Hạt Tiêu Nhỏ Trên Bàn Cơm
Chương 1
Mở đầu:
Trong trạch viện rộng lớn tràn ngập không khí yên tĩnh một cách nặng nề.
"Yuko! Không thể qua nơi đó!" Một người phụ nữ tuổi trung niên rất xinh đẹp vội vội vàng vàng kéo cô gái nhỏ, cố gắng ngăn cản cô đi tới nhà chính.
"Tại sao?" Cô gái nhỏ xinh đẹp có cặp mắt trắng đen rõ ràng lộ ra chút khó hiểu, giọng trẻ con thanh thúy nói tiếng Nhật cực kỳ dễ nghe.
Hôm nay ở trường bài thi được một trăm điểm nên cô vội vã muốn đem cho ông nội và bà nội xem, bọn họ nhất định sẽ rất cao hứng vì cô được một trăm điểm cho mà xem!
"Ông nội, bà nội đều đang bận rộn, chúng ta sẽ đi tìm bọn họ sau được không?" người phụ nữ xinh đẹp nhỏ giọng giải thích, trên trán lộ rõ sự khẩn trương.
"Nhưng mà con thi được một trăm điểm nha!" Cô gái nhỏ không hiểu tại sao mẹ lại sợ hãi như vậy, giọng nói chuyện vẫn cao vút như trước.
"Suỵt. . . . . ." người phụ nữ xinh đẹp vội vàng che miệng con gái.
Vô tình, cô gái nhỏ vẫn thật không hiểu tại sao mẹ lại khẩn trương như vậy, vùng ra khỏi tay mẹ, chạy về phía nhà chính, còn lớn tiếng kêu to, "Ông nội, bà nội, mau đến xem!"
Khi cô gái nhỏ chạy đến nhà chính thì cửa đột nhiên mở ra.
Nhìn thấy ông nội từ trước đến giờ luôn sủng ái mình, cô gái nhỏ vui vẻ quơ múa bài thi trên tay, càng thêm ra sức kêu to, "Ông nội, Tiểu Ưu thi ──"
Cô còn chưa kịp nói xong, liền thấy được ông nội vốn hiền lành bây giờ lại có vẻ mặt nghiêm túc, đang hung tợn nhìn mình lom lom.
Cô gái nhỏ sợ ngây người, đứng tại chỗ không dám động đậy.
"Ầm ĩ chết đi được...!" Ông nội của cô chưa bao giờ mắng cô nhưng đột nhiên lại dùng tiếng Nhật lớn tiếng khiển trách, làm cô càng thêm sợ hãi tới mức không dám nhúc nhích.
Ông nội thật hung dữ quá. . . . . .
Cô gái nhỏ bị hù dọa đến nước mắt cũng không dám chảy.
"Ojisan, thật ngại quá. Tôi sẽ mang Tiểu Ưu đi ngay lập tức." Người phụ nữ xinh đẹp cuối cùng cũng đuổi kịp con gái mình, vội vàng ôm đứa trẻ vào trong ngực, cung kính nói xin lỗi với người đàn ông lớn tuổi.
Người đàn ông lớn tuổi cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nghiêm túc quét qua người phụ nữ cùng cô gái nhỏ, rồi trực tiếp đóng cửa.
Nhìn cánh cửa đóng lại, người phụ nữ mới nói khẽ với con gái: "Ông bà nội đang mở tiệc trà, không cần làm phiền bọn họ. Mẹ mang con đi ăn điểm tâm."
Cô gái nhỏ cũng không nói gì nữa, chỉ là sững sờ nhìn chằm chằm vào bài thi trên tay.
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên đem bài thi xé thành hai nửa, vứt trên mặt đất ra sức đạp.
Tiệc trà, tiệc trà. . . . . . Cũng bởi vì việc này, hại cô bị ông nội mắng!
Vẫn là dùng tiếng Nhật!
Cô đem uất ức của mình toàn bộ đỗ lỗi hết cho tiệc trà xã giao. Cô bị ông nội mắng đều là tại tiệc trà Nhật Bản đáng ghét làm hại!
Sau này khi cô lớn lên, tuyệt đối không nói tiếng Nhật Bản!
Ghét Nhật Bản!
"Yuko? !" Người phụ nữ kinh ngạc tái mặt.
"Yuko ghét nhất Nhật Bản!" Nói xong, cô gái nhỏ liền đùng đùng nổi giận chạy đi.
Năm đó, Ogihara Yuko (Địch Nguyên Ưu Tử) mới năm tuổi, trong lòng cô đã len lén quyết định, sau khi lớn lên sẽ không nói nửa câu tiếng Nhật nào, không thừa nhận mình là người Nhật Bản, cũng không cần dùng tên Nhật Bản.
Cô muốn đổi tên thành "Đinh Tiểu Ưu" !
Đài Bắc, hai năm trước.
Nhìn bộ dạng hiên ngang của người đàn ông đang đứng trước mặt, cơn tức không giải thích được lại đột nhiên xông lên đầu, chưa kịp đợi đến khi bạn tốt Liễu Tâm Tâm mở miệng đuổi khách, Đinh Tiểu Ưu đã đứng ở trước mặt Liễu Tâm Tâm, giống như gà mẹ bảo vệ gà con.
"Hôm nay Tâm Tâm mệt chết đi được, không cách nào cùng Đằng Mộc tiên sinh chơi trò chơi tình yêu đâu." Đinh Tiểu Ưu dùng tiếng Anh lưu loát lớn tiếng nói.
Nghĩ tới tên giặc Oa thối này không hiểu tiếng Trung, không thể làm gì khác hơn là cô đành dùng sở trường thứ hai của mình - Anh ngữ, sẵng giọng nói.
Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào không biết điều như vậy!
Nhật Bản là không còn phụ nữ để có thể theo đuổi hay sao?
Không làm tốt công việc, động dục đến tận Đài Loan, làm cho bạn tốt Liễu Tâm Tâm bị bạn trai nghi ngờ, một đôi tình nhân bởi vì hiểu lầm cứ như vậy mà chia tay.
Nữ Minh Tinh dưới trướng của mình cũng không quản lý trông nom, cấp trên tưởng đến đây mở cửa hàng hoa, còn cấp dưới thì gây giông tố cho tình yêu của người khác, đem công ty của bọn họ biến thành đại bản doanh kháng Nhật!
Thật là tức chết đi được!
Đằng Mộc Bác Nhất vừa nhìn nhìn khuôn mặt xa lạ của Đinh Tiểu Ưu - phụ nữ Đài Loan thật đặc biệt, giống như Liễu Tâm Tâm ưu nhã xuất chúng, vô cùng bắt mắt. Vậy mà cũng còn có người phụ nữ trước mắt này, mảnh khảnh nhỏ nhắn, giống như con gà mái nhỏ đang bảo vệ bạn bè.
Thật biết cách chọn bạn. . . . . .
Phụ nữ Đài Loan thật đáng yêu, như những đứa bé tinh xảo . . . . . .
Trong lòng không tự chủ đem hai người phụ nữ trước mặt ra so sánh, Liễu Tâm Tâm thì xinh đẹp kiều diễm, Đinh Tiểu Ưu lại mảnh khảnh, đáng yêu. Càng thêm hấp dẫn sự chú ý của anh.
"Anh nghe không hiểu tiếng Anh sao?" Đinh Tiểu Ưu thấy Đằng Mộc Bác Nhất ánh mắt tràn đầy vẻ đùa giỡn, luôn ở trên người cô đánh giá, cơn tức giận trong lòng lập tức không nhịn được, bùng phát.
"Tên giặc Oa thối!" Những lời này là dùng tiếng Trung mắng .
Không hiểu tiếng Anh còn dám đi ra ngoài lăn lộn?
Tên xấu xa! Chính là hắn làm hại bạn tốt của cô đau lòng như vậy. . . . . .
Đinh Tiểu Ưu không khống chế được tâm tình, càng nghĩ càng nổi giận, không nhịn được lại muốn mở miệng mắng Đằng Mộc Bác Nhất để xả hận.
Lúc này Liễu Tâm Tâm thanh âm sâu kín vô lực từ đằng sau vọng đến, "Tiểu Ưu, để cho mình nói chuyện một mình cùng Đằng Mộc tiên sinh."
