Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam
Quyển 2 - Chương 7: Tình thế đại nghịch chuyển
Gần 50 tên binh lính xông lên phía trước, 1 chút liền đem Quân Phi Vũ cùng Quân Phi Long vây quanh ở trung gian.
Đầu lĩnh người nam nhân kia cưỡi con ngựa cao to, vẻ mặt râu quai nón, nồng đậm lông mày hạ, là 1 đôi lợi hại 2 tròng mắt, tay hắn dẫn theo cương ngựa, vây quanh Quân Phi Vũ vòng vo vài vòng, cuối cùng mới ở trước mặt nàng đứng lại, 2 tròng mắt nhẹ híp, lạnh lùng hỏi- Tiểu tử, chính là ngươi đả thương bọn họ?
Quân Phi Vũ mâu quang lạnh lùng bắn ở trên người mới tới- Ngươi là ai? Hãy xưng tên ra!
Kia nam nhân còn ko nói chuyện, 1 cái cao gầy nam nhân khác cưỡi ngựa bồi ở bên cạnh hắn nhưng ra trước rống lên- Làm càn! Ngươi là thân phận gì? Cũng dám dùng khẩu khí như vậy hỏi tham lĩnh đại nhân (1 chức quan võ thời xưa) chúng ta, còn ko quỳ xuống!
Quân Phi Vũ con ngươi liếc bọn họ liếc mắt 1 cái, cười lạnh 1 tiếng- Muốn ta quỳ xuống? Vậy cũng xem các ngươi có dám nhận hay ko đã. Long nhi, vả miệng cho ta!
_ Tuân mệnh!
1 tiếng thanh thúy thanh âm qua đi, mọi người chỉ thấy giữa sân bóng người chợt lóe, sau đó liền nghe được 1 trận “Ba ba ba” tràng pháo tay.
Đãi lại hoàn hồn, cái kia nho nhỏ tuấn mỹ oa nhi lại đã đứng trở về trước mặt cái tên nam nhân ẻo lả lại quá tuấn mỹ kia, còn đang đắc ý xoa xoa tay, dùng thanh âm thanh thúy đáng yêu nói tức chết người ko đền mạng lời thô tục- Con bà nó, làm tay lão tử đau muốn chết nè.
1 đứa nhỏ nhỏ như vậy, có thể nói ra những lời thô tục kinh khủng, quần chúng vây xem nghe xong, cũng nhịn ko được nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Đám binh sĩ kia, cả đám lại sửng sốt 1 hồi mới từ từ tỉnh lại, cao gầy nam nhân bị đánh kia vỗ về khuôn mặt bị đánh đến nỗi sưng đỏ, nổi giận gầm lên 1 tiếng- Chúng tướng sĩ lên cho ta, ai giết bọn họ, thưởng 100 lượng bạc!
Quân Phi Vũ như là ko nghe thấy lời của hắn, cũng ko phát hiện những người đó rất nhanh đã xông tới, nàng ko giận nhẹ cười, hướng phía con trai của mình bảo bối nói- Long nhi, chúng ta chỉ giá trị 100 lượng, hắn nói sai, lại đi vả miệng cho ta, lần này, đánh ngoan 1 điểm!
_ Dạ!
Lại là 1 trận “Ba ba ba” tràng pháo tay, Quân Phi Long thế nhưng rất nghe lời, chính là đánh cho cái kia cao gầy ko nhẹ tay chút nào, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, choáng váng đầu hoa mắt, ở thời gian Quân Phi Long cấp tốc lui về bên người Quân Phi Vũ, 1 vòng ngã lộn nhào, liền rụng xuống ngựa, ngất đi.
Hắn là bị tức chết!
Mà Quân Phi Long lại chính ở chỗ này “Khanh khách khanh khách” cười cái ko ngừng- Nhẹ như vậy cũng ko chịu nổi, thật đúng là, tìm đại 1 cái mền đánh ít nhất cũng tốt hơn ngươi, sờ liền té, ha ha ha ha…
Quá kiêu ngạo ! Thực ko thể nhẫn, cho dù nhẫn cũng ko thể nhẫn nổi nữa!
