Hạt Mưa Ngày Ấy
Chương 48 Chương 5 .2
Hạt mưa ngày ấy - Chương 05.2
BỐP! Một cú đấm lao thẳng vào mặt Hoàng Vũ khiến con dao rơi ngay trước khi nó đâm vào cổ Hương Anh. Bóng đen đó lao vụt như một tia điện vậy, ôm ngay lấy Hương Anh còn kẻ kia thì ngã cả ra vì cú đấm bất ngờ.
“Hero!” – Hương Ly không tin được vào mắt mình nữa.
Chàng trai quay lại nhìn cô. Một ánh chớp loé lên sáng rõ đôi mắt anh. Anh đúng là Hero rồi, nhưng….
“Cái gì? Ánh mắt đó…” – Hương Ly thất kinh. Cô có nhìn nhầm không vậy?
(2) Dòng lệ máu
“Này, hãy bảo vệ Hương Anh đi nhé!” – Hero dìu Hương Anh về phía Hương Ly.
“Hero, cảm ơn anh! May nhờ có anh…” – Hương Ly vừa đỡ Hương Anh vừa nói.
Hero định quay lại thì Hương Ly bỗng nói:
“Hero, quay lại cho em nhìn anh một chút được không?”
“Sao phải nhìn? Anh có gì mà phải nhìn?” – Hero không quay mặt lại.
“Tại vì…”
Cô không biết nói thế nào. Lúc nãy khi ánh chớp loé lên, cô nhìn thấy ánh mắt của Hero có gì đó bất thường nhưng ánh chớp loé quá nhanh nên cô chưa nhìn rõ được. Chỉ biết, ánh mắt ấy hình như rất giống…
“Tại sao mày dám phản bội tao??” – Bỗng tiếng quát như sấm rền vang khắp sân vận động.
Hero nhìn thẳng về hướng đó, là hướng đằng sau Hoàng Vũ. Hoàng Vũ vừa đứng lên định nói gì đó nhưng khi nghe tiếng nói này lại thôi. Hero không hề nao núng, đáp lại:
“Tôi không phải quân cờ mà ông muốn làm gì thì làm!”
“Im cái giọng giả đó đi!” – Tuấn Hoàng vẫn nói làm Hương Ly giật mình. Giọng giả ư? – “Mày cứ thích cái vỏ bọc ấy nhỉ? Mày nghĩ mày là ai? Mày là con trai tao, mày do tao sinh ra! Tao đã nhờ người dạy võ ày, để mày là một đứa giỏi giang, khoẻ mạnh, lớn lên sẽ trả thù cho tao. Cái trò giả giọng này tao cũng dạy ày để mày núp dưới hình ảnh của một thằng “Hero” như thế mà không bị phát hiện. Nhưng mày phản bội tao thế này ư? Thằng khốn, mày đừng có làm con tao nữa!”
“Tôi chưa bao giờ coi ông là cha!” – Hero hét lên, giọng bắt đầu khang khác – “Cả đời này, người tôi yêu thương nhất là mẹ tôi, còn ông với tôi là một gã khốn, một kẻ tồi tệ, ông không xứng là cha tôi! Ông đừng mơ lợi dụng tôi nữa. Tôi sẽ không giết những người tôi yêu thương, chỉ có ông là quá mù quáng mà đi lầm đường thôi!”
“Câm mồm! Đã thế thì ngày hôm nay tao sẽ giết chết mày!”
Tú Phong bỗng đứng lên. Hương Ly giật mình:
“Anh làm gì thế?”
“Anh đoán được vị trí lời nói của Tuấn Hoàng rồi, hắn chắc chỉ có một mình đằng sau bức tường kia thôi, anh sẽ ra tóm cổ hắn!”
“Đừng…”
Nhưng cô chưa kịp cản Tú Phong lại thì cậu đã chạy vụt đi. Cậu phải bắt được hắn, gã giật dây đáng nguyền rủa ấy! Đôi chân cậu nhanh như gió, những tên đệ tử kia không thể nhìn ra cậu đang chạy được, vả lại chúng đang mải để ý đến Hero. Tú Phong càng chạy nhanh hơn, tên Tuấn Hoàng kia sẽ phải trả giá!
