Hậu Cung Hi Phi Truyện
Chương 47-2: Ký ức (hạ)
Edit: Ớt Hiểm
“Sau đó thì sao?” Lăng Nhã ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Dận Tường. Nói gì thì nói, hắn vẫn hận Đức phi.
Dận Tường hít vào thật sâu, nuốt chua xót vào cổ họng, giọt lệ như ẩn như hiện trong nụ cười thản nhiên: “Chắc chắn ngươi không tưởng tượng được sau đó Tứ ca đã làm gì đâu, huynh ấy gọi toàn bộ các hạ nhân làm việc chung với nhũ mẫu xấc xược đó vào trong viện, răn dạy bà ta một trận trước mặt bọn họ, sau đó hạ lệnh phạt hai mươi trượng.”
“Nhũ mẫu đó gian xảo như vậy dễ gì cam tâm chịu phạt? Chưa kể những người kia chắc gì đã chịu nghe lời Tứ gia mà thi hành hình phạt?” Giọng của Lăng Nhã đầy nghi ngờ.
“Dĩ nhiên là bọn họ đâu có chịu.” Dận Tường nhếch khóe môi, tạo ra một nụ cười bi thương nhưng đầy tự hào: “Cho nên Tứ ca giao ta cho Phúc Gia ôm, sau đó cầm lấy lây trượng còn cao hơn cả huynh ấy nữa, dùng hết sức đánh từng cái từng cái vào lưng bà ta, mặc cho bà ta ở đó kêu la khóc lóc, huynh ấy vẫn cứ đánh đủ hai mươi trượng rồi mới dừng, Phúc Gia kể, lúc đánh xong, nhìn Tứ ca còn thảm hơn cả nhũ mẫu, nhìn bà ta kêu la lớn tiếng như vậy, nhưng thật ra sức của Tứ ca rất yếu, hai mươi trượng này cùng lắm chỉ khiến bà ta rát da rát thịt một chút thôi, chứ chẳng động chạm gì tới gân cốt hết, chỉ cần nghỉ hai ngày là khỏe ngay, nhưng bản thân Tứ ca thì gần như cạn hết sức lực, hai tay run rẩy không kiểm soát được, vậy mà huynh ấy vẫn cứ đứng sừng sững ở đó. Từ đó về sau, không còn ai dám ức hiếp Tứ ca, còn ta thì nhờ có huynh ấy chăm sóc mới có thể bình an lớn lên.”
“Bây giờ nhìn Tứ ca có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra trước kia không phải vậy, Phúc Gia kể, trước khi sự tình kia xảy ra, Tứ ca đối xử với ai cũng rất tình cảm, Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu nuôi dạy huynh ấy rất tồt, khiêm nhường lễ độ, ôn hòa thiện lương, nhưng mà ở trong cung, người hiền lành sẽ luôn bị ức hiếp, đặc biệt là khi không có ai che chở, nên Tứ ca buộc phải làm bộ lạnh lùng để người khác khỏi tới gần mình, rồi lâu dần tính tình cũng bắt đầu thay đổi, thành người lạnh nhạt đa nghi, khiến người khác khó lòng nắm bắt, chỉ khi ở bên cạnh người thân cận nhất thì huynh ấy mới tháo mặt nạ xuống thôi. Nếu không, mỹ danh ‘Hiền Vương’ cũng chẳng tới được tay Bát ca đâu.” Dận Tường không nén được thở dài, năm đó nếu không vì hắn, Tứ ca có lẽ sẽ không thay đổi thành như bây giờ, hắn thật sự nợ Tứ ca quá nhiều.
“Sao ngài lại kể chuyện này với ta?” Lăng Nhã hỏi, nếu Dận Tường không kể, nàng cũng mãi mãi không thể biết được sự thật này.
Dận Tường phẩy tà trường bào đứng lên, nheo mắt lại nhìn về mái ngói lưu ly sáng rực phía xa xa, hé môi nói: “Ta cũng không biết tại sao, ngươi cứ xem như ta nhàn rỗi không có gì làm nên tìm đại một người để nói chuyện phiếm đi.”