Những binh lính kia ko thể nhìn trưởng của mình bị ô nhục như vậy, còn ko kịp đợi xem biểu hiện của cái râu quai nón trước mặt 1 chút gì, cả đám đầu óc liền phát nhiệt, giơ trường thương liền hướng mẹ con bọn họ vọt tới.
Quân Phi Vũ tay ko như hóa dao sắc, trước hết nắm lấy trường thương đâm tới đầu, song chưởng chỉ là 1 đẩy 1 tống, cái kia binh lính nhất xông lên phía trước liền chổng vó ngã ở dưới đất, mà thương của hắn, lại đơn giản tới tro tay Quân Phi Vũ.
Quân Phi Vũ cầm trường thương, liền 1 chiêu thức xinh đẹp cũng ko có, phương thức hoành phách trực tiếp dứt khoát hẳn hoi, 1 thương đảo qua, liền đem kia mấy binh lính xông lên trước đến toàn bộ cấp quét ngã xuống đất, ngã thành 1 mảnh, ko ngừng rên rĩ.
Nhiều như vậy nam nhân, thế nhưng lại bị 1 tên ẻo lả cấp đánh gục!
Mất mặt quá đi! Bọn họ cảm giác mặt ko chút ánh sáng a!
Ở thời gian những binh lính kia còn muốn xông lên đại giết 1 phen, cái kia râu quai nón rốt cuộc lên tiếng- Dừng tay! Đều dừng tay hết cho ta!
Hắn lưu loát tung người xuống ngựa, đi tới trước mặt Quân Phi Vũ, chắp tay ôm quyền- Tại hạ tham tướng Thanh Châu Lưu Tông. Ko biết thiếu hiệp xưng hô như thế nào?
Quân Phi Vũ 2 tròng mắt nhẹ mị- Tham tướng Thanh Châu? Chức quan ko nhỏ a, chẳng lẽ đường đường là 1 tham tướng cấp tam phẩm, thế nhưng cũng luân lạc tới mức tự mình ra tay? Quân doanh Thanh Châu cứ như vậy nhàn sao? Quan nhàn bàng tán, thảo nào cũng ko được khí! Hừ!
Quân Phi Vũ những lời này, lại làm cho Lưu Tông tâm càng treo ngược lên.
Hắn lập tức hướng tay chặn lại, ánh mắt lợi hại ở trên mặt Quân Phi Vũ kia trương tuấn mỹ tinh tế xem kỹ, ngay cả nàng thân phẫn nam trang, cũng có vài phần anh khí, mi giữa càng sắc bén tẫn hiển, nhưng cùng Quân Phi Long đứng chung 1 chỗ, liền tổng có vẻ mềm mại hơn 1 chút.
Hắn tổng cảm giác ở chỗ nào là lạ, ánh mắt ở trên người Quân Phi Vũ cùng Quân Phi Long qua lại đảo quanh, đột nhiên, 1 cái ý niệm nảy lên tro đầu của hắn, tro nháy mắt làm cho hắn trắng sắc mặt.
Nếu như này hắn thật là nàng? Vậy hắn thật đúng là phạm vào mất đầu chi tội !
Ngoại trừ run như cầy sấy, Lưu Tông đáy mắt lại hiện lên vẻ vui mừng, nàng tới, có lẽ Thanh Châu sẽ thay đổi nhân viên, bọn họ vẫn còn hi vọng.
Lưu Tông thẳng tắp cùng Quân Phi Vũ nhìn nhau 1 hồi lâu, mới ôm quyền nói- Các hạ giáo phải! Chỉ là, ko biết các hạ có thể hay ko có thời gian, chúng ta chậm rãi thương lượng 1 chút thế nào?
Quân Phi Vũ cười nói- Rất tốt! Lợi tướng quân quả nhiên rất thức thời, ta hiện ở Phúc Mãn lâu rất tốt, hôm nay để ta thỉnh Lưu tướng quân uống 1 chén, xin mời!
