứng đó, hoàn toàn bị sốc vì bản dịch. Làm thế nào mà họ đã được gắn kết với nhau từ khi mới được sinh ra? Nó có liên quan gì tới tấm vải cha cô giấu không? Cô cần vài câu trả lời thực sự và chỉ có một cách để cô tìm được chúng.
Cô phải đi tìm con rồng của cô.
Giọng Therian tràn ngập hoảng sợ khi ông nói, "Vậy, nếu chúng ta đoán đúng thì con không còn nhiều thời gian nữa. Những cơn đau mới bắt đầu hôm nay, ngày sinh nhật của con. Có lẽ đó là điềm báo thời gian liên kết với con rồng đang rút ngắn lại."
"Chỉ là," Leiv ngập ngừng, vẫn còn bối rối về cái tình trạng rối rắm mới của mình, "Chỉ là con chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, và tại sao chúng lại xảy ra với con. Nếu con rồng đang chờ con tìm nó, vậy tại sao không ai thấy nó? Đức Vua vẫn luôn ra lệnh cho cha con truy lùng những thứ vô lý này và họ không tìm thấy con rồng nào hết, rồi bây giờ, con lại được hy vọng sẽ tìm thấy một."
Tâm trạng Therian chùng xuống khi nghe Leiv nhắc tới Đức Vua. "Leiv, Đức Vua không còn làm căng việc này như trước nữa. Khi ta mới đến đây, Đức Vua hỏi ta có cách nào để xác định vị trí linh hồn của những con rồng thất lạc không. Ban đầu, ta tưởng Ngài ấy điên rồi, hoặc chí ít là Ngài đang bị bệnh. Nhưng ta nhanh chóng đánh mất ý nghĩ đó khi cha con kể cho ta nghe những câu chuyện về chiến tranh rồng và viễn cảnh của nó."
Leiv lập tức ngồi thẳng lưng lên khi Therian bắt đầu nói về cuộc chiến. "Ba chưa bao giờ đề cập tới cuộc chiến này cả, đó là thời gian vợ ông ấy mất. Mỗi lần con cố hỏi ông về nó, ông đều lảng tránh và đổi chủ đề."
"Đó là một lý do, nhưng có lẽ còn có một lý do khác mà ông ấy chọn để cho con không biết gì về nó (cuộc chiến)." Therian hít một hơi, tiếp tục câu chuyện, "những con rồng đã từng tự do lang thang khắp vùng đất này, nhưng Nhà Vua lại muốn sử dụng sức mạnh của chúng cho riêng mình." Therian tự động im bặt khi nghe tiếng bước chân tiến tới, quay lại nhìn phía sau lưng Leiv. Nhưng đó chỉ là tiếng bước chân của các pháp sư ngang qua phòng thực hành.
Leiv nhìn Therian, "Con hứa sẽ không kể chuyện này cho bất cứ ai có thể làm hại Người." Cô đảm bảo với ông.
Therian cười nhẹ đáp lại Leiv, mặc dù nó vẫn còn giấu một chút thận trọng trong đó. "Ta chắc rằng con sẽ không làm như thế, nhưng con và ta nên biết rằng những gì ta đang nói với con là phạm phải tội phản nghịch đấy." Leiv gật đầu với Therian rồi mỉm cười, thúc giục ông nói tiếp.
Therian tiếp tục, "Nhà Vua ra lệnh cho người của mình đi săn lùng những con rồng, nhưng họ chỉ có thể bắt những con rồng cái. Những con rồng khác khó bắt hơn vì chúng có kỵ sĩ điều khiển chúng, hướng dẫn chúng phải đi đâu."
Leiv giật mình. "Kỵ sĩ? Những con rồng có kỵ sĩ cưỡi trên lưng chúng? Bây giờ họ đang ở đâu? Người có nghĩ họ sẽ giúp con không?"
"Từ từ đã Leiv, con dường như có sở thích cắt lời ta. Hãy để ta kể xong câu chuyện cha con đã kể cho con nghe nào."
Leiv gật nhẹ, xấu hổ vì hành động chen ngang của mình.
