[Harry Potter] Đương V Đại Ngận Tân Khổ
Chương 66: Giải thích và sau đó
Đương V Đại Ngận Tân Khổ
(Làm V đại mệt mỏi quá)
066 | Giải thích và sau đó
"Mắt?" Phản ứng đầu tiên của Riddle là mù, kế lập tức phủ định, trực tiếp tọt đến đáp án thứ hai, cậu cứng ngắc nhìn Saga, người nọ cười khổ gật đầu. (Kỳ thật là đang nén cười.)
"Merlin ơi ~" Riddle vùi đầu vào chăn, cậu thành thỏ thật rồi.
"Đỏ cũng đẹp lắm mà, có người nói tổ tiên của cậu là màu đỏ đấy. Nó đại biểu cho huyết thống của Slytherin." Bốn nhà sáng lập Hogwarts không chỉ nổi tiếng ở Anh.
"Tôi đi tìm trị liệu sư, nghe đâu cái này..." Abraxas ngượng ngùng chạy ra ngoài còn thuận tay đóng cửa, từ sau vụ 【 đồ cưới 】, cậu theo bản năng bài xích hai chữ "nghe đâu".
"Đều tại ông!" Riddle muốn tìm đũa phép, nào biết vừa cử động, bờ vai đã bị một bàn tay đè lại.
"Em nên nghỉ ngơi." Saga không đồng ý cản Riddle lại.
"Nhưng..."
"Vậy cũng đẹp lắm." Nhu tình mật ý.
"Ừm..." Có chút ngượng ngùng...
"......" Gellert thấy khó chịu, xấc, cái gì là mọi lời giải thích cũng địch không lại một lời khen của người yêu, ông rốt cuộc đã thấy.
"Giờ là lúc ông nên giải thích!" Đôi mắt màu đỏ càng có thể diễn đạt được cơn giận của Riddle, chí ít trước đây Gellert chưa từng có cảm giác gò bó như lúc này.
"Nhóc cũng biết, từ khi nhận ra sai lầm —— bất kể là về mặt tình cảm hay lý niệm. Ta đã bắt đầu âm thầm thúc đẩy cải cách, dựa vào sức ảnh hưởng mình gầy dựng nên và thủ đoạn đẩy người ra chiến trường, cải cách rất có hiệu quả, nhưng cũng chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc." Lời Gellert nói khiến Riddle và Saga gật đầu, đã sớm nhìn ra.
"Ta làm Dark Lord mấy chục năm, không nói người ở Âu Châu này muốn cắt ta ra nấu nhiều bao nhiêu, đại bộ phận thuộc hạ của ta thậm chí cũng cho rằng ta nên như thế. Toàn diện bùng nổ chiến tranh với Dumbledore, ban đầu xác thực là ngoài ý muốn mà một thuộc hạ não phẳng tự chủ trương, nhưng lại cho ta một ý tưởng... Cùng với lúng ta lúng túng thay đổi không bằng đập nồi dìm thuyền hóa minh thành ám. Dĩ nhiên, quyết định là vậy, nhưng ta cũng không thể tặng không sân khấu thế giới cho Albus. Cho nên..."
"Lưỡng bại câu thương?" Riddle nghi ngờ nhìn Gellert, khi cậu vọt vào đấy có thấy Dumbledore cầm đũa phép chỉ vào người này.
"Ta đặt ra là Albus thắng hiểm." Gellert ra vẻ thần bí, chọc cho Riddle lại nổi đóa.
【 Lão này là càng sống não càng rút. 】 Saga bên cạnh lắc đầu.
