[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư
Chương 80: Lại sau nữa
Văn phòng hiệu trưởng Hogwarts.
Một nhà Weasley, Snape, Hugh, Draco, Harry, Hermione tụ tập trong văn phòng hiệu trưởng, Dumbledore vuốt râu, cười tủm tỉm nói: “Mọi người đều ngồi xuống đi, chuyện này đã giải quyết trọn vẹn rồi đúng không?” Snape nặng nề hừ một hơi, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Bà Weasley che miệng khóc nức nở, “Ôi, thực xin lỗi, Dumbledore, tôi thật sự không biết Ginny sẽ làm ra những chuyện hoang đường như vậy! Hiệu trưởng Dumbledore, tôi xin thầy, không cần đuổi học Ginny, xin thầy đó!” Ginny Weasley dựa vào người mẹ mình khóc lớn, Arthur Weasley trấn an hai mẹ con.
“Đương nhiên, Molly, đừng lo lắng, tôi tuyệt sẽ không đuổi học trò Weasley đâu.” Dumbledore thành khẩn nói, Snape ngồi trê sô pha sắc mặt tối tăm, mới nghĩ đến chuyện bởi vì Ginny Weasley ngu xuẩn mà cuối cùng làm cho người yêu nhỏ của hắn trúng một cái Crucio, hắn liền cảm thấy một trăm cái Avada Kavadra cũng không thể bình ổn lửa giận của mình! Mà hiện tại, Dumbledore cư nhiên ngay cả một trừng phạt nho nhỏ như đuổi học cũng không làm, cho hắn là người chết đấy à?
Con ngươi đen lạnh như băng của Snape trống rỗng nhìn thẳng vào ông già đằng sau bàn làm việc, “Dumbledore, tôi nghĩ ban giám hiệu sẽ quyết nghị chuyện này, ông xác định là ông có thể tự chủ trương hay sao? A…… người khởi xướng lên sự kiện hoá đá, tạo thành sự khủng hoảng ở Hogwarts, công tích đủ vĩ đại mà.”
“Ôi, không!” Molly Weasley thét chói tai, tiếng nức nở càng lớn hơn, khiến cho Snape cùng bốn phù thuỷ nhỏ ngồi trên sô pha nhíu mày — thật sự là một nhà không có lễ phép!
Dumbledore nhăn mày, “Severus, trò Weasley cũng không phải cố ý. Cô bé chỉ là một học trò năm nhất, một khi bị đuổi học sẽ ảnh hưởng tiêu cực rất lớn tới tương lai của cô bé.”
Snape lạnh lùng nói: “Mỗi người đều nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, nếu như cô Weasley có dũng khí chạm vào một vật phẩm hắc ma pháp vô danh thì cô ta phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.”
Ginny Weasley khóc thút thít than thở, “Em không phải…… cố ý…… xin……”
“Severus……” Dumbledore còn muốn khuyên hắn, Snape không kiên nhẫn nói: “Nếu ông gọi chúng ta tới chỉ vì nghe mấy thứ biện giải không ý nghĩa này thì xin lỗi, phòng thí nghiệm còn có rất nhiều độc dược cần tôi để ý, mấy con quỷ khổng lồ nhỏ cũng chưa thông minh đến độ có thể không cần đi học.”
Dumbledore nhét và miệng một cục kẹo đường mật ong, không nhanh không chậm nói: “Severus, không cần gấp. Người trẻ tuổi chính là không kiên nhẫn như thế……” gân xanh trên trán Snape nhảy lên, Hugh bên người đúng lúc trấn an người yêu sắp bùng nổ.
Draco ngồi ngay ngắn trên sô pha, phi thường có khí chất quý tộc tao nhã nói: “Hiệu trưởng Dumbledore, đây là một vụ cố ý đả thương người vô cùng nghiêm trọng, phụ thân tôi đã thông qua thư của tôi mà biết đến chân tướng. Tôi nghĩ hiệu suất làm việc của gia tộc Malfoy sẽ không làm cho thầy thất vọng, phụ thân đã hồi âm, ngày mai ngài sẽ tự mình tới Hogwarts, mang theo quyết định của mười hai thành viên trong ban giám hiệu.”
