[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư
Chương 79: Sau đó
Bệnh xá.
“Severus, cậu đi về trước nghỉ ngơi đi, tôi sẽ trông Hugh.” Bà Pomfrey lại một lần nữa khuyên nhủ, nhưng nam phù thuỷ tóc đen bên giường vẫn duy trì nguyên tư thế cũ, hai tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên trên giường bệnh, tầm mắt không hề rời.
Bà Pomfrey thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Hugh đã hôn mê ba ngày, một ngày trước còn vì đau đớn còn sót lại mà run rẩy, Snape cho cậu uống thuốc làm dịu di chứng Crucio, bệnh trạng run rẩy liền biến mất, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Ba ngày nay, Snape ngoại trừ về hầm ngao chế thuốc làm dịu di chứng Crucio cho Hugh thì vẫn một tấc không rời canh giữở bệnh xá. Sự thống khổ khi chịu Crucio hắn còn rõ hơn ai hết, cho nên không thể tưởng tượng, thân thể gầy yếu của người yêu nhỏ phải làm sao mà thừa nhận sự đau đớn đáng sợ này.
Đã là sáng sớm ngày thứ tư, Hugh vẫn cố chấp hôn mê như trước. Snape canh giữ bên người cậu thoạt nhìn thật không xong, mái tóc dài đầy dầu, sắc mặt tái nhợt vô cùng, vành mắt xanh đen, râu ria xồm xàm, con ngươi đen tràn đầy tơ máu.
Bà Pomfrey nhìn không được, bày ra khí thế nữ vương bệnh xá, thấp giọng kêu: “Severus! Cậu cho là Hugh sẽ muốn nhìn thấy cái bộ dạng này của cậu hay sao? Chẳng lẽ cậu hy vọng Hugh thật vất vả mới tỉnh lại phải lo lắng cho cậu sao?” Bà Pomfrey nặng nề đặt mấy bình độc dược lên trên bàn, “Uống mấy cái này đi Nếu không chờ Hugh tỉnh lại, tôi sẽ nói với nó là cậu bỏ bê bản thân biết bao nhiêu!”
Lúc chiến đấu trong mật thất, Snape cũng bị thương, gãy vài cái xương. Nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý, dựa vào Fawkes mà rời khỏi mật thất, một đường chạy thẳng đến bệnh xá. Bà Pomfrey xem bện cho Hugh xong, muốn trị liệu cho hắn. Nhưng hắn cứ như khúc gỗ vậy, độc dược cũng không uống, bà Pomfrey dùng thần chú trị liệu cho hắn nhưng không có độc dược phụ trợ thì vẫn không khỏi hoàn toàn.
Snape chậm rãi buông một bàn tay ra, cầm lấy độc dược trên bàn, nhanh chóng uống xuống, sau đó tiếp tục nắm tay Hugh. Mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng đã uống thuốc rồi. Bà Pomfrey cũng hơi yên tâm, thu thập bình độc dược không rồi rời đi.
Lòng bàn tay bị Snape nắm chặt khẽ động đậy, tiếp theo lông mi dày như cánh bướm của thiếu niên nhẹ nhàng xốc lên, chậm rãi mở ra cặp mắt màu hổ phách kia, người đàn ông đối diện sung sướng vạn phần.
…… S…… ev?
Snape nghiêng người qua, “Hugh, em cảm thấy thế nào? Có không thoải mái ở đâu không?” Hugh đầu óc còn hỗn độn không rõ, sững sờ nhìn hắn, còn chưa phản ứng lại. Snape quay đầu gọi với ra ngoài tấm mành, “Pomfrey! Hugh tỉnh! Tôi cần bà giúp!”
Bà Pomfrey nhanh nhẹn đi đến, “Ôi, Hugh, rốt cục con cũng tỉnh!” bà nói xong, đũa phép phát ra từng luồng ánh sáng, sau đó vui mừng nói: “Thật sự là quá tốt, đã không còn vấn đề gì, chỉ cần uống thêm một ít độc dược là được.” Trái tim treo cao của Snape đến giờ mới miễn cưỡng trở về vị trí cũ.
Bà Pomfrey nháy mắt mấy cái, cười nói: “Tôi nghĩ hai người cần nói chuyện với nhau một hồi.” Sau đó đi ra ngoài, để lại không gian cho đôi tình nhân này.
