Hạt Ngọc Ẩn Mình
Chương 6
TIỂU THƯ PAMELA cách chú chó một đoạn, quỳ xuống đất trong khi chú chó chạy về phía mình. Con bé cười nắc nẻ khi chú chó vướng phải cỏ và lăn tròn trước khi đứng dậy và tiếp tục lao tới.
Pamela bắt lấy chú chó và nằm ra cỏ. Con bé giữ chú có sát đến nỗi nó liếm mặt con bé, và tiếp tục cười khúc khích.
Fleur chẳng nỡ lòng nào nhắc con bé là họ ra ngoài để vẽ và cô phải nài xin bà Clement mới được mang đứa trẻ ra ngoài trời. Họ chỉ có một tiếng đồng hồ, tiểu thư Pamela hiếm khi vui vẻ như thế này - ngoại trừ lúc chơi với lũ trẻ nhà Chamberlain và chiều hôm qua, khi cha nó về.
Fleur rùng mình.
“Tiểu thư thấy chưa?” Cô cất lời khi tiếng cười rúc rích đã nhỏ xuống. “Chúng ta có thể thấy tiểu đình ở trên đảo, hình ảnh phản chiếu của nó dưới hồ nước và rặng cây bao quanh. Được đấy. Khung cảnh này sẽ tạo thành một bức tranh rất đẹp.”
“Ối,” Pamela lại cười rúc rích. “Đừng có cắn chứ Tiny.”
“Hay có lẽ hôm nay tiểu thư sẽ thích vẽ con Tiny lăn tròn trên cỏ,” Fleur đề xuất.
“Được.” Đứa trẻ nhìn cô, mắt sáng rỡ. “Nó nhắng nhít đấy chứ phải không cô Hamilton? Chẳng phải Papa tuyệt vời sao?”
“Chắc chắn rồi,” một giọng nói vang lên sau lưng Fleur. “Nhưng gì thế này? Một mẩu giấy trắng và bút lông khô ư? Cỏ trên tóc con à Pamela? Và cả trên váy nữa ư? Vú sẽ nói gì đây?”
“Vú sẽ mắng,” Pamela trả lời. “Papa đến đây đi, xem cái mũi của Tiny này. Nó lạnh lắm.”
Công tước Ridgeway vượt qua Fleur và quỳ xuống cạnh con gái.
Fleur vẫn đứng nguyên cạnh giá vẽ và lạnh toát. Cô đã mong sau sáng nay sẽ không chạm trán công tước trong một thời gian dài - nhất là sau sáng nay. Cô cảm thấy bẽ mặt.
Công tước đã nổi giận. Từng lời của anh ta đau như bị quất roi da. Cô nhớ rõ công tước nhiều năm từng là sĩ quan chỉ huy trong quân đội của Wellington. Và cô tin đức ngài nói thật.
Đức ngài cho cô công việc này vì thương hại chứ không phải do ham muốn cô.
Và những từ đầu tiên cô đã nói với đức ngài là “Tôi sẽ không làm tình nhân của ngài”. Nói những lời đó với công tước Ridgeway! Ông chủ của cô. Thật xấu hổ, cô chẳng dám nhớ lại cảnh đó.
Công tước đứng dậy và quay lại nhìn cô trong lúc Pamela tiếp tục chơi với con chó.
“Cô mang con bé ra đây để vẽ sao?”
“Vâng, thưa đức ngài.”
“Và không ép con bé phải làm thế?”
“Thưa ngài, chiều nay tiểu thư chơi đùa rất vui vẻ với con chó.”
“Chẳng phải hôm nay đã thống nhất là con chó sẽ không cản trở việc học sao?”
“Đúng, thưa ngài.” Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen và kiên quyết chế ngự không để nỗi khiếp sợ chiều cao lừng lững, bờ vai rộng, mái tóc đen và cái mũi khoằm đầy đe dọa biến thành cơn hoảng loạn. Và cô nhìn vết sẹo xấu xí, nhớ đến những vết sẹo khác kinh khủng hơn trên cơ thể. “Với trẻ con thì đôi khi không nhất thiết cứ phải cứng nhắc học theo thời khóa biểu. Chiều nay sẽ thảo luận về răng của con cún, lý do chúng nhỏ xíu và chỉ là răng sữa tạm thời - giống như răng của tiểu thư Pamela. Sẽ trò chuyện về hình dạng đầu của con chó và nó sẽ thay đổi theo thời gian. Tôi sẽ giải thích người giữ ngựa sẽ huấn luyện con chó như thế nào để nó có thể vào sống trong nhà. Sẽ...”
“Ta không định tranh cãi đâu, ma’am, tuy nhiên đó là câu trả lời hay. Mục đích của bài học vẽ là gì?”
“Tôi định mô tả những cột trụ được chạm khắc những đường rãnh theo kiểu thành Corinth và kiến trúc trán tường,” cô liếc nhìn tiểu đình, “và chỉ ra mọi thứ được phản chiếu như thế nào. Nhưng con gái ngài mới năm tuổi, thưa ngài. Chủ yếu là tôi định để cho con bé tận hưởng không khí trong lành và đánh giá khả năng vẽ của nó.”
Cằm cô hếch lên bướng bỉnh. Anh ta cứ việc quở trách cô nếu muốn. Đứa trẻ có quá ít quyền tự quyết.
“Một câu trả lời hay nữa. Cô giỏi trong việc đó à?”
Kiểu câu hỏi này không có câu trả lời.
“Ta nghĩ cô nhận ra tiểu đình đó chính là bản sao thu nhỏ phần chính giữa của lâu đài.”
“Ngoại trừ bậc tam cấp hình móng ngựa,” cô quay sang nhìn chằm chằm xuống hồ nước bên dưới. “Ở trong có giống không?”
“Rất giống, kể cả bức họa trên mái vòm. Nhưng không có phòng tranh trong tiểu đình. Nó được xây để làm cảnh, như mọi thứ khác trong khuôn viên, nhưng dàn nhạc sẽ được bố trí chơi trong đó những dịp lễ và tiệc trong vườn. Và vào ba ngày tiệc tùng sắp tới thì dàn nhạc sẽ được bố trí tại đó trong vũ hội. Cô có biết là mình được tham dự chưa?”
“Có biết, thưa đức ngài.”
Anh ta xoay sang nói chuyện với con gái. “Đi xuống bờ hồ nào con gái. Nhìn từ đó thì tiểu đình trông oai nghiêm hơn, xa xa sẽ thấy cây cầu và một phần thác nước. Bồng con chó lên Pamela, nó không thể đi xa được đâu.”
“Nhưng đã đến giờ chúng tôi phải vào nhà,” Fleur lên tiếng.
Đôi mắt đen xoay sang nhìn cô. Một chân mày nhướng lên. “Ai bảo vậy?”
Fleur đỏ mặt. “Bà Clement đang đợi chúng tôi, thưa đức ngài.”
“Bà vú à? Vậy thì bà vú sẽ phải đợi, đúng không?”
Pamela ào ào chạy xuống con dốc dẫn ra hồ nước mà không đi bằng đường vòng ít dốc hơn. Công tước đưa tay để giúp Fleur đi xuống.
Và cô lại ở trong đường hầm tối đen, lạnh lẽo đó. Tất cả những gì cô thấy là bàn tay với những ngón tay thon dài đã trượt vào giữa đùi cô, đẩy rộng ra và kiên quyết tách cô để chuẩn bị cho sự xâm nhập.
