Hậu Cung Chân Huyên Truyện
Quyển 4 - Chương 31: Cứu người
Hoán Bích thấy hai chúng tôi đều im lặng, sau khi ngó nhìn sắc trời bèn nói: “Mặt trời sắp xuống núi rồi, mà trên núi lại lạnh thế này, chúng ta cũng đã ngắm cảnh rồi, chi bằng mau xuống núi thôi, nếu để muộn quá, phải ở lại trên núi thì không hay chút nào.”
Tôi khẽ gật đầu, chuẩn bị cùng Hoán Bích và Huyền Thanh xuống núi, chợt nghe phía không xa có những tiếng hò hét vang lại. Bốn bề vốn đang tĩnh lặng, những âm thanh ấy vang lên nghe đột ngột và quái dị vô cùng, khiến tôi không kìm được thầm sinh lòng sợ hãi.
Huyền Thanh lúc này hơi cau mày trầm ngâm, bỗng hô lớn một tiếng: “Không hay!” Sau đó liền chạy đi như bay. Tôi và Hoán Bích ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng thấy sắc mặt Huyền Thanh biến đổi hẳn, chúng tôi cũng biết là có điều gì đó không hay, liền không suy nghĩ quá nhiều nữa mà vội chạy theo y.
Tôi và Hoán Bích chạy không được nhanh, khi tới chỗ phát ra những âm thanh quái dị vừa rồi thì chỉ thấy có một đôi nam nữ đang nằm trên nền đất tuyết, sắc mặt tái đen, đặc biệt là mấy chỗ xung quanh tai mắt mũi miệng lại càng đen kịt như mực. Hai người họ nhíu chặt đôi mày, dường như vô cùng đau khổ, thế nhưng chỗ từ hai mắt trở xuống lại đầy vẻ vui mừng, khóe miệng nhếch lên cười toe toét, cái mũi đen kịt không ngớt rung lên, dưới nền đất tuyết trắng tinh trông lại càng rùng rợn, khiến người nhìn sợ hãi. Hai chân bọn họ gập lại, đôi tay co giật liên hồi, miệng phát ra những tiếng kêu khò khè quái dị.
Nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn này, tôi và Hoán Bích lập tức ngây người. Hoán Bích thầm cảm thấy sợ hãi, vô thức tới nấp sau lưng tôi.
Huyền Thanh đứng chắn trước mặt chúng tôi, nôn nóng nói: “Cẩn thận! Hai người đó trúng phải độc của hàn xà rồi.”
Hoán Bích nghe thấy vậy thì không kìm được kêu “a” một tiếng, sợ hãi lùi lại mấy bước. Tôi chưa từng nhìn thấy cảnh này, trong lòng tất nhiên cũng rất sợ hãi, bất giác chăm chú nhìn y. “Phải làm sao đây?”
Huyền Thanh khẽ hô lên: “Cứu người là quan trọng!” Tôi gật đầu thật mạnh, lập tức đi theo y. Huyền Thanh lấy thuốc rắn từ trong vạt áo trước ngực ra đưa cho tôi, sau đó liền đè chặt nam tử đang nằm trên mặt đất kia xuống, không cho gã giãy giụa, đồng thời quay đầu lại, nói: “Trong uống ngoài thoa, mau bôi thuốc rắn lên miệng vết thương của gã!”
Tôi luống cuống chân tay, nhất thời không biết nên bắt đầu tìm miệng vết thương của người đó từ đâu, huống chi vết rắn cắn vốn đã rất nhỏ. Chợt tôi để ý thấy người đó mặc một chiếc áo lông cáo màu bạc hoa lệ, duy có đôi tay là lộ ra ngoài, liền chụp lấy hai tay gã mà kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra hai dấu răng rất nhỏ trên mu bàn tay trái của gã. Tôi vội lấy khăn tay ra, siết chặt chỗ sát với miệng vết thương, miệng vết thương liền mở rộng ra, tôi lập tức rắc một lớp thuốc rắn thật dày lên trên đó.
Nam tử này ăn vận xa hoa, nhìn như một vị công tử nhà giàu, thế nhưng i để ý thấy gan bàn tay của gã, tôi bất giác sững người, ở đó có một lớp chai rất dày và cứng, còn bóng đến độ có thể phản quang. Tôi thoáng do dự, lại lật bàn tay gã lên quan sát, thấy lòng bàn tay và mười ngón tay của gã cũng đều như vậy cả.
Hai hàm răng người đó cắn rất chặt, không sao cạy ra mà đổ thuốc vào được. Tôi nôn nóng đến độ đầu vã đầy mồ hôi, đành nhìn qua phía Huyền Thanh cầu cứu. Y lập tức hiểu ý, liền đánh mạnh một cú vào cằm nam tử đó làm gã há miệng ra. Tôi vội đổ thuốc bột vào miệng gã, lại lấy túi da đựng nước ra mà đổ thêm vào.
Huyền Thanh quan sát sắc mặt gã một chút, lập tức thở phào một hơi, khẽ nói: “Mau qua xem nữ tử kia đi.” Tôi vâng lời theo y qua đó. Nữ tử đó dường như hết sức đau đớn, khuôn mặt vốn thanh tú đã nhăn nhó đến biến dạng, miệng không thể nói năng, chỉ không ngừng phát ra những tiếng “khò khè” quái dị, nghe như tiếng kêu khàn khàn của con chim cú. Tôi thấy mặt cô ta xám như tro tàn, hai hàm răng nghiến chặt, vừa như vui sướng lại vừa như đau khổ, kỳ dị đến khó tả. Huyền Thanh đánh mạnh một cái vào cằm cô ta nhưng cô ta lại chẳng có chút phản ứng, vẫn nghiến chặt răng. Huyền Thanh nhíu chặt đôi mày, lật mí mắt cô ta lên, đột nhiên cúi đầu, ủ rũ nói: “Cô ta trúng độc quá lâu, không còn cách gì nữa rồi, đồng tử cũng đã dãn ra.” Tôi bất giác cả kinh, vô thức rắc bột thuốc lên bàn tay đã chẳng còn chút sinh khí của cô ta, trong lòng ngợp nỗi hoang mang, sợ hãi.
Huyền Thanh giữ tay tôi lại, cất giọng bi thương: “Không ích gì đâu.”
