[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư
Chương 57: Thẳng thắn
“Ta thật vui khi em nguyện ý chia sẻ cùng ta bí mật của em, Hugh.”
Ánh mắt Hugh trở nên xa xăm, giống như đang nhớ lại chuyện gì xa xưa lắm — đương nhiên, chuyện này đối với cậu quả thật xa xôi, đã vài thập niên trôi qua, bằng chiều dài cả một đời.
Có đôi khi cậu lại có suy nghĩ kỳ thật cậu không phải đã làm người hai thế, mà là trí nhớ của An Yến bị mạnh mẽ nhét vào trong đầu cậu, đoạn trí nhớ này khiến cho cậu tuổi còn trẻ mà cõi lòng đã tràn đầy tang thương.
Snape một chút cũng không thích ánh mắt lúc này của Hugh, nó khiến hắn cảm thấy Hugh như đang cách rất xa, cứ như giây tiếp theo sẽ biến mất vậy. Hai tay hắn ôm Hugh càng thêm chặt, hận không thể khảm cậu vào tận sâu trong xương tuỷ không chia lìa.
Hugh nhận thấy được động tác của hắn, quay đầu lại mỉm cười, giống như mỗi sáng sớm đứng trong phòng bếp đầy khói dầu nở nụ cười, ấm áp mà an tâm.
Đũa phép nhẹ vẫy trong không khí, hiện ra dòng chữ khiến cho Snape kinh ngạc còn thêm nghi hoặc, “Sev, anh có thể gọi em là An Yến.”
“Có ý tứ gì?” Snape cúi đầu hỏi cậu, muốn từ trên mặt cậu nhìn ra một ít manh mối, “Chẳng lẽ em còn có một cái tên khác? An Yến…… nghe có vẻ là một cái tên phương Đông.”
Hugh điểm nhẹ đũa phép, “Có thể nói, đây là tên đời trước của em.”
Lúc này vẻ mặt của Snape đã không phải từ khiếp sợ đơn giản là có thể hình dung được nhưng rất nhanh hắn đã vận hành Bế quan bí thuật, đôi mắt cùng biểu tình tất cả đều trở nên trống rỗng — đây là hắn hành vi theo bản năng của hắn khi làm gián điệp hai mặt.
“Hugh, em muốn nói cho anh biết điều gì?” Hắn hỏi, thanh âm không trầm thấp như tơ lụa bình thường mà hơi ám ách.
Hugh chỉa chỉa đầu của mình, vẫy đũa phép, “Sev, em nghĩ trí nhớ của em sẽ nói cho anh hết thảy một cách rõ ràng, đáp án mà anh cần đều có thể tìm thấy trong đó.”
Snape trầm mặc trong chốc lát, cái loại cảm giác tiếp cận cấm kỵ này càng ngày càng mãnh liệt, sau đó hắn nói: “Chúng ta cần một bồn Minh tưởng.”
Hugh mỉm cười, “Em không ngại anh dùng Chiết tâm trí thuật.” Hàng chữ xanh mơn mởn lúc này trông lại rất âm trầm.
Snape nhíu mày, “Không được, Chiết tâm trí thuật là hắc ma pháp, đối với em sẽ có ảnh hưởng tiêu cực.” Hugh lại vẽ ra một hàng chữ: “Vậy được rồi.”
“Ta đi lấy bồn minh tưởng, hy vọng trong thời gian ngắn ngủn này, em sẽ không giống một con sư tử ngu xuẩn mà nhát gan đào tẩu.” Snape hung tợn cảnh cáo trước.
Hugh bật cười, vẫy đũa phép, “Sev, hình như anh đã quên, dũng cảm là tính chất đặc biệt của Gryffindor, nếu em là một con sư tử, loại chuyện không hoa lệ như đào tẩu nhất quyết sẽ không phát sinh.”
Snape hừ lạnh một tiếng, “Dũng cảm? Cậu White bé nhỏ, anh càng nguyện ý gọi cái sự dũng cảm không đầu óc này là lỗ mãng, xúc động.”