Công tước hạ tay xuống và xoay đi. “Đi chậm thôi, trừ phi cô định tắm.”
Và cô không biết mình ra khỏi đường hầm bằng cách nào, ép đôi chân chuyển động đi theo công tước xuống dốc đến lối phía bên dưới, nơi con chó đang nhảy vòng vòng, vui mừng vì lại được đi trên nền đất bằng phẳng.
Một giờ sau họ mới vào nhà. Họ tản bộ quanh hồ, leo lên bờ dốc phía bên kia. Công tước mô tả thêm cho Fleur nhiều quang cảnh với nhiều thông tin hơn bà Laycock. Khuôn viên được William Kent - ‘chẳng phải họ hàng gì đâu’ công tước giải thích thêm - sửa lại con đường trồng cây dẫn vào lâu đài, khu vực bồn hoa phẳng và rộng ở phía trước kia vào đời ông nội.
“Ta nghĩ bà nội đã rất bất bình. Bà là mẫu phu-nhân-thế-kỷ-mười-tám điển hình. Bà tin rằng khu vườn đối xứng càng to thì càng chứng tỏ địa vị của người chủ.”
Đức ngài ôm con chó gần như suốt quãng đường về, một ngón tay gãi gãi trán nó trong khi con vật rúc mũi vào ngực anh ta và ngủ ngon lành. Và anh ta đưa con vật cho Fleur ôm trước khi rượt theo Pamela đang cười ngặt nghẽo qua bãi cỏ rộng, vật nó xuống cỏ rồi cù vào chân và tay trong khi con bé vẫn đang nằm cười nắc nẻ.
Cả hai cha con trông hơi xộc xệch lúc bước lên bậc tam cấp trước cửa nhà.
“Khách của Mama sẽ sớm đến đây phải không Papa?” Tiểu thư Pamela thắc mắc.
“Ngày kia, trừ những người bị cản trở.”
“Con có thể gặp các mệnh phụ không?”
“Con có muốn thế không?”
“Được không cha?” Con bé nài nỉ. “Con biết mẹ sẽ không cho đâu.”
“Có lẽ trong việc này mẹ con đúng,” anh ta thả tay con bé và đón lấy con chó mà Fleur đang ôm. “Đó không phải là những mệnh phụ con muốn gặp đâu Pamela.”
“Nhưng...” Con bé vẫn dai dẳng.
“Đến lúc vào nhà rồi,” anh ta ngước lên nhìn thẳng Fleur bằng đôi mắt cứng rắn, tay anh ta chạm nhẹ vào tay cô bên dưới bụng con chó và cô rụt tay lại, vội vàng bước lui ra sau. “Ta sẽ mang Tiny về lại chuồng ngựa.”
“Ôi,” Fleur thốt lên. “Chúng ta quên lấy khung vẽ và màu rồi. Tôi sẽ quay lại lấy.”
“Ta sẽ bảo người hầu lấy,” công tước sốt ruột cắt ngang. “Cô không cần lo lắng về chuyện đó đâu ma’am.”
Fleur nắm tay Pamela và dẫn con bé lên phòng trẻ. Đứa trẻ mệt lữ, lấm lem bụi đất, tóc tai rối bù, bà Clement sẽ nhận ra ngay và thể nào cũng phàn nàn.
Mười phút sau Fleur đứng trước cửa sổ phòng mình, bên tai vẫn văng vẳng mấy lời nhiếc móc gay gắt. Dường như nữ công tước đã được báo cáo về sự bất tuân lệnh khủng khiếp của cô vì đã giữ Pamela ở ngoài lâu hơn thời gian cho phép và trở về với bộ dạng tả tơi như ăn xin, cùng với tình trạng mệt lử chắc sẽ làm con bé ốm trong mấy ngày tới.
Fleur đứng gần cửa sổ, phóng tầm mắt ra bãi cỏ đã luôn đem lại cảm giác yên bình giả tạo. Cô cứ nghĩ nó yên bình. Cô cứ nghĩ nó là thiên đường. Cô đã bắt đầu thoải mái và cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Cô có nên rời đi trước khi bị sa thải không?
Nhưng cô sẽ đi đâu và làm gì đây? Dù mọi nhu cầu của cô đều được đáp ứng ở lâu đài Willoughby, nhưng cô vẫn chưa được trả công. Cô chỉ còn lại vài xu từ số tiền tạm ứng mua quần áo. Thậm chí cô còn không có đủ tiền để quay về London.
Ý nghĩ về London làm cô rùng mình. Chỉ có một tương lai duy nhất chờ đợi cô ở đó.
Cô vẫn còn chết lặng trước cơn ác mộng vừa xảy ra. Người đàn ông đáng sợ choán đầy những cơn ác mộng đã cho cô công việc này. Rốt cuộc chẳng có vận may nào ở đây cả. Anh ta cho cô công việc này vì lòng thương hại - ý anh ta là thế. Cô không biết mình có nên tin anh ta hay không.
Và đột nhiên hôm nay cô cảm thấy tất cả những nỗi sợ khác cùng quay lại. Có ai săn đuổi cô không? Họ còn săn đuổi cô không? Cô có bị treo cổ nếu bị bắt không? Ngay cả khi đó là tai nạn thì sao? Dù cho cô chỉ tự vệ ư? Liệu người bị treo cổ có được xem xét đến tình huống ngộ sát không? Chắc chắn là không.
Nhưng Matthew là người làm chứng duy nhất. Và Matthew là một nam tước và là công lý. Lời nói của hắn trái ngược với cô. Hắn đã xem xét thi thể của Hobson và gọi cô là kẻ giết người.
Cô sẽ bị treo cổ. Họ sẽ trói tay chân, chụp một cái túi lên đầu và siết dây thừng quanh cổ cô.
Cô quay ngoắt người khỏi cửa sổ. Cô sẽ không nghĩ về điều đó, hay về Daniel. Cô kiên quyết sẽ không nghĩ nữa. Nhưng nụ cười hiền hậu, đôi mắt xanh, mái tóc vàng óng mượt và thân hình mảnh khảnh trong bộ quần áo mục sư đen đã xuất hiện trước khi cô quay đi.
Daniel chưa từng hôn cô. Chỉ hôn tay, một lần. Cô luôn muốn được thân mật hơn, nhưng anh đã từ chối cái lần duy nhất cô đề nghị. Anh nói với nụ cười ngọt ngào là muốn cô trinh nguyên trong ngày cưới của họ.
Một nụ hôn sẽ làm cô vấy bẩn sao? Cô nhắm mắt và rút cây trâm giữ búi tóc trên đầu.
Anh sẽ ghê tởm nếu biết những gì cô đã làm. Anh sẽ buồn rầu nhìn cô. Anh có tha thứ cho cô không? Chắc chắn là có, như chúa Jesus tha tội cho người phụ nữ ngoại tình. Nhưng cô không muốn sự khoan dung của anh. Cô muốn tình yêu và vòng tay che chở của anh. Cô muốn sự yên bình.
Nhưng không thể có yên bình, vậy mà hai tuần qua cô cứ tự thuyết phục mình thế. Cô đã giết một người đàn ông và không bao giờ có thể quay về nhà. Cô sẽ bị treo cổ nếu bị bắt. Và cô đã làm những việc đó - với đức ngài, công tước Ridgeway. Và giờ bị mắc kẹt trong nhà anh ta như con chim trong lồng.
