Hạt Ngọc Ẩn Mình
Chương 24
HỌ ĂN TỐI RẤT MUỘN. Công tước không nghĩ sẽ đi lâu vậy, còn Fleur chẳng ngờ mình ngủ say đến thế.
“Ta thực sự không muốn để mọi chuyện đến ngày mai mới giải quyết,” anh bảo cô khi họ ngồi xuống dùng bữa trong phòng khách riêng. “Ta không ngờ sẽ nhận được sự hỗ trợ đầy sốt sắng và hiếu kỳ của Sir Quentin Dowd.” Anh cho cô hay Sir Quentin là quan tòa địa phương. “Ta tin ông ta ắt sẽ tự tay đào cả nghĩa trang lên nếu người hầu không làm và nếu ta không chỉ cho ông ta ngôi mộ thật.”
“Nhưng điều gì khiến ngài nghi ngờ? Em không hiểu.” Fleur không biết cô đã lặp lại câu này bao nhiêu lần trong ngày hôm nay nữa.
“Vì sao lại có người không muốn chôn một người đàn ông ở nơi anh ta đã sống và chết hay ở quê nhà chứ? Gã em họ của em hình như đã không chọn cả ai nơi đó. Trên thực tế, hắn đã cất công đi xa để chôn cái xác ở một nơi xa lạ, nơi chẳng có ai biết về hắn hay gã hầu của hắn.”
“Có thể có ai đó muốn nhìn thấy cái xác đúng không?” cô nói.
“Ta đoán gia đình nạn nhân chắc chắn sẽ đòi nhìn tận mắt. Và có lẽ vài gia nhân ở trang viên Heron hoặc bạn bè của Hobson xung quanh cũng sẽ bày tỏ mong muốn đó. Gã em họ của em không thể liều lĩnh để điều đó xảy ra. Hắn che đậy dấu vết không tốt cho lắm, và nội dung câu chuyện hắn kể cho những đối tượng khác nhau lại mâu thuẫn nhau. Có lẽ hắn không ngờ là sẽ có người muốn tìm hiểu thấu đáo. Ăn đi.”
Fleur nhìn đĩa của mình, nhưng chẳng thể nhớ làm thế nào mà thức ăn có trong đĩa, “Làm sao em ăn nổi đây?” cô hỏi.
“Dùng dao và dĩa của em. Cảm giác được giải thoát như thế nào?”
“Nhưng anh ta đã đi đâu? Và tại sao? Tại sao anh ta để cho gia đình nghĩ mình đã chết?”
“Chắc chắn là vì tiền. Ta đoán hắn ở đâu đó bên châu Âu.”
“Và tại sao Matthew làm thế?” cô cau mày. “Đó là một âm mưu thâm độc, tất cả chỉ để đưa em lên giá treo cổ ư? Anh ta ghét em đến vậy sao?”
“Em biết câu trả lời mà. Hắn chưa bao giờ định để em bị treo cổ. Hắn muốn em ở trong tầm khống chế của hắn suốt đời. Hắn bị em ám ảnh sâu đậm, Fleur.”
“Nhưng từ trước đến nay em vốn không ưa anh ta. Khi anh ta ép em làm một chuyện như thế thì em còn căm ghét anh ta hơn. Biết rõ thế thì làm sao anh ta còn muốn em chứ?”
“Với một số đàn ông thì chỉ cần dùng quyền lực với thứ chúng thèm muốn, thế là đủ. Đôi khi bọn chúng còn cực kỳ hưng phấn vì bị ghét bỏ. Ta không biết gã em họ em có nằm trong số đấy không. Từ những gì ta thấy ở hắn tại Willoughby thì ta sẽ nói không, nhưng những hành động của hắn thì khẳng định ngược lại.”
“Em không mong anh ta về nhà và lại sống cạnh mình chút nào,” cô nói.
“Fleur.” Anh với tới chạm vào tay cô. “Em thực sự nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra sao? Ngay lúc này Sir Quentin đang tức điên lên. Ta chắc chắn gã em họ của em gặp rắc rối lớn rồi. Trước mắt em sẽ không phải sợ chuyện hắn trở về nhà đâu.”
“Ôi,” cô lại nhìn xuống đĩa của mình. “Em không đói.”
Anh đứng dậy và rung chuông gọi phục vụ dọn bàn. Cả hai đều im lặng cho đến khi việc đó xong xuôi.
“Em vẫn đang chờ giây phút thức tỉnh khỏi giấc mơ,” cô băng qua phòng và nhìn xuống lò sưởi trống trơn. “Em thật ngu ngốc khi bỏ chạy phải không? Lẽ ra em nên đến nhà mục sư như đã định.”
“Nhưng hắn vẫn sẽ thực hiện kế hoạch đó, và có lẽ sẽ thành công.”
“Đúng. Em không biết liệu còn ai khác đoán ra sự thật nữa. Em thì không rồi. Chỉ có ngài. Và em ắt sẽ không gặp ngài nếu không bỏ trốn.”
Anh đứng cách cô một quãng ngắn, quan sát cô nhìn đăm đăm vào lò sưởi. “Ta ước gì em đã không phải chịu khổ nhiều đến thế,” anh lặng lẽ nói. “Ta ước gì em đã nhờ ta giúp đỡ, Fleur. Ước gì ta đã nghĩ đến chuyện hỏi em có cần ta giúp không. Ta ước gì mọi chuyện đã khác.”
“Nhưng không có chuyện đó,” cô nói.
“Ừ.”
“Vì sao ngài làm tất cả những chuyện này cho em?” Cô ngoái đầu lại nhìn anh. ‘Hãy nói thật với em đi.”
Anh chậm chạp lắc đầu.
“Em từng nghĩ ma quỷ cũng không thể làm em sợ bằng ngài. Nỗi sợ hãi ấy bắt đầu khi chuyện đó xảy ra, rồi thường trực trong suy nghĩ em và sau này là trong những cơn ác mộng. Rồi khi ngài về Willoughby và em nhận ra công tước Ridgeway chính là ngài, em tưởng mình sẽ chết vì sợ hãi.”
Gương mặt anh kín bưng. “Ta biết.”
“Em đã sợ đôi tay ngài hơn bất cứ thứ gì. Chúng là đôi tay đẹp.”
Anh không nói gì.
“Tất cả đã thay đổi từ lúc nào vậy?” cô hỏi, quay hẳn lại nhìn anh và rút ngắn khoảng cách giữa họ. “Ngài sẽ không tự thốt ra những lời ấy. Nhưng chúng cũng giống những lời trên môi em, đúng không?”
Cô nhìn anh nuốt khan.
“Suốt phần đời còn lại em sẽ hối tiếc vì nói ra những lời ấy. Nhưng em tin nếu không nói ra thì mình sẽ còn hối tiếc hơn.”
“Fleur,” anh đưa một tay ra ngăn lại.
“Em yêu ngài,”
“Không.”
“Em yêu ngài.”
“Chỉ là do chúng ta đã ở bên nhau mấy ngày qua, trò chuyện rất nhiều và hiểu nhau. Chỉ là do ta có thể giúp em một chút và em cảm thấy biết ơn ta.”
“Em yêu ngài.”
