Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
Chương 61
Ánh mắt xung quanh quá nóng bỏng, dù Lâm Tiếu đã từng đi thảm đỏ mấy lần rồi, nhưng đi lên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, mỗi một bước đi vẫn cảm thấy rất khó khăn.
Ánh đèn trên sân khấu vốn là thuộc về Trịnh Lãng Yến, nhưng lúc cô đến gần trong phạm vi của anh, những ánh đèn đó thuộc về cô.
Ánh mắt Trịnh Lãng Yến sáng rực, nhìn Lâm Tiếu một đường đi tới, khi cô sắp bước lên sân khấu, anh vươn tay ra kéo một chút. Lâm Tiếu mượn lực của anh để đi lên, cô không thể đứng vững, bởi vì Trịnh Lãng Yến dùng lực có hơi quá, cô thoáng nghiêng về phía trước một chút, rất nhanh eo của cô đã bị Trịnh Lãng Yến ôm lấy.
Khuôn mặt, gò má của Lâm Tiếu nóng lên, ngẩng đầu liền thấy ý cười trên môi anh.
Anh xoay người sang chỗ khác, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhắm ngay microphone, âm thanh trầm thấp, hùng hậu mang theo vui vẻ, thoáng chốc truyền đến khắp sảnh yến hội: "Dù sao, bạn gái tôi còn đang ở đây, mà tôi lại khiêu vũ cùng những người khác, đối với cô ấy mà nói thì thật sự không công bằng. "
Bởi vì kinh ngạc mà con ngươi Lâm Tiếu trợn to, tay chống trước lồng ngực anh, tay Trịnh Lãng Yến ôm càng chặt hơn, quay đầu, vẻ mặt kiêu ngạo cùng đắc ý, giống như chú chó lớn tranh công, nhìn cô.
Phía dưới, mọi người nghị luận xôn xao, bởi vì Trịnh Lãng Yến không hề báo hiệu trước, đột nhiên thổ lộ, nói rõ lập trường, toàn trường lập tức sôi trào. Trì Mễ nhìn người đàn ông trên sân khấu, khuôn mặt hăng hái lại tuấn dật, bưng ly rượu đỏ trên tay, quơ quơ, khóe môi nhếch lên, đột nhiên cười trào phúng.
Bên cạnh, người quen hỏi cô: "Mễ Mễ, tôi rất mong cô có thể tới nên thử gửi thư mời, không nghĩ tới cô thật sự sẽ đến....
Trì Mễ nghiêng đầu, thoáng nở nụ cười, nói: "Vì cái gì? Tôi cảm thấy đến xem một chút cũng rất tốt, dù sao thì hợp đồng sắp hết hạn rồi, nếu muốn đến Tinh Liên ăn máng khác, thì cũng không phải là không có khả năng. "
Người nọ lập tức vừa mừng vừa sợ: "Thật sự như vậy sao?"
Trì Mễ cười nhạo một tiếng, nhìn thiếu nữ trên sân khấu, gò má bởi vì thẹn thùng mà đỏ mặt, thanh âm lí nhí: "Đương nhiên là - giả. "
"..Mễ Mễ, cô tổng như vậy, quá trát lòng ta.
Từ Y Y ở một bên, nhìn người trên đài, nghĩ đến người đàn ông vừa mới trầm thấp hùng hậu, giống như đang ám hiệu với cô ta, hiện tại tất cả đều biến thành trò hề. Cô ta đột nhiên biến thành trò cười. Trở thành kẻ làm nền cho người khác.
Tay Từ Y Y gắt gao nắm chặt, móng tay vừa mới sơn, hơi dài, đâm vào lòng bàn tay đau nhức, nhưng cô ta lại không cảm thấy gì.
Người đại diện lần nữa nhắc nhở cô ta, chờ đến khi vũ hội kết thúc, cùng với vòng rút thưởng đặc biệt thì sẽ đến phần biểu diễn của cô ta, sắc mặt Từ Y Y vô cùng khó coi, trực tiếp vung tay rời đi.
Người đại diện lo lắng đuổi theo, đi phía sau Từ Y Y, hỏi thăm xem cô đi làm gì.Từ Y Y phút chốc dừng bước, hít một hơi thật sâu, mang theo tức giận, gầm nhẹ: " Đi vệ sinh, cô cũng muốn đi theo sao! "
Người đại diện kinh sợ mà sững sờ ở tại chỗ, đưa mắt nhìn thân ảnh thướt tha mang theo tức giận đi hướng toilet.
Vứt bỏ người đại diện, ở trong buồng vệ sinh Từ Y Y phát tiết tâm tình cả buổi, sau đó trang điểm lại.
Cô ta nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của chính mình trong gương, trong lòng tức giận thật lâu chưa tiêu tan.
Lâm Tiếu, cô không xứng. Cô dựa vào cái gì? Cô có, Từ Y Y cô cũng có, thậm chí còn có thể làm tốt hơn.
Ngoại trừ thủ đoạn đùa nghịch bán dứng thân thể, Lâm Tiếu còn có tư cách gì để được bên Trịnh Lãng Yến?
Trong phòng khách ánh đèn tràn ngập các loại màu sắc, âm thanh hoan hô của người ở bên trong, Trịnh Lãng Yến nắm Lâm Tiếu đi đến chính giữa đại sảnh, tất cả ánh sáng hội tụ vào trung tâm sảnh tiệc.
