Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Quyển 8 - Chương 10: Chương 6 dường như quen biết én quay về[5]
[5] Trích Hoán khê sa - Nhất khúc tân từ tửu nhất bôi của Án Thù. Dịch thơ: Nguyễn Xuân Tảo. Nguyên văn Hán Việt: Tự tằng tương thức yến quy lai - Người dịch (ND).
Giữa xuân năm ấy, Chân Ninh Trưởng công chúa vốn được gả đi xa tận Lương Châu dẫn theo Thừa Ý Quận chúa về kinh thăm Thái hậu đang lâm trọng bệnh. Chuyện này kỳ thực là do Huyền Lăng một tay an bài để tỏ lòng hiếu thảo, bởi Hoàng hậu bây giờ chẳng khác nào bị đầy vào lãnh cung, Thái hậu thực khó có cách nào vui vẻ được. Huyền Lăng vì muốn an ủi Thái hậu nên đành phái người chẳng quản ngày đêm đi đón Chân Ninh Trưởng công chúa và cô con gái duy nhất của nàng ta là Thừa Ý Quận chúa về kinh bầu bạn với Thái hậu.
Phu quân của Chân Ninh Trưởng công chúa là Trần Thuấn, lúc này đang trấn thủ Cát Châu, bảo vệ cho một phương được yên bình. Chân Ninh Trưởng công chúa sau khi sinh hạ Thừa Ý Quận chúa thì trong người có mầm bệnh lưu lại, không thể bôn ba đường dài, lần gần đây nhất về kinh là khi Hoa Phi được phong phi, thế nhưng sau lần ấy nàng ta đã đổ bệnh một phen, thêm vào đó, mấy năm nay vùng biên ải lại không được thanh bình, thành ra nàng ta đã mười mấy năm chưa trở lại kinh sư.
Đức phi lúc này đang cùng Lung Nguyệt chơi đùa với một con vẹt, đồng thời cười tủm tỉm, nói: “Lần này Trưởng công chúa về kinh tất nhiên là để vui vầy với Thái hậu rồi, có điều Thừa Ý Quận chúa tính ra cũng đã tới tuổi gả chồng, Lương Châu thì lại xa xôi hẻo lánh, làm sao mà chọn nổi một vị quận mã cho ra hồn được.”
Tôi cho thêm ít nước vào trong chiếc cốc của con vẹt, mỉm cười nói: “Thái hậu chỉ có duy nhất một người con gái ấy thôi, nếu không vì muốn vùng biên ải được bình yên thì đã chẳng gả nàng ta đi xa như thế. Lần này nàng ta dắt theo con gái về đây, Thái hậu tất nhiên phải chọn cho nàng ta một người con rể như ý rồi.”
Thượng Lâm uyển dịp tháng Ba, tháng Tư quả thực là ngợp đầy sắc xuân, đi tới đâu cũng có thể thấy bóng mẫu đơn yêu kiều, hải đường mềm mại, trúc biếc thướt tha, ngô đồng quyến rũ... Trên hồ Thái Dịch, các cung nhân tốp năm tụm ba chèo thuyền dạo chơi, những tà váy áo tung bay lất phất như chan hòa cùng sóng nước, thêm vào đó độ này thời tiết lại nắng mưa bất định, cảnh sắc trên mặt hồ vì thế mà trở nên hữu tình hơn rất nhiều.
Trang Mẫn Phu nhân vốn thích nghe hát, lúc này đang cho một đội cung nữ đứng bên bờ hồ cất tiếng hát vang. Người ngồi bên nàng ta hiện giờ là Nguyệt Quý nhân, tân sủng của Huyền Lăng, cũng chính là Lý Tài nhân ngày trước.
Nhà họ Lý vốn có quan hệ họ hàng với nhà họ Hồ, trong triều cũng còn chút thế lực, do đó Lý thị mới vào cung đã được phong làm tài nhân. Có điều hồi đầu Lý thị không đắc sủng lắm, khi xưa chẳng qua chỉ được Huyền Lăng tiện tay lựa chọn mà thôi, vậy mà giờ đây Quỳnh Quý nhân vốn phong quang vô hạn đã ngọc nát hương tan, Khương thị thì sau khi sẩy thai cũng không còn được sủng ái như trước nữa, thời gian qua, số lần Lý thị được thị tẩm ngày một nhiều lên. Hồ Uẩn Dung từng vì chuyện này mà cười, nói: “Những người như Nguyệt Quý nhân mới gọi là có hậu phúc, chứ Quỳnh Quý nhân hồi đầu thì phong quang cho lắm, đến cuối cùng xét ra chẳng được hưởng phúc ngày nào cả.”
Nguyệt Quý nhân lúc ấy cũng ở kề bên, cung kính nói: “Xét về có phúc, ai mà so được với Phu nhân vừa ra đời đã cầm ngọc bích trong tay chứ, như Phu nhân mới gọi là hậu phúc vô cùng.”
Thời điểm này ngôi hậu đang xao động, thành ra tin đồn trong cung ngày một nhiều hơn, mọi người lại để ý tới Hồ Uẩn Dung vừa ra đời đã cầm ngọc bích trong tay một lần nữa. Trong cung có rất nhiều người mê tín, tin vào cái dị tượng “ánh đỏ đầy phòng, hương thơm ngào ngạt” xuất hiện khi Hồ Uẩn Dung ra đời, hơn nữa dù ánh đỏ và hương thơm ngào ngạt có phần huyễn hoặc thì vẫn còn có khối ngọc bích kia là vật vô cùng chân thực. Thế là thời gian qua, tình hình trong cung biến ảo khôn lường, ngoài Nhu Nghi điện của tôi ra thì Yến Hy điện cũng trở nên hết sức náo nhiệt, hôm nào cũng có vô số người lui tới.
Một hôm tôi nghe Hoa Nghi kể về lời đồn “mang ngọc chào đời, phú quý tột bậc” đang sôi sục trong cung, không kìm được cười, nói: “Hoa Nghi, theo muội nghĩ thì thế nào mới là phú quý tột bậc?”
Hoa Nghi ôm một bó hoa trắng muốt đi tới để cắm vào bình, tiện tay cầm chiếc kéo bên cạnh lên tỉa bớt cành lá thừa đi, sau đó vừa cắt hoa vừa chậm rãi nói: “Chu thị bị phế, nàng ta được vào làm chủ trung cung, như thế mới gọi là phú quý tột bậc, mà đó đồng thời cũng là ước nguyện trong lòng nàng ta bây giờ.”
Cận Tịch khẽ cốc vào trán thị một cái, cười nói: “Hoa Nghi đúng là càng ngày càng biết nhìn người, có điều mồm miệng vẫn còn nhanh nhảu quá, cứ như cái kéo này vậy.”