Trớ trêu thay, có một người mà cậu quên để ý. Đó là kẻ đã bị Hero đánh ngã kia…Cậu ta đứng dậy, vẫn vô cảm không nói năng gì như kẻ bị câm. Cậu ta rút cây súng giắt bên người ra, hướng về phía Tú Phong.
Hương Ly nhìn thấy, hét lên:
“TÚ PHONG, NGUY HIỂM!!!!!!”
“Hả?”
Tú Phong vừa quay lại thì…
ĐOÀNG! Cây súng nổ, viên đạn lao đi với tốc độ xé gió. Tú Phong vội tránh, nhưng muộn mất rồi. Viên đạn lạnh lùng lao đến và cắm phập vào vai Tú Phong làm máu tuôn trào. Cậu hét lên một tiếng đau đớn, ôm vai sụp xuống. Tại sao chứ? Viên đạn này bắn vào vai cậu, vào nơi cậu luôn cảm thấy đau nhất. Cậu nghiến chặt răng, nhưng vết thương càng lúc càng đau hơn. Cậu muốn đứng dậy chạy tiếp đến chỗ Tuấn Hoàng nhưng mắt cậu cứ mờ đi, cậu thấy kẻ vừa bắn mình đang lừ lừ tiến lại, cây súng đó vẫn còn rất nhiều đạn…
Vậy là đúng như những gì đã đe doạ, cậu sẽ phải chết ư? Tú Phong ngã gục ra, cậu không gượng dậy được nữa vì vết thương quá đau. Còn kẻ kia, cậu ta vẫn không mảy may có một cảm xúc nào, cạch cạch giơ cây súng lên. Lần này, cây súng chĩa vào trái tim của Tú Phong…
“Không!!!!”
Hương Ly lao đến, lấy thân mình che đi Tú Phong, ôm chặt cậu đang nằm đau đớn dưới đất. Tú Phong ngỡ ngàng định đẩy cô ra nhưng cậu không đủ sức, vả lại cô ôm cậu quá chặt. Cô bật khóc:
“Hoàng Vũ, anh hãy giết tôi đi! Anh không được giết Tú Phong, không được phép làm hại anh ấy!”
“Hương Ly, không được…” – Tú Phong lấy sức ngăn cô lại.
“Tú Phong, chúng ta đã hứa không rời xa nhau nữa, em sẽ không để anh chết đâu…”
Nước mắt cô lăn dài nhìn khẩu súng kia. Nó thật vô cảm. Nó sẽ giết cô như tình yêu của con người kia cũng đã bị cô giết chết. Cô sẽ chết, nhưng chết để những người yêu thương cô sẽ không còn đau khổ vì cô nữa, để cô không bị giày vò, không bị coi là một kẻ “bắt cá nhiều tay” nữa, thì cô cũng sẵn sàng…
“…Cái chết này, sẽ chấm dứt mọi hận thù và mọi người sẽ được yêu thương xứng đáng!”
ĐOÀNG! Tiếng súng nổ cùng với tiếng sấm vang trên bầu trời đen kịt!
Hương Ly nhắm mắt lại, vĩnh biệt…
Những giọt máu bắn ra màu đỏ của bi ai, đau khổ đến tột cùng…!
Nhưng tại sao, lại chẳng hề đau đớn thế này?
Tiếng sấm sét vẫn đùng đoàng. Hương Ly bàng hoàng mở mắt ra.
Tôi đã chờ cái chết, chờ viên đạn đó kết thúc cuộc đời đầy bi kịch và nước mắt này. Tôi sẵn sàng để máu mình rơi vì như thế thì ngày hôm sau không ai đổ máu vì tôi nữa. Tôi sống trên cuộc đời này thì có ích gì? Tại sao vẫn có người phải vì tôi mà chịu khổ đến vậy? Tôi không xứng đáng để họ yêu thương nhiều thế, và tôi không đáp trả được tình yêu của ai, vì tôi không biết lựa chọn…
Nhưng tại sao, đến giây phút cuối cùng…
…Đạn đã bắn, máu đã rơi, mà không phải là tôi!