Dumbledore không còn tâm tình ăn đồ ngọt nữa, “Cậu Malfoy, ta nghĩ khiến cho một cô bé phù thuỷ nhỏ mất đi cơ hội học tập cũng không phải là mục đích của gia tộc Malfoy, có lẽ cậu nguyện ý viết thêm một phong cho ngài Malfoy?”
Draco khẽ nâng cằm, dùng cái giọng điệu làm người ta chán ghét ngâm nga, “Ôi, đương nhiên, đó cũng không phải mục đích của chúng ta. Là một trong mười hai thành viên của ban giám hiệu, xin thầy tin tưởng, gia tộc Malfoy chỉ là muốn ngăn chặn hết thảy các nhân tố bất lợi cho Hogwarts. Tôi nghĩ ngài hiệu cũng giống như vậy, không phải sao?”
Dumbledore không thể không đồng ý, “Đúng vậy, chúng ta đều là vì Hogwarts.” Xem ra lần này gia tộc Malfoy sẽ không dễ dàng nhả ra. Chất vấn khiển trách của mười hai thành viên ban giám hiệu cũng không phải là dễứng phó, đầu ông lại thấy đau rồi đây.
Chết tiệt! Đàn rắn độc Slytherin này Ginny cũng không có làm gì sai! Đàn rắn độc không phải vẫn không sao đấy thôi? Dựa vào cái gì muốn đuổi học em gái tôi!” đứng trong đám tóc đỏ, Ron Weasley đột nhiên lớn tiếng kêu gào, mặt trướng đến đỏ bừng.
Arthur Weasley vội vàng ngăn nó lại, “Oh, câm miệng! Ron!” Nhưng đã không còn kịp rồi, sắc mặt Snape âm trầm đến mức trước nay từng chưa có, “Không có làm sai cái gì?…… Xem ra cậu Weasley có tiêu chuẩn đúng sai khác với người bình thường, có lẽ cái đầu đáng thương của cậu bị sâu lông nhồi đầy nên cho rằng giết người chỉ là chuyện thường tình mà thôi.”
Ron Weasley tức giận phản bác, “Lão rắn độc này, không cần vặn vẹo ý tứ của tôi…” đôi song sinh nhà Weasley trái phải bưng kín miệng nó, có một đứa em trai lỗ mãng không đầu óc, bọn họ cũng thực buồn rầu.
Trong đôi mắt đen bóng của Snape loé ra ánh sáng lạnh như băng mà phẫn nộ, “…… Có lẽ cậu Weasley cần tự mình thể nghiệm một lần bị hóa đá, nằm trong bệnh xá mới có thể cho cậu hiểu được cái gì là sai lầm. A…… Có lẽ một cái Crucio có thể làm cho cậu càng thêm khắc sâu ấn tượng.”
Sắc mặt Ron Weasley đã không khác gì đầu tóc đỏ của nó, nó liều mạng giãy dụa muốn nói chuyện, nhưng song bào thai túm rất chặt, nó không có cách nào khác tránh thoát.
“Severus……” Dumbledore thở dài, “Nể mặt lão già đáng thương này……” Snape toàn thân cứng đờ, con ngươi đen trở nên lạnh lùng mà trống rỗng.
Văn phòng hiệu trưởng đột nhiên trở nên thực im lặng, ngay cả những bức hoạ hiệu trưởng trên tường cũng đình chỉ nghị luận, thẳng đến khi giọng nói trầm thấp lạnh như băng vang lên, “Gryffindor trừ 300 đ, bởi vì tạo thành sự kiện hoá đá học trò. Gryffindor trừ thêm 50 đ, vì cậu Weasley vô lễ với giáo sư.”
Nói xong, Snape đứng lên, nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng, áo chùng đen cuộn sóng sau người. Hugh vội vàng đứng lên theo sau, ba phù thuỷ nhỏ cũng làm y như vậy.
Hermione đột nhiên dừng bước chân, còn thật sự nói: “Hiệu trưởng Dumbledore, căn cứ điều 325 Luật Phù thuỷ quốc tế, hành vi của trò Weasley đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng ác liệt, chỉ sợ bộ pháp thuật sẽ nhanh chóng tới đây, chúc ngài may mắn!”