“Fleur.”
Cô đưa tay chạm vào những vết sẹo của anh. “Em rất mừng vì đã không biết ngài trước khi có những vết sẹo này, em không nghĩ mình có thể chịu được nỗi đau đớn.”
“Fleur,” anh nắm lấy cổ tay cô.
“Ngài khóc đấy ư?” cô quàng hai cánh tay qua cổ anh và tựa má lên vai anh. “Đừng, tình yêu của em. Em không định chất thêm gánh nặng cho ngài. Em không định làm thế. Em chỉ muốn ngài biết rằng ngài được yêu và sẽ mãi như vậy.”
“Fleur,” giọng anh khàn đi vì nước mắt. “Ta chẳng có gì cho em. Lòng trung thành của ta đã thuộc về người khác. Ta đã không muốn chuyện này xảy ra. Ta không muốn nó xảy ra. Rồi em sẽ gặp một người khác. Khi ta đi rồi em sẽ quên ta và sẽ hạnh phúc thôi.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt anh, đưa một ngón tay lau đi giọt nước mắt của anh. “Em không đòi hỏi điều gì đáp lại. Em chỉ muốn tặng người một thứ, Adam. Một món quà tự nguyện, không ràng buộc. Tình yêu của em. Không phải gánh nặng, mà là một món quà. Để ngài mang theo khi ra đi, dẫu cho hai ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Anh ôm lấy gương mặt cô và đắm mình vào đó. “Suýt chút nữa ta đã không nhận ra em. Ngày ấy em gầy kinh khủng, Fleur, và xanh xao. Môi em khô và nứt nẻ, tóc em xơ xác. Thế nhưng ta biết đó là em. Có lẽ ta sẽ vẫn ở lại London tìm em nếu em không đến trung tâm giới thiệu việc làm đó. Nhưng đã quá muộn, em yêu. Đã muộn mất sáu năm.”
Anh cúi xuống hôn cô, và ngọn lửa lập tức bùng cháy. Anh ngẩng đầu lên.
“Ta chỉ có đêm nay để cho em. Ngày mai ta sẽ đưa em về nhà và tiếp tục lên đường về nhà mình.”
“Vâng,” cô nói.
“Chỉ một đêm nay thôi, Fleur.”
“Vâng.”
“Như thế là đủ với chúng ta.”
“Vâng.”
“Chúng ta sẽ giữ mãi ký ức này.”
“Thậm chí còn hơn thế nữa,” cô nói.
“Fleur, người yêu dấu của ta. Bên ngoài nhà hát Drury Lane ta đã nhận ra em là tình yêu của đời mình. Em biết điều đó, đúng không?” Môi anh áp vào môi cô.
“Vâng,” cô khẳng định. “Vâng.”
“Ta yêu em. Em phải biết rằng ta đã yêu em ngay từ giây phút đầu tiên ta thấy em đứng trong bóng tối.”
“Vâng.” Môi cô hé ra dưới môi anh, lưỡi cô lướt qua môi anh. “Adam. Hãy yêu em đi. Hãy xua tan những nỗi sợ hãi của em đi.”
Anh hôn cô đắm đuối, lưỡi anh tìm vòm miệng ấm nóng của cô, tay anh ghì nghiến thân hình cô vào cơ thể mình, đợi cho đến khi nó hoàn toàn mềm rũ tựa vào anh.
“Em còn sợ không?” anh hỏi bên môi cô.
“Rất sợ.” Cô vẫn nhắm nghiền mắt. “Sợ những gì sẽ xảy đến tiếp theo. Nhưng em muốn ngài làm tất cả, Adam. Em muốn tay ngài ở trên em, và thân thể ngài nữa. Em muốn ngài ở trong em.”
Anh lại hôn cô và cảm nhận cơ thể cô qua đôi tay – hai bầu ngực căng tròn và bầu vú đã se lại dưới lớp váy, vòng eo nhỏ và bờ hông cân đối, cặp mông tròn mềm mại.
“Fleur.” Trong miệng cô, anh thì thầm tên cô. Anh muốn cô đến nhức nhối.
“Cứ chạm vào em như thế,” cô thì thầm. “Tiếp thêm can đảm cho em. Đôi tay ngài thật ấm áp và mạnh mẽ. Hãy tiếp thêm can đảm cho em.”
Anh cúi xuống bế xốc cô lên, mang cô qua khung cửa mở vào phòng ngủ và đặt cô xuống giường.
***
Và Fleur biết mình đã sa chân rồi, rằng cô không thể quay lại, dù cô biết anh sẽ dừng lại bất cứ lúc nào cô muốn. Cô yêu anh hơn cả mạng sống, và ngay giây phút này cô chỉ muốn xóa sạch hồi ức ái ân kinh khủng ngày xưa để thay thế bằng ký ức của tình yêu.
Nhưng cô vẫn sợ. Sợ vô cùng. Cô sợ ánh nhìn cháy bỏng mãnh liệt trong đôi mắt đen. Cô sợ những đường nét khắc nghiệt và vết sẹo dữ tợn của anh. Cô sợ đôi tay anh, chúng đang phủ lên hai bầu ngực cô, ngón tay cái mơn trớn nụ hoa và di chuyển ra sau đầu cô để tháo kẹp tóc, rồi lướt xuống lưng để cởi hàng nút áo. Và cô sợ phần cơ thể anh vẫn ẩn giấu bên dưới lớp quần áo.
“Chúng ta có thể dừng ở đây,” anh nhìn xuống mặt cô, tay để yên trên lưng cô. “Chúng ta âu yếm nhau đến mức này là cũng đủ rồi, Fleur. Ta sẽ chỉ ôm em thêm vài phút nữa để có thêm dũng khí buông tay cho em đi.”
“Không. Em muốn tất cả, Adam. Em muốn tất cả ở ngài. Và em muốn dâng hiến tất cả cho ngài.”
Anh kéo váy khỏi vai cô, qua hai cánh tay, xuống hông và chân cô. Cô nhìn vào mắt anh khi váy lót và tất của mình lần lượt được cởi ra. Và cô nhớ lúc mình đứng khỏa thân trước mặt anh, váy áo gấp gọn thành một xấp đặt dưới sàn bên cạnh ngày hôm ấy.
“Hãy khiến em quên đi. Adam, hãy làm cho em quên hết.” Cô đưa hai tay về phía anh.
“Em đẹp quá,” anh cúi xuống vùi mặt vào tóc cô. “Người phụ nữ đẹp nhất trên đời.” Tay anh vuốt ve một bầu vú. Bàn tay ấm áp với những ngón tay dài.
Cô với lên để cởi cúc áo gi lê và sơ mi của anh.
Và anh thấy sợ. Cô quá ư xinh đẹp. Anh muốn mình thật hoàn hảo đối với cô. Anh nhỏm người ngồi thẳng lại.
“Để ta đóng cửa.” Ánh sáng từ hai giá nến đang hắt qua khung cửa và chiếu chếch qua giường.
“Không,” cô với lấy anh.
“Fleur,” anh nhìn vào mắt cô, lo lắng. “Ta không muốn em thấy cơ thể ta lần nữa. Ta rất xấu xí.”