Ánh đèn hạ xuống, đôi mắt nam nhân rực rỡ như có hồn. Anh vô cùng thân sĩ duỗi một tay hướng Lâm Tiếu, khóe môi mỉm cười, thanh âm trầm thấp, chậm rãi nói bên tai cô: "Tiểu Tiếu, em có nguyện ý nhảy cùng anh một khúc không? "
Người chủ trì tiệc tối ở một bên ồn ào nói, ánh mắt Lâm Tiếu bị anh hấp dẫn, tay vô thức nhẹ nhàng thả đặt lên, gật đầu.
m nhạc du dương vang lên, ánh đèn đại sảnh trong nháy mắt trở nên nhu hòa lại mập mờ, chiếu vào hai người ở trung tâm sảnh tiệc, khóe môi Trịnh Lãng Yến nhẹ câu, một tay nắm eo Lâm Tiếu, một tay nâng tay của cô, mang cô từng bước khiêu vũ. Bản thân Lâm Tiếu đã từng học vũ đạo chuyên nghiệp, theo bản năng ưỡn ngực uốn lưng, cái cổ thon dài lộ ra, bên hông đường cong bị Trịnh Lãng Yến che một nửa, một nửa khác hết sức nhỏ nhắn, linh động, lộ ra càng thêm động lòng người.
Trịnh Lãng Yến đem cô ôm càng chặt hơn, lồng ngực hầu như muốn dán chặt vào cô.
Ánh sáng theo tiết tấu biến hóa liên tục, đã đến giữa đoạn, ánh sáng thoáng tối một ít, sau đó thay đổi dần, sáng ngời, rồi lại tối. Khí tức của Trịnh Lãng Yến xen lẫn tươi mát với lạnh thấu xương, hơi thở rơi vào bên tai Lâm Tiếu.
Anh có chút trừng mắt, rõ ràng có thể thấy được hình dáng Lâm Tiếu lưng gầy nhỏ ở phía sau.
Trịnh Lãng Yến nuốt nước bọt, yết hầu chuyến động lên xuống. Tiếp theo, môi mỏng khẽ mở, thanh âm trầm thấp đều rơi vào tai Lâm Tiếu, cùng với âm nhạc, càng làm người ta sa vào."Tiếu Tiếu, anh nhớ hồi còn ở trường cấp 3, trong hôn lễ của dì Lâm, anh cũng muốn mời em khiêu vũ, em lúc ấy đã từ chối anh. Em có còn nhớ hay không?"
Thanh âm trầm thấp nặng nề, mang theo ý lên án rất nhỏ, ở giữa một đám thanh âm lại đặc biệt có độ tin cậy.
Bên tai ngứa ngứa khiến cô không cách nào bỏ qua, Lâm Tiếu nhịn không được mà nghiêng nghiêng đầu trốn xa, cánh tay bên hông lập tức bá đạo lại mang chút ít uy hiếp mà ôm lại càng chặt. Lâm Tiếu đỏ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Trịnh Lãng Yến, tay anh ôm lỏng ra một chút, em sợ dẫm lên anh. "
"Ồ anh không sợ. " m thanh lọt vào bên tai mang theo vui vẻ cùng trêu chọc, anh sát lại gần hơn, "Tiếu Tiếu, em từ chối anh, về sau, mỗi một lần đều phải đền bù cho anh mới được. "
Tay Lâm Tiếu đặt ở bờ vai rộng của người đàn ông, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn, người đàn ông có đôi mắt tĩnh mịch, chăm chú nhìn cô.
Cô đương nhiên còn nhớ rõ. Lúc trước, nói thật nếu cô một chút cũng không động tâm là giả. Nhưng mà thực sự quá thẹn thùng, hơn nữa từ nhỏ đã được dạy bảo cẩn thận rằng không thể yêu sớm, vì vậy mỗi khi tới gần anh thì cô giống đang như là ở gần vật nguy hiểm vậy.
Bởi vì nắm không chắc, cho nên đành phải rời đi.
Theo âm nhạc, động tác hai người ăn ý vô cùng, ngày cả góc độ của thân thể, một cứng một mềm, đều phù hợp vô cùng.
Trịnh Lãng Yến cười vui vẻ, cảm giác không tệ, trình độ cân đối của tay chân cũng rất tốt. Lâm Tiếu chợt nhớ tới Trịnh Lãng Yến lúc còn ở trường cấp 3, vô cùng ấu trĩ, anh nói muốn đi học âm nhạc, nói tương lai sẽ vì cô mà sáng tác bài hát.
Bây giờ nhìn anh, giống như chưa bao giờ rời xa.
Cô giống như người xuyên qua thời gian, đến nơi này, thấy được bộ dáng của mình sau khi trưởng thành.
m nhạc tiến đến cao trào, âm thanh đàn vi-ô-lông đột nhiên vút lên, Lâm Tiếu thực hiện vô cùng xinh đẹp, vòng eo mềm mại nhẹ nhàng, lộ ra phần eo trắng nõn bị Trịnh Lãng Yến nâng vững vàng nâng lên. Bàn tay của anh mang theo nhiệt độ cùng có chút va chạm, ủi nóng làn da của cô.
Lâm Tiếu chỉ cảm thấy thân thể như là bị anh ném vào Hỏa Tinh, từ chỗ anh đụng chạm, một đường lửa nóng lan tràn đến ngực.
Vô cùng nóng bức.
Trong đám người lập tức vang lên tiếng hoan hô.
Lâm Tiếu lưu loát đứng dậy, tựa vào trong ngực Trịnh Lãng Yến.
Anh lập tức ôm cô. Mang theo dục vọng mãnh liệt, thở gấp vào bên tai Lâm Tiếu
Vừa mới nhìn thấy Lâm Tiếu giống như là muốn thuận theo ý của anh mà nằm ở trong lòng ngực của anh, mắt của cô lấp lánh ánh sáng, quyến rũ, khiến cho tất cả dây cung thần kinh trong đầu Trịnh Lãng Yến kêu gào kéo căng như muốn đứt.
