Hậu Cung Nữ Phụ
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm đó mưa to, cô đứng trên thảm đỏ của máu , cô đứng đó, trên đống thi thể thối nát, máu lan cả lên áo quần cô, lên khuôn mặt lạnh lùng làm tăng thêm vẻ ma mị, quỷ dị của cô.
Cô lúc đó, trên tay còn cầm một cái dây xích nhỏ được làm một cách tinh vi. Máu từ sợi dây xích nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống nên đất,loang ra những cái xác không hồn nằm đó. Cô lạnh lùng mà cô độc, cô xinh đẹp mà quỷ mị ngày hôm đó của 15 năm sau.
NNăm đó họ đào tạo cô làm một sát thủ, một sát thủ không trái tim. Họ nhốt một đám nhóc 6-7 tuổi vào cái địa ngục sâu thẳm đó. Không ăn không uống chỉ biết đánh giết chết những người trong đó. Những đứa trẻ không biết gì phải giết nhau để có thể sống. Cô cũng vậy, giết chết những đứa trẻ đó, ăn tươi nuốt sống da thịt chúng, những đứa trẻ bị giết chết.
1 tháng sau, những đứa trẻ bị cô giết chết và ăn thịt đều chết đi chỉ mình cô còn sống. Những người đó đều đến đưa cô đi, lúc này cô không còn cái gọi là tình người cũng như cảm xúc. Một cái xác không hồn...
Ngày ngày cô phải học đủ cách giết người, bàn tay nhuộm đầy máu.
Khuôn mặt không cảm xúc, vô tình lạnh lùng mà ma mị. Một con quỷ hút máu người mà không biết gì về cái gọi là tình thương, đến khi cô gặp anh.
Anh, một con người ấm áp đối với cô, nhưng đối với người khác anh một sát thủ chuyên nghiệp không tình người. Hai con người lạnh lùng cô độc tìm đến nhau để biết được cái gọi là tình yêu trong miệng đời người.
Hành nghề sát thủ, cô cũng muốn thử cảm giác khi yêu như thế nào mặc dù chỉ là giả. Anh đến với cô vì lợi ích, cô đến với anh vì cái gọi là ' thử tình yêu '.
Nhưng sai lầm khi muốn biết tình yêu là gì? Là lỗi lầm, cô mặc phải lỗi lầm khi biết mình yêu anh. Yêu sâu đậm, nhưng còn anh, anh đến với cô vì lợi ích cá nhân anh. Anh yêu người con gái khác, cô gái của ánh mặt trời rực rỡ. Cô và anh chia tay.
Cô yêu anh, anh yêu cô ấy. Trái tim lạnh lùng khát máu giờ đây biết đau là gì. Năm đó anh 25 còn cô 21 tuổi, cái tuổi của thanh xuân đẹp nhất ấy, cô trao cho anh lần đầu tiên của mình mặc dù là bị lầm là người khác.
Ngày đó, anh và cô ta chia tay, anh đau lòng đi bar uống rượu. Cô đến đưa anh về và .... Anh tưởng lầm co làm người con gái anh thương, cô biết thế nhưng vẫn hi vọng có một ngày anh sẽ cho cô trái tim của mình. Sau ngày hom đo, cô tỉnh lại sau trận hoan ái đêm qua, hạ thân đau nhức, ráng mặc quần áo bỏ đi.
Từ đó cô và anh hai người hai thế giới khác nhau, mỗi người một con đường. Sau 2 tháng, cô biết mình mang thai con anh nhưng lại sợ,... sợ anh hắt hủi. Cô một mình tự nuôi nó. 5 tháng sau, cô bắt gặp anh và cô gái đó khi đang đi trên đường, cô một bụng bầu 5 tháng, anh một tay dắt cô ta một tay xách đồ ăn nhìn nhau cười hạnh phúc. Anh nhìn cô nhưng nhanh chóng bước qua.
Buổi tối của ngày đó là ngày mà không bao giờ cô quên được, anh đến nhà cô kêu cô đi phá cái thai đó cô không chịu. Anh lạnh lùng nhìn cô, kêu bác sĩ riêng đến tận nhà, phá đi chính đứa con mới thành hình của cô và anh. Ánh mắt lạnh lùng ấy xoáy sâu vào vào tim cô.
( hơi kinh dị một chút....)