Hugh nhún vai, cậu sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tranh chấp với người yêu, huống chi cậu với đối phương lại có ý kiến giống nhau.
Snape đi trên lầu lấy bồn minh tưởng, Hugh một mình ngồi trên sô pha, nhóc tuyết li bên chân vô cùng thân thiết cọ cọ cẳng chân trần của cậu.
Lời nói của Snape luôn rất đạo lý, cậu xác thực muốn chạy trốn. Nhất thời xúc động muốn thẳng thắn hết thảy, hiện tại một khi tĩnh tâm nghĩ lại, thật sự là hận không thể chém đứt cái tay vẫy đũa phép của mình.
Căm giận ném đũa phép lên bàn, Hugh buồn rầu nhăn lại ngũ quan xinh xắn. Hiện tại đổi ý đã không kịp, Snape là người sâu sắc như vậy, trong lời nói của mình đã lộ ra rất nhiều tin tức, không dối trá cho qua được nữa.
Sau khi Snape biết hết thảy sẽ có phản ứng gì, Hugh đoán không ra. Có lẽ khiếp sợ, có lẽ không dám tin, có lẽ phẫn nộ, nhưng Hugh cảm thấy, hắn đại khái trước tiên sẽ dùng Bế quan bí thuật liễm đi mọi cảm xúc.
Hít sâu vài cái, Hugh trấn định xuống, thu lại đũa phép vào trong tay áo. Không thể cứ trốn tránh. Dù ra sao, ít nhất có thể làm cho Snape biết quỹ tích vận mệnh tương lai, giải quyết ma vương não tàn sẽ đơn giản hơn một chút. Dù sao chỉ bằng cậu là một phù thuỷ thành niên, còn là phù thuỷ nhỏ không có cách nào niệm chú, chỉ sợ có liều cả tính mạng này cũng không nhất định bảo hộ được người đàn ông ấy.
Chỉ cần có thể làm cho hắn sống tử tế, dù thế cũng không sao cả.
Snape cầm bồn minh tưởng xuống lầu, đem cái bồn có chứa vật chất trong suốt màu xám đặt lên bàn, sau đó ngồi bên người Hugh.
Hugh đặt đũa phép lên huyệt thái dương của mình, chậm rãi lôi ra một sợi tơ thật dài trong suốt, bỏ vào bồn minh tưởng.
Snape nhìn cậu, vẻ mặt Hugh kiên quyết, chỉ vào bồn minh tưởng — vào đi, đáp án mà anh muốn đều ở nơi này.
Snape đứng lên, cúi người xem bồn minh tưởng, một lực hút kéo hắn vào trong.
Hugh nhìn Snape biến mất trước mặt, ôm lấy nhóc tuyết li nằm bên chân, mềm nhẹ vuốt ve lông nó, cúi đầu hon lên chop mũi hồng nhạt ướt át của nó, nhóc tuyết li kêu xèo xèo biểu đạt niềm vui của mình.
Trước mắt nhoáng lên một cái, thân ảnh màu đen xuất hiện trước mắt. Hugh ngẩng đầu nhìn, sắc mặt nam nhân còn vẻ khiếp sợ chưa rút, không dám tin cùng lo sợ nghi hoặc.
Sev……
Hugh muốn đi tới kéo hắn, nhưng tay làm sao cũng không nhấc lên được, chỉ có thể cứng ngắc duy trì động tác đang làm.
“Em…… Đó, đó đều là thật vậy chăng?” Giọng Snape khàn khàn đến hầu như không nghe ra âm sắc vốn có, giống như cát sạn sát vào ngực Hugh, rầu rĩ đau.
Kỳ thật Snape cũng tự hiểu, trí nhớ có thể rút ra đều phải là chân thật.
Hugh cứng ngắc gật đầu, Snape hít một hơi thật sâu, “Một câu chuyện? Ha! Hugh, hiện tại em muốn cho ta biết, thế giới mà ta sinh sống vài thập niên chẳng qua chỉ là một câu chuyện hoang đường dưới ngòi bút của một người phụ nữ sao? Mà ta, Severus Snape chỉ là một nhân vật trong một câu chuyện? Cỡ nào buồn cười!”