Tay của anh như có ý thức mà vuốt ve làn da của Lâm Tiếu, môi mỏng dán vào vành tai của cô, thở hổn hển hai cái, dưới ngọn đèn đang mờ xuống, mở miệng nói."Lúc trước Tôn Tâm tới tìm anh, nói anh nên khiêm tốn một chút, không nên tiết lộ mối quan hệ của chúng ta hay khoe khoang quá mức. Sợ ảnh hưởng đến em. "
Anh rõ ràng giống như đang tranh công, nói: "Em xem, anh đều nhịn được. "
Lâm Tiếu chỉ nghe điểm này thôi, hầu như lập tức có thể não bổ ra hai người đã nói mấy thứ gì rồi.
.Chỉ có điều, Trịnh Lãng Yến hình như trước sau như một đối với hành vi của chính bản thân cô có cái hiểu lầm gì rồi. Khi đang nói chuyện, đầu ngón tay của anh còn nghịch ngợm, nịnh nọt chọc chọc ở phía trên làn da bị hở ở bên hông Lâm Tiếu một chút.
Trong nháy mắt, Lâm Tiếu cảm thấy, nếu như sau lưng Trịnh Lãng Yến thật sự có một cái đuôi, chỉ sợ thật sự có thể giống như chú chó lớn, vui sướng, điên cuồng vung vẩy đuôi nịnh nọt, sau khi cắn hỏng đồ dùng trong nhà mà chủ nhân mới mua về.
Ánh mắt chung quanh, âm thanh bàn tán cùng với bình luận càng ngày càng nhiều thêm, vì đèn flash, Lâm Tiếu nhẫn nhịn không để ý tới anh làm càn, cố gắng đem lực chú ý đặt ở lên âm nhạc cùng bước nhảy, nhưng má cô lại đỏ bừng.
Một khúc hoàn thành, hai người ăn ý phối hợp làm một cái tư thế kết thúc hoàn mỹ.
Trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều.
Lâm Tiếu lễ phép cúi đầu, vừa mới chuẩn bị buông ra, tay lại bị Trịnh Lãng Yến nắm chặt lấy. Cô lại lần nữa đụng vào lồng ngực Trịnh Lãng Yến, cô trợn tròng mắt, khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn sang.
Nam nhân âu phục phẳng phiu, lồng ngực có chút phập phồng. Anh nhíu mày, mang theo tính trẻ con, làm nũng đáng thương, nói:
"Tiếu Tiếu, hôm nay là sinh nhật của anh, em cứ như vậy bỏ lại anh một mình sao? "
Lâm Tiếu: ".."
Đại ca à, cả cái đại sảnh nhét cũng không nhét đầy người được này là chuyên môn đến bồi anh đấy. Cô có chút bất đắc dĩ đứng ở trong lòng ngực của anh, mềm giọng hứa hẹn: "Tiết mục kế tiếp đều là chuẩn bị cho anh, em cũng không giúp được việc gì, em ngồi xem ở ngay phía dưới kia, em không đi đâu."
Trịnh Lãng Yến cũng không thả người ta, nhéo lông mày bướng bỉnh nói: "Không được, em ở đây cùng anh. "
Lâm Tiếu có chút ngẫm nghĩ: "Thế nhưng là, em có thể cùng anh làm cái gì đây? Cái gì cũng không cần làm. " Trịnh Lãng Yến thực hiện được, cười từ trong đôi mắt tĩnh mịch nhìn xuống, anh kéo Lâm Tiếu về phía trước, "Em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh là tốt rồi. "
Lâm Tiếu: "...
Kết quả, bánh sinh nhật đều là anh cầm lấy tay Lâm Tiếu cắt miếng thứ nhất.
Cái bộ dáng nhìn rất nghiêm túc kia, thật giống như vết cắt này chính là giống như cả hai bọn họ cắt bánh kết hôn.
Sau đó, Chu Ngải Lâm như thế trêu chọc Lâm Tiếu. Lâm Tiếu nghĩ đến tất cả sự việc ngày đó, đỏ mặt vùi vào bên trong gối ôm.
Trong phòng nghỉ.
Tôn Tâm nghiêm túc nhíu lông mày xem báo chí, phê bình, cô dừng lại, cũng thuận tiện không hề cố kỵ mà dừng phê bình của Trịnh Lãng Yến lại. Tiệc sinh nhật cùng tiệc khiêu vũ hoan đều là thứ nhất không nói, trực tiếp bá đạo công bố thân phận, tuyên bố chủ quyền cũng không nói, thế nhưng là, tay cầm tay cắt bánh ngọt, trực tiếp bá đạo hôn môi, thậm chí khi yến hội chấm dứt, sợ giày cao gót của Lâm Tiếu đi cả đêm quá mệt mỏi, tổng giám đốc Trịnh trực tiếp đem người ôm công chúa lên và tiến vào thang máy chuyên dụng của chính mình.
Tôn Tâm nhìn xem hình ảnh hot search ở trên mạng, trên trán nổi đày gân xanh."Anh ấy như thế nào lại không hề lên tiếng một chút? Dứt khoát nói anh ấy mở công ty này cũng là vì cô thì được rồi.. "
Ánh mắt Tôn Tâm tiếp tục tập trung trên tin tức giải trí của trang web, tay di chuyển xuống đều đang run rẩy.
Tức giận đến muốn cười.
"Ah, tôi nói sai. Anh không phải là không muốn, anh là điều kiện hạn chế nên không thể kiêu căng hơn. Cái sân khấu này quá nhỏ, còn chưa đủ cho anh thể hiện đúng không."