Snape ngồi lên giường, sống chết kéo thân thể gầy yếu của Hugh ôm vào trong ngực, tức giận lại đau lòng địa gầm nhẹ: “Chết tiệt! làm sao em dám — làm sao em dám!” Hugh chớp chớp ánh mắt, đầu óc mơ hồ rốt cuộc tỉnh táo lại, nâng tay nhẹ vỗ lên lưng người yêu.
Snape càng thêm dùng sức ôm chặt cậu, chỉ hận không thể khảm cậu vào thân thể mình, nếu không chia lìa, sẽ không còn phải chịu loại dày vò đau đớn này nữa!
Hugh vừa vỗ nhẹ lưng hắn, vừa dùng cằm cọ nhẹ trên vai hắn, trấn an người đàn ông đang cực độ bất an cùng lo lắng. Lần này là lỗi của cậu, khiến cho Sev lo lắng. Nhưng cho dù có thêm một lần nữa thì cậu cũng sẽ chắn cho hắn một cái Crucio kia. Người này không nỡ để cho cậu chịu thương tổn, cậu cũng sao nỡ để đối phương bị thương?
Qua hồi lâu, Snape mới chậm rãi buông cậu ra, thấp giọng hỏi: “Còn có chỗ nào không thoải mái?” Hugh lắc đầu, cậu đã không có việc gì, chỉ là nằm lâu quá, chân tay cứ mềm nhũn cả.
Snape cầm một lọ nước thuốc bổ sung thể lực, “Uống.” Hugh ngoan ngoãn cầm lấy rồi uống, chậc lưỡi, là mùi vani cậu thích nhất. Hơi hơi nheo mắt, quả nhiên hay là Sev tốt nhất!
Vẻ mặt đáng yêu của cậu làm cho sắc mặt Snape dịu đi không ít, lần lượt đưa độc dược trên bàn cho cậu, nước thuốc bổ sung ma lực, độc dược dinh dưỡng, nước thuốc bổ sung thể lực, độc dược bổ máu, hơn mười bình cả thảy.
Hugh uống đến no cả bụng, vuốt bụng nhỏ, đáng thương hề hề nhìn hắn. Snape hừ một tiếng, nhưng vẫn thò tay qua xoa bụng cho cậu. Hugh thuận theo, chui vào lòng hắn, cọ chỗ này chỗ kia, đôi mắt mèo ướt nước làm hắn không giận nổi.
Tiếp theo Hugh bắt đầu mò quần áo của mình, phát hiện mình mặc đồ bệnh nhân, ngẩng đầu nhìn Snape. Snape lấy đũa phép từ trong tay áo ra giao cho cậu, Hugh cảm thụ ma lực trong cơ thể, còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng đã cũng đủ cậu dùng pháp thuật hiện hình.
“Sev, anh thật sự sẽ không làm gián điệp nữa chứ?” Vừa thức tỉnh, cậu còn chưa quá khống chế được ma lực, hàng chữ hơi vặn vẹo, miễn cưỡng có thể nhận ra. Snape nhăn mày, “Nếu trong cái đầu nhỏ của em vẫn còn tí não thì nên nhớ là tôi đã đáp ứng em rồi.”
Hugh mím môi cười cười. Cậu muốn xác định mà thôi, Crucio đau như vậy, ai chịu một cái chỉ hận không thể chết đi. Voldemort điên cuồng như vậy, nếu Snape tiếp tục làm gián điệp, Crucio sẽ là cơm bữa. Mới nghĩ vậy thôi thì lòng cậu đã không yên ổn nổi.
Snape giống như là hiểu được tâm tư của cậu, cúi đầu hôn lên mắt cậu. Hugh cọ cọ cằm hắn, tựa vào ngực người yêu, vừa dùng ma chú hiện hình, “Harry bọn họ có khỏe không?” Snape lạnh lùng hừ một tiếng, “Ít nhất là khoẻ hơn em, ai nấy cũng đều vui vẻ!”
Hugh ngửa đầu, lấy lòng hôn nhẹ cái cằm xanh râu của hắn, đôi môi mềm bị râu đâm vào ngứa ngứa. “Vương miện cùng xà quái đều giải quyết rồi sao?” Cậu tiếp tục hỏi, hàng chữ xanh đã khôi phục vẻ bình thường, không hề vặn vẹo.
“Ừ.” Snape thản nhiên ứng tiếng. Hugh nghiêng đầu, “Dumbledore có tìm anh nói gì không?” Lấy cái tính đa nghi kia của lão ong mật, nhất định đã phát hiện ra điều không thích hợp, không tìm Snape nói chuyện thăm dò mới là lạ.