Ngữ khí tự giễu của hắn làm làm cho trái tim Hugh đau nhói không thôi, rốt cục cũng miễn cưỡng bắt lấy tay hắn, liều mạng lắc đầu — không phải! Không phải như thế! Sev, thế giới này là chân thật, anh cũng là chân thật!
Snape nhìn về phía cậu, ánh mắt trống rỗng, lại nhìn không thấy nhu tình ẩn giấu cùng thương yêu, “Hugh, không, An Yến, biết hết tất cả…well, cỡ nào vĩ đại! Nhìn ta diễn trò theo kịch bản có sẵn, cậu An Yến, những hành động vụng vềcủa ta có đủ để giải trí cho cậu hay không?”
Hugh cảm giác trái tim giống bị tươi sống xé toạc ra, đôi mắt mèo màu hổ phách tràn đầy kinh hãi cùng bị thương – sao hắn lại có thể nghĩ như vậy? Sao có thể hoài nghi tình cảm của mình đối với hắn?
Tay vô lực rũ xuống, Hugh kỳ quái vì sao mình lại vẫn còn sống sót trong cơ đau xé lòng đáng sợ này. Con người thật sự là một loại động vật kiên cường, cho dù trải qua nỗi đau dằng xé ra sao vẫn có thể sống sót.
Nhưng có vẻ Merlin thấy cậu còn chưa chịu đựng đủ, những lời tổn thương người khác của Snape vẫn còn tiếp tục, “Trong lúc ta như kẻ ngốc đối đãi với cậu, có lẽ cậu còn đang cười nhạo trong lòng, một nhân vật trong tiểu thuyết cũng dám sinh ra những ý nghĩ không an phận với cậu. Lừa gạt ta như vậy, có có cảm thấy rất sung sướng hay không?”
“Không, có lẽ cậu còn muốn nói cho ta biết, cậu không có ý nghĩ này? Cậu An Yến, thực vinh hạnh khi mà nhân vật trong tiểu thuyết ta sắm vai có thể được cậu ưu ái. Nhưng thân là một nhân vật râu ria, một lão dơi già đầy dầu, dơ bẩn, tà ác, ta cũng không cần cậu vĩ đại yêu thích, sẽ chỉ khiến ta thầy mình càng thêm buồn cười mà thôi!”
Toàn thân rét run, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy thống khổ không chịu nổi, cố hết sức muốn dùng pháp thuật hiện hình nói cho hắn răng mình không nghĩ như vậy, nhưng mà pháp thuật trong thân thể không chịu theo điều khiển.
Vì sao toàn tâm toàn ý thích một người lại đau khổ như vậy? Ghen tị, tự ti, tuyệt vọng, đều chưa đủ, một trái tim run rẩy ấp trong tay bị dẫm nát dưới chân, lần đầu tiên trong đời trả giá cảm tình, bị cười nhạo, bị nghi ngờ, bị coi như giẻ rách.
Giống như một kẻ xấu ma chê quỷ hờn, chật vật, hèn mọn, buồn cười!
Trước mắt Hugh một mảnh mơ hồ, nhưng cậu không thể xác định mình đã rơi lệ hay chưa. Cậu cắn răng, hai tay đưa về phía người vẫn luôn châm chọc khiêu khích, muốn bắt lấy hắn, nhưng đối phương lại lùi về sau từng bước, rồi cũng thất bại.
Không phải như thế! Không phải như thế! Sev, em có thể giải thích! Cho em một cơi hội giải thích…… em yêu anh mà! Chân thật, đứng trước mặt anh! Không phải người cứng ngắc trong sách! Van cầu anh, đừng nói em như vậy! Sev, em đau quá, đau quá…… Anh ôm em một cái, ôm em một cái, được không…… Sev……
Nhưng người đàn ông tóc đen không có nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của cậu, lạnh lùng nhìn cậu, “Cậu…An Yến, ta hy vọng sau khi ta trở lại nơi này, sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu nữa!”
