Hát Tình Ca Cho Em
Chương 18
Hoa khoe sắc thắm, lá xanh mơn mởn rì rào.
Diệp Phàm đang trên đường đi làm, hôm nay cô mang một đôi giày mới màu đỏ. Tâm tình cực kỳ tốt, thế cho nên cô thấy vỉa hè lát đá dưới chân mình cũng nhuộm đầy sắc xuân dạt dào, như được trải thảm hoa.
Có lẽ, đây chính là cảm giác yêu đương. Nếu như thầm mến cũng được xem là tình yêu.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại bên cạnh cô. Mã Ly hạ cửa xe xuống, vẻ mặt phơi phới mà gọi cô lên đi quá giang. Lái xe chính là cái cậu chủ Thẩm mà cô quyến rũ hai tháng trước mà vẫn chưa chia tay ấy. Duy trì thời gian dài như vậy, có thể dùng từ trước nay chưa từng có và không thể tưởng tượng nổi để hình dung.
Hai cô gái bị tình yêu nhuộm hồng ngồi phía sau líu ra líu rít, náo động cả lên.
“Cậu quá độc ác. Thế lúc tên họ Mạt kia bỏ đi có biểu cảm gì?” Mã Ly nghe Diệp Phàm tự thuật xong, vẻ mặt nhiều chuyện.
“Còn có thể thế nào? Mặt cũng tái xanh thôi.”
“Xanh lắm không?”
“Ừ…” Diệp Phàm suy nghĩ một chút, “Không khác cái bánh chưng là bao.”
“Ha ha ha…” Mã Ly ở trong xe cười đến đau bụng, nước mắt cũng muốn trào ra ngoài. “Cậu có thể đừng dùng đồ ăn để làm ví dụ không? Tớ sợ sau này lúc ăn bánh chưng sẽ bị ám ảnh. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, với tính cách của vị Mạt công tử kia, cậu nói anh ta như vậy, anh ta thật không cãi lại sao?”
Một câu hỏi khiến Diệp Phàm có phần chột dạ. Cô không khỏi nghĩ lại những lời Mạt Thông nói trước khi đi, thất thần trong chốc lát.
“Này, tiểu Phàm!” Mã Ly thấy cô bỗng nhiên thất thần, quơ tay trước mặt cô, “Làm sao vậy, anh ta nói cậu cái gì sao?”
Diệp Phàm lấy lại tinh thần, cười trừ che giấu, “Không có gì. Anh ta còn có thể nói gì sao? Nếu anh ta dám nói, tớ ngay lặp tức đập túi băng vệ sinh vào mặt anh ta liền.”
Mã Ly gần như bật cười, thô bỉ cười khà khà nói: “Cái gì dùng quá cũng không tốt à…”
Diệp Phàm muốn khóc 囧rồi, cô dùng ánh mắt ra hiệu với bạn: Này, này! Bạn trai cậu vẫn còn ở đây, cậu ăn nói văn minh hơn có được không hả?
Mã Ly lè lưỡi, quay qua làm ngáo ộp với lái xe Thẩm Nhiên Thành.
Dưới tình huống này, Thẩm Nhiên Thành xem như có nghe thấy cũng chỉ có thể giả vờ như không nghe. Chỉ có điều, hai cô gái trong xe dường như càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng hơn, lời nói ra khỏi miệng càng ngày càng không còn lời nào để diễn đạt nổi.
Cuối cùng, Thẩm Nhiên Thành không nhịn được nữa, đành mở nhạc trong xe.
Diệp Phàm giây trước còn đang tranh luận om sòm với Mã Ly, giây sau đã bị bài hát vang lên trong xe thu hút.
“Em từng nghĩ rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em, rằng ngẩng đầu là có thể thấy nụ cười của anh. Anh trong dòng người ngoái đầu lại mỉm cười với em. Em tưởng rằng gặp anh là mãi mãi…”
Giọng hát của nữ ca sĩ rất kỳ ảo, kèm theo tiết tấu mềm mại thong thả nhịp nhàng chầm chậm phát ra, làm cho người ta cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác.