Tìm đại một người để nói chuyện phiếm? Một câu chuyện phiếm lại kể ra hết những cay đắng đã giữ kín bao năm? Lý do này nêu ra dù là ai cũng khó mà tin được.
Dận Tường cúi đầu nhìn Lăng Nhã, thấy vẻ mặt nàng không tin thì mỉm cười: “Này tiểu tẩu tử, ngươi có thể đừng lộ ra vẻ mặt như vậy có được không, giống như nói huỵch toẹt ra là ta nói dối quá vụng về vậy.”
Lăng Nhã bị ba chữ ‘Tiểu tẩu tử’ làm cho hết hồn, vội vàng đứng lên: “Lăng Nhã hèn mọn, đảm đương không nổi xưng hô như vậy của Thập Tam gia đâu.” Hoàng gia quy củ nghiêm ngặt, với thân phận của Dận Tường, chỉ có đích phúc tấn Na Lạp thị mới nhận được chữ ‘tẩu tử’ này từ hắn.
“Chỉ là một cách xưng hô thôi, làm gì mà giật mình đến vậy.” Dận Tường chẳng quan tâm, vươn người ra hoạt động gân cốt một chút, hắn là vị A ca không câu nệ lễ nghĩa nhất trong số các A ca, người nào hắn cảm thấy hợp thì dù là tiểu thương hắn cũng kết giao làm bằng hữu; ngược lại, dù là Hoàng thân quốc thích hắn cũng chẳng thèm qua lại.
Hắn có thể không quan tâm, nhưng Lăng Nhã thì không, cứ năn nỉ hắn thu hồi lại cách xưng hô này, bí quá Dận Tường đành phải đồng ý, nếu có người ngoài thì sẽ không xưng hô như vậy.
“Còn nữa, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì rất ngạc nhiên, thư phòng trong phủ của Tứ ca không khác gì cấm địa, ngay cả đích phúc tấn còn chưa đến bao giờ, vậy mà ngươi lại được tự do ra vào, quả là hiếm thấy.”
Dận Tường hồn nhiên kể lại khiến lòng Lăng Nhã chợt động, nói về ngạc nhiên về lần gạp đầu tiên, đâu phải chỉ có một mình Dận Tường, còn có Khang Hi, Đức phi, Nghi Phi và... Vinh Quý phi nữa.
Dận Tường ngạc nhiên là vì nhìn thấy mình ở trong thư phòng của Dận Chân, còn những người khác thì sao? Vì sao lần đầu tiên nhìn thấy mình, ánh mắt ai cũng đầy kinh ngạc?
Mấy người Đức phi đều là người sống lâu trong cung, đã quen với sóng gió đấu đá nên không dễ gì biểu lộ cảm xúc ra mặt, chỉ khi nào ngạc nhiên cực độ thì mới có thể khiến các nàng giật mình; chưa kể, thái độ Vinh Quý phi lúc đó còn có cả chán ghét.
Chẳng lẽ... Nàng xoa xoa chính khuôn mặt của mình, trong lòng chợt đoán, chẳng lẽ dung mạo mình giống với một người nào đó sao?
“Suy nghĩ cái gì nữa? Đi vào trong dùng cơm thôi.” Dận Tường nhìn Lăng Nhã tự dưng xoa xoa mặt mình mà chẳng nói gì, tới nỗi người của Đức phi ra truyền lời vào dùng bữa cũng không nghe, nên khều nàng nhắc.
“Không có gì.” Lăng Nhã định thần lại rồi thuận miệng trả lời, theo Dận Tường đi được vài bước thì đột nhiên giữ chặt ống tay áo của hắn, nói: “Thập Tam gia, lát nữa dùng cơm xong ngài có thể đưa ta tới Cảnh Nhân cung không?”
Cảnh Nhân cung? Đây chẳng phải là chỗ của Vinh Quý phi sao? Không lẽ tiểu tẩu tử suy nghĩ nãy giờ là vì tức giận việc Vinh Quý phi ban nàng ta cho Tứ ca làm cách cách, giờ muốn đến đó trả thù? Cho dù Vinh Quý phi thất sủng nhưng vẫn là Quý phi, há có thể để mặc cho một thứ phúc tấn nhỏ bé như nàng sỉ nhục sao? Vậy chẳng khác gì coi trời bằng vung.