Nam nhân xoay nhanh người rời đi, không có một chút do dự.
Trong phòng khách trống rỗng chỉ còn lại mình Hugh, nhóc tuyết li bên người cúi đầu kêu to, giống như biết cậu chủ bây giờ rất không ổn, cũng không dám cọ lên cầu trấn an dịu dàng nữa.
trong đầu Hugh chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Sev không cần mình, không cần mình……
Không biết qua bao lâu, Hugh chớp mắt, đứng lên, đi lên lầu, bước chân rất ổn, không khác gì bình thường.
Cậu vào phòng mình, mở tủ quần áo, thu thập vật dụng. Cậu mang đến cũng không có bao nhiều đồ, lập tức đã thu thập xong.
Xuống lầu, đồ dùng làm bếp cùng nguyên liệu nấu ăn cậu mua như đang cười nhạo cậu bị vứt bỏ. Hugh mở ra tủ lạnh ma pháp, giống thường mỗi buổi trưa hàng ngày bắt đầu vì làm cơm mà bận rộn.
Cậu dùng hết nguyên iệu nấu ăn, bàn không chứa đủ thức ăn, một phần còn đặt lên sô pha, một phần đặt lên bệ bếp, Hugh ỏ thêm vài thần chú giữấm cùng giữ tươi.
Sau đó cậu thu nhỏ hết đồ dùng làm bếp lại, bỏ vào rương hành lí. Cái đồng hồ quả lắc nhỏ trong phòng khách cũng thu vào, còn có một cái tủ cỡ trung, mang không đi, cậu dùng Deletrius.
Cuối cùng Hugh nhìn thoáng qua nơi mình đã sống một tháng, là căn nhà có những kỷ niệm đẹp nhất cả hai đời của cậu, mang theo mọi thứ của cậu và những thứ có liên quan, rời đi.
Cậu đã nói qua, cho dù ra sao, trừ phi Snape nói không cần cậu, nếu không cho dù là thần chết cũng không có cách nào magn cậu tới khỏi Sev.
Nhưng hiện tại, Sev đã không cần cậu, cậu đã mất đi tư cách ở lại.
Không phải không đau, mà là quá đau, đau đến mức ngay cả dũng khí kiên trì cũng không có.
Snape ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho cậu, đã tự tiện phủ định cảm tình của cậu. Hugh White không phải làm bằng sắt, cậu biết đau, biết bị thương, cũng biết tuyệt vọng.
Những thức ăn này, là vì cậu biết Snape trải qua cú shock lớn như vậy, nhất định sẽ vài ngày quên ăn cơm. Mang đi hết thảy, là săn sóc cuối cùng của cậu—người đàn ông kia, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan tới cậu nữa.
Đần độn đón xe trở lại đường sông Thames, căn nhà hai tầng màu trắng bởi vì trước khi đến nhà Snape đã được hắn giúp ếm thần chú chống bụi, cũng không quá bẩn.
Hugh vừa buông hành lý, cổ họng trào lên một dòng ấm áp tanh ngọt, nhất thời chìm vào hắc ám khôn cùng.
“Chít chít! chít chít!” Nhóc tuyết li thê lương kêu bên tai cậu chủ, nhưng lần này người cậu chủ vẫn luôn dịu dàng không có ôm nó vào ngực trấn an nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâu trước tự tát một trăm lần a một trăm lần.
Vốn muốn viết hai người cởi bỏ khúc mắc trong ngọt ngào, kết quả không nghĩ qua lại hơi bị lệch, thôi quên đi!
Nhưng cam đoan là qua một hai chương nữa thì tốt rồi, tuyệt đối sẽ không lệch nữa!
Được rồi, có lẽ là tui viết giáo sư phản ứng hơi khoa trương, nhưng tui thật sự không cố ý đâu! Giáo sư rất nhanh sẽ suy nghĩ cẩn thận!