“Có tìm, bị ta đuổi đi rồi.” Snape nói đến thực bình thản. Bọn họ hành động lần này rất rõ ràng, Dumbledore sao có khả năng không tìm đến hắn. Nhưng Hugh hôn mê chưa tỉnh, Snape làm gì có tâm tư đi đối phó với lão già đa nghi kia, không chút khách khí mà phun nọc độc, đuổi người đi. Còn có Harry cùng mấy đứa nhóc kia, đứa nào muốn đến thăm Hugh đều bị hắn chặn ngoài cửa.
Hugh thè lưỡi, ngẫm lại bộ dáng Dumbledore bị phun đầy đầu nọc độc, trong lòng hơi thấy vui sướng khi người gặp họa – cho ông lợi dụng Sev nhà tôi nè!
“Harry, cậu đừng chen nữa!” cô bé phù thuỷ đè thấp trước giọng, đẩy Harry đang chen mình ra. “Mình vào không được! Các cậu cho mình vào xem trước đi.” Harry cố gắng muốn chen vào cửa bệnh xá đang được vụng trộm đẩy ra.
“Mấy người đừng chen nữa, vào thì có ích lợi gì? Cha đỡ đầu cũng sẽ đuổi các cậu ra mà thôi!” Draco kéo Harry một phen, nhưng Harry quan tâm Hugh lại cẩn thận hết sức đẩy cửa ra, chen vào.
Đột nhiên từ trong bệnh xá truyền ra giọng nói trầm thấp lạnh như băng, “Draco, Potter, Granger, lăn tới đây!” Ba phù thuỷ nhỏ giật nảy rùng mình một cái, liếc nhau một cái, chậm rãi đẩy cửa ra, chậm rì rì đi vào.
Kéo mành ra, Harry nhất thời sáng cả mắt, “Hugh! Anh tỉnh rồi!” Con rắn nhỏ mắt xanh rục rịch muốn nhào qua, Draco đúng lúc kéo nó lại, bảo trụ một mạng của người trong lòng.
Snape chèn sau lưng Hugh một cái gối đầu, để cho cậu có thể thoải mái mà dựa vào, sau đó quăng ánh ắt qua cho ba con động vật nhỏ, “Làm ồn ở bệnh xá, Ravenclaw trừ 10 đ, Slytherin, cấm túc hai tuần!”
Ba động vật nhỏ có oan không chỗ kể, bọn họ đâu có tranh cãi ầm ĩ? Chỉ bằng việc vừa rồi bà Pomfrey không xuất hiện đuổi bọn họ đi là biết bọn nó nói chuyện rất rất nhỏ tiếng!
Ai oán nhìn Hugh cười yếu ớt trên giường bệnh — Hugh, anh cũng không quản xà vương nhà anh đi! Hugh vô tội nháy mắt — uy nghiêm của xà vương anh cũng không dám chọc à nhà!
“Hugh, anh không có việc gì chứ?” Hermione tuy rằng đau lòng 10đ kia những quan tâm nhất hay là thân thể bạn tốt, sự đáng sợ của Crucio cô bé đã đọc được từ trong sách. Hugh mỉm cười lắc đầu, có một người yêu là đại sư độc dược, cậu có thể có chuyện gì?
Harry căm giận nắm tay, “Mình nhất định phải tiêu diệt Voldemort, báo thù cho Hugh!” Draco ôm bờ vai nó, “Không phải cậu đã tiêu diệt gã ta rồi sao?” Bọn họ đã tận mắt thấy Voldemort tiêu tán. Harry con rắn nhỏ chọc bả vai cậu ta, “Draco, sao cậu ngốc vậy!” rồng nhỏ bạch kim lần đầu tiên bị người ta nói ngốc, trừng lớn cặp mắt lam xám, “Tôi……” Làm sao mà ngốc?
Harry không đợi cậu ta biện giải, tiếp tục nói, “Cậu cũng không ngẫm lại, năm trước trên người Quirrel có một Voldemort, năm nay lại chạy tới thêm một cái, cậu dám cam đoan không có cái thứ ba, cái thứ tư?”
Hugh âm thầm gật đầu — Harry, em đoán trúng rồi đó!
Draco không nói gì mà chống cằm. Đúng thật, cứ nhìn trước mắt là biết, có vẻ Chúa tể hắc ám không chỉ một người. Điều này rất kỳ quái, chẳng lẽ Chúa tể hắc ám có thể lần lượt chết đi mà sống lại hay sao? Vậy bọn họ không phải vĩnh viễn cũng không tiêu diệt được gã ta sao?