Tôi khẽ nở nụ cười, đưa tay chỉnh lại bó hoa vừa được Hoa Nghi cắt tỉa. “Cắt tỉa hoa cần phải gọn gàng, như thế bó hoa trông mới đẹp. Có điều để nguyên một bó hoa trước mắt thì người ta sẽ dễ cảm thấy bối rối, nhất thời không biết nên ra tay từ đâu, dao sắc chặt đay rối cố nhiên đơn giản gọn nhẹ, nhưng cũng dễ xảy ra sai sót.” Tôi nhặt mấy cành hoa có nụ vừa bị Hoa Nghi cắt bỏ lên. “Mắt nhìn phải chuẩn, động tác cũng thế, phàm việc gì chỉ cần nôn nóng là sẽ rối ngay, cho nên bất kể là cắt tỉa hoa hay là xử lý công chuyện, lòng phải bình tĩnh thì mới có thể làm tốt được.”
Hoa Nghi nghiêng đầu lộ vẻ trầm ngâm. “Ý của nương nương là nô tỳ đã cắt vội quá ư?”
“Cắt hoa mà cắt nhầm thì có thể cắt lại lần nữa, nhưng có một số việc lỡ mà làm sai rồi thì chưa chắc đã có thể bổ cứu được đâu.” Tôi đưa mắt nhìn qua phía Cận Tịch. “Nếu quả đúng như lời Hoa Nghi nói, mong ước của Hồ Uẩn Dung trở thành hiện thực, chúng ta sẽ ra sao đây?”
Cận Tịch dâng một chén nước anh đào lên cho tôi bằng hai tay, sau đó mới chậm rãi nói: “Trừ phi là chính bản thân nương nương, bằng không dù là ai làm hoàng hậu thì cũng không thể nào cho phép một vị sủng phi như nương nương tồn tại bên cạnh Hoàng thượng, huống chi nương nương còn có Hoàng tử nữa chứ. Trước đây Hồ Uẩn Dung với nương nương đúng là nước sông không phạm nước giếng, thậm chí có lúc còn cùng hội cùng thuyền, nhưng một khi ngồi lên ngôi hoàng hậu rồi, nàng ta đối xử với nương nương ắt chẳng tốt hơn Chu thị xưa kia chút nào đâu, thậm chí với tâm tính cao ngạo của nàng ta, cảnh ngộ của nương nương có thể sẽ còn tệ hơn trước nữa.”
Tôi cười nhạt, nói: “Ta chẳng ngốc như Hồ Uẩn Dung đâu. Ai ai cũng cho rằng hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, tôn quý tột cùng, do đó tìm đủ mọi cách để ngồi lên ngôi vị đó, nhưng lại chẳng có ai nghĩ tới việc sau khi trở thành hoàng hậu rồi thì sẽ trở thành cái đích cho tất thảy mọi người. Hoàng hậu muốn giữ được ngôi hậu thì tất nhiên phải không từ thủ đoạn, nhưng bị vô số những người hiểm độc nhắm vào như thế, dù hôm nay không xảy ra chuyện thì ngày mai cũng sẽ xảy ra chuyện, thực khó có thể yên tâm mà sống, do đó ta quyết không bao giờ làm hoàng hậu đâu.”
“Nương nương, chuyện này đã ở vào thế đặng chẳng đừng rồi. Dù nương nương không muốn làm hoàng hậu thì người khác cũng sẽ cho rằng người muốn làm hoàng hậu, mọi lời nói đều sẽ bị cho là làm bộ làm tịch. Mà một khi người khác có suy nghĩ như thế, họ ắt sẽ không ngừng bày mưu hãm hại nương nương.”
Tôi cầm chén nước anh đào lên khẽ nhấp một ngụm, nói: “Chúng ta cứ tự biết với nhau như thế là được rồi, sau này tự khắc sẽ có cách giải quyết thôi.” Tôi đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, hờ hững nói tiếp: “Chân Ninh Trưởng công chúa vừa về kinh, chúng ta cũng nên đi bái kiến rồi.”
Từ Ninh cung lúc này tĩnh lặng vô cùng, có lẽ các phi tần trong cung còn chưa hay tin Chân Ninh Trưởng công chúa đã về tới nơi, do đó nhất thời chưa kịp đến bái kiến. Tôi vén rèm đi vào, thấy Thái hậu đang ngồi trên sạp nắm tay một thiếu nữ hỏi nọ hỏi kia, cạnh đó là một nữ nhân trung niên ăn mặc xa hoa lộng lẫy, thần thái thì thân mật vô cùng.
Phương Nhược thông báo là tôi đã tới, Thái hậu bèn cười tủm tỉm, ngẩng đầu nhìn tôi. “Đều là người một nhà với nhau, lẽ ra phải gặp nhau từ sớm rồi mới đúng.”
Tôi nhún gối thỉnh an Thái hậu, sau đó bèn cười tươi, nói: “Kính chào Trưởng công chúa.”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Chân Ninh Trưởng công chúa, người tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ duy nhất của Huyền Lăng. Chân Ninh Trưởng công chúa có vóc người cao ráo, thần thái tuy dịu dàng nhưng lại không thiếu phần cương nghị, nơi đuôi mắt luôn thấp thoáng nét cười khiến người ta khó mà nảy sinh ác cảm. Nhìn kĩ người nàng ta còn có thể thấy được mấy phần bóng dáng của Thái hậu năm nào.
Tôi thầm thở dài cảm khái, đúng là hai mẹ con có khác, quả nhiên giống nhau vô cùng.
“Vị này chắc hẳn là Thục phi rồi.” Chân Ninh Trưởng công chúa nhìn tôi chăm chú, một lát sau mới hé môi cười. “Thục phi đúng là một mỹ nhân, mới nhìn thoáng qua đã biết là không tầm thường rồi.”
Tôi hơi nhún gối. “Trưởng công chúa quá khen rồi.”
Nàng ta đưa tay tới đỡ lấy tôi, dịu dàng cười nói: “Thục phi là người quan trọng nhất trong lòng Hoàng thượng hiện nay, cũng là đệ muội của ta nữa, đâu cần khách sáo như vậy làm gì.”
Một giọng nói trong trẻo động lòng người bất chợt vang lên bên tai tôi: “Mẫu thân, sao vừa rồi người lại nhìn Thục phi chăm chú như thế?” Đôi mắt long lanh như nước của nữ tử đó nhìn lướt qua khuôn mặt tôi. “Có điều Thục phi đúng là rất xinh đẹp, hóa ra mẫu thân cũng ham mê mỹ sắc.”