Đánh thì né đầu nhá, nhẹ tay thôi
Khóc ròng mà chạy
Ánh mắt Hugh trở nên xa xăm, giống như đang nhớ lại chuyện gì xa xưa lắm — đương nhiên, chuyện này đối với cậu quả thật xa xôi, đã vài thập niên trôi qua, bằng chiều dài cả một đời.
Có đôi khi cậu lại có suy nghĩ kỳ thật cậu không phải đã làm người hai thế, mà là trí nhớ của An Yến bị mạnh mẽ nhét vào trong đầu cậu, đoạn trí nhớ này khiến cho cậu tuổi còn trẻ mà cõi lòng đã tràn đầy tang thương.
Snape một chút cũng không thích ánh mắt lúc này của Hugh, nó khiến hắn cảm thấy Hugh như đang cách rất xa, cứ như giây tiếp theo sẽ biến mất vậy. Hai tay hắn ôm Hugh càng thêm chặt, hận không thể khảm cậu vào tận sâu trong xương tuỷ không chia lìa.
Hugh nhận thấy được động tác của hắn, quay đầu lại mỉm cười, giống như mỗi sáng sớm đứng trong phòng bếp đầy khói dầu nở nụ cười, ấm áp mà an tâm.
Đũa phép nhẹ vẫy trong không khí, hiện ra dòng chữ khiến cho Snape kinh ngạc còn thêm nghi hoặc, “Sev, anh có thể gọi em là An Yến.”
“Có ý tứ gì?” Snape cúi đầu hỏi cậu, muốn từ trên mặt cậu nhìn ra một ít manh mối, “Chẳng lẽ em còn có một cái tên khác? An Yến…… nghe có vẻ là một cái tên phương Đông.”
Hugh điểm nhẹ đũa phép, “Có thể nói, đây là tên đời trước của em.”
Lúc này vẻ mặt của Snape đã không phải từ khiếp sợ đơn giản là có thể hình dung được nhưng rất nhanh hắn đã vận hành Bế quan bí thuật, đôi mắt cùng biểu tình tất cả đều trở nên trống rỗng — đây là hắn hành vi theo bản năng của hắn khi làm gián điệp hai mặt.
“Hugh, em muốn nói cho anh biết điều gì?” Hắn hỏi, thanh âm không trầm thấp như tơ lụa bình thường mà hơi ám ách.
Hugh chỉa chỉa đầu của mình, vẫy đũa phép, “Sev, em nghĩ trí nhớ của em sẽ nói cho anh hết thảy một cách rõ ràng, đáp án mà anh cần đều có thể tìm thấy trong đó.”
Snape trầm mặc trong chốc lát, cái loại cảm giác tiếp cận cấm kỵ này càng ngày càng mãnh liệt, sau đó hắn nói: “Chúng ta cần một bồn Minh tưởng.”
Hugh mỉm cười, “Em không ngại anh dùng Chiết tâm trí thuật.” Hàng chữ xanh mơn mởn lúc này trông lại rất âm trầm.
Snape nhíu mày, “Không được, Chiết tâm trí thuật là hắc ma pháp, đối với em sẽ có ảnh hưởng tiêu cực.” Hugh lại vẽ ra một hàng chữ: “Vậy được rồi.”
“Ta đi lấy bồn minh tưởng, hy vọng trong thời gian ngắn ngủn này, em sẽ không giống một con sư tử ngu xuẩn mà nhát gan đào tẩu.” Snape hung tợn cảnh cáo trước.
Hugh bật cười, vẫy đũa phép, “Sev, hình như anh đã quên, dũng cảm là tính chất đặc biệt của Gryffindor, nếu em là một con sư tử, loại chuyện không hoa lệ như đào tẩu nhất quyết sẽ không phát sinh.”
Snape hừ lạnh một tiếng, “Dũng cảm? Cậu White bé nhỏ, anh càng nguyện ý gọi cái sự dũng cảm không đầu óc này là lỗ mãng, xúc động.”
Hugh nhún vai, cậu sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tranh chấp với người yêu, huống chi cậu với đối phương lại có ý kiến giống nhau.
