Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Quyển 2 - Chương 25: Lăng ca
Vào tháng bảy, càng ngày trời càng nóng. Chờ đợi đã lâu, cuối cùng lời khẩn cầu của Đế Hậu đã hiệu nghiệm. Trời mưa to làm dịu đi cái nóng vô hạn khiến cho ai cũng đều vui mừng.
Vì thế, nhạc khí ti trúc vốn đã yên lặng từ lâu nay lại được dịp vang lên ở cung đình. Nhân ngày mưa to, hơi nước thơm mát chưa tan hết, Huyền Lăng đã khẩu dụ cho mọi người ở hậu cung mở yến tiệc tại Vân Ảnh điện trên mặt hồ. Có lẽ trong cung cũng cần phải mở yến tiệc để hóa giải sự tang tóc diễn ra liên tiếp nơi này.
Quanh Vân Ảnh điện lúc đó hoa sen trải xa mười dặm, lá xanh ra tứ phía đón gió, dòng nước gặp gió khẽ động, mành trúc buông xuống nửa cuốn, lâm bích thủy bạch hà, cực kỳ thanh nhã. Ngoài điện có bờ hành lang chín khúc thông xuống hồ , bờ được làm bằng gạch trắng, bốn bên điêu khắc chằng chịt, lịch sự tao nhã trong trẻo. Ngoài điện trời sáng khí trong, song nước nhấp nhô, ánh mặt trời cũng chuyển thành một màu xanh, hoa cỏ cạnh bờ cũng xanh tươi, nâng cốc đón gió, hỉ nhạc dào dạt.
Những tần phi đang ngồi tại đây đều là những người có vị phân trong cung lại được sủng, còn Mộ Dung phi đang thất sủng đương nhiên không có mặt chỗ này. Thấy Điềm tần cũng trong hoàn cảnh sảy thai, có chút thương tình. Huyền Lăng vẫn chừng mực với chúng tôi, nhưng cũng không còn sủng ái tôi nhưtrước đây. Bởi vậy, các sủng phi không bỏ lỡ cơ hội, đều xuất hết chiêu thức vì muốn cho Huyền Lăng được vui. Mà trong lòng tôi ngay cả khi hiểu được vì sao chàng tử tế với Mộ Dung phi vẫn không phải không có một chút oán hận. Mà rấ oán hận, ít nhiều cũng có mấy phần hối tiếc cùng sầu não.
Ngồi giữa cảnh xuân tươi đẹp, Hoàng Hậu khí chất cao nhã nghiêm trang; Kính phi xinh đẹp mềm mỏng vô cùng; Hân quý tần con mắt sáng long lanh, chuyện trò vui vẻ, làm người khác có cảm giác thân thiện; Mi Trang yên tĩnh u nhã, xấu hổ mỉm cười, hút hồn người khác; Tào dung hoa thon thả yếu ớt; Tần phương nghi eo nhỏ như bó buộc, làm người khác vừa thấy đã say; Lưu thận tần ít trang điểm, mi tâm nhíu lại, tự nhiên khiến người khác thấy yêu; Đỗ điềm tần thích trang điểm, hai gò má phấn hồng. Ngoài ra có nhiều người, hoặc lấy tư sắc thắng, hoặc lấy thần thái thắng, đều có ý động lòng người.
Tâm trạng tôi hiện giờ trong lúc nhất thời không thể hòa nhập diễm cảnh này. Mà vì tâm tình ảm đạm nên ngay cả y phục cũng giản dị, kèm theo một búi tóc đơn giản với ngân trâm cài ngang, tìm một chỗ khuất để ngồi. Khi Huyền Lăng thấy tôi, ánh mắt chàng có tia thương hại, tôi còn phải giật mình, nhớ lại chuyện đứa trẻ không thể tới thế giới này, đáy lòng đau khổ, quay đầu lặng lẽ lau đi nước mắt.
Oanh oanh yến yến như thế, cả điện làn gió thơm. Huyền Lăng cũng chỉ có tấm lòng, nhưng vẫn chưa tập trung vào. Hoàng Hậu thấy chàng không còn hứng thú, liền nêu ý kiến nói: “Tuy lệ ba năm tuyển tú một lần, nhưng trong cung ngày gần đây liên tục gặp biến cố, nếu Hoàng Thượng cho phép, cũng không phải không thể ngoại lệ một lần, chi bằng ngắm cảnh, tuyển thêm người mới vào cung bầu bạn với Hoàng Thượng đi.”
Huyền Lăng không cho ý kiến, nhưng vẫn cảm động với ân tình của Hoàng Hậu: “Trẫm biết là Hoàng Hậu rộng lượng, nhưng trước mắt trẫm không có tâm tình.” Ánh mắt chàng hơi yên lặng nhìn chăm chú: “Huống chi người mới mặc dù tốt, nhưng giai nhân hiếm có.”
Hoàng Hậu hiểu ý, rất nhanh mỉm cười nói: “Cũng vừa mới sắp xếp một ca khúc, mời Hoàng Thượng đánh giá.”
Huyền Lăng khách khí mỉm cười: “Hôm nay uống rượu quá nhiều, không bằng để lúc khác đi.”
Nhưng mà Hoàng Hậu kiên trì: “Ca nữ tập luyện rất lâu cũng là muốn vì góp vui cho Hoàng Thượng .” Hoàng Hậu luôn dịu dàng, không bao giờ nghịch ý Huyền Lăng, hôm nay kiên trì như vậy thật là hiếm thấy. Huyền Lăng đối với Hoàng Hậu thì có phần tôn trọng, vì cho tới giờ cô cũng chưa bao giờ làm trái ý chàng nên nhân tiện nói: “Được.”
Trong điện im ắng không tiếng động, gió lạnh ngẫu nhiên thổi bay nửa cuốn màn trúc trong điện, loáng thoáng mùi thơm ngát của hoa sen. Xa xa mấy tiếng ve mỏng manh, càng thêm ảm đạm trong điện yên tĩnh. Một lúc sau, có tiếng ca truyền tới điện trên mặt hồ, thanh âm rất nhỏ, nếu không chăm chú nghe sẽ làm ngơ. Tiếng ca mềm nhẹ uyển chuyển, như chim hoàng oanh hót trên ngọn cây vào sáng sớm, mang theo một loại thú vị kỳ lạ, rung động lòng người.
Tiếng ca dần dần mà gần theo một con thuyền lá nhỏ, trên thuyền có một bóng dáng một nữ tử yểu điệu, chậm rãi theo thuyền mà đến. Mà nàng ta lấy lụa mỏng màu hồng nhạt để che mặt, y phục cũng là màu hồng nhạt, như một màu anh đào kiểu diễm đầu xuân, hà hơi có thể tan chảy ra, khiến cho người khác động lòng mà muốn che chở. Nhưng mà rốt cục nàng ta là ai? Mọi người đều quay ra nhìn nhau, lòng đầy hồ nghi, không ngừng lo sợ.
Nàng ta vừa xuất hiện, tuy chỉ nghe thấy giọng mà không thấy mặt, nhưng mọi người trong lòng đều biết, nữ tử có tiếng ca động lòng người như thế, từ trước tới giờ chỉ có Diệu Âm nương tử cùng An mỹ nhân, làm sao có thể bắt chước được, chính là đối thủ nặng ký trong việc tranh sủng. Nhưng mà tiếng ca nàng ta động lòng người như thế, những lời oán hận ghen ghét kia cũng chẳng có cách nào mà nói nên lời.
Nàng ta càng tới gần, tiếng ca càng phát ra rõ ràng, hát đúng cổ khúc mà Giang Nam nữ tử ai ai cũng biết hát “liên diệp hà điền điền”
Giang Nam hái được sen
Lá sen sao xào xạc
Cá giởn dưới lá sen
Cá giởn lá bên đông
Cá giởn lá bên tây
Cá giởn lá bên nam
Cá giởn lá bên bắc
Có cô nương nhà ai nấp trong lá sen.
Nụ cười ẩn dưới hoa sen.
Giang Nam hái được sen.
Lá sen sao xào xạc.
Nước không thể che hết sắc xanh….”
Bài này là bài cô gái nào ở Giang Nam cũng hát khi hái sen, biểu đạt những cảm xúc tương tư với tình lang. Nhưng mà bài hát càng bình thường, tôi càng thấy nể trí thông minh của nàng này. Cho tới bây giờ, sự việc càng đơn giản càng bản lĩnh thâm hậu. Giống như trù sư cao nhất, nếu chính thức trổ tài thì tất nhiên sẽ không làm những món cầu kỳ nhất, mà là chỉ đơn giản nấu cải trắng, đậu hủ thì mới có thể hiện chân thành. Trong cung, không ít nữ tử hát hay, nhưng duy chỉ có nàng ta này mới chính thức làm tôi chú ý. Tôi không khỏi than thở : Đây là giai nhân tuyệt diệu nào đây!
Quả nhiên lời lẽ từ trong miệng nàng ta như oán như tố, như khóc như hâm mộ, dư âm lượn lờ, giọng nói yếu ớt. Hoa sen nở khắp mặt hồ như tuyết, gió mát như ngọc, giọng hát mỹ nhân như châu ngọc từ từ cất lên, nhưng thấy bông sen khóc lệ, hương thơm ý cười, sương gió lạnh lẽo, xuân sầu vô tận, làm người ta cảm nhận được loại tình cảm tương tư, quanh quẩn trong tim, ôn hòa lại phiền muộn.
Y phục hồng nhạt của nàng ta bị gió hồ thổi lộng, tay áo phất phơ, bầu trời trong lúc song nhấp nhô, bóng hình nàng ta nhỏ bé yếu ớt ở trong nước phản chiếu ngược lại, như hoa sen mới nở, nhẹ nhàng giống như nhụy hoa, giống như tiên nữ đứng trên mặt nước, tung bay trong gió mát, thanh tao thanh lệ khó tả..
Huyền Lăng đứng từ xa đã sớm ngây ngốc, trong miệng lúng ta lúng túng, nhìn Hoàng Hậu không chớp mắt. Hoàng Hậu nhu hòa nhìn chàng, nhẹ giọng nói: “Giọng hát tuy chưa bằng nhưng cũng giống đến sáu, bảy phần.”
Huyền Lăng hơi hơi ảm đạm, nhanh chóng quay mặt ra nhìn nàng kia, tựa hồ lầm bầm lầu bầu: “Thế này là khá lắm rồi. Thế gian này chung quy không ai có thể theo kịp người ấy.”
Ánh mắt Hoàng Hậu buồn bã, trên môi vẫn tươi cười nhưng không nói thêm gì. Tôi đứng cách họ khá xa nên chỉ nghe được vài câu này, không biết gì thêm.
Thuyền mới đến gần đã có người nhanh chân muốn xuống hỏi là ai. Nhưng nữ tử đó không đáp mà tiện tay bẻ một đoá sen trắng đang nở rộ, ném về phía Huyền Lăng, trong miệng chỉ lặp lại câu hát: “Có cô nương nhà ai lấp trong lá sen, nụ cười ẩn dưới đóa sen”. Phong cảnh kiều diễm như thế, chầm chậm thu hút hồn người. Huyền Lăng làm sao còn có thể cân nhắc kỹ lưỡng, bước nhanh hai bước ra đằng trước và chìa tay ra, hoa sen trắng kia do dính bọt nước, khiến cho tay áo chàng bị ướt mà chàng hoàn toàn không để ý.
Mọi người thấy thế thì mặt không khỏi biến sắc, duy chỉ có Hoàng Hậu vẫn giữ nụ cười ôn hòa cười, bình tĩnh nhìn mà không nói.
Huyền Lăng nhận lấy hoa sen, mỉm cười thưởng thức, ánh mắt triền miên trên người nữ tử kia. Lúc này, thuyền đã cập bến, mặc dù không thấy dung mạo nhưng tôi lại thấy thân hình nàng ta rõ ràng rất quen thuộc. Chợt đáy lòng tôi thốt nhiên cả kinh, trong giây lát nghĩ tới muội ấy giọng vẫn còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, sao lại có thể xuất hiện lúc này, không khỏi vừa sợ vừa nghi. Nhìn dung sắc của Mi Trang, hai người ánh mắt lần lượt thay đổi, cũng cùng kinh ngạc như tôi.
Nàng ta từ xa đã chìa ra bàn tay trắng nõn như tuyết, khiến cho Huyền Lăng kìm lòng không được mà đưa tay ra nắm lấy tay nàng ta. Hai tay chạm vào nhau, tay kia của nàng ta còn nắm lấy một đoá sen. Nàng nhẹ giọng mỉm cười:“Đa tạ Hoàng Thượng.”