"Nhà Vua nghĩ rằng việc bắt những con rồng sẽ dễ dàng hơn nếu họ bắt được các kỵ sĩ và sử dụng họ như những con mồi. Nhà Vua yêu cầu cha con bắt giữ họ và đưa họ về lâu đài."
Leiv trợn tròn mắt kinh hoàng, nhưng Therian chỉ lắc đầu, "Cha con đã từ chối, ông không muốn phải bỏ tù những người vô tội. Đức Vua rất tức giận, coi đó là một hành động xấc láo và đã bỏ tù ông trong suốt những ngày chiến tranh nổ ra."
"Đức... Vua đã làm thế?" Leiv quay đầu đi. "Sao ông ấy có thể làm như thế chứ?"
Therian cũng sẽ không tin việc này là sự thật nếu những lời này không phải đến từ miệng Eli. Đức Vua là một người đàn ông độc ác, nhưng bỏ tù chính người của ông ta thì quả thật vô cùng tàn nhẫn. "Ông ta đã thuê một nhóm tội phạm theo dấu những kỵ sĩ và bắt họ đến lâu đài. Chỉ sau 14 ngày, ông ta đã có một tá kỵ sĩ được đưa đến chỗ ông ta."
"Nhà Vua quá độc ác." Leiv lẩm bẩm.
"Đúng tròn một tháng, Nhà Vua đã có hơn ba mươi kỵ sĩ. Khi các kỵ sĩ bị bắt, rồng của họ cũng đi theo vì lo lắng cho an toàn của người bạn mình. Tất cả bị giam đâu đó dưới lâu đài và bị canh giữ bởi các pháp sư ngăn chúng không thể thoát ra. Cho đến lúc này, bọn người săn kỵ sĩ nói báo cáo với Nhà Vua rằng chúng không tìm thấy con rồng hay kỵ sĩ nào nữa."
"Ông ta định làm gì với các kỵ sĩ đó," Leiv chế giễu, "giết ư?"
Therian trả lời trong im lặng.
"KHÔNG ĐỜI NÀO!" Leiv gào lên. "Tại sao ông ta có thể giết người của chính mình chỉ để nâng cao quyền lực mình chứ?"
"Nhà Vua là một người thèm khát sức mạnh và không bao giờ quan tâm ai là người bị ông ta đẩy đi, chỉ cần ông ta muốn là được."
"Đẩy nghe có vẻ nhẹ nhàng quá đi," Leiv lắc đầu ghê tởm. "Vậy ông ta chính xác đã làm gì với họ?"
Người Pháp sư quay đầu đi chỗ khác, "Ta không nghĩ con muốn nghe việc này đâu."
"Con đủ lớn để biết rồi." Leiv đơn giản trả lời.
Therian thở dài tiếp tục, "Ông ta bắt họ đứng thành hàng dựa vào bức tường, còn người của ông ta thì đứng ở phía đối diện với cung tên," Therian nhắm mắt lại và bóp sống mũi, cảm thấy đầu nhức nhức, "rồi Nhà Vua ra lệnh cho các cung thủ bắn tên vào ngực họ."
"Loại sức mạnh gì ông ta có thể kiếm được từ việc này cơ chứ?" Leiv nghi hoặc hỏi.
"Ông ta nghĩ rằng ông ta có thể khai thác được sức mạnh của các con rồng, ông ta muốn có những gì các kỵ sĩ có được, và hoàn toàn kiểm soát lũ rồng."
"Ông ta rõ ràng là không thể."
Therian gật đầu. Nở một nụ cười hài lòng, "Ông ta đã mắc phải một sai lầm lớn khi giết các kỵ sĩ rồng, ông ta hoàn toàn không biết gì về sự gắn kết linh hồn giữa bọn họ."
Leiv nhìn ông ngạc nhiên, nhớ lại những gì ông đã nói với cô trước đó về những linh hồn được gắn kết. Cô chợt nhận ra một điều, "Vậy các con rồng cũng chết theo các kỵ sĩ, đúng không ạ?"
Therian gật đầu, "Ngay khi Nhà Vua giết các kỵ sĩ, những con rồng tự động bốc cháy, cơ thể cháy tan rã ra."
"Có phải đó là lý do tại sao Nhà Vua luôn ra lệnh cho cha con phải tìm kiếm khắp các vùng đất, để có thể tìm thêm rồng cho ông ta?"