“Đây là bài gì? Thật sự rất hay.” Diệp Phàm không khỏi tán thưởng một câu.
“Cô ca sĩ này mà cậu cũng không biết sao? Tư Thiến Thiến đó! Bây giờ khá hot, bài hát của cô ấy đều xếp trong top ba các bài hát được yêu thích trong phòng Karaoke đó. Cậu thật sự không biết sao?”
Sặc… Diệp Phàm lắc đầu, thật ra cô rất muốn hỏi ngược lại một câu, lẽ nào cô cần phải biết sao? Nói thật là, cô ngoại trừ việc thỉnh thoảng sẽ cùng đối tượng xem mắt đi xem một vài bộ phim điện ảnh ra, cô thực sự thiếu tinh thần vui chơi giải trí. Cô nghe nhạc chưa bao giờ nhớ tên ca sĩ, vì thế mà không ít lần cô bị chê cười.
Thế nhưng ca khúc này thật sự rất hay. Vì vậy cô không kìm được hỏi thêm một câu: “Bài này tên là gì?”
“Mãi mãi”
Mãi mãi? Rõ ràng là một cái tên rất phổ thông, nhưng giai điệu này lại làm cho người ta không khỏi nhớ đến rất nhiều chuyện, mãi mãi là bao xa? Rốt cuộc nên theo đuổi mãi mãi của thời điểm này, hay là quyến luyến thời điểm mãi mãi này… Trong giây lát này, Diệp Phàm bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng là thanh niên có khí chất nghệ sĩ tiềm ẩn đó chứ.
Thanh niên nghệ sĩ Diệp Phàm cứ vậy ngâm nga bài hát mới này đến chỗ làm.
Vừa đến thư viện, tin dữ truyền đến, lãnh đạo cấp trên kiểm tra đột xuất tình hình sắp xếp và quản lý sách. Trước ngày một tháng Năm nhất thiết phải sắp xếp và đưa ra bản liệt kê toàn bộ sách hiện đang sở hữu. Ngay cả đống sách và truyện tranh chồng chất trong kho mà từ lâu không có ai đọc, cũng không bỏ qua.
Nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy như lâm đại địch. Chủ nhiệm Hoàng bắt đầu bận rộn chuẩn bị công việc tiếp đãi. Bọn Diệp Phàm ngay cả tiểu La La cũng trở thành tầng lớp lao động bị áp bức thấp nhất. Họ phải ngồi chồm hổm trong kho kiểm tra phân loại tất cả các đầu sách. Trong lúc này, ở cái thư viện có tỉ lệ nam nữ bị mất cân bằng nghiêm trọng, đồng thời phái nữ thiếu vận động chiếm 80% này, tiếng oán than dậy sóng.
Diệp Phàm cũng mệt mỏi muốn xỉu. Nhưng mà cô có một thói quen, lúc làm việc cũng không than mệt. Tất cả oán khí đều hóa thành động lực thúc đẩy cô. Kết quả là, mấy ngày nay liền trở thành ác mộng của mẹ Diệp Phàm.
“Dậy mau! Tám giờ rồi!” Mẹ cô đứng ở ngoài, đập lên cánh cửa rầm rầm.
Người nào đó kéo chăn phủ qua đầu, trả lời ậm ờ: “Ngủ thêm năm phút nữa thôi…”
“Không dám năm phút đâu, năm phút rồi lại năm phút, năm phút rồi lại năm phút… Con tưởng mình là Lương Triều Vĩ đóng ‘Vô gian đạo’ hay sao! Mau dậy cho mẹ!” Rất dễ nhận thấy mẹ của Diệp Phàm là fan trung thành Vĩ Tử.
Diệp Phàm càng cự tuyệt, dứt khoát lấy gối che lên đầu, nói không dậy nổi, là không dậy.