Lưu Tông lại nói- Thiếu hiệp thỉnh về trước để tại hạ trước xử lý 1 chút chuyện của bọn họ, lập tức liền đến.
_ Vậy ta liền cáo từ trước!
Mọi người thấy Quân Phi Vũ đánh người xong, lại dẫn Quân Phi Long nghênh ngang mà đi.
Như vậy đích tình thế đại nghịch chuyển, làm cho mọi người 2 mặt nhìn nhau, ko biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thậm chí có người như vậy kiêu ngạo đánh người, còn để Lợi tham tướng đi vào thương lượng xử lý kết quả?
Tro đó có cái kia nam nhân chạy đi mật báo, nhìn thấy nhiều người của hắn nằm xuống như vậy, Lưu Tông lại đơn giản bỏ qua Quân Phi Vũ, tro lòng rất là phẫn nộ, nhịn ko được tiến lên mang theo điểm khẩu khí chất vấn, hướng về phía Lưu Tông phát hỏa- Tham tướng đại nhân, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy bỏ qua?
Lưu Tông liền giơ tay lên ngăn hắn lại, ánh mắt lạnh lùng giống như là đao của sát nhân- Đều là các ngươi tự mình gây phiền phức, ngươi chờ xem, nói ko chừng ngày mai bề trên của ngươi cả đầu liền giữ cũng ko giữ được, lại còn dám ở chỗ này nói ẩu nói tả, cút cho ta! Lần sau ko được phép nhắc lại!
Quay đầu lại, Lưu tông lại hướng phía đội ngũ rống giận- Còn ko mau thu đội, chờ chết à? Quân cận vệ lưu lại, những người khác cấp lão tử lập tức mau trở về đi!
Nhìn thấy Lưu Tông tức giận, những người khác ko dám nói thêm nữa, liền nâng lên những người bị thương cấp tốc ly khai hiện trường.
Lưu Tông tro bụng nghẹn 1 đoàn hỏa, nếu quả thật như hắn suy nghĩ, sợ rằng lần này là đụng phải đại họa, cái đầu giữ được hay ko còn khó nói, chỉ mong người nọ đại nhân đại lượng 1 chút, có thể bỏ qua cho bọn họ lần này!
Tro lòng lại thầm hận kia giúp quy tôn tử, tịnh sẽ cho hắn đụng phải phiền phức lần này.
Hắn chiêu thượng quân cận vệ của mình, đại khái gần 10 người, ko dám trì hoãn 1 giây, cấp tốc hướng phía Phúc Mãn lâu chạy vội tới.
Quần chúng vây xem vừa nhìn mọi người tan, bắt đầu kinh ngạc phát biểu đàm luận- Oa, kia thiếu hiệp là thần thánh phương nào! Hắn rốt cuộc là ai a? Thậm chí ngay cả quan lại cũng đều sợ hắn.
_ Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc là ai a? Chúng ta đến Phúc Mãn lâu đi nhìn 1 cái, nhìn 1 chút xem có cái náo nhiệt gì ko!
_ Đi, đi, đi, ta cũng đi!
_ Cùng đi!
Quân Phi Vũ mang theo Quân Phi Long, vận khởi khinh công, rất nhanh liền về tới Phúc Mãn lâu.
Đương lúc nàng nhìn thấy ở cửa đứng kia 2 cái kia thân ảnh quen thuộc, hoan hô 1 tiếng liền chạy vội tới- Thiên Hàn, Nham Ngạo, các ngươi thế nào nhanh như vậy tới?
Mạch Thiên Hàn xả ra 1 nụ cười rất nhạt, cùng Quân Phi Vũ nhìn nhau liếc mắt 1 cái, tiếp nhận Long nhi tro tay nàng, xoay người liền đi vào.
Quân Phi Vũ trừng hắn liếc mắt 1 cái, đúng là cục đá tro nhà vệ sinh lúc nào cũng ít lời, 2 ngày không gặp, mà ngay cả cái rắm cũng ko phóng 1 chút, hừ!