Giọng nói của nàng ta cũng mềm mại thanh thúy. Huyền Lăng mặt mày hớn hở: “Mỹ nhân đã tới? sao không cùng vào chung vui. Hôm nay vừa thấy, mỹ nhân làm trẫm tê dại.”
Lời còn chưa dứt, Hoàng Hậu đã đứng dậy mỉm cười: “Hoàng Thượng không biết nàng ta là ai sao?” Lập tức quay đầu nhìn về phía nàng kia: “Hãy cho Hoàng Thượng xem mặt của muội đi?”
Nàng kia rụt rè hành lễ, nhẹ nhàng bỏ khăn che mặt xuống. Lông mày như thúy vũ, làn da trắng như tuyết, thắt lưng như bó buộc, răng cũng trắng, nhỏ nhắn mềm mại như chim yến đang đón gió. Tôi nín thở, trong lòng giật mình, bất chợt cảm thấy lạnh, trong phút chốc ngũ vị phức tạp… không phải An Lăng Dung thì còn ai!
Huyền Lăng cũng rất ngoài ý muốn: “Cổ họng của nàng không phải bệnh rồi sao?”
Lăng Dung mỉm cười trong veo như tuyền, hơi có vẻ xấu hổ: “Hoàng Hậu sai thái y trị liệu cẩn thận nên giờ đã đỡ hơn nhiều.”
Huyền Lăng kinh hỉ mà thán: “Không chỉ đỡ mà còn hơn trước nhiều.” Chàng rất vui sướng, quay đầu nói với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu vất vả rồi.Có được hiền thê như nàng, là phúc khí của trẫm.”
Trong mắt Hoàng Hậu đoan trang có nét cảm động và thâm tình, suýt nữa nước mắt tràn mi, nhưng lại mỉm cười hiền hậu rất nhanh, cũng không nửa phần đắc ý: “Chỉ vì thần thiếp thấy Hoàng Thượng suốt ngày buồn khổ, cho nên mới bày ra hạ sách này, chỉ hy vọng có thể khiến Hoàng Thượng được an ủi phần nào. Hoàng Thượng thích An mỹ nhân là tốt rồi, thần thiếp chỉ mong Hoàng Thượng có thể ngày ngày thư thái, phúc thọ an khang.”
Nghe được tình ý sâu nặng trong lời nói như vậy, Huyền Lăng đương nhiên rất cảm động. Lòng tôi cũng có cảm xúc, tôi nhưng lại chưa bao giờ phát giác, Hoàng Hậu đối với Huyền lăng thâm tình như vậy, tình cảm này như có thể chắp cánh phượng cho chàng, chỉ cầu chàng có thể vui mừng là được. Người yêu bằng cả trái tim, chẳng lẽ có thể khoan dung rộng lượng đến vậy sao?
Tôi chưa kịp nghĩ lại, Huyền Lăng đã nói: “Dung nhi mỹ nhân năm trước được sắc phong vào lúc này.” Huyền Lăng nắm lấy tay Lăng Dung, mỉm cười liếc dung nhan đang xấu hổ của muội ấy, dịu dàng nói: “Tấn phong cho nàng là ngũ phẩm tiểu viện đi.”
Ánh mắt của Lăng Dung lướt nhanh qua khuôn mặt tôi, bao hàm xin lỗi.Xoay mặt rất nhanh, dáng điệu kính cẩn hành lễ : “Đa tạ Hoàng Thượng ưu ái.”
Huyền Lăng thoải mái cười to: “Từ trước nay Dung Nhi thường thẹn thùng điềm đạm, hôm nay gặp lại, không khác gì lúc mới vào.”
Lăng Dung cúi đầu xuống, thẹn thùng như nước hoa sen không thắng được gió lạnh. Duy chỉ cây trâm có hai nhành san hô hồng cài giữa tóc, ngọc trai cây trâm run rẩy động đậy, càng thêm khổ sở động lòng người. Muôi ấy đáp: “Thần thiếp đâu dám so với người mới, chỉ là rượu cũ bình mới mà thôi, Hoàng Thượng không chê thần thiếp ngu dốt là tốt lắm rồi.”
Huyền Lăng lấy tay nâng cằm muội ấy, trìu mến nói: “Có ái khanh ở đây, ắt rượu không làm người say, người tự say. Hôm nay nàng quay lại vòng tay trẫm, vậy hát một khúc chúc mừng đi.”
Lăng Dung hơi nghiêng đầu, bộ dáng mềm mại cực ngây thơ, mỉm cười hát nói:
“Khuyên chàng đừng tiếc chiếc áo tơ vàng .
Khuyên chàng hãy tiếc thời hoa niên
Hoa nở muốn bẻ thì cần nên bẻ ngay
Đừng đợi không còn hoa mới bẻ cành..”
Một khúc kéo dài, Huyền Lăng vỗ tay thật lâu trở về chỗ cũ, phục hồi lại tinh thần, ý cười càng đậm: “Hoa nở muốn bẻ thì cần nên bẻ ngay , trẫm sẽ ngắt nàng vào lòng bàn tay, để nàng không phải chờ đợi tàn rụng.” Chợt nói với Lý Trường: “Lấy kim lũ y đến ban thưởng an tiểu viện.” Lý Trường có chút sửng sốt, khom người nhận lệnh mà đi.
Kim lũ y, đó là vật mà tiên hoàng Long Khánh đế đặc biệt làm cho Thư quý phi, đương thời chỉ có ba chiếc.Một chiếc vẫn còn lưu giữ trong cung, một chiếc Thư quý phi đã mang khi xuất cung, một chiếc khác thì đang ở trong tay Thanh Hà vương.
Long trọng lễ ngộ cùng ân sủng như vậy, suýt nữa làm mọi người nghẹn họng trân trối nhìn, quả thật rất bất ngờ.
Hân quý tần bỗng nhiên cười yếu ớt, quay đầu không phải không ghen tỵ nói: “Càng nữ tân trang ra kính tâm. An muội muội quả nhiên là một khúc lăng ca địch vạn kim![1]”
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, bài hát này, năm trước An muội có hát khúc này, nhờ ca khúc này mà may mắn muội ấy đã trở thành sủng phi của Huyền Lăng. Khi đó, muội ấy hát rất ngại ngùng căng thẳng, không giống hôm nay, ung dung nhàn nhã, nhẹ nhàng đưa tiếng như hiện nay. Mà cho đến ngày nay, có “kim lũ y” trong tay chẳng những là sủng ái mà còn vinh quang của muội ấy.
Ngày xưa phải chịu đủ loại thất vọng cùng khó khăn, An Lăng Dung, rốt cục đã có một ngày được hãnh diện ngẩng cao đầu.
Tôi nói không ra tâm tình lúc này rốt cuộc là vui hay buồn, mà chỉ cảm thấy có một mảnh sương trắng mờ mịt trong lòng. Lặng yên quay đầu, hé miệng không nói, Vân Ảnh điện dõi mắt nhìn lại, hoa sen ở ngoài, đó là nơi ở tạm của Thanh Hà vương. Nghe nói bên ngoài trồng nhiều cây hợp hoan, hoa nở như sương, hoa rơi như mưa rực rỡ.
Có lẽ với tình hình của tôi và Mi Trang hiện giờ như vậy, việc Lăng Dung bất chợt được sủng ái là một chuyện tốt. Nhưng mà vẻ mặt tôi có chút không giống như cười. Gió mát phấp phới thổi bay cả tiếng đàn sáo tron điện, ca múa mừng cảnh thái bình như vậy sẽ khiến người ta tạm thời quên toàn bộ sầu bi. Tôi nâng chén uống sảng khoái, uống một hơi dài. Tôi nghĩ, tôi không muốn, cũng không muốn nhớ lại.
※※※※※
Một tháng sau, lật xem đồng sử ghi lại. Trong suốt một tháng, Huyền Lăng triệu hạnh tôi một lần, Kính phi hai lần, Mi Trang hai lần, Tào tiệp dư một lần, Thận tần cùng Hân quý tần một lần. Hoàng Hậu trái lại thì khá nhiều, ngoài ngày mười lăm là theo lệ thì cũng ngủ lại cung của cô tới bảy, tám lần, một vài ngày đều ở một mình, còn các ngày khác, đều gọi Lăng Dung.
Triều đình phân biệt giàu nghèo, hậu cung cũng như thế, cần gia tộc để chống lưng. Lăng Dung xuất thân như vậy đương nhiên không giống như cung nữ xuất thân bình thường hèn mọn khác nhưng quả thật không đủ danh giá. Huyền Lăng sủng ái muội ấy như vậy, hậu cung trung tràn đầy tin đồn, nhiều tin đồn ghen ghét, ác ý.
Mà Lăng Dung dịu dàng, tính tình khiêm tốn như vậy, rất thích hợp là người vỗ về Huyền Lăng trong lúc không vui. Nữ nhân điềm đạm có thể coi là thuốc bổ cho những nam nhân phải lo toan nhiều việc.
Tôi lẳng lặng cùng các phi ngồi phía sau nghe Hoàng Hậu nói. Có lẽ, Hoàng Hậu đúng. Cô ta là Hoàng Hậu của Huyền Lăng, cũng là người ở bên cạnh chàng nhiều năm, đường nhiên hiểu được cách an ủi chàng.
Hoàng Hậu mặt hướng nam, ngồi thẳng. Y phục đỏ tươi sắc bằng gấm hoa văn hình mây bằng bạc, áo không bâu thêu hoa tinh xảo, làm nổi bật khuôn mặt vô cùng đoan trang, ngay cả nhan sắc kiều mỵ cũng bị màu đỏ tươi tha mất. Hoàng Hậu mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói ẩn có nghiêm khắc: “An tiểu viện xuất thân không đủ vinh hiển, cũng khó trách các muội không phục. Nhưng nay Hoàng Thượng thích muội ấy, cũng giống như bản cung thích muội ấy. Bình thường các muội muội dùng mánh khóe tranh giành tình lang, bản cung đều mắt nhắm mắt mở, làm như không biết. Trước mắt muội ấy là người Hoàng Thượng yêu nhất, các muội muội khó chịu với muội ấy, thì cũng là khó chịu với bổn cung và Hoàng Thượng.” Đột nhiên thanh âm vang lên : “Hiểu chưa?”
Mọi người dù có oán khí cũng không dám để lộ trước mặt Hoàng Hậu, chỉ có thể nuốt xuống một hơi, bề ngoài thì khúm núm vâng dạ.
Hoàng Hậu thấy mọi người như thế, thả lỏng mặt, thành thật nói: “Bản cung cũng vì bất đắc dĩ. Nếu mọi người đều được việc, đều có thể khiến Hoàng Thượng vui thích thì bản cung đâu cần phải phí tâm tư.” Cô than thở: “Nay Thành phi, Thuần tần đã không còn, Mộ Dung phi thì thất sủng, Hoàn quý tần thân mình cũng không khỏe. Phi tần sa sút, chẳng lẽ lại ngoại lệ tuyển tú sao? Thật hao tốn sức người sức của, lại nhất thời thêm rất nhiều người mới, trong lòng các muội sẽ không vui. Hoàng Thượng vốn thích An tiểu viện, chẳng qua lúc đó cổ họng muội ấy có vấn đề rồi mới mệnh đi tĩnh dưỡng. Tính tình muội ấy lại tốt, các muội muội cũng biết. Có muội ấy ở bên người Hoàng Thượng, cũng không phải xấu.”
Hoàng Hậu nói như vậy , Lăng Dung như được an phận ngồi ở vị trí trên, yên lặng cúi đầu, hoàn toàn không để ý tới mọi người đang nói gì. Giữa ghế ngồi gỗ lim rộng rãi, chỉ thấy xiêm y muội ấy hoa lệ mảnh khảnh yếu ớt làm cho người ta thương hại, cùng cây trâm ngọc trai ở trong làn tóc đen lóe ra châu quang rất tròn.
Hoàng Hậu nói như vậy khiến cho những người có tâm tư khác đương nhiên là bị á khẩu. Mỗi người đều có chủ ý của mình, cũng đều hiểu được, một người không có gia thế hiển hách như An thị. Ai ngờ muội ấy ngày nào đó bị mất giọng nói mà giờ lại được sủng ái chứ. Lại nở mày nở mặt, tuyệt không làm khố dễ Lăng Dung.
Hoàng Hậu thả lỏng một hơi, ánh mắt rơi vào người tôi, rồi nói :”Chuyện của An tiểu viện, muội cũng đừng để trong lòng, dù sao Hoàng Thượng phải có người làm bạn, hơn nữa An thị thân thiết với muội. Bản cung cũng chỉ muốn nàng ta có thể hát để Hoàng Thượng giải sầu thôi. Bản cung làm tất cả mọi chuyện đều vì nghĩ cho Hoàng Thượng thôi.”