Đều là nói nhảm, lại ngoài ý muốn mang theo một loại phong cách của tiết mục ngắn.Tương phản quá lớn, Lâm Tiếu nghe xong đều cảm thấy buồn cười. Có thể là ý nói gần nói xa ý, đều cảm giác nhịn không được biến thành hình ảnh đang hiển hiện ở trong óc cô.
Nghĩ đến cả ngày hôm qua, Lâm Tiếu chỉ hận rằng không được đưa tay lên che mặt, cảm giác mình căn bản là không thể nào giải thích được, xấu hổ vô cùng, đầu rũ xuống thấp hơn.
Trải qua lúc này đây, lớn nhỏ trong Tinh Liên không có ai không biết Lâm Tiếu.
Cô cũng không dám không kiêng nể gì cả mà ra vào Tinh Liên. Chắc chắn sẽ có người cô không nhớ mặt, không gọi nổi tên cùng cô bắt chuyện, nói bóng nói gió hỏi một ít lời nói kỳ quái, hoặc là ý đồ rõ ràng mà muốn cùng cô nhanh chóng tạo quan hệ thật tốt, cũng không phải vì bản thân cô.
Vừa vặn tiến vào một thời kỳ có thể bắt chuyện với nhóm nhỏ, Lâm Tiếu dứt khoát đều tránh đi, áp lực còn có thể nhỏ hơn một chút.
Trịnh Lãng Yến cũng không cam tâm tình nguyện.
Lâm Tiếu không đến công ty, anh cũng rất bận rộn, cũng không có lý do ấu trĩ như vậy mà suốt ngày trốn việc đi quấy rối cô. Suy tư kỹ lưỡng vài ngày, Trịnh Lãng Yến bực bội mà ở văn phòng quay bút, nhìn xem bên kia vắng vẻ "Lâm Tiếu một mình" Cùng với việc cô ngẫu nhiên sẽ dùng phòng nghỉ, một cái ý tưởng can đảm hiển hiện trong đầu.
Trong phòng nghỉ, hương vị cô lưu lại cũng triệt để bay đi.
Cái ý tưởng này nhanh chóng được phác họa rồi bành trướng ra, Trịnh Lãng Yến lục lọi cái gối mới đổi trong phòng nghỉ, con mắt híp híp, quyết định bắt đầu thay đổi hành động. Rốt cục, dưới sự dày vò là đang cày chính sự dài đến ba ngày mà không được gặp mặt, Trịnh Lãng Yến giữa buổi trưa đi đoàn làm phim tìm Lâm Tiếu.
Trong xe bảo mẫu rộng rãi thoải mái dễ chịu, Lâm Tiếu ở một bên nghiêm túc học thuộc lời kịch.
Đối diện đôi mắt Trịnh Lãng Yến nhìn chằm chằm - trông mong mà nhìn cô, khát vọng có thể phân đi lực chú ý của cô, sau khi thất bại, ánh mắt cùng thần sắc trở nên u oán mà ủy khuất đứng lên.
Anh trầm mặt, đưa tay đè lại tay Lâm Tiếu chuẩn bị lật kịch bản. Buồn buồn gọi cô: "Tiếu Tiếu.
Lâm Tiếu hiểu lầm ý đồ của anh, liếc nhìn anh một cái, giống như là tới gần trường thi học sinh cấp 3, cùng anh thương lượng: "Chỉ cố tiếp hai đoạn nữa là em sẽ nghỉ ngơi.
Trịnh Lãng Yến cọ cọ, ngồi vào bên người cô, từ bên cạnh người ôm cô, ở bên tai cô nặng nề mà nói nhỏ: "Chúng ta đã lâu như vậy không được gặp nhau. Như vậy thì sẽ không phiền phức.
Điểm ấy Lâm Tiếu cũng đồng ý, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Đành phải an ủi Trịnh Lãng Yến: "Đợi hết thời gian rộn này thì tốt rồi. "
"Không tốt. " Trịnh Lãng Yến chỉ là thanh âm bình tĩnh hừ hừ, chôn ở cần cổ Lâm Tiếu buồn buồn làm nũng, "Anh nghẹn sắp điên rồi. "
Lâm Tiếu bị anh cọ, rụt cổ một cái, thanh âm bình tĩnh nhắc nhở anh: "Trịnh Lãng Yến, không nên làm nũng. "
Khi còn ở trường cấp 3, Trịnh Lãng Yến cũng từng dùng dạng tiếng nói bình tĩnh như vậy đã cảnh cáo cô, không cho phép làm nũng với anh. Trịnh Lãng Yến bị cô nói được sững sờ, theo cái cổ của cô đang lúc ngẩng lên, bất mãn nói: "Anh sao lại làm nũng rồi? Hơn nữa vì cái gì không thể?"
Anh còn muốn ỷ vào sự mềm lòng của Lâm Tiếu, làm cho cô từng bước một mà bằng lòng.
Thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiếu vô cùng chăm chú: "Anh trước kia, cũng nói với em như vậy.
Trịnh Lãng Yến rất nhanh đã nghĩ ra...
Anh cong môi lên, đương nhiên mà nói: "Cái kia không giống." Trong đôi mắt hoa đào của người đàn ông lóe lên nghiêm túc, thanh âm cũng đi theo trầm thấp xuống, "Em làm nũng anh không nhịn được. "
Lâm Tiếu vẫn không thể nào quen lời nói của anh nói ra rất kinh người, đôi má lập tức đỏ lên.
Cô đưa tay, đem kịch bản khép lại, ngẩng đầu xem Trịnh Lãng Yến.
Trong mắt Lâm Tiếu mang theo hơi nước, thoạt nhìn đặc biệt vô tội, ôn nhu, cũng bởi vì ngượng ngùng, giống như bé thỏ con hồng lên. Thanh âm mềm mại lại chăm chú vô cùng.