“Mỹ sắc là thứ khó có được nhất và cũng dễ mất đi nhất trên thế gian này, không chỉ mình mẫu thân cháu đâu, ngay cả ai gia cũng ham mê vô cùng. Cháu hãy đi soi gương thử đi, nếu thích tấm dung nhan trẻ trung lúc này đây thì cháu cũng là một người ham mê mỹ sắc đấy.” Thái hậu hôm nay vô cùng vui vẻ, lời nói so với lúc bình thường cũng nhiều hơn một chút.
Thiếu nữ đó mặt ngọc đỏ bừng, giậm chân nói: “Tuệ Sinh không chịu đâu, ngoại tổ mẫu toàn trêu Tuệ Sinh thôi.”
Vành mắt tôi bỗng ươn ướt, vẻ yêu kiều tinh nghịch kia thật giống với My Trang hồi còn ở nhà ngoại tổ mẫu biết bao nhiêu. Trước mắt người khác, My Trang luôn đoan trang nền nã, nhưng khi tới bên ngoại tổ mẫu vốn rất mực thương yêu tỷ ấy, tỷ ấy cũng có lúc làm nũng thế này.
Chân Ninh Trưởng công chúa kéo tay con gái lại, nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta. “Tuệ Sinh, chào Thục phi đi!”
Thiếu nữ trước mắt xinh tươi và rạng rỡ như một bông hướng dương, đồng thời còn thấp thoáng mấy nét ngây thơ, yêu kiều do được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, thế nhưng trên mặt cũng có những nét cương nghị như mẫu thân và ngoại tổ mẫu. Nàng ta chính là Trần Tuệ Sinh, con gái của Chân Ninh Trưởng công chúa, người được phong làm Thừa Ý Quận chúa. Nàng ta hành lễ với tôi, sau đó liền nhìn tôi vẻ tò mò. “Cho dù ở xa tận Lương Châu nhưng ta cũng từng nghe tiếng Thục phi, bây giờ gặp mặt thấy quả là danh bất hư truyền, chẳng trách lại có người lén lút gọi Thục phi là “yêu cơ” như thế.”
Trưởng công chúa thấy nàng ta ăn nói không biết kiêng dè gì thì hơi trầm mặt xuống, quát: “Tuệ Sinh!”
Tôi bất giác thầm sửng sốt, không biết nàng ta thật sự ngây thơ nghĩ gì nói nấy hay là cố tình kiếm cớ khiêu khích, đành mỉm cười, nói: “Kỳ thực không phải ai cũng có thể làm tuyệt đại yêu cơ đâu, ta tự vấn thấy mình không có cái bản lĩnh đó. Nếu người khác cứ nhất quyết cho là như vậy, ta cũng đành nghĩ rằng Hoàng thượng chính là Trấn Yêu tháp hoặc là cao tăng đắc đạo thôi, vì thế nên ta mới chẳng thể tác oai tác quái được.”
Trần Tuệ Sinh cất tiếng cười trong trẻo. “Thục phi thực là hài hước quá, cữu phụ nói chuyện với Thục phi nhất định sẽ thấy rất thú vị, chứ còn những người lúc nào cũng quy củ kia thực là nhạt nhẽo lắm. Hơn nữa “yêu cơ” cũng đâu có gì là không tốt, mẫu thân ta khi tức giận cũng thường xuyên gọi ta là “tiểu ma đầu”, “tiểu nghiệp chướng”, nhưng ta biết bà kỳ thực thương ta vô cùng. Người khác có lén lút nói xấu Thục phi thế nào cũng chỉ bởi vì ghen tị đó thôi.”
Tôi bất giác bật cười. “Có những lời này của Quận chúa, sau này ta cũng tiện đi khoác lác khoe khoang rồi. Xin đa tạ Quận chúa!”
Trưởng công chúa vốn thương yêu cô con gái này vô cùng, sau khi thoáng đưa mắt qua trách móc liền quay sang cười nói với tôi: “Tuệ Sinh từ nhỏ đã bị ta chiều quá thành hư, mong Thục phi chớ nên chê cười.”
“Mẫu thân toàn nói như vậy thôi, nhưng con biết mẫu thân vì thương con nên mới chiều con như thế chứ.” Trần Tuệ Sinh hôm nay mặc một chiếc váy dài, khi cười lên trông chẳng khác nào một bông hoa đung đưa trong gió, mười phần đáng yêu.
Tôi không kìm được cười, nói: “Thái hậu, tôn nữ này của người đúng là lanh lợi, tinh nghịch quá, khiến người ta yêu thích vô cùng.”
Thái hậu mặt đầy nét cười, tỏ ra cực kỳ vui vẻ. “Tiểu muội Ngọc Nhiêu của con chẳng phải cũng thế sao? Ai gia thấy Tuệ Sinh và cửu Vương phi chắc là rất hợp nhau đấy.”
Tôi cười, nói: “Ngọc Nhiêu hôm nay không ở đây, Quận chúa nếu bằng lòng thì có thể tới cung của ta chơi với mấy vị Công chúa.”
Tuệ Sinh vỗ tay cười, nói: “Hay quá!” Sau đó lại quay sang nhìn Trưởng công chúa. “Nhưng còn cần mẫu thân đồng ý mới được.”
Trưởng công chúa cười tươi rạng rỡ. “Con nếu thích đi thì cứ đi đi, nhưng nhớ đừng quấy rầy Thục phi đấy.”
Tôi vừa đứng dậy thì Tuệ Sinh đã như một con chim nhỏ bay vút ra ngoài. Tôi liên tục cáo từ mấy bận, sau đó mới cất bước rời đi.
Sau khi tôi bước ra ngoài cửa điện, giọng nói của Chân Ninh Trưởng công chúa loáng thoáng vọng lại lẫn trong tiếng lá cây xào xạc: “Dung mạo đúng là rất giống, thế nhưng khí chất của hai người thì lại hoàn toàn khác biệt.”
Thái hậu khẽ cất tiếng thở dài. “A Nhu lòng dạ hiền từ, A Nghi thua kém xa, thế nhưng tâm cơ của A Nghi thì A Nhu dù có cưỡi ngựa đuổi theo cũng chẳng thể nào so được.”
“Mẫu hậu, tiên Hoàng hậu và Hoàng hậu đều là người nhà họ Chu.”
Thái hậu buồn bã thở dài. “Nếu không phải Hoàng thượng còn nhớ tới điều này, nếu không phải mẫu hậu vẫn còn thoi thóp một hơi thở, chỉ e A Nghi sớm đã bị phế rồi.” Hơi dừng một chút, bà ta lại nói tiếp: “Tính tình Tuệ Sinh có phần ngây thơ quá, con nhớ dạy dỗ cẩn thận, bằng không sau này sẽ phải chịu thiệt thòi đấy.”
Chân Ninh Trưởng công chúa đáp: “Dạ vâng, nhi thần sẽ ghi nhớ kĩ điều này.”
