Hát Tình Ca Cho Em
Chương 13
Lúc chạng vạng tan tầm, Diệp Phàm gọi điện thoại về nhà. Cô mượn cớ ra ngoài chơi cùng Mã Ly, nên sẽ về nhà trễ để ba mẹ không cần lo lắng.
Mẹ của Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều, dặn cô về nhà sớm một chút rồi ngắt điện thoại.
Thật ra cô cũng không phải là muốn gạt mẹ cô. Nhưng bình thường không có việc gì mẹ cô cũng đã rất khẩn trương rồi, vẫn luôn xem cô là một đứa trẻ không lớn. Để tránh cho mẹ cô hỏi đông hỏi tây, cô cứ đem Mã Ly ra làm bia đỡ đạn.
Sau khi gọi điện thoại cho mẹ xong, Diệp Phàm thu dọn đồ một chút, rồi đi gọi Đoàn Dự về nhà.
Cậu bé Đoàn Dự như ông cụ non kia biết Diệp Phàm muốn đưa mình về nhà, đặc biệt vui vẻ. Trên đường chạy nhảy loi choi như con thoi, dọa Diệp Phàm mau mau kéo tay cậu bé lại, rất sợ không để ý một chút thì té ngã hay bị gì đó.
Lúc này, Diệp Phàm mới cảm nhận sâu sắc tâm tình khẩn trương của mẹ cô, gần như tâm tình căng thẳng lo lắng cho cậu bé của cô vậy. Nhìn cậu bé chạy thì sợ cậu ngã, nhìn cậu nháo nhào sợ cậu gặp chuyện không may, nói chung chỉ một câu thôi: Làm mẹ khó lắm ai ơi!
Cũng may, mặc dù cậu bé rất hiếu động nhưng vẫn rất hiểu chuyện. Diệp Phàm dắt tay cậu, cậu liền yên tĩnh hơn rất nhiều, ngoan ngoãn đi bên cạnh “mẹ”.
Hai người đi đến giao lộ, Diệp Phàm giơ tay bắt taxi.
“Đến khu nhà XX!” Cậu nhóc nói địa chỉ nhà rất trôi chảy, giọng điệu trẻ con nũng nịu làm bác tài xế cảm thấy vui vẻ.
“Cậu bạn nhỏ, cùng đi chơi với chị sao?”
“Không phải, là đi với mẹ của cháu!” Cậu bé nghiêm khắc sửa chữa.
Bác tài xế ngẩn người, giọng điệu ngay lập tức có chút thay đổi: “Mẹ cháu nhìn qua còn rất trẻ à?”
Diệp Phàm thẹn thùng, cậu nhóc này thật là. Cô đã bảo không được nói với người khác rồi mà, sao mới đây đã buột miệng nói ra rồi? Cũng không trách được, cô từ nhỏ đã có khuôn mặt trẻ con, thân hình cũng nhỏ nhắn xinh xắn, còn đặc biệt thích mặc trang phục in phim hoạt hình. Mỗi lần cô nói với người khác là mình đã 24 tuổi rồi, đa số mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc khó tin.
“Không thể nào? Tôi còn nghĩ cô nhiều lắm là mới học đại học thôi!”
Trước đây gặp phải loại chuyện này, cô còn có thể khoe khoang với Mã Ly là bản thân vẫn còn trẻ lắm, có thể mặc đồ LOLI. Thế nhưng bây giờ không giống vậy nữa, cô đã là một người có “con trai”, nào có người nào sinh con trai rồi vẫn còn trẻ con như cô vậy không? Cũng khó khách bác tài xế có suy nghĩ khác.
Song nói đi nói lại, lấy thân phận hiện tại của cô, cũng thực sự là một bà “mẹ kế”, mặc dù chưa được công nhận chính thức…
Nghĩ đến đây, Diệp Phàm thoáng cái lại cảm thấy hơi đau đầu. cô không đáp lại bác lái xe, chỉ ôm cậu bé yên lặng ngồi ghế sau.
Bác tài xế cũng thấy khó xử, liền không nhiều lời nữa, chỉ chăm chú lái xe. Không đến một lúc, chiếc xe đến đúng địa chỉ mà cậu bé đã nói. Diệp Phàm xuống xe vừa nhìn quanh, bỗng cảm thấy tên khu nhà này có chút quen quen.