"Trịnh Lãng Yến, anh làm nũng, em cũng chưa từng nhịn xuống được...
Ánh đèn trên sân khấu vốn là thuộc về Trịnh Lãng Yến, nhưng lúc cô đến gần trong phạm vi của anh, những ánh đèn đó thuộc về cô.
Ánh mắt Trịnh Lãng Yến sáng rực, nhìn Lâm Tiếu một đường đi tới, khi cô sắp bước lên sân khấu, anh vươn tay ra kéo một chút. Lâm Tiếu mượn lực của anh để đi lên, cô không thể đứng vững, bởi vì Trịnh Lãng Yến dùng lực có hơi quá, cô thoáng nghiêng về phía trước một chút, rất nhanh eo của cô đã bị Trịnh Lãng Yến ôm lấy.
Khuôn mặt, gò má của Lâm Tiếu nóng lên, ngẩng đầu liền thấy ý cười trên môi anh.
Anh xoay người sang chỗ khác, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhắm ngay microphone, âm thanh trầm thấp, hùng hậu mang theo vui vẻ, thoáng chốc truyền đến khắp sảnh yến hội: "Dù sao, bạn gái tôi còn đang ở đây, mà tôi lại khiêu vũ cùng những người khác, đối với cô ấy mà nói thì thật sự không công bằng. "
Bởi vì kinh ngạc mà con ngươi Lâm Tiếu trợn to, tay chống trước lồng ngực anh, tay Trịnh Lãng Yến ôm càng chặt hơn, quay đầu, vẻ mặt kiêu ngạo cùng đắc ý, giống như chú chó lớn tranh công, nhìn cô.
Phía dưới, mọi người nghị luận xôn xao, bởi vì Trịnh Lãng Yến không hề báo hiệu trước, đột nhiên thổ lộ, nói rõ lập trường, toàn trường lập tức sôi trào. Trì Mễ nhìn người đàn ông trên sân khấu, khuôn mặt hăng hái lại tuấn dật, bưng ly rượu đỏ trên tay, quơ quơ, khóe môi nhếch lên, đột nhiên cười trào phúng.
Bên cạnh, người quen hỏi cô: "Mễ Mễ, tôi rất mong cô có thể tới nên thử gửi thư mời, không nghĩ tới cô thật sự sẽ đến....
Trì Mễ nghiêng đầu, thoáng nở nụ cười, nói: "Vì cái gì? Tôi cảm thấy đến xem một chút cũng rất tốt, dù sao thì hợp đồng sắp hết hạn rồi, nếu muốn đến Tinh Liên ăn máng khác, thì cũng không phải là không có khả năng. "
Người nọ lập tức vừa mừng vừa sợ: "Thật sự như vậy sao?"
Trì Mễ cười nhạo một tiếng, nhìn thiếu nữ trên sân khấu, gò má bởi vì thẹn thùng mà đỏ mặt, thanh âm lí nhí: "Đương nhiên là - giả. "
"..Mễ Mễ, cô tổng như vậy, quá trát lòng ta.
Từ Y Y ở một bên, nhìn người trên đài, nghĩ đến người đàn ông vừa mới trầm thấp hùng hậu, giống như đang ám hiệu với cô ta, hiện tại tất cả đều biến thành trò hề. Cô ta đột nhiên biến thành trò cười. Trở thành kẻ làm nền cho người khác.
Tay Từ Y Y gắt gao nắm chặt, móng tay vừa mới sơn, hơi dài, đâm vào lòng bàn tay đau nhức, nhưng cô ta lại không cảm thấy gì.
Người đại diện lần nữa nhắc nhở cô ta, chờ đến khi vũ hội kết thúc, cùng với vòng rút thưởng đặc biệt thì sẽ đến phần biểu diễn của cô ta, sắc mặt Từ Y Y vô cùng khó coi, trực tiếp vung tay rời đi.
Người đại diện lo lắng đuổi theo, đi phía sau Từ Y Y, hỏi thăm xem cô đi làm gì.Từ Y Y phút chốc dừng bước, hít một hơi thật sâu, mang theo tức giận, gầm nhẹ: " Đi vệ sinh, cô cũng muốn đi theo sao! "
Người đại diện kinh sợ mà sững sờ ở tại chỗ, đưa mắt nhìn thân ảnh thướt tha mang theo tức giận đi hướng toilet.
Vứt bỏ người đại diện, ở trong buồng vệ sinh Từ Y Y phát tiết tâm tình cả buổi, sau đó trang điểm lại.
Cô ta nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của chính mình trong gương, trong lòng tức giận thật lâu chưa tiêu tan.
Lâm Tiếu, cô không xứng. Cô dựa vào cái gì? Cô có, Từ Y Y cô cũng có, thậm chí còn có thể làm tốt hơn.
Ngoại trừ thủ đoạn đùa nghịch bán dứng thân thể, Lâm Tiếu còn có tư cách gì để được bên Trịnh Lãng Yến?
Trong phòng khách ánh đèn tràn ngập các loại màu sắc, âm thanh hoan hô của người ở bên trong, Trịnh Lãng Yến nắm Lâm Tiếu đi đến chính giữa đại sảnh, tất cả ánh sáng hội tụ vào trung tâm sảnh tiệc.