Cô bực tức chải mạnh cái lược qua mái tóc rối. Dù cô có ở trong lâu đài này bao lâu đi nữa, dù cô có thường xuyên gặp anh ta như thế nào đi nữa thì cô cũng chẳng có cảm giác gì khác ngoài nỗi khiếp sợ tồi tệ nhất và sự kinh tởm đến buồn nôn mỗi khi nhìn thấy anh ta.
Dù anh ta có mặc quần áo đẹp đến mức nào đi nữa, cô cũng luôn thấy anh ta như trong quán rượu Bò và Sừng hôm đó - cao, đầy cơ bắp và trần truồng, mảng lông hình tam giác từ ngực xuống rốn, vết sẹo lồi xấu xí, vật đàn ông đáng sợ đã đi vào trong cô, làm cô quá đau đớn và hủy hoại hoàn toàn đời con gái của cô.
Nhẫn tâm lợi dụng hoàn cảnh bất lợi, nghèo nàn, tuyệt vọng của người khác. Nhưng lý trí cô biết rằng chẳng công bằng khi ghét anh ta. Anh ta đã trả rất hậu cho những gì cô tự nguyện đề nghị. Bữa ăn đó và công việc này thể hiện sự tử tế của anh ta.
Nhưng độ căm ghét đến mức ghê tởm và khiếp hãi có thể khiến cô phải bỏ chạy khỏi lâu đài mà không một xu dính túi hay kế hoạch nào - y như lần cô trốn chạy khỏi trang viên Heron hai tháng trước.
Cô lại nhắm mắt, lược vẫn cầm trên tay, và nhớ lại hình ảnh những ngón tay anh ta dịu dàng vuốt ve bộ lông chú chó nhỏ. Cô phải nuốt xuống vài lần mới vượt qua được cơn buồn nôn.
***
Sáng hôm sau công tước Ridgeway gõ cửa phòng khách của nữ công tước và chờ cô hầu riêng dẫn anh vào, khẽ nhún gối chào rồi lặng lẽ lui ra. Vợ mời anh đến. Anh hiếm khi bước vào chỗ riêng tư của vợ mà không được mời.
“Chào, Sybil. Hôm nay nàng khỏe chứ?” Anh băng qua phòng, cầm tay cô và hôn. Cô ta quay mặt đi như mọi khi.
“Khá hơn. Suốt đêm qua em hơi sốt, nhưng sáng nay đã đỡ hơn.” Cô ta rút tay lại, bàn tay nhỏ nhắn, thanh tú mà anh từng thích nắm và hôn.
“Nàng phải giữ gìn sức khỏe. Ta không muốn nàng ốm như cả mùa đông vừa rồi.”
“Em đã chỉ thị cho Houghton trả công cho cô Hamilton và đuổi cô ta đi,” cô ta nói không ra hơi, nhìn anh bằng đôi mắt to mở rộng. “Anh ta trả lời em là phải hỏi ý kiến của ngài trước. Ngài định xử lý ra sao đây, Adam?”
“Ta cho là ta sẽ hỏi nàng lý do muốn sa thải gia sư. Cô ta đã làm gì hay không có khả năng làm gì?”
“Em muốn nói về Houghton,” mắt cô ta đẫm lệ. Cô ta khoác chiếc áo choàng trắng bằng lụa và đăng ten. Mái tóc vàng óng xõa sau lưng. Người chồng thản nhiên nghĩ vợ mình trông thật xinh đẹp. Và vẫn mong manh y như cô gái mà công tước đã dâng trọn trái tim khi anh lên đường đến Bỉ.
“Ngài có định đuổi cổ anh ta vì dám ăn nói với em như thế không?”
“Houghton là thư ký riêng của ta, chỉ chịu trách nhiệm trước ta mà thôi, Sybil. Ta sẽ sa thải anh ta ngay lập tức nếu anh ta quên mất vị trí của mình mà nghe lệnh của bất cứ ai trong lâu đài này trước khi hỏi ý kiến ta.”
Mặt cô ta đỏ gay. “Vậy ra thư ký quan trọng hơn em cơ đấy. Đâu phải lúc nào cũng vậy đâu, Adam. Trước kia ngài từng yêu em, hay chỉ có em tin vậy. Em thấy mình dường như bị lừa gạt.”
“Giờ thì nàng biết là nên đích thân đến gặp ta mỗi khi gặp rắc rối. Nếu nàng làm thế thì đã tránh khỏi bị bẽ mặt rồi. Một thư ký giỏi không thể nhận lệnh của hai người. Cô Hamilton đã làm sai chuyện gì?”
“Ngài đâu cần phải hỏi câu đó,” cô ta vò chiếc khăn trong tay. “Chỉ cần biết là em muốn cô ta biến đi là đủ rồi. Em không nghĩ cô ta phù hợp với việc trông nom con gái mình. Hãy đuổi cô ta ra đi, Adam.”
“Sybil,” anh thở dài, “Nàng biết là ta thậm chí không sa thải người hầu thấp kém nhất mà không có lý do hợp lý. Ta không biết liệu nàng có nhận ra có bao nhiêu người hầu đang sống trên bờ vực bần cùng không. Nhưng ta sẽ không sa thải bất cứ ai chỉ để thỏa mãn ý thích nhất thời.”
“Ý thích nhất thời!” Mắt cô ta mở to, lại ngân ngấn lệ. “Em là vợ ngài đấy, Adam.”
“Đúng.” Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Nàng là vợ ta, đúng không?”
Cô ta hạ mắt và ngồi đầy kiêu hãnh bên mép trường kỷ rồi thản nhiên nói. “Em là nữ công tước Ridgeway.”
“Chẳng thể có cụm từ nào mô tả chính xác hơn thế.” Giọng anh nghe có vẻ mệt mỏi. “Chúng ta cứ phải nói chuyện theo kiểu này sao, Sybil? Ta cứ phải luôn là bạo chúa ư? Ta xin lỗi vì những lời mỉa mai châm biếm của mình. Nhưng cô Hamilton đã làm sai chuyện gì?”
“Chiều qua cô ta dẫn Pamela ra ngoài dù gió lạnh và nắng gắt. Cô ta ỉ ôi năn nỉ vú cho đến khi vú phải đồng ý, và ra ngoài chỉ trong một giờ. Thế nhưng hơn hai giờ sau cô ta mới quay vào nhà. Pamela trông bẩn thỉu, buồn ngủ và sáng nay ngủ mê mệt nên không thể dậy, con gái đáng thương. Cô ta cố ý cãi lời vú, Adam. Ngay cả ngài cũng không thể bênh vực cô ta trong trường hợp này.”
“Họ đi với ta. Đến giờ cô Hamilton vào nhà thì ta giữ họ lại.”
Cô ta nhìn anh sắc lẹm. “Cô ta đi với ngài sao?” Sybil đưa khăn tay lên miệng. “Trong hơn hai giờ ư?”
“Nàng đã dùng sai đại từ. Ta nói là họ đi với ta - Pamela, cô Hamilton, và con chó. Nếu Pamela bẩn thỉu, đó là vì ta lăn trên cỏ với con bé. Nếu nó buồn ngủ, đó là vì ta chạy và chơi với nó, cho nó sưởi nắng và hít thở không khí trong lành trong hơn hai giờ. Trẻ con thường buồn ngủ sau mỗi khi ra ngoài chơi đùa.”