Tôi sợ hãi đứng dậy, cung kính nói : “Nương nương nặng lời rồi. Chỉ cần vì Hoàng Thượng, sao thần thiếp có thể thiệt thòi chứ?”
Thần sắc Hoàng Hậu nhu hòa một chút : “Muội là người hiểu đại cục, Hoàng Thượng vẫn thích muội, bản cung cũng yên tâm. Nhưng bây giờ nhìn muội cứ nhớ con như vậy, sức khỏe cũng không tốt – bên cạnh Hoàng Thượng không thể thiếu người hầu hạ. Muội nên điều dưỡng sức khỏe tốt, rồi hầu hạ Hoàng Thượng cũng không muộn.”
Sao tôi không hiểu lời nói thâm ý của Hoàng Hậu chứ, Lăng Dung được nở mày nở mặt cũng do cô ta sắp xếp, tất nhiên cô ta có chút thương tiếc, thế nào Lăng Dung lại được ở đầu ngọn gió. Vội khom người lĩnh mệnh, nói : “Hoàng Hậu sắp xếp chí phải.”
Trước khi đi, Hoàng Hậu nói : “Chuyện của Mộ Dung thị khiến muội tủi thân rồi. Thái Hậu sau khi biết chuyện muội sảy thai vô cùng thương tiếc. Nghe nói hôm nay tinh thần Thái Hậu khá lên nhiều, muội đi vấn an đi.”
Tôi vốn để tâm nghe chuyện Hoàng Hậu nói Lăng Dung, đột nhiên đề cập đến chuyện tôi mất con, gợi lên chuyện thương tâm, trong lòng đau xót kịch liệt. Nhưng trên mặt không được biểu lộ ra, chỉ cúi đầu che sắc mặt bi thương của bản thân, thấp giọng đáp : “Vâng.”
Đi đến giữa sân ngoài của Phượng Nghi cung, cảm thấy gió quất vào mặt lạnh run người. Lúc này mới giật mình là đã vào đầu thu, đình viện Phượng Nghi cung có trồng nhiều hoa dĩ lạc. Lá cây xum xuê màu xanh ưu buồn nhiễm bởi một tầng sương mù mỏng, khiến bông hoa bị nhiễm sắc vàng tiêu điều. Mấy tháng trước, cả vườn cây mẫu đơn muôn hồng nghìn tía, tại đây tôi sợ hãi đứng ở giữa vườn mới biết sự hiện điện của đứa con. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngửi, khi đó con người cùng ngắm hoa khoe sắc giống như hoa rơi không biết đã tàn lụi đến chừng nào rồi. Chợt nghe có người phía sau gọi : “Xin quý tần nương nương dừng bước.” Quay lại đã thấy Tần phương nghi, bước chân nhỏ nhẹ trông rất tao nhã đi tới trước mặt tội. Nghe nói gần đây cô ta vì muốn chiếm được lòng vui vẻ của Huyền lăng, nên cố ý học nhịp bước hài lòng nhất để đi đứng, có người nói khi bước đi như nhược liễu phù phong, cử chỉ mười phần đáng yêu. Chỉ tiếc tâm tư Huyền lăng vui vẻ đều dừng trên người Lăng Dung, nhìn qua cũng thấy buồn cười. Vốn Tần phương nghi khung xương khá toho, không thích hợp kiểu nhịp chân nhỏ nhẹ như vậy, nhìn trông giống cóc đi guốc còn đúng hơn.
Tôi ngẫm nghĩ lại, có lẽ Lăng Dung bước chân như vậy, càng đẹp hơn.
Kì thật tôi và Tần phương nghi chưa từng nói chuyện, gặp cũng chỉ gật đầu một cái mà thôi. Hôm nay cô ta lại gọi thân thiết như vậy, thật khiến tôi có chút bất ngờ.
Dừng bước lại, cô ta tiến đến, cô ta chỉ đi được nửa bước, nói : “ Quý tần muội muội khỏe chứ?”
Tôi chẳng muốn so đo cấp bậc lễ nghĩ với cô ta, chỉ hỏi : “Tần tỷ tỷ có chuyện gì sao?
Cô ta chỉ cười, phút chốc nói : “Khí sắc muội muội tốt lên nhiều. Có thể thấy An mỹ nhân và muội muội là tỷ muội tình thâm, phía muội ấy đắc sủng, khí sắc muội cũng khá lên nhiều. Không phải sao? Hai tỷ muội đúng là muốn bắt tay giúp đỡ nhau nha.”
Trong lòng tôi phiền chán, không muốn võ mồm với cô ta, quay đầu nói : “Bản cung còn muốn đi vấn an Thái Hậu, xin đi trước một bước.”
Cô ta cũng không buông tha tôi : “Quý tần muội muội thật sự là quý nhân bận rộn, không gặp Hoàng Thượng thì gặp Thái Hậu cũng tốt. Thật là hiếu thuận, tỷ tỷ ta không thể sánh bằng.”
Cô ta nói châm chọc như thế, tôi rất tức giận. Từ trước đến nay tôi và cô ta nước sông không phạm nước giếng, bây giờ nói trắng trợn như vậy, không thèm để ý vị phân của tôi cao hơn cô ta, đối với Huyền lăng mà nói, tôi chỉ mất đứa con, thất sủng hay không còn chưa biết. Lúc trước tôi thịnh vượng, có ai là không ghen tị, tất nhiên nhân cơ hội này quở trách tôi rồi.
Tôi cố nén tức giận, cứ đi về phía trước. Lời của cô ta, cay nghiệt mà nũng nịu, giọng cao và sắc bén, giống như cây kim sắc nhọn đâm vào tim tôi, từ từ mà , càng nhanh càng mạnh mẽ. Cô ta kéo lấy ống tay áo tôi nói : “Mối giao hảo quý tần muội muội và An tiểu viện ai ai cũng biết, lúc này lại phí hết tâm tư xin Hoàng Hậu sắp xếp cho muội ấy thân cận với Hoàng Thượng, muội muội đúng là túc trí đa mưu.” Cô ta dùng khăn tay che miệng cười : “ Nhưng cũng phải, muội muội phí công giúp đỡ An tiểu viện như vậy. Nếu như sau này muội ấy có con, cũng là con của muội. Muội muội hà tất phải buồn việc trước mắt không giữ được cái thai này.”
Tôi không thể chịu nổi nữa. Cô ta nói cái khác tôi có thể nhịn, nhưng là đứa con, trong lòng tôi rất đau, sao có thể cho cô ta tùy ý chửi bới nữa.
Tôi đẩy tay cô ta thật mạnh ra, lạnh lùng nói : “ Tần phương nghi thấy bản cung cũng nên xưng hô một tiếng ‘nương nương’, tự xưng ‘thần thiếp’ chứ. Phương nghi ở trong cung lâu như vậy, những quy củ này cũng để bản cung tới dạy sao? Hay già hồ đồ rồi!” Cô ta thấy tôi nói cô ta một chữ “già”, đột nhiên biến sắc. Tôi nào có thể nói chuyện cùng cô ta được, bấm chặt cánh tay cô ta, mỉm cười nói : “Phương nghi tội gì đi học bước chân Tiền Tần thục nữ đó, thời đó đã lâu rồi, nào có thể học được giống? Chi bằng hồi cung nên nhớ kĩ lại, sao bây giờ Hoàng Thượng vẫn chưa từng để ý ngươi, một tháng một lần triệu hạnh cũng không có. Có điều bây giờ đi thăm An tiểu viện, nếu như ngươi thành tâm thành ý xin muội ấy thỉnh giáo, chắc An tiểu viện nhất định vui lòng chỉ bảo. Phương nghi tỷ kiếm được không ít lợi ích rồi.”
Nói hàng loạt chất vấn làm cho cô ta không cãi lại được, trên mặt lúc đỏ lúc trắng khó coi. Có lẽ vì e ngại vị phân tôi ở trên cô ta, hậm hực vô cùng. Thật lâu sau, thẹn quá hóa ra, đang muốn nổi cáu với tôi, phía sau lại có giọng thanh cao truyền đến, chân thành nói : “Tần tỷ tỷ đúng là điên sao? Ngay cả Quý tần nương nuương cũng dám chống đối, Hoàng Hậu biết được lại trách tội.” Tần Phương nghi tương đối kiêng kị muội ấy, càng kiêng kị Hoàng Hậu, đành phẫn nộ đi trước.
Lăng Dung cầm tay tôi nói : “ Lăng Dung đến chậm. Để tỷ tỷ vì muội phải chịu thiệt thòi rồi.”
Tôi không dễ dàng phát giác mà nhẹ nhàng đẩy tay tôi nói : “Không thiệt thòi gì cả, ta vốn không nên chấp nhặt cùng cô ta.” Tôi ảm đạm cười : “Từ trước đều là ta giải vây cho muội, bây giờ lại đổi cho nhau rồi.”
Đôi mắt Lăng Dung hơi đỏ lên, nói : “Tỷ tỷ trách muội, muốn xa lạ với muội nữa sao?”
Tôi nói : “Không phải đâu, muội đừng quá nhạy cảm.”
Lăng Dung rơi lệ nói :”Tỷ tỷ trách muội trước đó không nói cho tỷ biết sao? Việc này quá vội vàng, Hoàng Hậu tương lai dặn muốn cho Hoàng Thượng kinh hỉ, tuyệt không được để lộ tin tức ra ngoài. Lăng Dung thấp kém, sao dám cãi lời đây. Huống chi muội nghĩ, nếu như Hoàng Thượng thích muội, cũng có thể giúp đỡ tỷ tỷ một phen, tỷ tỷ không cần phải vất vả như vậy nữa.”
Tôi thở dài nói : “Lăng Dung à, cổ họng muội đã khỏe nên báo cho ta biết một tiếng. Làm ta lo lắng như vậy, cũng biết ta bất ngờ.”
Lăng Dung cười buồn, giống như mưa gió không thể che chắn cơ thể chim nhỏ : “Tỷ tỷ không phải không hiểu chuyện thân bất do kỉ. Huống hồ Lăng Dung thân như bồ liễu, tất cả những thứ có được, chỉ có điều thành cũng vì giọng hát, bại cũng vì giọng hát mà thôi.”
Tôi không còn cách nào chất vấn và nói nữa, cô ấy tự làm tổn thương mình như vậy, tôi cũng không đành lòng. Cô ấy là thành cũng vì giọng hát, bại cũng vì giọng hát. Vậy còn tôi? Thành bại cũng chỉ vì đau lòng đưa con nối dòng của tôi sao?
Tôi hiểu , cũng không dám trách cứ. Giữa hậu cung, ai cũng có bất đắc dĩ của mình.
Vì thế miễn cưỡng cười an ủi : “Tần phương nghi khiến tỷ tức giận, ngược lại tỷ lại khiến muội đau lòng rồi. Hai người cứ khóc sướt mướt ra thể thống gì nữa, làm trò cười cho người khác đấy.” Lúc này Lăng Dung mới ngừng khóc.
Đến cung Thái Hậu thỉnh an, Thái Hậu đau lòng nhìn tôi, gọi tôi đến cạnh giường của người nói chuyện. Đề cập đến chuyện tôi sảy thai, Thái Hậu cũng rất buồn, chỉ dặn tôi điều dưỡng cơ thể thật tốt.
Thái Hậu xoa ngựa, than thở : “Con bé Thế Lan này, ai gia nhìn cũng không tệ lắm. Là đứa rất lanh lợi, tướng mạo lại đẹp, nhưng tính tình có chút kiêu căng, vậy cũng khó trách, xuất thân con nhà gia thế mà. Bây giờ không ngờ lại ác độc đến vậy!” Thái Hậu lại nói : “Ai gia già rồi, tinh lực không đủ. Mọi chuyện rối rắm như ong vỡ tổ đều giao cho Hoàng Hậu quản, rèn luyện chút cũng được. Nếu như lúc tuổi còn trẻ, nhất định không thể dung nạp người như vậy ở trong cung ! Cũng do Hoàng Hậu vô dụng, mới xảy ra nhiều chuyện thế này.”
Tôi nghe Thái Hậu đề cập tội Hoàng Hậu, không thiếu được nói giúp đỡ : “Chuyện trong cung ngàn lời vạn chữ, nương nương cũng không lo hết được Xin Thái Hậu đừng trách Hoàng Hậu nương nương.”