Mẹ cô ở ngoài gấp gáp đến độ thật sự là không còn cách nào khác, la lớn: “Ngày mai là ngày lễ một tháng Năm rồi, lúc đó con muốn thế nào cũng được!”
Nghĩ lễ cũng phải ngủ… Khoan đã! Ngày một tháng Năm? Diệp Phàm một chốc đã tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn tờ lịch. Không thể như vậy, hôm nay ba mươi tháng Tư rồi, ngày mai đã là mồng một tháng Năm!
Đánh răng, rửa mặt, nhồi nhét hai cái bánh bao.
Mẹ Diệp Phàm gần như bị tình trạng siêu nhân của con gái dọa sợ. Đứa trẻ này sẽ không giống lần chia tay với Mạt Thông đó chứ, chịu kích động gì sao? Cũng khó trách, điều kiện gia đình người ta tốt như vậy, một miếng thịt ngon dâng tới miệng, là ai cũng không bỏ qua được. Vì vậy bèn an ủi nói: “Con gái à, mẹ nói với con này. Chuyện tình yêu này chia tay thì chia tay, con đừng để trong lòng. Điều kiện người ta tốt như vậy, thấy con chướng mắt là bình thường, để ý mới là có vấn đề à.”
Diệp Phàm thẹn thùng: Mẹ, mẹ khẳng định đây là đang an ủi con à? Sao con lại cảm thấy mẹ đang mắng con vậy?
“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung. Con không có chuyện gì cả! Không nói nữa, con bị muộn rồi…. Á, bánh bao của con!” Trước khi đi, cô vẫn không quên nhét thêm một cái bánh bao vào trong miệng mình, chạy vội ra khỏi nhà.
Lúc quẹt thẻ vừa đúng chín giờ, chậm một giây là đã đến muộn. Diệp Phàm không khỏi sùng bái hiệu suất của mình. Trong nửa tiếng, cô đã thức dậy, rửa mặt, thay đồ, cả ăn sáng nữa, quả thực quá thần tốc! Đang dương dương tự đắc, một bóng dáng khác ở ngoài cửa đang vội vàng chạy vào đây, thấy đồng hồ chỉ hơn chín giờ, khóc không ra nước mắt.
“Có cần phải như vậy không, mới trễ một phút thôi!” Mã Ly hối hận đến ruột cũng đắng ngắt, đấm ngực giậm chân, “Ôi, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tớ! Tớ vẫn trông cậy vào nó để mua chiếc áo đầm hôm qua lọt vào mắt xanh của tớ mà!”
Diệp Phàm toát mồ hôi: “Cậu chắc chắn một trăm tệ tiền thưởng chuyên cần có thể mua một ống tay áo chứ?”
Mã Ly cười xòa, nũng nịu nói: “Cậu đừng nói vậy mà. Người ta chỉ muốn thôi miên chính mình thôi mừ…”
Diệp Phàm bỗng cảm thấy rét run: “Cậu cũng đừng như vậy, tớ mới ăn sáng xong mà.”
“Tớ giúp cậu giảm cân, không tốt sao?” Mã Ly kiêu ngạo chớp chớp mắt. Lúc sau lại suy nghĩ ra cái gì, hừng hực hăng hái nói: “Được rồi, chiều nay hết giờ làm, cậu theo tớ đi thu phục cái váy kia liền đi!”
“Không có tiền thưởng cậu cũng mua à?”
“Yên tâm, cái váy kia không có tay.”
Diệp Phàm: “… Tớ khinh bỉ cậu.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong thâm tâm Diệp Phàm cũng chộn rộn, bằng không cô chịu khó làm việc như vậy để làm chi chứ? Cũng bởi vì hôm nay là ba mươi tháng Tư, ngày mai đã là mồng một tháng Năm, ngày một tháng Năm đó!
Diệp Phàm chắp tay khấn: Đoàn Diệc Phong, anh chờ tôi. Ngày mai tôi nhất định phải khiến anh sững sờ mới được!