Thái hậu khẽ cười, nói: “Kỳ thực ai gia cũng có hơi cả nghĩ, Tuệ Sinh chỉ cần được gả cho một quận mã tốt rồi hưởng phúc là được rồi, chẳng cần phải giống như ai gia năm xưa. Xét cho cùng vẫn là đứa bé này có phúc.”
Giọng nói của họ càng lúc càng nhỏ, tôi dần dần không thể nghe rõ nữa, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc như tiếng mưa rơi bên tai. Ngẩng lên, tôi nhìn thấy một con bồ câu trắng đang tung cánh bay lượn giữa trời, dần dần biến mất giữa ánh dương rực rỡ.
Kể từ đó, Chân Ninh Trưởng công chúa liền ở lại trong Di Ninh cung. Tuệ Sinh thì rất thích mấy vị công chúa, cũng khá hợp tính với Ngọc Nhiêu, sống trong cung có thể nói là hết sức vui vẻ. Đương nhiên, Chân Ninh Trưởng công chúa cũng từng mấy lần đề nghị Huyền Lăng tha tội cho Hoàng hậu để Hoàng hậu tới hầu hạ Thái hậu. Huyền Lăng chỉ lắc đầu, nói: “Hoàng tỷ niệm tình xưa cố nhiên là tốt, nhưng trẫm lo nếu để nàng ta ra ngoài hầu hạ Thái hậu, các vị Hoàng tử của trẫm sẽ đều bị chết oan hết, trẫm thực không dám đem tính mạng của các Hoàng tử ra đùa.” Thế rồi chuyện này dần dần bị cho qua, không còn được nhắc tới nữa.
Một ngày bốn tháng sau đó, tôi cùng Hồ Uẩn Dung và Đức phi ngồi trò chuyện với Chân Ninh Trưởng công chúa trong cung của Thái hậu. Hôm nay trời cao nắng đẹp, trên những chiếc lá chuối biếc xanh trước điện phủ đầy ánh nắng vàng ươm. Thái hậu nhặt một quả nhãn khô đã bóc sẵn lên ăn, nheo mắt lại, nói: “Hôm nay hình như là ngày trạng nguyên lang vào cung tạ ơn thì phải.”
Tôi mỉm cười, nói: “Thái hậu có trí nhớ tốt quá, qua đó đủ thấy sau khi Trưởng công chúa về đây thì tinh thần của Thái hậu đã ngày càng tốt hơn rồi.”
“Vốn dĩ ai gia cũng chẳng nhớ được, nhưng hôm qua khi tới đây thỉnh an, Hoàng thượng có nhắc tới việc này, nên ai gia mới bất chợt nhớ lại chuyện khi xưa.” Thái hậu nghiêng đầu qua hỏi Chân Ninh Trưởng công chúa: “Còn nhớ hoàng tỷ Lạc An Trưởng công chúa của con không?”
Chân Ninh Trưởng công chúa cười tủm tỉm, nói: “Tất nhiên là nhớ chứ, đó là một đoạn giai thoại trong cung cơ mà.”
Vừa khéo lúc này Ngọc Nhiêu cũng ở đây, không kìm được tò mò cất tiếng hỏi: “Là giai thoại gì vậy ạ?”
Chân Ninh Trưởng công chúa nở nụ cười tươi rạng rỡ tựa như hoa đào. “Cửu Vương phi vừa được gả vào hoàng tộc, tất nhiên là không biết tới đoạn giai thoại này rồi, nhưng Đức phi và Uẩn Dung thì chắc là có biết đúng không?”
Hồ Uẩn Dung mỉm cười gật đầu, Đức phi thì lại lộ vẻ sửng sốt, đoạn cười, nói: “Thần thiếp cũng đang chờ Trưởng công chúa kể đây.”
Chân Ninh Trưởng công chúa cười, nói: “Xưa nay Công chúa không phải do thánh thượng chỉ hôn thì là lên Phượng đài tự chọn phò mã, những ai bất hạnh nhất thì phải xuất tái hòa thân, thế nhưng Lạc An Trưởng công chúa thì lại là ngoại lệ. Mọi người có biết phu quân của tỷ ấy là từ đâu mà có không?” Dứt lời bèn cười tủm tỉm, chậm rãi uống trà.
Tuệ Sinh vốn tính nóng vội, lập tức hỏi: “Mẫu thân, rốt cuộc là từ đâu mà có vậy?”
Trưởng công chúa nói: “Hôm đó là ngày trạng nguyên lang của cuộc khảo thí ba năm một lần vào cung tạ ơn. Trạng nguyên năm đó thực sự không tầm thường, là tài tử Trương Tiên Lệnh nức tiếng gần xa. Trương Tiên Lệnh không chỉ có tài, hơn nữa còn hào hoa tuấn tú, các nữ tử trong cung sau khi nghe tiếng không một ai là không ngưỡng mộ và tò mò. Tiên đế vốn nhân từ, liền cho phép mọi người đứng trên lầu thành nhìn trạng nguyên lang cưỡi ngựa vào cung tạ ơn. Tình hình năm đó đúng là náo nhiệt, vô số phi tần trong cung cùng với nữ quyến các phủ tranh nhau leo lên lầu thành. Trương Tiên Lệnh thì quả nhiên khí độ bất phàm, mắt chẳng nhìn nghiêng, giục ngựa chậm rãi đi vào cung.” Nói tới chuyện thú vị khi xưa, Chân Ninh Trưởng công chúa không kìm được khẽ nở nụ cười. “Ta khi đó còn nhỏ, cứ thế đi theo hoàng tỷ Lạc An tới đứng ở hàng đầu tiên trên lầu thành. Khi trạng nguyên lang đi qua, tất cả đều xao động, chẳng biết là ai ở phía sau vô tình khẽ đẩy một cái, hoàng tỷ liền tuột tay đánh rơi chiếc quạt tròn xuống dưới.” Nàng ta mỉm cười hồi tưởng lại chuyện xưa. “Ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ, chiếc quạt tròn đó của hoàng tỷ có cán làm bằng ngà voi, hai mặt đều thêu hình uyên ương, chính là do mẫu hậu tặng cho. Kết quả trùng hợp làm sao, chiếc quạt ấy rơi ngay vào đầu Trương Tiên Lệnh. Trương Tiên Lệnh đau quá liền ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy hoàng tỷ thì không giận dữ gì cả, còn cung tay hành lễ rồi mới rời đi. Tiên đế về sau nghe nói tới chuyện thú vị này liền nói là “nhân duyên hiếm có”, lập tức hạ chỉ ban hôn, từ đó tác thành cho một đôi phu thê ân ái. Mọi người nói xem đây có phải là giai thoại không nào?”