“Không.” Cô nắm lấy hai cánh tay anh, kéo anh xuống với mình. “Em muốn được thấy ngài. Em phải thấy ngài. Xin ngài, Adam. Bóng tối sẽ làm em sợ.”
Anh đứng bên giường, chậm chạp cởi quần áo. Và anh nhìn cô quan sát anh, như lần trước. Ngoại trừ khi ấy anh đang tức giận, thách thức cô để lộ sự ghê tởm, còn lần này anh chờ đợi với cảm giác lờ mờ tin chắc rằng nó sẽ xảy ra.
“Adam,” cô lên tiếng khi anh đứng hoàn toàn khỏa thân bên cạnh giường, “ngài không xấu xí. Ôi, ngài không hề xấu xí. Nhưng em rất mừng vì đã không biết ngài trước khi ngài bị thương. Chắc chắn em sẽ không chịu đựng nổi.” Cô đưa một bàn tay khẽ chạm vào phía trái người anh, lướt tay xuống sườn và đùi anh. “Ngài không hề xấu xí.”
Anh nằm xuống giường cạnh cô, nhìn vào mắt cô, vuốt ve mái tóc đỏ ánh vàng óng mượt anh vừa xõa tung ra. Và anh lại hôn cô.
Một tay cô phủ lên lớp lông rậm trên ngực anh, còn tay kia khám phá những cơ bắp cuồn cuộn nơi cánh tay và vai anh, lần xuống ngực, rồi vòng ra sau lưng anh. Lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, mơn trớn nó, và được mơn trớn lại. Và cô cảm thấy tay anh trên người cô, chạm vào cô, khám phá cô, khuấy động cô.
Lần này cô không còn sợ hãi. Hai bầu ngực mẫn cảm của cô căng tức dưới những cái vuốt ve của anh. Hai bàn tay anh tạo ra những cơn rung động nhức nhối chạy từ ngực lên cổ họng cô. Giữa hai chân cô dâng lên từng đợt buốt nhói rộn ràng.
Anh từng chiếm đoạt cô một lần, chớp nhoáng và không cảm xúc. Trừ lần ấy ra, đã bao năm anh không có phụ nữ. Anh muốn mình thật hoàn hảo cho cô. Anh muốn vùi mình vào trong cô và phóng luồng hạt giống vào trong cô bằng những cú thúc nhanh. Nhưng anh muốn đem đến cho cô những cảm giác thật hoàn hảo.
Anh hạ một tay xuống giữa hai đùi cô, nhẹ nhàng mở rộng cô ra, chạm vào cô, và vuốt ve cô thật dịu dàng. Cô đã nóng rực và ẩm ướt trước sự mơn trớn của anh. Cô rên lên, oằn người áp vào anh.
“Ta sẽ không làm em đau,” môi anh lại tìm đến môi cô. “Lần này sẽ không đau đâu, Fleur. Ta hứa với em. Em còn sợ không?”
“Còn.” Cô thổn thức. “Còn. Nhưng đến với em đi, Adam. Đến với em đi.”
Anh nâng người lên trên cô và từ từ hạ xuống, đầu anh áp vào một bên tóc cô. Và cơn khiếp sợ lại bùng lên khi chân anh len vào giữa hai đùi cô đẩy rộng chúng ra, tay anh luồn xuống dưới để nâng cô lên và chỉnh tư thế.
Rồi anh tiến vào trong cô, vật đàn ông cứng rắn ấm áp lấp đầy trong cô. Không có giọt nước mắt nào. Không có sự đau đớn nào. Chỉ có nhức nhối, khát khao và chờ đợi anh kết thúc. Cô nghe thấy tiếng rên của ai đó.
Anh chống người lên hai khuỷu tay nhìn xuống cô. Cô nhìn anh. Tóc cô xõa tung như vầng lửa quanh đầu.
“Ta muốn chuyện này thật tuyệt vời với em,” anh thì thầm. “Ta muốn nó thật hoàn hảo cho em, Fleur. Hãy cho ta biết phải làm gì. Em có muốn nó kết thúc nhanh chóng không?” Anh rút ra khỏi cô, rồi lại chầm chậm thúc vào.
Cô chống hai đầu gối, đặt bàn chân xuống giường ở hai bên anh, nhắm mắt và ngửa đầu ra sau. Cô lại rên lên. Anh đang thúc vào cô chậm và sâu, hết lần này đến lần khác.
Anh cúi đầu xuống lướt môi qua môi cô. “Ta muốn nó thật hoàn hảo cho em. Hãy cho ta biết khi tới lúc, Fleur. Hãy nói cho ta khi nào em muốn ta tới với em.”
Cô mở mắt ngước nhìn anh. Cô trông thấy mái tóc đen, gương mặt khắc nghiệt, những vết sẹo, đôi vai mạnh mẽ đầy cơ bắp, bộ ngực phủ lông đen rậm. Và cô cảm thấy cặp đùi rắn chắc của anh ép hai đùi cô mở rộng, cảm thấy những cú thúc chậm, sâu và mật thiết vào tận cùng trong cô. Cô nhớ rõ lần đầu tiên ân ái với anh.
Và cô thả nó đi, để nó trôi xa khỏi miền ký ức.
“Em nghĩ cơn nhức nhối này sẽ khiến mình điên cuồng,” cô thì thầm với anh. “Và em muốn nó tiếp diễn mãi mãi.”
Nhưng khi anh hạ xuống người cô lần nữa, vòng hai cánh tay quanh cô và tăng nhanh nhịp độ, thì cô nâng đầu gối kẹp lấy hông anh và biết rằng mãi mãi sẽ chỉ gói gọn trong khoảnh khắc ấy. Cô rướn người áp vào anh, căng lên, chờ đợi giây phút nổ tung.
Anh cảm thấy thời điểm đó đã đến, dù cô chẳng nói gì. Và anh kính cẩn luồn tay xuống dưới người cô lần nữa, thúc mạnh rồi giữ yên thật sâu bên trong cô nhiều lần cho đến khi anh cảm thấy sự căng thẳng của cô dịu xuống và tận sâu bên trong cô rung lên.
“Nào, tình yêu của ta,” anh nói bên tai cô. “Giờ hãy lên đỉnh cùng ta nào.”
Anh lắng nghe tiếng rên kỳ lạ của cô khi anh thúc vào trong cô lần nữa và cảm thấy hơi thở mình thoát ra thành tiếng thở dài mãn nguyện bên má cô ngay khi luồng hạt giống của anh phun trào trong cô.
Cô rùng mình, run lên quanh anh, áp chặt lấy anh và buông thả mình cho kết quả của tình yêu. Cô sung sướng cảm thấy cơ thể anh thả lỏng, ghì mình xuống giường, bằng lòng dang chân tựa vào đùi anh, mãn nguyện cảm thấy đôi tay anh khum lấy hông mình, và cảm thấy anh vẫn rung lên từng cơn tận bên trong nơi sâu kín.
Cô đã chọn dâng hiến cho anh. Chỉ mình anh. Một lần duy nhất này và mãi mãi.
Anh rút ra khỏi người cô, lăn người xuống, kéo cô nằm áp vào mình, tay vòng qua người cô và kéo chăn lên đắp cho cả hai.