Diệp Phàm đang trên đường đi làm, hôm nay cô mang một đôi giày mới màu đỏ. Tâm tình cực kỳ tốt, thế cho nên cô thấy vỉa hè lát đá dưới chân mình cũng nhuộm đầy sắc xuân dạt dào, như được trải thảm hoa.
Có lẽ, đây chính là cảm giác yêu đương. Nếu như thầm mến cũng được xem là tình yêu.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại bên cạnh cô. Mã Ly hạ cửa xe xuống, vẻ mặt phơi phới mà gọi cô lên đi quá giang. Lái xe chính là cái cậu chủ Thẩm mà cô quyến rũ hai tháng trước mà vẫn chưa chia tay ấy. Duy trì thời gian dài như vậy, có thể dùng từ trước nay chưa từng có và không thể tưởng tượng nổi để hình dung.
Hai cô gái bị tình yêu nhuộm hồng ngồi phía sau líu ra líu rít, náo động cả lên.
“Cậu quá độc ác. Thế lúc tên họ Mạt kia bỏ đi có biểu cảm gì?” Mã Ly nghe Diệp Phàm tự thuật xong, vẻ mặt nhiều chuyện.
“Còn có thể thế nào? Mặt cũng tái xanh thôi.”
“Xanh lắm không?”
“Ừ…” Diệp Phàm suy nghĩ một chút, “Không khác cái bánh chưng là bao.”
“Ha ha ha…” Mã Ly ở trong xe cười đến đau bụng, nước mắt cũng muốn trào ra ngoài. “Cậu có thể đừng dùng đồ ăn để làm ví dụ không? Tớ sợ sau này lúc ăn bánh chưng sẽ bị ám ảnh. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, với tính cách của vị Mạt công tử kia, cậu nói anh ta như vậy, anh ta thật không cãi lại sao?”
Một câu hỏi khiến Diệp Phàm có phần chột dạ. Cô không khỏi nghĩ lại những lời Mạt Thông nói trước khi đi, thất thần trong chốc lát.
“Này, tiểu Phàm!” Mã Ly thấy cô bỗng nhiên thất thần, quơ tay trước mặt cô, “Làm sao vậy, anh ta nói cậu cái gì sao?”
Diệp Phàm lấy lại tinh thần, cười trừ che giấu, “Không có gì. Anh ta còn có thể nói gì sao? Nếu anh ta dám nói, tớ ngay lặp tức đập túi băng vệ sinh vào mặt anh ta liền.”
Mã Ly gần như bật cười, thô bỉ cười khà khà nói: “Cái gì dùng quá cũng không tốt à…”
Diệp Phàm muốn khóc 囧rồi, cô dùng ánh mắt ra hiệu với bạn: Này, này! Bạn trai cậu vẫn còn ở đây, cậu ăn nói văn minh hơn có được không hả?
Mã Ly lè lưỡi, quay qua làm ngáo ộp với lái xe Thẩm Nhiên Thành.
Dưới tình huống này, Thẩm Nhiên Thành xem như có nghe thấy cũng chỉ có thể giả vờ như không nghe. Chỉ có điều, hai cô gái trong xe dường như càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng hơn, lời nói ra khỏi miệng càng ngày càng không còn lời nào để diễn đạt nổi.
Cuối cùng, Thẩm Nhiên Thành không nhịn được nữa, đành mở nhạc trong xe.
Diệp Phàm giây trước còn đang tranh luận om sòm với Mã Ly, giây sau đã bị bài hát vang lên trong xe thu hút.
“Em từng nghĩ rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em, rằng ngẩng đầu là có thể thấy nụ cười của anh. Anh trong dòng người ngoái đầu lại mỉm cười với em. Em tưởng rằng gặp anh là mãi mãi…”
Giọng hát của nữ ca sĩ rất kỳ ảo, kèm theo tiết tấu mềm mại thong thả nhịp nhàng chầm chậm phát ra, làm cho người ta cảm thấy như đang lạc vào một thế giới khác.