“Không ích gì đâu.” Tiếng thở dài của y như một nhát búa gõ mạnh vào trái tim tôi, khiến tôi đau nhói. Tôi nhìn nữ tử mà mình mới gặp mặt lần đầu đó, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ dị: Tôi nhất định phải giúp cô ta, nếu không… Đến bản thân tôi cũng không biết là nếu không sẽ như thế nào, chỉ loáng thoáng cảm thấy có điều gì đó không hay.
Tôi đang mải suy nghĩ, nữ tử đó chợt co giật dữ dội trong lòng tôi, thân thể run lẩy bẩy từng hồi, như thể một chiếc lá vàng giữa làn gió thu, ngợp nỗi tang thương khôn tả. Có lẽ là vì một cơn đau đột nhiên kéo tới, cô ta đau đớn đến nỗi toàn thân co rúm lại, trên trán, trên mu bàn tay đều hằn rõ gân xanh, tựa những con rắn đang uốn lượn, cả khuôn mặt lúc này đã trở nên đen như mực, màu đen còn ngấm sâu vào tận trong da.
Tôi hỏi Huyền Thanh: “Có phải cô ta sắp chết rồi không?”
Huyền Thanh đau khổ ngoảnh mặt qua một bên. “Phải, nhưng sẽ không nhanh lắm đâu. Nọc hàn xà một khi phát tác sẽ làm người ta vô cùng đau đớn nhưng lại không thể chết ngay. Tuy đồng tử của cô ta đã dãn ra không còn cách nào cứu nổi nhưng vẫn phải chờ một khắc nữa thì mới chết được.”
“Vậy cô ta nhất định sẽ chết, có đúng vậy không?”
Huyền Thanh khẽ “ừm” một tiếng, đầu vẫn ngoảnh đi, không đành lòng nhìn.
Tôi đưa mắt nhìn con dao găm nhỏ mà y giắt xéo bên hông, con dao này y vốn dùng để phòng thân, vô cùng sắc bén, gần như đặt sợi tóc lên thổi nhẹ là đứt, do đó y mới thường xuyên mang theo bên mình như vậy. Tôi khẽ “ừm” một tiếng, đột nhiên rút con dao găm ra, đâm thẳng vào ngực nữ tử kia.
Tâm trí tôi vô cùng kiên định, một loạt những động tác ấy diễn ra rất nhanh, khi con dao găm được rút ra, từng làn khí lạnh nơi lưỡi dao phả thẳng vào mặt tôi, nhưng cảm giác ấy còn chưa tan hết, lưỡi dao đã đâm thẳng vào thân thể mềm nhũn làm bằng máu thịt kia rồi. “Phụp” một tiếng, lưỡi dao loáng cái đã đâm lút cán. Âm thanh ấy nghe thật dịu dàng, tựa như lời rủ rỉ khẽ khàng của một cặp tình nhân đang trò chuyện.
Cô ta chết rồi.
Thân thể cô ta trở nên bình lặng, tựa một phiến lá không còn bay lượn giữa không trung nữa mà hoàn toàn trở về với đất bụi.
Hoán Bích đứng một bên nhìn thấy tất cả, sau khi sững người trong giây lát liền thất thanh kêu “a” một tiếng. Huyền Thanh cũng cả kinh thất sắc, bật thốt lên: “Hoàn Nhi, nàng làm gì vậy?”
Sau khi giết người xong, tôi rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Muội giết rồi!”
Tiếng kêu chói tai của Hoán Bích vẫn chưa dừng lại, tôi đã ra hiệu im lặng mà muội ấy vẫn bỏ ngoài tai. Tôi lật tay tát cho Hoán Bích một cái thật mạnh, thấp giọng quát: “Im miệng cho ta!”
Huyền Thanh đưa tay kéo bàn tay tôi lại, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt không sao tin nổi. “Nàng đã giết người, còn đánh Hoán Bích nữa?”
“Phải!” Tôi bình thản nhìn lại y. “Đây là núi tuyết, tuyết phủ quanh năm, tiếng kêu của Hoán Bích dù không thu hút sự chú ý của người khác thì cũng sẽ làm tuyết lở. Muội tuy đã giết người nhưng cũng không muốn phải chết cùng đâu.”
Huyền Thanh cả giận, chỉ tay vào thi thể trên mặt đất. “Cô ta và muội không thù không oán…”
“Nếu thực sự có thù oán, muội nhất định sẽ trơ mắt nhìn cô ta phải chịu đau đớn đủ một khắc rồi mới được chết.” Tôi nhìn Huyền Thanh, cố nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể: “Thanh, đồng tử của cô ta đã dãn ra rồi, huynh cũng nói là không thể cứu được nữa mà, vậy sao còn phải để cô ấy chịu khổ?”
“Muội…” Huyền Thanh không còn lời nào để phản bác, chỉ đành nói: “Dù sao cũng là một mạng người…”
Tôi vặn lại: “Vậy lẽ nào huynh muốn nhìn cô ta phải chịu đau khổ xong rồi mới được chết?”
Huyền Thanh buồn bã lắc đầu, đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt âm u khó tả. “Hoàn Nhi, ta thừa nhận là nàng không làm sai.” Y hơi nheo mắt lại, khẽ thở dài. “Nhưng sự tàn nhẫn của nàng… nằm ngoài ý liệu của ta.”
Tàn nhẫn? Tôi tàn nhẫn? Tôi cơ hồ đã bật cười thành tiếng, vì câu nói này của y, một cảm xúc dữ dằn bất giác cuồn cuộn tràn lên từ nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim tôi. Tôi cười gằn, nói: “Muội tàn nhẫn?”, sau đó lại cất giọng hờ hững: “Chẳng lẽ huynh nghĩ một Chân Hoàn có thể sống sót để đi ra từ trong cung rồi đứng trước mặt huynh là một người hồn nhiên ngây thơ, ngốc nghếch lương thiện?” Tôi cười lạnh, nói tiếp: “Tàn nhẫn, ấy là bản lĩnh phòng thân của muội. Giết cô ta cũng là cứu cô ta. Nhưng trước khi giết cô ta, người chết trong tay muội vốn không phải mới chỉ có một.”
Sắc mặt y biến đổi không ngừng, lúc xanh lúc trắng, tựa như đang phải trải qua một cơn đấu tranh dằn vặt khó mà dùng lời miêu tả trong nội tâm.