"Khụ khụ, đừng quên lũ hề còn đang nhảy nhót, thế lực của ta bị ém, nếu chỗ Dumbledore lại toàn diệt, chẳng phải là tiện cho lũ phế vật đáng chết ấy." Lũ hề như vậy Đức cũng không thiếu. "Hơn nữa Hội Phượng Hoàng không phải giẻ rách, ta không muốn người của ta tổn thất quá lớn, thế cục trước mắt là, người của ta, tinh anh giữ lại, Hội Phượng Hoàng tổn thất thảm trọng, thương cân động cốt. Ta! Trên danh nghĩa chiến bại bị cầm tù ở Nurmengard, đáng tiếc biệt thự của ta, phải đổi thành mê cung, phỏng chừng chính ta vào cũng ra không được, chỉ mong Albus đừng đi xác nhận." Gellert đã tính luôn cả khả năng phượng hoàng viễn tải. "Mà Dumbledore..." Gellert rất vui khi thấy Riddle vẫn làm mặt khinh bỉ cuối cùng lộ ra vẻ để ý. "Trọng thương, ở phòng bệnh lầu dưới. Tiểu quỷ, nhóc làm Albus bị thương không nhẹ đấy."
"Tôi còn có thể thương ổng à?" Pháp lực bùng nổ?
"Khi đó cây đũa phép Trưởng Lão trong tay Albus là giả..." Dumbledore cũng nhìn ra, cho nên chỉ là chất vấn, kết quả bị Riddle hiểu lầm.
Đã thế kết cục cũng rõ, cho dù pháp lực không ổn định, cậu cũng là thiếu niên Voldemort tay cầm đũa phép nửa người. Mà đối phương là một ông già đã đánh nhau một trận pháp lực tiêu hao nghiêm trọng tay cầm đũa phép giả, cho dù ông già ấy là Dumbledore cũng thua chắc rồi.
"Vì sao ông không nói sớm!" Sớm nói còn có thể xảy ra ngần ấy chuyện sao!
"Tốt xấu cũng là Albus... Ta không có nắm chắc 100%, là không thể nói cho nhóc, nhỡ ta thua, nhóc mới có thể dùng phương pháp khách quan nhất cứu ta. Nhưng ta thật không ngờ nhóc vừa nghe tin quyết đấu là đã tới liền, uổng công ta ém nhẹm mọi chuyện. Nhưng thấy nhóc quan tâm thầy mình như thế, ta rất vui mừng!"
【 Đũa phép của tôi đâu? 】 Riddle lục lọi khắp giường...
"Ê ê, ta đã giúp nhóc đấy nhé ~" Nhìn ra Riddle có ý giết người giải hận, lão Dark Lord vội vã tranh công, "Ta nói với bọn thuộc hạ quý tộc của nhóc, nhóc là đồ đệ của ta, hiện tại âm thanh phản đối nhóc đã nhỏ hơn nhiều rồi." Lão Dark Lord lắc đầu khoe khoang.
"Saga! Súng đâu." Kế hoạch hậu bị ban đầu của cậu...
"Noah, em còn đang bệnh."
"Đừng nói với em anh không mang."
"Được rồi được rồi, coi như không vì ông ta, cũng là vì Abr." Ôm Riddle, "Cũng coi như là có lợi cho anh, nếu Thế Giới Phù Thủy nằm trong tay em, về sau sẽ dễ dàng hơn cho anh nhiều lắm."
"Ừm, ừm, vậy có nên treo Thánh Đồ trên danh nghĩa nhóc luôn không?" Gellert đột nhiên cảm thấy chủ ý này không tồi, tuy nói là hóa minh thành ám, nhưng chỉ là thân phận thôi, không phải trong suốt thật. Nếu ném cho Riddle, không chỉ cái bọn không muốn yên tĩnh ấy có thể tiếp tục nhảy nhót, ông cũng có thể trực tiếp về hưu.
"Không được." Abr kéo trị liệu sư trở lại, nghe được câu cuối cùng của Gellert, "Cậu ấy là của bọn tôi, tôi vất vả lắm mới làm tới tay, dựa vào cái gì để ông chiếm lợi."
"Đó là đồ đệ của ta!" Gellert lẽ thẳng khí hùng.
"Còn là người yêu của tôi nè." Abr lập tức làm cái chuyện Riddle sớm đã muốn làm, rút đũa phép chỉ thẳng vào Gellert, "Cậu ấy là của Anh, Đức cút sang bên kia." Chủ nghĩa bảo vệ lãnh thổ.