Tần Nham Ngạo hướng nàng lại gần đi tới, trực tiếp đem nàng ôm vào tro ngực, hướng nàng sử xuất 1 câu hồn mắt, cười tà hồi lời của nàng- Nhớ ngươi, liền sớm 1 chút tới thôi!
_ Ngươi nha, liền nói nhiều như vậy!- Quân Phi Vũ cười đến xinh đẹp như hoa- Đi thôi! Trở về phòng!
Đi vài bước, đột nhiên ngừng lại- Ai, chờ 1 chút, ta hẹn người! Phải nói cho chưởng quỹ 1 tiếng.
_ Ngươi hẹn ai? Nam, hay là nữ?
Nhìn Tần Nham Ngạo khuôn mặt tuấn tú biểu lộ ra khẩn trương, Quân Phi Vũ giảo hoạt trừng mắt nhìn- Là nam nhân! 1 nam nhân rất tuấn tú, rất rất tuấn tú!
Nói xong, nàng còn cố ý 2 má ửng hồng ngọt ngào, dùng sức hút hút nước bọt.
_ Tiểu Vũ nhi, xem ra 2 ngày này ngươi quá nhàn a, bắt đầu có tâm tình đi săn trai đẹp nhỉ! Lát ta sẽ cùng nhị ca hảo hảo nói 1 chút, Tiểu Vũ nhi của chúng ta rất thèm muốn chúng ta a!- Tần Nham Ngạo bĩ bĩ cười xấu xa.
Quân Phi Vũ vươn người lên phía trước, dùng sức sờ- Nhàn? Nhân gia đều vội muốn chết, ko 1 khắc rảnh rỗi, ngươi còn nói? Nhìn ngươi còn nhiều miệng ko? Nói thêm nữa, ta xé miệng của ngươi!
Tro đại đường khách sạn người uống trà ăn cơm ngơ ngác nhìn 2 tuấn nam liếc mắt đưa tình, cả đám cảm giác lông tơ dựng lên, này 2 nam nhân quá lớn gan, cũng dám ở trước mắt bao người, đi đoạn tụ chi tích!
1 cổ giả càng rung đùi đắc ý niệm lên- Vật đổi sao dời, đồi phong bại tục a, lão nhân gia ta thực sự là ko có mắt thấy!
Quân Phi Vũ có chút cười khổ ko được, nhéo Tần Nham Ngạo 1 phen- Đều là ngươi này hoa hồ điệp gây họa, còn ko mau đi, ngươi muốn lưu ở đây bị người nhổ nước miếng hả!
Vừa lên lầu, đóng cửa phòng, Tần Nham Ngạo cũng ko cố tro phòng còn có 2 lớn 1 nhỏ ở đó, ôm Quân Phi Vũ liền thân lên.
Quân Phi Vũ đẩy ra hắn, chững chạc đàng hoàng nói- Nham Ngạo, ko nên náo loạn, ta đây còn có chính sự muốn làm, ngươi cũng đừng làm loạn thêm nữa, vội vàng đem việc này cấp xử lý xong, chúng ta mới hảo hảo ngoạn. Được rồi, ta kêu các ngươi 1 đường qua đây, đem 4 phía tụ binh họp lại, hiện tại thế nào?
Tần Nham Ngạo nhún vai, yêu mỵ cười- Chúng ta làm việc, ngươi vẫn chưa yên tâm? Tập kết ngũ vạn bàng lực, có đủ hay ko?
Quân Phi Vũ gật gật đầu- Ko sai biệt lắm, ta đã làm cho Long Dạ Tinh đi Long Đằng quốc mượn ngũ vạn binh, chúng ta có 10 vạn binh lực, lại đã dự biết trước bọn họ thời gian, hẳn là tới lúc lật bài bọn họ.
Tần Nham Ngạo bồi thêm 1 câu- Ngươi yên tâm, chúng ta còn có 1 cây bài, đến cuối cùng mới ra!