Hermione cổ quái mà nhìn Hugh cười nhàn nhạt, “Hugh, sao anh biết nhiều chuyện như thế? Năm trước chúng em tới khu cấm lầu ba, anh có ý để cho Draco biết đánh cờ phù thuỷ theo, năm nay anh lại biết vương miện là nơi phát ra sức mạnh cho Voldemort. Điều này rất kỳ quái!”
Hai phù thuỷ nhỏ còn lại cũng nhất trí nhìn về phía Hugh, đúng là rất kỳ quái, cứ cảm thấy Hugh giống như cái gì cũng biết vậy đó. Chẳng lẽ Hugh có huyết thống tiên tri? Không có khả năng mà, Hugh là phù thuỷ Muggle thuần tuý đó!
Hugh quay đầu nhìn phủ thuỷ tóc đen bên cạnh, người này hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu trong mấy cái đầu cực kỳ nhỏ bé kia của mấy đứa còn mộ chút giáo dưỡng thì nên biết thám thính chuyện riêng tư người khác là cỡ nào không lễ phép. Nguyên nhân mấy đứa không cần biết, chẳng lẽ cái đầu bị quỷ khổng lồ cắn của mấy đứa lại xuất hiện cái ý nghĩ vớ vẩn là Hugh sẽ làm hại mấy đứa hay sao?”
Ba con động vật nhỏ bị văng đầu đầy nọc độc lập tức cúi đầu. Hermione áy náy nói: “Thực xin lỗi, Hugh, chúng em không phải hoài nghi anh đâu.” Hugh ôn hòa cười cười, cậu đương nhiên biết, hơn nữa nếu bọn họ hoàn toàn không phát hiện mình không thích hợp, thế thì cậu mới nên lo lắng này ba đứa nhỏ quá đơn thuần cơ!
“Ôi, bọn nhỏ, các trò đều ở trong này, ta thật vui khi nhìn thấy tình bạn tốt đẹp giữa các trò như vậy.” Giọng nói vui tươi hớn hở truyền đến, mành được kéo ra, Dumbledore đi đến, áo choàng rực rỡ vẫn không hợp thẩm mỹ như cũ.
Snape đen mặt, “Dumbledore, sao ông lại ở chỗ này? Chẳng lẽ lạc thú của vị bạch phù thuỷ vĩ đại nhất chính là nghe lén người khác nói chuyện sao? Tôi nghĩ nhật báo Tiên Tri sẽ rất thích ý cho cái hành vi này của ông một trang báo đấy.” May mà hắn đã quen ếm bùa tĩnh âm xung quanh, nếu không lời vừa rồi của bọn họ nhất định sẽ khiến cho Dumbledore chú ý tới Hugh.
“Severus, cậu oan uổng lão già này rồi, cái gì tôi cũng không có nghe thấy mà.” Dumbledore cười tủm tỉm vuốt râu, “Hugh, nhìn thấy trò bình an vô sự thầy thấy rấtvui.” Những lời này rất chân thành, Hugh gật đầu với ông.
Draco, Hermione cùng Harry chào Dumbledore, dù sao thì ông cũng là hiệu trưởng, không thể quá thất lễ. Dumbledore cười gật gật đầu, “Thật sự là những đứa trẻ ngoan!” Snape khinh thường hừ một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi giả thiết, các người biết là một bệnh nhân rất cần nghỉ ngơi đầy đủ.”
Ba phù thuỷ nhỏ vội vàng gật đầu, Harry lắp bắp nhìn Hugh, nói “Hugh, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, ngày mai em lại tới thăm anh.” Hugh gật đầu.
“Giáo sư Snape, hiệu trưởng Dumbledore, chúng em đi trước, tạm biệt.” Nhóm động vật nhỏ lễ phép nói, rời khỏi bệnh xá.
Snape lạnh lùng nhìn Dumbledore: “Dumbledore, ông nghe không hiểu lời nói tôi sao? Hay là cần tôi cho ông một lọ độc dược sạch tai?” Dumbledore đẩy đẩy kính mắt, “À, được rồi. Nhưng mà Severus, cậu sẽ không để ý vào ngày mai đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến chứ?”
Snape hừ một tiếng, không nói gì thêm. Dumbledore biết hắn đã đáp ứng, cũng không ở lại khiến người ta chán ghét, xoay người đi mất.
Nghe thấy cửa bệnh xá nhẹ nhàng khép lại, Hugh xê dịch thân thể, bắt lấy tay Snape, lo lắng mà nhìn hắn. Snape ôm lấy cậu, “Không có việc gì, đừng lo lắng.”