"Được rồi." Đinh Tiểu Ưu không cam lòng đáp ứng, nhưng chỉ đứng sang bên cạnh, cô không yên lòng để bọn họ một chỗ.
Giặc Oa luôn là không thể tin . . . . . .
" Liễu tiểu thư, cô hôm nay xem ra tinh thần không tốt?" Đằng Mộc Bác Nhất hỏi.
"Cám ơn Đằng Mộc tiên sinh quan tâm." Liễu Tâm Tâm lên tinh thần, quyết định đầu tiên là giải quyết sự ái mộ của Đằng Mộc Bác Nhất.
"Tôi chỉ là trong người không thoải mái."
"Như vậy tôi đi trước, để Liễu tiểu thư có thể nghỉ ngơi thật tốt!" Đằng Mộc Bác Nhất thuận theo nói.
"Không sao. Vừa lúc Đằng Mộc tiên sinh tới đây, cũng tiện thể nói luôn, tôi muốn xin Đằng Mộc tiên sinh đừng tặng hoa cho tôi nữa." Liễu Tâm Tâm khách khí nói lên yêu cầu, nhưng trong giọng nói rất quyết đoán, không cho phép từ chối.
"Xem ra tôi đã không chiếm được trái tim Liễu tiểu thư rồi?" Đằng Mộc Bác Nhất cất giọng hỏi, lại càng giống như đang nói sức quyến rũ của mình không đủ.
Thái độ của anh vẫn tốt như cũ, cũng không có chút gì giống như vừa bị vứt bỏ. Quá bình tĩnh và lạnh nhạt rồi. . . .
" Đằng Mộc tiên sinh rất tốt, nhưng mà tôi đã có người trong lòng." Liễu Tâm Tâm cười nói.
"Là nhiếp ảnh gia họ Bạch nổi tiếng sao?"
Liễu Tâm Tâm gật đầu.
"Như vậy. . . . . . Trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ đem Đào Đào Tử từ Nhật Bản trở về." Thuận tiện đem người phụ nữ không có thành tựu đá trở lại cho người đại diện của cô ta. Bởi vì nhất thời vì tình cảm cá nhân mà ra mặt như vậy sẽ gây mất mặt minh tinh, cũng là sỉ nhục hắn - người đại diện siêu cấp của Nhật Bản.
"Trong khoảng thời gian này đã mang đến nhiều phiền phức cho Liễu tiểu thư rồi."
"Đừng nói như vậy, Đằng Mộc tiên sinh cũng giúp tôi rất nhiều mà."
"Như vậy. . . . . . Bó hoa này cũng không thể tặng cho Liễu tiểu thư rồi?" Đằng Mộc Bác Nhất vô cùng thân tình hỏi.
"Đúng vậy. Thật ngại quá." Liễu Tâm Tâm mỉm cười gật đầu.
"Không sao, tôi đành mượn hoa hiến Phật thôi." Đằng Mộc Bác Nhất nhìn Liễu Tâm Tâm bướng bỉnh nháy mắt mấy cái, giống như đang có mưu đồ bí mật gì.
Đinh Tiểu Ưu đứng một bên khẩn trương, cho là Liễu Tâm Tâm không xử lý được cái người đeo bám này, đang muốn lên tiếng đuổi Đằng Mộc Bác Nhất – cái tên giặc Oa đeo bám người khác này.
"Ưhm!" Cô bị hôn!
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Đinh Tiểu Ưu căn bản không kịp phản ứng, đã để cho tên đàn ông này chiếm lấy môi lưỡi ngọt ngào của cô mà triền miên. . . . . .
Cuối cùng, không khí mới mẻ lại trở về phổi, tiếp theo là một bó hoa tươi to lớn được nhét vào trong ngực cô, Đằng Mộc Bác Nhất bên tai như bá chủ một phương, cao ngạo tuyên bố ──
"Cô bé đáng yêu, đây là lễ ra mắt. Lần sau gặp lại, em sẽ phải là người của tôi!"
Tiếng Anh lưu loát, không mang theo ngữ điệu đặc biệt của người Nhật Bản, Đằng Mộc Bác Nhất nói xong liền xoay người rời khỏi, vừa ra đến cửa, ánh mắt còn sáng quắc nhìn Đinh Tiểu Ưu một cái.
Đinh Tiểu Ưu hoàn toàn ngây dại.
Tên khốn kiếp này nói được tiếng Anh?
Vậy hắn mới vừa rồi còn làm bộ nghe không hiểu?
Đùa giỡn cô sao?
Đáng chết!
"Oa ── như vậy người đàn ông nhìn lịch sự như vậy thì ra cũng là nhân vật hung ác!" Liễu Tâm Tâm cũng nhìn đến ngây người, hồi lâu mới từ từ lên tiếng.
Cô vừa lên tiếng thì cũng đem ba hồn bảy vía của Đinh Tiểu Ưu gọi trở về.
"Đưa mình muối ăn!" Cô lên tiếng kêu to.
Liễu Tâm Tâm tỏ vẻ ở công ty thì không có muối ăn, Đinh Tiểu Ưu không thể làm gì khác hơn là cực kỳ tức giận, lấy ra một nắm đường cát thay thế.
Cô quả thật không thể tin được, Đằng Mộc Bác Nhất - người này lại dám ngang nhiên cưỡng hôn cô!
Tên đàn ông hạ lưu!
"Tên giặc Oa khốn kiếp, Quỷ Tử Nhật Bản đáng giết ngàn đao, đồ hỗn đản khốn kiếp!" Đinh Tiểu Ưu một mặt ra sức đem đường cát ném ra cửa, một mặt nổi giận dùng tiếng Đài Loan hỗn hợp mắng.
Liễu Tâm Tâm len lén nghĩ: ách, cô có nên nói hay không nói cho Tiểu Ưu, rắc muối ăn đuổi vận xui cũng là phong tục của người Nhật Bản.
A. . . . . .
Hai năm sau, Toronto.
"Hãy làm bạn gái anh nhé!"
"Không thích!" Lạnh lùng nhìn tên đàn ông Nhật Bản đang tỏ tình với cô, Đinh Tiểu Ưu không cần suy nghĩ, tập tức trực tiếp từ chối.
Cô chưa bao giờ thích những gì có liên quan đến Nhật Bản, mọi người bình thường vẫn thích xem phim kinh điển Nhật Bản, trang phục hoặc nhãn hiệu của Nhật, còn cô lại ghét tất cả!
Ghét lễ nghi Nhật Bản giả mù sa mưa!
Ghét ki-mô-nô Nhật Bản lúc mặc nặng tựa như mang chì!
Ghét nói chuyện tiếng Nhật còn phải phân biệt kính ngữ!
Đáng ghét nhất là chủ nghĩa đàn ông – Mấy thằng nhóc giặc Oa luôn tự cho mình là giỏi!
Trước mắt lại càng không muốn nói, mình đã không cẩn thận quen biết, không cẩn thận cùng anh ta ăn một hai bữa cơm, lại càng không cẩn thận khiến anh ta biết được số điện thoại của mình!
Ừ, chỉ có thức ăn ngon của Nhật Bản là có thể miễn cưỡng ngoại lệ. . . . . .
Hắc hắc, ăn uống là không biên giới chứ sao.
"Tại sao?" Gã đàn ông bị từ chối vẫn chưa từ bỏ ý định, kiên trì muốn hỏi ra lý do."Là điều kiện của tôi chưa đủ tốt phải không?" Rất khó có thể tin rằng mình mà cũng bị từ chối, tự ái đàn ông làm cho anh ta phải hỏi cho rõ ràng để bản thân hiểu.
"Bởi vì tôi chính là không thích!" Đinh Tiểu Ưu ngay cả lý do cũng lười nói ra, chỉ là lạnh lùng trừng mắt với tên Nhật Bản này, nói rõ ràng "Nếu không, anh muốn phải như thế nào?"
Đàn ông Nhật Bản quả nhiên là đáng ghét!
Đã bị từ chối như thế rồi mà còn không biết tự xấu hổ?
"Nhưng mà. . . . . ." Người đàn ông Nhật Bản muốn nói rồi lại thôi.
"Nhưng mà ..cái gì?" Đinh Tiểu Ưu nhìn anh ta là một người đàn ông mà cứ ấp a ấp úng, không nhịn được cơn tức giận lại bùng lên, giọng nói cũng biến thành rất hung ác.