Hừ! Hermione-mới-khởi-động-khí-thế-nữ-vương-Granger cũng không phải là dễ chọc đâu! Dám bắt nạt bạn của cô, nữ phù thuỷ cũng có móng vuốt đó!
Hầm.
“Sev, lần này Dumbledore không hiểu được đã có tin tức hữu dụng gì, nhất định còn có thể tìm anh đàm phán, anh phải ứng đối làm sao?” Hugh lo lắng hỏi, Dumbledore cũng không phải là người dễ đối phó, tuy rằng rất tin tưởng người yêu mình nhưng Hugh vẫn không an tâm.
Snape rút đi đũa phép trong tay cậu, “Chuyện này em không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết. hiện tại chuyện em cần làm là ngủ một giấc thật ngon.” Hugh vừa mới rời đi bệnh xá liền cùng Snape tới phòng hiệu trưởng, điều này làm cho Snape càng ngày càng có xu thế che chở phủng cậu trong lòng bàn tay rất là bất mãn, người yêu nhỏ của hắn vừa mới chịu trọng thương như vậy, đương nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.
Hugh lui từng bước về phía sau, kiên quyết lắc đầu, cậu nằm trên giường bệnh đã nhũn cả người ra rồi, ngủ tiếp nữa thì không đi nổi đường mất. Snape nhếch mày, “Tự mình đi hay muốn ta động thủ?”
Hugh rối rắm, thực lực cách xa, phản kháng không quá sáng suốt, nhất là khi nghĩ tới trải nghiệm lần trước bị khiêng trên vai – vẫn là đi ngủ vậy.
Trừng mắt nhìn Snape một cái, Hugh không cam lòng đi về phía phòng ngủ.
Hugh ngủ một mạch tới thẳng buổi tối, tuy rằng trước đó cậu không hề buồn ngủ nhưng vừa dính gối đã ngủ say. Crucio không hổ là một trong ba thần chú không thể tha thứ, cho dù đã trải qua trị liệu của trị liệu sư tốt nhất, uống độc dược tốt nhất, tĩnh dưỡng vài ngày, vẫn chưa hoàn toàn dịu đi.
Ngồi xuống, ôm chăn, mơ mơ màng màng dụi mắt, căn phòng hôn ám chỉ có chiếc đèn ngủ đặt trên tủ đầu giường chiếu sáng. Tiếp theo cửa mở ra, Snape đi đến, trong tay bưng theo cái khay.
Hugh còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn nhếch môi cười với hắn, bộ dáng ngốc nghếch trong mắt nam phù thuỷ tóc đen thật đáng yêu vô cùng.
“Ăn một chút gì đi.” Snape đi tới, đặt khay lên bàn bên giường, kéo cậu từ trong chăn ra ôm lấy. Đột nhiên nhẹ hẫng khiến cho Hugh hoàn toàn tỉnh táo lại, bản năng ôm cổ hắn. Snape cười nhẹ một tiếng, “Rốt cục cũng tỉnh, quỷ lười biếng!”
Hugh trừng mắt, là ai kêu cậu đi ngủ chứ! Tránh vài cái, nam nhân ngược lại ôm càng chặt, Hugh chọc bả vai hắn, lại chỉ phòng tắm — em muốn vào phòng tắm!
Snape buông cậu ra, Hugh nhất thời mềm chân, thiếu chút nữa không đứng nổi. Nam nhân đúng lúc đỡ lấy cậu, trong mắt mang theo trêu tức làm cho Hugh xấu hổ không thôi, nhưng xét thấy thể lực mình thật sự chống đỡ hết nổi, cũng không đẩy cái người đàn ông tóc đen tính cách ác liệt này ra.
Lung tung rửa mặt một chút, bắt đầu uống cháo. Ngủ lâu quá, bụng trống trơn, Hugh cũng không quá quan tâm lễ nghi bàn ăn.
Gia tinh thu bát đi rồi, Snape hỏi: “Có muốn ngủ tiếp hay không?” Đổi lấy ánh nhìn căm giận xem thường của Hugh — thực cho cậu là lợn sao?