Quân Phi Vũ 2 mắt phát quang- Cây bài gì? Mau nói cho ta biết!
Đầu lĩnh người nam nhân kia cưỡi con ngựa cao to, vẻ mặt râu quai nón, nồng đậm lông mày hạ, là 1 đôi lợi hại 2 tròng mắt, tay hắn dẫn theo cương ngựa, vây quanh Quân Phi Vũ vòng vo vài vòng, cuối cùng mới ở trước mặt nàng đứng lại, 2 tròng mắt nhẹ híp, lạnh lùng hỏi- Tiểu tử, chính là ngươi đả thương bọn họ?
Quân Phi Vũ mâu quang lạnh lùng bắn ở trên người mới tới- Ngươi là ai? Hãy xưng tên ra!
Kia nam nhân còn ko nói chuyện, 1 cái cao gầy nam nhân khác cưỡi ngựa bồi ở bên cạnh hắn nhưng ra trước rống lên- Làm càn! Ngươi là thân phận gì? Cũng dám dùng khẩu khí như vậy hỏi tham lĩnh đại nhân (1 chức quan võ thời xưa) chúng ta, còn ko quỳ xuống!
Quân Phi Vũ con ngươi liếc bọn họ liếc mắt 1 cái, cười lạnh 1 tiếng- Muốn ta quỳ xuống? Vậy cũng xem các ngươi có dám nhận hay ko đã. Long nhi, vả miệng cho ta!
_ Tuân mệnh!
1 tiếng thanh thúy thanh âm qua đi, mọi người chỉ thấy giữa sân bóng người chợt lóe, sau đó liền nghe được 1 trận “Ba ba ba” tràng pháo tay.
Đãi lại hoàn hồn, cái kia nho nhỏ tuấn mỹ oa nhi lại đã đứng trở về trước mặt cái tên nam nhân ẻo lả lại quá tuấn mỹ kia, còn đang đắc ý xoa xoa tay, dùng thanh âm thanh thúy đáng yêu nói tức chết người ko đền mạng lời thô tục- Con bà nó, làm tay lão tử đau muốn chết nè.
1 đứa nhỏ nhỏ như vậy, có thể nói ra những lời thô tục kinh khủng, quần chúng vây xem nghe xong, cũng nhịn ko được nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Đám binh sĩ kia, cả đám lại sửng sốt 1 hồi mới từ từ tỉnh lại, cao gầy nam nhân bị đánh kia vỗ về khuôn mặt bị đánh đến nỗi sưng đỏ, nổi giận gầm lên 1 tiếng- Chúng tướng sĩ lên cho ta, ai giết bọn họ, thưởng 100 lượng bạc!
Quân Phi Vũ như là ko nghe thấy lời của hắn, cũng ko phát hiện những người đó rất nhanh đã xông tới, nàng ko giận nhẹ cười, hướng phía con trai của mình bảo bối nói- Long nhi, chúng ta chỉ giá trị 100 lượng, hắn nói sai, lại đi vả miệng cho ta, lần này, đánh ngoan 1 điểm!
_ Dạ!
Lại là 1 trận “Ba ba ba” tràng pháo tay, Quân Phi Long thế nhưng rất nghe lời, chính là đánh cho cái kia cao gầy ko nhẹ tay chút nào, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, choáng váng đầu hoa mắt, ở thời gian Quân Phi Long cấp tốc lui về bên người Quân Phi Vũ, 1 vòng ngã lộn nhào, liền rụng xuống ngựa, ngất đi.
Hắn là bị tức chết!
Mà Quân Phi Long lại chính ở chỗ này “Khanh khách khanh khách” cười cái ko ngừng- Nhẹ như vậy cũng ko chịu nổi, thật đúng là, tìm đại 1 cái mền đánh ít nhất cũng tốt hơn ngươi, sờ liền té, ha ha ha ha…
Quá kiêu ngạo ! Thực ko thể nhẫn, cho dù nhẫn cũng ko thể nhẫn nổi nữa!