“Severus, cậu đi về trước nghỉ ngơi đi, tôi sẽ trông Hugh.” Bà Pomfrey lại một lần nữa khuyên nhủ, nhưng nam phù thuỷ tóc đen bên giường vẫn duy trì nguyên tư thế cũ, hai tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên trên giường bệnh, tầm mắt không hề rời.
Bà Pomfrey thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Hugh đã hôn mê ba ngày, một ngày trước còn vì đau đớn còn sót lại mà run rẩy, Snape cho cậu uống thuốc làm dịu di chứng Crucio, bệnh trạng run rẩy liền biến mất, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Ba ngày nay, Snape ngoại trừ về hầm ngao chế thuốc làm dịu di chứng Crucio cho Hugh thì vẫn một tấc không rời canh giữở bệnh xá. Sự thống khổ khi chịu Crucio hắn còn rõ hơn ai hết, cho nên không thể tưởng tượng, thân thể gầy yếu của người yêu nhỏ phải làm sao mà thừa nhận sự đau đớn đáng sợ này.
Đã là sáng sớm ngày thứ tư, Hugh vẫn cố chấp hôn mê như trước. Snape canh giữ bên người cậu thoạt nhìn thật không xong, mái tóc dài đầy dầu, sắc mặt tái nhợt vô cùng, vành mắt xanh đen, râu ria xồm xàm, con ngươi đen tràn đầy tơ máu.
Bà Pomfrey nhìn không được, bày ra khí thế nữ vương bệnh xá, thấp giọng kêu: “Severus! Cậu cho là Hugh sẽ muốn nhìn thấy cái bộ dạng này của cậu hay sao? Chẳng lẽ cậu hy vọng Hugh thật vất vả mới tỉnh lại phải lo lắng cho cậu sao?” Bà Pomfrey nặng nề đặt mấy bình độc dược lên trên bàn, “Uống mấy cái này đi Nếu không chờ Hugh tỉnh lại, tôi sẽ nói với nó là cậu bỏ bê bản thân biết bao nhiêu!”
Lúc chiến đấu trong mật thất, Snape cũng bị thương, gãy vài cái xương. Nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý, dựa vào Fawkes mà rời khỏi mật thất, một đường chạy thẳng đến bệnh xá. Bà Pomfrey xem bện cho Hugh xong, muốn trị liệu cho hắn. Nhưng hắn cứ như khúc gỗ vậy, độc dược cũng không uống, bà Pomfrey dùng thần chú trị liệu cho hắn nhưng không có độc dược phụ trợ thì vẫn không khỏi hoàn toàn.
Snape chậm rãi buông một bàn tay ra, cầm lấy độc dược trên bàn, nhanh chóng uống xuống, sau đó tiếp tục nắm tay Hugh. Mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng đã uống thuốc rồi. Bà Pomfrey cũng hơi yên tâm, thu thập bình độc dược không rồi rời đi.
Lòng bàn tay bị Snape nắm chặt khẽ động đậy, tiếp theo lông mi dày như cánh bướm của thiếu niên nhẹ nhàng xốc lên, chậm rãi mở ra cặp mắt màu hổ phách kia, người đàn ông đối diện sung sướng vạn phần.
…… S…… ev?
Snape nghiêng người qua, “Hugh, em cảm thấy thế nào? Có không thoải mái ở đâu không?” Hugh đầu óc còn hỗn độn không rõ, sững sờ nhìn hắn, còn chưa phản ứng lại. Snape quay đầu gọi với ra ngoài tấm mành, “Pomfrey! Hugh tỉnh! Tôi cần bà giúp!”
Bà Pomfrey nhanh nhẹn đi đến, “Ôi, Hugh, rốt cục con cũng tỉnh!” bà nói xong, đũa phép phát ra từng luồng ánh sáng, sau đó vui mừng nói: “Thật sự là quá tốt, đã không còn vấn đề gì, chỉ cần uống thêm một ít độc dược là được.” Trái tim treo cao của Snape đến giờ mới miễn cưỡng trở về vị trí cũ.
Bà Pomfrey nháy mắt mấy cái, cười nói: “Tôi nghĩ hai người cần nói chuyện với nhau một hồi.” Sau đó đi ra ngoài, để lại không gian cho đôi tình nhân này.
Snape ngồi lên giường, sống chết kéo thân thể gầy yếu của Hugh ôm vào trong ngực, tức giận lại đau lòng địa gầm nhẹ: “Chết tiệt! làm sao em dám — làm sao em dám!” Hugh chớp chớp ánh mắt, đầu óc mơ hồ rốt cuộc tỉnh táo lại, nâng tay nhẹ vỗ lên lưng người yêu.