Mọi người nghe đến nhập thần, không kìm được cười, nói: “Quả nhiên là một giai thoại hiếm có.”
Giữa xuân năm ấy, Chân Ninh Trưởng công chúa vốn được gả đi xa tận Lương Châu dẫn theo Thừa Ý Quận chúa về kinh thăm Thái hậu đang lâm trọng bệnh. Chuyện này kỳ thực là do Huyền Lăng một tay an bài để tỏ lòng hiếu thảo, bởi Hoàng hậu bây giờ chẳng khác nào bị đầy vào lãnh cung, Thái hậu thực khó có cách nào vui vẻ được. Huyền Lăng vì muốn an ủi Thái hậu nên đành phái người chẳng quản ngày đêm đi đón Chân Ninh Trưởng công chúa và cô con gái duy nhất của nàng ta là Thừa Ý Quận chúa về kinh bầu bạn với Thái hậu.
Phu quân của Chân Ninh Trưởng công chúa là Trần Thuấn, lúc này đang trấn thủ Cát Châu, bảo vệ cho một phương được yên bình. Chân Ninh Trưởng công chúa sau khi sinh hạ Thừa Ý Quận chúa thì trong người có mầm bệnh lưu lại, không thể bôn ba đường dài, lần gần đây nhất về kinh là khi Hoa Phi được phong phi, thế nhưng sau lần ấy nàng ta đã đổ bệnh một phen, thêm vào đó, mấy năm nay vùng biên ải lại không được thanh bình, thành ra nàng ta đã mười mấy năm chưa trở lại kinh sư.
Đức phi lúc này đang cùng Lung Nguyệt chơi đùa với một con vẹt, đồng thời cười tủm tỉm, nói: “Lần này Trưởng công chúa về kinh tất nhiên là để vui vầy với Thái hậu rồi, có điều Thừa Ý Quận chúa tính ra cũng đã tới tuổi gả chồng, Lương Châu thì lại xa xôi hẻo lánh, làm sao mà chọn nổi một vị quận mã cho ra hồn được.”
Tôi cho thêm ít nước vào trong chiếc cốc của con vẹt, mỉm cười nói: “Thái hậu chỉ có duy nhất một người con gái ấy thôi, nếu không vì muốn vùng biên ải được bình yên thì đã chẳng gả nàng ta đi xa như thế. Lần này nàng ta dắt theo con gái về đây, Thái hậu tất nhiên phải chọn cho nàng ta một người con rể như ý rồi.”
Thượng Lâm uyển dịp tháng Ba, tháng Tư quả thực là ngợp đầy sắc xuân, đi tới đâu cũng có thể thấy bóng mẫu đơn yêu kiều, hải đường mềm mại, trúc biếc thướt tha, ngô đồng quyến rũ... Trên hồ Thái Dịch, các cung nhân tốp năm tụm ba chèo thuyền dạo chơi, những tà váy áo tung bay lất phất như chan hòa cùng sóng nước, thêm vào đó độ này thời tiết lại nắng mưa bất định, cảnh sắc trên mặt hồ vì thế mà trở nên hữu tình hơn rất nhiều.
Trang Mẫn Phu nhân vốn thích nghe hát, lúc này đang cho một đội cung nữ đứng bên bờ hồ cất tiếng hát vang. Người ngồi bên nàng ta hiện giờ là Nguyệt Quý nhân, tân sủng của Huyền Lăng, cũng chính là Lý Tài nhân ngày trước.
Nhà họ Lý vốn có quan hệ họ hàng với nhà họ Hồ, trong triều cũng còn chút thế lực, do đó Lý thị mới vào cung đã được phong làm tài nhân. Có điều hồi đầu Lý thị không đắc sủng lắm, khi xưa chẳng qua chỉ được Huyền Lăng tiện tay lựa chọn mà thôi, vậy mà giờ đây Quỳnh Quý nhân vốn phong quang vô hạn đã ngọc nát hương tan, Khương thị thì sau khi sẩy thai cũng không còn được sủng ái như trước nữa, thời gian qua, số lần Lý thị được thị tẩm ngày một nhiều lên. Hồ Uẩn Dung từng vì chuyện này mà cười, nói: “Những người như Nguyệt Quý nhân mới gọi là có hậu phúc, chứ Quỳnh Quý nhân hồi đầu thì phong quang cho lắm, đến cuối cùng xét ra chẳng được hưởng phúc ngày nào cả.”
Nguyệt Quý nhân lúc ấy cũng ở kề bên, cung kính nói: “Xét về có phúc, ai mà so được với Phu nhân vừa ra đời đã cầm ngọc bích trong tay chứ, như Phu nhân mới gọi là hậu phúc vô cùng.”
Thời điểm này ngôi hậu đang xao động, thành ra tin đồn trong cung ngày một nhiều hơn, mọi người lại để ý tới Hồ Uẩn Dung vừa ra đời đã cầm ngọc bích trong tay một lần nữa. Trong cung có rất nhiều người mê tín, tin vào cái dị tượng “ánh đỏ đầy phòng, hương thơm ngào ngạt” xuất hiện khi Hồ Uẩn Dung ra đời, hơn nữa dù ánh đỏ và hương thơm ngào ngạt có phần huyễn hoặc thì vẫn còn có khối ngọc bích kia là vật vô cùng chân thực. Thế là thời gian qua, tình hình trong cung biến ảo khôn lường, ngoài Nhu Nghi điện của tôi ra thì Yến Hy điện cũng trở nên hết sức náo nhiệt, hôm nào cũng có vô số người lui tới.
Một hôm tôi nghe Hoa Nghi kể về lời đồn “mang ngọc chào đời, phú quý tột bậc” đang sôi sục trong cung, không kìm được cười, nói: “Hoa Nghi, theo muội nghĩ thì thế nào mới là phú quý tột bậc?”
Hoa Nghi ôm một bó hoa trắng muốt đi tới để cắm vào bình, tiện tay cầm chiếc kéo bên cạnh lên tỉa bớt cành lá thừa đi, sau đó vừa cắt hoa vừa chậm rãi nói: “Chu thị bị phế, nàng ta được vào làm chủ trung cung, như thế mới gọi là phú quý tột bậc, mà đó đồng thời cũng là ước nguyện trong lòng nàng ta bây giờ.”
Cận Tịch khẽ cốc vào trán thị một cái, cười nói: “Hoa Nghi đúng là càng ngày càng biết nhìn người, có điều mồm miệng vẫn còn nhanh nhảu quá, cứ như cái kéo này vậy.”