Snape đi trên lầu lấy bồn minh tưởng, Hugh một mình ngồi trên sô pha, nhóc tuyết li bên chân vô cùng thân thiết cọ cọ cẳng chân trần của cậu.
Lời nói của Snape luôn rất đạo lý, cậu xác thực muốn chạy trốn. Nhất thời xúc động muốn thẳng thắn hết thảy, hiện tại một khi tĩnh tâm nghĩ lại, thật sự là hận không thể chém đứt cái tay vẫy đũa phép của mình.
Căm giận ném đũa phép lên bàn, Hugh buồn rầu nhăn lại ngũ quan xinh xắn. Hiện tại đổi ý đã không kịp, Snape là người sâu sắc như vậy, trong lời nói của mình đã lộ ra rất nhiều tin tức, không dối trá cho qua được nữa.
Sau khi Snape biết hết thảy sẽ có phản ứng gì, Hugh đoán không ra. Có lẽ khiếp sợ, có lẽ không dám tin, có lẽ phẫn nộ, nhưng Hugh cảm thấy, hắn đại khái trước tiên sẽ dùng Bế quan bí thuật liễm đi mọi cảm xúc.
Hít sâu vài cái, Hugh trấn định xuống, thu lại đũa phép vào trong tay áo. Không thể cứ trốn tránh. Dù ra sao, ít nhất có thể làm cho Snape biết quỹ tích vận mệnh tương lai, giải quyết ma vương não tàn sẽ đơn giản hơn một chút. Dù sao chỉ bằng cậu là một phù thuỷ thành niên, còn là phù thuỷ nhỏ không có cách nào niệm chú, chỉ sợ có liều cả tính mạng này cũng không nhất định bảo hộ được người đàn ông ấy.
Chỉ cần có thể làm cho hắn sống tử tế, dù thế cũng không sao cả.
Snape cầm bồn minh tưởng xuống lầu, đem cái bồn có chứa vật chất trong suốt màu xám đặt lên bàn, sau đó ngồi bên người Hugh.
Hugh đặt đũa phép lên huyệt thái dương của mình, chậm rãi lôi ra một sợi tơ thật dài trong suốt, bỏ vào bồn minh tưởng.
Snape nhìn cậu, vẻ mặt Hugh kiên quyết, chỉ vào bồn minh tưởng — vào đi, đáp án mà anh muốn đều ở nơi này.
Snape đứng lên, cúi người xem bồn minh tưởng, một lực hút kéo hắn vào trong.
Hugh nhìn Snape biến mất trước mặt, ôm lấy nhóc tuyết li nằm bên chân, mềm nhẹ vuốt ve lông nó, cúi đầu hon lên chop mũi hồng nhạt ướt át của nó, nhóc tuyết li kêu xèo xèo biểu đạt niềm vui của mình.
Trước mắt nhoáng lên một cái, thân ảnh màu đen xuất hiện trước mắt. Hugh ngẩng đầu nhìn, sắc mặt nam nhân còn vẻ khiếp sợ chưa rút, không dám tin cùng lo sợ nghi hoặc.
Sev……
Hugh muốn đi tới kéo hắn, nhưng tay làm sao cũng không nhấc lên được, chỉ có thể cứng ngắc duy trì động tác đang làm.
“Em…… Đó, đó đều là thật vậy chăng?” Giọng Snape khàn khàn đến hầu như không nghe ra âm sắc vốn có, giống như cát sạn sát vào ngực Hugh, rầu rĩ đau.
Kỳ thật Snape cũng tự hiểu, trí nhớ có thể rút ra đều phải là chân thật.
Hugh cứng ngắc gật đầu, Snape hít một hơi thật sâu, “Một câu chuyện? Ha! Hugh, hiện tại em muốn cho ta biết, thế giới mà ta sinh sống vài thập niên chẳng qua chỉ là một câu chuyện hoang đường dưới ngòi bút của một người phụ nữ sao? Mà ta, Severus Snape chỉ là một nhân vật trong một câu chuyện? Cỡ nào buồn cười!”