Nơi đáy lòng tôi bỗng trào lên một niềm thất vọng, là với y, cũng là với chính bản thân mình. Sự đau khổ nơi đáy lòng tôi lan tỏa từng chút, cuối cùng bật ra ngoài qua kẽ răng: “Có phải bây giờ huynh mới phát hiện, muội kỳ thực không phải là người mà huynh muốn tìm? Chân Hoàn mà huynh yêu vĩnh viễn luôn thuần khiết ngây thơ, không hề giống như muội bây giờ. Hoặc có lẽ, huynh vốn chỉ yêu một thứ lý tưởng nào đó của huynh thôi, chứ không phải bản thân muội.”
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, tĩnh lặng tột cùng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tuyết tan thành nước, từ từ nhỏ xuống một giọt, hồi lâu sau, lại là một giọt nữa, như thể đang xuyên thấu trái tim người ta.
Phía sau lưng chúng tôi bất chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Ngươi đã giết nàng?”
Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy chính là nam tử vừa rồi. Lúc này gã đã tỉnh lại, đang ngồi xếp bằng trên nền đất tuyết, chỉ là hơi thở có chút yếu ớt, sắc mặt vàng như nghệ, trông thê thảm vô cùng. Tôi đang trong cơn tức giận, liền lật tay rút con dao găm dính đầy máu ra vứt xuống đất, thản nhiên lớn tiếng đáp lời: “Phải thì sao nào?”
Nam tử đó tuy vừa mới đi dạo một vòng qua Quỷ môn quan nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm, toát ra đầy vẻ quý phái. Hắn chợt cất giọng khàn khàn vẻ hết sức chân thành: “Đa tạ!” Tôi toàn thân chấn động, mà những lời kế tiếp của gã lại càng khiến tôi chấn động hơn: “Con rắn đó chỉ cắn một cái, vậy mà hai mạng người đã ra đi rồi.” Giọng gã nghe dịu dàng mà thương cảm, trong sự thương cảm còn như mang theo một tiếng thở dài u uất.
Chỉ sau nháy mắt, tôi đã giật mình hiểu ra, ngạc nhiên bật thốt: “Lẽ nào cô ta đang mang thai?”
“Không sai.” Gã khẽ gật đầu. “Nếu sinh ra, nó sẽ là đứa con trai thứ ba giữa ta và nàng.”
Tôi nở nụ cười. “Có phải là đứa con trai thứ ba hay không ta không quan tâm, chỉ là… người Hách Hách các ngươi trước giờ đúng là luôn coi trọng con trai hơn.”
Cơ thịt trên mặt gã bất giác hơi co giật, nhưng rất nhanh sau đó gã đã khôi phục được vẻ cứng cỏi như trước, còn cười khà khà hỏi: “Làm sao cô biết ta là người Hách Hách?”
Tôi khom người cười khẽ, ung dung vuốt ve chiếc áo lông chồn ấm áp đang mặc trên người. “Khẩu âm và lối ăn mặc của ngươi không có chút sơ hở nào, nhưng bàn tay ngươi đã bán đứng ngươi.” Gã vô thức cúi đầu nhìn bàn tay mình, tôi chậm rãi nói: “Những vết chai trên tay ngươi là do nhiều năm kéo cung bắn tên mà thành, không có hai mươi năm trời khổ luyện ắt chẳng thể có được vết chai như thế. Mà Đại Chu vốn trọng văn khinh võ, ngoài các tướng sĩ ra, tuyệt đối không có người dân thường nào luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, đừng nói là tinh thông. Mà đã là tướng sĩ thì ắt đều ở trong quân doanh cả, sao có thời gian rảnh mà leo lên Huy Sơn du ngoạn thế này. Người Hách Hách giành lãnh thổ từ trên lưng ngựa, giỏi nhất ngón cưỡi ngựa bắn tên, do đó mới có dấu vết này. Nếu ngươi bằng lòng, có thể để vị công tử bên cạnh ta xem thử cơ bắp nơi cẳng chân ngươi, ta dám chắc phần bên trong sẽ rắn chắc hơn phần bên ngoài, đó là do nhiều năm cưỡi ngựa mà ra.”
Gã mỉm cười lắng nghe, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nghe xong liền nói lảng sang chuyện khác: “Loài rắn này đúng là lợi hại, ta chẳng qua chỉ vô ý giẫm lên người nó, vậy mà nó thiếu chút nữa đã lấy mạng ta rồi.” Ánh mắt gã sắc bén chẳng kém gì lưỡi dao găm tôi vừa vứt qua một bên, gã nhìn chằm chằm vào tôi, khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Nàng rất thông minh, nhưng nàng có biết nữ nhân thông minh quá thì sẽ thế nào không?”
Tôi không để tâm tới việc gã thay đổi lối xưng hô với mình, chỉ khẽ xoay nhẹ chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay. “Ngươi sẽ giết ta sao? Bây giờ chẳng lẽ ngươi có đủ sức lực để giết ta? Thậm chí không cần đến vị công tử bên cạnh ta ra tay, ta hoàn toàn có thể dùng con dao vừa giết chết vợ ngươi để giết ngươi.”
Gã vẫn tỏ vẻ thản nhiên, một mực mỉm cười, vì nụ cười ấy mà những đường nét cứng cỏi trên khuôn mặt gã mềm mại hẳn đi. “Ta căn bản không muốn giết nàng.” Dừng một chút, gã nói tiếp: “Một nữ nhân vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, thường rất dễ khiến người khác có cảm tình.”
Tôi bật cười khúc khích, nhưng tiếng cười ấy lại làm khơi lên nỗi đau vừa rồi, tôi bèn cất lời tự giễu: “Vừa rồi nếu ngươi đã tỉnh, chắc cũng nghe thấy vị công tử này nói ta tàn nhẫn. Như vậy, đối với một nữ tử tàn nhẫn như rắn rết, ngươi còn dám có suy nghĩ gì quá phận không?”
Tôi cố ý nói những lời tệ hại về mình, sự khó chịu nơi đáy lòng hoàn toàn bị nụ cười trên mặt che đi. Khóe mắt liếc qua bên cạnh, tôi thấy Huyền Thanh sau khi nghe thấy những lời này, mí mắt liền nẩy lên mấy cái, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi ngoảnh đầu qua hướng khác, không chịu nhìn y nữa.
Nam tử kia ngẩng đầu, cười rộ: “Nếu một nữ tử được ông trời ưu ái cả về nhan sắc và trí tuệ, lại có cả sự tàn nhẫn, vậy sẽ càng khiến người ta dễ sinh lòng ái mộ.”