“Đây là bài gì? Thật sự rất hay.” Diệp Phàm không khỏi tán thưởng một câu.
“Cô ca sĩ này mà cậu cũng không biết sao? Tư Thiến Thiến đó! Bây giờ khá hot, bài hát của cô ấy đều xếp trong top ba các bài hát được yêu thích trong phòng Karaoke đó. Cậu thật sự không biết sao?”
Sặc… Diệp Phàm lắc đầu, thật ra cô rất muốn hỏi ngược lại một câu, lẽ nào cô cần phải biết sao? Nói thật là, cô ngoại trừ việc thỉnh thoảng sẽ cùng đối tượng xem mắt đi xem một vài bộ phim điện ảnh ra, cô thực sự thiếu tinh thần vui chơi giải trí. Cô nghe nhạc chưa bao giờ nhớ tên ca sĩ, vì thế mà không ít lần cô bị chê cười.
Thế nhưng ca khúc này thật sự rất hay. Vì vậy cô không kìm được hỏi thêm một câu: “Bài này tên là gì?”
“Mãi mãi”
Mãi mãi? Rõ ràng là một cái tên rất phổ thông, nhưng giai điệu này lại làm cho người ta không khỏi nhớ đến rất nhiều chuyện, mãi mãi là bao xa? Rốt cuộc nên theo đuổi mãi mãi của thời điểm này, hay là quyến luyến thời điểm mãi mãi này… Trong giây lát này, Diệp Phàm bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng là thanh niên có khí chất nghệ sĩ tiềm ẩn đó chứ.
Thanh niên nghệ sĩ Diệp Phàm cứ vậy ngâm nga bài hát mới này đến chỗ làm.
Vừa đến thư viện, tin dữ truyền đến, lãnh đạo cấp trên kiểm tra đột xuất tình hình sắp xếp và quản lý sách. Trước ngày một tháng Năm nhất thiết phải sắp xếp và đưa ra bản liệt kê toàn bộ sách hiện đang sở hữu. Ngay cả đống sách và truyện tranh chồng chất trong kho mà từ lâu không có ai đọc, cũng không bỏ qua.
Nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy như lâm đại địch. Chủ nhiệm Hoàng bắt đầu bận rộn chuẩn bị công việc tiếp đãi. Bọn Diệp Phàm ngay cả tiểu La La cũng trở thành tầng lớp lao động bị áp bức thấp nhất. Họ phải ngồi chồm hổm trong kho kiểm tra phân loại tất cả các đầu sách. Trong lúc này, ở cái thư viện có tỉ lệ nam nữ bị mất cân bằng nghiêm trọng, đồng thời phái nữ thiếu vận động chiếm 80% này, tiếng oán than dậy sóng.
Diệp Phàm cũng mệt mỏi muốn xỉu. Nhưng mà cô có một thói quen, lúc làm việc cũng không than mệt. Tất cả oán khí đều hóa thành động lực thúc đẩy cô. Kết quả là, mấy ngày nay liền trở thành ác mộng của mẹ Diệp Phàm.
“Dậy mau! Tám giờ rồi!” Mẹ cô đứng ở ngoài, đập lên cánh cửa rầm rầm.
Người nào đó kéo chăn phủ qua đầu, trả lời ậm ờ: “Ngủ thêm năm phút nữa thôi…”
“Không dám năm phút đâu, năm phút rồi lại năm phút, năm phút rồi lại năm phút… Con tưởng mình là Lương Triều Vĩ đóng ‘Vô gian đạo’ hay sao! Mau dậy cho mẹ!” Rất dễ nhận thấy mẹ của Diệp Phàm là fan trung thành Vĩ Tử.
Diệp Phàm càng cự tuyệt, dứt khoát lấy gối che lên đầu, nói không dậy nổi, là không dậy.