“Well, nếu như vậy……” Snape trả đũa phép lại cho cậu, “Buổi chiều Dumbledore tìm ta nói qua.” Hugh lập tức ngồi thẳng, biểu tình kinh ngạc vừa tức giận. Snape cười lạnh một tiếng, “Chúng ta làm nhiều như vậy, nếu lão mà còn không phát hiện ra thì sẽ không còn là bạch phù thuỷ vĩ đại nhất nữa.”
Hugh vung đũa phép lên, “Ông ấy hoài nghi anh?” “Ta nghĩ lão đã hoài nghi từ lúc ta nói không muốn làm gián điệp bắt nữa, sự tình thoát ly khỏi lòng bàn tay của lão khiến lão thấy bất an.” Snape lạnh lùng nói.
“Anh giải thích lần này hành động của chúng ta như thế nào?” “Bản tính thích làm cứu thế chủ vĩ đại bùng nổ, giống như Gryffindor ngu xuẩn ham thích thám hiểm, phát hiện mật thất cùng xà quái. Cũng may còn chưa ngu tới độ nghĩ là mình có thể tự ứng phó, cầu xin viện trưởng giúp.” Snape tràn đầy trào phúng mà nói.
Hugh mắt lé — lão hồ ly kia sẽ tin? Snape hừ lạnh, “Lão đương nhiên sẽ không tin, nhưng chúng ta không để lại quá nhiều manh mối cho lão phỏng đoán, lão chỉ có thể tin tưởng. Dumbledore giỏi nhất chuyện lợi dụng lòng người, lão biết dù anh không làm gián điệp cũng vẫn sẽ bảo hộ thằng nhãi Potter ngu xuẩn kia.”
Hugh bạnh quai hàm, lão hồ ly này, nhất định phải tìm cho ông ta chút phiền toái mới được!
Snape vỗ vỗ hai má cậu, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại em nên làm nhất là học bù mấy ngày vừa rồi.” Hugh thình lình nhào qua, cười như mèo trộm cá — không sợ! Em có anh mà!
Snape nắn bờ mông cậu, đứa nhỏ này càng ngày càng lên mặt, không dạy dỗ là không được! Cúi đầu, chuẩn xác bắt giữ hai phiến môi mềm mạnh như cánh hoa kia.
Một nhà Weasley, Snape, Hugh, Draco, Harry, Hermione tụ tập trong văn phòng hiệu trưởng, Dumbledore vuốt râu, cười tủm tỉm nói: “Mọi người đều ngồi xuống đi, chuyện này đã giải quyết trọn vẹn rồi đúng không?” Snape nặng nề hừ một hơi, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Bà Weasley che miệng khóc nức nở, “Ôi, thực xin lỗi, Dumbledore, tôi thật sự không biết Ginny sẽ làm ra những chuyện hoang đường như vậy! Hiệu trưởng Dumbledore, tôi xin thầy, không cần đuổi học Ginny, xin thầy đó!” Ginny Weasley dựa vào người mẹ mình khóc lớn, Arthur Weasley trấn an hai mẹ con.
“Đương nhiên, Molly, đừng lo lắng, tôi tuyệt sẽ không đuổi học trò Weasley đâu.” Dumbledore thành khẩn nói, Snape ngồi trê sô pha sắc mặt tối tăm, mới nghĩ đến chuyện bởi vì Ginny Weasley ngu xuẩn mà cuối cùng làm cho người yêu nhỏ của hắn trúng một cái Crucio, hắn liền cảm thấy một trăm cái Avada Kavadra cũng không thể bình ổn lửa giận của mình! Mà hiện tại, Dumbledore cư nhiên ngay cả một trừng phạt nho nhỏ như đuổi học cũng không làm, cho hắn là người chết đấy à?
Con ngươi đen lạnh như băng của Snape trống rỗng nhìn thẳng vào ông già đằng sau bàn làm việc, “Dumbledore, tôi nghĩ ban giám hiệu sẽ quyết nghị chuyện này, ông xác định là ông có thể tự chủ trương hay sao? A…… người khởi xướng lên sự kiện hoá đá, tạo thành sự khủng hoảng ở Hogwarts, công tích đủ vĩ đại mà.”
“Ôi, không!” Molly Weasley thét chói tai, tiếng nức nở càng lớn hơn, khiến cho Snape cùng bốn phù thuỷ nhỏ ngồi trên sô pha nhíu mày — thật sự là một nhà không có lễ phép!