“Vậy sao?” Tôi chỉ coi như đang nghe những lời đùa cợt, đột ngột ngoảnh đầu nhìn qua phía Huyền Thanh, cố tình kích thích y, nở nụ cười rạng rỡ. “Quả nhiên mật ngọt của người này có khi lại là thuốc độc với người khác.” Không ngoài dự liệu, mí mắt Huyền Thanh lại nẩy lên lần nữa, thần sắc thoáng vẻ bi thương.
Nam tử đó thoáng sững người, sau đó liền nhìn chằm chằm vào tôi. Chắc hẳn thuốc rắn kia hết sức hữu hiệu, lúc này khí sắc gã đã khá hơn rất nhiều, vẻ tím tái gần như biến mất hẳn. Tôi để ý quan sát gã, thấy người này tuổi độ tam tuần, khuôn mặt cực kỳ góc cạnh, mày kiếm đâm ngang, đôi mắt đen láy sâu thẳm như mắt ưng, khiến người ta khó lòng đoán ra suy nghĩ trong lòng gã. Tuy gã cố ý ăn mặc theo lối công tử nhà giàu bình thường, thế nhưng luồng bá khí và sự sắc bén trên khuôn mặt kia lại không sao che giấu được, khiến người ta vừa thoáng liếc qua đã có cảm giác sợ hãi. Khóe môi gã hơi nhếch lên coi như nở nụ cười, thế nhưng trong mắt lại chẳng có nét cười nào. “Một nữ tử hội tụ đủ sắc đẹp, trí tuệ và sự tàn nhẫn, thực sự có thể khiến người ta ái mộ. Người như nàng đây, ta từng đi khắp Hách Hách mà chưa gặp bao. Do đó ta rất muốn giết chết nàng hoặc là mang nàng đi, để Đại Chu không còn một nữ tử xuất sắc như nàng nữa.”
Huyền Thanh vốn một mực lặng im không nói, nhưng khi nghe thấy những lời này, dù công phu nhẫn nại có tốt đến mấy cũng không nhịn được, bèn gằn giọng: “Vị công tử này, ngôn từ của ngươi đã có phần hơi quá rồi đấy!”
Nam tử kia thấy Huyền Thanh chỉ đứng một bên, ung dung nho nhã, rất có điệu bộ thư sinh, không kìm được lộ vẻ khinh miệt. “Ngươi có quan hệ thế nào với nàng ấy?”
Tôi vốn vẫn đang giận Huyền Thanh, lúc này được dịp liền phát tác, cười tủm tỉm, nói: “Tất nhiên chẳng có quan hệ gì rồi!” Tôi khẽ lườm Huyền Thanh một cái rồi nói với nam tử kia: “Nếu y có quan hệ gì với ta, vừa rồi khi ngươi nói ra hai chữ ‘ái mộ’ cợt nhả ta, y sẽ phải trách mắng ngươi mới đúng, làm gì còn phải đợi đến lúc này.”
Nam tử kia cất giọng thản nhiên: “Cũng phải. Có điều, ta thấy bọn nàng giống một cặp vợ chồng đang giận nhau hơn.” Tôi phỉ phui một tiếng, không thèm để ý đến gã. Gã lại cười hà hà, nói tiếp: “Nhưng ta mặc kệ nàng và hắn có phải là vợ chồng không, nàng tự chọn đi, muốn chết hay là muốn đi theo ta?”
Huyền Thanh nghe thấy lời này thì giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, toàn thân hơi run rẩy. Y không sao kìm nén được nữa, bước lên một bước đứng chắn trước mặt tôi, lạnh lùng nói với nam tử kia: “Ta không cho phép ngươi mạo phạm nàng. Vừa rồi ta có thể cứu ngươi, bây giờ tất nhiên cũng có thể giết ngươi!”
Nam tử kia ngồi xếp bằng trên nền đất, bị hơi lạnh làm sặc sụa một hồi, sau khi ổn định lại hơi thở bèn thản nhiên nói: “Tuy ngươi đã cứu mạng ta nhưng xưa nay ta đã muốn có thứ gì, nhất định phải có bằng được. Tuy chất độc trên người ta còn chưa được giải hết nhưng muốn đối phó với ngươi thì chẳng khó khăn gì.”
Huyền Thanh nở nụ cười hờ hững. “Đã như vậy, ngươi cứ việc thử xem.”
Nam tử kia hơi hất hàm một cái, ngạo nghễ nóNam nhân nhà Chu các ngươi làm gì có cái gọi là nhiệt huyết nam nhi, khí khái anh hùng. Nhìn khắp nhà Chu, người đáng lọt vào mắt ta chỉ có Nhữ Nam Vương Huyền Tế của các ngươi ngày trước, về sau y đã bị cầm tù, nghe nói Hoàng đế của các ngươi còn phải tốn một phen công sức mới xử lý được y. Bình định Nhữ Nam Vương xong, có một vị tướng quân trẻ tuổi họ Chân cũng khá nổi bật, chỉ là về sau phạm tội đã bị lưu đày, chẳng biết kết cục thế nào. Nhà Chu không có tướng tài nào để dùng, trong nước lại trọng văn khinh võ, dân chúng phần lớn là trói gà không chặt. Chỉ dựa vào một đám quân lính tản mạn của các ngươi, ta thực chưa thèm để mắt.”
Thấy gã kiêu ngạo như vậy tôi vẫn chẳng hề lo lắng, với bản lĩnh của Huyền Thanh, muốn đối phó với một kẻ đã trúng độc còn chưa giải hết tất nhiên không thành vấn đề. Thế nhưng nghe khẩu khí và thần thái của nam tử kia, hình như là rất tự tin, hơn nữa còn có hiểu biết khá rõ về tình hình chính trị ở Đại Chu, thực chẳng biết là có lai lịch thế nào. Lỡ như gã thực sự có địa vị gì đó ở Hách Hách, một khi bị Huyền Thanh giết chết, rất có thể sẽ làm lộ ra chuyện tôi và y lén ra ngoài du ngoạn, như thế thì thật là được không bằng mất rồi. Tôi thầm suy nghĩ, nếu gã còn có người giúp đỡ đang ẩn nấp xung quanh, hoặc là có người đang trên đường tới chi viện, vậy thì sự việc sẽ càng thêm nan giải. Huyền Thanh mà chỉ có một mình tất nhiên sẽ dễ dàng ứng phó mọi việc, nhưng có thêm tôi và Hoán Bích ở bên thì nhất định sẽ gặp phiền phức lớn.