"Chúng ta cũng đã hẹn hò nhiều lần như vậy rồi. . . . . ." Người đàn ông buồn bã nhìn cô, rất có dáng vẻ của oán phụ Nhật Bản.
"Hẹn hò?" Đinh Tiểu Ưu sửng sốt."Tôi đã hẹn hò với anh lúc nào?" Cô cũng không biết mình đã hẹn hò cùng người ta lúc nào?
"Có a!" Người đàn ông nói cho cô nghe, bọn họ đã đi ra ngoài ăn cơm mấy lần.
Đinh Tiểu Ưu nghe xong sắp té xỉu!
"Làm ơn đi, như vậy cũng có thể gọi là hẹn hò sao?" Cô hung dữ nhìn chằm chằm anh ta.
Chỉ là một bữa cơm mà coi như đã hẹn hò sao? Bọn họ còn vừa ăn cơm vừa bàn bạc công việc! Người đàn ông này có phải hay không đã suy nghĩ quá nhiều?
Chẳng lẽ bọn họ nắm tay, mười tháng sau bụng cô sẽ nhảy ra đứa con nít sao?
"Người nơi này đều như vậy a!" Gã đàn ông vẫn như cũ liến thoắng, cứ như đúng rồi.
Ông trời của tôi ơi. . . . . . Người này đúng là ngu ngốc! Đinh Tiểu Ưu mắt trợn trắng lên, "Người ta ăn đại tiện anh cũng muốn ăn theo sao?"
"Ai muốn ăn đại tiện?" Người đàn ông vội vàng lắc đầu.
Rất tốt, còn có chút lý trí. Đinh Tiểu Ưu tiếp tục truy vấn, "Anh là người nước nào?"
"Nhật Bản!"
Cuối cùng còn không quên lão tổ tông của anh ta. Đinh Tiểu Ưu hỏi nữa, "Vậy tôi ở đâu ra?"
"Đài Loan."
"Rất tốt." Đinh Tiểu Ưu nhìn gã Nhật Bản có đầu óc đang u mê, lộ ra nụ cười thâm ý rồi đột nhiên đứng tại chỗ rống to lên, "Vậy tại sao anh bắt chước những người ở đây?"
Anh ta co rúm lại một chút, vẫn miễn cưỡng cố gắng kiên trì như cũ, "Chúng ta đều nói tiếng Anh nha. . . . . ."
Còn dám cãi chày cãi cối? !
Đinh Tiểu Ưu càng thêm nổi giận, "Nếu không, anh sẽ nói tiếng Trung sao?"
Người đàn ông sợ tới mức mãnh liệt lắc đầu.
"Vậy…." lời nói còn chưa có mắng xong, sau lưng Đinh Tiểu Ưu đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vỗ tay.
"Nói hay lắm!" Một giọng nam mạnh mẽ dễ nghe từ sau truyền đến.
Đinh Tiểu Ưu sau khi quay đầu nhìn thấy mặt người đang tới, lập tức sợ tới mức im miệng.
Đằng Mộc Bác Nhất!
Hắn làm sao lại xuất hiện ở nơi này? !
Đằng Mộc Bác Nhất cũng không để ý tới Đinh Tiểu Ưu đang kinh ngạc, mà nói với người đàn ông: "Anh không thể nói tiếng Trung, lại bị người ta từ chối, tôi nghĩ là anh nên đi đi."
"Cái gì? !" Đinh Tiểu Ưu la to.
"Anh là ai ? Dựa vào cái gì mà bảo tôi phải rời đi?" Đinh Tiểu Ưu cùng người đàn ông đang tỏ tình đều không phục, lớn tiếng chất vấn.
Đằng Mộc Bác Nhất ghé vào ở bên tai đối phương dùng tiếng Nhật nói mấy câu, chỉ thấy người đàn ông kia nhất thời sắc mặt trắng bệch, không nói hai lời liền quay đầu bước đi.
Mắt thấy người vốn là đang quấn chặt lấy mình đột nhiên quay đầu chạy đi, Đinh Tiểu Ưu buồn bực nhìn Đằng Mộc Bác Nhất, "Anh đã nói cái gì với hắn ta?"
Mấy câu nói đó nếu có thể dùng tốt như vậy, cô cũng muốn bắt chước!
Đinh Tiểu Ưu nhìn chằm chằm thẳng vào Đằng Mộc Bác Nhất, mong đợi anh ta có thể cho cô đáp án.
Vậy mà, không giải thích được, khi cô nhìn người đàn ông này đột nhiên bởi vì người này mang một ít hơi thở vương giả lịch sự mà cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Đằng Mộc Bác Nhất nhìn kĩ thì không phải là đẹp trai bình thường. . . . . . . . . . . .
Đáng chết! Cô làm sao lại nhìn người đàn ông này mà lộ ra vẻ vô cùng háo sắc vậy?
"Nói em là phụ nữ của anh mà thôi." Đằng Mộc Bác Nhất dù bận vẫn ung dung nhìn Đinh Tiểu Ưu đã lâu không gặp, nửa là giải thích nửa là tuyên bố.
Cô vẫn là mảnh khảnh, khéo léo như cũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trẻ con cũng không vì năm tháng mà có gì thay đổi, ngược lại càng thêm tăng một vẻ đẹp mê người . .
Điều này càng làm anh thêm quyết tâm phải có được Đinh Tiểu Ưu !
Lần này, không cần biết phải dùng phương pháp gì, anh cũng sẽ lấy được người phụ nữ nhỏ bé mê người này!
"Cái gì?" Đinh Tiểu Ưu không dám tin mà kêu to. Cô lúc nào đã trở thành người phụ nữ của tên cướp biển này ?
Đây là tên Quỷ giặc Oa đáng chết ngàn lần, chuyện xảy ra hai năm rồi mà vẫn còn không biết xấu hổ!
Ghê tởm!
"Anh đã nói rồi, nếu gặp nhau lần nữa, em sẽ là người phụ nữ của anh." Đằng Mộc Bác Nhất bá đạo tuyên bố. Cùng lúc đó, bàn tay ôm lấy Đinh Tiểu Ưu, thừa dịp cô đang bất ngờ, một lần nữa hôn lên môi người đẹp.
Đinh Tiểu Ưu thất kinh, nhưng Đằng Mộc Bác Nhất không để ý tới phản ứng của cô, càng tiến lên một bước che lại đôi môi của cô, dọc theo môi của cô mà nhẹ nhàng liếm láp, như vẽ lại viền môi của cô.
Đây là một nụ hôn dịu dàng. . . . . .
Đinh Tiểu Ưu ngây người, quên giãy giụa, cũng quên sợ. Cô theo bản năng ngừng thở, không để cho tiếng thở gấp của mình bật ra, nhưng cô có thể cảm giác được trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, mà thời gian cũng tựa hồ như đang dừng lại lúc hai người môi lưỡi đang quấn quít.
"Ưhm. . . . . ." Thật vất vả, đôi môi đàn ông quyến rũ mê người như sắp sửa rời đi, Đinh Tiểu Ưu đang muốn hô to, cả người ngược lại vẫn đứng im ở bên trong bờ ngực rắn chắc, người đàn ông lại càng đưa đầu lưỡi xâm lược sâu hơn, hướng dẫn cô hưởng thụ hương vị của nụ hôn.
Đằng Mộc Bác Nhất mãnh liệt hôn người con gái nhỏ trong lòng, không ngừng thưởng thức hương vị ngây ngô của cô, từ hơi nóng của đôi môi của cô, hôn từ khuôn mặt cho đến vành tai.
Đinh Tiểu Ưu toàn thân nóng bỏng, nhanh chóng trong đầu cô hiện lên chỉ có "Bỏ trốn", nhưng lại bị người đàn ông dùng lực ôm mạnh làm hơi sức của cô hoàn toàn biến mất, làm sao có thể thoát khỏi xâm lược của anh ta?
Đằng Mộc Bác Nhất vừa thu lại lực kiềm chặt ở cánh tay đặt ngang hông Đinh Tiểu Ưu.