Những binh lính kia ko thể nhìn trưởng của mình bị ô nhục như vậy, còn ko kịp đợi xem biểu hiện của cái râu quai nón trước mặt 1 chút gì, cả đám đầu óc liền phát nhiệt, giơ trường thương liền hướng mẹ con bọn họ vọt tới.
Quân Phi Vũ tay ko như hóa dao sắc, trước hết nắm lấy trường thương đâm tới đầu, song chưởng chỉ là 1 đẩy 1 tống, cái kia binh lính nhất xông lên phía trước liền chổng vó ngã ở dưới đất, mà thương của hắn, lại đơn giản tới tro tay Quân Phi Vũ.
Quân Phi Vũ cầm trường thương, liền 1 chiêu thức xinh đẹp cũng ko có, phương thức hoành phách trực tiếp dứt khoát hẳn hoi, 1 thương đảo qua, liền đem kia mấy binh lính xông lên trước đến toàn bộ cấp quét ngã xuống đất, ngã thành 1 mảnh, ko ngừng rên rĩ.
Nhiều như vậy nam nhân, thế nhưng lại bị 1 tên ẻo lả cấp đánh gục!
Mất mặt quá đi! Bọn họ cảm giác mặt ko chút ánh sáng a!
Ở thời gian những binh lính kia còn muốn xông lên đại giết 1 phen, cái kia râu quai nón rốt cuộc lên tiếng- Dừng tay! Đều dừng tay hết cho ta!
Hắn lưu loát tung người xuống ngựa, đi tới trước mặt Quân Phi Vũ, chắp tay ôm quyền- Tại hạ tham tướng Thanh Châu Lưu Tông. Ko biết thiếu hiệp xưng hô như thế nào?
Quân Phi Vũ 2 tròng mắt nhẹ mị- Tham tướng Thanh Châu? Chức quan ko nhỏ a, chẳng lẽ đường đường là 1 tham tướng cấp tam phẩm, thế nhưng cũng luân lạc tới mức tự mình ra tay? Quân doanh Thanh Châu cứ như vậy nhàn sao? Quan nhàn bàng tán, thảo nào cũng ko được khí! Hừ!
Quân Phi Vũ những lời này, lại làm cho Lưu Tông tâm càng treo ngược lên.
Hắn lập tức hướng tay chặn lại, ánh mắt lợi hại ở trên mặt Quân Phi Vũ kia trương tuấn mỹ tinh tế xem kỹ, ngay cả nàng thân phẫn nam trang, cũng có vài phần anh khí, mi giữa càng sắc bén tẫn hiển, nhưng cùng Quân Phi Long đứng chung 1 chỗ, liền tổng có vẻ mềm mại hơn 1 chút.
Hắn tổng cảm giác ở chỗ nào là lạ, ánh mắt ở trên người Quân Phi Vũ cùng Quân Phi Long qua lại đảo quanh, đột nhiên, 1 cái ý niệm nảy lên tro đầu của hắn, tro nháy mắt làm cho hắn trắng sắc mặt.
Nếu như này hắn thật là nàng? Vậy hắn thật đúng là phạm vào mất đầu chi tội !
Ngoại trừ run như cầy sấy, Lưu Tông đáy mắt lại hiện lên vẻ vui mừng, nàng tới, có lẽ Thanh Châu sẽ thay đổi nhân viên, bọn họ vẫn còn hi vọng.
Lưu Tông thẳng tắp cùng Quân Phi Vũ nhìn nhau 1 hồi lâu, mới ôm quyền nói- Các hạ giáo phải! Chỉ là, ko biết các hạ có thể hay ko có thời gian, chúng ta chậm rãi thương lượng 1 chút thế nào?
Quân Phi Vũ cười nói- Rất tốt! Lợi tướng quân quả nhiên rất thức thời, ta hiện ở Phúc Mãn lâu rất tốt, hôm nay để ta thỉnh Lưu tướng quân uống 1 chén, xin mời!
Lưu Tông lại nói- Thiếu hiệp thỉnh về trước để tại hạ trước xử lý 1 chút chuyện của bọn họ, lập tức liền đến.