Hương Ly như bất động khi nhìn thấy bóng đen của chàng trai đó lao ra chắn trước mình. Viên đạn lao thẳng vào ngực chàng trai , bật ra màu máu đỏ đầy đau đớn. Hương Ly còn chưa kịp định thần thì ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG! Khẩu súng ấy vẫn cứ bị bóp cò vì người bắn không kịp dừng. Hơn năm viên đạn liên tiếp xé gió lao đi, không có một tiếng hét đau đớn, nhưng người đó thì đã quỵ xuống, dòng máu từ trong người bắn văng lên trời, màu đỏ hoà với màu đen tạo thành màu của hận thù, bi thương và nước mắt.
“HERO!!!!!” – Hương Ly kinh hoàng, vội vàng lao đến.
Cô đỡ lấy Hero trước khi Hero ngã hẳn xuống. Máu Hero loang hết ra tay cô, cô mất bình tĩnh:
“Hero, anh làm gì thế này? Tại sao? Tại sao anh phải làm thế? Hero!”
“Hương Ly…vẫn gọi anh bằng tên đó sao…?”
Hương Ly không tin vào tai mình nữa. Giọng nói này không phải giọng quen thuộc mà Hero thường nói với cô nữa, mà là giọng thật của…Một cơn gió thổi mạnh khiến cho chiếc khăn bịt mặt Hero buông ra, và bay đi, hiện ra gương mặt mà bấy lâu nay cô vẫn kiếm tìm, vẫn mong chờ được thấy.
Sét nổ vang trời, những ánh chớp cứ loé giật xé dọc xé ngang bầu trời đêm. Mưa bắt đầu rơi từng hạt. Hương Ly chết lặng đi nhìn khuôn mặt người anh hùng của cô. Gương mặt tuấn tú, điển trai với đôi mắt buồn đẹp hơn người– đôi mắt duy nhất trên đời này cô luôn nhớ, luôn nhận ra!
“Hoàng…Hoàng Vũ…” – Cô run run gọi tên cậu trong sự bàng hoàng đến tột độ.
“Cuối cùng em cũng nhận ra anh rồi.” – Cậu khẽ cười khi máu bắt đầu chảy ra từ miệng, loang khắp mặt.
“Em không hiểu! Tại sao lại thế này? Tại sao Hero lại là anh? Tại sao…?” – Cô ngẩng lên nhìn kẻ đứng trước mình. Hắn đang đứng đờ đẫn, cây súng trên tay bị rơi xuống. Hắn có vẻ hoảng sợ – “Đó…đó là…”
“THẲNG KHỐN!!!!” – Một tiếng hét vang lên.
Tùng Lâm nổi điên, cậu nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện và không thể tức giận hơn nữa khi nhận ra kẻ kia chỉ là “Hoàng Vũ” giả. Cậu lao đến nhanh tới mức hắn không kịp đỡ, bị cậu áp đảo ngay lập tức. Chú Minh cũng chạy tới giúp sức, còng tay hắn lại. Tùng Lâm điên tiết xé cái cổ áo của hắn để gương mặt bỉ ổi đó được hiện ra. Lại một ánh chớp nữa sáng loé rực trời, chiếu thẳng vào mặt hắn. Ai nấy nhìn theo, bàng hoàng, sững sờ, chết lặng.
Hắn hoàn toàn không phải là Hoàng Vũ. Hắn chính là con trai cả của Tuấn Hoàng, là anh trai của Hero mà có lẽ giờ đây là anh trai của Hoàng Vũ. Đôi mắt độc ác, vô cảm của hắn nói lên tất cả. Nhưng điều mà làm mọi người không thể tin được đó chính là gương mặt này họ đã biết là ai, nhất là Hương Ly và Tú Phong.
“Hắn…là Tuấn Hiệp…”
“Vậy là em vẫn nhớ Tuấn Hiệp.” – Giọng cậu thiếu niên vang lên.