Thân thể mềm mại của cô dựa sát vào bộ ngực tráng kiện của anh, bị ôm ở bên trong, cô đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời. Cô hồn nhiên quên mình để cho anh ta đòi hỏi. Lúc này cô chỉ có nhận thấy những cái ôm hôn triền miên nóng bỏng, dục vọng trong thân thể cô giống như cánh đồng cỏ hoang bị hỏa hoạn nhanh chóng thiêu đốt.
"Tiểu Ưu, em là của anh! Lúc này em tuyệt đối không thể trốn thoát. . . . . ."
Đinh Tiểu Ưu còn không kịp biện hộ, Đằng Mộc Bác Nhất liền không hề báo trước , một tay đánh vào phía sau cổ cô ──
Đáng chết! Cô muốn làm thịt tên khốn Đằng Mộc Bác Nhất này! Đây là ý tưởng đầu tiên của Đinh Tiểu Ưu sau khi tỉnh lại.
Cô không nghĩ tới tên kia lại dám đánh ngất xỉu cô, còn dùng sức lực lớn như vậy !
Rất đau cũng. . . . . .
Ghê tởm!
Cô đã trốn được tới Toronto, không nghĩ tới người đàn ông này sẽ tìm được cô, còn mang cô tới nơi nào đây không biết!
Cô không hiểu, Đằng Mộc Bác Nhất trong đầu đang muốn cái gì? Vì chuyện đã cách đây hai năm rồi, anh ta lại xuất hiện ở trước mặt cô, thậm chí còn tuyên bố cô là người của anh ta?!
Đợi cô nhìn thấy anh ta, nhất định cần phải giáo huấn cho anh ta một phen!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Chỉ thấy Đằng Mộc Bác Nhất đang mang một bàn thức ăn đi vào, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn ── Đinh Tiểu Ưu càng nhìn càng tức, nếu không phải là cô thật ra có một chút xíu đói bụng, cô sẽ cầm gối đầu đập thẳng vào mặt Đằng Mộc Bác Nhất. Đánh người cũng phải có hơi sức, nếu không chỉ có mình là thua thiệt!
"Ăn cơm, Tiểu Ưu." Đằng Mộc Bác Nhất nhìn thấy Đinh Tiểu Ưu lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt, trong lòng hiểu rõ người con gái này bây giờ rất muốn đánh người.
Đợi lát nữa cô mà biết mình đang ở nơi nào, sợ rằng sẽ càng thêm nổi giận.
"Hừ!" Đinh Tiểu Ưu lạnh lùng quét mắt qua mâm thức ăn tinh xảo, "Sao thức ăn ít như vậy!" Xem cô là chim nhỏ à? !
"Trong phòng bếp còn thức ăn." Đằng Mộc Bác Nhất rất hài lòng nhìn phản ứng Đinh Tiểu Ưu, không giống với sự dịu dàng khách sáo của phụ nữ Nhật Bản.
Khả năng thưởng thức của anh đúng là đặc sắc!
"Tốt." Đinh Tiểu Ưu thoải mái nhận lấy đĩa, cũng không suy tính cái gì là lễ nghi ăn uống, ngồi ăn luôn ở trên giường.
" Ăn từ từ thôi." Nhìn cô gái nhỏ ngồi ở trên giường vui vẻ ăn liên tục, mặt Đằng Mộc Bác Nhất tối sầm, trong lòng suy nghĩ về cô.
Cô luôn là người phụ nữ tràn trể sức sống. . . . . .
Mặc dù thân hình cô nhỏ gầy, nhưng cả người cô tản mát ra những cơn tức giận nhất thời rất khó làm người ta coi thường.
Ăn được một nửa, Đinh Tiểu Ưu đột nhiên mở miệng hỏi: "Chỗ này là chỗ nào? Không phải là nhà anh chứ?" Cô nhìn căn phòng được trang hoàng vừa tinh xảo lại trang nhã, trong lòng len lén suy tính xem căn phòng như vậy mà ở Toronto đáng giá bao nhiêu tiền.
Kết luận là ── khẳng định rất nhiều tiền!
"Là nhà anh. Cũng chính là nhà ở Nhật Bản." Đằng Mộc Bác Nhất nhàn nhạt trả lời.
Phòng ốc Nhật Bổn cũng sẽ không tiện nghi như nơi này! Không nghĩ tới người đàn ông này có nhiều tiền như vậy, là người có tiền thật tốt. . . . . .
Đinh Tiểu Ưu đầu tiên không có phản ứng gì, chỉ là đơn giản là hâm mộ.
Ước chừng qua ba giây đồng hồ, cô mới chợt kêu to, "Cái gì?! Là ở Nhật Bản?!"
Cô bị bắt tới Nhật Bản?!
Đằng Mộc Bác Nhất gật gật đầu.
"Anh bắt cóc tôi!" Đinh Tiểu Ưu một lần nữa nổi trận lôi đình nhìn Đằng Mộc Bác Nhất.
Người đàn ông này quả thực là coi thường luật pháp!
Có tiền cũng không phải là dễ dàng coi thường người khác như vậy!
"Bắt cóc là sao? Anh không có yêu cầu tiền chuộc." Đằng Mộc Bác Nhất nhún nhún vai, tuyệt đối skhông cho rằng mình giống những tên bắt cóc.
Nhưng mà chỉ có dùng thủ đoạn mới khiến Đinh Tiểu Ưu biến thành người phụ nữ của anh mà thôi.
"Tôi nói bắt cóc thì chính là bắt cóc!" Người này chết chắc! Đinh Tiểu Ưu nghĩ tới mà tức sôi máu, cô chắc chắn sẽ cho người đàn ông này một ít đau khổ!
Cô ngay sau khi nhanh chóng ăn sạch thức ăn trong bàn ăn như quét lá rụng, sau đó nghênh ngang nói với Đằng Mộc Bác Nhất: "Cho thêm một ít nữa!"
Cô muốn tích trữ sức lực, sau đó sẽ đánh chết cái người đàn ông luôn tự cho là mình đúng này!
"Nhìn dáng dấp em tuy nhỏ mà ăn rất…" Đằng Mộc Bác Nhất trêu ghẹo nói.
"Dĩ nhiên." Đinh Tiểu Ưu lộ ra nụ cười thần bí.
Sau đó thì…cho anh chết!
Đằng Mộc Bác Nhất không nghi ngờ gì khác, đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho cô.
Không bao lâu, Đằng Mộc Bác Nhất mang một đĩa thức ăn khác tới, Đinh Tiểu Ưu tiếp tục im lặng ăn.
"Tôi ăn no rồi." Đinh Tiểu Ưu tuyên bố, thuận tay đem đĩa bỏ lên trên bàn.
"Tốt, em cứ nghỉ ngơi…." lời còn chưa kịp nói xong, Đằng Mộc Bác Nhất cảm thấy một đồ vật bay tới trước mặt, trực giác đưa tay cản lại.
Đinh Tiểu Ưu bất thình lình đập viên gối đầu tới.
Ngay sau đó, Đinh Tiểu Ưu ra sức bổ nhào về phía trước người anh ──"Kém cỏi!" Là anh không để ý đến suy nghĩ của cô, đem trói cô mang đến Nhật Bản!
Cô nhảy lên người Đằng Mộc Bác Nhất điên cuồng đấm đá, mà Đằng Mộc Bác Nhất chỉ lẳng lặng ôm lấy người cô, mặc cho cô dùng quả đấm nho nhỏ đánh vào trên người mình.
Nhật Bản đáng chết! Ghê tởm tên người Nhật Bản thối tha này! Dám không được sự cho phép của cô mà trói cô, xem cô như hàng hóa à? !
Đinh Tiểu Ưu đánh đến khi mệt mỏi, tựa vào ngực Đằng Mộc Bác Nhất thở hổn hển, Đằng Mộc Bác Nhất vẫn đang ôm cô."Không tức giận nữa hả ?"
Người phụ nữ này vô cùng hung dữ, chỉ là rất hợp với khẩu vị của anh!
Đinh Tiểu Ưu nghe câu hỏi như thế, lập tức trợn tròn mở to mắt, ngẩng đầu lên muốn mắng anh, không nghĩ tới miệng của cô lại bị Đằng Mộc Bác Nhất ngăn lại.
Ô! Lần thứ ba. . . . . .
Cô ba lần bị cùng một người đàn ông cường hôn. . . . . .