“Fleur.” Anh chậm rãi và âu yếm hôn cô. “Những bóng ma đã bị đuổi đi chưa?”
“Adam,” Mắt cô nhắm nghiền. Những đầu ngón tay lướt trên gương mặt anh. “Ngài thật tuyệt. Tuyệt vô cùng.”
Và rồi hai người đều không ngủ. Anh ôm chặt cô, một tay vuốt tóc cô, và trò chuyện với cô, không phải bằng ngôn ngữ thông thường. Họ chỉ có một đêm. Không có thời gian để nói chuyện. Hay ngủ.
Họ nằm yên lặng trong vòng tay nhau cho đến khi lại yêu nhau lần nữa.
Trước lúc bình minh Fleur mới lơ mơ chợp mắt. Công tước gối đầu cô lên vai mình và khẽ cọ má lên đỉnh đầu cô. Anh mở mắt nhìn đăm đăm vào bóng tối. Những ngọn nến trong phòng khách đã cháy hết từ lâu.
Anh nghĩ mình hoàn toàn có thể thu xếp cho cô một ngôi nhà riêng, có lẽ ở nơi nào đó không quá xa Willoughby, hoặc gần London. Anh sẽ có thể ghé thăm cô nhiều ngày hoặc nhiều tuần mỗi đợt. Nó sẽ trở thành nhà anh hơn là Willoughby.
Cô có thể coi họ đã là vợ chồng trên mọi mặt trừ trên danh phận. Cuộc hôn nhân với Sybil chưa từng tồn tại. Thậm chí cuộc hôn nhân đó vẫn chưa được hoàn thành trọn vẹn. Anh có thể chung thủy với Fleur. Có thể họ còn có thể có con. Những đứa con.
Sẽ có thể. Anh quay đầu hôn lên tóc cô. Chắc chắn có thể thuyết phục được cô. Cô yêu anh cũng như anh yêu cô. Cô đã thổ lộ với anh và đã dành gần như cả đêm để cho anh thấy điều đó.
Có lẽ là một căn nhà bên bờ biển. Họ sẽ nắm tay nhau đi dạo dọc theo những vách đá lộng gió, nhìn ra mặt nước mênh mông. Họ có thể tản bộ trên bãi biển. Họ có thể đưa lũ trẻ chơi đùa và chạy nhảy trên cát.
Anh lại cọ má vào tóc cô. Pamela sẽ thích bãi biển. Anh phải đưa con bé đến đó. Willoughby cách biển chưa đầy mười dặm. Anh phải đưa con bé đến đó trước khi hết mùa hè, có lẽ nên thu xếp đi cùng Duncan Chamberlain và lũ trẻ nhà anh ta. Pamela sẽ thích bầu bạn cùng những đứa trẻ khác.
Con bé sẽ không bao giờ có thể bầu bạn cùng những đứa con của anh và Fleur – những đứa trẻ tưởng tượng đó sống trong một ngôi nhà tranh tưởng tượng trong một thế giới hoàn toàn giả tưởng.
Nếu muốn anh đã có thể kết thúc cuộc hôn nhân với Sybil trong vòng một năm sau khi cưới. Nhưng anh đã không làm thế. Anh đã trung thành với lời thề dù cô ta từ chối cho anh những quyền để tạo nên một cuộc hôn nhân thật sự. Anh đã giữ đúng lời thề vì khi đó trong anh vẫn còn sót lại chút tình yêu đối với cô ta. Và anh làm vậy vì Pamela. Để Pamela không trở thành con hoang.
Tận tâm nửa vời hoàn toàn chẳng phải là tận tâm. Dù anh thuộc về Sybil và Pamela hay Fleur. Không thể có cuộc sống hai mặt. Dù sao cũng không phải cho anh.
Anh siết chặt vòng tay quanh Fleur và tiếp tục nhìn đăm đăm lên trần.
“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, quay hẳn người lại.
Anh thong thả hôn cô.
“Ta muốn nói với em vài điều trước khi trời sáng.”
“Vâng.”
Ánh ban mai đầu tiên đã chiếu vào phòng.
“Sau ngày mai, ta sẽ quay về với cuộc hôn nhân của mình. Ta mong mình sẽ có đủ sức mạnh để sống tận tâm với nó trong quãng đời còn lại, không sa ngã. Vì Pamela ta mong mình sẽ làm được.”
“Vâng. Em biết, Adam. Ngài không phải cảm thấy mang nợ em. Chúng ta đã đồng ý rằng chỉ có đêm nay thôi. Và em sẽ không làm nhân tình của ngài dù ngài có muốn thế.”
Anh đặt một ngón tay lên môi cô và hôn lên trán cô. “Đây là điều ta muốn nói. Dù thế nào đi chăng nữa, Fleur, em sẽ mãi mãi là vợ ta, người vợ đúng nghĩa hơn cả Sybil. Và ta sẽ luôn chung thủy với em về thể xác. Sẽ không bao giờ có người đàn bà nào khác trên giường ta.”
Môi cô vẫn bất động dưới ngón tay anh.
“Cuộc hôn nhân của ta chỉ là trên danh nghĩa, và đã luôn như thế.”
Anh nghe tiếng cô nuốt xuống. “Còn Pamela?” cô thì thầm.
“Là con của Thomas. Chú ấy đã bỏ rơi Sybil đang bụng mang dạ chửa. Dạo đó ta mới từ Bỉ về và vẫn tưởng rằng mình yêu cô ấy, hoặc yêu con người mà mình tưởng là thế.”
Cô buông một hơi thở đứt quãng.
“Từ giây phút Pamela chào đời con bé đã là của ta, và ta sẵn sàng chết vì nó. Nếu thật sự có đề nghị hủy hôn để được ở bên em, thì ta không thể làm thế vì Pamela. Nếu phải chọn giữa con bé và em, Fleur – và có lẽ là vậy thật – thì ta sẽ chọn con bé.”
Cô rúc đầu vào ngực anh.
“Vâng,” cô nói. “Vâng.”
“Em có ghét ta vì điều đó không?” anh hỏi.
“Không.” Cô im lặng hồi lâu. “Đó chính là lý do em yêu ngài, Adam. Cuộc sống của ngài có rất ít chỗ dành cho bản thân. Nó tràn ngập những quan tâm lo lắng cho hạnh phúc của người khác. Ban đầu em đã không biết hoặc không ngờ được chuyện đó, nhưng càng ngày em càng thấy rõ.”
“Thế nhưng ta đã dành đêm nay cho bản thân. Đó là sự ích kỷ và phi đạo đức, Fleur, hoặc anh bạn linh mục của em ắt sẽ bảo thế.” Anh hôn cô. “Nhưng ta không muốn nói chuyện nữa. Ta muốn yêu em thêm một lần. Ta chỉ muốn em biết rằng ta sẽ chung thủy với em và sẽ mãi coi em là vợ.”
“Một khoảnh khắc sẽ trường tồn vĩnh cửu,” tay cô chạm vào môi anh. “Những lời nói hơn cả tuyệt vời. Em sẽ không đổi nó để lấy thêm mười năm tuổi thọ đâu, Adam. Và vẫn còn chút thời gian.”