Snape càng thêm dùng sức ôm chặt cậu, chỉ hận không thể khảm cậu vào thân thể mình, nếu không chia lìa, sẽ không còn phải chịu loại dày vò đau đớn này nữa!
Hugh vừa vỗ nhẹ lưng hắn, vừa dùng cằm cọ nhẹ trên vai hắn, trấn an người đàn ông đang cực độ bất an cùng lo lắng. Lần này là lỗi của cậu, khiến cho Sev lo lắng. Nhưng cho dù có thêm một lần nữa thì cậu cũng sẽ chắn cho hắn một cái Crucio kia. Người này không nỡ để cho cậu chịu thương tổn, cậu cũng sao nỡ để đối phương bị thương?
Qua hồi lâu, Snape mới chậm rãi buông cậu ra, thấp giọng hỏi: “Còn có chỗ nào không thoải mái?” Hugh lắc đầu, cậu đã không có việc gì, chỉ là nằm lâu quá, chân tay cứ mềm nhũn cả.
Snape cầm một lọ nước thuốc bổ sung thể lực, “Uống.” Hugh ngoan ngoãn cầm lấy rồi uống, chậc lưỡi, là mùi vani cậu thích nhất. Hơi hơi nheo mắt, quả nhiên hay là Sev tốt nhất!
Vẻ mặt đáng yêu của cậu làm cho sắc mặt Snape dịu đi không ít, lần lượt đưa độc dược trên bàn cho cậu, nước thuốc bổ sung ma lực, độc dược dinh dưỡng, nước thuốc bổ sung thể lực, độc dược bổ máu, hơn mười bình cả thảy.
Hugh uống đến no cả bụng, vuốt bụng nhỏ, đáng thương hề hề nhìn hắn. Snape hừ một tiếng, nhưng vẫn thò tay qua xoa bụng cho cậu. Hugh thuận theo, chui vào lòng hắn, cọ chỗ này chỗ kia, đôi mắt mèo ướt nước làm hắn không giận nổi.
Tiếp theo Hugh bắt đầu mò quần áo của mình, phát hiện mình mặc đồ bệnh nhân, ngẩng đầu nhìn Snape. Snape lấy đũa phép từ trong tay áo ra giao cho cậu, Hugh cảm thụ ma lực trong cơ thể, còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng đã cũng đủ cậu dùng pháp thuật hiện hình.
“Sev, anh thật sự sẽ không làm gián điệp nữa chứ?” Vừa thức tỉnh, cậu còn chưa quá khống chế được ma lực, hàng chữ hơi vặn vẹo, miễn cưỡng có thể nhận ra. Snape nhăn mày, “Nếu trong cái đầu nhỏ của em vẫn còn tí não thì nên nhớ là tôi đã đáp ứng em rồi.”
Hugh mím môi cười cười. Cậu muốn xác định mà thôi, Crucio đau như vậy, ai chịu một cái chỉ hận không thể chết đi. Voldemort điên cuồng như vậy, nếu Snape tiếp tục làm gián điệp, Crucio sẽ là cơm bữa. Mới nghĩ vậy thôi thì lòng cậu đã không yên ổn nổi.
Snape giống như là hiểu được tâm tư của cậu, cúi đầu hôn lên mắt cậu. Hugh cọ cọ cằm hắn, tựa vào ngực người yêu, vừa dùng ma chú hiện hình, “Harry bọn họ có khỏe không?” Snape lạnh lùng hừ một tiếng, “Ít nhất là khoẻ hơn em, ai nấy cũng đều vui vẻ!”
Hugh ngửa đầu, lấy lòng hôn nhẹ cái cằm xanh râu của hắn, đôi môi mềm bị râu đâm vào ngứa ngứa. “Vương miện cùng xà quái đều giải quyết rồi sao?” Cậu tiếp tục hỏi, hàng chữ xanh đã khôi phục vẻ bình thường, không hề vặn vẹo.
“Ừ.” Snape thản nhiên ứng tiếng. Hugh nghiêng đầu, “Dumbledore có tìm anh nói gì không?” Lấy cái tính đa nghi kia của lão ong mật, nhất định đã phát hiện ra điều không thích hợp, không tìm Snape nói chuyện thăm dò mới là lạ.