Khuôn mặt nữ công tước bỗng trở nên biến sắc. “Thật quá thể. Trước đây em đã từng nói với ngài rồi Adam, rằng ngài quá mạnh bạo với Pamela. Con bé ốm yếu lắm nên hãy để em và vú chăm sóc con. Lại còn một con chó ư! Chỉ có trời mới biết là con sẽ bị lây nhiễm những bệnh nào. Ôi, ngài vừa về nhà là em biết ngay chuyện này sẽ xảy ra. Ngài chẳng thèm đếm xỉa đến cảm giác của em. Ngài thật quá ích kỷ. Ngài khiến em thất vọng vô cùng.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô ta cho đến khi Sybil lại cụp mắt xuống.
“Ta sẽ tiếp tục dành nhiều thời gian rãnh rỗi với Pamela hết mức có thể. Con bé cần được cha mẹ quan tâm hơn sự chiều chuộng của bà vú già, Sybil. Và nó cần vận động, cả thể lực và trí óc. Và không biết ta có hiểu sai không. Cô Hamilton phải tuân lệnh bà vú à?”
“Đúng,” nữ công tước khẳng định, “tất nhiên là như vậy. Con gái yêu chỉ là một đứa trẻ.”
“Tương lai thì ngược lại. Ta tin nàng sẽ thông báo cho bà vú sự thay đổi. Bà ta sẽ trề môi khi ta bảo, dù ta đã quyết định. Ta sẽ thông báo cho cô Hamilton luật lệ mới.”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má nữ công tước. “Ngài là người tàn nhẫn và có trái tim sắt đá. Ngài sẽ làm mọi thứ trái ngược với ý muốn của em phải không Adam? Chỉ vì ngài đã một lần tử tế với em thì em phải nợ ngài suốt đời sao?”
Anh mím môi nhìn xuống cô ta. “Nàng biết không có chuyện đó mà. Và sẽ không bao giờ có. Chỉ có nàng tự suy diễn thôi, Sybil. Đôi khi nàng suýt làm ta tin rằng ta thật sự là tên bạo chúa và bất lương đấy.”
Cô ta lấy khăn tay chấm nước mắt rồi vò vò ở trên lòng. “Vậy là em buộc phải thả con gái khỏi vòng tay bảo bọc của mình và sự chăm sóc của bà vú sang sự cai quản của ả nhân tình của ngài. Được lắm Adam. Em đâu có phải là đối thủ của ngài.”
“Nhân tình của ta ư? Ăn nói cho cẩn thận Sybil. Ta nghĩ có lẽ nàng định ám chỉ rằng ta luôn cần có nhân tình.” Phần mặt bên phải của anh thoáng cười khi cô ta liếc lên, với vẻ hoảng hốt. “Không, ta không nghĩ là nàng thích suy luận đó.”
“Đôi khi em nghĩ ngài ép em phải ghét ngài,” cô ta nói bằng giọng nhỏ xíu, run run vì khóc.
“Nàng mệt rồi.”
Anh quan sát cô ta ho, lùi ra sau trường kỷ và ép khăn tay lên môi.
“Đáng lý ra tháng trước ta nên buộc nàng phải để cho một bác sĩ khác chữa chứng ho này. Dường như bác sĩ Hartley không trị được. Để ta gọi một bác sĩ khác từ London, Sybil. Hãy để ta làm gì đó cho nàng. Hãy thay đổi, để chúng ta đối xử tử tế với nhau.”
“Em nghĩ là em muốn được yên tĩnh một mình. Em cần nghỉ ngơi.”
“Ta không định như thế này,” anh mệt mỏi. “Ta không muốn chúng ta cãi vã và chọc tức nhau suốt ngày, không muốn nàng nghĩ ta là bạo chúa. Điều ta hy vọng là một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ta không muốn chúng ta căm ghét nhau.”
“Nhiều lúc,” cô ta vùi mặt vào khăn tay, giọng thỏ thẻ đầy khổ sở, “em ghét ngài vì giả vờ chết rồi còn sống trở về. Em ghét ngài vì đuổi Thomas đi khi ngài biết mối quan hệ của chúng ta trở nên thế nào. Nhiều lúc em nhận ra thật khó mà không ghét ngài, Adam, dù em đã cố. Nhưng ngài là chồng em.”
Cô ta bắt đầu ho và không thể dứt.
Mặt trắng bệch, anh băng qua phòng đến chỗ Sybil, lấy khăn tay của mình, quỳ xuống, và đưa cho cô ta. Nhưng cô ta gạt tay anh ra.
“Sybil,” anh đặt hờ một cánh tay sau gáy cô ta lúc ho.
Nhưng cô ta vặn vẹo thoát ra, đứng dậy và chạy ào về phòng thay quần áo, đóng sầm cánh cửa phía sau.
Công tước Ridgeway vẫn quỳ trên một chân, đầu cúi xuống. Và anh tự hỏi, như hàng nghìn lần trước, rằng cô ta có bao giờ yêu anh không? Có khi nào cô ta nói yêu anh chỉ bởi vì cô ta muốn trở thành nữ công tước và là bà chủ của một trong những lâu đài tráng lệ nhất nước không? Tất cả những nụ hôn, ánh mắt tha thiết và nụ cười ngọt ngào chỉ là mưu mẹo sao?
Anh lớn lên với nhận thức rằng mình sẽ cưới cô ta. Và ý nghĩ đó chưa bao giờ làm anh bận tâm. Nhưng sau khi từ Tây Ban Nha trở về nhà anh phải lòng cô ta lúc nhận ra cô ta đã trưởng thành, đáng yêu và yếu đuối, đôi mắt xanh to tròn ngưỡng mộ anh. Anh đã yêu say đắm, yêu trong đau khổ.
Vậy tất cả hoàn toàn chỉ là một phía sao? Tất cả những lời yêu thương ngọt ngào của cô ta đều là giả dối ư? Hay có khi cô ta bị những năm tháng dài đằng đẵng đó trói buộc. Có lẽ cô ta chỉ cố yêu anh hay ít nhất chỉ có cảm tình với anh. Có lẽ cô ta đã cố.
Anh nghĩ khi ấy cô ta cũng có chút tình cảm với mình, khi mà khuôn mặt anh vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí có thể coi là đẹp trai. Anh sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt khiếp hãi tột cùng của cô ta lúc anh ôm lấy cô ta vào lần đầu tiên hội ngộ sau khi anh từ cõi chết trở về, xoay tròn và hôn cô ta. Cô ta làm anh rất đau đớn. Nhưng anh cứ hy vọng là vẻ mặt đó sẽ biến mất một khi cô ta quen với diện mạo mới của anh. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra. Lúc anh trở về, tất nhiên là cô ta đã đính hôn với Thomas. Đáng lý ra ngay từ đầu anh phải nhận ra điều đó.
Công tước chán nản đứng dậy và nhét khăn tay vào túi. Mùa xuân ở Waterloo năm ấy và năm sau, khi anh đang trở về nhà, nếu có ai đó bảo rằng tình yêu anh dành cho Sybil sẽ chết thì anh sẽ cười vào mặt họ. Tình yêu của anh sẽ không bao giờ chết.
Vậy là quá nhiều cho tình yêu, anh chua chát nghĩ.
Anh đi ra cửa, nghe rõ tiếng ho của vợ trong phòng thay đồ. Tình yêu của anh đã lụi tàn. Chỉ còn lại sự tiếc nuối cho những gì cô ta phải chịu đựng, và hy vọng mong manh về sự hòa nhã giữa họ. Chút hy vọng rằng anh sẽ không phải luôn xử sự như bạo chúa trong cuộc sống chung.