Tôi khẽ nở nụ cười, đưa tay chỉnh lại bó hoa vừa được Hoa Nghi cắt tỉa. “Cắt tỉa hoa cần phải gọn gàng, như thế bó hoa trông mới đẹp. Có điều để nguyên một bó hoa trước mắt thì người ta sẽ dễ cảm thấy bối rối, nhất thời không biết nên ra tay từ đâu, dao sắc chặt đay rối cố nhiên đơn giản gọn nhẹ, nhưng cũng dễ xảy ra sai sót.” Tôi nhặt mấy cành hoa có nụ vừa bị Hoa Nghi cắt bỏ lên. “Mắt nhìn phải chuẩn, động tác cũng thế, phàm việc gì chỉ cần nôn nóng là sẽ rối ngay, cho nên bất kể là cắt tỉa hoa hay là xử lý công chuyện, lòng phải bình tĩnh thì mới có thể làm tốt được.”
Hoa Nghi nghiêng đầu lộ vẻ trầm ngâm. “Ý của nương nương là nô tỳ đã cắt vội quá ư?”
“Cắt hoa mà cắt nhầm thì có thể cắt lại lần nữa, nhưng có một số việc lỡ mà làm sai rồi thì chưa chắc đã có thể bổ cứu được đâu.” Tôi đưa mắt nhìn qua phía Cận Tịch. “Nếu quả đúng như lời Hoa Nghi nói, mong ước của Hồ Uẩn Dung trở thành hiện thực, chúng ta sẽ ra sao đây?”
Cận Tịch dâng một chén nước anh đào lên cho tôi bằng hai tay, sau đó mới chậm rãi nói: “Trừ phi là chính bản thân nương nương, bằng không dù là ai làm hoàng hậu thì cũng không thể nào cho phép một vị sủng phi như nương nương tồn tại bên cạnh Hoàng thượng, huống chi nương nương còn có Hoàng tử nữa chứ. Trước đây Hồ Uẩn Dung với nương nương đúng là nước sông không phạm nước giếng, thậm chí có lúc còn cùng hội cùng thuyền, nhưng một khi ngồi lên ngôi hoàng hậu rồi, nàng ta đối xử với nương nương ắt chẳng tốt hơn Chu thị xưa kia chút nào đâu, thậm chí với tâm tính cao ngạo của nàng ta, cảnh ngộ của nương nương có thể sẽ còn tệ hơn trước nữa.”
Tôi cười nhạt, nói: “Ta chẳng ngốc như Hồ Uẩn Dung đâu. Ai ai cũng cho rằng hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, tôn quý tột cùng, do đó tìm đủ mọi cách để ngồi lên ngôi vị đó, nhưng lại chẳng có ai nghĩ tới việc sau khi trở thành hoàng hậu rồi thì sẽ trở thành cái đích cho tất thảy mọi người. Hoàng hậu muốn giữ được ngôi hậu thì tất nhiên phải không từ thủ đoạn, nhưng bị vô số những người hiểm độc nhắm vào như thế, dù hôm nay không xảy ra chuyện thì ngày mai cũng sẽ xảy ra chuyện, thực khó có thể yên tâm mà sống, do đó ta quyết không bao giờ làm hoàng hậu đâu.”
“Nương nương, chuyện này đã ở vào thế đặng chẳng đừng rồi. Dù nương nương không muốn làm hoàng hậu thì người khác cũng sẽ cho rằng người muốn làm hoàng hậu, mọi lời nói đều sẽ bị cho là làm bộ làm tịch. Mà một khi người khác có suy nghĩ như thế, họ ắt sẽ không ngừng bày mưu hãm hại nương nương.”
Tôi cầm chén nước anh đào lên khẽ nhấp một ngụm, nói: “Chúng ta cứ tự biết với nhau như thế là được rồi, sau này tự khắc sẽ có cách giải quyết thôi.” Tôi đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, hờ hững nói tiếp: “Chân Ninh Trưởng công chúa vừa về kinh, chúng ta cũng nên đi bái kiến rồi.”
Từ Ninh cung lúc này tĩnh lặng vô cùng, có lẽ các phi tần trong cung còn chưa hay tin Chân Ninh Trưởng công chúa đã về tới nơi, do đó nhất thời chưa kịp đến bái kiến. Tôi vén rèm đi vào, thấy Thái hậu đang ngồi trên sạp nắm tay một thiếu nữ hỏi nọ hỏi kia, cạnh đó là một nữ nhân trung niên ăn mặc xa hoa lộng lẫy, thần thái thì thân mật vô cùng.
Phương Nhược thông báo là tôi đã tới, Thái hậu bèn cười tủm tỉm, ngẩng đầu nhìn tôi. “Đều là người một nhà với nhau, lẽ ra phải gặp nhau từ sớm rồi mới đúng.”
Tôi nhún gối thỉnh an Thái hậu, sau đó bèn cười tươi, nói: “Kính chào Trưởng công chúa.”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Chân Ninh Trưởng công chúa, người tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ duy nhất của Huyền Lăng. Chân Ninh Trưởng công chúa có vóc người cao ráo, thần thái tuy dịu dàng nhưng lại không thiếu phần cương nghị, nơi đuôi mắt luôn thấp thoáng nét cười khiến người ta khó mà nảy sinh ác cảm. Nhìn kĩ người nàng ta còn có thể thấy được mấy phần bóng dáng của Thái hậu năm nào.
Tôi thầm thở dài cảm khái, đúng là hai mẹ con có khác, quả nhiên giống nhau vô cùng.
“Vị này chắc hẳn là Thục phi rồi.” Chân Ninh Trưởng công chúa nhìn tôi chăm chú, một lát sau mới hé môi cười. “Thục phi đúng là một mỹ nhân, mới nhìn thoáng qua đã biết là không tầm thường rồi.”
Tôi hơi nhún gối. “Trưởng công chúa quá khen rồi.”
Nàng ta đưa tay tới đỡ lấy tôi, dịu dàng cười nói: “Thục phi là người quan trọng nhất trong lòng Hoàng thượng hiện nay, cũng là đệ muội của ta nữa, đâu cần khách sáo như vậy làm gì.”
Một giọng nói trong trẻo động lòng người bất chợt vang lên bên tai tôi: “Mẫu thân, sao vừa rồi người lại nhìn Thục phi chăm chú như thế?” Đôi mắt long lanh như nước của nữ tử đó nhìn lướt qua khuôn mặt tôi. “Có điều Thục phi đúng là rất xinh đẹp, hóa ra mẫu thân cũng ham mê mỹ sắc.”
“Mỹ sắc là thứ khó có được nhất và cũng dễ mất đi nhất trên thế gian này, không chỉ mình mẫu thân cháu đâu, ngay cả ai gia cũng ham mê vô cùng. Cháu hãy đi soi gương thử đi, nếu thích tấm dung nhan trẻ trung lúc này đây thì cháu cũng là một người ham mê mỹ sắc đấy.” Thái hậu hôm nay vô cùng vui vẻ, lời nói so với lúc bình thường cũng nhiều hơn một chút.