Ánh đèn hạ xuống, đôi mắt nam nhân rực rỡ như có hồn. Anh vô cùng thân sĩ duỗi một tay hướng Lâm Tiếu, khóe môi mỉm cười, thanh âm trầm thấp, chậm rãi nói bên tai cô: "Tiểu Tiếu, em có nguyện ý nhảy cùng anh một khúc không? "
Người chủ trì tiệc tối ở một bên ồn ào nói, ánh mắt Lâm Tiếu bị anh hấp dẫn, tay vô thức nhẹ nhàng thả đặt lên, gật đầu.
m nhạc du dương vang lên, ánh đèn đại sảnh trong nháy mắt trở nên nhu hòa lại mập mờ, chiếu vào hai người ở trung tâm sảnh tiệc, khóe môi Trịnh Lãng Yến nhẹ câu, một tay nắm eo Lâm Tiếu, một tay nâng tay của cô, mang cô từng bước khiêu vũ. Bản thân Lâm Tiếu đã từng học vũ đạo chuyên nghiệp, theo bản năng ưỡn ngực uốn lưng, cái cổ thon dài lộ ra, bên hông đường cong bị Trịnh Lãng Yến che một nửa, một nửa khác hết sức nhỏ nhắn, linh động, lộ ra càng thêm động lòng người.
Trịnh Lãng Yến đem cô ôm càng chặt hơn, lồng ngực hầu như muốn dán chặt vào cô.
Ánh sáng theo tiết tấu biến hóa liên tục, đã đến giữa đoạn, ánh sáng thoáng tối một ít, sau đó thay đổi dần, sáng ngời, rồi lại tối. Khí tức của Trịnh Lãng Yến xen lẫn tươi mát với lạnh thấu xương, hơi thở rơi vào bên tai Lâm Tiếu.
Anh có chút trừng mắt, rõ ràng có thể thấy được hình dáng Lâm Tiếu lưng gầy nhỏ ở phía sau.
Trịnh Lãng Yến nuốt nước bọt, yết hầu chuyến động lên xuống. Tiếp theo, môi mỏng khẽ mở, thanh âm trầm thấp đều rơi vào tai Lâm Tiếu, cùng với âm nhạc, càng làm người ta sa vào."Tiếu Tiếu, anh nhớ hồi còn ở trường cấp 3, trong hôn lễ của dì Lâm, anh cũng muốn mời em khiêu vũ, em lúc ấy đã từ chối anh. Em có còn nhớ hay không?"
Thanh âm trầm thấp nặng nề, mang theo ý lên án rất nhỏ, ở giữa một đám thanh âm lại đặc biệt có độ tin cậy.
Bên tai ngứa ngứa khiến cô không cách nào bỏ qua, Lâm Tiếu nhịn không được mà nghiêng nghiêng đầu trốn xa, cánh tay bên hông lập tức bá đạo lại mang chút ít uy hiếp mà ôm lại càng chặt. Lâm Tiếu đỏ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Trịnh Lãng Yến, tay anh ôm lỏng ra một chút, em sợ dẫm lên anh. "
"Ồ anh không sợ. " m thanh lọt vào bên tai mang theo vui vẻ cùng trêu chọc, anh sát lại gần hơn, "Tiếu Tiếu, em từ chối anh, về sau, mỗi một lần đều phải đền bù cho anh mới được. "
Tay Lâm Tiếu đặt ở bờ vai rộng của người đàn ông, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn, người đàn ông có đôi mắt tĩnh mịch, chăm chú nhìn cô.
Cô đương nhiên còn nhớ rõ. Lúc trước, nói thật nếu cô một chút cũng không động tâm là giả. Nhưng mà thực sự quá thẹn thùng, hơn nữa từ nhỏ đã được dạy bảo cẩn thận rằng không thể yêu sớm, vì vậy mỗi khi tới gần anh thì cô giống đang như là ở gần vật nguy hiểm vậy.
Bởi vì nắm không chắc, cho nên đành phải rời đi.
Theo âm nhạc, động tác hai người ăn ý vô cùng, ngày cả góc độ của thân thể, một cứng một mềm, đều phù hợp vô cùng.
Trịnh Lãng Yến cười vui vẻ, cảm giác không tệ, trình độ cân đối của tay chân cũng rất tốt. Lâm Tiếu chợt nhớ tới Trịnh Lãng Yến lúc còn ở trường cấp 3, vô cùng ấu trĩ, anh nói muốn đi học âm nhạc, nói tương lai sẽ vì cô mà sáng tác bài hát.
Bây giờ nhìn anh, giống như chưa bao giờ rời xa.
Cô giống như người xuyên qua thời gian, đến nơi này, thấy được bộ dáng của mình sau khi trưởng thành.
m nhạc tiến đến cao trào, âm thanh đàn vi-ô-lông đột nhiên vút lên, Lâm Tiếu thực hiện vô cùng xinh đẹp, vòng eo mềm mại nhẹ nhàng, lộ ra phần eo trắng nõn bị Trịnh Lãng Yến nâng vững vàng nâng lên. Bàn tay của anh mang theo nhiệt độ cùng có chút va chạm, ủi nóng làn da của cô.
Lâm Tiếu chỉ cảm thấy thân thể như là bị anh ném vào Hỏa Tinh, từ chỗ anh đụng chạm, một đường lửa nóng lan tràn đến ngực.
Vô cùng nóng bức.
Trong đám người lập tức vang lên tiếng hoan hô.
Lâm Tiếu lưu loát đứng dậy, tựa vào trong ngực Trịnh Lãng Yến.
Anh lập tức ôm cô. Mang theo dục vọng mãnh liệt, thở gấp vào bên tai Lâm Tiếu
Vừa mới nhìn thấy Lâm Tiếu giống như là muốn thuận theo ý của anh mà nằm ở trong lòng ngực của anh, mắt của cô lấp lánh ánh sáng, quyến rũ, khiến cho tất cả dây cung thần kinh trong đầu Trịnh Lãng Yến kêu gào kéo căng như muốn đứt.