Hơn nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy cục diện căng thẳng như hiện giờ, bèn tới sát bên cạnh Huyền Thanh, hạ thấp giọng nói: “Tạm thời đừng ra tay vội.”
Y thoáng ngẩn ra, rất nhanh đã khẽ “ừm” một tiếng.
Tôi khẽ gật đầu, chuẩn bị cùng Hoán Bích và Huyền Thanh xuống núi, chợt nghe phía không xa có những tiếng hò hét vang lại. Bốn bề vốn đang tĩnh lặng, những âm thanh ấy vang lên nghe đột ngột và quái dị vô cùng, khiến tôi không kìm được thầm sinh lòng sợ hãi.
Huyền Thanh lúc này hơi cau mày trầm ngâm, bỗng hô lớn một tiếng: “Không hay!” Sau đó liền chạy đi như bay. Tôi và Hoán Bích ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng thấy sắc mặt Huyền Thanh biến đổi hẳn, chúng tôi cũng biết là có điều gì đó không hay, liền không suy nghĩ quá nhiều nữa mà vội chạy theo y.
Tôi và Hoán Bích chạy không được nhanh, khi tới chỗ phát ra những âm thanh quái dị vừa rồi thì chỉ thấy có một đôi nam nữ đang nằm trên nền đất tuyết, sắc mặt tái đen, đặc biệt là mấy chỗ xung quanh tai mắt mũi miệng lại càng đen kịt như mực. Hai người họ nhíu chặt đôi mày, dường như vô cùng đau khổ, thế nhưng chỗ từ hai mắt trở xuống lại đầy vẻ vui mừng, khóe miệng nhếch lên cười toe toét, cái mũi đen kịt không ngớt rung lên, dưới nền đất tuyết trắng tinh trông lại càng rùng rợn, khiến người nhìn sợ hãi. Hai chân bọn họ gập lại, đôi tay co giật liên hồi, miệng phát ra những tiếng kêu khò khè quái dị.
Nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn này, tôi và Hoán Bích lập tức ngây người. Hoán Bích thầm cảm thấy sợ hãi, vô thức tới nấp sau lưng tôi.
Huyền Thanh đứng chắn trước mặt chúng tôi, nôn nóng nói: “Cẩn thận! Hai người đó trúng phải độc của hàn xà rồi.”
Hoán Bích nghe thấy vậy thì không kìm được kêu “a” một tiếng, sợ hãi lùi lại mấy bước. Tôi chưa từng nhìn thấy cảnh này, trong lòng tất nhiên cũng rất sợ hãi, bất giác chăm chú nhìn y. “Phải làm sao đây?”
Huyền Thanh khẽ hô lên: “Cứu người là quan trọng!” Tôi gật đầu thật mạnh, lập tức đi theo y. Huyền Thanh lấy thuốc rắn từ trong vạt áo trước ngực ra đưa cho tôi, sau đó liền đè chặt nam tử đang nằm trên mặt đất kia xuống, không cho gã giãy giụa, đồng thời quay đầu lại, nói: “Trong uống ngoài thoa, mau bôi thuốc rắn lên miệng vết thương của gã!”
Tôi luống cuống chân tay, nhất thời không biết nên bắt đầu tìm miệng vết thương của người đó từ đâu, huống chi vết rắn cắn vốn đã rất nhỏ. Chợt tôi để ý thấy người đó mặc một chiếc áo lông cáo màu bạc hoa lệ, duy có đôi tay là lộ ra ngoài, liền chụp lấy hai tay gã mà kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra hai dấu răng rất nhỏ trên mu bàn tay trái của gã. Tôi vội lấy khăn tay ra, siết chặt chỗ sát với miệng vết thương, miệng vết thương liền mở rộng ra, tôi lập tức rắc một lớp thuốc rắn thật dày lên trên đó.
Nam tử này ăn vận xa hoa, nhìn như một vị công tử nhà giàu, thế nhưng i để ý thấy gan bàn tay của gã, tôi bất giác sững người, ở đó có một lớp chai rất dày và cứng, còn bóng đến độ có thể phản quang. Tôi thoáng do dự, lại lật bàn tay gã lên quan sát, thấy lòng bàn tay và mười ngón tay của gã cũng đều như vậy cả.
Hai hàm răng người đó cắn rất chặt, không sao cạy ra mà đổ thuốc vào được. Tôi nôn nóng đến độ đầu vã đầy mồ hôi, đành nhìn qua phía Huyền Thanh cầu cứu. Y lập tức hiểu ý, liền đánh mạnh một cú vào cằm nam tử đó làm gã há miệng ra. Tôi vội đổ thuốc bột vào miệng gã, lại lấy túi da đựng nước ra mà đổ thêm vào.
Huyền Thanh quan sát sắc mặt gã một chút, lập tức thở phào một hơi, khẽ nói: “Mau qua xem nữ tử kia đi.” Tôi vâng lời theo y qua đó. Nữ tử đó dường như hết sức đau đớn, khuôn mặt vốn thanh tú đã nhăn nhó đến biến dạng, miệng không thể nói năng, chỉ không ngừng phát ra những tiếng “khò khè” quái dị, nghe như tiếng kêu khàn khàn của con chim cú. Tôi thấy mặt cô ta xám như tro tàn, hai hàm răng nghiến chặt, vừa như vui sướng lại vừa như đau khổ, kỳ dị đến khó tả. Huyền Thanh đánh mạnh một cái vào cằm cô ta nhưng cô ta lại chẳng có chút phản ứng, vẫn nghiến chặt răng. Huyền Thanh nhíu chặt đôi mày, lật mí mắt cô ta lên, đột nhiên cúi đầu, ủ rũ nói: “Cô ta trúng độc quá lâu, không còn cách gì nữa rồi, đồng tử cũng đã dãn ra.” Tôi bất giác cả kinh, vô thức rắc bột thuốc lên bàn tay đã chẳng còn chút sinh khí của cô ta, trong lòng ngợp nỗi hoang mang, sợ hãi.
Huyền Thanh giữ tay tôi lại, cất giọng bi thương: “Không ích gì đâu.”
“Không ích gì đâu.” Tiếng thở dài của y như một nhát búa gõ mạnh vào trái tim tôi, khiến tôi đau nhói. Tôi nhìn nữ tử mà mình mới gặp mặt lần đầu đó, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ dị: Tôi nhất định phải giúp cô ta, nếu không… Đến bản thân tôi cũng không biết là nếu không sẽ như thế nào, chỉ loáng thoáng cảm thấy có điều gì đó không hay.