Thiếu nữ đó mặt ngọc đỏ bừng, giậm chân nói: “Tuệ Sinh không chịu đâu, ngoại tổ mẫu toàn trêu Tuệ Sinh thôi.”
Vành mắt tôi bỗng ươn ướt, vẻ yêu kiều tinh nghịch kia thật giống với My Trang hồi còn ở nhà ngoại tổ mẫu biết bao nhiêu. Trước mắt người khác, My Trang luôn đoan trang nền nã, nhưng khi tới bên ngoại tổ mẫu vốn rất mực thương yêu tỷ ấy, tỷ ấy cũng có lúc làm nũng thế này.
Chân Ninh Trưởng công chúa kéo tay con gái lại, nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta. “Tuệ Sinh, chào Thục phi đi!”
Thiếu nữ trước mắt xinh tươi và rạng rỡ như một bông hướng dương, đồng thời còn thấp thoáng mấy nét ngây thơ, yêu kiều do được ăn sung mặc sướng từ nhỏ, thế nhưng trên mặt cũng có những nét cương nghị như mẫu thân và ngoại tổ mẫu. Nàng ta chính là Trần Tuệ Sinh, con gái của Chân Ninh Trưởng công chúa, người được phong làm Thừa Ý Quận chúa. Nàng ta hành lễ với tôi, sau đó liền nhìn tôi vẻ tò mò. “Cho dù ở xa tận Lương Châu nhưng ta cũng từng nghe tiếng Thục phi, bây giờ gặp mặt thấy quả là danh bất hư truyền, chẳng trách lại có người lén lút gọi Thục phi là “yêu cơ” như thế.”
Trưởng công chúa thấy nàng ta ăn nói không biết kiêng dè gì thì hơi trầm mặt xuống, quát: “Tuệ Sinh!”
Tôi bất giác thầm sửng sốt, không biết nàng ta thật sự ngây thơ nghĩ gì nói nấy hay là cố tình kiếm cớ khiêu khích, đành mỉm cười, nói: “Kỳ thực không phải ai cũng có thể làm tuyệt đại yêu cơ đâu, ta tự vấn thấy mình không có cái bản lĩnh đó. Nếu người khác cứ nhất quyết cho là như vậy, ta cũng đành nghĩ rằng Hoàng thượng chính là Trấn Yêu tháp hoặc là cao tăng đắc đạo thôi, vì thế nên ta mới chẳng thể tác oai tác quái được.”
Trần Tuệ Sinh cất tiếng cười trong trẻo. “Thục phi thực là hài hước quá, cữu phụ nói chuyện với Thục phi nhất định sẽ thấy rất thú vị, chứ còn những người lúc nào cũng quy củ kia thực là nhạt nhẽo lắm. Hơn nữa “yêu cơ” cũng đâu có gì là không tốt, mẫu thân ta khi tức giận cũng thường xuyên gọi ta là “tiểu ma đầu”, “tiểu nghiệp chướng”, nhưng ta biết bà kỳ thực thương ta vô cùng. Người khác có lén lút nói xấu Thục phi thế nào cũng chỉ bởi vì ghen tị đó thôi.”
Tôi bất giác bật cười. “Có những lời này của Quận chúa, sau này ta cũng tiện đi khoác lác khoe khoang rồi. Xin đa tạ Quận chúa!”
Trưởng công chúa vốn thương yêu cô con gái này vô cùng, sau khi thoáng đưa mắt qua trách móc liền quay sang cười nói với tôi: “Tuệ Sinh từ nhỏ đã bị ta chiều quá thành hư, mong Thục phi chớ nên chê cười.”
“Mẫu thân toàn nói như vậy thôi, nhưng con biết mẫu thân vì thương con nên mới chiều con như thế chứ.” Trần Tuệ Sinh hôm nay mặc một chiếc váy dài, khi cười lên trông chẳng khác nào một bông hoa đung đưa trong gió, mười phần đáng yêu.
Tôi không kìm được cười, nói: “Thái hậu, tôn nữ này của người đúng là lanh lợi, tinh nghịch quá, khiến người ta yêu thích vô cùng.”
Thái hậu mặt đầy nét cười, tỏ ra cực kỳ vui vẻ. “Tiểu muội Ngọc Nhiêu của con chẳng phải cũng thế sao? Ai gia thấy Tuệ Sinh và cửu Vương phi chắc là rất hợp nhau đấy.”
Tôi cười, nói: “Ngọc Nhiêu hôm nay không ở đây, Quận chúa nếu bằng lòng thì có thể tới cung của ta chơi với mấy vị Công chúa.”
Tuệ Sinh vỗ tay cười, nói: “Hay quá!” Sau đó lại quay sang nhìn Trưởng công chúa. “Nhưng còn cần mẫu thân đồng ý mới được.”
Trưởng công chúa cười tươi rạng rỡ. “Con nếu thích đi thì cứ đi đi, nhưng nhớ đừng quấy rầy Thục phi đấy.”
Tôi vừa đứng dậy thì Tuệ Sinh đã như một con chim nhỏ bay vút ra ngoài. Tôi liên tục cáo từ mấy bận, sau đó mới cất bước rời đi.
Sau khi tôi bước ra ngoài cửa điện, giọng nói của Chân Ninh Trưởng công chúa loáng thoáng vọng lại lẫn trong tiếng lá cây xào xạc: “Dung mạo đúng là rất giống, thế nhưng khí chất của hai người thì lại hoàn toàn khác biệt.”
Thái hậu khẽ cất tiếng thở dài. “A Nhu lòng dạ hiền từ, A Nghi thua kém xa, thế nhưng tâm cơ của A Nghi thì A Nhu dù có cưỡi ngựa đuổi theo cũng chẳng thể nào so được.”
“Mẫu hậu, tiên Hoàng hậu và Hoàng hậu đều là người nhà họ Chu.”
Thái hậu buồn bã thở dài. “Nếu không phải Hoàng thượng còn nhớ tới điều này, nếu không phải mẫu hậu vẫn còn thoi thóp một hơi thở, chỉ e A Nghi sớm đã bị phế rồi.” Hơi dừng một chút, bà ta lại nói tiếp: “Tính tình Tuệ Sinh có phần ngây thơ quá, con nhớ dạy dỗ cẩn thận, bằng không sau này sẽ phải chịu thiệt thòi đấy.”
Chân Ninh Trưởng công chúa đáp: “Dạ vâng, nhi thần sẽ ghi nhớ kĩ điều này.”