"Grind, lần này nổi giận, không chỉ có Riddle đâu." Saga ưu nhã rút súng ra, nạp đạn, lên đạn, nhắm.
"Ta về trước. Tiểu quỷ, đừng khó xử Albus!" Dark Lord không ăn thiệt trước mắt, dù sao danh phận đồ đệ sớm đã treo. Chờ Riddle ngồi vững vị trí Dark Lord ở Anh, nhập cư trái phép cuỗm về Đức là được.
"Em đột nhiên cảm thấy ngày ấy gặp được ông ta ở quán cà phê chính là sai lầm lớn nhất." Sự trùng hợp thuần túy này.
"Ngày từ đầu anh đã cảm thấy ông ta chẳng ra gì rồi." Ông ta cũng chướng mắt anh lắm đấy.
"Để ông ta sang bên đi, trước ngẫm lại về sau thế nào đã." Abraxas cản lại hai người sầu não quá khứ, chuyện nào phải ra chuyện đó.
Nhắc tới về sau, khuôn mặt Riddle cứng lại, đôi mắt màu đỏ ai oán nhìn hai người yêu, như một con thỏ tội nghiệp.
"Không phải nói cậu, là Dumbledore."
"Dumbledore sao vậy?"
"Cậu bây giờ là Lord Slytherin thuần phục, cậu sẽ đối nghịch với Dumbledore."
"Không đâu." Riddle tự tin cười, "Chiêu bài lớn nhất của Dumbledore là bảo vệ Muggle, máu lai, máu bùn. Chỉ cần chúng ta công khai tuyên bố không kỳ thị, không bức hại bọn họ, Dumbledore sẽ đánh mất dư luận chủ lực đầu tiên, lại nói các cậu cũng biết mà. Muggle không cần chúng ta bảo vệ." Nhìn Saga, vị này là ví dụ sống, vừa nãy còn cầm súng đuổi Dark Lord của Đức đi. "Slytherin cần tôi, là cần người có được sự tán thành của cả Muggle và phù thủy dẫn dắt bọn họ đi tới huy hoàng, mà không phải chiến tranh tàn khốc."
"Ừm." Abr ca ngợi nhìn Riddle, "Ánh mắt của tôi thật tốt."
"Vậy Dumbledore..." Saga phát hiện vấn đề mới, "Có cần diệt khẩu không? Dù sao ổng là phó hiệu trưởng, về sau rất có thể là hiệu trưởng."
"Diệt khẩu!" Abr giơ hai tay tán thành.
"Không." Sự phản đối của Riddle khiến cả hai giật mình, "Cũng không thể không nhìn cảm giác của Grind, tuy rằng ông ấy không còn yêu Dumbledore nữa, nhưng gần như cả cuộc đời Grind đều quay quanh một người tên là Albus Dumbledore. Hơn nữa, bỏ qua tình cảm cá nhân, còn có tác phong hằng ngày, Albus Dumbledore là một phù thủy vĩ đại, một giáo sư ưu tú. Albus Dumbledore là người chân chính muốn tốt cho Hogwarts."
"Được rồi, không sai." Từng học tiết của Dumbledore không ai có thể phủ nhận tài ba của ổng.
"Albus Dumbledore cũng là một chính khách, một kẻ có tư tâm, một kẻ có tâm cơ thủ đoạn hàng đầu hơn nữa danh tiếng rất tốt." Saga bổ sung, chuyện trường lớp anh không có quyền lên tiếng, nhưng những mặt khác anh có thể, dù sao anh từng đối chọi chính diện với Dumbledore. "Riddle còn chưa làm gì cả, ổng đã hoài nghi. Giờ không có Grind ở Đức kềm chế, cuộc sống ở Hogwarts của em sẽ vất vả lắm." Còn hai năm nữa mới tốt nghiệp. "Chí ít cũng phải đuổi ổng ra khỏi Hogwarts."