Tôi đang mải suy nghĩ, nữ tử đó chợt co giật dữ dội trong lòng tôi, thân thể run lẩy bẩy từng hồi, như thể một chiếc lá vàng giữa làn gió thu, ngợp nỗi tang thương khôn tả. Có lẽ là vì một cơn đau đột nhiên kéo tới, cô ta đau đớn đến nỗi toàn thân co rúm lại, trên trán, trên mu bàn tay đều hằn rõ gân xanh, tựa những con rắn đang uốn lượn, cả khuôn mặt lúc này đã trở nên đen như mực, màu đen còn ngấm sâu vào tận trong da.
Tôi hỏi Huyền Thanh: “Có phải cô ta sắp chết rồi không?”
Huyền Thanh đau khổ ngoảnh mặt qua một bên. “Phải, nhưng sẽ không nhanh lắm đâu. Nọc hàn xà một khi phát tác sẽ làm người ta vô cùng đau đớn nhưng lại không thể chết ngay. Tuy đồng tử của cô ta đã dãn ra không còn cách nào cứu nổi nhưng vẫn phải chờ một khắc nữa thì mới chết được.”
“Vậy cô ta nhất định sẽ chết, có đúng vậy không?”
Huyền Thanh khẽ “ừm” một tiếng, đầu vẫn ngoảnh đi, không đành lòng nhìn.
Tôi đưa mắt nhìn con dao găm nhỏ mà y giắt xéo bên hông, con dao này y vốn dùng để phòng thân, vô cùng sắc bén, gần như đặt sợi tóc lên thổi nhẹ là đứt, do đó y mới thường xuyên mang theo bên mình như vậy. Tôi khẽ “ừm” một tiếng, đột nhiên rút con dao găm ra, đâm thẳng vào ngực nữ tử kia.
Tâm trí tôi vô cùng kiên định, một loạt những động tác ấy diễn ra rất nhanh, khi con dao găm được rút ra, từng làn khí lạnh nơi lưỡi dao phả thẳng vào mặt tôi, nhưng cảm giác ấy còn chưa tan hết, lưỡi dao đã đâm thẳng vào thân thể mềm nhũn làm bằng máu thịt kia rồi. “Phụp” một tiếng, lưỡi dao loáng cái đã đâm lút cán. Âm thanh ấy nghe thật dịu dàng, tựa như lời rủ rỉ khẽ khàng của một cặp tình nhân đang trò chuyện.
Cô ta chết rồi.
Thân thể cô ta trở nên bình lặng, tựa một phiến lá không còn bay lượn giữa không trung nữa mà hoàn toàn trở về với đất bụi.
Hoán Bích đứng một bên nhìn thấy tất cả, sau khi sững người trong giây lát liền thất thanh kêu “a” một tiếng. Huyền Thanh cũng cả kinh thất sắc, bật thốt lên: “Hoàn Nhi, nàng làm gì vậy?”
Sau khi giết người xong, tôi rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Muội giết rồi!”
Tiếng kêu chói tai của Hoán Bích vẫn chưa dừng lại, tôi đã ra hiệu im lặng mà muội ấy vẫn bỏ ngoài tai. Tôi lật tay tát cho Hoán Bích một cái thật mạnh, thấp giọng quát: “Im miệng cho ta!”
Huyền Thanh đưa tay kéo bàn tay tôi lại, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt không sao tin nổi. “Nàng đã giết người, còn đánh Hoán Bích nữa?”
“Phải!” Tôi bình thản nhìn lại y. “Đây là núi tuyết, tuyết phủ quanh năm, tiếng kêu của Hoán Bích dù không thu hút sự chú ý của người khác thì cũng sẽ làm tuyết lở. Muội tuy đã giết người nhưng cũng không muốn phải chết cùng đâu.”
Huyền Thanh cả giận, chỉ tay vào thi thể trên mặt đất. “Cô ta và muội không thù không oán…”
“Nếu thực sự có thù oán, muội nhất định sẽ trơ mắt nhìn cô ta phải chịu đau đớn đủ một khắc rồi mới được chết.” Tôi nhìn Huyền Thanh, cố nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể: “Thanh, đồng tử của cô ta đã dãn ra rồi, huynh cũng nói là không thể cứu được nữa mà, vậy sao còn phải để cô ấy chịu khổ?”
“Muội…” Huyền Thanh không còn lời nào để phản bác, chỉ đành nói: “Dù sao cũng là một mạng người…”
Tôi vặn lại: “Vậy lẽ nào huynh muốn nhìn cô ta phải chịu đau khổ xong rồi mới được chết?”
Huyền Thanh buồn bã lắc đầu, đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt âm u khó tả. “Hoàn Nhi, ta thừa nhận là nàng không làm sai.” Y hơi nheo mắt lại, khẽ thở dài. “Nhưng sự tàn nhẫn của nàng… nằm ngoài ý liệu của ta.”
Tàn nhẫn? Tôi tàn nhẫn? Tôi cơ hồ đã bật cười thành tiếng, vì câu nói này của y, một cảm xúc dữ dằn bất giác cuồn cuộn tràn lên từ nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim tôi. Tôi cười gằn, nói: “Muội tàn nhẫn?”, sau đó lại cất giọng hờ hững: “Chẳng lẽ huynh nghĩ một Chân Hoàn có thể sống sót để đi ra từ trong cung rồi đứng trước mặt huynh là một người hồn nhiên ngây thơ, ngốc nghếch lương thiện?” Tôi cười lạnh, nói tiếp: “Tàn nhẫn, ấy là bản lĩnh phòng thân của muội. Giết cô ta cũng là cứu cô ta. Nhưng trước khi giết cô ta, người chết trong tay muội vốn không phải mới chỉ có một.”
Sắc mặt y biến đổi không ngừng, lúc xanh lúc trắng, tựa như đang phải trải qua một cơn đấu tranh dằn vặt khó mà dùng lời miêu tả trong nội tâm.
Nơi đáy lòng tôi bỗng trào lên một niềm thất vọng, là với y, cũng là với chính bản thân mình. Sự đau khổ nơi đáy lòng tôi lan tỏa từng chút, cuối cùng bật ra ngoài qua kẽ răng: “Có phải bây giờ huynh mới phát hiện, muội kỳ thực không phải là người mà huynh muốn tìm? Chân Hoàn mà huynh yêu vĩnh viễn luôn thuần khiết ngây thơ, không hề giống như muội bây giờ. Hoặc có lẽ, huynh vốn chỉ yêu một thứ lý tưởng nào đó của huynh thôi, chứ không phải bản thân muội.”