“Có tìm, bị ta đuổi đi rồi.” Snape nói đến thực bình thản. Bọn họ hành động lần này rất rõ ràng, Dumbledore sao có khả năng không tìm đến hắn. Nhưng Hugh hôn mê chưa tỉnh, Snape làm gì có tâm tư đi đối phó với lão già đa nghi kia, không chút khách khí mà phun nọc độc, đuổi người đi. Còn có Harry cùng mấy đứa nhóc kia, đứa nào muốn đến thăm Hugh đều bị hắn chặn ngoài cửa.
Hugh thè lưỡi, ngẫm lại bộ dáng Dumbledore bị phun đầy đầu nọc độc, trong lòng hơi thấy vui sướng khi người gặp họa – cho ông lợi dụng Sev nhà tôi nè!
“Harry, cậu đừng chen nữa!” cô bé phù thuỷ đè thấp trước giọng, đẩy Harry đang chen mình ra. “Mình vào không được! Các cậu cho mình vào xem trước đi.” Harry cố gắng muốn chen vào cửa bệnh xá đang được vụng trộm đẩy ra.
“Mấy người đừng chen nữa, vào thì có ích lợi gì? Cha đỡ đầu cũng sẽ đuổi các cậu ra mà thôi!” Draco kéo Harry một phen, nhưng Harry quan tâm Hugh lại cẩn thận hết sức đẩy cửa ra, chen vào.
Đột nhiên từ trong bệnh xá truyền ra giọng nói trầm thấp lạnh như băng, “Draco, Potter, Granger, lăn tới đây!” Ba phù thuỷ nhỏ giật nảy rùng mình một cái, liếc nhau một cái, chậm rãi đẩy cửa ra, chậm rì rì đi vào.
Kéo mành ra, Harry nhất thời sáng cả mắt, “Hugh! Anh tỉnh rồi!” Con rắn nhỏ mắt xanh rục rịch muốn nhào qua, Draco đúng lúc kéo nó lại, bảo trụ một mạng của người trong lòng.
Snape chèn sau lưng Hugh một cái gối đầu, để cho cậu có thể thoải mái mà dựa vào, sau đó quăng ánh ắt qua cho ba con động vật nhỏ, “Làm ồn ở bệnh xá, Ravenclaw trừ 10 đ, Slytherin, cấm túc hai tuần!”
Ba động vật nhỏ có oan không chỗ kể, bọn họ đâu có tranh cãi ầm ĩ? Chỉ bằng việc vừa rồi bà Pomfrey không xuất hiện đuổi bọn họ đi là biết bọn nó nói chuyện rất rất nhỏ tiếng!
Ai oán nhìn Hugh cười yếu ớt trên giường bệnh — Hugh, anh cũng không quản xà vương nhà anh đi! Hugh vô tội nháy mắt — uy nghiêm của xà vương anh cũng không dám chọc à nhà!
“Hugh, anh không có việc gì chứ?” Hermione tuy rằng đau lòng 10đ kia những quan tâm nhất hay là thân thể bạn tốt, sự đáng sợ của Crucio cô bé đã đọc được từ trong sách. Hugh mỉm cười lắc đầu, có một người yêu là đại sư độc dược, cậu có thể có chuyện gì?
Harry căm giận nắm tay, “Mình nhất định phải tiêu diệt Voldemort, báo thù cho Hugh!” Draco ôm bờ vai nó, “Không phải cậu đã tiêu diệt gã ta rồi sao?” Bọn họ đã tận mắt thấy Voldemort tiêu tán. Harry con rắn nhỏ chọc bả vai cậu ta, “Draco, sao cậu ngốc vậy!” rồng nhỏ bạch kim lần đầu tiên bị người ta nói ngốc, trừng lớn cặp mắt lam xám, “Tôi……” Làm sao mà ngốc?
Harry không đợi cậu ta biện giải, tiếp tục nói, “Cậu cũng không ngẫm lại, năm trước trên người Quirrel có một Voldemort, năm nay lại chạy tới thêm một cái, cậu dám cam đoan không có cái thứ ba, cái thứ tư?”
Hugh âm thầm gật đầu — Harry, em đoán trúng rồi đó!
Draco không nói gì mà chống cằm. Đúng thật, cứ nhìn trước mắt là biết, có vẻ Chúa tể hắc ám không chỉ một người. Điều này rất kỳ quái, chẳng lẽ Chúa tể hắc ám có thể lần lượt chết đi mà sống lại hay sao? Vậy bọn họ không phải vĩnh viễn cũng không tiêu diệt được gã ta sao?