Mẹ cô ở ngoài gấp gáp đến độ thật sự là không còn cách nào khác, la lớn: “Ngày mai là ngày lễ một tháng Năm rồi, lúc đó con muốn thế nào cũng được!”
Nghĩ lễ cũng phải ngủ… Khoan đã! Ngày một tháng Năm? Diệp Phàm một chốc đã tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn tờ lịch. Không thể như vậy, hôm nay ba mươi tháng Tư rồi, ngày mai đã là mồng một tháng Năm!
Đánh răng, rửa mặt, nhồi nhét hai cái bánh bao.
Mẹ Diệp Phàm gần như bị tình trạng siêu nhân của con gái dọa sợ. Đứa trẻ này sẽ không giống lần chia tay với Mạt Thông đó chứ, chịu kích động gì sao? Cũng khó trách, điều kiện gia đình người ta tốt như vậy, một miếng thịt ngon dâng tới miệng, là ai cũng không bỏ qua được. Vì vậy bèn an ủi nói: “Con gái à, mẹ nói với con này. Chuyện tình yêu này chia tay thì chia tay, con đừng để trong lòng. Điều kiện người ta tốt như vậy, thấy con chướng mắt là bình thường, để ý mới là có vấn đề à.”
Diệp Phàm thẹn thùng: Mẹ, mẹ khẳng định đây là đang an ủi con à? Sao con lại cảm thấy mẹ đang mắng con vậy?
“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung. Con không có chuyện gì cả! Không nói nữa, con bị muộn rồi…. Á, bánh bao của con!” Trước khi đi, cô vẫn không quên nhét thêm một cái bánh bao vào trong miệng mình, chạy vội ra khỏi nhà.
Lúc quẹt thẻ vừa đúng chín giờ, chậm một giây là đã đến muộn. Diệp Phàm không khỏi sùng bái hiệu suất của mình. Trong nửa tiếng, cô đã thức dậy, rửa mặt, thay đồ, cả ăn sáng nữa, quả thực quá thần tốc! Đang dương dương tự đắc, một bóng dáng khác ở ngoài cửa đang vội vàng chạy vào đây, thấy đồng hồ chỉ hơn chín giờ, khóc không ra nước mắt.
“Có cần phải như vậy không, mới trễ một phút thôi!” Mã Ly hối hận đến ruột cũng đắng ngắt, đấm ngực giậm chân, “Ôi, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tớ! Tớ vẫn trông cậy vào nó để mua chiếc áo đầm hôm qua lọt vào mắt xanh của tớ mà!”
Diệp Phàm toát mồ hôi: “Cậu chắc chắn một trăm tệ tiền thưởng chuyên cần có thể mua một ống tay áo chứ?”
Mã Ly cười xòa, nũng nịu nói: “Cậu đừng nói vậy mà. Người ta chỉ muốn thôi miên chính mình thôi mừ…”
Diệp Phàm bỗng cảm thấy rét run: “Cậu cũng đừng như vậy, tớ mới ăn sáng xong mà.”
“Tớ giúp cậu giảm cân, không tốt sao?” Mã Ly kiêu ngạo chớp chớp mắt. Lúc sau lại suy nghĩ ra cái gì, hừng hực hăng hái nói: “Được rồi, chiều nay hết giờ làm, cậu theo tớ đi thu phục cái váy kia liền đi!”
“Không có tiền thưởng cậu cũng mua à?”
“Yên tâm, cái váy kia không có tay.”
Diệp Phàm: “… Tớ khinh bỉ cậu.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong thâm tâm Diệp Phàm cũng chộn rộn, bằng không cô chịu khó làm việc như vậy để làm chi chứ? Cũng bởi vì hôm nay là ba mươi tháng Tư, ngày mai đã là mồng một tháng Năm, ngày một tháng Năm đó!
Diệp Phàm chắp tay khấn: Đoàn Diệc Phong, anh chờ tôi. Ngày mai tôi nhất định phải khiến anh sững sờ mới được!
Tác giả :
Ức Cẩm