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, tĩnh lặng tột cùng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tuyết tan thành nước, từ từ nhỏ xuống một giọt, hồi lâu sau, lại là một giọt nữa, như thể đang xuyên thấu trái tim người ta.
Phía sau lưng chúng tôi bất chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Ngươi đã giết nàng?”
Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy chính là nam tử vừa rồi. Lúc này gã đã tỉnh lại, đang ngồi xếp bằng trên nền đất tuyết, chỉ là hơi thở có chút yếu ớt, sắc mặt vàng như nghệ, trông thê thảm vô cùng. Tôi đang trong cơn tức giận, liền lật tay rút con dao găm dính đầy máu ra vứt xuống đất, thản nhiên lớn tiếng đáp lời: “Phải thì sao nào?”
Nam tử đó tuy vừa mới đi dạo một vòng qua Quỷ môn quan nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm, toát ra đầy vẻ quý phái. Hắn chợt cất giọng khàn khàn vẻ hết sức chân thành: “Đa tạ!” Tôi toàn thân chấn động, mà những lời kế tiếp của gã lại càng khiến tôi chấn động hơn: “Con rắn đó chỉ cắn một cái, vậy mà hai mạng người đã ra đi rồi.” Giọng gã nghe dịu dàng mà thương cảm, trong sự thương cảm còn như mang theo một tiếng thở dài u uất.
Chỉ sau nháy mắt, tôi đã giật mình hiểu ra, ngạc nhiên bật thốt: “Lẽ nào cô ta đang mang thai?”
“Không sai.” Gã khẽ gật đầu. “Nếu sinh ra, nó sẽ là đứa con trai thứ ba giữa ta và nàng.”
Tôi nở nụ cười. “Có phải là đứa con trai thứ ba hay không ta không quan tâm, chỉ là… người Hách Hách các ngươi trước giờ đúng là luôn coi trọng con trai hơn.”
Cơ thịt trên mặt gã bất giác hơi co giật, nhưng rất nhanh sau đó gã đã khôi phục được vẻ cứng cỏi như trước, còn cười khà khà hỏi: “Làm sao cô biết ta là người Hách Hách?”
Tôi khom người cười khẽ, ung dung vuốt ve chiếc áo lông chồn ấm áp đang mặc trên người. “Khẩu âm và lối ăn mặc của ngươi không có chút sơ hở nào, nhưng bàn tay ngươi đã bán đứng ngươi.” Gã vô thức cúi đầu nhìn bàn tay mình, tôi chậm rãi nói: “Những vết chai trên tay ngươi là do nhiều năm kéo cung bắn tên mà thành, không có hai mươi năm trời khổ luyện ắt chẳng thể có được vết chai như thế. Mà Đại Chu vốn trọng văn khinh võ, ngoài các tướng sĩ ra, tuyệt đối không có người dân thường nào luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, đừng nói là tinh thông. Mà đã là tướng sĩ thì ắt đều ở trong quân doanh cả, sao có thời gian rảnh mà leo lên Huy Sơn du ngoạn thế này. Người Hách Hách giành lãnh thổ từ trên lưng ngựa, giỏi nhất ngón cưỡi ngựa bắn tên, do đó mới có dấu vết này. Nếu ngươi bằng lòng, có thể để vị công tử bên cạnh ta xem thử cơ bắp nơi cẳng chân ngươi, ta dám chắc phần bên trong sẽ rắn chắc hơn phần bên ngoài, đó là do nhiều năm cưỡi ngựa mà ra.”
Gã mỉm cười lắng nghe, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nghe xong liền nói lảng sang chuyện khác: “Loài rắn này đúng là lợi hại, ta chẳng qua chỉ vô ý giẫm lên người nó, vậy mà nó thiếu chút nữa đã lấy mạng ta rồi.” Ánh mắt gã sắc bén chẳng kém gì lưỡi dao găm tôi vừa vứt qua một bên, gã nhìn chằm chằm vào tôi, khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Nàng rất thông minh, nhưng nàng có biết nữ nhân thông minh quá thì sẽ thế nào không?”
Tôi không để tâm tới việc gã thay đổi lối xưng hô với mình, chỉ khẽ xoay nhẹ chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay. “Ngươi sẽ giết ta sao? Bây giờ chẳng lẽ ngươi có đủ sức lực để giết ta? Thậm chí không cần đến vị công tử bên cạnh ta ra tay, ta hoàn toàn có thể dùng con dao vừa giết chết vợ ngươi để giết ngươi.”
Gã vẫn tỏ vẻ thản nhiên, một mực mỉm cười, vì nụ cười ấy mà những đường nét cứng cỏi trên khuôn mặt gã mềm mại hẳn đi. “Ta căn bản không muốn giết nàng.” Dừng một chút, gã nói tiếp: “Một nữ nhân vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, thường rất dễ khiến người khác có cảm tình.”
Tôi bật cười khúc khích, nhưng tiếng cười ấy lại làm khơi lên nỗi đau vừa rồi, tôi bèn cất lời tự giễu: “Vừa rồi nếu ngươi đã tỉnh, chắc cũng nghe thấy vị công tử này nói ta tàn nhẫn. Như vậy, đối với một nữ tử tàn nhẫn như rắn rết, ngươi còn dám có suy nghĩ gì quá phận không?”
Tôi cố ý nói những lời tệ hại về mình, sự khó chịu nơi đáy lòng hoàn toàn bị nụ cười trên mặt che đi. Khóe mắt liếc qua bên cạnh, tôi thấy Huyền Thanh sau khi nghe thấy những lời này, mí mắt liền nẩy lên mấy cái, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi ngoảnh đầu qua hướng khác, không chịu nhìn y nữa.
Nam tử kia ngẩng đầu, cười rộ: “Nếu một nữ tử được ông trời ưu ái cả về nhan sắc và trí tuệ, lại có cả sự tàn nhẫn, vậy sẽ càng khiến người ta dễ sinh lòng ái mộ.”
“Vậy sao?” Tôi chỉ coi như đang nghe những lời đùa cợt, đột ngột ngoảnh đầu nhìn qua phía Huyền Thanh, cố tình kích thích y, nở nụ cười rạng rỡ. “Quả nhiên mật ngọt của người này có khi lại là thuốc độc với người khác.” Không ngoài dự liệu, mí mắt Huyền Thanh lại nẩy lên lần nữa, thần sắc thoáng vẻ bi thương.