Á! Hình như lần trước lúc mẹ giới thiệu bối cảnh của Mạt Thông với cô, có nhắc đến khu nhà này! Đổ mồ hôi… Không phải sẽ gặp cực phẩm kia ở chỗ này chứ? Diệp Phàm nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Thật vất vả mới thoát khỏi anh ta, nghìn vạn lần đừng giết rồi còn quay lại bồi thêm mấy nhát nha! Cô thầm cầu khẩn trong lòng, kéo tay cậu bé phóng nhanh vào thang máy.
Thang máy nhanh chóng đã đến tầng Đoàn Dự ở. Diệp Phàm dùng chìa khóa dì Tôn đưa cho cô để mở cửa vào nhà. Vừa mở cửa ra, phả vào mặt cô là hương chanh nhàn nhạt thơm ngát.
Nói thật là, cô cũng không kinh ngạc mấy khi thấy căn nhà ngăn nắp sạch sẽ như vậy. Mặc dù có rất nhiều gia đình đơn thân, đặc biệt là những căn nhà có cha và con quả thực rất lôi thôi bề bộn. Nhưng những gì cô nhìn thấy trên người Đoàn Diệc Phong từ ngày đầu tiên, cô biết người đàn ông đó tuyệt đối sẽ không phải loại người bề bộn. Chỉ cần tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện bất luận là quần áo mặc thường ngày hay là tây trang, trên quần áo của anh một nếp nhăn cũng không có, nho nhã, hàm súc, phong độ thông minh, khí chất tuyệt nhiên không giống với người bình thường.
Cô nghĩ một người đàn ông như vậy hẳn là biết chơi đàn dương cầm, chẳng hiểu vì sao trong đầu Diệp Phàm xuất hiện một ý nghĩ như thế. Ngay lúc cô vừa thầm cười nhạo ý nghĩ quái lạ của chính mình, thì một cây đàn dương cầm màu trắng đập vào tầm mắt của cô.
Không thể nào, sao lại khéo như thế…
Diệp Phàm có hơi chựng lại, hình ảnh Đoàn Diệc Phong ngồi trước đàn dương cầm, đôi tay thành thạo lướt trên phím đàn lập tức hiện lên trong đầu cô. Trái tim nhỏ bé không chịu đựng được nữa mà đập nhanh hơn rất nhiều.
Biết đàn piano, lại có con trai, phong độ ngút trời, dịu dàng còn giàu có, lại còn có cơ ngực quyến rũ… Đây mà là người sao? Nhất định là người trong tiểu thuyết bước ra rồi!
Nhất thời, Diệp Phàm cảm thấy mình muốn ngất rồi.
“Mẹ ơi, con đói bụng.”
Tiếng của cậu bé kéo Diệp Phàm về thực tại, lúc này cô mới ý thức được mình đã lạc vào trong cái thế giới rất háo sắc hám tiền rồi. May là không ai thấy, bằng không thực sự là mất mặt muốn chết.
Diệp Phàm vỗ má vài cái, đem những suy nghĩ không trong sáng trong đầu vứt hết. Lúc này cô mới ngồi xuống nói với tiểu Dự: “Mẹ đi xem trong tủ lạnh có gì có thể ăn được. Còn con thì ra phòng khách chơi, được không?”
“Vâng ạ!” Cậu bé gật đầu, không tốn một giây nào đã cầm điều khiển chơi đua xe.
Diệp Phàm đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh nhìn một chút. Rất tốt, đồ chứa đầy trong tủ lạnh, tuyệt đối đủ nấu một bữa ăn phong phú cho hai người họ.
Tài nấu nướng của Diệp Phàm coi như cũng khá, mặc dù còn kém xa ông bố là đầu bếp của cô. Nhưng dù sao nhìn bố làm lâu như vậy cũng dần quen, mưa dầm thấm đất mà, cho dù học không được trọn vẹn, nhưng cũng xem là lướt được bề mặt.
Một món cốt lết khoai tây, một đĩa đậu hũ sốt cà chua, một đĩa cánh gà chiên nước mắm, thêm tô canh cà chua trứng. Một bàn ba món một canh vô cùng đơn giản lại làm cậu bé ăn rất ngon miệng, xém chút nữa là liếm luôn đĩa.
“Mẹ ơi, mẹ nấu ăn ngon quá!” Trong tay cậu bé vẫn còn cằm cánh gà mới ăn phân nửa, miệng đầy dầu mỡ, cười híp mắt thành hai đường thẳng.