Trong trạch viện rộng lớn tràn ngập không khí yên tĩnh một cách nặng nề.
"Yuko! Không thể qua nơi đó!" Một người phụ nữ tuổi trung niên rất xinh đẹp vội vội vàng vàng kéo cô gái nhỏ, cố gắng ngăn cản cô đi tới nhà chính.
"Tại sao?" Cô gái nhỏ xinh đẹp có cặp mắt trắng đen rõ ràng lộ ra chút khó hiểu, giọng trẻ con thanh thúy nói tiếng Nhật cực kỳ dễ nghe.
Hôm nay ở trường bài thi được một trăm điểm nên cô vội vã muốn đem cho ông nội và bà nội xem, bọn họ nhất định sẽ rất cao hứng vì cô được một trăm điểm cho mà xem!
"Ông nội, bà nội đều đang bận rộn, chúng ta sẽ đi tìm bọn họ sau được không?" người phụ nữ xinh đẹp nhỏ giọng giải thích, trên trán lộ rõ sự khẩn trương.
"Nhưng mà con thi được một trăm điểm nha!" Cô gái nhỏ không hiểu tại sao mẹ lại sợ hãi như vậy, giọng nói chuyện vẫn cao vút như trước.
"Suỵt. . . . . ." người phụ nữ xinh đẹp vội vàng che miệng con gái.
Vô tình, cô gái nhỏ vẫn thật không hiểu tại sao mẹ lại khẩn trương như vậy, vùng ra khỏi tay mẹ, chạy về phía nhà chính, còn lớn tiếng kêu to, "Ông nội, bà nội, mau đến xem!"
Khi cô gái nhỏ chạy đến nhà chính thì cửa đột nhiên mở ra.
Nhìn thấy ông nội từ trước đến giờ luôn sủng ái mình, cô gái nhỏ vui vẻ quơ múa bài thi trên tay, càng thêm ra sức kêu to, "Ông nội, Tiểu Ưu thi ──"
Cô còn chưa kịp nói xong, liền thấy được ông nội vốn hiền lành bây giờ lại có vẻ mặt nghiêm túc, đang hung tợn nhìn mình lom lom.
Cô gái nhỏ sợ ngây người, đứng tại chỗ không dám động đậy.
"Ầm ĩ chết đi được...!" Ông nội của cô chưa bao giờ mắng cô nhưng đột nhiên lại dùng tiếng Nhật lớn tiếng khiển trách, làm cô càng thêm sợ hãi tới mức không dám nhúc nhích.
Ông nội thật hung dữ quá. . . . . .
Cô gái nhỏ bị hù dọa đến nước mắt cũng không dám chảy.
"Ojisan, thật ngại quá. Tôi sẽ mang Tiểu Ưu đi ngay lập tức." Người phụ nữ xinh đẹp cuối cùng cũng đuổi kịp con gái mình, vội vàng ôm đứa trẻ vào trong ngực, cung kính nói xin lỗi với người đàn ông lớn tuổi.
Người đàn ông lớn tuổi cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nghiêm túc quét qua người phụ nữ cùng cô gái nhỏ, rồi trực tiếp đóng cửa.
Nhìn cánh cửa đóng lại, người phụ nữ mới nói khẽ với con gái: "Ông bà nội đang mở tiệc trà, không cần làm phiền bọn họ. Mẹ mang con đi ăn điểm tâm."
Cô gái nhỏ cũng không nói gì nữa, chỉ là sững sờ nhìn chằm chằm vào bài thi trên tay.
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên đem bài thi xé thành hai nửa, vứt trên mặt đất ra sức đạp.
Tiệc trà, tiệc trà. . . . . . Cũng bởi vì việc này, hại cô bị ông nội mắng!
Vẫn là dùng tiếng Nhật!
Cô đem uất ức của mình toàn bộ đỗ lỗi hết cho tiệc trà xã giao. Cô bị ông nội mắng đều là tại tiệc trà Nhật Bản đáng ghét làm hại!
Sau này khi cô lớn lên, tuyệt đối không nói tiếng Nhật Bản!
Ghét Nhật Bản!
"Yuko? !" Người phụ nữ kinh ngạc tái mặt.
"Yuko ghét nhất Nhật Bản!" Nói xong, cô gái nhỏ liền đùng đùng nổi giận chạy đi.
Năm đó, Ogihara Yuko (Địch Nguyên Ưu Tử) mới năm tuổi, trong lòng cô đã len lén quyết định, sau khi lớn lên sẽ không nói nửa câu tiếng Nhật nào, không thừa nhận mình là người Nhật Bản, cũng không cần dùng tên Nhật Bản.
Cô muốn đổi tên thành "Đinh Tiểu Ưu" !
Đài Bắc, hai năm trước.
Nhìn bộ dạng hiên ngang của người đàn ông đang đứng trước mặt, cơn tức không giải thích được lại đột nhiên xông lên đầu, chưa kịp đợi đến khi bạn tốt Liễu Tâm Tâm mở miệng đuổi khách, Đinh Tiểu Ưu đã đứng ở trước mặt Liễu Tâm Tâm, giống như gà mẹ bảo vệ gà con.
"Hôm nay Tâm Tâm mệt chết đi được, không cách nào cùng Đằng Mộc tiên sinh chơi trò chơi tình yêu đâu." Đinh Tiểu Ưu dùng tiếng Anh lưu loát lớn tiếng nói.
Nghĩ tới tên giặc Oa thối này không hiểu tiếng Trung, không thể làm gì khác hơn là cô đành dùng sở trường thứ hai của mình - Anh ngữ, sẵng giọng nói.
Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào không biết điều như vậy!
Nhật Bản là không còn phụ nữ để có thể theo đuổi hay sao?
Không làm tốt công việc, động dục đến tận Đài Loan, làm cho bạn tốt Liễu Tâm Tâm bị bạn trai nghi ngờ, một đôi tình nhân bởi vì hiểu lầm cứ như vậy mà chia tay.
Nữ Minh Tinh dưới trướng của mình cũng không quản lý trông nom, cấp trên tưởng đến đây mở cửa hàng hoa, còn cấp dưới thì gây giông tố cho tình yêu của người khác, đem công ty của bọn họ biến thành đại bản doanh kháng Nhật!
Thật là tức chết đi được!
Đằng Mộc Bác Nhất vừa nhìn nhìn khuôn mặt xa lạ của Đinh Tiểu Ưu - phụ nữ Đài Loan thật đặc biệt, giống như Liễu Tâm Tâm ưu nhã xuất chúng, vô cùng bắt mắt. Vậy mà cũng còn có người phụ nữ trước mắt này, mảnh khảnh nhỏ nhắn, giống như con gà mái nhỏ đang bảo vệ bạn bè.
Thật biết cách chọn bạn. . . . . .
Phụ nữ Đài Loan thật đáng yêu, như những đứa bé tinh xảo . . . . . .
Trong lòng không tự chủ đem hai người phụ nữ trước mặt ra so sánh, Liễu Tâm Tâm thì xinh đẹp kiều diễm, Đinh Tiểu Ưu lại mảnh khảnh, đáng yêu. Càng thêm hấp dẫn sự chú ý của anh.
"Anh nghe không hiểu tiếng Anh sao?" Đinh Tiểu Ưu thấy Đằng Mộc Bác Nhất ánh mắt tràn đầy vẻ đùa giỡn, luôn ở trên người cô đánh giá, cơn tức giận trong lòng lập tức không nhịn được, bùng phát.
"Tên giặc Oa thối!" Những lời này là dùng tiếng Trung mắng .
Không hiểu tiếng Anh còn dám đi ra ngoài lăn lộn?
Tên xấu xa! Chính là hắn làm hại bạn tốt của cô đau lòng như vậy. . . . . .
Đinh Tiểu Ưu không khống chế được tâm tình, càng nghĩ càng nổi giận, không nhịn được lại muốn mở miệng mắng Đằng Mộc Bác Nhất để xả hận.
Lúc này Liễu Tâm Tâm thanh âm sâu kín vô lực từ đằng sau vọng đến, "Tiểu Ưu, để cho mình nói chuyện một mình cùng Đằng Mộc tiên sinh."
"Được rồi." Đinh Tiểu Ưu không cam lòng đáp ứng, nhưng chỉ đứng sang bên cạnh, cô không yên lòng để bọn họ một chỗ.