Ngày hôm đó mưa to, cô đứng trên thảm đỏ của máu , cô đứng đó, trên đống thi thể thối nát, máu lan cả lên áo quần cô, lên khuôn mặt lạnh lùng làm tăng thêm vẻ ma mị, quỷ dị của cô.
Cô lúc đó, trên tay còn cầm một cái dây xích nhỏ được làm một cách tinh vi. Máu từ sợi dây xích nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống nên đất,loang ra những cái xác không hồn nằm đó. Cô lạnh lùng mà cô độc, cô xinh đẹp mà quỷ mị ngày hôm đó của 15 năm sau.
NNăm đó họ đào tạo cô làm một sát thủ, một sát thủ không trái tim. Họ nhốt một đám nhóc 6-7 tuổi vào cái địa ngục sâu thẳm đó. Không ăn không uống chỉ biết đánh giết chết những người trong đó. Những đứa trẻ không biết gì phải giết nhau để có thể sống. Cô cũng vậy, giết chết những đứa trẻ đó, ăn tươi nuốt sống da thịt chúng, những đứa trẻ bị giết chết.
1 tháng sau, những đứa trẻ bị cô giết chết và ăn thịt đều chết đi chỉ mình cô còn sống. Những người đó đều đến đưa cô đi, lúc này cô không còn cái gọi là tình người cũng như cảm xúc. Một cái xác không hồn...
Ngày ngày cô phải học đủ cách giết người, bàn tay nhuộm đầy máu.
Khuôn mặt không cảm xúc, vô tình lạnh lùng mà ma mị. Một con quỷ hút máu người mà không biết gì về cái gọi là tình thương, đến khi cô gặp anh.
Anh, một con người ấm áp đối với cô, nhưng đối với người khác anh một sát thủ chuyên nghiệp không tình người. Hai con người lạnh lùng cô độc tìm đến nhau để biết được cái gọi là tình yêu trong miệng đời người.
Hành nghề sát thủ, cô cũng muốn thử cảm giác khi yêu như thế nào mặc dù chỉ là giả. Anh đến với cô vì lợi ích, cô đến với anh vì cái gọi là ' thử tình yêu '.
Nhưng sai lầm khi muốn biết tình yêu là gì? Là lỗi lầm, cô mặc phải lỗi lầm khi biết mình yêu anh. Yêu sâu đậm, nhưng còn anh, anh đến với cô vì lợi ích cá nhân anh. Anh yêu người con gái khác, cô gái của ánh mặt trời rực rỡ. Cô và anh chia tay.
Cô yêu anh, anh yêu cô ấy. Trái tim lạnh lùng khát máu giờ đây biết đau là gì. Năm đó anh 25 còn cô 21 tuổi, cái tuổi của thanh xuân đẹp nhất ấy, cô trao cho anh lần đầu tiên của mình mặc dù là bị lầm là người khác.
Ngày đó, anh và cô ta chia tay, anh đau lòng đi bar uống rượu. Cô đến đưa anh về và .... Anh tưởng lầm co làm người con gái anh thương, cô biết thế nhưng vẫn hi vọng có một ngày anh sẽ cho cô trái tim của mình. Sau ngày hom đo, cô tỉnh lại sau trận hoan ái đêm qua, hạ thân đau nhức, ráng mặc quần áo bỏ đi.
Từ đó cô và anh hai người hai thế giới khác nhau, mỗi người một con đường. Sau 2 tháng, cô biết mình mang thai con anh nhưng lại sợ,... sợ anh hắt hủi. Cô một mình tự nuôi nó. 5 tháng sau, cô bắt gặp anh và cô gái đó khi đang đi trên đường, cô một bụng bầu 5 tháng, anh một tay dắt cô ta một tay xách đồ ăn nhìn nhau cười hạnh phúc. Anh nhìn cô nhưng nhanh chóng bước qua.
Buổi tối của ngày đó là ngày mà không bao giờ cô quên được, anh đến nhà cô kêu cô đi phá cái thai đó cô không chịu. Anh lạnh lùng nhìn cô, kêu bác sĩ riêng đến tận nhà, phá đi chính đứa con mới thành hình của cô và anh. Ánh mắt lạnh lùng ấy xoáy sâu vào vào tim cô.
( hơi kinh dị một chút....)
Tác giả :
Tôn Khắc Hi