Diệp Phàm thẹn thùng, cậu bé này nhìn qua không giống người ăn nhiều như vậy à? Nếu mỗi ngày đều ăn như vầy, sớm muộn gì cũng quá cân à…
Ăn cơm xong rồi, một khởi đầu khá tốt. Nhưng đến giờ dì Tôn vẫn chưa về. Diệp Phàm đáng lẽ phải đi rồi, nhưng thấy để cậu bé ở một mình lại không yên tâm. Cô liền nghĩ đã làm người tốt thì làm cho trót, thế là đi rửa chén, dọn dẹp nhà bếp, còn đưa cậu bé đi tắm rửa. Sau khi làm xong hết mọi chuyện, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, giật mình trầm trọng.
Ôi trời… gần mười giờ rồi!
Chết rồi, mẹ cô ở nhà đang sắp sốt ruột đến chết mất? Diệp Phàm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
“Mẹ, mẹ đừng đi, con sợ ở nhà một mình…” Cậu bé không chịu, sống chết kéo tay cô, nói gì cũng không chịu để cô đi.
Diệp Phàm muốn khóc 囧,gần mười giờ rồi, dì Tôn còn chưa về, chẳng nhẽ tối nay cô phải ngủ lại đây sao? Mặc dù trong nhà này bây giờ chỉ có cô và một cậu bé. Nhưng dù sao đây là trong nhà của một người đàn ông độc thân, cô gái còn chưa kết hôn như cô đây qua đêm ở chỗ này, nói thế nào cũng không được à?
Ngay lúc này, điện thoại Diệp Phàm bỗng reo lên.
“A lô, tiểu Diệp? Cậu ở đâu vậy hả? Mẹ cậu vừa gọi điện hỏi tớ nè! Nói cái gì mà cậu ở chỗ tớ, tớ ở cùng cậu lúc nào chứ?” Tiếng nói với âm lượng cực đại của Mã Ly từ đầu kia điện thoại truyền đến.
Trong đầu Diệp Phàm gióng lên hồi chuông, dường như thấy khuôn mặt nổi giận của mẹ cô, lập tức thấy đau khổ không gì sánh được.
“May mà tớ nhanh trí, đã nói đêm nay cậu muốn ngủ ở nhà tớ, đang ở trong phòng tắm, nên mẹ cậu mới không nghi ngờ. Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Mã Ly, cậu quả nhiên là thông minh… Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại rất nhanh bắt đầu thấy khó xử. Cô không thể nói với Mã Ly rằng, bây giờ cô đang ở trong nhà một người đàn ông độc thân, chăm sóc con trai của anh ta được? Với tính tình của Mã Ly, cô ấy có thể cầm dao chạy đến đây giết cô cũng không biết chừng.
Diệp Phàm nhìn chiếc ghế sô pha trong phòng khách, lại nhìn đôi mắt chờ mong của cậu bé đang hướng về cô, quyết định lại nói dối một lần nữa.
“Cậu đừng lo lắng, tớ đang ở nhà một người bạn, nhưng mẹ tớ có định kiến với người bạn này, nên tớ không dám nói thật với bà.”
“Thật không?” Trong điện thoại, giọng nói của Mã Ly nghe có chút không tin.
“Thật mà, tớ rất ổn. Tớ sẽ gọi điện thoại cho mẹ, đảm bảo ngày mai sẽ về nhà sớm, cậu đừng nghĩ lung tung.”
Diệp Phàm trả lời thề non hẹn biển một phen, khiến Mã Ly không thể hỏi nữa. Mặc dù trong lòng cô vẫn hoài nghi, nhưng sau khi dặn dò vài câu, thì cũng cúp máy.
Sau khi nói chuyện với Mã Ly xong, Diệp Phàm lại gọi điện thoại về cho mẹ cô. Dựa theo cái cớ mà Mã Ly đã nói lúc trước, nói một mạch trôi chảy. May mà hình tượng con gái ngoan của cô trong lòng mẹ cô vẫn ăn sâu bám rễ như trước, nên mẹ cô không nghi ngờ gì. Bà chỉ dặn cô đừng làm cha mẹ người ta phiền lòng, rồi cúp máy.
Sau khi trả lời hai cuộc điện thoại, Diệp Phàm lúc này mới phát giác bản thân mình căng thẳng đến độ toát mồ hôi toàn thân. Cô nghĩ bản thân mình đã nói hết những lời nói dối có thể nói cả đời này của cô rồi, lòng cô cảm thấy đặc biệt giả dối.