Tâm trạng Thái Hậu cũng không tốt, nửa mái tóc hoa râm thật dài rối tung ở trên gối, sắc mặt cũng trắng xanh, được bộ y phục ngủ tuyết trắng tôn lên, càng thêm nhợt nhạt như sáp, trên cổ lại hiện vài gân xanh. Hồng nhan tàn tạ nhanh như vậy, năm đó mặc dù Thái Hậu không phong hoa tuyệt đại như Thư quý phi, nhưng cũng có dung nhan như ngọc. Phận nữ nhân, không chịu được tuổi già. Một khi đã già, cho dù dung nhan có đẹp đi chăng nữa thì bộ dáng cũng không đẹp. Đúng là ở trong cung, có thể sống bình an phú quý ở cung đến tuổi già mới đúng là phúc khí có khó được nhất. Không ít hồng nhan, chưa già đã sớm hương tan ngọc nát rồi.
Thái Hậu thấy tôi hơi sững sờ, đâu hiểu được lý do tâm trạng tôi lại chuyển như vậy, tưởng tôi mệt mỏi, lại bảo tôi đi về. Tôi nhìn thần thái Thái Hậu cũng mệt, rồi cáo từ.
Vừa đi ra ngoài, theo lệ sờ khăn tay trên chiếc vòng lại không biết rơi ở đâu. Khăn tay này vốn cũng không quan trọng, nhưng đó là vật Lưu Chu thêu cho tôi nhân dịp sinh nhật, khăn tay thường không thể sánh bằng. Ngẫm lại, đi vào tẩm điện Thái Hậu để lấy, chắc là rơi ở cửa tẩm điện. Vì thế không cần Hoán bích đi cùng, nghĩ muốn lấy xong rồi đi thôi.
Thái Hậu mang bệnh cần được yên tĩnh, giữa tẩm điện chỉ có một mình Tôn cô cô. Ngoài điện cũng không có ai canh gác, đều chỉ canh giữ ở cửa cung. Tôi cũng không muốn quấy nhiễu bà ấy, lặng lẽ đi dọc theo các góc. Lúc này là đầu thu, gió lạnh thổi vào, nhẹ nhàng dễ chịu. Dưới cửa sổ tẩm điện Thái Hậu trông nhiều cây hoa quế, cành lá um tùm, làn gió thơm, trái lại che được bóng dáng tôi.
Mới đi gần, đã thấy bên trong có tiếng Tôn cô cô giọng nói già nua nói : “Nô tỳ đỡ Thái Hậu ngồi dậy uống thuốc.” Nói xong chạm nhẹ cái bát. Giúp Thái Hậu uống xong thuốc, Tôn cô cô chần chờ nói : “Thái Hậu tối hôm qua ngủ không được ngon, nô tỳ nghe thấy có người gọi tên Nhiếp chính vương gia.”
Tôi sợ hãi cả kinh, vội che miệng lại. Không biết là trái tim tôi hoảng sợ ngủ yên, hay bên trong thật sự im lặng trong chốc lát, chỉ nghe Thái Hậu nghiêm nghị nói : “Loạn thần tặc tử, chết chưa hết tội! Ta không nhớ rõ. Ngươi cũng không được phép nhắc đến.”
Tôn cô cô đáp lại, Thái Hậu than một tiếng, thở dài cực sầu triền miên. Tôn cô cô nói : “Thái Hậu?”
Thái Hậu nói : “Không có gì. Ta cũng chỉ vì chuyện đứa con của Chân thị kia mà có chút buồn bã.”
Tôn cô cô nói : “Hoàn nương nương thật là khổ. Đột nhiên mất con, nay Hoàng Thượng cũng không muốn gặp cô ấy, nô tỳ cũng thấy đau lòng.” Lại nói : “Nếu như Thái Hậu thích Hoàn nương nương, chi bằng để cô ấy đến hầu hạ người đi.”
Tôi vốn muốn đi, nhưng nghe thấy câu nói liên quan đến tôi, không tự giác muốn ở lại. Thái Hậu than thở : “Ta cũng không chịu đựng được gọi nó trước mặt ta….” Giọng nói Thái Hậu càng lúc càng nhẹ : “ Đứa bé A Nhu kia… gần đây ta lại nằm mơ nó…. Mặc dù không phải mười phần giống, nhưng tính cách có chút giống, ta càng khổ dở.” Dần dần giọng nói càng thấp, hình như hai người đang thì thầm nói to nói nhỏ, rốt cuộc cũng bặt tiếng. Tôi cũng không dám ở lại nhiều, cũng chẳng cần khăn tay kia, thấy bốn phía không có người, vội vàng đi ra ngoài.
Trở lại trong cung, tôi đứng tựa dưới cửa sổ trầm tư một mình. Sắp đến Trung thu rồi, ánh trăng sáng như bạch ngọc. Hắt vào giữa đình viện cực kì sáng choang.
Suy nghĩ của tôi vẫn như ban ngày. Lăng Dung đúng là điềm đạm đáng yêu. Mà câu giúp tôi kia, cũng chỉ là hư ảo. Tất nhiên tôi không muốn đến gần Huyền lăng, nhưng còn Mi Trang tỷ, cũng chưa bao giờ nghe nói tỷ nói từng chữ từng câu giúp đỡ. Có lẽ tỷ ấy cũng có đạo lý của tỷ ấy, dù sao cũng là tân sủng, sống yên ổn ở nơi mình còn chưa vững nữa là.
Về Thái Hậu, bất ngờ tôi nghe một bí mật. Nhiều năm trước Nhiếp chính vương cầm quyền, có lời đồn Thái Hậu và nhiếp chính vương rất ái muội. Mãi đến khi Thái Hậu chính tay đâm nhiếp chính vương, sấm rền gió cuốn đoạt lại chính quyền, lại Nhất Cổ Tác Khi tiêu diệt tất cả vây cánh của nhiếp chính vương. Lời đồn đãi tự sụp đổ, người người khen Thái Hậu nữ trung hào kiệt, đấng nam chân chết dưới chân nữ nhân. Mà lúc này xem ra, chỉ sợ khi đó Thái Hậu và nhiếp chính vương có quan hệ với nhau.
Mà A Nhu kia, là nữ tử như thế nào? Để cho Thái Hậu thương tiếc đến vậy, cứ nhớ mãi không quên? A Nhu, nghe cái tên, rất giống tên của Thuần nguyên Hoàng Hậu đã qua đời. Không biết Thái Hậu có tự mình gọi cô như A Nhu không? Thân thiết mà yêu thương. Hiện tại Thái Hậu đang mang bệnh, khó tránh khỏi thương nhớ người đã chết.
“Nương nương, mặt trăng xuất hiện rồi. Người ra mau xem đi.” Bội Nhi vén mành xanh ngọc ra, một mình đứng cạnh cửa sổ dò xét rồi gọi tôi. Nha đầu này, tám chín phần nghĩ tôi còn đau lòng chuyện đứa con, sợ tôi đau lòng quá mức, vất vả tìm những lời này để khiến tôi phấn chấn. Làm các nàng ấy phiền lòng rồi.
Ánh trăng đã xuyên qua bức điêu khắc sơn son phô bày ra, tiếng đàn sắt nhu hòa xuyên qua các cung tường hậu cung. Bây giờ chiếc đàn sắt, được tụ tập các nhạc sư và đào ca tốt nhất. Thấy Lưu Chu ở cạnh cửa đã nhanh chóng đóng cửa lại. Tôi thầm nghĩ, trên đời này,nào có thể ngăn cản nhiều như vậy. Bản thân vô lực sao có thể ngăn cản tiếng ca vui vẻ vô hình. Huống hồ tiếng ca của Lăng Dung, đâu chỉ có thể đóng một cánh cửa sổ cũng có thể che lại.
Tiếng đàn Minh Cư sắt được làm bằng sợi tơ tằm tinh tế nhất, bóng loáng dầy đặt mà dài, duỗi thẳng, duỗi thân lại dài quá, cứ mềm nhẵn ngào nhạt như vậy, đi qua đường Vĩnh Hạng, qua Thượng Lâm Uyển, đi qua cả Thái Dịch trì, mỗi một đài lầu các của phi tần ở, chỗ nào cũng nghe thấy, lại càng chui vào lòng người. Tôi nhìn xa ngoài cửa sổ, tiếng ca tuyệt mĩ như vậy, lại có bao nhiêu người nguyền rủa, bao nhiêu người nước mắt, không ít người ai án, bao nhiều người đêm không ngủ.
Mở trang giấy ra, chiếc bút nhúng mực no. Chỉ muốn yên tĩnh viết từng chữ. Trái tim tôi không hề yên tĩnh, cho nên cứ khát vọng bản thân có thể bình tĩnh, bình tĩnh như cục diện đáng buồn.
Thái Hậu nói, viết chữ có thể tĩnh tâm. Hoàng Hậu cũng ngày ngày múa bút, chỉ vì sự thần khí yên lặng này.
Tôi muốn viết chữ thật đẹp, yên lặng tâm tư một chút.
Vung bút viết “Từ Huệ (2) “ Trường Môn oán”
Cựu ái bạch lương đài, tân sủng chiêu dương điện. Thủ phân từ phương liễn, hàm tình khấp đoàn phiến. Nhất triêu ca vũ vinh, túc tích thi thư tiện. Đồi ân thành dĩ hĩ, phúc thủy nan trọng tiến.
“Đồi ân thành dĩ hĩ, phúc thủy nan trọng tiến” với ta là làm kiêu một chút. Mà câu xúc động nhất là “Nhất triêu ca vũ vĩnh, túc tích thi thư tiện.” Trước kia, tôi và Huyền lăng thường đứng ở cửa phía Tây, cùng nhau cắt cọng nến, đàm thi luận sử, trước kia, chàng thường ở đây viết thơ ca, mà tôi, lại im lặng tự mình may cho chàng y phục, trước kia, tôi còn vì chàng đọc Trịnh Bá khắc Đoạn vu yên, cùng chàng tâm sự thầm kín.
Trước kia? Đều là ngày xưa rồi. Ca múa chỉ là thú vui, tất nhiên không giống như thơ ca nhạt nhẽo. Cho dù sách tốt, đọc thuộc cũng sẽ bỏ qua một bên.
Trước đây được tân sủng, tôi không có bản lĩnh như vậy, có thể được Ban tiệp dư được Thái Hậu che chở ở Trường Tín cung, cũng không gặp Từ Huệ, có thể được quân ân chiếu cố. Mà cô ấy, tất nhiên không phải Phi Yến. Tay viết chữ Trường Môn Oán, quạt tròn bi thương giống Ban Tiệp dư. Thường sợ mùa thu đến, gió lạnh đuổi nóng bức. Bây giờ mùa thu tự khắc không buồn đụng đến quạt.
Giọng ca Lăng Dung được sủng nhanh như vậy, đến đúng lúc như vậy, tôi cũng không phải không nghi ngờ. Nhưng thì sao? Cô ấy đang thịnh, chẳng lẽ âm thầm tàn tạ như tôi sao? Sân trống tịch mịch chỉ cần có ta và Mi Trang tỷ là đủ rồi.
Cho dù tôi hiểu Lăng Dung theo như lời bất đắc dĩ, cũng thông cảm cho nỗi khổ và tịch mịch của Huyền Lăng trong miệng Hoàng Hậu. Song khi tiếng cười của chàng và cô ấy cứ đùa vui như vậy cưỡng ép tiến vào lỗ tai tôi, không thể không nhắc nhở tôi vừa mới mất đi đứa con, và, đúng lúc phu quân an ủi thương tiếc…
Không trách cứ, cũng không hận. Mà khi tâm tình tôi buồn tẻ như vậy, đang trống vắng lại hù dọa suy nghĩ đau thương của tôi, không phải không oán. Tôi tự giễu, hóa ra tôi, cũng chỉ là oán phụ buồn tẻ trong thâm cung này.
Ngòi bút run lên, một giọt mực đặc đen rơi xuống trang giấy tuyết trắng, giống như giọt nước mắt thật lớn. Giấy mềm lại thơm mùi quế bị mực làm đẫm ướt từng tầng.
Chú thích :
(1) Xuất tự trương tịch đích ( Thù Chu Khánh Dư ), có viết :
Việt nữ tân trang xuất kính tâm
Tự tri minh diễm cánh trầm ngâm
Tề hoàn vị thị nhân gian quí
Nhất khúc “Lăng ca” địch vạn kâm
–Dịch nghĩa:–
Cô gái đất Việt trang điểm xong không soi kính nữa.
Nàng tự biết mình đẹp nên lại càng giữ im lặng.
Tơ lụa đất Tề chưa hẳn là thứ quí giá ở cõi người,
[vì hiện đang có] một bài hát “Ca củ ấu” đáng giá cả vạn tiền vàng.