Ngữ khí tự giễu của hắn làm làm cho trái tim Hugh đau nhói không thôi, rốt cục cũng miễn cưỡng bắt lấy tay hắn, liều mạng lắc đầu — không phải! Không phải như thế! Sev, thế giới này là chân thật, anh cũng là chân thật!
Snape nhìn về phía cậu, ánh mắt trống rỗng, lại nhìn không thấy nhu tình ẩn giấu cùng thương yêu, “Hugh, không, An Yến, biết hết tất cả…well, cỡ nào vĩ đại! Nhìn ta diễn trò theo kịch bản có sẵn, cậu An Yến, những hành động vụng vềcủa ta có đủ để giải trí cho cậu hay không?”
Hugh cảm giác trái tim giống bị tươi sống xé toạc ra, đôi mắt mèo màu hổ phách tràn đầy kinh hãi cùng bị thương – sao hắn lại có thể nghĩ như vậy? Sao có thể hoài nghi tình cảm của mình đối với hắn?
Tay vô lực rũ xuống, Hugh kỳ quái vì sao mình lại vẫn còn sống sót trong cơ đau xé lòng đáng sợ này. Con người thật sự là một loại động vật kiên cường, cho dù trải qua nỗi đau dằng xé ra sao vẫn có thể sống sót.
Nhưng có vẻ Merlin thấy cậu còn chưa chịu đựng đủ, những lời tổn thương người khác của Snape vẫn còn tiếp tục, “Trong lúc ta như kẻ ngốc đối đãi với cậu, có lẽ cậu còn đang cười nhạo trong lòng, một nhân vật trong tiểu thuyết cũng dám sinh ra những ý nghĩ không an phận với cậu. Lừa gạt ta như vậy, có có cảm thấy rất sung sướng hay không?”
“Không, có lẽ cậu còn muốn nói cho ta biết, cậu không có ý nghĩ này? Cậu An Yến, thực vinh hạnh khi mà nhân vật trong tiểu thuyết ta sắm vai có thể được cậu ưu ái. Nhưng thân là một nhân vật râu ria, một lão dơi già đầy dầu, dơ bẩn, tà ác, ta cũng không cần cậu vĩ đại yêu thích, sẽ chỉ khiến ta thầy mình càng thêm buồn cười mà thôi!”
Toàn thân rét run, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy thống khổ không chịu nổi, cố hết sức muốn dùng pháp thuật hiện hình nói cho hắn răng mình không nghĩ như vậy, nhưng mà pháp thuật trong thân thể không chịu theo điều khiển.
Vì sao toàn tâm toàn ý thích một người lại đau khổ như vậy? Ghen tị, tự ti, tuyệt vọng, đều chưa đủ, một trái tim run rẩy ấp trong tay bị dẫm nát dưới chân, lần đầu tiên trong đời trả giá cảm tình, bị cười nhạo, bị nghi ngờ, bị coi như giẻ rách.
Giống như một kẻ xấu ma chê quỷ hờn, chật vật, hèn mọn, buồn cười!
Trước mắt Hugh một mảnh mơ hồ, nhưng cậu không thể xác định mình đã rơi lệ hay chưa. Cậu cắn răng, hai tay đưa về phía người vẫn luôn châm chọc khiêu khích, muốn bắt lấy hắn, nhưng đối phương lại lùi về sau từng bước, rồi cũng thất bại.
Không phải như thế! Không phải như thế! Sev, em có thể giải thích! Cho em một cơi hội giải thích…… em yêu anh mà! Chân thật, đứng trước mặt anh! Không phải người cứng ngắc trong sách! Van cầu anh, đừng nói em như vậy! Sev, em đau quá, đau quá…… Anh ôm em một cái, ôm em một cái, được không…… Sev……
Nhưng người đàn ông tóc đen không có nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của cậu, lạnh lùng nhìn cậu, “Cậu…An Yến, ta hy vọng sau khi ta trở lại nơi này, sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu nữa!”