Cậu bé ngồi trên sô pha vẫn đang nhìn cô, dường như có phần mệt mỏi, cố chớp mắt cho tỉnh táo.
Diệp Phàm bỏ điện thoại xuống, quay qua ôm lấy cậu: “Tiểu Dự ngoan, mẹ đưa con đi ngủ, có được không nè?”
“Mẹ không đi nữa sao?” Cậu bé chớp mắt hỏi.
“Ừ, không đi nữa.” Diệp Phàm gật đầu, vừa rồi đã nói dối như cuội, bây giờ dù cô có muốn chạy, cũng không về nhà được nữa rồi.
Đưa Đoàn Dự vào phòng, kể cho cậu bé nghe truyện cổ tích, khe khẽ hát một khúc hát ru. Cô vất vả lắm mới dỗ được cậu bé ngủ, lại xem đồng hồ, lại hơn mười một giờ rồi.
Diệp Phàm thấy hôm nay mình mệt muốn chết, chăm sóc con trai là một, sau đó chủ yếu do thần kinh căng thẳng cao độ, cảm giác áy náy ăn sâu. Thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, dẫn đến việc cô thầm nghĩ bây giờ tìm một chỗ nằm, là có thể ngủ một giấc thật ngon.
Quên đi, giờ nằm đại trên sô pha, sống qua một đêm này thôi.
Diệp Phàm nghĩ như vậy, nằm thẳng lên sô pha, chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mông lung, cô dường như nghe thấy tiếng mở cửa.
Là mơ sao? Diệp Phàm mơ mơ màng màng nghĩ, trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ.
Một lát sau, lại mơ hồ nghe thấy tiếng nước.
Là mơ sao? Diệp Phàm lại tiếp tục nghĩ như vậy, cảm thấy có chút lạnh, cô co người thành cụm trên ghế.
Lại một lát sau, trên người cô hình như có vật gì mềm mềm.
Là mơ sao? Sao có thể lại… Hả? Sao giống như có bóng người… Á! Diệp Phàm bỗng dưng giật mình, hoàn toàn tỉnh giấc.
Cô chợt ý thức được đúng là không phải mơ, trong phòng ___ có người!
Hết chương13
Mẹ của Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều, dặn cô về nhà sớm một chút rồi ngắt điện thoại.
Thật ra cô cũng không phải là muốn gạt mẹ cô. Nhưng bình thường không có việc gì mẹ cô cũng đã rất khẩn trương rồi, vẫn luôn xem cô là một đứa trẻ không lớn. Để tránh cho mẹ cô hỏi đông hỏi tây, cô cứ đem Mã Ly ra làm bia đỡ đạn.
Sau khi gọi điện thoại cho mẹ xong, Diệp Phàm thu dọn đồ một chút, rồi đi gọi Đoàn Dự về nhà.
Cậu bé Đoàn Dự như ông cụ non kia biết Diệp Phàm muốn đưa mình về nhà, đặc biệt vui vẻ. Trên đường chạy nhảy loi choi như con thoi, dọa Diệp Phàm mau mau kéo tay cậu bé lại, rất sợ không để ý một chút thì té ngã hay bị gì đó.
Lúc này, Diệp Phàm mới cảm nhận sâu sắc tâm tình khẩn trương của mẹ cô, gần như tâm tình căng thẳng lo lắng cho cậu bé của cô vậy. Nhìn cậu bé chạy thì sợ cậu ngã, nhìn cậu nháo nhào sợ cậu gặp chuyện không may, nói chung chỉ một câu thôi: Làm mẹ khó lắm ai ơi!
Cũng may, mặc dù cậu bé rất hiếu động nhưng vẫn rất hiểu chuyện. Diệp Phàm dắt tay cậu, cậu liền yên tĩnh hơn rất nhiều, ngoan ngoãn đi bên cạnh “mẹ”.
Hai người đi đến giao lộ, Diệp Phàm giơ tay bắt taxi.
“Đến khu nhà XX!” Cậu nhóc nói địa chỉ nhà rất trôi chảy, giọng điệu trẻ con nũng nịu làm bác tài xế cảm thấy vui vẻ.
“Cậu bạn nhỏ, cùng đi chơi với chị sao?”