“Thế này là thế nào? Tại sao anh ta lại đóng giả anh? Rốt cuộc là có chuyện gì? Em không hiểu! Em thực sự chẳng hiểu gì cả!!!!” – Cô đau đớn nhìn Hoàng Vũ.
“Là anh muốn anh ta làm đấy.”
“Hả?”
“Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ với anh, thì việc đóng giả anh trong một buổi tối mịt mù thế này có gì khó với anh ta đâu.”
“Nhưng tại sao phải làm như thế?”
“Anh đã rất hận em, Hương Ly à…”
“…”
“Anh vì hận em mà nghe theo mọi kế hoạch của H.V.H để trả thù em. Nhưng hôm qua, gặp lại em khi em đang từ bệnh viện chỗ gã ca sĩ Long đó trở về, anh lại quên mất rằng mình đang rất hận em mà tiến tới hỏi em. Em lạnh lùng, tàn nhẫn bao nhiêu, anh lại càng nhận ra mình yêu em bấy nhiêu. Kế hoạch là anh sẽ tự tay giết chết em, hoặc giết những kẻ yêu thương em để em phải sống trong đau khổ, nhưng anh không làm được, vì anh yêu em quá nhiều…”
“Hoàng Vũ…” – Hương Ly nghẹn đắng khi nghe Hoàng Vũ nói.
“Nên anh mới nghĩ ra việc này, cái con người Hoàng Vũ của anh coi như là giao cho Tuấn Hiệp, còn anh sẽ là Hero. Trong mắt em, anh vẫn sẽ là người tốt, không phải kẻ xấu xa đã lừa dối em, làm em tổn thương, hận thù em. Anh sẽ không sợ phải nhúng tay vào việc giết em nữa, mọi chuyện chỉ giao cho Tuấn Hiệp. Anh sẽ chỉ làm kẻ theo dõi, ngăn cản những kế hoạch của bọn em, vì thế mà anh mới nói cái câu đó để ngăn Hương Anh nổ pháo. Nhưng anh không thể đứng yên được…Anh nghe lời nói của Hương Anh, nghe lời mắng của em về anh, anh thực sự không muốn làm như thế. Anh không muốn trở thành một kẻ bị em hận, dù anh cứ làm một Hero hay ai khác đi chăng nữa. Anh muốn yêu em, và được em yêu. Không phải em đã nói khi yêu thương ai thì phải hy sinh vì người đó sao?” – Hoàng Vũ cứ nói mặc ình đang rất đau.
“Anh ngốc lắm, sao anh lại làm thế? Em nói thế thì anh cứ mặc kệ em! Sao anh phải đỡ cho em? Sao anh phải làm như vậy chứ?”
“Vì anh muốn bảo vệ sự bình yên của em…” – Hoàng Vũ quay người lại nhìn về phía xa, bỗng nhiên ngồi dậy.
Cậu đứng lên trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Cậu vẫn đi được, dù máu đã chảy thành dòng, thành vũng dưới chân. Một tay cậu ôm vết thương, tay kia cúi xuống giật khẩu súng của Tuấn Hiệp mặc cho hắn cố giằng ra khỏi cái còng để ngăn cậu. Mọi người nhìn về hướng ánh mắt của Hoàng Vũ. Ban nãy vì nổ pháo nên bức tường sân vận động bị hổng lớn, qua chỗ hổng đó mọi người nhìn thấy một gã đàn ông cùng lão Trọng đang chạy trốn.
“Là hắn, Tuấn Hoàng!” – Chú Minh kêu lên.
“Để tôi…” – Hoàng Vũ giơ khẩu súng lên, chĩa về phía gã đang chạy. – “Cho dù ông là cha tôi, ông đã sinh ra tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ coi ông là cha. Ông phải trả giá!”
ĐOÀNG! Viên đạn bắn ra từ khẩu súng trên tay Hoàng Vũ lao thẳng về phía trước.