Thấy Dận Tường nhíu hai hàng mày lại, nét mặt có vẻ không vui, Lăng Nhã biết là hắn đang hiểu lầm, vội giải thích: “Ta không có ý gì đâu, chỉ muốn hỏi Quý phi nương nương vài việc mà ta thắc mắc thôi.”
“Nếu vậy thì...” Dận Tường giãn mày ra, vuốt cằm nói: “Cũng không phải là không thể, nhưng ngươi phải nói cho ta biết trước là chuyện gì thì ta mới giúp.”
Đứng trong Tử Cấm Thành, nhìn đâu cũng đều thấy tường gạch cung son hoa lệ, một khi đã bước vào rồi thì sẽ chẳng có ngày bước ra, vinh sủng cũng vậy, mà cô hàn cũng vậy.
“Ta muốn hỏi Vinh Quý phi, gương mặt này của ta rốt cuộc là giống ai? Nếu hôm nay ta không hỏi rõ điều này, chỉ sợ ngày sau không còn cơ hội nữa.” Trừ chuyện đó ra, Lăng Nhã còn muốn hỏi một chuyện, nhưng không tiện nói với Dận Tường.
Khi hai người họ bước vào, Dận Chân đã trở lại, thần sắc thản nhiên không gợn sớng, nhìn không ra vui buồn, nhưng lúc này đây, Lăng Nhã lại thấy được nội tâm bi thương ẩn sau vẻ ngoài bình tĩnh của hắn, dù đã gần hai mươi năm, nhưng nhăn nhúm trong lòng Dận Chân chưa bao giờ được vuốt thẳng, có lẽ, chỉ khi đứng trước bài vị của Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu, thì mới lặng được một lát.
‘Ngươi muốn chết sao?’
‘Muốn chết thì tránh ra xa một chút, đừng có ở đây liên lụy người khác.’
‘Mạng là của ngươi, cần hay không cần thì tự ngươi biết.’
Bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Dận Chân cùng những câu đối thoại, lúc đó nàng thấy Dận Chân thật khắc nghiệt vô lễ, xem mạng của người khác không ra gì. Nhưng giờ tỉ mỉ hồi tưởng lại mới biết, Dận Chân như vậy là đang trách mắng nàng, muốn dùng lời lẽ này thức tỉnh nàng, nếu không, với thân phận của hắn thì cần gì để ý tới sống chết của một nữ nhân không quen biết chứ.
Vả lại, lúc nàng suýt nữa thì bị ngựa dẫm lên, chính hắn đã thúc ngựa phi tới cứu nàng. Cứu nàng xong hắn tức giận không phải vì nàng gây trở ngại cho hắn, mà vì hắn cho rằng nàng không quan tâm tới tính mạng của bản thân mình, muốn tìm cái chết.
Nghiêm khắc lạnh lùng, chẳng qua chỉ là ngụy trang để bảo vệ chính mình mà thôi, trái tim của Dận Chân vẫn như hai mươi năm trước, một thiếu niên khiêm nhường thiện lương...
Đau lòng, thương yêu tụ lại tạo thành một loại cảm xúc khó tả, lan tràn trong lòng nàng. Lúc này, Dận Chân cảm thấy hình như có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, hắn quay đầu lại, thấy Lăng Nhã thì mỉm cười với nàng, chỉ là một nụ cười nhẹ như mọi khi, nhưng lại khiến Lăng Nhã giống như va vải thứ thì đó thật mạnh, rất đau, nhưng lại vô cùng hạnh phúc...
Vậy là nàng đã vi phạm lời thề, đã trao trái tim chân tình cho Dận Chân mất rồi, chỉ mong trời cao không phạt nàng…
[Lời tác giả]: Bộ truyện này tái lại lịch sử nhưng vẫn có những chi tiết hư cấu, chỉ có những sự kiện quan trọng là đúng sử sách, ví như Nữu Hỗ Lộc thị nhập phủ năm Khang Hi thứ bốn mươi ba là chính xác, hay là Dận Chân khi còn nhỏ được Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu nuôi dưỡng là chính xác... nhưng nội dung đều là do tác giả hư cấu, nếu không thì sao gọi là tiểu thuyết chứ ^^.