Nhưng dường như anh sẽ không có được điều đó, kể cả sự yên ổn.
Pamela bắt lấy chú chó và nằm ra cỏ. Con bé giữ chú có sát đến nỗi nó liếm mặt con bé, và tiếp tục cười khúc khích.
Fleur chẳng nỡ lòng nào nhắc con bé là họ ra ngoài để vẽ và cô phải nài xin bà Clement mới được mang đứa trẻ ra ngoài trời. Họ chỉ có một tiếng đồng hồ, tiểu thư Pamela hiếm khi vui vẻ như thế này - ngoại trừ lúc chơi với lũ trẻ nhà Chamberlain và chiều hôm qua, khi cha nó về.
Fleur rùng mình.
“Tiểu thư thấy chưa?” Cô cất lời khi tiếng cười rúc rích đã nhỏ xuống. “Chúng ta có thể thấy tiểu đình ở trên đảo, hình ảnh phản chiếu của nó dưới hồ nước và rặng cây bao quanh. Được đấy. Khung cảnh này sẽ tạo thành một bức tranh rất đẹp.”
“Ối,” Pamela lại cười rúc rích. “Đừng có cắn chứ Tiny.”
“Hay có lẽ hôm nay tiểu thư sẽ thích vẽ con Tiny lăn tròn trên cỏ,” Fleur đề xuất.
“Được.” Đứa trẻ nhìn cô, mắt sáng rỡ. “Nó nhắng nhít đấy chứ phải không cô Hamilton? Chẳng phải Papa tuyệt vời sao?”
“Chắc chắn rồi,” một giọng nói vang lên sau lưng Fleur. “Nhưng gì thế này? Một mẩu giấy trắng và bút lông khô ư? Cỏ trên tóc con à Pamela? Và cả trên váy nữa ư? Vú sẽ nói gì đây?”
“Vú sẽ mắng,” Pamela trả lời. “Papa đến đây đi, xem cái mũi của Tiny này. Nó lạnh lắm.”
Công tước Ridgeway vượt qua Fleur và quỳ xuống cạnh con gái.
Fleur vẫn đứng nguyên cạnh giá vẽ và lạnh toát. Cô đã mong sau sáng nay sẽ không chạm trán công tước trong một thời gian dài - nhất là sau sáng nay. Cô cảm thấy bẽ mặt.
Công tước đã nổi giận. Từng lời của anh ta đau như bị quất roi da. Cô nhớ rõ công tước nhiều năm từng là sĩ quan chỉ huy trong quân đội của Wellington. Và cô tin đức ngài nói thật.
Đức ngài cho cô công việc này vì thương hại chứ không phải do ham muốn cô.
Và những từ đầu tiên cô đã nói với đức ngài là “Tôi sẽ không làm tình nhân của ngài”. Nói những lời đó với công tước Ridgeway! Ông chủ của cô. Thật xấu hổ, cô chẳng dám nhớ lại cảnh đó.
Công tước đứng dậy và quay lại nhìn cô trong lúc Pamela tiếp tục chơi với con chó.
“Cô mang con bé ra đây để vẽ sao?”
“Vâng, thưa đức ngài.”
“Và không ép con bé phải làm thế?”
“Thưa ngài, chiều nay tiểu thư chơi đùa rất vui vẻ với con chó.”
“Chẳng phải hôm nay đã thống nhất là con chó sẽ không cản trở việc học sao?”
“Đúng, thưa ngài.” Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen và kiên quyết chế ngự không để nỗi khiếp sợ chiều cao lừng lững, bờ vai rộng, mái tóc đen và cái mũi khoằm đầy đe dọa biến thành cơn hoảng loạn. Và cô nhìn vết sẹo xấu xí, nhớ đến những vết sẹo khác kinh khủng hơn trên cơ thể. “Với trẻ con thì đôi khi không nhất thiết cứ phải cứng nhắc học theo thời khóa biểu. Chiều nay sẽ thảo luận về răng của con cún, lý do chúng nhỏ xíu và chỉ là răng sữa tạm thời - giống như răng của tiểu thư Pamela. Sẽ trò chuyện về hình dạng đầu của con chó và nó sẽ thay đổi theo thời gian. Tôi sẽ giải thích người giữ ngựa sẽ huấn luyện con chó như thế nào để nó có thể vào sống trong nhà. Sẽ...”
“Ta không định tranh cãi đâu, ma’am, tuy nhiên đó là câu trả lời hay. Mục đích của bài học vẽ là gì?”
“Tôi định mô tả những cột trụ được chạm khắc những đường rãnh theo kiểu thành Corinth và kiến trúc trán tường,” cô liếc nhìn tiểu đình, “và chỉ ra mọi thứ được phản chiếu như thế nào. Nhưng con gái ngài mới năm tuổi, thưa ngài. Chủ yếu là tôi định để cho con bé tận hưởng không khí trong lành và đánh giá khả năng vẽ của nó.”
Cằm cô hếch lên bướng bỉnh. Anh ta cứ việc quở trách cô nếu muốn. Đứa trẻ có quá ít quyền tự quyết.
“Một câu trả lời hay nữa. Cô giỏi trong việc đó à?”
Kiểu câu hỏi này không có câu trả lời.
“Ta nghĩ cô nhận ra tiểu đình đó chính là bản sao thu nhỏ phần chính giữa của lâu đài.”
“Ngoại trừ bậc tam cấp hình móng ngựa,” cô quay sang nhìn chằm chằm xuống hồ nước bên dưới. “Ở trong có giống không?”
“Rất giống, kể cả bức họa trên mái vòm. Nhưng không có phòng tranh trong tiểu đình. Nó được xây để làm cảnh, như mọi thứ khác trong khuôn viên, nhưng dàn nhạc sẽ được bố trí chơi trong đó những dịp lễ và tiệc trong vườn. Và vào ba ngày tiệc tùng sắp tới thì dàn nhạc sẽ được bố trí tại đó trong vũ hội. Cô có biết là mình được tham dự chưa?”
“Có biết, thưa đức ngài.”
Anh ta xoay sang nói chuyện với con gái. “Đi xuống bờ hồ nào con gái. Nhìn từ đó thì tiểu đình trông oai nghiêm hơn, xa xa sẽ thấy cây cầu và một phần thác nước. Bồng con chó lên Pamela, nó không thể đi xa được đâu.”
“Nhưng đã đến giờ chúng tôi phải vào nhà,” Fleur lên tiếng.
Đôi mắt đen xoay sang nhìn cô. Một chân mày nhướng lên. “Ai bảo vậy?”
Fleur đỏ mặt. “Bà Clement đang đợi chúng tôi, thưa đức ngài.”
“Bà vú à? Vậy thì bà vú sẽ phải đợi, đúng không?”
Pamela ào ào chạy xuống con dốc dẫn ra hồ nước mà không đi bằng đường vòng ít dốc hơn. Công tước đưa tay để giúp Fleur đi xuống.
Và cô lại ở trong đường hầm tối đen, lạnh lẽo đó. Tất cả những gì cô thấy là bàn tay với những ngón tay thon dài đã trượt vào giữa đùi cô, đẩy rộng ra và kiên quyết tách cô để chuẩn bị cho sự xâm nhập.
Công tước hạ tay xuống và xoay đi. “Đi chậm thôi, trừ phi cô định tắm.”