“Á!!!!” – Tiếng gã đàn ông hét lên,
Viên đạn đã đâm thẳng vào chân Tuấn Hoàng khiến ông ta quỵ xuống. Đội công an nhanh như cắt lao đến bắt giữ ông ta cùng lão Trọng, những kẻ đệ tử thấy thế sợ hãi định bỏ chạy nhưng cũng không thoát được. Kẻ cầm đầu cuối cùng bị bắt giữ. Ông ta lê đôi chân đầy máu đi theo công an. Chiếc khăn bịt mặt bỏ ra đã khiến người ta nhìn rõ chân tướng của ông: một gã đàn ông trung niên nhưng nhìn rất khoẻ mạnh, đôi mắt dữ dằn độc ác đáng sợ vô cùng. Ông ta ngẩng lên nhìn kẻ vừa bắn chính là con trai mình.
“Cuối cùng, tôi cũng không thể nào giết ông…” – Hoàng Vũ chưa nói dứt câu đã ngã gục xuống, buông khẩu súng ra.
“Hoàng Vũ!!!” – Hương Ly hốt hoảng chạy tới.
Cô quỳ xuống, nâng đầu Hoàng Vũ lên, ôm cậu trong vòng tay mình. Máu từ người Hoàng Vũ vẫn không ngừng chảy, hơi thở cậu yếu dần. Nhưng nhận ra ai đang ở bên mình, cậu cố mở mắt. Không còn đôi mắt lúc nào cũng buồn bã, hận thù, đau đớn nữa, mà là đôi mắt dịu dàng giống hệt đôi mắt của chàng trai Hero. Hoàng Vũ trìu mến nhìn người con gái mình yêu thương:
“Kết thúc rồi, sẽ không còn ai làm hại em nữa.”
“Hoàng Vũ, không… Tại sao anh phải bảo vệ em như thế?” – Cô chua xót kêu lên.
“Quên lời anh nói rồi sao, anh sẽ ở bên em, bảo vệ em ngay cả khi chết.”
“Anh không được chết! Người chết phải là em! Vì em mà anh đã sống trong khổ đau, anh mất đi những người yêu thương mà lẽ ra giờ họ có thể cho anh một cuộc sống tốt hơn. Em đã chẳng bao giờ nghĩ đến anh, em chỉ luôn nói những lời khiến anh đau lòng, anh thêm hận em. Sao anh không để viên đạn đó bắn vào em đi? Anh xứng đáng được sống hơn em!” – Nước mắt cô tuôn rơi, cô nức nở.
“Vậy nếu em chết thì anh có sống được không cơ chứ?”
“…”
“Anh vẫn nhớ ngày đầu tiên gặp em, lúc em còn nhỏ, em là một cô bé chuẩn bị học mẫu giáo. Dù không phải nhớ quá rõ nhưng hồi đó anh nhìn thấy em thật xinh xắn, đáng yêu, lại được gia đình yêu thương nữa. Ký ức về em ám ảnh anh từ lúc đó, dù anh còn nhỏ anh cũng không quên, và rồi càng lớn, thì lại càng không quên được.”
“Anh…”
“Vào ngày đầu năm lớp 5, vết thương của em tái phát khiến cho cuộc sống của em thay đổi, em đi theo lão Trọng thì cũng là lúc anh được kể lại toàn bộ, và anh nhận ra em. Anh đã hiểu vì sao ông ta lại giết mẹ anh. Vì anh đã gây tai nạn cho em, khiến ông ta lên cơn điên và muốn giết anh, nhưng mẹ anh đã bảo vệ anh, mẹ mất để anh sống, và cũng khiến cho ông ta vào tù. Mọi thứ trước mặt ông ta đang trải rộng thì sụp đổ mà ông ta là một kẻ mù quáng, và ông ta hận em, muốn giết em, hại em, tìm kiếm em ngay cả khi chưa ra tù.”
“Anh đừng nói nữa mà, em đau lòng lắm!” – Cô khóc nhiều hơn.
“Giá như anh có thể vô cảm, không biết yêu thương, thì anh sẽ không như thế này. Anh chưa bao giờ nghĩ anh lại nhớ về em nhiều đến thế. Cứ như thể anh phát điên vì em, anh quên mất mình cũng rất hận em.” – Hoàng Vũ đang định nói nữa thì…
“Hoàng Vũ!” – Tiếng gọi của cô gái ấy ngay bên cạnh cậu.