Cô xoay người nằm ngửa và vươn tay về phía anh khi anh phủ lên trên người cô lần nữa.
“Ta thực sự không muốn để mọi chuyện đến ngày mai mới giải quyết,” anh bảo cô khi họ ngồi xuống dùng bữa trong phòng khách riêng. “Ta không ngờ sẽ nhận được sự hỗ trợ đầy sốt sắng và hiếu kỳ của Sir Quentin Dowd.” Anh cho cô hay Sir Quentin là quan tòa địa phương. “Ta tin ông ta ắt sẽ tự tay đào cả nghĩa trang lên nếu người hầu không làm và nếu ta không chỉ cho ông ta ngôi mộ thật.”
“Nhưng điều gì khiến ngài nghi ngờ? Em không hiểu.” Fleur không biết cô đã lặp lại câu này bao nhiêu lần trong ngày hôm nay nữa.
“Vì sao lại có người không muốn chôn một người đàn ông ở nơi anh ta đã sống và chết hay ở quê nhà chứ? Gã em họ của em hình như đã không chọn cả ai nơi đó. Trên thực tế, hắn đã cất công đi xa để chôn cái xác ở một nơi xa lạ, nơi chẳng có ai biết về hắn hay gã hầu của hắn.”
“Có thể có ai đó muốn nhìn thấy cái xác đúng không?” cô nói.
“Ta đoán gia đình nạn nhân chắc chắn sẽ đòi nhìn tận mắt. Và có lẽ vài gia nhân ở trang viên Heron hoặc bạn bè của Hobson xung quanh cũng sẽ bày tỏ mong muốn đó. Gã em họ của em không thể liều lĩnh để điều đó xảy ra. Hắn che đậy dấu vết không tốt cho lắm, và nội dung câu chuyện hắn kể cho những đối tượng khác nhau lại mâu thuẫn nhau. Có lẽ hắn không ngờ là sẽ có người muốn tìm hiểu thấu đáo. Ăn đi.”
Fleur nhìn đĩa của mình, nhưng chẳng thể nhớ làm thế nào mà thức ăn có trong đĩa, “Làm sao em ăn nổi đây?” cô hỏi.
“Dùng dao và dĩa của em. Cảm giác được giải thoát như thế nào?”
“Nhưng anh ta đã đi đâu? Và tại sao? Tại sao anh ta để cho gia đình nghĩ mình đã chết?”
“Chắc chắn là vì tiền. Ta đoán hắn ở đâu đó bên châu Âu.”
“Và tại sao Matthew làm thế?” cô cau mày. “Đó là một âm mưu thâm độc, tất cả chỉ để đưa em lên giá treo cổ ư? Anh ta ghét em đến vậy sao?”
“Em biết câu trả lời mà. Hắn chưa bao giờ định để em bị treo cổ. Hắn muốn em ở trong tầm khống chế của hắn suốt đời. Hắn bị em ám ảnh sâu đậm, Fleur.”
“Nhưng từ trước đến nay em vốn không ưa anh ta. Khi anh ta ép em làm một chuyện như thế thì em còn căm ghét anh ta hơn. Biết rõ thế thì làm sao anh ta còn muốn em chứ?”
“Với một số đàn ông thì chỉ cần dùng quyền lực với thứ chúng thèm muốn, thế là đủ. Đôi khi bọn chúng còn cực kỳ hưng phấn vì bị ghét bỏ. Ta không biết gã em họ em có nằm trong số đấy không. Từ những gì ta thấy ở hắn tại Willoughby thì ta sẽ nói không, nhưng những hành động của hắn thì khẳng định ngược lại.”
“Em không mong anh ta về nhà và lại sống cạnh mình chút nào,” cô nói.
“Fleur.” Anh với tới chạm vào tay cô. “Em thực sự nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra sao? Ngay lúc này Sir Quentin đang tức điên lên. Ta chắc chắn gã em họ của em gặp rắc rối lớn rồi. Trước mắt em sẽ không phải sợ chuyện hắn trở về nhà đâu.”
“Ôi,” cô lại nhìn xuống đĩa của mình. “Em không đói.”
Anh đứng dậy và rung chuông gọi phục vụ dọn bàn. Cả hai đều im lặng cho đến khi việc đó xong xuôi.
“Em vẫn đang chờ giây phút thức tỉnh khỏi giấc mơ,” cô băng qua phòng và nhìn xuống lò sưởi trống trơn. “Em thật ngu ngốc khi bỏ chạy phải không? Lẽ ra em nên đến nhà mục sư như đã định.”
“Nhưng hắn vẫn sẽ thực hiện kế hoạch đó, và có lẽ sẽ thành công.”
“Đúng. Em không biết liệu còn ai khác đoán ra sự thật nữa. Em thì không rồi. Chỉ có ngài. Và em ắt sẽ không gặp ngài nếu không bỏ trốn.”
Anh đứng cách cô một quãng ngắn, quan sát cô nhìn đăm đăm vào lò sưởi. “Ta ước gì em đã không phải chịu khổ nhiều đến thế,” anh lặng lẽ nói. “Ta ước gì em đã nhờ ta giúp đỡ, Fleur. Ước gì ta đã nghĩ đến chuyện hỏi em có cần ta giúp không. Ta ước gì mọi chuyện đã khác.”
“Nhưng không có chuyện đó,” cô nói.
“Ừ.”
“Vì sao ngài làm tất cả những chuyện này cho em?” Cô ngoái đầu lại nhìn anh. ‘Hãy nói thật với em đi.”
Anh chậm chạp lắc đầu.
“Em từng nghĩ ma quỷ cũng không thể làm em sợ bằng ngài. Nỗi sợ hãi ấy bắt đầu khi chuyện đó xảy ra, rồi thường trực trong suy nghĩ em và sau này là trong những cơn ác mộng. Rồi khi ngài về Willoughby và em nhận ra công tước Ridgeway chính là ngài, em tưởng mình sẽ chết vì sợ hãi.”
Gương mặt anh kín bưng. “Ta biết.”
“Em đã sợ đôi tay ngài hơn bất cứ thứ gì. Chúng là đôi tay đẹp.”
Anh không nói gì.
“Tất cả đã thay đổi từ lúc nào vậy?” cô hỏi, quay hẳn lại nhìn anh và rút ngắn khoảng cách giữa họ. “Ngài sẽ không tự thốt ra những lời ấy. Nhưng chúng cũng giống những lời trên môi em, đúng không?”
Cô nhìn anh nuốt khan.
“Suốt phần đời còn lại em sẽ hối tiếc vì nói ra những lời ấy. Nhưng em tin nếu không nói ra thì mình sẽ còn hối tiếc hơn.”
“Fleur,” anh đưa một tay ra ngăn lại.
“Em yêu ngài,”
“Không.”
“Em yêu ngài.”
“Chỉ là do chúng ta đã ở bên nhau mấy ngày qua, trò chuyện rất nhiều và hiểu nhau. Chỉ là do ta có thể giúp em một chút và em cảm thấy biết ơn ta.”
“Em yêu ngài.”
“Fleur.”
Cô đưa tay chạm vào những vết sẹo của anh. “Em rất mừng vì đã không biết ngài trước khi có những vết sẹo này, em không nghĩ mình có thể chịu được nỗi đau đớn.”