(2) Từ Huệ : là người Hồ châu trường thành, phi tư của Đường thái tông Lý Thế Dân. Bốn tuổi thông luận ngữ cập thi. Tám tuổi thông thuộc văn. Thái tông nghe danh tính, nạp nàng làm phi tử. Sau khi Thái tông chết, nàng cũng tuyệt thực tự tử, truy tặng Hiền phi
Vì thế, nhạc khí ti trúc vốn đã yên lặng từ lâu nay lại được dịp vang lên ở cung đình. Nhân ngày mưa to, hơi nước thơm mát chưa tan hết, Huyền Lăng đã khẩu dụ cho mọi người ở hậu cung mở yến tiệc tại Vân Ảnh điện trên mặt hồ. Có lẽ trong cung cũng cần phải mở yến tiệc để hóa giải sự tang tóc diễn ra liên tiếp nơi này.
Quanh Vân Ảnh điện lúc đó hoa sen trải xa mười dặm, lá xanh ra tứ phía đón gió, dòng nước gặp gió khẽ động, mành trúc buông xuống nửa cuốn, lâm bích thủy bạch hà, cực kỳ thanh nhã. Ngoài điện có bờ hành lang chín khúc thông xuống hồ , bờ được làm bằng gạch trắng, bốn bên điêu khắc chằng chịt, lịch sự tao nhã trong trẻo. Ngoài điện trời sáng khí trong, song nước nhấp nhô, ánh mặt trời cũng chuyển thành một màu xanh, hoa cỏ cạnh bờ cũng xanh tươi, nâng cốc đón gió, hỉ nhạc dào dạt.
Những tần phi đang ngồi tại đây đều là những người có vị phân trong cung lại được sủng, còn Mộ Dung phi đang thất sủng đương nhiên không có mặt chỗ này. Thấy Điềm tần cũng trong hoàn cảnh sảy thai, có chút thương tình. Huyền Lăng vẫn chừng mực với chúng tôi, nhưng cũng không còn sủng ái tôi nhưtrước đây. Bởi vậy, các sủng phi không bỏ lỡ cơ hội, đều xuất hết chiêu thức vì muốn cho Huyền Lăng được vui. Mà trong lòng tôi ngay cả khi hiểu được vì sao chàng tử tế với Mộ Dung phi vẫn không phải không có một chút oán hận. Mà rấ oán hận, ít nhiều cũng có mấy phần hối tiếc cùng sầu não.
Ngồi giữa cảnh xuân tươi đẹp, Hoàng Hậu khí chất cao nhã nghiêm trang; Kính phi xinh đẹp mềm mỏng vô cùng; Hân quý tần con mắt sáng long lanh, chuyện trò vui vẻ, làm người khác có cảm giác thân thiện; Mi Trang yên tĩnh u nhã, xấu hổ mỉm cười, hút hồn người khác; Tào dung hoa thon thả yếu ớt; Tần phương nghi eo nhỏ như bó buộc, làm người khác vừa thấy đã say; Lưu thận tần ít trang điểm, mi tâm nhíu lại, tự nhiên khiến người khác thấy yêu; Đỗ điềm tần thích trang điểm, hai gò má phấn hồng. Ngoài ra có nhiều người, hoặc lấy tư sắc thắng, hoặc lấy thần thái thắng, đều có ý động lòng người.
Tâm trạng tôi hiện giờ trong lúc nhất thời không thể hòa nhập diễm cảnh này. Mà vì tâm tình ảm đạm nên ngay cả y phục cũng giản dị, kèm theo một búi tóc đơn giản với ngân trâm cài ngang, tìm một chỗ khuất để ngồi. Khi Huyền Lăng thấy tôi, ánh mắt chàng có tia thương hại, tôi còn phải giật mình, nhớ lại chuyện đứa trẻ không thể tới thế giới này, đáy lòng đau khổ, quay đầu lặng lẽ lau đi nước mắt.
Oanh oanh yến yến như thế, cả điện làn gió thơm. Huyền Lăng cũng chỉ có tấm lòng, nhưng vẫn chưa tập trung vào. Hoàng Hậu thấy chàng không còn hứng thú, liền nêu ý kiến nói: “Tuy lệ ba năm tuyển tú một lần, nhưng trong cung ngày gần đây liên tục gặp biến cố, nếu Hoàng Thượng cho phép, cũng không phải không thể ngoại lệ một lần, chi bằng ngắm cảnh, tuyển thêm người mới vào cung bầu bạn với Hoàng Thượng đi.”
Huyền Lăng không cho ý kiến, nhưng vẫn cảm động với ân tình của Hoàng Hậu: “Trẫm biết là Hoàng Hậu rộng lượng, nhưng trước mắt trẫm không có tâm tình.” Ánh mắt chàng hơi yên lặng nhìn chăm chú: “Huống chi người mới mặc dù tốt, nhưng giai nhân hiếm có.”
Hoàng Hậu hiểu ý, rất nhanh mỉm cười nói: “Cũng vừa mới sắp xếp một ca khúc, mời Hoàng Thượng đánh giá.”
Huyền Lăng khách khí mỉm cười: “Hôm nay uống rượu quá nhiều, không bằng để lúc khác đi.”
Nhưng mà Hoàng Hậu kiên trì: “Ca nữ tập luyện rất lâu cũng là muốn vì góp vui cho Hoàng Thượng .” Hoàng Hậu luôn dịu dàng, không bao giờ nghịch ý Huyền Lăng, hôm nay kiên trì như vậy thật là hiếm thấy. Huyền Lăng đối với Hoàng Hậu thì có phần tôn trọng, vì cho tới giờ cô cũng chưa bao giờ làm trái ý chàng nên nhân tiện nói: “Được.”
Trong điện im ắng không tiếng động, gió lạnh ngẫu nhiên thổi bay nửa cuốn màn trúc trong điện, loáng thoáng mùi thơm ngát của hoa sen. Xa xa mấy tiếng ve mỏng manh, càng thêm ảm đạm trong điện yên tĩnh. Một lúc sau, có tiếng ca truyền tới điện trên mặt hồ, thanh âm rất nhỏ, nếu không chăm chú nghe sẽ làm ngơ. Tiếng ca mềm nhẹ uyển chuyển, như chim hoàng oanh hót trên ngọn cây vào sáng sớm, mang theo một loại thú vị kỳ lạ, rung động lòng người.
Tiếng ca dần dần mà gần theo một con thuyền lá nhỏ, trên thuyền có một bóng dáng một nữ tử yểu điệu, chậm rãi theo thuyền mà đến. Mà nàng ta lấy lụa mỏng màu hồng nhạt để che mặt, y phục cũng là màu hồng nhạt, như một màu anh đào kiểu diễm đầu xuân, hà hơi có thể tan chảy ra, khiến cho người khác động lòng mà muốn che chở. Nhưng mà rốt cục nàng ta là ai? Mọi người đều quay ra nhìn nhau, lòng đầy hồ nghi, không ngừng lo sợ.
Nàng ta vừa xuất hiện, tuy chỉ nghe thấy giọng mà không thấy mặt, nhưng mọi người trong lòng đều biết, nữ tử có tiếng ca động lòng người như thế, từ trước tới giờ chỉ có Diệu Âm nương tử cùng An mỹ nhân, làm sao có thể bắt chước được, chính là đối thủ nặng ký trong việc tranh sủng. Nhưng mà tiếng ca nàng ta động lòng người như thế, những lời oán hận ghen ghét kia cũng chẳng có cách nào mà nói nên lời.
Nàng ta càng tới gần, tiếng ca càng phát ra rõ ràng, hát đúng cổ khúc mà Giang Nam nữ tử ai ai cũng biết hát “liên diệp hà điền điền”
Giang Nam hái được sen
Lá sen sao xào xạc
Cá giởn dưới lá sen
Cá giởn lá bên đông
Cá giởn lá bên tây
Cá giởn lá bên nam
Cá giởn lá bên bắc
Có cô nương nhà ai nấp trong lá sen.
Nụ cười ẩn dưới hoa sen.
Giang Nam hái được sen.
Lá sen sao xào xạc.
Nước không thể che hết sắc xanh….”
Bài này là bài cô gái nào ở Giang Nam cũng hát khi hái sen, biểu đạt những cảm xúc tương tư với tình lang. Nhưng mà bài hát càng bình thường, tôi càng thấy nể trí thông minh của nàng này. Cho tới bây giờ, sự việc càng đơn giản càng bản lĩnh thâm hậu. Giống như trù sư cao nhất, nếu chính thức trổ tài thì tất nhiên sẽ không làm những món cầu kỳ nhất, mà là chỉ đơn giản nấu cải trắng, đậu hủ thì mới có thể hiện chân thành. Trong cung, không ít nữ tử hát hay, nhưng duy chỉ có nàng ta này mới chính thức làm tôi chú ý. Tôi không khỏi than thở : Đây là giai nhân tuyệt diệu nào đây!
Quả nhiên lời lẽ từ trong miệng nàng ta như oán như tố, như khóc như hâm mộ, dư âm lượn lờ, giọng nói yếu ớt. Hoa sen nở khắp mặt hồ như tuyết, gió mát như ngọc, giọng hát mỹ nhân như châu ngọc từ từ cất lên, nhưng thấy bông sen khóc lệ, hương thơm ý cười, sương gió lạnh lẽo, xuân sầu vô tận, làm người ta cảm nhận được loại tình cảm tương tư, quanh quẩn trong tim, ôn hòa lại phiền muộn.
Y phục hồng nhạt của nàng ta bị gió hồ thổi lộng, tay áo phất phơ, bầu trời trong lúc song nhấp nhô, bóng hình nàng ta nhỏ bé yếu ớt ở trong nước phản chiếu ngược lại, như hoa sen mới nở, nhẹ nhàng giống như nhụy hoa, giống như tiên nữ đứng trên mặt nước, tung bay trong gió mát, thanh tao thanh lệ khó tả..
Huyền Lăng đứng từ xa đã sớm ngây ngốc, trong miệng lúng ta lúng túng, nhìn Hoàng Hậu không chớp mắt. Hoàng Hậu nhu hòa nhìn chàng, nhẹ giọng nói: “Giọng hát tuy chưa bằng nhưng cũng giống đến sáu, bảy phần.”
Huyền Lăng hơi hơi ảm đạm, nhanh chóng quay mặt ra nhìn nàng kia, tựa hồ lầm bầm lầu bầu: “Thế này là khá lắm rồi. Thế gian này chung quy không ai có thể theo kịp người ấy.”
Ánh mắt Hoàng Hậu buồn bã, trên môi vẫn tươi cười nhưng không nói thêm gì. Tôi đứng cách họ khá xa nên chỉ nghe được vài câu này, không biết gì thêm.
Thuyền mới đến gần đã có người nhanh chân muốn xuống hỏi là ai. Nhưng nữ tử đó không đáp mà tiện tay bẻ một đoá sen trắng đang nở rộ, ném về phía Huyền Lăng, trong miệng chỉ lặp lại câu hát: “Có cô nương nhà ai lấp trong lá sen, nụ cười ẩn dưới đóa sen”. Phong cảnh kiều diễm như thế, chầm chậm thu hút hồn người. Huyền Lăng làm sao còn có thể cân nhắc kỹ lưỡng, bước nhanh hai bước ra đằng trước và chìa tay ra, hoa sen trắng kia do dính bọt nước, khiến cho tay áo chàng bị ướt mà chàng hoàn toàn không để ý.
Mọi người thấy thế thì mặt không khỏi biến sắc, duy chỉ có Hoàng Hậu vẫn giữ nụ cười ôn hòa cười, bình tĩnh nhìn mà không nói.
Huyền Lăng nhận lấy hoa sen, mỉm cười thưởng thức, ánh mắt triền miên trên người nữ tử kia. Lúc này, thuyền đã cập bến, mặc dù không thấy dung mạo nhưng tôi lại thấy thân hình nàng ta rõ ràng rất quen thuộc. Chợt đáy lòng tôi thốt nhiên cả kinh, trong giây lát nghĩ tới muội ấy giọng vẫn còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, sao lại có thể xuất hiện lúc này, không khỏi vừa sợ vừa nghi. Nhìn dung sắc của Mi Trang, hai người ánh mắt lần lượt thay đổi, cũng cùng kinh ngạc như tôi.
Nàng ta từ xa đã chìa ra bàn tay trắng nõn như tuyết, khiến cho Huyền Lăng kìm lòng không được mà đưa tay ra nắm lấy tay nàng ta. Hai tay chạm vào nhau, tay kia của nàng ta còn nắm lấy một đoá sen. Nàng nhẹ giọng mỉm cười:“Đa tạ Hoàng Thượng.”
Giọng nói của nàng ta cũng mềm mại thanh thúy. Huyền Lăng mặt mày hớn hở: “Mỹ nhân đã tới? sao không cùng vào chung vui. Hôm nay vừa thấy, mỹ nhân làm trẫm tê dại.”