Và cô không biết mình ra khỏi đường hầm bằng cách nào, ép đôi chân chuyển động đi theo công tước xuống dốc đến lối phía bên dưới, nơi con chó đang nhảy vòng vòng, vui mừng vì lại được đi trên nền đất bằng phẳng.
Một giờ sau họ mới vào nhà. Họ tản bộ quanh hồ, leo lên bờ dốc phía bên kia. Công tước mô tả thêm cho Fleur nhiều quang cảnh với nhiều thông tin hơn bà Laycock. Khuôn viên được William Kent - ‘chẳng phải họ hàng gì đâu’ công tước giải thích thêm - sửa lại con đường trồng cây dẫn vào lâu đài, khu vực bồn hoa phẳng và rộng ở phía trước kia vào đời ông nội.
“Ta nghĩ bà nội đã rất bất bình. Bà là mẫu phu-nhân-thế-kỷ-mười-tám điển hình. Bà tin rằng khu vườn đối xứng càng to thì càng chứng tỏ địa vị của người chủ.”
Đức ngài ôm con chó gần như suốt quãng đường về, một ngón tay gãi gãi trán nó trong khi con vật rúc mũi vào ngực anh ta và ngủ ngon lành. Và anh ta đưa con vật cho Fleur ôm trước khi rượt theo Pamela đang cười ngặt nghẽo qua bãi cỏ rộng, vật nó xuống cỏ rồi cù vào chân và tay trong khi con bé vẫn đang nằm cười nắc nẻ.
Cả hai cha con trông hơi xộc xệch lúc bước lên bậc tam cấp trước cửa nhà.
“Khách của Mama sẽ sớm đến đây phải không Papa?” Tiểu thư Pamela thắc mắc.
“Ngày kia, trừ những người bị cản trở.”
“Con có thể gặp các mệnh phụ không?”
“Con có muốn thế không?”
“Được không cha?” Con bé nài nỉ. “Con biết mẹ sẽ không cho đâu.”
“Có lẽ trong việc này mẹ con đúng,” anh ta thả tay con bé và đón lấy con chó mà Fleur đang ôm. “Đó không phải là những mệnh phụ con muốn gặp đâu Pamela.”
“Nhưng...” Con bé vẫn dai dẳng.
“Đến lúc vào nhà rồi,” anh ta ngước lên nhìn thẳng Fleur bằng đôi mắt cứng rắn, tay anh ta chạm nhẹ vào tay cô bên dưới bụng con chó và cô rụt tay lại, vội vàng bước lui ra sau. “Ta sẽ mang Tiny về lại chuồng ngựa.”
“Ôi,” Fleur thốt lên. “Chúng ta quên lấy khung vẽ và màu rồi. Tôi sẽ quay lại lấy.”
“Ta sẽ bảo người hầu lấy,” công tước sốt ruột cắt ngang. “Cô không cần lo lắng về chuyện đó đâu ma’am.”
Fleur nắm tay Pamela và dẫn con bé lên phòng trẻ. Đứa trẻ mệt lữ, lấm lem bụi đất, tóc tai rối bù, bà Clement sẽ nhận ra ngay và thể nào cũng phàn nàn.
Mười phút sau Fleur đứng trước cửa sổ phòng mình, bên tai vẫn văng vẳng mấy lời nhiếc móc gay gắt. Dường như nữ công tước đã được báo cáo về sự bất tuân lệnh khủng khiếp của cô vì đã giữ Pamela ở ngoài lâu hơn thời gian cho phép và trở về với bộ dạng tả tơi như ăn xin, cùng với tình trạng mệt lử chắc sẽ làm con bé ốm trong mấy ngày tới.
Fleur đứng gần cửa sổ, phóng tầm mắt ra bãi cỏ đã luôn đem lại cảm giác yên bình giả tạo. Cô cứ nghĩ nó yên bình. Cô cứ nghĩ nó là thiên đường. Cô đã bắt đầu thoải mái và cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Cô có nên rời đi trước khi bị sa thải không?
Nhưng cô sẽ đi đâu và làm gì đây? Dù mọi nhu cầu của cô đều được đáp ứng ở lâu đài Willoughby, nhưng cô vẫn chưa được trả công. Cô chỉ còn lại vài xu từ số tiền tạm ứng mua quần áo. Thậm chí cô còn không có đủ tiền để quay về London.
Ý nghĩ về London làm cô rùng mình. Chỉ có một tương lai duy nhất chờ đợi cô ở đó.
Cô vẫn còn chết lặng trước cơn ác mộng vừa xảy ra. Người đàn ông đáng sợ choán đầy những cơn ác mộng đã cho cô công việc này. Rốt cuộc chẳng có vận may nào ở đây cả. Anh ta cho cô công việc này vì lòng thương hại - ý anh ta là thế. Cô không biết mình có nên tin anh ta hay không.
Và đột nhiên hôm nay cô cảm thấy tất cả những nỗi sợ khác cùng quay lại. Có ai săn đuổi cô không? Họ còn săn đuổi cô không? Cô có bị treo cổ nếu bị bắt không? Ngay cả khi đó là tai nạn thì sao? Dù cho cô chỉ tự vệ ư? Liệu người bị treo cổ có được xem xét đến tình huống ngộ sát không? Chắc chắn là không.
Nhưng Matthew là người làm chứng duy nhất. Và Matthew là một nam tước và là công lý. Lời nói của hắn trái ngược với cô. Hắn đã xem xét thi thể của Hobson và gọi cô là kẻ giết người.
Cô sẽ bị treo cổ. Họ sẽ trói tay chân, chụp một cái túi lên đầu và siết dây thừng quanh cổ cô.
Cô quay ngoắt người khỏi cửa sổ. Cô sẽ không nghĩ về điều đó, hay về Daniel. Cô kiên quyết sẽ không nghĩ nữa. Nhưng nụ cười hiền hậu, đôi mắt xanh, mái tóc vàng óng mượt và thân hình mảnh khảnh trong bộ quần áo mục sư đen đã xuất hiện trước khi cô quay đi.
Daniel chưa từng hôn cô. Chỉ hôn tay, một lần. Cô luôn muốn được thân mật hơn, nhưng anh đã từ chối cái lần duy nhất cô đề nghị. Anh nói với nụ cười ngọt ngào là muốn cô trinh nguyên trong ngày cưới của họ.
Một nụ hôn sẽ làm cô vấy bẩn sao? Cô nhắm mắt và rút cây trâm giữ búi tóc trên đầu.
Anh sẽ ghê tởm nếu biết những gì cô đã làm. Anh sẽ buồn rầu nhìn cô. Anh có tha thứ cho cô không? Chắc chắn là có, như chúa Jesus tha tội cho người phụ nữ ngoại tình. Nhưng cô không muốn sự khoan dung của anh. Cô muốn tình yêu và vòng tay che chở của anh. Cô muốn sự yên bình.
Nhưng không thể có yên bình, vậy mà hai tuần qua cô cứ tự thuyết phục mình thế. Cô đã giết một người đàn ông và không bao giờ có thể quay về nhà. Cô sẽ bị treo cổ nếu bị bắt. Và cô đã làm những việc đó - với đức ngài, công tước Ridgeway. Và giờ bị mắc kẹt trong nhà anh ta như con chim trong lồng.
Cô bực tức chải mạnh cái lược qua mái tóc rối. Dù cô có ở trong lâu đài này bao lâu đi nữa, dù cô có thường xuyên gặp anh ta như thế nào đi nữa thì cô cũng chẳng có cảm giác gì khác ngoài nỗi khiếp sợ tồi tệ nhất và sự kinh tởm đến buồn nôn mỗi khi nhìn thấy anh ta.