Giặc Oa luôn là không thể tin . . . . . .
" Liễu tiểu thư, cô hôm nay xem ra tinh thần không tốt?" Đằng Mộc Bác Nhất hỏi.
"Cám ơn Đằng Mộc tiên sinh quan tâm." Liễu Tâm Tâm lên tinh thần, quyết định đầu tiên là giải quyết sự ái mộ của Đằng Mộc Bác Nhất.
"Tôi chỉ là trong người không thoải mái."
"Như vậy tôi đi trước, để Liễu tiểu thư có thể nghỉ ngơi thật tốt!" Đằng Mộc Bác Nhất thuận theo nói.
"Không sao. Vừa lúc Đằng Mộc tiên sinh tới đây, cũng tiện thể nói luôn, tôi muốn xin Đằng Mộc tiên sinh đừng tặng hoa cho tôi nữa." Liễu Tâm Tâm khách khí nói lên yêu cầu, nhưng trong giọng nói rất quyết đoán, không cho phép từ chối.
"Xem ra tôi đã không chiếm được trái tim Liễu tiểu thư rồi?" Đằng Mộc Bác Nhất cất giọng hỏi, lại càng giống như đang nói sức quyến rũ của mình không đủ.
Thái độ của anh vẫn tốt như cũ, cũng không có chút gì giống như vừa bị vứt bỏ. Quá bình tĩnh và lạnh nhạt rồi. . . .
" Đằng Mộc tiên sinh rất tốt, nhưng mà tôi đã có người trong lòng." Liễu Tâm Tâm cười nói.
"Là nhiếp ảnh gia họ Bạch nổi tiếng sao?"
Liễu Tâm Tâm gật đầu.
"Như vậy. . . . . . Trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ đem Đào Đào Tử từ Nhật Bản trở về." Thuận tiện đem người phụ nữ không có thành tựu đá trở lại cho người đại diện của cô ta. Bởi vì nhất thời vì tình cảm cá nhân mà ra mặt như vậy sẽ gây mất mặt minh tinh, cũng là sỉ nhục hắn - người đại diện siêu cấp của Nhật Bản.
"Trong khoảng thời gian này đã mang đến nhiều phiền phức cho Liễu tiểu thư rồi."
"Đừng nói như vậy, Đằng Mộc tiên sinh cũng giúp tôi rất nhiều mà."
"Như vậy. . . . . . Bó hoa này cũng không thể tặng cho Liễu tiểu thư rồi?" Đằng Mộc Bác Nhất vô cùng thân tình hỏi.
"Đúng vậy. Thật ngại quá." Liễu Tâm Tâm mỉm cười gật đầu.
"Không sao, tôi đành mượn hoa hiến Phật thôi." Đằng Mộc Bác Nhất nhìn Liễu Tâm Tâm bướng bỉnh nháy mắt mấy cái, giống như đang có mưu đồ bí mật gì.
Đinh Tiểu Ưu đứng một bên khẩn trương, cho là Liễu Tâm Tâm không xử lý được cái người đeo bám này, đang muốn lên tiếng đuổi Đằng Mộc Bác Nhất – cái tên giặc Oa đeo bám người khác này.
"Ưhm!" Cô bị hôn!
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Đinh Tiểu Ưu căn bản không kịp phản ứng, đã để cho tên đàn ông này chiếm lấy môi lưỡi ngọt ngào của cô mà triền miên. . . . . .
Cuối cùng, không khí mới mẻ lại trở về phổi, tiếp theo là một bó hoa tươi to lớn được nhét vào trong ngực cô, Đằng Mộc Bác Nhất bên tai như bá chủ một phương, cao ngạo tuyên bố ──
"Cô bé đáng yêu, đây là lễ ra mắt. Lần sau gặp lại, em sẽ phải là người của tôi!"
Tiếng Anh lưu loát, không mang theo ngữ điệu đặc biệt của người Nhật Bản, Đằng Mộc Bác Nhất nói xong liền xoay người rời khỏi, vừa ra đến cửa, ánh mắt còn sáng quắc nhìn Đinh Tiểu Ưu một cái.
Đinh Tiểu Ưu hoàn toàn ngây dại.
Tên khốn kiếp này nói được tiếng Anh?
Vậy hắn mới vừa rồi còn làm bộ nghe không hiểu?
Đùa giỡn cô sao?
Đáng chết!
"Oa ── như vậy người đàn ông nhìn lịch sự như vậy thì ra cũng là nhân vật hung ác!" Liễu Tâm Tâm cũng nhìn đến ngây người, hồi lâu mới từ từ lên tiếng.
Cô vừa lên tiếng thì cũng đem ba hồn bảy vía của Đinh Tiểu Ưu gọi trở về.
"Đưa mình muối ăn!" Cô lên tiếng kêu to.
Liễu Tâm Tâm tỏ vẻ ở công ty thì không có muối ăn, Đinh Tiểu Ưu không thể làm gì khác hơn là cực kỳ tức giận, lấy ra một nắm đường cát thay thế.
Cô quả thật không thể tin được, Đằng Mộc Bác Nhất - người này lại dám ngang nhiên cưỡng hôn cô!
Tên đàn ông hạ lưu!
"Tên giặc Oa khốn kiếp, Quỷ Tử Nhật Bản đáng giết ngàn đao, đồ hỗn đản khốn kiếp!" Đinh Tiểu Ưu một mặt ra sức đem đường cát ném ra cửa, một mặt nổi giận dùng tiếng Đài Loan hỗn hợp mắng.
Liễu Tâm Tâm len lén nghĩ: ách, cô có nên nói hay không nói cho Tiểu Ưu, rắc muối ăn đuổi vận xui cũng là phong tục của người Nhật Bản.
A. . . . . .
Hai năm sau, Toronto.
"Hãy làm bạn gái anh nhé!"
"Không thích!" Lạnh lùng nhìn tên đàn ông Nhật Bản đang tỏ tình với cô, Đinh Tiểu Ưu không cần suy nghĩ, tập tức trực tiếp từ chối.
Cô chưa bao giờ thích những gì có liên quan đến Nhật Bản, mọi người bình thường vẫn thích xem phim kinh điển Nhật Bản, trang phục hoặc nhãn hiệu của Nhật, còn cô lại ghét tất cả!
Ghét lễ nghi Nhật Bản giả mù sa mưa!
Ghét ki-mô-nô Nhật Bản lúc mặc nặng tựa như mang chì!
Ghét nói chuyện tiếng Nhật còn phải phân biệt kính ngữ!
Đáng ghét nhất là chủ nghĩa đàn ông – Mấy thằng nhóc giặc Oa luôn tự cho mình là giỏi!
Trước mắt lại càng không muốn nói, mình đã không cẩn thận quen biết, không cẩn thận cùng anh ta ăn một hai bữa cơm, lại càng không cẩn thận khiến anh ta biết được số điện thoại của mình!
Ừ, chỉ có thức ăn ngon của Nhật Bản là có thể miễn cưỡng ngoại lệ. . . . . .
Hắc hắc, ăn uống là không biên giới chứ sao.
"Tại sao?" Gã đàn ông bị từ chối vẫn chưa từ bỏ ý định, kiên trì muốn hỏi ra lý do."Là điều kiện của tôi chưa đủ tốt phải không?" Rất khó có thể tin rằng mình mà cũng bị từ chối, tự ái đàn ông làm cho anh ta phải hỏi cho rõ ràng để bản thân hiểu.
"Bởi vì tôi chính là không thích!" Đinh Tiểu Ưu ngay cả lý do cũng lười nói ra, chỉ là lạnh lùng trừng mắt với tên Nhật Bản này, nói rõ ràng "Nếu không, anh muốn phải như thế nào?"
Đàn ông Nhật Bản quả nhiên là đáng ghét!
Đã bị từ chối như thế rồi mà còn không biết tự xấu hổ?
"Nhưng mà. . . . . ." Người đàn ông Nhật Bản muốn nói rồi lại thôi.
"Nhưng mà ..cái gì?" Đinh Tiểu Ưu nhìn anh ta là một người đàn ông mà cứ ấp a ấp úng, không nhịn được cơn tức giận lại bùng lên, giọng nói cũng biến thành rất hung ác.