“Sau đó thì sao?” Lăng Nhã ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Dận Tường. Nói gì thì nói, hắn vẫn hận Đức phi.
Dận Tường hít vào thật sâu, nuốt chua xót vào cổ họng, giọt lệ như ẩn như hiện trong nụ cười thản nhiên: “Chắc chắn ngươi không tưởng tượng được sau đó Tứ ca đã làm gì đâu, huynh ấy gọi toàn bộ các hạ nhân làm việc chung với nhũ mẫu xấc xược đó vào trong viện, răn dạy bà ta một trận trước mặt bọn họ, sau đó hạ lệnh phạt hai mươi trượng.”
“Nhũ mẫu đó gian xảo như vậy dễ gì cam tâm chịu phạt? Chưa kể những người kia chắc gì đã chịu nghe lời Tứ gia mà thi hành hình phạt?” Giọng của Lăng Nhã đầy nghi ngờ.
“Dĩ nhiên là bọn họ đâu có chịu.” Dận Tường nhếch khóe môi, tạo ra một nụ cười bi thương nhưng đầy tự hào: “Cho nên Tứ ca giao ta cho Phúc Gia ôm, sau đó cầm lấy lây trượng còn cao hơn cả huynh ấy nữa, dùng hết sức đánh từng cái từng cái vào lưng bà ta, mặc cho bà ta ở đó kêu la khóc lóc, huynh ấy vẫn cứ đánh đủ hai mươi trượng rồi mới dừng, Phúc Gia kể, lúc đánh xong, nhìn Tứ ca còn thảm hơn cả nhũ mẫu, nhìn bà ta kêu la lớn tiếng như vậy, nhưng thật ra sức của Tứ ca rất yếu, hai mươi trượng này cùng lắm chỉ khiến bà ta rát da rát thịt một chút thôi, chứ chẳng động chạm gì tới gân cốt hết, chỉ cần nghỉ hai ngày là khỏe ngay, nhưng bản thân Tứ ca thì gần như cạn hết sức lực, hai tay run rẩy không kiểm soát được, vậy mà huynh ấy vẫn cứ đứng sừng sững ở đó. Từ đó về sau, không còn ai dám ức hiếp Tứ ca, còn ta thì nhờ có huynh ấy chăm sóc mới có thể bình an lớn lên.”
“Bây giờ nhìn Tứ ca có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra trước kia không phải vậy, Phúc Gia kể, trước khi sự tình kia xảy ra, Tứ ca đối xử với ai cũng rất tình cảm, Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu nuôi dạy huynh ấy rất tồt, khiêm nhường lễ độ, ôn hòa thiện lương, nhưng mà ở trong cung, người hiền lành sẽ luôn bị ức hiếp, đặc biệt là khi không có ai che chở, nên Tứ ca buộc phải làm bộ lạnh lùng để người khác khỏi tới gần mình, rồi lâu dần tính tình cũng bắt đầu thay đổi, thành người lạnh nhạt đa nghi, khiến người khác khó lòng nắm bắt, chỉ khi ở bên cạnh người thân cận nhất thì huynh ấy mới tháo mặt nạ xuống thôi. Nếu không, mỹ danh ‘Hiền Vương’ cũng chẳng tới được tay Bát ca đâu.” Dận Tường không nén được thở dài, năm đó nếu không vì hắn, Tứ ca có lẽ sẽ không thay đổi thành như bây giờ, hắn thật sự nợ Tứ ca quá nhiều.
“Sao ngài lại kể chuyện này với ta?” Lăng Nhã hỏi, nếu Dận Tường không kể, nàng cũng mãi mãi không thể biết được sự thật này.
Dận Tường phẩy tà trường bào đứng lên, nheo mắt lại nhìn về mái ngói lưu ly sáng rực phía xa xa, hé môi nói: “Ta cũng không biết tại sao, ngươi cứ xem như ta nhàn rỗi không có gì làm nên tìm đại một người để nói chuyện phiếm đi.”
Tìm đại một người để nói chuyện phiếm? Một câu chuyện phiếm lại kể ra hết những cay đắng đã giữ kín bao năm? Lý do này nêu ra dù là ai cũng khó mà tin được.