“Không phải, là đi với mẹ của cháu!” Cậu bé nghiêm khắc sửa chữa.
Bác tài xế ngẩn người, giọng điệu ngay lập tức có chút thay đổi: “Mẹ cháu nhìn qua còn rất trẻ à?”
Diệp Phàm thẹn thùng, cậu nhóc này thật là. Cô đã bảo không được nói với người khác rồi mà, sao mới đây đã buột miệng nói ra rồi? Cũng không trách được, cô từ nhỏ đã có khuôn mặt trẻ con, thân hình cũng nhỏ nhắn xinh xắn, còn đặc biệt thích mặc trang phục in phim hoạt hình. Mỗi lần cô nói với người khác là mình đã 24 tuổi rồi, đa số mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc khó tin.
“Không thể nào? Tôi còn nghĩ cô nhiều lắm là mới học đại học thôi!”
Trước đây gặp phải loại chuyện này, cô còn có thể khoe khoang với Mã Ly là bản thân vẫn còn trẻ lắm, có thể mặc đồ LOLI. Thế nhưng bây giờ không giống vậy nữa, cô đã là một người có “con trai”, nào có người nào sinh con trai rồi vẫn còn trẻ con như cô vậy không? Cũng khó khách bác tài xế có suy nghĩ khác.
Song nói đi nói lại, lấy thân phận hiện tại của cô, cũng thực sự là một bà “mẹ kế”, mặc dù chưa được công nhận chính thức…
Nghĩ đến đây, Diệp Phàm thoáng cái lại cảm thấy hơi đau đầu. cô không đáp lại bác lái xe, chỉ ôm cậu bé yên lặng ngồi ghế sau.
Bác tài xế cũng thấy khó xử, liền không nhiều lời nữa, chỉ chăm chú lái xe. Không đến một lúc, chiếc xe đến đúng địa chỉ mà cậu bé đã nói. Diệp Phàm xuống xe vừa nhìn quanh, bỗng cảm thấy tên khu nhà này có chút quen quen.
Á! Hình như lần trước lúc mẹ giới thiệu bối cảnh của Mạt Thông với cô, có nhắc đến khu nhà này! Đổ mồ hôi… Không phải sẽ gặp cực phẩm kia ở chỗ này chứ? Diệp Phàm nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Thật vất vả mới thoát khỏi anh ta, nghìn vạn lần đừng giết rồi còn quay lại bồi thêm mấy nhát nha! Cô thầm cầu khẩn trong lòng, kéo tay cậu bé phóng nhanh vào thang máy.
Thang máy nhanh chóng đã đến tầng Đoàn Dự ở. Diệp Phàm dùng chìa khóa dì Tôn đưa cho cô để mở cửa vào nhà. Vừa mở cửa ra, phả vào mặt cô là hương chanh nhàn nhạt thơm ngát.
Nói thật là, cô cũng không kinh ngạc mấy khi thấy căn nhà ngăn nắp sạch sẽ như vậy. Mặc dù có rất nhiều gia đình đơn thân, đặc biệt là những căn nhà có cha và con quả thực rất lôi thôi bề bộn. Nhưng những gì cô nhìn thấy trên người Đoàn Diệc Phong từ ngày đầu tiên, cô biết người đàn ông đó tuyệt đối sẽ không phải loại người bề bộn. Chỉ cần tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện bất luận là quần áo mặc thường ngày hay là tây trang, trên quần áo của anh một nếp nhăn cũng không có, nho nhã, hàm súc, phong độ thông minh, khí chất tuyệt nhiên không giống với người bình thường.
Cô nghĩ một người đàn ông như vậy hẳn là biết chơi đàn dương cầm, chẳng hiểu vì sao trong đầu Diệp Phàm xuất hiện một ý nghĩ như thế. Ngay lúc cô vừa thầm cười nhạo ý nghĩ quái lạ của chính mình, thì một cây đàn dương cầm màu trắng đập vào tầm mắt của cô.
Không thể nào, sao lại khéo như thế…
Diệp Phàm có hơi chựng lại, hình ảnh Đoàn Diệc Phong ngồi trước đàn dương cầm, đôi tay thành thạo lướt trên phím đàn lập tức hiện lên trong đầu cô. Trái tim nhỏ bé không chịu đựng được nữa mà đập nhanh hơn rất nhiều.