Tay của anh như có ý thức mà vuốt ve làn da của Lâm Tiếu, môi mỏng dán vào vành tai của cô, thở hổn hển hai cái, dưới ngọn đèn đang mờ xuống, mở miệng nói."Lúc trước Tôn Tâm tới tìm anh, nói anh nên khiêm tốn một chút, không nên tiết lộ mối quan hệ của chúng ta hay khoe khoang quá mức. Sợ ảnh hưởng đến em. "
Anh rõ ràng giống như đang tranh công, nói: "Em xem, anh đều nhịn được. "
Lâm Tiếu chỉ nghe điểm này thôi, hầu như lập tức có thể não bổ ra hai người đã nói mấy thứ gì rồi.
.Chỉ có điều, Trịnh Lãng Yến hình như trước sau như một đối với hành vi của chính bản thân cô có cái hiểu lầm gì rồi. Khi đang nói chuyện, đầu ngón tay của anh còn nghịch ngợm, nịnh nọt chọc chọc ở phía trên làn da bị hở ở bên hông Lâm Tiếu một chút.
Trong nháy mắt, Lâm Tiếu cảm thấy, nếu như sau lưng Trịnh Lãng Yến thật sự có một cái đuôi, chỉ sợ thật sự có thể giống như chú chó lớn, vui sướng, điên cuồng vung vẩy đuôi nịnh nọt, sau khi cắn hỏng đồ dùng trong nhà mà chủ nhân mới mua về.
Ánh mắt chung quanh, âm thanh bàn tán cùng với bình luận càng ngày càng nhiều thêm, vì đèn flash, Lâm Tiếu nhẫn nhịn không để ý tới anh làm càn, cố gắng đem lực chú ý đặt ở lên âm nhạc cùng bước nhảy, nhưng má cô lại đỏ bừng.
Một khúc hoàn thành, hai người ăn ý phối hợp làm một cái tư thế kết thúc hoàn mỹ.
Trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều.
Lâm Tiếu lễ phép cúi đầu, vừa mới chuẩn bị buông ra, tay lại bị Trịnh Lãng Yến nắm chặt lấy. Cô lại lần nữa đụng vào lồng ngực Trịnh Lãng Yến, cô trợn tròng mắt, khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn sang.
Nam nhân âu phục phẳng phiu, lồng ngực có chút phập phồng. Anh nhíu mày, mang theo tính trẻ con, làm nũng đáng thương, nói:
"Tiếu Tiếu, hôm nay là sinh nhật của anh, em cứ như vậy bỏ lại anh một mình sao? "
Lâm Tiếu: ".."
Đại ca à, cả cái đại sảnh nhét cũng không nhét đầy người được này là chuyên môn đến bồi anh đấy. Cô có chút bất đắc dĩ đứng ở trong lòng ngực của anh, mềm giọng hứa hẹn: "Tiết mục kế tiếp đều là chuẩn bị cho anh, em cũng không giúp được việc gì, em ngồi xem ở ngay phía dưới kia, em không đi đâu."
Trịnh Lãng Yến cũng không thả người ta, nhéo lông mày bướng bỉnh nói: "Không được, em ở đây cùng anh. "
Lâm Tiếu có chút ngẫm nghĩ: "Thế nhưng là, em có thể cùng anh làm cái gì đây? Cái gì cũng không cần làm. " Trịnh Lãng Yến thực hiện được, cười từ trong đôi mắt tĩnh mịch nhìn xuống, anh kéo Lâm Tiếu về phía trước, "Em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh là tốt rồi. "
Lâm Tiếu: "...
Kết quả, bánh sinh nhật đều là anh cầm lấy tay Lâm Tiếu cắt miếng thứ nhất.
Cái bộ dáng nhìn rất nghiêm túc kia, thật giống như vết cắt này chính là giống như cả hai bọn họ cắt bánh kết hôn.
Sau đó, Chu Ngải Lâm như thế trêu chọc Lâm Tiếu. Lâm Tiếu nghĩ đến tất cả sự việc ngày đó, đỏ mặt vùi vào bên trong gối ôm.
Trong phòng nghỉ.
Tôn Tâm nghiêm túc nhíu lông mày xem báo chí, phê bình, cô dừng lại, cũng thuận tiện không hề cố kỵ mà dừng phê bình của Trịnh Lãng Yến lại. Tiệc sinh nhật cùng tiệc khiêu vũ hoan đều là thứ nhất không nói, trực tiếp bá đạo công bố thân phận, tuyên bố chủ quyền cũng không nói, thế nhưng là, tay cầm tay cắt bánh ngọt, trực tiếp bá đạo hôn môi, thậm chí khi yến hội chấm dứt, sợ giày cao gót của Lâm Tiếu đi cả đêm quá mệt mỏi, tổng giám đốc Trịnh trực tiếp đem người ôm công chúa lên và tiến vào thang máy chuyên dụng của chính mình.
Tôn Tâm nhìn xem hình ảnh hot search ở trên mạng, trên trán nổi đày gân xanh."Anh ấy như thế nào lại không hề lên tiếng một chút? Dứt khoát nói anh ấy mở công ty này cũng là vì cô thì được rồi.. "
Ánh mắt Tôn Tâm tiếp tục tập trung trên tin tức giải trí của trang web, tay di chuyển xuống đều đang run rẩy.
Tức giận đến muốn cười.
"Ah, tôi nói sai. Anh không phải là không muốn, anh là điều kiện hạn chế nên không thể kiêu căng hơn. Cái sân khấu này quá nhỏ, còn chưa đủ cho anh thể hiện đúng không."
Đều là nói nhảm, lại ngoài ý muốn mang theo một loại phong cách của tiết mục ngắn.Tương phản quá lớn, Lâm Tiếu nghe xong đều cảm thấy buồn cười. Có thể là ý nói gần nói xa ý, đều cảm giác nhịn không được biến thành hình ảnh đang hiển hiện ở trong óc cô.