Hoàng Vũ ngẩng lên. Hương Anh vừa cố lê ra chỗ cậu mặc cho cô đang bị thương, nước mắt cô giàn giụa, cô nắm lấy tay cậu – bàn tay vẫn đeo chiếc vòng tay của cô. Cậu nhìn cô, mỉm cười:
“Hương Anh, vì anh mà em chịu khổ rồi, anh xin lỗi.”
“Không, em không chịu khổ gì hết! Em không giận anh! Anh là người tốt, em biết mà. Nhưng anh đừng chết được không? Anh mạnh mẽ lên, anh sẽ vượt qua mà! Tại sao anh dại dột thế chứ?”
“Xin lỗi, anh là một kẻ tồi.” – Hoàng Vũ nắm chặt tay Hương Anh – “Nếu như có một ngày nào đó anh được yêu em, anh sẽ dành cả trái tim mình cho em. Cuộc đời anh chưa gặp cô gái nào tốt như em.”
“Không …” – Hương Anh gục xuống mà khóc.
Hoàng Vũ ngẩng lên nhìn bầu trời mỗi lúc mưa to hơn, cậu nhìn thấy ở trên cao đó có hình bóng của người phụ nữ ấy:
“Mẹ, hoá ra ngoài mẹ, vẫn còn có người yêu thương con như vậy…”
Bỗng cậu thấy có giọt gì đó rơi xuống mặt mình.
Hoàng Vũ quay lại nhìn Hương Ly, cô gần như bất động, mái tóc bị gió hất lên khiến cho cả đôi mắt của cô hiện ra. Con mắt bên trái không ngừng rơi nước mắt, nhưng con mắt bên phải thì…
“Hương Ly, mắt em làm sao thế này?” – Hoàng Vũ hốt hoảng. Một giọt máu rơi ra từ con mắt bên phải tưởng như không biết khóc ấy.
“Em đã không bao giờ hiểu được anh như thế…”
“…”
“Em luôn đánh giá anh qua vẻ bề ngoài, em sợ cái tính ngang ngược, độc ác, lạnh lùng của anh. Em cho rằng anh là một tên đáng sợ, em không bao giờ chấp nhận thứ tình cảm của anh. Em cứ nghĩ anh chẳng bao giờ có khái niệm yêu thương, anh chẳng quan tâm thứ đó là gì, anh đùa giỡn với những đứa con gái, và anh chỉ biết đến ăn chơi, cờ bạc, và giữ trong lòng một mối hận với người cha mình. Em không hề biết con người của Hoàng Vũ không phải như thế, cho đến khi em ở bên cạnh anh trong một ngày ngắn ngủi.” – Cô nghẹn ngào.
“Hương Ly, em…”
“Vậy mà em giết chết tình yêu mà anh dành cho em!” – Bỗng cô nói to lạc cả giọng – “Em nói em thương hại anh vì em quá ích kỷ, em chỉ nghĩ đến mình, nghĩ đến việc anh lừa dối em để chia rẽ em và Tú Phong nên em quyết làm sao để trả thù anh được mới thôi! Em khiến anh bị tổn thương nặng nề, còn em thì cứ đùa giỡn với tình cảm của anh, và cả những con người yêu thương em nữa. Em chẳng bao giờ lựa chọn dứt khoát, để khiến cho ai cũng phải đau khổ vì em! Em mới là tồi tệ! Hoàng Vũ, em thực tình không bao giờ muốn nói những lời đó! Em không muốn làm tổn thương anh một lần nào cả!!!”
Ai nấy lặng đi nhìn Hương Ly, cả Hoàng Vũ cũng nhìn cô. Lại thêm giọt máu nữa chảy ra từ con mắt bên phải của cô. Không phải là do vết thương, mà là nó đang khóc! Con mắt ấy…biết khóc…
Hoàng Vũ đưa tay lên lau đi giọt máu đó:
“Đừng khóc nữa, nín đi, em khóc là anh đau lòng đấy. Anh không trách em.”