Dumbledore nhăn mày, “Severus, trò Weasley cũng không phải cố ý. Cô bé chỉ là một học trò năm nhất, một khi bị đuổi học sẽ ảnh hưởng tiêu cực rất lớn tới tương lai của cô bé.”
Snape lạnh lùng nói: “Mỗi người đều nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, nếu như cô Weasley có dũng khí chạm vào một vật phẩm hắc ma pháp vô danh thì cô ta phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.”
Ginny Weasley khóc thút thít than thở, “Em không phải…… cố ý…… xin……”
“Severus……” Dumbledore còn muốn khuyên hắn, Snape không kiên nhẫn nói: “Nếu ông gọi chúng ta tới chỉ vì nghe mấy thứ biện giải không ý nghĩa này thì xin lỗi, phòng thí nghiệm còn có rất nhiều độc dược cần tôi để ý, mấy con quỷ khổng lồ nhỏ cũng chưa thông minh đến độ có thể không cần đi học.”
Dumbledore nhét và miệng một cục kẹo đường mật ong, không nhanh không chậm nói: “Severus, không cần gấp. Người trẻ tuổi chính là không kiên nhẫn như thế……” gân xanh trên trán Snape nhảy lên, Hugh bên người đúng lúc trấn an người yêu sắp bùng nổ.
Draco ngồi ngay ngắn trên sô pha, phi thường có khí chất quý tộc tao nhã nói: “Hiệu trưởng Dumbledore, đây là một vụ cố ý đả thương người vô cùng nghiêm trọng, phụ thân tôi đã thông qua thư của tôi mà biết đến chân tướng. Tôi nghĩ hiệu suất làm việc của gia tộc Malfoy sẽ không làm cho thầy thất vọng, phụ thân đã hồi âm, ngày mai ngài sẽ tự mình tới Hogwarts, mang theo quyết định của mười hai thành viên trong ban giám hiệu.”
Dumbledore không còn tâm tình ăn đồ ngọt nữa, “Cậu Malfoy, ta nghĩ khiến cho một cô bé phù thuỷ nhỏ mất đi cơ hội học tập cũng không phải là mục đích của gia tộc Malfoy, có lẽ cậu nguyện ý viết thêm một phong cho ngài Malfoy?”
Draco khẽ nâng cằm, dùng cái giọng điệu làm người ta chán ghét ngâm nga, “Ôi, đương nhiên, đó cũng không phải mục đích của chúng ta. Là một trong mười hai thành viên của ban giám hiệu, xin thầy tin tưởng, gia tộc Malfoy chỉ là muốn ngăn chặn hết thảy các nhân tố bất lợi cho Hogwarts. Tôi nghĩ ngài hiệu cũng giống như vậy, không phải sao?”
Dumbledore không thể không đồng ý, “Đúng vậy, chúng ta đều là vì Hogwarts.” Xem ra lần này gia tộc Malfoy sẽ không dễ dàng nhả ra. Chất vấn khiển trách của mười hai thành viên ban giám hiệu cũng không phải là dễứng phó, đầu ông lại thấy đau rồi đây.
Chết tiệt! Đàn rắn độc Slytherin này Ginny cũng không có làm gì sai! Đàn rắn độc không phải vẫn không sao đấy thôi? Dựa vào cái gì muốn đuổi học em gái tôi!” đứng trong đám tóc đỏ, Ron Weasley đột nhiên lớn tiếng kêu gào, mặt trướng đến đỏ bừng.
Arthur Weasley vội vàng ngăn nó lại, “Oh, câm miệng! Ron!” Nhưng đã không còn kịp rồi, sắc mặt Snape âm trầm đến mức trước nay từng chưa có, “Không có làm sai cái gì?…… Xem ra cậu Weasley có tiêu chuẩn đúng sai khác với người bình thường, có lẽ cái đầu đáng thương của cậu bị sâu lông nhồi đầy nên cho rằng giết người chỉ là chuyện thường tình mà thôi.”