Dận Tường cúi đầu nhìn Lăng Nhã, thấy vẻ mặt nàng không tin thì mỉm cười: “Này tiểu tẩu tử, ngươi có thể đừng lộ ra vẻ mặt như vậy có được không, giống như nói huỵch toẹt ra là ta nói dối quá vụng về vậy.”
Lăng Nhã bị ba chữ ‘Tiểu tẩu tử’ làm cho hết hồn, vội vàng đứng lên: “Lăng Nhã hèn mọn, đảm đương không nổi xưng hô như vậy của Thập Tam gia đâu.” Hoàng gia quy củ nghiêm ngặt, với thân phận của Dận Tường, chỉ có đích phúc tấn Na Lạp thị mới nhận được chữ ‘tẩu tử’ này từ hắn.
“Chỉ là một cách xưng hô thôi, làm gì mà giật mình đến vậy.” Dận Tường chẳng quan tâm, vươn người ra hoạt động gân cốt một chút, hắn là vị A ca không câu nệ lễ nghĩa nhất trong số các A ca, người nào hắn cảm thấy hợp thì dù là tiểu thương hắn cũng kết giao làm bằng hữu; ngược lại, dù là Hoàng thân quốc thích hắn cũng chẳng thèm qua lại.
Hắn có thể không quan tâm, nhưng Lăng Nhã thì không, cứ năn nỉ hắn thu hồi lại cách xưng hô này, bí quá Dận Tường đành phải đồng ý, nếu có người ngoài thì sẽ không xưng hô như vậy.
“Còn nữa, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì rất ngạc nhiên, thư phòng trong phủ của Tứ ca không khác gì cấm địa, ngay cả đích phúc tấn còn chưa đến bao giờ, vậy mà ngươi lại được tự do ra vào, quả là hiếm thấy.”
Dận Tường hồn nhiên kể lại khiến lòng Lăng Nhã chợt động, nói về ngạc nhiên về lần gạp đầu tiên, đâu phải chỉ có một mình Dận Tường, còn có Khang Hi, Đức phi, Nghi Phi và... Vinh Quý phi nữa.
Dận Tường ngạc nhiên là vì nhìn thấy mình ở trong thư phòng của Dận Chân, còn những người khác thì sao? Vì sao lần đầu tiên nhìn thấy mình, ánh mắt ai cũng đầy kinh ngạc?
Mấy người Đức phi đều là người sống lâu trong cung, đã quen với sóng gió đấu đá nên không dễ gì biểu lộ cảm xúc ra mặt, chỉ khi nào ngạc nhiên cực độ thì mới có thể khiến các nàng giật mình; chưa kể, thái độ Vinh Quý phi lúc đó còn có cả chán ghét.
Chẳng lẽ... Nàng xoa xoa chính khuôn mặt của mình, trong lòng chợt đoán, chẳng lẽ dung mạo mình giống với một người nào đó sao?
“Suy nghĩ cái gì nữa? Đi vào trong dùng cơm thôi.” Dận Tường nhìn Lăng Nhã tự dưng xoa xoa mặt mình mà chẳng nói gì, tới nỗi người của Đức phi ra truyền lời vào dùng bữa cũng không nghe, nên khều nàng nhắc.
“Không có gì.” Lăng Nhã định thần lại rồi thuận miệng trả lời, theo Dận Tường đi được vài bước thì đột nhiên giữ chặt ống tay áo của hắn, nói: “Thập Tam gia, lát nữa dùng cơm xong ngài có thể đưa ta tới Cảnh Nhân cung không?”
Cảnh Nhân cung? Đây chẳng phải là chỗ của Vinh Quý phi sao? Không lẽ tiểu tẩu tử suy nghĩ nãy giờ là vì tức giận việc Vinh Quý phi ban nàng ta cho Tứ ca làm cách cách, giờ muốn đến đó trả thù? Cho dù Vinh Quý phi thất sủng nhưng vẫn là Quý phi, há có thể để mặc cho một thứ phúc tấn nhỏ bé như nàng sỉ nhục sao? Vậy chẳng khác gì coi trời bằng vung.