"Chúng ta cũng đã hẹn hò nhiều lần như vậy rồi. . . . . ." Người đàn ông buồn bã nhìn cô, rất có dáng vẻ của oán phụ Nhật Bản.
"Hẹn hò?" Đinh Tiểu Ưu sửng sốt."Tôi đã hẹn hò với anh lúc nào?" Cô cũng không biết mình đã hẹn hò cùng người ta lúc nào?
"Có a!" Người đàn ông nói cho cô nghe, bọn họ đã đi ra ngoài ăn cơm mấy lần.
Đinh Tiểu Ưu nghe xong sắp té xỉu!
"Làm ơn đi, như vậy cũng có thể gọi là hẹn hò sao?" Cô hung dữ nhìn chằm chằm anh ta.
Chỉ là một bữa cơm mà coi như đã hẹn hò sao? Bọn họ còn vừa ăn cơm vừa bàn bạc công việc! Người đàn ông này có phải hay không đã suy nghĩ quá nhiều?
Chẳng lẽ bọn họ nắm tay, mười tháng sau bụng cô sẽ nhảy ra đứa con nít sao?
"Người nơi này đều như vậy a!" Gã đàn ông vẫn như cũ liến thoắng, cứ như đúng rồi.
Ông trời của tôi ơi. . . . . . Người này đúng là ngu ngốc! Đinh Tiểu Ưu mắt trợn trắng lên, "Người ta ăn đại tiện anh cũng muốn ăn theo sao?"
"Ai muốn ăn đại tiện?" Người đàn ông vội vàng lắc đầu.
Rất tốt, còn có chút lý trí. Đinh Tiểu Ưu tiếp tục truy vấn, "Anh là người nước nào?"
"Nhật Bản!"
Cuối cùng còn không quên lão tổ tông của anh ta. Đinh Tiểu Ưu hỏi nữa, "Vậy tôi ở đâu ra?"
"Đài Loan."
"Rất tốt." Đinh Tiểu Ưu nhìn gã Nhật Bản có đầu óc đang u mê, lộ ra nụ cười thâm ý rồi đột nhiên đứng tại chỗ rống to lên, "Vậy tại sao anh bắt chước những người ở đây?"
Anh ta co rúm lại một chút, vẫn miễn cưỡng cố gắng kiên trì như cũ, "Chúng ta đều nói tiếng Anh nha. . . . . ."
Còn dám cãi chày cãi cối? !
Đinh Tiểu Ưu càng thêm nổi giận, "Nếu không, anh sẽ nói tiếng Trung sao?"
Người đàn ông sợ tới mức mãnh liệt lắc đầu.
"Vậy…." lời nói còn chưa có mắng xong, sau lưng Đinh Tiểu Ưu đột nhiên truyền đến một tràng tiếng vỗ tay.
"Nói hay lắm!" Một giọng nam mạnh mẽ dễ nghe từ sau truyền đến.
Đinh Tiểu Ưu sau khi quay đầu nhìn thấy mặt người đang tới, lập tức sợ tới mức im miệng.
Đằng Mộc Bác Nhất!
Hắn làm sao lại xuất hiện ở nơi này? !
Đằng Mộc Bác Nhất cũng không để ý tới Đinh Tiểu Ưu đang kinh ngạc, mà nói với người đàn ông: "Anh không thể nói tiếng Trung, lại bị người ta từ chối, tôi nghĩ là anh nên đi đi."
"Cái gì? !" Đinh Tiểu Ưu la to.
"Anh là ai ? Dựa vào cái gì mà bảo tôi phải rời đi?" Đinh Tiểu Ưu cùng người đàn ông đang tỏ tình đều không phục, lớn tiếng chất vấn.
Đằng Mộc Bác Nhất ghé vào ở bên tai đối phương dùng tiếng Nhật nói mấy câu, chỉ thấy người đàn ông kia nhất thời sắc mặt trắng bệch, không nói hai lời liền quay đầu bước đi.
Mắt thấy người vốn là đang quấn chặt lấy mình đột nhiên quay đầu chạy đi, Đinh Tiểu Ưu buồn bực nhìn Đằng Mộc Bác Nhất, "Anh đã nói cái gì với hắn ta?"
Mấy câu nói đó nếu có thể dùng tốt như vậy, cô cũng muốn bắt chước!
Đinh Tiểu Ưu nhìn chằm chằm thẳng vào Đằng Mộc Bác Nhất, mong đợi anh ta có thể cho cô đáp án.
Vậy mà, không giải thích được, khi cô nhìn người đàn ông này đột nhiên bởi vì người này mang một ít hơi thở vương giả lịch sự mà cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Đằng Mộc Bác Nhất nhìn kĩ thì không phải là đẹp trai bình thường. . . . . . . . . . . .
Đáng chết! Cô làm sao lại nhìn người đàn ông này mà lộ ra vẻ vô cùng háo sắc vậy?
"Nói em là phụ nữ của anh mà thôi." Đằng Mộc Bác Nhất dù bận vẫn ung dung nhìn Đinh Tiểu Ưu đã lâu không gặp, nửa là giải thích nửa là tuyên bố.
Cô vẫn là mảnh khảnh, khéo léo như cũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trẻ con cũng không vì năm tháng mà có gì thay đổi, ngược lại càng thêm tăng một vẻ đẹp mê người . .
Điều này càng làm anh thêm quyết tâm phải có được Đinh Tiểu Ưu !
Lần này, không cần biết phải dùng phương pháp gì, anh cũng sẽ lấy được người phụ nữ nhỏ bé mê người này!
"Cái gì?" Đinh Tiểu Ưu không dám tin mà kêu to. Cô lúc nào đã trở thành người phụ nữ của tên cướp biển này ?
Đây là tên Quỷ giặc Oa đáng chết ngàn lần, chuyện xảy ra hai năm rồi mà vẫn còn không biết xấu hổ!
Ghê tởm!
"Anh đã nói rồi, nếu gặp nhau lần nữa, em sẽ là người phụ nữ của anh." Đằng Mộc Bác Nhất bá đạo tuyên bố. Cùng lúc đó, bàn tay ôm lấy Đinh Tiểu Ưu, thừa dịp cô đang bất ngờ, một lần nữa hôn lên môi người đẹp.
Đinh Tiểu Ưu thất kinh, nhưng Đằng Mộc Bác Nhất không để ý tới phản ứng của cô, càng tiến lên một bước che lại đôi môi của cô, dọc theo môi của cô mà nhẹ nhàng liếm láp, như vẽ lại viền môi của cô.
Đây là một nụ hôn dịu dàng. . . . . .
Đinh Tiểu Ưu ngây người, quên giãy giụa, cũng quên sợ. Cô theo bản năng ngừng thở, không để cho tiếng thở gấp của mình bật ra, nhưng cô có thể cảm giác được trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, mà thời gian cũng tựa hồ như đang dừng lại lúc hai người môi lưỡi đang quấn quít.
"Ưhm. . . . . ." Thật vất vả, đôi môi đàn ông quyến rũ mê người như sắp sửa rời đi, Đinh Tiểu Ưu đang muốn hô to, cả người ngược lại vẫn đứng im ở bên trong bờ ngực rắn chắc, người đàn ông lại càng đưa đầu lưỡi xâm lược sâu hơn, hướng dẫn cô hưởng thụ hương vị của nụ hôn.
Đằng Mộc Bác Nhất mãnh liệt hôn người con gái nhỏ trong lòng, không ngừng thưởng thức hương vị ngây ngô của cô, từ hơi nóng của đôi môi của cô, hôn từ khuôn mặt cho đến vành tai.
Đinh Tiểu Ưu toàn thân nóng bỏng, nhanh chóng trong đầu cô hiện lên chỉ có "Bỏ trốn", nhưng lại bị người đàn ông dùng lực ôm mạnh làm hơi sức của cô hoàn toàn biến mất, làm sao có thể thoát khỏi xâm lược của anh ta?
Đằng Mộc Bác Nhất vừa thu lại lực kiềm chặt ở cánh tay đặt ngang hông Đinh Tiểu Ưu.