Lời còn chưa dứt, Hoàng Hậu đã đứng dậy mỉm cười: “Hoàng Thượng không biết nàng ta là ai sao?” Lập tức quay đầu nhìn về phía nàng kia: “Hãy cho Hoàng Thượng xem mặt của muội đi?”
Nàng kia rụt rè hành lễ, nhẹ nhàng bỏ khăn che mặt xuống. Lông mày như thúy vũ, làn da trắng như tuyết, thắt lưng như bó buộc, răng cũng trắng, nhỏ nhắn mềm mại như chim yến đang đón gió. Tôi nín thở, trong lòng giật mình, bất chợt cảm thấy lạnh, trong phút chốc ngũ vị phức tạp… không phải An Lăng Dung thì còn ai!
Huyền Lăng cũng rất ngoài ý muốn: “Cổ họng của nàng không phải bệnh rồi sao?”
Lăng Dung mỉm cười trong veo như tuyền, hơi có vẻ xấu hổ: “Hoàng Hậu sai thái y trị liệu cẩn thận nên giờ đã đỡ hơn nhiều.”
Huyền Lăng kinh hỉ mà thán: “Không chỉ đỡ mà còn hơn trước nhiều.” Chàng rất vui sướng, quay đầu nói với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu vất vả rồi.Có được hiền thê như nàng, là phúc khí của trẫm.”
Trong mắt Hoàng Hậu đoan trang có nét cảm động và thâm tình, suýt nữa nước mắt tràn mi, nhưng lại mỉm cười hiền hậu rất nhanh, cũng không nửa phần đắc ý: “Chỉ vì thần thiếp thấy Hoàng Thượng suốt ngày buồn khổ, cho nên mới bày ra hạ sách này, chỉ hy vọng có thể khiến Hoàng Thượng được an ủi phần nào. Hoàng Thượng thích An mỹ nhân là tốt rồi, thần thiếp chỉ mong Hoàng Thượng có thể ngày ngày thư thái, phúc thọ an khang.”
Nghe được tình ý sâu nặng trong lời nói như vậy, Huyền Lăng đương nhiên rất cảm động. Lòng tôi cũng có cảm xúc, tôi nhưng lại chưa bao giờ phát giác, Hoàng Hậu đối với Huyền lăng thâm tình như vậy, tình cảm này như có thể chắp cánh phượng cho chàng, chỉ cầu chàng có thể vui mừng là được. Người yêu bằng cả trái tim, chẳng lẽ có thể khoan dung rộng lượng đến vậy sao?
Tôi chưa kịp nghĩ lại, Huyền Lăng đã nói: “Dung nhi mỹ nhân năm trước được sắc phong vào lúc này.” Huyền Lăng nắm lấy tay Lăng Dung, mỉm cười liếc dung nhan đang xấu hổ của muội ấy, dịu dàng nói: “Tấn phong cho nàng là ngũ phẩm tiểu viện đi.”
Ánh mắt của Lăng Dung lướt nhanh qua khuôn mặt tôi, bao hàm xin lỗi.Xoay mặt rất nhanh, dáng điệu kính cẩn hành lễ : “Đa tạ Hoàng Thượng ưu ái.”
Huyền Lăng thoải mái cười to: “Từ trước nay Dung Nhi thường thẹn thùng điềm đạm, hôm nay gặp lại, không khác gì lúc mới vào.”
Lăng Dung cúi đầu xuống, thẹn thùng như nước hoa sen không thắng được gió lạnh. Duy chỉ cây trâm có hai nhành san hô hồng cài giữa tóc, ngọc trai cây trâm run rẩy động đậy, càng thêm khổ sở động lòng người. Muôi ấy đáp: “Thần thiếp đâu dám so với người mới, chỉ là rượu cũ bình mới mà thôi, Hoàng Thượng không chê thần thiếp ngu dốt là tốt lắm rồi.”
Huyền Lăng lấy tay nâng cằm muội ấy, trìu mến nói: “Có ái khanh ở đây, ắt rượu không làm người say, người tự say. Hôm nay nàng quay lại vòng tay trẫm, vậy hát một khúc chúc mừng đi.”
Lăng Dung hơi nghiêng đầu, bộ dáng mềm mại cực ngây thơ, mỉm cười hát nói:
“Khuyên chàng đừng tiếc chiếc áo tơ vàng .
Khuyên chàng hãy tiếc thời hoa niên
Hoa nở muốn bẻ thì cần nên bẻ ngay
Đừng đợi không còn hoa mới bẻ cành..”
Một khúc kéo dài, Huyền Lăng vỗ tay thật lâu trở về chỗ cũ, phục hồi lại tinh thần, ý cười càng đậm: “Hoa nở muốn bẻ thì cần nên bẻ ngay , trẫm sẽ ngắt nàng vào lòng bàn tay, để nàng không phải chờ đợi tàn rụng.” Chợt nói với Lý Trường: “Lấy kim lũ y đến ban thưởng an tiểu viện.” Lý Trường có chút sửng sốt, khom người nhận lệnh mà đi.
Kim lũ y, đó là vật mà tiên hoàng Long Khánh đế đặc biệt làm cho Thư quý phi, đương thời chỉ có ba chiếc.Một chiếc vẫn còn lưu giữ trong cung, một chiếc Thư quý phi đã mang khi xuất cung, một chiếc khác thì đang ở trong tay Thanh Hà vương.
Long trọng lễ ngộ cùng ân sủng như vậy, suýt nữa làm mọi người nghẹn họng trân trối nhìn, quả thật rất bất ngờ.
Hân quý tần bỗng nhiên cười yếu ớt, quay đầu không phải không ghen tỵ nói: “Càng nữ tân trang ra kính tâm. An muội muội quả nhiên là một khúc lăng ca địch vạn kim![1]”
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, bài hát này, năm trước An muội có hát khúc này, nhờ ca khúc này mà may mắn muội ấy đã trở thành sủng phi của Huyền Lăng. Khi đó, muội ấy hát rất ngại ngùng căng thẳng, không giống hôm nay, ung dung nhàn nhã, nhẹ nhàng đưa tiếng như hiện nay. Mà cho đến ngày nay, có “kim lũ y” trong tay chẳng những là sủng ái mà còn vinh quang của muội ấy.
Ngày xưa phải chịu đủ loại thất vọng cùng khó khăn, An Lăng Dung, rốt cục đã có một ngày được hãnh diện ngẩng cao đầu.
Tôi nói không ra tâm tình lúc này rốt cuộc là vui hay buồn, mà chỉ cảm thấy có một mảnh sương trắng mờ mịt trong lòng. Lặng yên quay đầu, hé miệng không nói, Vân Ảnh điện dõi mắt nhìn lại, hoa sen ở ngoài, đó là nơi ở tạm của Thanh Hà vương. Nghe nói bên ngoài trồng nhiều cây hợp hoan, hoa nở như sương, hoa rơi như mưa rực rỡ.
Có lẽ với tình hình của tôi và Mi Trang hiện giờ như vậy, việc Lăng Dung bất chợt được sủng ái là một chuyện tốt. Nhưng mà vẻ mặt tôi có chút không giống như cười. Gió mát phấp phới thổi bay cả tiếng đàn sáo tron điện, ca múa mừng cảnh thái bình như vậy sẽ khiến người ta tạm thời quên toàn bộ sầu bi. Tôi nâng chén uống sảng khoái, uống một hơi dài. Tôi nghĩ, tôi không muốn, cũng không muốn nhớ lại.
※※※※※
Một tháng sau, lật xem đồng sử ghi lại. Trong suốt một tháng, Huyền Lăng triệu hạnh tôi một lần, Kính phi hai lần, Mi Trang hai lần, Tào tiệp dư một lần, Thận tần cùng Hân quý tần một lần. Hoàng Hậu trái lại thì khá nhiều, ngoài ngày mười lăm là theo lệ thì cũng ngủ lại cung của cô tới bảy, tám lần, một vài ngày đều ở một mình, còn các ngày khác, đều gọi Lăng Dung.
Triều đình phân biệt giàu nghèo, hậu cung cũng như thế, cần gia tộc để chống lưng. Lăng Dung xuất thân như vậy đương nhiên không giống như cung nữ xuất thân bình thường hèn mọn khác nhưng quả thật không đủ danh giá. Huyền Lăng sủng ái muội ấy như vậy, hậu cung trung tràn đầy tin đồn, nhiều tin đồn ghen ghét, ác ý.
Mà Lăng Dung dịu dàng, tính tình khiêm tốn như vậy, rất thích hợp là người vỗ về Huyền Lăng trong lúc không vui. Nữ nhân điềm đạm có thể coi là thuốc bổ cho những nam nhân phải lo toan nhiều việc.
Tôi lẳng lặng cùng các phi ngồi phía sau nghe Hoàng Hậu nói. Có lẽ, Hoàng Hậu đúng. Cô ta là Hoàng Hậu của Huyền Lăng, cũng là người ở bên cạnh chàng nhiều năm, đường nhiên hiểu được cách an ủi chàng.
Hoàng Hậu mặt hướng nam, ngồi thẳng. Y phục đỏ tươi sắc bằng gấm hoa văn hình mây bằng bạc, áo không bâu thêu hoa tinh xảo, làm nổi bật khuôn mặt vô cùng đoan trang, ngay cả nhan sắc kiều mỵ cũng bị màu đỏ tươi tha mất. Hoàng Hậu mặt mày nghiêm nghị, trong giọng nói ẩn có nghiêm khắc: “An tiểu viện xuất thân không đủ vinh hiển, cũng khó trách các muội không phục. Nhưng nay Hoàng Thượng thích muội ấy, cũng giống như bản cung thích muội ấy. Bình thường các muội muội dùng mánh khóe tranh giành tình lang, bản cung đều mắt nhắm mắt mở, làm như không biết. Trước mắt muội ấy là người Hoàng Thượng yêu nhất, các muội muội khó chịu với muội ấy, thì cũng là khó chịu với bổn cung và Hoàng Thượng.” Đột nhiên thanh âm vang lên : “Hiểu chưa?”
Mọi người dù có oán khí cũng không dám để lộ trước mặt Hoàng Hậu, chỉ có thể nuốt xuống một hơi, bề ngoài thì khúm núm vâng dạ.
Hoàng Hậu thấy mọi người như thế, thả lỏng mặt, thành thật nói: “Bản cung cũng vì bất đắc dĩ. Nếu mọi người đều được việc, đều có thể khiến Hoàng Thượng vui thích thì bản cung đâu cần phải phí tâm tư.” Cô than thở: “Nay Thành phi, Thuần tần đã không còn, Mộ Dung phi thì thất sủng, Hoàn quý tần thân mình cũng không khỏe. Phi tần sa sút, chẳng lẽ lại ngoại lệ tuyển tú sao? Thật hao tốn sức người sức của, lại nhất thời thêm rất nhiều người mới, trong lòng các muội sẽ không vui. Hoàng Thượng vốn thích An tiểu viện, chẳng qua lúc đó cổ họng muội ấy có vấn đề rồi mới mệnh đi tĩnh dưỡng. Tính tình muội ấy lại tốt, các muội muội cũng biết. Có muội ấy ở bên người Hoàng Thượng, cũng không phải xấu.”
Hoàng Hậu nói như vậy , Lăng Dung như được an phận ngồi ở vị trí trên, yên lặng cúi đầu, hoàn toàn không để ý tới mọi người đang nói gì. Giữa ghế ngồi gỗ lim rộng rãi, chỉ thấy xiêm y muội ấy hoa lệ mảnh khảnh yếu ớt làm cho người ta thương hại, cùng cây trâm ngọc trai ở trong làn tóc đen lóe ra châu quang rất tròn.
Hoàng Hậu nói như vậy khiến cho những người có tâm tư khác đương nhiên là bị á khẩu. Mỗi người đều có chủ ý của mình, cũng đều hiểu được, một người không có gia thế hiển hách như An thị. Ai ngờ muội ấy ngày nào đó bị mất giọng nói mà giờ lại được sủng ái chứ. Lại nở mày nở mặt, tuyệt không làm khố dễ Lăng Dung.
Hoàng Hậu thả lỏng một hơi, ánh mắt rơi vào người tôi, rồi nói :”Chuyện của An tiểu viện, muội cũng đừng để trong lòng, dù sao Hoàng Thượng phải có người làm bạn, hơn nữa An thị thân thiết với muội. Bản cung cũng chỉ muốn nàng ta có thể hát để Hoàng Thượng giải sầu thôi. Bản cung làm tất cả mọi chuyện đều vì nghĩ cho Hoàng Thượng thôi.”
Tôi sợ hãi đứng dậy, cung kính nói : “Nương nương nặng lời rồi. Chỉ cần vì Hoàng Thượng, sao thần thiếp có thể thiệt thòi chứ?”