“Fleur,” anh nắm lấy cổ tay cô.
“Ngài khóc đấy ư?” cô quàng hai cánh tay qua cổ anh và tựa má lên vai anh. “Đừng, tình yêu của em. Em không định chất thêm gánh nặng cho ngài. Em không định làm thế. Em chỉ muốn ngài biết rằng ngài được yêu và sẽ mãi như vậy.”
“Fleur,” giọng anh khàn đi vì nước mắt. “Ta chẳng có gì cho em. Lòng trung thành của ta đã thuộc về người khác. Ta đã không muốn chuyện này xảy ra. Ta không muốn nó xảy ra. Rồi em sẽ gặp một người khác. Khi ta đi rồi em sẽ quên ta và sẽ hạnh phúc thôi.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt anh, đưa một ngón tay lau đi giọt nước mắt của anh. “Em không đòi hỏi điều gì đáp lại. Em chỉ muốn tặng người một thứ, Adam. Một món quà tự nguyện, không ràng buộc. Tình yêu của em. Không phải gánh nặng, mà là một món quà. Để ngài mang theo khi ra đi, dẫu cho hai ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Anh ôm lấy gương mặt cô và đắm mình vào đó. “Suýt chút nữa ta đã không nhận ra em. Ngày ấy em gầy kinh khủng, Fleur, và xanh xao. Môi em khô và nứt nẻ, tóc em xơ xác. Thế nhưng ta biết đó là em. Có lẽ ta sẽ vẫn ở lại London tìm em nếu em không đến trung tâm giới thiệu việc làm đó. Nhưng đã quá muộn, em yêu. Đã muộn mất sáu năm.”
Anh cúi xuống hôn cô, và ngọn lửa lập tức bùng cháy. Anh ngẩng đầu lên.
“Ta chỉ có đêm nay để cho em. Ngày mai ta sẽ đưa em về nhà và tiếp tục lên đường về nhà mình.”
“Vâng,” cô nói.
“Chỉ một đêm nay thôi, Fleur.”
“Vâng.”
“Như thế là đủ với chúng ta.”
“Vâng.”
“Chúng ta sẽ giữ mãi ký ức này.”
“Thậm chí còn hơn thế nữa,” cô nói.
“Fleur, người yêu dấu của ta. Bên ngoài nhà hát Drury Lane ta đã nhận ra em là tình yêu của đời mình. Em biết điều đó, đúng không?” Môi anh áp vào môi cô.
“Vâng,” cô khẳng định. “Vâng.”
“Ta yêu em. Em phải biết rằng ta đã yêu em ngay từ giây phút đầu tiên ta thấy em đứng trong bóng tối.”
“Vâng.” Môi cô hé ra dưới môi anh, lưỡi cô lướt qua môi anh. “Adam. Hãy yêu em đi. Hãy xua tan những nỗi sợ hãi của em đi.”
Anh hôn cô đắm đuối, lưỡi anh tìm vòm miệng ấm nóng của cô, tay anh ghì nghiến thân hình cô vào cơ thể mình, đợi cho đến khi nó hoàn toàn mềm rũ tựa vào anh.
“Em còn sợ không?” anh hỏi bên môi cô.
“Rất sợ.” Cô vẫn nhắm nghiền mắt. “Sợ những gì sẽ xảy đến tiếp theo. Nhưng em muốn ngài làm tất cả, Adam. Em muốn tay ngài ở trên em, và thân thể ngài nữa. Em muốn ngài ở trong em.”
Anh lại hôn cô và cảm nhận cơ thể cô qua đôi tay – hai bầu ngực căng tròn và bầu vú đã se lại dưới lớp váy, vòng eo nhỏ và bờ hông cân đối, cặp mông tròn mềm mại.
“Fleur.” Trong miệng cô, anh thì thầm tên cô. Anh muốn cô đến nhức nhối.
“Cứ chạm vào em như thế,” cô thì thầm. “Tiếp thêm can đảm cho em. Đôi tay ngài thật ấm áp và mạnh mẽ. Hãy tiếp thêm can đảm cho em.”
Anh cúi xuống bế xốc cô lên, mang cô qua khung cửa mở vào phòng ngủ và đặt cô xuống giường.
***
Và Fleur biết mình đã sa chân rồi, rằng cô không thể quay lại, dù cô biết anh sẽ dừng lại bất cứ lúc nào cô muốn. Cô yêu anh hơn cả mạng sống, và ngay giây phút này cô chỉ muốn xóa sạch hồi ức ái ân kinh khủng ngày xưa để thay thế bằng ký ức của tình yêu.
Nhưng cô vẫn sợ. Sợ vô cùng. Cô sợ ánh nhìn cháy bỏng mãnh liệt trong đôi mắt đen. Cô sợ những đường nét khắc nghiệt và vết sẹo dữ tợn của anh. Cô sợ đôi tay anh, chúng đang phủ lên hai bầu ngực cô, ngón tay cái mơn trớn nụ hoa và di chuyển ra sau đầu cô để tháo kẹp tóc, rồi lướt xuống lưng để cởi hàng nút áo. Và cô sợ phần cơ thể anh vẫn ẩn giấu bên dưới lớp quần áo.
“Chúng ta có thể dừng ở đây,” anh nhìn xuống mặt cô, tay để yên trên lưng cô. “Chúng ta âu yếm nhau đến mức này là cũng đủ rồi, Fleur. Ta sẽ chỉ ôm em thêm vài phút nữa để có thêm dũng khí buông tay cho em đi.”
“Không. Em muốn tất cả, Adam. Em muốn tất cả ở ngài. Và em muốn dâng hiến tất cả cho ngài.”
Anh kéo váy khỏi vai cô, qua hai cánh tay, xuống hông và chân cô. Cô nhìn vào mắt anh khi váy lót và tất của mình lần lượt được cởi ra. Và cô nhớ lúc mình đứng khỏa thân trước mặt anh, váy áo gấp gọn thành một xấp đặt dưới sàn bên cạnh ngày hôm ấy.
“Hãy khiến em quên đi. Adam, hãy làm cho em quên hết.” Cô đưa hai tay về phía anh.
“Em đẹp quá,” anh cúi xuống vùi mặt vào tóc cô. “Người phụ nữ đẹp nhất trên đời.” Tay anh vuốt ve một bầu vú. Bàn tay ấm áp với những ngón tay dài.
Cô với lên để cởi cúc áo gi lê và sơ mi của anh.
Và anh thấy sợ. Cô quá ư xinh đẹp. Anh muốn mình thật hoàn hảo đối với cô. Anh nhỏm người ngồi thẳng lại.
“Để ta đóng cửa.” Ánh sáng từ hai giá nến đang hắt qua khung cửa và chiếu chếch qua giường.
“Không,” cô với lấy anh.
“Fleur,” anh nhìn vào mắt cô, lo lắng. “Ta không muốn em thấy cơ thể ta lần nữa. Ta rất xấu xí.”
“Không.” Cô nắm lấy hai cánh tay anh, kéo anh xuống với mình. “Em muốn được thấy ngài. Em phải thấy ngài. Xin ngài, Adam. Bóng tối sẽ làm em sợ.”