Nam tử đó thoáng sững người, sau đó liền nhìn chằm chằm vào tôi. Chắc hẳn thuốc rắn kia hết sức hữu hiệu, lúc này khí sắc gã đã khá hơn rất nhiều, vẻ tím tái gần như biến mất hẳn. Tôi để ý quan sát gã, thấy người này tuổi độ tam tuần, khuôn mặt cực kỳ góc cạnh, mày kiếm đâm ngang, đôi mắt đen láy sâu thẳm như mắt ưng, khiến người ta khó lòng đoán ra suy nghĩ trong lòng gã. Tuy gã cố ý ăn mặc theo lối công tử nhà giàu bình thường, thế nhưng luồng bá khí và sự sắc bén trên khuôn mặt kia lại không sao che giấu được, khiến người ta vừa thoáng liếc qua đã có cảm giác sợ hãi. Khóe môi gã hơi nhếch lên coi như nở nụ cười, thế nhưng trong mắt lại chẳng có nét cười nào. “Một nữ tử hội tụ đủ sắc đẹp, trí tuệ và sự tàn nhẫn, thực sự có thể khiến người ta ái mộ. Người như nàng đây, ta từng đi khắp Hách Hách mà chưa gặp bao. Do đó ta rất muốn giết chết nàng hoặc là mang nàng đi, để Đại Chu không còn một nữ tử xuất sắc như nàng nữa.”
Huyền Thanh vốn một mực lặng im không nói, nhưng khi nghe thấy những lời này, dù công phu nhẫn nại có tốt đến mấy cũng không nhịn được, bèn gằn giọng: “Vị công tử này, ngôn từ của ngươi đã có phần hơi quá rồi đấy!”
Nam tử kia thấy Huyền Thanh chỉ đứng một bên, ung dung nho nhã, rất có điệu bộ thư sinh, không kìm được lộ vẻ khinh miệt. “Ngươi có quan hệ thế nào với nàng ấy?”
Tôi vốn vẫn đang giận Huyền Thanh, lúc này được dịp liền phát tác, cười tủm tỉm, nói: “Tất nhiên chẳng có quan hệ gì rồi!” Tôi khẽ lườm Huyền Thanh một cái rồi nói với nam tử kia: “Nếu y có quan hệ gì với ta, vừa rồi khi ngươi nói ra hai chữ ‘ái mộ’ cợt nhả ta, y sẽ phải trách mắng ngươi mới đúng, làm gì còn phải đợi đến lúc này.”
Nam tử kia cất giọng thản nhiên: “Cũng phải. Có điều, ta thấy bọn nàng giống một cặp vợ chồng đang giận nhau hơn.” Tôi phỉ phui một tiếng, không thèm để ý đến gã. Gã lại cười hà hà, nói tiếp: “Nhưng ta mặc kệ nàng và hắn có phải là vợ chồng không, nàng tự chọn đi, muốn chết hay là muốn đi theo ta?”
Huyền Thanh nghe thấy lời này thì giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, toàn thân hơi run rẩy. Y không sao kìm nén được nữa, bước lên một bước đứng chắn trước mặt tôi, lạnh lùng nói với nam tử kia: “Ta không cho phép ngươi mạo phạm nàng. Vừa rồi ta có thể cứu ngươi, bây giờ tất nhiên cũng có thể giết ngươi!”
Nam tử kia ngồi xếp bằng trên nền đất, bị hơi lạnh làm sặc sụa một hồi, sau khi ổn định lại hơi thở bèn thản nhiên nói: “Tuy ngươi đã cứu mạng ta nhưng xưa nay ta đã muốn có thứ gì, nhất định phải có bằng được. Tuy chất độc trên người ta còn chưa được giải hết nhưng muốn đối phó với ngươi thì chẳng khó khăn gì.”
Huyền Thanh nở nụ cười hờ hững. “Đã như vậy, ngươi cứ việc thử xem.”
Nam tử kia hơi hất hàm một cái, ngạo nghễ nóNam nhân nhà Chu các ngươi làm gì có cái gọi là nhiệt huyết nam nhi, khí khái anh hùng. Nhìn khắp nhà Chu, người đáng lọt vào mắt ta chỉ có Nhữ Nam Vương Huyền Tế của các ngươi ngày trước, về sau y đã bị cầm tù, nghe nói Hoàng đế của các ngươi còn phải tốn một phen công sức mới xử lý được y. Bình định Nhữ Nam Vương xong, có một vị tướng quân trẻ tuổi họ Chân cũng khá nổi bật, chỉ là về sau phạm tội đã bị lưu đày, chẳng biết kết cục thế nào. Nhà Chu không có tướng tài nào để dùng, trong nước lại trọng văn khinh võ, dân chúng phần lớn là trói gà không chặt. Chỉ dựa vào một đám quân lính tản mạn của các ngươi, ta thực chưa thèm để mắt.”
Thấy gã kiêu ngạo như vậy tôi vẫn chẳng hề lo lắng, với bản lĩnh của Huyền Thanh, muốn đối phó với một kẻ đã trúng độc còn chưa giải hết tất nhiên không thành vấn đề. Thế nhưng nghe khẩu khí và thần thái của nam tử kia, hình như là rất tự tin, hơn nữa còn có hiểu biết khá rõ về tình hình chính trị ở Đại Chu, thực chẳng biết là có lai lịch thế nào. Lỡ như gã thực sự có địa vị gì đó ở Hách Hách, một khi bị Huyền Thanh giết chết, rất có thể sẽ làm lộ ra chuyện tôi và y lén ra ngoài du ngoạn, như thế thì thật là được không bằng mất rồi. Tôi thầm suy nghĩ, nếu gã còn có người giúp đỡ đang ẩn nấp xung quanh, hoặc là có người đang trên đường tới chi viện, vậy thì sự việc sẽ càng thêm nan giải. Huyền Thanh mà chỉ có một mình tất nhiên sẽ dễ dàng ứng phó mọi việc, nhưng có thêm tôi và Hoán Bích ở bên thì nhất định sẽ gặp phiền phức lớn.
Hơn nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy cục diện căng thẳng như hiện giờ, bèn tới sát bên cạnh Huyền Thanh, hạ thấp giọng nói: “Tạm thời đừng ra tay vội.”
Y thoáng ngẩn ra, rất nhanh đã khẽ “ừm” một tiếng.
Tác giả :
Lưu Liễm Tử