Dù anh ta có mặc quần áo đẹp đến mức nào đi nữa, cô cũng luôn thấy anh ta như trong quán rượu Bò và Sừng hôm đó - cao, đầy cơ bắp và trần truồng, mảng lông hình tam giác từ ngực xuống rốn, vết sẹo lồi xấu xí, vật đàn ông đáng sợ đã đi vào trong cô, làm cô quá đau đớn và hủy hoại hoàn toàn đời con gái của cô.
Nhẫn tâm lợi dụng hoàn cảnh bất lợi, nghèo nàn, tuyệt vọng của người khác. Nhưng lý trí cô biết rằng chẳng công bằng khi ghét anh ta. Anh ta đã trả rất hậu cho những gì cô tự nguyện đề nghị. Bữa ăn đó và công việc này thể hiện sự tử tế của anh ta.
Nhưng độ căm ghét đến mức ghê tởm và khiếp hãi có thể khiến cô phải bỏ chạy khỏi lâu đài mà không một xu dính túi hay kế hoạch nào - y như lần cô trốn chạy khỏi trang viên Heron hai tháng trước.
Cô lại nhắm mắt, lược vẫn cầm trên tay, và nhớ lại hình ảnh những ngón tay anh ta dịu dàng vuốt ve bộ lông chú chó nhỏ. Cô phải nuốt xuống vài lần mới vượt qua được cơn buồn nôn.
***
Sáng hôm sau công tước Ridgeway gõ cửa phòng khách của nữ công tước và chờ cô hầu riêng dẫn anh vào, khẽ nhún gối chào rồi lặng lẽ lui ra. Vợ mời anh đến. Anh hiếm khi bước vào chỗ riêng tư của vợ mà không được mời.
“Chào, Sybil. Hôm nay nàng khỏe chứ?” Anh băng qua phòng, cầm tay cô và hôn. Cô ta quay mặt đi như mọi khi.
“Khá hơn. Suốt đêm qua em hơi sốt, nhưng sáng nay đã đỡ hơn.” Cô ta rút tay lại, bàn tay nhỏ nhắn, thanh tú mà anh từng thích nắm và hôn.
“Nàng phải giữ gìn sức khỏe. Ta không muốn nàng ốm như cả mùa đông vừa rồi.”
“Em đã chỉ thị cho Houghton trả công cho cô Hamilton và đuổi cô ta đi,” cô ta nói không ra hơi, nhìn anh bằng đôi mắt to mở rộng. “Anh ta trả lời em là phải hỏi ý kiến của ngài trước. Ngài định xử lý ra sao đây, Adam?”
“Ta cho là ta sẽ hỏi nàng lý do muốn sa thải gia sư. Cô ta đã làm gì hay không có khả năng làm gì?”
“Em muốn nói về Houghton,” mắt cô ta đẫm lệ. Cô ta khoác chiếc áo choàng trắng bằng lụa và đăng ten. Mái tóc vàng óng xõa sau lưng. Người chồng thản nhiên nghĩ vợ mình trông thật xinh đẹp. Và vẫn mong manh y như cô gái mà công tước đã dâng trọn trái tim khi anh lên đường đến Bỉ.
“Ngài có định đuổi cổ anh ta vì dám ăn nói với em như thế không?”
“Houghton là thư ký riêng của ta, chỉ chịu trách nhiệm trước ta mà thôi, Sybil. Ta sẽ sa thải anh ta ngay lập tức nếu anh ta quên mất vị trí của mình mà nghe lệnh của bất cứ ai trong lâu đài này trước khi hỏi ý kiến ta.”
Mặt cô ta đỏ gay. “Vậy ra thư ký quan trọng hơn em cơ đấy. Đâu phải lúc nào cũng vậy đâu, Adam. Trước kia ngài từng yêu em, hay chỉ có em tin vậy. Em thấy mình dường như bị lừa gạt.”
“Giờ thì nàng biết là nên đích thân đến gặp ta mỗi khi gặp rắc rối. Nếu nàng làm thế thì đã tránh khỏi bị bẽ mặt rồi. Một thư ký giỏi không thể nhận lệnh của hai người. Cô Hamilton đã làm sai chuyện gì?”
“Ngài đâu cần phải hỏi câu đó,” cô ta vò chiếc khăn trong tay. “Chỉ cần biết là em muốn cô ta biến đi là đủ rồi. Em không nghĩ cô ta phù hợp với việc trông nom con gái mình. Hãy đuổi cô ta ra đi, Adam.”
“Sybil,” anh thở dài, “Nàng biết là ta thậm chí không sa thải người hầu thấp kém nhất mà không có lý do hợp lý. Ta không biết liệu nàng có nhận ra có bao nhiêu người hầu đang sống trên bờ vực bần cùng không. Nhưng ta sẽ không sa thải bất cứ ai chỉ để thỏa mãn ý thích nhất thời.”
“Ý thích nhất thời!” Mắt cô ta mở to, lại ngân ngấn lệ. “Em là vợ ngài đấy, Adam.”
“Đúng.” Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Nàng là vợ ta, đúng không?”
Cô ta hạ mắt và ngồi đầy kiêu hãnh bên mép trường kỷ rồi thản nhiên nói. “Em là nữ công tước Ridgeway.”
“Chẳng thể có cụm từ nào mô tả chính xác hơn thế.” Giọng anh nghe có vẻ mệt mỏi. “Chúng ta cứ phải nói chuyện theo kiểu này sao, Sybil? Ta cứ phải luôn là bạo chúa ư? Ta xin lỗi vì những lời mỉa mai châm biếm của mình. Nhưng cô Hamilton đã làm sai chuyện gì?”
“Chiều qua cô ta dẫn Pamela ra ngoài dù gió lạnh và nắng gắt. Cô ta ỉ ôi năn nỉ vú cho đến khi vú phải đồng ý, và ra ngoài chỉ trong một giờ. Thế nhưng hơn hai giờ sau cô ta mới quay vào nhà. Pamela trông bẩn thỉu, buồn ngủ và sáng nay ngủ mê mệt nên không thể dậy, con gái đáng thương. Cô ta cố ý cãi lời vú, Adam. Ngay cả ngài cũng không thể bênh vực cô ta trong trường hợp này.”
“Họ đi với ta. Đến giờ cô Hamilton vào nhà thì ta giữ họ lại.”
Cô ta nhìn anh sắc lẹm. “Cô ta đi với ngài sao?” Sybil đưa khăn tay lên miệng. “Trong hơn hai giờ ư?”
“Nàng đã dùng sai đại từ. Ta nói là họ đi với ta - Pamela, cô Hamilton, và con chó. Nếu Pamela bẩn thỉu, đó là vì ta lăn trên cỏ với con bé. Nếu nó buồn ngủ, đó là vì ta chạy và chơi với nó, cho nó sưởi nắng và hít thở không khí trong lành trong hơn hai giờ. Trẻ con thường buồn ngủ sau mỗi khi ra ngoài chơi đùa.”