Thấy Dận Tường nhíu hai hàng mày lại, nét mặt có vẻ không vui, Lăng Nhã biết là hắn đang hiểu lầm, vội giải thích: “Ta không có ý gì đâu, chỉ muốn hỏi Quý phi nương nương vài việc mà ta thắc mắc thôi.”
“Nếu vậy thì...” Dận Tường giãn mày ra, vuốt cằm nói: “Cũng không phải là không thể, nhưng ngươi phải nói cho ta biết trước là chuyện gì thì ta mới giúp.”
Đứng trong Tử Cấm Thành, nhìn đâu cũng đều thấy tường gạch cung son hoa lệ, một khi đã bước vào rồi thì sẽ chẳng có ngày bước ra, vinh sủng cũng vậy, mà cô hàn cũng vậy.
“Ta muốn hỏi Vinh Quý phi, gương mặt này của ta rốt cuộc là giống ai? Nếu hôm nay ta không hỏi rõ điều này, chỉ sợ ngày sau không còn cơ hội nữa.” Trừ chuyện đó ra, Lăng Nhã còn muốn hỏi một chuyện, nhưng không tiện nói với Dận Tường.
Khi hai người họ bước vào, Dận Chân đã trở lại, thần sắc thản nhiên không gợn sớng, nhìn không ra vui buồn, nhưng lúc này đây, Lăng Nhã lại thấy được nội tâm bi thương ẩn sau vẻ ngoài bình tĩnh của hắn, dù đã gần hai mươi năm, nhưng nhăn nhúm trong lòng Dận Chân chưa bao giờ được vuốt thẳng, có lẽ, chỉ khi đứng trước bài vị của Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu, thì mới lặng được một lát.
‘Ngươi muốn chết sao?’
‘Muốn chết thì tránh ra xa một chút, đừng có ở đây liên lụy người khác.’
‘Mạng là của ngươi, cần hay không cần thì tự ngươi biết.’
Bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Dận Chân cùng những câu đối thoại, lúc đó nàng thấy Dận Chân thật khắc nghiệt vô lễ, xem mạng của người khác không ra gì. Nhưng giờ tỉ mỉ hồi tưởng lại mới biết, Dận Chân như vậy là đang trách mắng nàng, muốn dùng lời lẽ này thức tỉnh nàng, nếu không, với thân phận của hắn thì cần gì để ý tới sống chết của một nữ nhân không quen biết chứ.
Vả lại, lúc nàng suýt nữa thì bị ngựa dẫm lên, chính hắn đã thúc ngựa phi tới cứu nàng. Cứu nàng xong hắn tức giận không phải vì nàng gây trở ngại cho hắn, mà vì hắn cho rằng nàng không quan tâm tới tính mạng của bản thân mình, muốn tìm cái chết.
Nghiêm khắc lạnh lùng, chẳng qua chỉ là ngụy trang để bảo vệ chính mình mà thôi, trái tim của Dận Chân vẫn như hai mươi năm trước, một thiếu niên khiêm nhường thiện lương...
Đau lòng, thương yêu tụ lại tạo thành một loại cảm xúc khó tả, lan tràn trong lòng nàng. Lúc này, Dận Chân cảm thấy hình như có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, hắn quay đầu lại, thấy Lăng Nhã thì mỉm cười với nàng, chỉ là một nụ cười nhẹ như mọi khi, nhưng lại khiến Lăng Nhã giống như va vải thứ thì đó thật mạnh, rất đau, nhưng lại vô cùng hạnh phúc...
Vậy là nàng đã vi phạm lời thề, đã trao trái tim chân tình cho Dận Chân mất rồi, chỉ mong trời cao không phạt nàng…
[Lời tác giả]: Bộ truyện này tái lại lịch sử nhưng vẫn có những chi tiết hư cấu, chỉ có những sự kiện quan trọng là đúng sử sách, ví như Nữu Hỗ Lộc thị nhập phủ năm Khang Hi thứ bốn mươi ba là chính xác, hay là Dận Chân khi còn nhỏ được Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu nuôi dưỡng là chính xác... nhưng nội dung đều là do tác giả hư cấu, nếu không thì sao gọi là tiểu thuyết chứ ^^.
Tác giả :
Giải Ngữ