"Ta tin là như vậy," Therian đứng dậy và đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài vùng đất xung quanh công hội. "Đó là tất cả câu chuyện cha con đã kể cho ta nghe, mặc dù ta nghi ngờ còn nhiều ẩn dấu khác nữa. Ta nghĩ con nên tìm ông ấy và trực tiếp hỏi ông." Therian quay lại nhìn Leiv, "Ta cũng nghĩ con nên đi tìm con rồng của con càng nhanh càng tốt, Vương Kiếm trẻ tuổi ạ. Ta sẽ giúp con hết sức có thể, nhưng ta cũng không thể bỏ quên trách nhiệm của ta ở nơi này, phòng ngừa ai đó sẽ nghi ngờ nếu ta biến mất."
Leiv đẩy ghế ra sau đứng dậy, bước về phía cửa chính, không quên hỏi Therian câu cuối cùng trước khi rời đi, "Tại sao người lại tin vào những điều con nói, Lord Therian?"
Không chút do dự, Therian trả lời "Bởi vì ta tin tưởng con. Cũng như ta tin tưởng cha con." Therian vòng qua bàn, đối diện với Leiv. "So với Nhà Vua, ta tin tưởng vào cha con nhiều hơn con nghĩ đấy."
"Cảm ơn Người." Đó là điều duy nhất cô có thể nói với ông lúc này. Leiv quay bước ra khỏi công hội, chìm dần vào màn đêm lạnh lẽo.
Quá nhiều thứ ập đến với cô trong ngày sinh nhật này khiến cô cảm tưởng chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc vậy. Leiv đi xuống con đường dẫn thẳng đến nhà cô. Đột nhiên, một bóng đen sượt qua bên trái cô. Leiv mỉm cười, lắng nghe bất cứ âm thanh nào vang lên trong màn đêm. Không có thứ gì xuất hiện, Leiv tiếp tục rảo bước về nhà, vẫn cẩn thận phòng ngừa thứ đang ẩn mình.
Một tiếng động khác phát ra từ con hẻm bên phải Leiv, nơi bóng đen lướt qua. "Mặc kệ ngươi là ai, hãy xuất hiện đi." Leiv đặt tay lên vị trí con dao găm, chuẩn bị cho bất cứ thứ gì có thể nhảy ra. Một tiếng động khác to hơn vang lên đằng sau lưng cô, Leiv chụp lấy con dao và quay lại chuẩn bị tấn công. Khi Leiv đang lao tới với con dao của mình, một bàn tay chộp tới dừng cô lại.
"Ồ, luôn luôn chuẩn bị chiến đấu mọi lúc mọi nơi hửm?" một giọng nam quen thuộc vang lên.
"Talen?" Leiv hỏi.
Anh ta thả tay cô ra, "Như cô yêu cầu, quý cô của tôi."
Talen cao hơn cô hơn một cái đầu, cơ bắp rắn chắc chảy dọc vai anh xuống hai tay. Trông anh như một hình tượng hoàn hảo của thần, khuôn mặt như được tạc tượng một cách hoàn hảo. Tất cả cô gái trong thị trấn đều muốn có anh, không chỉ bởi vì vẻ đẹp của anh, mà còn vì thân phận của anh nữa. Kể từ khi em trai biến mất, Talen được phong lên làm thái tử của Orakrest. Hai người họ lớn lên cùng với nhau. Mỗi khi cha cô dạy kiếm thuật cho hoàng tử, cô cũng sẽ luôn ở đó với ông.
Song, Talen luôn có vẻ rất bí ẩn, không bao giờ giao tiếp với cô nhiều. Cô rất hiếm khi thấy anh lúc nhỏ. Anh luôn ở lì trong phòng, giết thời gian bằng cách sai khiến người xung quanh.
Leiv lập tức cúi chào và nói, "Điện Hạ."
Talen đảo mắt nhìn cô, "Từ khi nào em trở nên lễ phép với ta thế?"
"Ờ, có lẽ thần nên bắt đầu từ bây giờ."
Talen đảo mắt lần nữa, "Tùy em thôi."