Biết đàn piano, lại có con trai, phong độ ngút trời, dịu dàng còn giàu có, lại còn có cơ ngực quyến rũ… Đây mà là người sao? Nhất định là người trong tiểu thuyết bước ra rồi!
Nhất thời, Diệp Phàm cảm thấy mình muốn ngất rồi.
“Mẹ ơi, con đói bụng.”
Tiếng của cậu bé kéo Diệp Phàm về thực tại, lúc này cô mới ý thức được mình đã lạc vào trong cái thế giới rất háo sắc hám tiền rồi. May là không ai thấy, bằng không thực sự là mất mặt muốn chết.
Diệp Phàm vỗ má vài cái, đem những suy nghĩ không trong sáng trong đầu vứt hết. Lúc này cô mới ngồi xuống nói với tiểu Dự: “Mẹ đi xem trong tủ lạnh có gì có thể ăn được. Còn con thì ra phòng khách chơi, được không?”
“Vâng ạ!” Cậu bé gật đầu, không tốn một giây nào đã cầm điều khiển chơi đua xe.
Diệp Phàm đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh nhìn một chút. Rất tốt, đồ chứa đầy trong tủ lạnh, tuyệt đối đủ nấu một bữa ăn phong phú cho hai người họ.
Tài nấu nướng của Diệp Phàm coi như cũng khá, mặc dù còn kém xa ông bố là đầu bếp của cô. Nhưng dù sao nhìn bố làm lâu như vậy cũng dần quen, mưa dầm thấm đất mà, cho dù học không được trọn vẹn, nhưng cũng xem là lướt được bề mặt.
Một món cốt lết khoai tây, một đĩa đậu hũ sốt cà chua, một đĩa cánh gà chiên nước mắm, thêm tô canh cà chua trứng. Một bàn ba món một canh vô cùng đơn giản lại làm cậu bé ăn rất ngon miệng, xém chút nữa là liếm luôn đĩa.
“Mẹ ơi, mẹ nấu ăn ngon quá!” Trong tay cậu bé vẫn còn cằm cánh gà mới ăn phân nửa, miệng đầy dầu mỡ, cười híp mắt thành hai đường thẳng.
Diệp Phàm thẹn thùng, cậu bé này nhìn qua không giống người ăn nhiều như vậy à? Nếu mỗi ngày đều ăn như vầy, sớm muộn gì cũng quá cân à…
Ăn cơm xong rồi, một khởi đầu khá tốt. Nhưng đến giờ dì Tôn vẫn chưa về. Diệp Phàm đáng lẽ phải đi rồi, nhưng thấy để cậu bé ở một mình lại không yên tâm. Cô liền nghĩ đã làm người tốt thì làm cho trót, thế là đi rửa chén, dọn dẹp nhà bếp, còn đưa cậu bé đi tắm rửa. Sau khi làm xong hết mọi chuyện, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, giật mình trầm trọng.
Ôi trời… gần mười giờ rồi!
Chết rồi, mẹ cô ở nhà đang sắp sốt ruột đến chết mất? Diệp Phàm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
“Mẹ, mẹ đừng đi, con sợ ở nhà một mình…” Cậu bé không chịu, sống chết kéo tay cô, nói gì cũng không chịu để cô đi.
Diệp Phàm muốn khóc 囧,gần mười giờ rồi, dì Tôn còn chưa về, chẳng nhẽ tối nay cô phải ngủ lại đây sao? Mặc dù trong nhà này bây giờ chỉ có cô và một cậu bé. Nhưng dù sao đây là trong nhà của một người đàn ông độc thân, cô gái còn chưa kết hôn như cô đây qua đêm ở chỗ này, nói thế nào cũng không được à?
Ngay lúc này, điện thoại Diệp Phàm bỗng reo lên.
“A lô, tiểu Diệp? Cậu ở đâu vậy hả? Mẹ cậu vừa gọi điện hỏi tớ nè! Nói cái gì mà cậu ở chỗ tớ, tớ ở cùng cậu lúc nào chứ?” Tiếng nói với âm lượng cực đại của Mã Ly từ đầu kia điện thoại truyền đến.
Trong đầu Diệp Phàm gióng lên hồi chuông, dường như thấy khuôn mặt nổi giận của mẹ cô, lập tức thấy đau khổ không gì sánh được.