Thân thể mềm mại của cô dựa sát vào bộ ngực tráng kiện của anh, bị ôm ở bên trong, cô đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời. Cô hồn nhiên quên mình để cho anh ta đòi hỏi. Lúc này cô chỉ có nhận thấy những cái ôm hôn triền miên nóng bỏng, dục vọng trong thân thể cô giống như cánh đồng cỏ hoang bị hỏa hoạn nhanh chóng thiêu đốt.
"Tiểu Ưu, em là của anh! Lúc này em tuyệt đối không thể trốn thoát. . . . . ."
Đinh Tiểu Ưu còn không kịp biện hộ, Đằng Mộc Bác Nhất liền không hề báo trước , một tay đánh vào phía sau cổ cô ──
Đáng chết! Cô muốn làm thịt tên khốn Đằng Mộc Bác Nhất này! Đây là ý tưởng đầu tiên của Đinh Tiểu Ưu sau khi tỉnh lại.
Cô không nghĩ tới tên kia lại dám đánh ngất xỉu cô, còn dùng sức lực lớn như vậy !
Rất đau cũng. . . . . .
Ghê tởm!
Cô đã trốn được tới Toronto, không nghĩ tới người đàn ông này sẽ tìm được cô, còn mang cô tới nơi nào đây không biết!
Cô không hiểu, Đằng Mộc Bác Nhất trong đầu đang muốn cái gì? Vì chuyện đã cách đây hai năm rồi, anh ta lại xuất hiện ở trước mặt cô, thậm chí còn tuyên bố cô là người của anh ta?!
Đợi cô nhìn thấy anh ta, nhất định cần phải giáo huấn cho anh ta một phen!
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Chỉ thấy Đằng Mộc Bác Nhất đang mang một bàn thức ăn đi vào, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn ── Đinh Tiểu Ưu càng nhìn càng tức, nếu không phải là cô thật ra có một chút xíu đói bụng, cô sẽ cầm gối đầu đập thẳng vào mặt Đằng Mộc Bác Nhất. Đánh người cũng phải có hơi sức, nếu không chỉ có mình là thua thiệt!
"Ăn cơm, Tiểu Ưu." Đằng Mộc Bác Nhất nhìn thấy Đinh Tiểu Ưu lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt, trong lòng hiểu rõ người con gái này bây giờ rất muốn đánh người.
Đợi lát nữa cô mà biết mình đang ở nơi nào, sợ rằng sẽ càng thêm nổi giận.
"Hừ!" Đinh Tiểu Ưu lạnh lùng quét mắt qua mâm thức ăn tinh xảo, "Sao thức ăn ít như vậy!" Xem cô là chim nhỏ à? !
"Trong phòng bếp còn thức ăn." Đằng Mộc Bác Nhất rất hài lòng nhìn phản ứng Đinh Tiểu Ưu, không giống với sự dịu dàng khách sáo của phụ nữ Nhật Bản.
Khả năng thưởng thức của anh đúng là đặc sắc!
"Tốt." Đinh Tiểu Ưu thoải mái nhận lấy đĩa, cũng không suy tính cái gì là lễ nghi ăn uống, ngồi ăn luôn ở trên giường.
" Ăn từ từ thôi." Nhìn cô gái nhỏ ngồi ở trên giường vui vẻ ăn liên tục, mặt Đằng Mộc Bác Nhất tối sầm, trong lòng suy nghĩ về cô.
Cô luôn là người phụ nữ tràn trể sức sống. . . . . .
Mặc dù thân hình cô nhỏ gầy, nhưng cả người cô tản mát ra những cơn tức giận nhất thời rất khó làm người ta coi thường.
Ăn được một nửa, Đinh Tiểu Ưu đột nhiên mở miệng hỏi: "Chỗ này là chỗ nào? Không phải là nhà anh chứ?" Cô nhìn căn phòng được trang hoàng vừa tinh xảo lại trang nhã, trong lòng len lén suy tính xem căn phòng như vậy mà ở Toronto đáng giá bao nhiêu tiền.
Kết luận là ── khẳng định rất nhiều tiền!
"Là nhà anh. Cũng chính là nhà ở Nhật Bản." Đằng Mộc Bác Nhất nhàn nhạt trả lời.
Phòng ốc Nhật Bổn cũng sẽ không tiện nghi như nơi này! Không nghĩ tới người đàn ông này có nhiều tiền như vậy, là người có tiền thật tốt. . . . . .
Đinh Tiểu Ưu đầu tiên không có phản ứng gì, chỉ là đơn giản là hâm mộ.
Ước chừng qua ba giây đồng hồ, cô mới chợt kêu to, "Cái gì?! Là ở Nhật Bản?!"
Cô bị bắt tới Nhật Bản?!
Đằng Mộc Bác Nhất gật gật đầu.
"Anh bắt cóc tôi!" Đinh Tiểu Ưu một lần nữa nổi trận lôi đình nhìn Đằng Mộc Bác Nhất.
Người đàn ông này quả thực là coi thường luật pháp!
Có tiền cũng không phải là dễ dàng coi thường người khác như vậy!
"Bắt cóc là sao? Anh không có yêu cầu tiền chuộc." Đằng Mộc Bác Nhất nhún nhún vai, tuyệt đối skhông cho rằng mình giống những tên bắt cóc.
Nhưng mà chỉ có dùng thủ đoạn mới khiến Đinh Tiểu Ưu biến thành người phụ nữ của anh mà thôi.
"Tôi nói bắt cóc thì chính là bắt cóc!" Người này chết chắc! Đinh Tiểu Ưu nghĩ tới mà tức sôi máu, cô chắc chắn sẽ cho người đàn ông này một ít đau khổ!
Cô ngay sau khi nhanh chóng ăn sạch thức ăn trong bàn ăn như quét lá rụng, sau đó nghênh ngang nói với Đằng Mộc Bác Nhất: "Cho thêm một ít nữa!"
Cô muốn tích trữ sức lực, sau đó sẽ đánh chết cái người đàn ông luôn tự cho là mình đúng này!
"Nhìn dáng dấp em tuy nhỏ mà ăn rất…" Đằng Mộc Bác Nhất trêu ghẹo nói.
"Dĩ nhiên." Đinh Tiểu Ưu lộ ra nụ cười thần bí.
Sau đó thì…cho anh chết!
Đằng Mộc Bác Nhất không nghi ngờ gì khác, đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho cô.
Không bao lâu, Đằng Mộc Bác Nhất mang một đĩa thức ăn khác tới, Đinh Tiểu Ưu tiếp tục im lặng ăn.
"Tôi ăn no rồi." Đinh Tiểu Ưu tuyên bố, thuận tay đem đĩa bỏ lên trên bàn.
"Tốt, em cứ nghỉ ngơi…." lời còn chưa kịp nói xong, Đằng Mộc Bác Nhất cảm thấy một đồ vật bay tới trước mặt, trực giác đưa tay cản lại.
Đinh Tiểu Ưu bất thình lình đập viên gối đầu tới.
Ngay sau đó, Đinh Tiểu Ưu ra sức bổ nhào về phía trước người anh ──"Kém cỏi!" Là anh không để ý đến suy nghĩ của cô, đem trói cô mang đến Nhật Bản!
Cô nhảy lên người Đằng Mộc Bác Nhất điên cuồng đấm đá, mà Đằng Mộc Bác Nhất chỉ lẳng lặng ôm lấy người cô, mặc cho cô dùng quả đấm nho nhỏ đánh vào trên người mình.
Nhật Bản đáng chết! Ghê tởm tên người Nhật Bản thối tha này! Dám không được sự cho phép của cô mà trói cô, xem cô như hàng hóa à? !
Đinh Tiểu Ưu đánh đến khi mệt mỏi, tựa vào ngực Đằng Mộc Bác Nhất thở hổn hển, Đằng Mộc Bác Nhất vẫn đang ôm cô."Không tức giận nữa hả ?"
Người phụ nữ này vô cùng hung dữ, chỉ là rất hợp với khẩu vị của anh!
Đinh Tiểu Ưu nghe câu hỏi như thế, lập tức trợn tròn mở to mắt, ngẩng đầu lên muốn mắng anh, không nghĩ tới miệng của cô lại bị Đằng Mộc Bác Nhất ngăn lại.
Ô! Lần thứ ba. . . . . .
Cô ba lần bị cùng một người đàn ông cường hôn. . . . . .
Tác giả :
Liên Liên