"Như Người muốn," Leiv cười, "thưa Điện Hạ." Cô luôn thích đùa cợt anh. "Tại sao Người lại lang thang trên đường vào đêm tối thế này?" Leiv hỏi anh.
"Giống như em thôi."
"Người là hoàng tử, cuộc sống của Người chẳng phải cũng sẽ quý giá hơn thần một chút ư?"
Talen tiến gần lại Leiv, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Không hề." Talen vén một lọn tóc lên tai cô, "Ta nghĩ cuộc sống của em cũng giống như ta thôi."
Trái tim Leiv khó khăn đập thình thịch trong lồng ngực, cô nghĩ đó là do vấn đề của con rồng cô gây ra, nhưng cô biết, đó là do cô đang lo sợ. Cô đã biết Talen từ khi còn nhỏ cho tới bây giờ, vậy tại sao bây giờ trái tim cô lại đập nhanh như vậy? Đó là tại vì anh ta nhìn thật... kỳ quặc. Có cái gì đó không đúng ở đây.
Talen cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, "Trông em thật đáng yêu khi suy nghĩ." Talen nói khi vén một sợi tóc mình qua sau tai.
Tóc anh có màu đặc biệt nhất mà cô từng nhìn thấy. Lúc còn nhỏ, tóc anh màu vàng tro và có một vài sợi màu bạc nổi bật trên nó. Nhưng bây giờ, tóc anh đã chuyển hoàn toàn sang màu bạc, điều này chỉ mới xảy ra vài năm trước. Cô nghe người ta nói rằng anh đã từng bị nhốt cách ly trong lâu đài bởi vì anh bị ốm. Rồi sau đó, anh bỗng xuất hiện với mái tóc toàn màu bạc dài xêm vai. Đôi mắt màu xanh lá lúc trước sẫm lại, chuyển thành một màu đen lạ thường. Leiv nghĩ nó thật kỳ quặc, nhưng chưa bao giờ nói thẳng ra.
Leiv chuyển chân, không thể giữ người đứng vững, "Gần đây thần gặp phải quá nhiều chuyện khó hiểu, nếu không phiền Điện Hạ, thần xin phép đi về." Leiv cố gắng thoát ra, nhưng bị chặn lại bởi một bàn tay đặt lên vai.
Giọng anh trầm và nghe có vẻ lạnh lùng, "Đừng quay lưng lại với ta, quý cô của ta." Talen phun ra từng chữ, "em không biết ai có thể ở sau mình đâu." Vai Leiv bùng lên đau đớn khi nhiệt nóng truyền qua làn da cô. Leiv đẩy tay anh ra và quay lại. Lòng bàn tay Talen đang phập phồng một ngọn lửa, anh ta mỉm cười tắt nó đi.
"Sao Người dám sử dụng pháp thuật lửa với thần!" Leiv hét lên.
"Ồ, ta xin lỗi, quý cô của ta. Ta không cố ý làm đau em đâu." Làn môi mỏng nở một nụ cười tinh nghịch.
Leiv lườm chằm chằm Talen như muốn xoáy thủng người anh. Cô không hiểu anh ta bị gì. Anh trông quá lạnh lùng và vô cảm, hoàn toàn trái ngược với những lời khách sáo của anh trước đó. Talen cuối cùng cũng hạ tay anh xuống, Leiv chậm rãi quay đi và tiến thẳng về nhà. Thỉnh thoảng cô quay lại để đảm bảo Talen không đi theo cô. Không nhận thấy sự tồn tại của anh nữa, cô bắt đầu chạy thật nhanh.
Leiv rốt cuộc cũng về tới nhà, đóng sầm cửa lại, thả người tụt xuống sàn. Cha cô không ở nhà, điều đó có nghĩ là cha cô vẫn đang lảng tránh cô và quyết định sẽ ngủ ở lâu đài tối nay. Leiv hít vào một hơi, chậm rãi đứng lên. Các cơ của cô đều đau nhừ sau cả ngày mệt mỏi này, bây giờ, cô chỉ muốn lăn ra giường và ngủ một giấc thật sâu.
Ngày mai, cô sẽ lên đường đi tìm con rồng của mình.
Tác giả :
Gem Higa