Thần sắc Hoàng Hậu nhu hòa một chút : “Muội là người hiểu đại cục, Hoàng Thượng vẫn thích muội, bản cung cũng yên tâm. Nhưng bây giờ nhìn muội cứ nhớ con như vậy, sức khỏe cũng không tốt – bên cạnh Hoàng Thượng không thể thiếu người hầu hạ. Muội nên điều dưỡng sức khỏe tốt, rồi hầu hạ Hoàng Thượng cũng không muộn.”
Sao tôi không hiểu lời nói thâm ý của Hoàng Hậu chứ, Lăng Dung được nở mày nở mặt cũng do cô ta sắp xếp, tất nhiên cô ta có chút thương tiếc, thế nào Lăng Dung lại được ở đầu ngọn gió. Vội khom người lĩnh mệnh, nói : “Hoàng Hậu sắp xếp chí phải.”
Trước khi đi, Hoàng Hậu nói : “Chuyện của Mộ Dung thị khiến muội tủi thân rồi. Thái Hậu sau khi biết chuyện muội sảy thai vô cùng thương tiếc. Nghe nói hôm nay tinh thần Thái Hậu khá lên nhiều, muội đi vấn an đi.”
Tôi vốn để tâm nghe chuyện Hoàng Hậu nói Lăng Dung, đột nhiên đề cập đến chuyện tôi mất con, gợi lên chuyện thương tâm, trong lòng đau xót kịch liệt. Nhưng trên mặt không được biểu lộ ra, chỉ cúi đầu che sắc mặt bi thương của bản thân, thấp giọng đáp : “Vâng.”
Đi đến giữa sân ngoài của Phượng Nghi cung, cảm thấy gió quất vào mặt lạnh run người. Lúc này mới giật mình là đã vào đầu thu, đình viện Phượng Nghi cung có trồng nhiều hoa dĩ lạc. Lá cây xum xuê màu xanh ưu buồn nhiễm bởi một tầng sương mù mỏng, khiến bông hoa bị nhiễm sắc vàng tiêu điều. Mấy tháng trước, cả vườn cây mẫu đơn muôn hồng nghìn tía, tại đây tôi sợ hãi đứng ở giữa vườn mới biết sự hiện điện của đứa con. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngửi, khi đó con người cùng ngắm hoa khoe sắc giống như hoa rơi không biết đã tàn lụi đến chừng nào rồi. Chợt nghe có người phía sau gọi : “Xin quý tần nương nương dừng bước.” Quay lại đã thấy Tần phương nghi, bước chân nhỏ nhẹ trông rất tao nhã đi tới trước mặt tội. Nghe nói gần đây cô ta vì muốn chiếm được lòng vui vẻ của Huyền lăng, nên cố ý học nhịp bước hài lòng nhất để đi đứng, có người nói khi bước đi như nhược liễu phù phong, cử chỉ mười phần đáng yêu. Chỉ tiếc tâm tư Huyền lăng vui vẻ đều dừng trên người Lăng Dung, nhìn qua cũng thấy buồn cười. Vốn Tần phương nghi khung xương khá toho, không thích hợp kiểu nhịp chân nhỏ nhẹ như vậy, nhìn trông giống cóc đi guốc còn đúng hơn.
Tôi ngẫm nghĩ lại, có lẽ Lăng Dung bước chân như vậy, càng đẹp hơn.
Kì thật tôi và Tần phương nghi chưa từng nói chuyện, gặp cũng chỉ gật đầu một cái mà thôi. Hôm nay cô ta lại gọi thân thiết như vậy, thật khiến tôi có chút bất ngờ.
Dừng bước lại, cô ta tiến đến, cô ta chỉ đi được nửa bước, nói : “ Quý tần muội muội khỏe chứ?”
Tôi chẳng muốn so đo cấp bậc lễ nghĩ với cô ta, chỉ hỏi : “Tần tỷ tỷ có chuyện gì sao?
Cô ta chỉ cười, phút chốc nói : “Khí sắc muội muội tốt lên nhiều. Có thể thấy An mỹ nhân và muội muội là tỷ muội tình thâm, phía muội ấy đắc sủng, khí sắc muội cũng khá lên nhiều. Không phải sao? Hai tỷ muội đúng là muốn bắt tay giúp đỡ nhau nha.”
Trong lòng tôi phiền chán, không muốn võ mồm với cô ta, quay đầu nói : “Bản cung còn muốn đi vấn an Thái Hậu, xin đi trước một bước.”
Cô ta cũng không buông tha tôi : “Quý tần muội muội thật sự là quý nhân bận rộn, không gặp Hoàng Thượng thì gặp Thái Hậu cũng tốt. Thật là hiếu thuận, tỷ tỷ ta không thể sánh bằng.”
Cô ta nói châm chọc như thế, tôi rất tức giận. Từ trước đến nay tôi và cô ta nước sông không phạm nước giếng, bây giờ nói trắng trợn như vậy, không thèm để ý vị phân của tôi cao hơn cô ta, đối với Huyền lăng mà nói, tôi chỉ mất đứa con, thất sủng hay không còn chưa biết. Lúc trước tôi thịnh vượng, có ai là không ghen tị, tất nhiên nhân cơ hội này quở trách tôi rồi.
Tôi cố nén tức giận, cứ đi về phía trước. Lời của cô ta, cay nghiệt mà nũng nịu, giọng cao và sắc bén, giống như cây kim sắc nhọn đâm vào tim tôi, từ từ mà , càng nhanh càng mạnh mẽ. Cô ta kéo lấy ống tay áo tôi nói : “Mối giao hảo quý tần muội muội và An tiểu viện ai ai cũng biết, lúc này lại phí hết tâm tư xin Hoàng Hậu sắp xếp cho muội ấy thân cận với Hoàng Thượng, muội muội đúng là túc trí đa mưu.” Cô ta dùng khăn tay che miệng cười : “ Nhưng cũng phải, muội muội phí công giúp đỡ An tiểu viện như vậy. Nếu như sau này muội ấy có con, cũng là con của muội. Muội muội hà tất phải buồn việc trước mắt không giữ được cái thai này.”
Tôi không thể chịu nổi nữa. Cô ta nói cái khác tôi có thể nhịn, nhưng là đứa con, trong lòng tôi rất đau, sao có thể cho cô ta tùy ý chửi bới nữa.
Tôi đẩy tay cô ta thật mạnh ra, lạnh lùng nói : “ Tần phương nghi thấy bản cung cũng nên xưng hô một tiếng ‘nương nương’, tự xưng ‘thần thiếp’ chứ. Phương nghi ở trong cung lâu như vậy, những quy củ này cũng để bản cung tới dạy sao? Hay già hồ đồ rồi!” Cô ta thấy tôi nói cô ta một chữ “già”, đột nhiên biến sắc. Tôi nào có thể nói chuyện cùng cô ta được, bấm chặt cánh tay cô ta, mỉm cười nói : “Phương nghi tội gì đi học bước chân Tiền Tần thục nữ đó, thời đó đã lâu rồi, nào có thể học được giống? Chi bằng hồi cung nên nhớ kĩ lại, sao bây giờ Hoàng Thượng vẫn chưa từng để ý ngươi, một tháng một lần triệu hạnh cũng không có. Có điều bây giờ đi thăm An tiểu viện, nếu như ngươi thành tâm thành ý xin muội ấy thỉnh giáo, chắc An tiểu viện nhất định vui lòng chỉ bảo. Phương nghi tỷ kiếm được không ít lợi ích rồi.”
Nói hàng loạt chất vấn làm cho cô ta không cãi lại được, trên mặt lúc đỏ lúc trắng khó coi. Có lẽ vì e ngại vị phân tôi ở trên cô ta, hậm hực vô cùng. Thật lâu sau, thẹn quá hóa ra, đang muốn nổi cáu với tôi, phía sau lại có giọng thanh cao truyền đến, chân thành nói : “Tần tỷ tỷ đúng là điên sao? Ngay cả Quý tần nương nuương cũng dám chống đối, Hoàng Hậu biết được lại trách tội.” Tần Phương nghi tương đối kiêng kị muội ấy, càng kiêng kị Hoàng Hậu, đành phẫn nộ đi trước.
Lăng Dung cầm tay tôi nói : “ Lăng Dung đến chậm. Để tỷ tỷ vì muội phải chịu thiệt thòi rồi.”
Tôi không dễ dàng phát giác mà nhẹ nhàng đẩy tay tôi nói : “Không thiệt thòi gì cả, ta vốn không nên chấp nhặt cùng cô ta.” Tôi ảm đạm cười : “Từ trước đều là ta giải vây cho muội, bây giờ lại đổi cho nhau rồi.”
Đôi mắt Lăng Dung hơi đỏ lên, nói : “Tỷ tỷ trách muội, muốn xa lạ với muội nữa sao?”
Tôi nói : “Không phải đâu, muội đừng quá nhạy cảm.”
Lăng Dung rơi lệ nói :”Tỷ tỷ trách muội trước đó không nói cho tỷ biết sao? Việc này quá vội vàng, Hoàng Hậu tương lai dặn muốn cho Hoàng Thượng kinh hỉ, tuyệt không được để lộ tin tức ra ngoài. Lăng Dung thấp kém, sao dám cãi lời đây. Huống chi muội nghĩ, nếu như Hoàng Thượng thích muội, cũng có thể giúp đỡ tỷ tỷ một phen, tỷ tỷ không cần phải vất vả như vậy nữa.”
Tôi thở dài nói : “Lăng Dung à, cổ họng muội đã khỏe nên báo cho ta biết một tiếng. Làm ta lo lắng như vậy, cũng biết ta bất ngờ.”
Lăng Dung cười buồn, giống như mưa gió không thể che chắn cơ thể chim nhỏ : “Tỷ tỷ không phải không hiểu chuyện thân bất do kỉ. Huống hồ Lăng Dung thân như bồ liễu, tất cả những thứ có được, chỉ có điều thành cũng vì giọng hát, bại cũng vì giọng hát mà thôi.”
Tôi không còn cách nào chất vấn và nói nữa, cô ấy tự làm tổn thương mình như vậy, tôi cũng không đành lòng. Cô ấy là thành cũng vì giọng hát, bại cũng vì giọng hát. Vậy còn tôi? Thành bại cũng chỉ vì đau lòng đưa con nối dòng của tôi sao?
Tôi hiểu , cũng không dám trách cứ. Giữa hậu cung, ai cũng có bất đắc dĩ của mình.
Vì thế miễn cưỡng cười an ủi : “Tần phương nghi khiến tỷ tức giận, ngược lại tỷ lại khiến muội đau lòng rồi. Hai người cứ khóc sướt mướt ra thể thống gì nữa, làm trò cười cho người khác đấy.” Lúc này Lăng Dung mới ngừng khóc.
Đến cung Thái Hậu thỉnh an, Thái Hậu đau lòng nhìn tôi, gọi tôi đến cạnh giường của người nói chuyện. Đề cập đến chuyện tôi sảy thai, Thái Hậu cũng rất buồn, chỉ dặn tôi điều dưỡng cơ thể thật tốt.
Thái Hậu xoa ngựa, than thở : “Con bé Thế Lan này, ai gia nhìn cũng không tệ lắm. Là đứa rất lanh lợi, tướng mạo lại đẹp, nhưng tính tình có chút kiêu căng, vậy cũng khó trách, xuất thân con nhà gia thế mà. Bây giờ không ngờ lại ác độc đến vậy!” Thái Hậu lại nói : “Ai gia già rồi, tinh lực không đủ. Mọi chuyện rối rắm như ong vỡ tổ đều giao cho Hoàng Hậu quản, rèn luyện chút cũng được. Nếu như lúc tuổi còn trẻ, nhất định không thể dung nạp người như vậy ở trong cung ! Cũng do Hoàng Hậu vô dụng, mới xảy ra nhiều chuyện thế này.”
Tôi nghe Thái Hậu đề cập tội Hoàng Hậu, không thiếu được nói giúp đỡ : “Chuyện trong cung ngàn lời vạn chữ, nương nương cũng không lo hết được Xin Thái Hậu đừng trách Hoàng Hậu nương nương.”
Tâm trạng Thái Hậu cũng không tốt, nửa mái tóc hoa râm thật dài rối tung ở trên gối, sắc mặt cũng trắng xanh, được bộ y phục ngủ tuyết trắng tôn lên, càng thêm nhợt nhạt như sáp, trên cổ lại hiện vài gân xanh. Hồng nhan tàn tạ nhanh như vậy, năm đó mặc dù Thái Hậu không phong hoa tuyệt đại như Thư quý phi, nhưng cũng có dung nhan như ngọc. Phận nữ nhân, không chịu được tuổi già. Một khi đã già, cho dù dung nhan có đẹp đi chăng nữa thì bộ dáng cũng không đẹp. Đúng là ở trong cung, có thể sống bình an phú quý ở cung đến tuổi già mới đúng là phúc khí có khó được nhất. Không ít hồng nhan, chưa già đã sớm hương tan ngọc nát rồi.