“May mà tớ nhanh trí, đã nói đêm nay cậu muốn ngủ ở nhà tớ, đang ở trong phòng tắm, nên mẹ cậu mới không nghi ngờ. Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Mã Ly, cậu quả nhiên là thông minh… Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại rất nhanh bắt đầu thấy khó xử. Cô không thể nói với Mã Ly rằng, bây giờ cô đang ở trong nhà một người đàn ông độc thân, chăm sóc con trai của anh ta được? Với tính tình của Mã Ly, cô ấy có thể cầm dao chạy đến đây giết cô cũng không biết chừng.
Diệp Phàm nhìn chiếc ghế sô pha trong phòng khách, lại nhìn đôi mắt chờ mong của cậu bé đang hướng về cô, quyết định lại nói dối một lần nữa.
“Cậu đừng lo lắng, tớ đang ở nhà một người bạn, nhưng mẹ tớ có định kiến với người bạn này, nên tớ không dám nói thật với bà.”
“Thật không?” Trong điện thoại, giọng nói của Mã Ly nghe có chút không tin.
“Thật mà, tớ rất ổn. Tớ sẽ gọi điện thoại cho mẹ, đảm bảo ngày mai sẽ về nhà sớm, cậu đừng nghĩ lung tung.”
Diệp Phàm trả lời thề non hẹn biển một phen, khiến Mã Ly không thể hỏi nữa. Mặc dù trong lòng cô vẫn hoài nghi, nhưng sau khi dặn dò vài câu, thì cũng cúp máy.
Sau khi nói chuyện với Mã Ly xong, Diệp Phàm lại gọi điện thoại về cho mẹ cô. Dựa theo cái cớ mà Mã Ly đã nói lúc trước, nói một mạch trôi chảy. May mà hình tượng con gái ngoan của cô trong lòng mẹ cô vẫn ăn sâu bám rễ như trước, nên mẹ cô không nghi ngờ gì. Bà chỉ dặn cô đừng làm cha mẹ người ta phiền lòng, rồi cúp máy.
Sau khi trả lời hai cuộc điện thoại, Diệp Phàm lúc này mới phát giác bản thân mình căng thẳng đến độ toát mồ hôi toàn thân. Cô nghĩ bản thân mình đã nói hết những lời nói dối có thể nói cả đời này của cô rồi, lòng cô cảm thấy đặc biệt giả dối.
Cậu bé ngồi trên sô pha vẫn đang nhìn cô, dường như có phần mệt mỏi, cố chớp mắt cho tỉnh táo.
Diệp Phàm bỏ điện thoại xuống, quay qua ôm lấy cậu: “Tiểu Dự ngoan, mẹ đưa con đi ngủ, có được không nè?”
“Mẹ không đi nữa sao?” Cậu bé chớp mắt hỏi.
“Ừ, không đi nữa.” Diệp Phàm gật đầu, vừa rồi đã nói dối như cuội, bây giờ dù cô có muốn chạy, cũng không về nhà được nữa rồi.
Đưa Đoàn Dự vào phòng, kể cho cậu bé nghe truyện cổ tích, khe khẽ hát một khúc hát ru. Cô vất vả lắm mới dỗ được cậu bé ngủ, lại xem đồng hồ, lại hơn mười một giờ rồi.
Diệp Phàm thấy hôm nay mình mệt muốn chết, chăm sóc con trai là một, sau đó chủ yếu do thần kinh căng thẳng cao độ, cảm giác áy náy ăn sâu. Thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, dẫn đến việc cô thầm nghĩ bây giờ tìm một chỗ nằm, là có thể ngủ một giấc thật ngon.
Quên đi, giờ nằm đại trên sô pha, sống qua một đêm này thôi.
Diệp Phàm nghĩ như vậy, nằm thẳng lên sô pha, chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mông lung, cô dường như nghe thấy tiếng mở cửa.
Là mơ sao? Diệp Phàm mơ mơ màng màng nghĩ, trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ.
Một lát sau, lại mơ hồ nghe thấy tiếng nước.
Là mơ sao? Diệp Phàm lại tiếp tục nghĩ như vậy, cảm thấy có chút lạnh, cô co người thành cụm trên ghế.
Lại một lát sau, trên người cô hình như có vật gì mềm mềm.
Là mơ sao? Sao có thể lại… Hả? Sao giống như có bóng người… Á! Diệp Phàm bỗng dưng giật mình, hoàn toàn tỉnh giấc.
Cô chợt ý thức được đúng là không phải mơ, trong phòng ___ có người!
Hết chương13
Tác giả :
Ức Cẩm