Anh đứng bên giường, chậm chạp cởi quần áo. Và anh nhìn cô quan sát anh, như lần trước. Ngoại trừ khi ấy anh đang tức giận, thách thức cô để lộ sự ghê tởm, còn lần này anh chờ đợi với cảm giác lờ mờ tin chắc rằng nó sẽ xảy ra.
“Adam,” cô lên tiếng khi anh đứng hoàn toàn khỏa thân bên cạnh giường, “ngài không xấu xí. Ôi, ngài không hề xấu xí. Nhưng em rất mừng vì đã không biết ngài trước khi ngài bị thương. Chắc chắn em sẽ không chịu đựng nổi.” Cô đưa một bàn tay khẽ chạm vào phía trái người anh, lướt tay xuống sườn và đùi anh. “Ngài không hề xấu xí.”
Anh nằm xuống giường cạnh cô, nhìn vào mắt cô, vuốt ve mái tóc đỏ ánh vàng óng mượt anh vừa xõa tung ra. Và anh lại hôn cô.
Một tay cô phủ lên lớp lông rậm trên ngực anh, còn tay kia khám phá những cơ bắp cuồn cuộn nơi cánh tay và vai anh, lần xuống ngực, rồi vòng ra sau lưng anh. Lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, mơn trớn nó, và được mơn trớn lại. Và cô cảm thấy tay anh trên người cô, chạm vào cô, khám phá cô, khuấy động cô.
Lần này cô không còn sợ hãi. Hai bầu ngực mẫn cảm của cô căng tức dưới những cái vuốt ve của anh. Hai bàn tay anh tạo ra những cơn rung động nhức nhối chạy từ ngực lên cổ họng cô. Giữa hai chân cô dâng lên từng đợt buốt nhói rộn ràng.
Anh từng chiếm đoạt cô một lần, chớp nhoáng và không cảm xúc. Trừ lần ấy ra, đã bao năm anh không có phụ nữ. Anh muốn mình thật hoàn hảo cho cô. Anh muốn vùi mình vào trong cô và phóng luồng hạt giống vào trong cô bằng những cú thúc nhanh. Nhưng anh muốn đem đến cho cô những cảm giác thật hoàn hảo.
Anh hạ một tay xuống giữa hai đùi cô, nhẹ nhàng mở rộng cô ra, chạm vào cô, và vuốt ve cô thật dịu dàng. Cô đã nóng rực và ẩm ướt trước sự mơn trớn của anh. Cô rên lên, oằn người áp vào anh.
“Ta sẽ không làm em đau,” môi anh lại tìm đến môi cô. “Lần này sẽ không đau đâu, Fleur. Ta hứa với em. Em còn sợ không?”
“Còn.” Cô thổn thức. “Còn. Nhưng đến với em đi, Adam. Đến với em đi.”
Anh nâng người lên trên cô và từ từ hạ xuống, đầu anh áp vào một bên tóc cô. Và cơn khiếp sợ lại bùng lên khi chân anh len vào giữa hai đùi cô đẩy rộng chúng ra, tay anh luồn xuống dưới để nâng cô lên và chỉnh tư thế.
Rồi anh tiến vào trong cô, vật đàn ông cứng rắn ấm áp lấp đầy trong cô. Không có giọt nước mắt nào. Không có sự đau đớn nào. Chỉ có nhức nhối, khát khao và chờ đợi anh kết thúc. Cô nghe thấy tiếng rên của ai đó.
Anh chống người lên hai khuỷu tay nhìn xuống cô. Cô nhìn anh. Tóc cô xõa tung như vầng lửa quanh đầu.
“Ta muốn chuyện này thật tuyệt vời với em,” anh thì thầm. “Ta muốn nó thật hoàn hảo cho em, Fleur. Hãy cho ta biết phải làm gì. Em có muốn nó kết thúc nhanh chóng không?” Anh rút ra khỏi cô, rồi lại chầm chậm thúc vào.
Cô chống hai đầu gối, đặt bàn chân xuống giường ở hai bên anh, nhắm mắt và ngửa đầu ra sau. Cô lại rên lên. Anh đang thúc vào cô chậm và sâu, hết lần này đến lần khác.
Anh cúi đầu xuống lướt môi qua môi cô. “Ta muốn nó thật hoàn hảo cho em. Hãy cho ta biết khi tới lúc, Fleur. Hãy nói cho ta khi nào em muốn ta tới với em.”
Cô mở mắt ngước nhìn anh. Cô trông thấy mái tóc đen, gương mặt khắc nghiệt, những vết sẹo, đôi vai mạnh mẽ đầy cơ bắp, bộ ngực phủ lông đen rậm. Và cô cảm thấy cặp đùi rắn chắc của anh ép hai đùi cô mở rộng, cảm thấy những cú thúc chậm, sâu và mật thiết vào tận cùng trong cô. Cô nhớ rõ lần đầu tiên ân ái với anh.
Và cô thả nó đi, để nó trôi xa khỏi miền ký ức.
“Em nghĩ cơn nhức nhối này sẽ khiến mình điên cuồng,” cô thì thầm với anh. “Và em muốn nó tiếp diễn mãi mãi.”
Nhưng khi anh hạ xuống người cô lần nữa, vòng hai cánh tay quanh cô và tăng nhanh nhịp độ, thì cô nâng đầu gối kẹp lấy hông anh và biết rằng mãi mãi sẽ chỉ gói gọn trong khoảnh khắc ấy. Cô rướn người áp vào anh, căng lên, chờ đợi giây phút nổ tung.
Anh cảm thấy thời điểm đó đã đến, dù cô chẳng nói gì. Và anh kính cẩn luồn tay xuống dưới người cô lần nữa, thúc mạnh rồi giữ yên thật sâu bên trong cô nhiều lần cho đến khi anh cảm thấy sự căng thẳng của cô dịu xuống và tận sâu bên trong cô rung lên.
“Nào, tình yêu của ta,” anh nói bên tai cô. “Giờ hãy lên đỉnh cùng ta nào.”
Anh lắng nghe tiếng rên kỳ lạ của cô khi anh thúc vào trong cô lần nữa và cảm thấy hơi thở mình thoát ra thành tiếng thở dài mãn nguyện bên má cô ngay khi luồng hạt giống của anh phun trào trong cô.
Cô rùng mình, run lên quanh anh, áp chặt lấy anh và buông thả mình cho kết quả của tình yêu. Cô sung sướng cảm thấy cơ thể anh thả lỏng, ghì mình xuống giường, bằng lòng dang chân tựa vào đùi anh, mãn nguyện cảm thấy đôi tay anh khum lấy hông mình, và cảm thấy anh vẫn rung lên từng cơn tận bên trong nơi sâu kín.
Cô đã chọn dâng hiến cho anh. Chỉ mình anh. Một lần duy nhất này và mãi mãi.
Anh rút ra khỏi người cô, lăn người xuống, kéo cô nằm áp vào mình, tay vòng qua người cô và kéo chăn lên đắp cho cả hai.
“Fleur.” Anh chậm rãi và âu yếm hôn cô. “Những bóng ma đã bị đuổi đi chưa?”