Thái hậu khẽ cười, nói: “Kỳ thực ai gia cũng có hơi cả nghĩ, Tuệ Sinh chỉ cần được gả cho một quận mã tốt rồi hưởng phúc là được rồi, chẳng cần phải giống như ai gia năm xưa. Xét cho cùng vẫn là đứa bé này có phúc.”
Giọng nói của họ càng lúc càng nhỏ, tôi dần dần không thể nghe rõ nữa, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc như tiếng mưa rơi bên tai. Ngẩng lên, tôi nhìn thấy một con bồ câu trắng đang tung cánh bay lượn giữa trời, dần dần biến mất giữa ánh dương rực rỡ.
Kể từ đó, Chân Ninh Trưởng công chúa liền ở lại trong Di Ninh cung. Tuệ Sinh thì rất thích mấy vị công chúa, cũng khá hợp tính với Ngọc Nhiêu, sống trong cung có thể nói là hết sức vui vẻ. Đương nhiên, Chân Ninh Trưởng công chúa cũng từng mấy lần đề nghị Huyền Lăng tha tội cho Hoàng hậu để Hoàng hậu tới hầu hạ Thái hậu. Huyền Lăng chỉ lắc đầu, nói: “Hoàng tỷ niệm tình xưa cố nhiên là tốt, nhưng trẫm lo nếu để nàng ta ra ngoài hầu hạ Thái hậu, các vị Hoàng tử của trẫm sẽ đều bị chết oan hết, trẫm thực không dám đem tính mạng của các Hoàng tử ra đùa.” Thế rồi chuyện này dần dần bị cho qua, không còn được nhắc tới nữa.
Một ngày bốn tháng sau đó, tôi cùng Hồ Uẩn Dung và Đức phi ngồi trò chuyện với Chân Ninh Trưởng công chúa trong cung của Thái hậu. Hôm nay trời cao nắng đẹp, trên những chiếc lá chuối biếc xanh trước điện phủ đầy ánh nắng vàng ươm. Thái hậu nhặt một quả nhãn khô đã bóc sẵn lên ăn, nheo mắt lại, nói: “Hôm nay hình như là ngày trạng nguyên lang vào cung tạ ơn thì phải.”
Tôi mỉm cười, nói: “Thái hậu có trí nhớ tốt quá, qua đó đủ thấy sau khi Trưởng công chúa về đây thì tinh thần của Thái hậu đã ngày càng tốt hơn rồi.”
“Vốn dĩ ai gia cũng chẳng nhớ được, nhưng hôm qua khi tới đây thỉnh an, Hoàng thượng có nhắc tới việc này, nên ai gia mới bất chợt nhớ lại chuyện khi xưa.” Thái hậu nghiêng đầu qua hỏi Chân Ninh Trưởng công chúa: “Còn nhớ hoàng tỷ Lạc An Trưởng công chúa của con không?”
Chân Ninh Trưởng công chúa cười tủm tỉm, nói: “Tất nhiên là nhớ chứ, đó là một đoạn giai thoại trong cung cơ mà.”
Vừa khéo lúc này Ngọc Nhiêu cũng ở đây, không kìm được tò mò cất tiếng hỏi: “Là giai thoại gì vậy ạ?”
Chân Ninh Trưởng công chúa nở nụ cười tươi rạng rỡ tựa như hoa đào. “Cửu Vương phi vừa được gả vào hoàng tộc, tất nhiên là không biết tới đoạn giai thoại này rồi, nhưng Đức phi và Uẩn Dung thì chắc là có biết đúng không?”
Hồ Uẩn Dung mỉm cười gật đầu, Đức phi thì lại lộ vẻ sửng sốt, đoạn cười, nói: “Thần thiếp cũng đang chờ Trưởng công chúa kể đây.”
Chân Ninh Trưởng công chúa cười, nói: “Xưa nay Công chúa không phải do thánh thượng chỉ hôn thì là lên Phượng đài tự chọn phò mã, những ai bất hạnh nhất thì phải xuất tái hòa thân, thế nhưng Lạc An Trưởng công chúa thì lại là ngoại lệ. Mọi người có biết phu quân của tỷ ấy là từ đâu mà có không?” Dứt lời bèn cười tủm tỉm, chậm rãi uống trà.
Tuệ Sinh vốn tính nóng vội, lập tức hỏi: “Mẫu thân, rốt cuộc là từ đâu mà có vậy?”
Trưởng công chúa nói: “Hôm đó là ngày trạng nguyên lang của cuộc khảo thí ba năm một lần vào cung tạ ơn. Trạng nguyên năm đó thực sự không tầm thường, là tài tử Trương Tiên Lệnh nức tiếng gần xa. Trương Tiên Lệnh không chỉ có tài, hơn nữa còn hào hoa tuấn tú, các nữ tử trong cung sau khi nghe tiếng không một ai là không ngưỡng mộ và tò mò. Tiên đế vốn nhân từ, liền cho phép mọi người đứng trên lầu thành nhìn trạng nguyên lang cưỡi ngựa vào cung tạ ơn. Tình hình năm đó đúng là náo nhiệt, vô số phi tần trong cung cùng với nữ quyến các phủ tranh nhau leo lên lầu thành. Trương Tiên Lệnh thì quả nhiên khí độ bất phàm, mắt chẳng nhìn nghiêng, giục ngựa chậm rãi đi vào cung.” Nói tới chuyện thú vị khi xưa, Chân Ninh Trưởng công chúa không kìm được khẽ nở nụ cười. “Ta khi đó còn nhỏ, cứ thế đi theo hoàng tỷ Lạc An tới đứng ở hàng đầu tiên trên lầu thành. Khi trạng nguyên lang đi qua, tất cả đều xao động, chẳng biết là ai ở phía sau vô tình khẽ đẩy một cái, hoàng tỷ liền tuột tay đánh rơi chiếc quạt tròn xuống dưới.” Nàng ta mỉm cười hồi tưởng lại chuyện xưa. “Ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ, chiếc quạt tròn đó của hoàng tỷ có cán làm bằng ngà voi, hai mặt đều thêu hình uyên ương, chính là do mẫu hậu tặng cho. Kết quả trùng hợp làm sao, chiếc quạt ấy rơi ngay vào đầu Trương Tiên Lệnh. Trương Tiên Lệnh đau quá liền ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy hoàng tỷ thì không giận dữ gì cả, còn cung tay hành lễ rồi mới rời đi. Tiên đế về sau nghe nói tới chuyện thú vị này liền nói là “nhân duyên hiếm có”, lập tức hạ chỉ ban hôn, từ đó tác thành cho một đôi phu thê ân ái. Mọi người nói xem đây có phải là giai thoại không nào?”
Mọi người nghe đến nhập thần, không kìm được cười, nói: “Quả nhiên là một giai thoại hiếm có.”
Tác giả :
Lưu Liễm Tử