_ Vậy ta liền cáo từ trước!
Mọi người thấy Quân Phi Vũ đánh người xong, lại dẫn Quân Phi Long nghênh ngang mà đi.
Như vậy đích tình thế đại nghịch chuyển, làm cho mọi người 2 mặt nhìn nhau, ko biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thậm chí có người như vậy kiêu ngạo đánh người, còn để Lợi tham tướng đi vào thương lượng xử lý kết quả?
Tro đó có cái kia nam nhân chạy đi mật báo, nhìn thấy nhiều người của hắn nằm xuống như vậy, Lưu Tông lại đơn giản bỏ qua Quân Phi Vũ, tro lòng rất là phẫn nộ, nhịn ko được tiến lên mang theo điểm khẩu khí chất vấn, hướng về phía Lưu Tông phát hỏa- Tham tướng đại nhân, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy bỏ qua?
Lưu Tông liền giơ tay lên ngăn hắn lại, ánh mắt lạnh lùng giống như là đao của sát nhân- Đều là các ngươi tự mình gây phiền phức, ngươi chờ xem, nói ko chừng ngày mai bề trên của ngươi cả đầu liền giữ cũng ko giữ được, lại còn dám ở chỗ này nói ẩu nói tả, cút cho ta! Lần sau ko được phép nhắc lại!
Quay đầu lại, Lưu tông lại hướng phía đội ngũ rống giận- Còn ko mau thu đội, chờ chết à? Quân cận vệ lưu lại, những người khác cấp lão tử lập tức mau trở về đi!
Nhìn thấy Lưu Tông tức giận, những người khác ko dám nói thêm nữa, liền nâng lên những người bị thương cấp tốc ly khai hiện trường.
Lưu Tông tro bụng nghẹn 1 đoàn hỏa, nếu quả thật như hắn suy nghĩ, sợ rằng lần này là đụng phải đại họa, cái đầu giữ được hay ko còn khó nói, chỉ mong người nọ đại nhân đại lượng 1 chút, có thể bỏ qua cho bọn họ lần này!
Tro lòng lại thầm hận kia giúp quy tôn tử, tịnh sẽ cho hắn đụng phải phiền phức lần này.
Hắn chiêu thượng quân cận vệ của mình, đại khái gần 10 người, ko dám trì hoãn 1 giây, cấp tốc hướng phía Phúc Mãn lâu chạy vội tới.
Quần chúng vây xem vừa nhìn mọi người tan, bắt đầu kinh ngạc phát biểu đàm luận- Oa, kia thiếu hiệp là thần thánh phương nào! Hắn rốt cuộc là ai a? Thậm chí ngay cả quan lại cũng đều sợ hắn.
_ Đúng vậy, đúng vậy, rốt cuộc là ai a? Chúng ta đến Phúc Mãn lâu đi nhìn 1 cái, nhìn 1 chút xem có cái náo nhiệt gì ko!
_ Đi, đi, đi, ta cũng đi!
_ Cùng đi!
Quân Phi Vũ mang theo Quân Phi Long, vận khởi khinh công, rất nhanh liền về tới Phúc Mãn lâu.
Đương lúc nàng nhìn thấy ở cửa đứng kia 2 cái kia thân ảnh quen thuộc, hoan hô 1 tiếng liền chạy vội tới- Thiên Hàn, Nham Ngạo, các ngươi thế nào nhanh như vậy tới?
Mạch Thiên Hàn xả ra 1 nụ cười rất nhạt, cùng Quân Phi Vũ nhìn nhau liếc mắt 1 cái, tiếp nhận Long nhi tro tay nàng, xoay người liền đi vào.
Quân Phi Vũ trừng hắn liếc mắt 1 cái, đúng là cục đá tro nhà vệ sinh lúc nào cũng ít lời, 2 ngày không gặp, mà ngay cả cái rắm cũng ko phóng 1 chút, hừ!