Thái Hậu thấy tôi hơi sững sờ, đâu hiểu được lý do tâm trạng tôi lại chuyển như vậy, tưởng tôi mệt mỏi, lại bảo tôi đi về. Tôi nhìn thần thái Thái Hậu cũng mệt, rồi cáo từ.
Vừa đi ra ngoài, theo lệ sờ khăn tay trên chiếc vòng lại không biết rơi ở đâu. Khăn tay này vốn cũng không quan trọng, nhưng đó là vật Lưu Chu thêu cho tôi nhân dịp sinh nhật, khăn tay thường không thể sánh bằng. Ngẫm lại, đi vào tẩm điện Thái Hậu để lấy, chắc là rơi ở cửa tẩm điện. Vì thế không cần Hoán bích đi cùng, nghĩ muốn lấy xong rồi đi thôi.
Thái Hậu mang bệnh cần được yên tĩnh, giữa tẩm điện chỉ có một mình Tôn cô cô. Ngoài điện cũng không có ai canh gác, đều chỉ canh giữ ở cửa cung. Tôi cũng không muốn quấy nhiễu bà ấy, lặng lẽ đi dọc theo các góc. Lúc này là đầu thu, gió lạnh thổi vào, nhẹ nhàng dễ chịu. Dưới cửa sổ tẩm điện Thái Hậu trông nhiều cây hoa quế, cành lá um tùm, làn gió thơm, trái lại che được bóng dáng tôi.
Mới đi gần, đã thấy bên trong có tiếng Tôn cô cô giọng nói già nua nói : “Nô tỳ đỡ Thái Hậu ngồi dậy uống thuốc.” Nói xong chạm nhẹ cái bát. Giúp Thái Hậu uống xong thuốc, Tôn cô cô chần chờ nói : “Thái Hậu tối hôm qua ngủ không được ngon, nô tỳ nghe thấy có người gọi tên Nhiếp chính vương gia.”
Tôi sợ hãi cả kinh, vội che miệng lại. Không biết là trái tim tôi hoảng sợ ngủ yên, hay bên trong thật sự im lặng trong chốc lát, chỉ nghe Thái Hậu nghiêm nghị nói : “Loạn thần tặc tử, chết chưa hết tội! Ta không nhớ rõ. Ngươi cũng không được phép nhắc đến.”
Tôn cô cô đáp lại, Thái Hậu than một tiếng, thở dài cực sầu triền miên. Tôn cô cô nói : “Thái Hậu?”
Thái Hậu nói : “Không có gì. Ta cũng chỉ vì chuyện đứa con của Chân thị kia mà có chút buồn bã.”
Tôn cô cô nói : “Hoàn nương nương thật là khổ. Đột nhiên mất con, nay Hoàng Thượng cũng không muốn gặp cô ấy, nô tỳ cũng thấy đau lòng.” Lại nói : “Nếu như Thái Hậu thích Hoàn nương nương, chi bằng để cô ấy đến hầu hạ người đi.”
Tôi vốn muốn đi, nhưng nghe thấy câu nói liên quan đến tôi, không tự giác muốn ở lại. Thái Hậu than thở : “Ta cũng không chịu đựng được gọi nó trước mặt ta….” Giọng nói Thái Hậu càng lúc càng nhẹ : “ Đứa bé A Nhu kia… gần đây ta lại nằm mơ nó…. Mặc dù không phải mười phần giống, nhưng tính cách có chút giống, ta càng khổ dở.” Dần dần giọng nói càng thấp, hình như hai người đang thì thầm nói to nói nhỏ, rốt cuộc cũng bặt tiếng. Tôi cũng không dám ở lại nhiều, cũng chẳng cần khăn tay kia, thấy bốn phía không có người, vội vàng đi ra ngoài.
Trở lại trong cung, tôi đứng tựa dưới cửa sổ trầm tư một mình. Sắp đến Trung thu rồi, ánh trăng sáng như bạch ngọc. Hắt vào giữa đình viện cực kì sáng choang.
Suy nghĩ của tôi vẫn như ban ngày. Lăng Dung đúng là điềm đạm đáng yêu. Mà câu giúp tôi kia, cũng chỉ là hư ảo. Tất nhiên tôi không muốn đến gần Huyền lăng, nhưng còn Mi Trang tỷ, cũng chưa bao giờ nghe nói tỷ nói từng chữ từng câu giúp đỡ. Có lẽ tỷ ấy cũng có đạo lý của tỷ ấy, dù sao cũng là tân sủng, sống yên ổn ở nơi mình còn chưa vững nữa là.
Về Thái Hậu, bất ngờ tôi nghe một bí mật. Nhiều năm trước Nhiếp chính vương cầm quyền, có lời đồn Thái Hậu và nhiếp chính vương rất ái muội. Mãi đến khi Thái Hậu chính tay đâm nhiếp chính vương, sấm rền gió cuốn đoạt lại chính quyền, lại Nhất Cổ Tác Khi tiêu diệt tất cả vây cánh của nhiếp chính vương. Lời đồn đãi tự sụp đổ, người người khen Thái Hậu nữ trung hào kiệt, đấng nam chân chết dưới chân nữ nhân. Mà lúc này xem ra, chỉ sợ khi đó Thái Hậu và nhiếp chính vương có quan hệ với nhau.
Mà A Nhu kia, là nữ tử như thế nào? Để cho Thái Hậu thương tiếc đến vậy, cứ nhớ mãi không quên? A Nhu, nghe cái tên, rất giống tên của Thuần nguyên Hoàng Hậu đã qua đời. Không biết Thái Hậu có tự mình gọi cô như A Nhu không? Thân thiết mà yêu thương. Hiện tại Thái Hậu đang mang bệnh, khó tránh khỏi thương nhớ người đã chết.
“Nương nương, mặt trăng xuất hiện rồi. Người ra mau xem đi.” Bội Nhi vén mành xanh ngọc ra, một mình đứng cạnh cửa sổ dò xét rồi gọi tôi. Nha đầu này, tám chín phần nghĩ tôi còn đau lòng chuyện đứa con, sợ tôi đau lòng quá mức, vất vả tìm những lời này để khiến tôi phấn chấn. Làm các nàng ấy phiền lòng rồi.
Ánh trăng đã xuyên qua bức điêu khắc sơn son phô bày ra, tiếng đàn sắt nhu hòa xuyên qua các cung tường hậu cung. Bây giờ chiếc đàn sắt, được tụ tập các nhạc sư và đào ca tốt nhất. Thấy Lưu Chu ở cạnh cửa đã nhanh chóng đóng cửa lại. Tôi thầm nghĩ, trên đời này,nào có thể ngăn cản nhiều như vậy. Bản thân vô lực sao có thể ngăn cản tiếng ca vui vẻ vô hình. Huống hồ tiếng ca của Lăng Dung, đâu chỉ có thể đóng một cánh cửa sổ cũng có thể che lại.
Tiếng đàn Minh Cư sắt được làm bằng sợi tơ tằm tinh tế nhất, bóng loáng dầy đặt mà dài, duỗi thẳng, duỗi thân lại dài quá, cứ mềm nhẵn ngào nhạt như vậy, đi qua đường Vĩnh Hạng, qua Thượng Lâm Uyển, đi qua cả Thái Dịch trì, mỗi một đài lầu các của phi tần ở, chỗ nào cũng nghe thấy, lại càng chui vào lòng người. Tôi nhìn xa ngoài cửa sổ, tiếng ca tuyệt mĩ như vậy, lại có bao nhiêu người nguyền rủa, bao nhiêu người nước mắt, không ít người ai án, bao nhiều người đêm không ngủ.
Mở trang giấy ra, chiếc bút nhúng mực no. Chỉ muốn yên tĩnh viết từng chữ. Trái tim tôi không hề yên tĩnh, cho nên cứ khát vọng bản thân có thể bình tĩnh, bình tĩnh như cục diện đáng buồn.
Thái Hậu nói, viết chữ có thể tĩnh tâm. Hoàng Hậu cũng ngày ngày múa bút, chỉ vì sự thần khí yên lặng này.
Tôi muốn viết chữ thật đẹp, yên lặng tâm tư một chút.
Vung bút viết “Từ Huệ (2) “ Trường Môn oán”
Cựu ái bạch lương đài, tân sủng chiêu dương điện. Thủ phân từ phương liễn, hàm tình khấp đoàn phiến. Nhất triêu ca vũ vinh, túc tích thi thư tiện. Đồi ân thành dĩ hĩ, phúc thủy nan trọng tiến.
“Đồi ân thành dĩ hĩ, phúc thủy nan trọng tiến” với ta là làm kiêu một chút. Mà câu xúc động nhất là “Nhất triêu ca vũ vĩnh, túc tích thi thư tiện.” Trước kia, tôi và Huyền lăng thường đứng ở cửa phía Tây, cùng nhau cắt cọng nến, đàm thi luận sử, trước kia, chàng thường ở đây viết thơ ca, mà tôi, lại im lặng tự mình may cho chàng y phục, trước kia, tôi còn vì chàng đọc Trịnh Bá khắc Đoạn vu yên, cùng chàng tâm sự thầm kín.
Trước kia? Đều là ngày xưa rồi. Ca múa chỉ là thú vui, tất nhiên không giống như thơ ca nhạt nhẽo. Cho dù sách tốt, đọc thuộc cũng sẽ bỏ qua một bên.
Trước đây được tân sủng, tôi không có bản lĩnh như vậy, có thể được Ban tiệp dư được Thái Hậu che chở ở Trường Tín cung, cũng không gặp Từ Huệ, có thể được quân ân chiếu cố. Mà cô ấy, tất nhiên không phải Phi Yến. Tay viết chữ Trường Môn Oán, quạt tròn bi thương giống Ban Tiệp dư. Thường sợ mùa thu đến, gió lạnh đuổi nóng bức. Bây giờ mùa thu tự khắc không buồn đụng đến quạt.
Giọng ca Lăng Dung được sủng nhanh như vậy, đến đúng lúc như vậy, tôi cũng không phải không nghi ngờ. Nhưng thì sao? Cô ấy đang thịnh, chẳng lẽ âm thầm tàn tạ như tôi sao? Sân trống tịch mịch chỉ cần có ta và Mi Trang tỷ là đủ rồi.
Cho dù tôi hiểu Lăng Dung theo như lời bất đắc dĩ, cũng thông cảm cho nỗi khổ và tịch mịch của Huyền Lăng trong miệng Hoàng Hậu. Song khi tiếng cười của chàng và cô ấy cứ đùa vui như vậy cưỡng ép tiến vào lỗ tai tôi, không thể không nhắc nhở tôi vừa mới mất đi đứa con, và, đúng lúc phu quân an ủi thương tiếc…
Không trách cứ, cũng không hận. Mà khi tâm tình tôi buồn tẻ như vậy, đang trống vắng lại hù dọa suy nghĩ đau thương của tôi, không phải không oán. Tôi tự giễu, hóa ra tôi, cũng chỉ là oán phụ buồn tẻ trong thâm cung này.
Ngòi bút run lên, một giọt mực đặc đen rơi xuống trang giấy tuyết trắng, giống như giọt nước mắt thật lớn. Giấy mềm lại thơm mùi quế bị mực làm đẫm ướt từng tầng.
Chú thích :
(1) Xuất tự trương tịch đích ( Thù Chu Khánh Dư ), có viết :
Việt nữ tân trang xuất kính tâm
Tự tri minh diễm cánh trầm ngâm
Tề hoàn vị thị nhân gian quí
Nhất khúc “Lăng ca” địch vạn kâm
–Dịch nghĩa:–
Cô gái đất Việt trang điểm xong không soi kính nữa.
Nàng tự biết mình đẹp nên lại càng giữ im lặng.
Tơ lụa đất Tề chưa hẳn là thứ quí giá ở cõi người,
[vì hiện đang có] một bài hát “Ca củ ấu” đáng giá cả vạn tiền vàng.
(2) Từ Huệ : là người Hồ châu trường thành, phi tư của Đường thái tông Lý Thế Dân. Bốn tuổi thông luận ngữ cập thi. Tám tuổi thông thuộc văn. Thái tông nghe danh tính, nạp nàng làm phi tử. Sau khi Thái tông chết, nàng cũng tuyệt thực tự tử, truy tặng Hiền phi
Tác giả :
Lưu Liễm Tử