Nghĩ đến cả ngày hôm qua, Lâm Tiếu chỉ hận rằng không được đưa tay lên che mặt, cảm giác mình căn bản là không thể nào giải thích được, xấu hổ vô cùng, đầu rũ xuống thấp hơn.
Trải qua lúc này đây, lớn nhỏ trong Tinh Liên không có ai không biết Lâm Tiếu.
Cô cũng không dám không kiêng nể gì cả mà ra vào Tinh Liên. Chắc chắn sẽ có người cô không nhớ mặt, không gọi nổi tên cùng cô bắt chuyện, nói bóng nói gió hỏi một ít lời nói kỳ quái, hoặc là ý đồ rõ ràng mà muốn cùng cô nhanh chóng tạo quan hệ thật tốt, cũng không phải vì bản thân cô.
Vừa vặn tiến vào một thời kỳ có thể bắt chuyện với nhóm nhỏ, Lâm Tiếu dứt khoát đều tránh đi, áp lực còn có thể nhỏ hơn một chút.
Trịnh Lãng Yến cũng không cam tâm tình nguyện.
Lâm Tiếu không đến công ty, anh cũng rất bận rộn, cũng không có lý do ấu trĩ như vậy mà suốt ngày trốn việc đi quấy rối cô. Suy tư kỹ lưỡng vài ngày, Trịnh Lãng Yến bực bội mà ở văn phòng quay bút, nhìn xem bên kia vắng vẻ "Lâm Tiếu một mình" Cùng với việc cô ngẫu nhiên sẽ dùng phòng nghỉ, một cái ý tưởng can đảm hiển hiện trong đầu.
Trong phòng nghỉ, hương vị cô lưu lại cũng triệt để bay đi.
Cái ý tưởng này nhanh chóng được phác họa rồi bành trướng ra, Trịnh Lãng Yến lục lọi cái gối mới đổi trong phòng nghỉ, con mắt híp híp, quyết định bắt đầu thay đổi hành động. Rốt cục, dưới sự dày vò là đang cày chính sự dài đến ba ngày mà không được gặp mặt, Trịnh Lãng Yến giữa buổi trưa đi đoàn làm phim tìm Lâm Tiếu.
Trong xe bảo mẫu rộng rãi thoải mái dễ chịu, Lâm Tiếu ở một bên nghiêm túc học thuộc lời kịch.
Đối diện đôi mắt Trịnh Lãng Yến nhìn chằm chằm - trông mong mà nhìn cô, khát vọng có thể phân đi lực chú ý của cô, sau khi thất bại, ánh mắt cùng thần sắc trở nên u oán mà ủy khuất đứng lên.
Anh trầm mặt, đưa tay đè lại tay Lâm Tiếu chuẩn bị lật kịch bản. Buồn buồn gọi cô: "Tiếu Tiếu.
Lâm Tiếu hiểu lầm ý đồ của anh, liếc nhìn anh một cái, giống như là tới gần trường thi học sinh cấp 3, cùng anh thương lượng: "Chỉ cố tiếp hai đoạn nữa là em sẽ nghỉ ngơi.
Trịnh Lãng Yến cọ cọ, ngồi vào bên người cô, từ bên cạnh người ôm cô, ở bên tai cô nặng nề mà nói nhỏ: "Chúng ta đã lâu như vậy không được gặp nhau. Như vậy thì sẽ không phiền phức.
Điểm ấy Lâm Tiếu cũng đồng ý, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Đành phải an ủi Trịnh Lãng Yến: "Đợi hết thời gian rộn này thì tốt rồi. "
"Không tốt. " Trịnh Lãng Yến chỉ là thanh âm bình tĩnh hừ hừ, chôn ở cần cổ Lâm Tiếu buồn buồn làm nũng, "Anh nghẹn sắp điên rồi. "
Lâm Tiếu bị anh cọ, rụt cổ một cái, thanh âm bình tĩnh nhắc nhở anh: "Trịnh Lãng Yến, không nên làm nũng. "
Khi còn ở trường cấp 3, Trịnh Lãng Yến cũng từng dùng dạng tiếng nói bình tĩnh như vậy đã cảnh cáo cô, không cho phép làm nũng với anh. Trịnh Lãng Yến bị cô nói được sững sờ, theo cái cổ của cô đang lúc ngẩng lên, bất mãn nói: "Anh sao lại làm nũng rồi? Hơn nữa vì cái gì không thể?"
Anh còn muốn ỷ vào sự mềm lòng của Lâm Tiếu, làm cho cô từng bước một mà bằng lòng.
Thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiếu vô cùng chăm chú: "Anh trước kia, cũng nói với em như vậy.
Trịnh Lãng Yến rất nhanh đã nghĩ ra...
Anh cong môi lên, đương nhiên mà nói: "Cái kia không giống." Trong đôi mắt hoa đào của người đàn ông lóe lên nghiêm túc, thanh âm cũng đi theo trầm thấp xuống, "Em làm nũng anh không nhịn được. "
Lâm Tiếu vẫn không thể nào quen lời nói của anh nói ra rất kinh người, đôi má lập tức đỏ lên.
Cô đưa tay, đem kịch bản khép lại, ngẩng đầu xem Trịnh Lãng Yến.
Trong mắt Lâm Tiếu mang theo hơi nước, thoạt nhìn đặc biệt vô tội, ôn nhu, cũng bởi vì ngượng ngùng, giống như bé thỏ con hồng lên. Thanh âm mềm mại lại chăm chú vô cùng.
"Trịnh Lãng Yến, anh làm nũng, em cũng chưa từng nhịn xuống được...
Tác giả :
Dạng Kiều