Tần Nham Ngạo hướng nàng lại gần đi tới, trực tiếp đem nàng ôm vào tro ngực, hướng nàng sử xuất 1 câu hồn mắt, cười tà hồi lời của nàng- Nhớ ngươi, liền sớm 1 chút tới thôi!
_ Ngươi nha, liền nói nhiều như vậy!- Quân Phi Vũ cười đến xinh đẹp như hoa- Đi thôi! Trở về phòng!
Đi vài bước, đột nhiên ngừng lại- Ai, chờ 1 chút, ta hẹn người! Phải nói cho chưởng quỹ 1 tiếng.
_ Ngươi hẹn ai? Nam, hay là nữ?
Nhìn Tần Nham Ngạo khuôn mặt tuấn tú biểu lộ ra khẩn trương, Quân Phi Vũ giảo hoạt trừng mắt nhìn- Là nam nhân! 1 nam nhân rất tuấn tú, rất rất tuấn tú!
Nói xong, nàng còn cố ý 2 má ửng hồng ngọt ngào, dùng sức hút hút nước bọt.
_ Tiểu Vũ nhi, xem ra 2 ngày này ngươi quá nhàn a, bắt đầu có tâm tình đi săn trai đẹp nhỉ! Lát ta sẽ cùng nhị ca hảo hảo nói 1 chút, Tiểu Vũ nhi của chúng ta rất thèm muốn chúng ta a!- Tần Nham Ngạo bĩ bĩ cười xấu xa.
Quân Phi Vũ vươn người lên phía trước, dùng sức sờ- Nhàn? Nhân gia đều vội muốn chết, ko 1 khắc rảnh rỗi, ngươi còn nói? Nhìn ngươi còn nhiều miệng ko? Nói thêm nữa, ta xé miệng của ngươi!
Tro đại đường khách sạn người uống trà ăn cơm ngơ ngác nhìn 2 tuấn nam liếc mắt đưa tình, cả đám cảm giác lông tơ dựng lên, này 2 nam nhân quá lớn gan, cũng dám ở trước mắt bao người, đi đoạn tụ chi tích!
1 cổ giả càng rung đùi đắc ý niệm lên- Vật đổi sao dời, đồi phong bại tục a, lão nhân gia ta thực sự là ko có mắt thấy!
Quân Phi Vũ có chút cười khổ ko được, nhéo Tần Nham Ngạo 1 phen- Đều là ngươi này hoa hồ điệp gây họa, còn ko mau đi, ngươi muốn lưu ở đây bị người nhổ nước miếng hả!
Vừa lên lầu, đóng cửa phòng, Tần Nham Ngạo cũng ko cố tro phòng còn có 2 lớn 1 nhỏ ở đó, ôm Quân Phi Vũ liền thân lên.
Quân Phi Vũ đẩy ra hắn, chững chạc đàng hoàng nói- Nham Ngạo, ko nên náo loạn, ta đây còn có chính sự muốn làm, ngươi cũng đừng làm loạn thêm nữa, vội vàng đem việc này cấp xử lý xong, chúng ta mới hảo hảo ngoạn. Được rồi, ta kêu các ngươi 1 đường qua đây, đem 4 phía tụ binh họp lại, hiện tại thế nào?
Tần Nham Ngạo nhún vai, yêu mỵ cười- Chúng ta làm việc, ngươi vẫn chưa yên tâm? Tập kết ngũ vạn bàng lực, có đủ hay ko?
Quân Phi Vũ gật gật đầu- Ko sai biệt lắm, ta đã làm cho Long Dạ Tinh đi Long Đằng quốc mượn ngũ vạn binh, chúng ta có 10 vạn binh lực, lại đã dự biết trước bọn họ thời gian, hẳn là tới lúc lật bài bọn họ.
Tần Nham Ngạo bồi thêm 1 câu- Ngươi yên tâm, chúng ta còn có 1 cây bài, đến cuối cùng mới ra!
Quân Phi Vũ 2 mắt phát quang- Cây bài gì? Mau nói cho ta biết!
Tác giả :
Lãn Ly Hôn