“Anh bảo em nín thế nào đây!!!!????” – Cô hét lên, ôm chặt lấy Hoàng Vũ hơn – “Đừng bỏ em được không? Em không muốn anh vì em mà phải chết! Em không muốn! Không có anh thì em sẽ sống thế nào? Cuộc sống của anh còn dài, anh còn nhiều thứ để làm, anh không thể đi được!!!”
“Hương Ly, anh chỉ còn duy nhất một việc anh chưa làm…”
“Anh…”
Hoàng Vũ ngẩng lên nhìn Hương Ly:
“Anh muốn hỏi em một câu nữa thôi: Có bao giờ em yêu anh không?”
Lời nói của Hoàng Vũ vang lên đến những cơn mưa cũng không át được. Hương Ly nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Vũ, đáp:
“Có…”
“Là bao giờ?”
“Em không biết, nhưng em yêu anh! Em đã rất nhớ anh, dù là nhớ kỷ niệm với Hero hay với Hoàng Vũ cũng thế. Em thực sự yêu anh, ngay cả bây giờ, em lại càng yêu anh nhiều hơn nữa!”
“Anh chỉ cần điều đó mà thôi.”
Hoàng Vũ mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu. Hạnh phúc hơn cả nụ cười nơi bãi biển kia, vì cuối cùng đã nhận được tình yêu từ người con gái mà mình đã hết lòng yêu thương. Máu vẫn chảy, mưa vẫn rơi, nhưng nụ cười thì bừng sáng chói loà cả một bầu trời đêm đen kịt. Hạnh phúc chỉ thế thôi, đơn giản lắm. Mặc dù hạnh phúc đến vào lúc này, nhưng không bao giờ là muộn cả.
“Hãy dành tình yêu đó cho người xứng đáng với em, còn với anh vậy là đủ rồi.” – Anh gục vào người cô.
“Không, Hoàng Vũ, anh không sao đấy chứ?” – Cô hoảng sợ.
“Anh vẫn sờ sờ ra mà.” – Bỗng cậu nhìn chiếc vòng cổ hải âu mà cô đeo – “Mà này, còn chuyện nữa. Điều ước của em là gì vậy?”
“Điều ước?”
“Chẳng phải hôm đó em nợ sao? Trả nợ anh đi nào!” – Hoàng Vũ vẫn cười đùa.
“Em ước anh sẽ ở bên em, anh không rời xa em, anh sẽ không phải sống một cuộc sống đau khổ như thế này nữa!” – Cô cúi xuống ôm chặt Hoàng Vũ, nghẹn ngào nói.
“Này thế là em ước 3 điều rồi à, khôn thế.”
“Nhưng…”
Bàn tay đầy máu của Hoàng Vũ nắm lấy tay cô rất chặt, thì thào:
“Anh muốn đến nơi đó lần nữa…”
“Đến đâu?”
“Nơi mà mấy hôm trước chúng ta đã ở bên nhau.”
“Được!” – Cô như bừng tỉnh – “Vậy anh gắng gượng lên, chúng ta sẽ đến đó! Anh chịu được không?”
“Được chứ, em nghĩ mấy viên đạn này làm gì được anh?”
“Thế thì chúng ta sẽ đi!”
Hương Ly định đứng lên thì Hoàng Vũ ngả vào lòng cô:
“Đến đó chúng ta sẽ không xa nhau nữa phải không?”
“Sẽ không xa nhau đâu, sẽ ở bên nhau mà Hoàng Vũ!”
“Hương Ly à, yên tâm nhé…”
“Sao?”
“Hãy yên tâm vì dù trong bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ ở bên em…”
“Hả? Hoàng Vũ…”
“…mãi mãi!”
ĐOÀNG!
Một tiếng sét lại nổ trên bầu trời đầy mưa.
Bàn tay cô gái chơi vơi trên không trung khi bàn tay đang nắm chặt lấy cô đã buông rơi.
Buông rơi.
Mưa rơi càng lúc càng lớn. Ai nấy sững sờ. Tú Phong chết lặng. Bảo Nam ngã cả ra phía sau. Tùng Lâm quỳ sụp xuống. Hương Anh ngất lịm đi trong cơn mưa nhuộm đầy máu của đau thương.
—-