Ron Weasley tức giận phản bác, “Lão rắn độc này, không cần vặn vẹo ý tứ của tôi…” đôi song sinh nhà Weasley trái phải bưng kín miệng nó, có một đứa em trai lỗ mãng không đầu óc, bọn họ cũng thực buồn rầu.
Trong đôi mắt đen bóng của Snape loé ra ánh sáng lạnh như băng mà phẫn nộ, “…… Có lẽ cậu Weasley cần tự mình thể nghiệm một lần bị hóa đá, nằm trong bệnh xá mới có thể cho cậu hiểu được cái gì là sai lầm. A…… Có lẽ một cái Crucio có thể làm cho cậu càng thêm khắc sâu ấn tượng.”
Sắc mặt Ron Weasley đã không khác gì đầu tóc đỏ của nó, nó liều mạng giãy dụa muốn nói chuyện, nhưng song bào thai túm rất chặt, nó không có cách nào khác tránh thoát.
“Severus……” Dumbledore thở dài, “Nể mặt lão già đáng thương này……” Snape toàn thân cứng đờ, con ngươi đen trở nên lạnh lùng mà trống rỗng.
Văn phòng hiệu trưởng đột nhiên trở nên thực im lặng, ngay cả những bức hoạ hiệu trưởng trên tường cũng đình chỉ nghị luận, thẳng đến khi giọng nói trầm thấp lạnh như băng vang lên, “Gryffindor trừ 300 đ, bởi vì tạo thành sự kiện hoá đá học trò. Gryffindor trừ thêm 50 đ, vì cậu Weasley vô lễ với giáo sư.”
Nói xong, Snape đứng lên, nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng, áo chùng đen cuộn sóng sau người. Hugh vội vàng đứng lên theo sau, ba phù thuỷ nhỏ cũng làm y như vậy.
Hermione đột nhiên dừng bước chân, còn thật sự nói: “Hiệu trưởng Dumbledore, căn cứ điều 325 Luật Phù thuỷ quốc tế, hành vi của trò Weasley đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng ác liệt, chỉ sợ bộ pháp thuật sẽ nhanh chóng tới đây, chúc ngài may mắn!”
Hừ! Hermione-mới-khởi-động-khí-thế-nữ-vương-Granger cũng không phải là dễ chọc đâu! Dám bắt nạt bạn của cô, nữ phù thuỷ cũng có móng vuốt đó!
Hầm.
“Sev, lần này Dumbledore không hiểu được đã có tin tức hữu dụng gì, nhất định còn có thể tìm anh đàm phán, anh phải ứng đối làm sao?” Hugh lo lắng hỏi, Dumbledore cũng không phải là người dễ đối phó, tuy rằng rất tin tưởng người yêu mình nhưng Hugh vẫn không an tâm.
Snape rút đi đũa phép trong tay cậu, “Chuyện này em không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết. hiện tại chuyện em cần làm là ngủ một giấc thật ngon.” Hugh vừa mới rời đi bệnh xá liền cùng Snape tới phòng hiệu trưởng, điều này làm cho Snape càng ngày càng có xu thế che chở phủng cậu trong lòng bàn tay rất là bất mãn, người yêu nhỏ của hắn vừa mới chịu trọng thương như vậy, đương nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.
Hugh lui từng bước về phía sau, kiên quyết lắc đầu, cậu nằm trên giường bệnh đã nhũn cả người ra rồi, ngủ tiếp nữa thì không đi nổi đường mất. Snape nhếch mày, “Tự mình đi hay muốn ta động thủ?”
Hugh rối rắm, thực lực cách xa, phản kháng không quá sáng suốt, nhất là khi nghĩ tới trải nghiệm lần trước bị khiêng trên vai – vẫn là đi ngủ vậy.
Trừng mắt nhìn Snape một cái, Hugh không cam lòng đi về phía phòng ngủ.
Hugh ngủ một mạch tới thẳng buổi tối, tuy rằng trước đó cậu không hề buồn ngủ nhưng vừa dính gối đã ngủ say. Crucio không hổ là một trong ba thần chú không thể tha thứ, cho dù đã trải qua trị liệu của trị liệu sư tốt nhất, uống độc dược tốt nhất, tĩnh dưỡng vài ngày, vẫn chưa hoàn toàn dịu đi.