Nam nhân xoay nhanh người rời đi, không có một chút do dự.
Trong phòng khách trống rỗng chỉ còn lại mình Hugh, nhóc tuyết li bên người cúi đầu kêu to, giống như biết cậu chủ bây giờ rất không ổn, cũng không dám cọ lên cầu trấn an dịu dàng nữa.
trong đầu Hugh chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Sev không cần mình, không cần mình……
Không biết qua bao lâu, Hugh chớp mắt, đứng lên, đi lên lầu, bước chân rất ổn, không khác gì bình thường.
Cậu vào phòng mình, mở tủ quần áo, thu thập vật dụng. Cậu mang đến cũng không có bao nhiều đồ, lập tức đã thu thập xong.
Xuống lầu, đồ dùng làm bếp cùng nguyên liệu nấu ăn cậu mua như đang cười nhạo cậu bị vứt bỏ. Hugh mở ra tủ lạnh ma pháp, giống thường mỗi buổi trưa hàng ngày bắt đầu vì làm cơm mà bận rộn.
Cậu dùng hết nguyên iệu nấu ăn, bàn không chứa đủ thức ăn, một phần còn đặt lên sô pha, một phần đặt lên bệ bếp, Hugh ỏ thêm vài thần chú giữấm cùng giữ tươi.
Sau đó cậu thu nhỏ hết đồ dùng làm bếp lại, bỏ vào rương hành lí. Cái đồng hồ quả lắc nhỏ trong phòng khách cũng thu vào, còn có một cái tủ cỡ trung, mang không đi, cậu dùng Deletrius.
Cuối cùng Hugh nhìn thoáng qua nơi mình đã sống một tháng, là căn nhà có những kỷ niệm đẹp nhất cả hai đời của cậu, mang theo mọi thứ của cậu và những thứ có liên quan, rời đi.
Cậu đã nói qua, cho dù ra sao, trừ phi Snape nói không cần cậu, nếu không cho dù là thần chết cũng không có cách nào magn cậu tới khỏi Sev.
Nhưng hiện tại, Sev đã không cần cậu, cậu đã mất đi tư cách ở lại.
Không phải không đau, mà là quá đau, đau đến mức ngay cả dũng khí kiên trì cũng không có.
Snape ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho cậu, đã tự tiện phủ định cảm tình của cậu. Hugh White không phải làm bằng sắt, cậu biết đau, biết bị thương, cũng biết tuyệt vọng.
Những thức ăn này, là vì cậu biết Snape trải qua cú shock lớn như vậy, nhất định sẽ vài ngày quên ăn cơm. Mang đi hết thảy, là săn sóc cuối cùng của cậu—người đàn ông kia, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan tới cậu nữa.
Đần độn đón xe trở lại đường sông Thames, căn nhà hai tầng màu trắng bởi vì trước khi đến nhà Snape đã được hắn giúp ếm thần chú chống bụi, cũng không quá bẩn.
Hugh vừa buông hành lý, cổ họng trào lên một dòng ấm áp tanh ngọt, nhất thời chìm vào hắc ám khôn cùng.
“Chít chít! chít chít!” Nhóc tuyết li thê lương kêu bên tai cậu chủ, nhưng lần này người cậu chủ vẫn luôn dịu dàng không có ôm nó vào ngực trấn an nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâu trước tự tát một trăm lần a một trăm lần.
Vốn muốn viết hai người cởi bỏ khúc mắc trong ngọt ngào, kết quả không nghĩ qua lại hơi bị lệch, thôi quên đi!
Nhưng cam đoan là qua một hai chương nữa thì tốt rồi, tuyệt đối sẽ không lệch nữa!
Được rồi, có lẽ là tui viết giáo sư phản ứng hơi khoa trương, nhưng tui thật sự không cố ý đâu! Giáo sư rất nhanh sẽ suy nghĩ cẩn thận!
Đánh thì né đầu nhá, nhẹ tay thôi
Khóc ròng mà chạy
Tác giả :
Phi Tòng