Hermione cổ quái mà nhìn Hugh cười nhàn nhạt, “Hugh, sao anh biết nhiều chuyện như thế? Năm trước chúng em tới khu cấm lầu ba, anh có ý để cho Draco biết đánh cờ phù thuỷ theo, năm nay anh lại biết vương miện là nơi phát ra sức mạnh cho Voldemort. Điều này rất kỳ quái!”
Hai phù thuỷ nhỏ còn lại cũng nhất trí nhìn về phía Hugh, đúng là rất kỳ quái, cứ cảm thấy Hugh giống như cái gì cũng biết vậy đó. Chẳng lẽ Hugh có huyết thống tiên tri? Không có khả năng mà, Hugh là phù thuỷ Muggle thuần tuý đó!
Hugh quay đầu nhìn phủ thuỷ tóc đen bên cạnh, người này hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu trong mấy cái đầu cực kỳ nhỏ bé kia của mấy đứa còn mộ chút giáo dưỡng thì nên biết thám thính chuyện riêng tư người khác là cỡ nào không lễ phép. Nguyên nhân mấy đứa không cần biết, chẳng lẽ cái đầu bị quỷ khổng lồ cắn của mấy đứa lại xuất hiện cái ý nghĩ vớ vẩn là Hugh sẽ làm hại mấy đứa hay sao?”
Ba con động vật nhỏ bị văng đầu đầy nọc độc lập tức cúi đầu. Hermione áy náy nói: “Thực xin lỗi, Hugh, chúng em không phải hoài nghi anh đâu.” Hugh ôn hòa cười cười, cậu đương nhiên biết, hơn nữa nếu bọn họ hoàn toàn không phát hiện mình không thích hợp, thế thì cậu mới nên lo lắng này ba đứa nhỏ quá đơn thuần cơ!
“Ôi, bọn nhỏ, các trò đều ở trong này, ta thật vui khi nhìn thấy tình bạn tốt đẹp giữa các trò như vậy.” Giọng nói vui tươi hớn hở truyền đến, mành được kéo ra, Dumbledore đi đến, áo choàng rực rỡ vẫn không hợp thẩm mỹ như cũ.
Snape đen mặt, “Dumbledore, sao ông lại ở chỗ này? Chẳng lẽ lạc thú của vị bạch phù thuỷ vĩ đại nhất chính là nghe lén người khác nói chuyện sao? Tôi nghĩ nhật báo Tiên Tri sẽ rất thích ý cho cái hành vi này của ông một trang báo đấy.” May mà hắn đã quen ếm bùa tĩnh âm xung quanh, nếu không lời vừa rồi của bọn họ nhất định sẽ khiến cho Dumbledore chú ý tới Hugh.
“Severus, cậu oan uổng lão già này rồi, cái gì tôi cũng không có nghe thấy mà.” Dumbledore cười tủm tỉm vuốt râu, “Hugh, nhìn thấy trò bình an vô sự thầy thấy rấtvui.” Những lời này rất chân thành, Hugh gật đầu với ông.
Draco, Hermione cùng Harry chào Dumbledore, dù sao thì ông cũng là hiệu trưởng, không thể quá thất lễ. Dumbledore cười gật gật đầu, “Thật sự là những đứa trẻ ngoan!” Snape khinh thường hừ một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi giả thiết, các người biết là một bệnh nhân rất cần nghỉ ngơi đầy đủ.”
Ba phù thuỷ nhỏ vội vàng gật đầu, Harry lắp bắp nhìn Hugh, nói “Hugh, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, ngày mai em lại tới thăm anh.” Hugh gật đầu.
“Giáo sư Snape, hiệu trưởng Dumbledore, chúng em đi trước, tạm biệt.” Nhóm động vật nhỏ lễ phép nói, rời khỏi bệnh xá.
Snape lạnh lùng nhìn Dumbledore: “Dumbledore, ông nghe không hiểu lời nói tôi sao? Hay là cần tôi cho ông một lọ độc dược sạch tai?” Dumbledore đẩy đẩy kính mắt, “À, được rồi. Nhưng mà Severus, cậu sẽ không để ý vào ngày mai đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến chứ?”
Snape hừ một tiếng, không nói gì thêm. Dumbledore biết hắn đã đáp ứng, cũng không ở lại khiến người ta chán ghét, xoay người đi mất.
Nghe thấy cửa bệnh xá nhẹ nhàng khép lại, Hugh xê dịch thân thể, bắt lấy tay Snape, lo lắng mà nhìn hắn. Snape ôm lấy cậu, “Không có việc gì, đừng lo lắng.”
Tác giả :
Phi Tòng