“Adam,” Mắt cô nhắm nghiền. Những đầu ngón tay lướt trên gương mặt anh. “Ngài thật tuyệt. Tuyệt vô cùng.”
Và rồi hai người đều không ngủ. Anh ôm chặt cô, một tay vuốt tóc cô, và trò chuyện với cô, không phải bằng ngôn ngữ thông thường. Họ chỉ có một đêm. Không có thời gian để nói chuyện. Hay ngủ.
Họ nằm yên lặng trong vòng tay nhau cho đến khi lại yêu nhau lần nữa.
Trước lúc bình minh Fleur mới lơ mơ chợp mắt. Công tước gối đầu cô lên vai mình và khẽ cọ má lên đỉnh đầu cô. Anh mở mắt nhìn đăm đăm vào bóng tối. Những ngọn nến trong phòng khách đã cháy hết từ lâu.
Anh nghĩ mình hoàn toàn có thể thu xếp cho cô một ngôi nhà riêng, có lẽ ở nơi nào đó không quá xa Willoughby, hoặc gần London. Anh sẽ có thể ghé thăm cô nhiều ngày hoặc nhiều tuần mỗi đợt. Nó sẽ trở thành nhà anh hơn là Willoughby.
Cô có thể coi họ đã là vợ chồng trên mọi mặt trừ trên danh phận. Cuộc hôn nhân với Sybil chưa từng tồn tại. Thậm chí cuộc hôn nhân đó vẫn chưa được hoàn thành trọn vẹn. Anh có thể chung thủy với Fleur. Có thể họ còn có thể có con. Những đứa con.
Sẽ có thể. Anh quay đầu hôn lên tóc cô. Chắc chắn có thể thuyết phục được cô. Cô yêu anh cũng như anh yêu cô. Cô đã thổ lộ với anh và đã dành gần như cả đêm để cho anh thấy điều đó.
Có lẽ là một căn nhà bên bờ biển. Họ sẽ nắm tay nhau đi dạo dọc theo những vách đá lộng gió, nhìn ra mặt nước mênh mông. Họ có thể tản bộ trên bãi biển. Họ có thể đưa lũ trẻ chơi đùa và chạy nhảy trên cát.
Anh lại cọ má vào tóc cô. Pamela sẽ thích bãi biển. Anh phải đưa con bé đến đó. Willoughby cách biển chưa đầy mười dặm. Anh phải đưa con bé đến đó trước khi hết mùa hè, có lẽ nên thu xếp đi cùng Duncan Chamberlain và lũ trẻ nhà anh ta. Pamela sẽ thích bầu bạn cùng những đứa trẻ khác.
Con bé sẽ không bao giờ có thể bầu bạn cùng những đứa con của anh và Fleur – những đứa trẻ tưởng tượng đó sống trong một ngôi nhà tranh tưởng tượng trong một thế giới hoàn toàn giả tưởng.
Nếu muốn anh đã có thể kết thúc cuộc hôn nhân với Sybil trong vòng một năm sau khi cưới. Nhưng anh đã không làm thế. Anh đã trung thành với lời thề dù cô ta từ chối cho anh những quyền để tạo nên một cuộc hôn nhân thật sự. Anh đã giữ đúng lời thề vì khi đó trong anh vẫn còn sót lại chút tình yêu đối với cô ta. Và anh làm vậy vì Pamela. Để Pamela không trở thành con hoang.
Tận tâm nửa vời hoàn toàn chẳng phải là tận tâm. Dù anh thuộc về Sybil và Pamela hay Fleur. Không thể có cuộc sống hai mặt. Dù sao cũng không phải cho anh.
Anh siết chặt vòng tay quanh Fleur và tiếp tục nhìn đăm đăm lên trần.
“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, quay hẳn người lại.
Anh thong thả hôn cô.
“Ta muốn nói với em vài điều trước khi trời sáng.”
“Vâng.”
Ánh ban mai đầu tiên đã chiếu vào phòng.
“Sau ngày mai, ta sẽ quay về với cuộc hôn nhân của mình. Ta mong mình sẽ có đủ sức mạnh để sống tận tâm với nó trong quãng đời còn lại, không sa ngã. Vì Pamela ta mong mình sẽ làm được.”
“Vâng. Em biết, Adam. Ngài không phải cảm thấy mang nợ em. Chúng ta đã đồng ý rằng chỉ có đêm nay thôi. Và em sẽ không làm nhân tình của ngài dù ngài có muốn thế.”
Anh đặt một ngón tay lên môi cô và hôn lên trán cô. “Đây là điều ta muốn nói. Dù thế nào đi chăng nữa, Fleur, em sẽ mãi mãi là vợ ta, người vợ đúng nghĩa hơn cả Sybil. Và ta sẽ luôn chung thủy với em về thể xác. Sẽ không bao giờ có người đàn bà nào khác trên giường ta.”
Môi cô vẫn bất động dưới ngón tay anh.
“Cuộc hôn nhân của ta chỉ là trên danh nghĩa, và đã luôn như thế.”
Anh nghe tiếng cô nuốt xuống. “Còn Pamela?” cô thì thầm.
“Là con của Thomas. Chú ấy đã bỏ rơi Sybil đang bụng mang dạ chửa. Dạo đó ta mới từ Bỉ về và vẫn tưởng rằng mình yêu cô ấy, hoặc yêu con người mà mình tưởng là thế.”
Cô buông một hơi thở đứt quãng.
“Từ giây phút Pamela chào đời con bé đã là của ta, và ta sẵn sàng chết vì nó. Nếu thật sự có đề nghị hủy hôn để được ở bên em, thì ta không thể làm thế vì Pamela. Nếu phải chọn giữa con bé và em, Fleur – và có lẽ là vậy thật – thì ta sẽ chọn con bé.”
Cô rúc đầu vào ngực anh.
“Vâng,” cô nói. “Vâng.”
“Em có ghét ta vì điều đó không?” anh hỏi.
“Không.” Cô im lặng hồi lâu. “Đó chính là lý do em yêu ngài, Adam. Cuộc sống của ngài có rất ít chỗ dành cho bản thân. Nó tràn ngập những quan tâm lo lắng cho hạnh phúc của người khác. Ban đầu em đã không biết hoặc không ngờ được chuyện đó, nhưng càng ngày em càng thấy rõ.”
“Thế nhưng ta đã dành đêm nay cho bản thân. Đó là sự ích kỷ và phi đạo đức, Fleur, hoặc anh bạn linh mục của em ắt sẽ bảo thế.” Anh hôn cô. “Nhưng ta không muốn nói chuyện nữa. Ta muốn yêu em thêm một lần. Ta chỉ muốn em biết rằng ta sẽ chung thủy với em và sẽ mãi coi em là vợ.”
“Một khoảnh khắc sẽ trường tồn vĩnh cửu,” tay cô chạm vào môi anh. “Những lời nói hơn cả tuyệt vời. Em sẽ không đổi nó để lấy thêm mười năm tuổi thọ đâu, Adam. Và vẫn còn chút thời gian.”
Cô xoay người nằm ngửa và vươn tay về phía anh khi anh phủ lên trên người cô lần nữa.
Tác giả :
Mary Balogh