Khuôn mặt nữ công tước bỗng trở nên biến sắc. “Thật quá thể. Trước đây em đã từng nói với ngài rồi Adam, rằng ngài quá mạnh bạo với Pamela. Con bé ốm yếu lắm nên hãy để em và vú chăm sóc con. Lại còn một con chó ư! Chỉ có trời mới biết là con sẽ bị lây nhiễm những bệnh nào. Ôi, ngài vừa về nhà là em biết ngay chuyện này sẽ xảy ra. Ngài chẳng thèm đếm xỉa đến cảm giác của em. Ngài thật quá ích kỷ. Ngài khiến em thất vọng vô cùng.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô ta cho đến khi Sybil lại cụp mắt xuống.
“Ta sẽ tiếp tục dành nhiều thời gian rãnh rỗi với Pamela hết mức có thể. Con bé cần được cha mẹ quan tâm hơn sự chiều chuộng của bà vú già, Sybil. Và nó cần vận động, cả thể lực và trí óc. Và không biết ta có hiểu sai không. Cô Hamilton phải tuân lệnh bà vú à?”
“Đúng,” nữ công tước khẳng định, “tất nhiên là như vậy. Con gái yêu chỉ là một đứa trẻ.”
“Tương lai thì ngược lại. Ta tin nàng sẽ thông báo cho bà vú sự thay đổi. Bà ta sẽ trề môi khi ta bảo, dù ta đã quyết định. Ta sẽ thông báo cho cô Hamilton luật lệ mới.”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má nữ công tước. “Ngài là người tàn nhẫn và có trái tim sắt đá. Ngài sẽ làm mọi thứ trái ngược với ý muốn của em phải không Adam? Chỉ vì ngài đã một lần tử tế với em thì em phải nợ ngài suốt đời sao?”
Anh mím môi nhìn xuống cô ta. “Nàng biết không có chuyện đó mà. Và sẽ không bao giờ có. Chỉ có nàng tự suy diễn thôi, Sybil. Đôi khi nàng suýt làm ta tin rằng ta thật sự là tên bạo chúa và bất lương đấy.”
Cô ta lấy khăn tay chấm nước mắt rồi vò vò ở trên lòng. “Vậy là em buộc phải thả con gái khỏi vòng tay bảo bọc của mình và sự chăm sóc của bà vú sang sự cai quản của ả nhân tình của ngài. Được lắm Adam. Em đâu có phải là đối thủ của ngài.”
“Nhân tình của ta ư? Ăn nói cho cẩn thận Sybil. Ta nghĩ có lẽ nàng định ám chỉ rằng ta luôn cần có nhân tình.” Phần mặt bên phải của anh thoáng cười khi cô ta liếc lên, với vẻ hoảng hốt. “Không, ta không nghĩ là nàng thích suy luận đó.”
“Đôi khi em nghĩ ngài ép em phải ghét ngài,” cô ta nói bằng giọng nhỏ xíu, run run vì khóc.
“Nàng mệt rồi.”
Anh quan sát cô ta ho, lùi ra sau trường kỷ và ép khăn tay lên môi.
“Đáng lý ra tháng trước ta nên buộc nàng phải để cho một bác sĩ khác chữa chứng ho này. Dường như bác sĩ Hartley không trị được. Để ta gọi một bác sĩ khác từ London, Sybil. Hãy để ta làm gì đó cho nàng. Hãy thay đổi, để chúng ta đối xử tử tế với nhau.”
“Em nghĩ là em muốn được yên tĩnh một mình. Em cần nghỉ ngơi.”
“Ta không định như thế này,” anh mệt mỏi. “Ta không muốn chúng ta cãi vã và chọc tức nhau suốt ngày, không muốn nàng nghĩ ta là bạo chúa. Điều ta hy vọng là một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ta không muốn chúng ta căm ghét nhau.”
“Nhiều lúc,” cô ta vùi mặt vào khăn tay, giọng thỏ thẻ đầy khổ sở, “em ghét ngài vì giả vờ chết rồi còn sống trở về. Em ghét ngài vì đuổi Thomas đi khi ngài biết mối quan hệ của chúng ta trở nên thế nào. Nhiều lúc em nhận ra thật khó mà không ghét ngài, Adam, dù em đã cố. Nhưng ngài là chồng em.”
Cô ta bắt đầu ho và không thể dứt.
Mặt trắng bệch, anh băng qua phòng đến chỗ Sybil, lấy khăn tay của mình, quỳ xuống, và đưa cho cô ta. Nhưng cô ta gạt tay anh ra.
“Sybil,” anh đặt hờ một cánh tay sau gáy cô ta lúc ho.
Nhưng cô ta vặn vẹo thoát ra, đứng dậy và chạy ào về phòng thay quần áo, đóng sầm cánh cửa phía sau.
Công tước Ridgeway vẫn quỳ trên một chân, đầu cúi xuống. Và anh tự hỏi, như hàng nghìn lần trước, rằng cô ta có bao giờ yêu anh không? Có khi nào cô ta nói yêu anh chỉ bởi vì cô ta muốn trở thành nữ công tước và là bà chủ của một trong những lâu đài tráng lệ nhất nước không? Tất cả những nụ hôn, ánh mắt tha thiết và nụ cười ngọt ngào chỉ là mưu mẹo sao?
Anh lớn lên với nhận thức rằng mình sẽ cưới cô ta. Và ý nghĩ đó chưa bao giờ làm anh bận tâm. Nhưng sau khi từ Tây Ban Nha trở về nhà anh phải lòng cô ta lúc nhận ra cô ta đã trưởng thành, đáng yêu và yếu đuối, đôi mắt xanh to tròn ngưỡng mộ anh. Anh đã yêu say đắm, yêu trong đau khổ.
Vậy tất cả hoàn toàn chỉ là một phía sao? Tất cả những lời yêu thương ngọt ngào của cô ta đều là giả dối ư? Hay có khi cô ta bị những năm tháng dài đằng đẵng đó trói buộc. Có lẽ cô ta chỉ cố yêu anh hay ít nhất chỉ có cảm tình với anh. Có lẽ cô ta đã cố.
Anh nghĩ khi ấy cô ta cũng có chút tình cảm với mình, khi mà khuôn mặt anh vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí có thể coi là đẹp trai. Anh sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt khiếp hãi tột cùng của cô ta lúc anh ôm lấy cô ta vào lần đầu tiên hội ngộ sau khi anh từ cõi chết trở về, xoay tròn và hôn cô ta. Cô ta làm anh rất đau đớn. Nhưng anh cứ hy vọng là vẻ mặt đó sẽ biến mất một khi cô ta quen với diện mạo mới của anh. Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra. Lúc anh trở về, tất nhiên là cô ta đã đính hôn với Thomas. Đáng lý ra ngay từ đầu anh phải nhận ra điều đó.
Công tước chán nản đứng dậy và nhét khăn tay vào túi. Mùa xuân ở Waterloo năm ấy và năm sau, khi anh đang trở về nhà, nếu có ai đó bảo rằng tình yêu anh dành cho Sybil sẽ chết thì anh sẽ cười vào mặt họ. Tình yêu của anh sẽ không bao giờ chết.
Vậy là quá nhiều cho tình yêu, anh chua chát nghĩ.
Anh đi ra cửa, nghe rõ tiếng ho của vợ trong phòng thay đồ. Tình yêu của anh đã lụi tàn. Chỉ còn lại sự tiếc nuối cho những gì cô ta phải chịu đựng, và hy vọng mong manh về sự hòa nhã giữa họ. Chút hy vọng rằng anh sẽ không phải luôn xử sự như bạo chúa trong cuộc sống chung.
Nhưng dường như anh sẽ không có được điều đó, kể cả sự yên ổn.
Tác giả :
Mary Balogh