Ngồi xuống, ôm chăn, mơ mơ màng màng dụi mắt, căn phòng hôn ám chỉ có chiếc đèn ngủ đặt trên tủ đầu giường chiếu sáng. Tiếp theo cửa mở ra, Snape đi đến, trong tay bưng theo cái khay.
Hugh còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn nhếch môi cười với hắn, bộ dáng ngốc nghếch trong mắt nam phù thuỷ tóc đen thật đáng yêu vô cùng.
“Ăn một chút gì đi.” Snape đi tới, đặt khay lên bàn bên giường, kéo cậu từ trong chăn ra ôm lấy. Đột nhiên nhẹ hẫng khiến cho Hugh hoàn toàn tỉnh táo lại, bản năng ôm cổ hắn. Snape cười nhẹ một tiếng, “Rốt cục cũng tỉnh, quỷ lười biếng!”
Hugh trừng mắt, là ai kêu cậu đi ngủ chứ! Tránh vài cái, nam nhân ngược lại ôm càng chặt, Hugh chọc bả vai hắn, lại chỉ phòng tắm — em muốn vào phòng tắm!
Snape buông cậu ra, Hugh nhất thời mềm chân, thiếu chút nữa không đứng nổi. Nam nhân đúng lúc đỡ lấy cậu, trong mắt mang theo trêu tức làm cho Hugh xấu hổ không thôi, nhưng xét thấy thể lực mình thật sự chống đỡ hết nổi, cũng không đẩy cái người đàn ông tóc đen tính cách ác liệt này ra.
Lung tung rửa mặt một chút, bắt đầu uống cháo. Ngủ lâu quá, bụng trống trơn, Hugh cũng không quá quan tâm lễ nghi bàn ăn.
Gia tinh thu bát đi rồi, Snape hỏi: “Có muốn ngủ tiếp hay không?” Đổi lấy ánh nhìn căm giận xem thường của Hugh — thực cho cậu là lợn sao?
“Well, nếu như vậy……” Snape trả đũa phép lại cho cậu, “Buổi chiều Dumbledore tìm ta nói qua.” Hugh lập tức ngồi thẳng, biểu tình kinh ngạc vừa tức giận. Snape cười lạnh một tiếng, “Chúng ta làm nhiều như vậy, nếu lão mà còn không phát hiện ra thì sẽ không còn là bạch phù thuỷ vĩ đại nhất nữa.”
Hugh vung đũa phép lên, “Ông ấy hoài nghi anh?” “Ta nghĩ lão đã hoài nghi từ lúc ta nói không muốn làm gián điệp bắt nữa, sự tình thoát ly khỏi lòng bàn tay của lão khiến lão thấy bất an.” Snape lạnh lùng nói.
“Anh giải thích lần này hành động của chúng ta như thế nào?” “Bản tính thích làm cứu thế chủ vĩ đại bùng nổ, giống như Gryffindor ngu xuẩn ham thích thám hiểm, phát hiện mật thất cùng xà quái. Cũng may còn chưa ngu tới độ nghĩ là mình có thể tự ứng phó, cầu xin viện trưởng giúp.” Snape tràn đầy trào phúng mà nói.
Hugh mắt lé — lão hồ ly kia sẽ tin? Snape hừ lạnh, “Lão đương nhiên sẽ không tin, nhưng chúng ta không để lại quá nhiều manh mối cho lão phỏng đoán, lão chỉ có thể tin tưởng. Dumbledore giỏi nhất chuyện lợi dụng lòng người, lão biết dù anh không làm gián điệp cũng vẫn sẽ bảo hộ thằng nhãi Potter ngu xuẩn kia.”
Hugh bạnh quai hàm, lão hồ ly này, nhất định phải tìm cho ông ta chút phiền toái mới được!
Snape vỗ vỗ hai má cậu, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại em nên làm nhất là học bù mấy ngày vừa rồi.” Hugh thình lình nhào qua, cười như mèo trộm cá — không sợ! Em có anh mà!
Snape nắn bờ mông cậu, đứa nhỏ này càng ngày càng lên mặt, không dạy dỗ là không được! Cúi đầu, chuẩn xác bắt giữ hai phiến môi mềm mạnh như cánh hoa kia.
Tác giả :
Phi Tòng