"Đuổi ổng ra khỏi Hogwarts rồi để ổng tới Bộ Pháp Thuật à. Các phù thủy sùng bái Dumbledore sẽ nghĩ thế nào? Chỉ cần Dumbledore châm ngòi thổi gió, cục diện khó khăn lắm mới hòa hoãn của Gryffindor và Slytherin lại sẽ bị lũ sư tử ngu xuẩn chỉ biết nhìn biểu tượng ấy đánh vỡ. Hơn nữa... Hogwarts cần Dumbledore, còn nhớ vụ Finger không? Lão ong mật mới đi bao lâu, đã có kẻ dám lên mặt tới bắt người. Nếu không phải vụ đó đích thật là bọn họ vu oan, Fudge lại nhát gan không có quyền thế, em không khả năng đuổi được bọn họ. Hogwarts cần một người trấn giữ."
"Voldy..."
"Abr, tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng tôi sẽ tốt nghiệp, sẽ rời khỏi trường, mà tôi còn quá trẻ, cho dù tôi làm được nhưng không phải hiện tại, hòa hoãn tranh chấp của học sinh dễ dàng hơn hòa hoãn tranh chấp chính trị. Hơn nữa tôi nợ Grind, cứ để lão ong mật tiếp tục làm phó hiệu trưởng. Dù sao Grind không có chết, lấy tính cách đa nghi của lão ong mật, ổng sẽ bận rộn tra xét một thời gian đấy."
"Được rồi... Thật là không cam lòng mà, Voldy, về sau cậu làm hiệu trưởng nhé."
"Giáo sư không được dẫn theo người nhà..." Nói phân nửa, Abr đã hiểu, sắc mặt tái xanh lập tức phủ quyết.
"Em có thể tới trường học ở chỗ anh làm hiệu trưởng, an toàn, lương cao, nổi tiếng, lại nhàn nhã, đại học, trung học tùy em chọn." Saga chen vào, điều kiện hậu đãi khiến Riddle dao động, Abr giơ chân. "À, đúng rồi, suýt nữa quên nói cho em một tin tức tốt."
"Hửm?"
"Chiến tranh kết thúc rồi, Thế Giới Muggle, World War II đã kết thúc." Trước hai năm, đại chiến thế giới lần thứ hai của thế giới này kết thúc ở năm 1943.
...
Trải qua nhiều sóng gió như vậy... (thuần túy là chỉ thời tiết), sau lễ Giáng Sinh nhận được lá thư ngôn từ uyển chuyển của Slughorn và hiệu trưởng Dippet, Riddle chợt nhớ ra mình còn phải đi học.
"Tuy rằng lão ong mật là một người thầy tốt, nhưng em vẫn thích ngôi trường không có ổng hơn." Riddle rất thích Carol Longbottom, mặc dù bà không uyên bác bằng lão ong mật, có thể giảng thêm rất nhiều kiến thức ngoài lề, cũng không giàu kinh nghiệm bằng lão ong mật, nhưng tính tình nghiên túc cẩn thận, cộng thêm bài soạn có sẵn, tiết học của bà được hưởng ứng rất tốt, chủ yếu là mỹ nữ giảng bài, vui tai vui mắt, tâm tình cũng thoải mái hơn. Thuận tiện bổ sung một câu, lão ong mật già rồi, phải nằm viện nghỉ ngơi một thời gian. Mấy ngày trước vừa được xuất viện, xét thấy trong trường dù sao có giáo sư dạy thay, ổng quyết định chuyên tâm xử lý công việc chiến hậu rồi mới đi, chủ yếu là xác nhận Gellert Grindelwald có chết thật không.
"Là ai nói cả đống đạo lý khi còn nằm viện vậy." Saga cười cười theo sau, giúp Riddle xoa huyệt thái dương, "Mệt lắm à?"
"Đúng vậy, em quên mất năm nay có O. W. L. Trời ơi là Trời."
Không lầm, là Saga, ở đây cũng đích thật là Hogwarts, dựa theo lời Riddle, bắt cậu làm Dark Lord sao có thể không có tí đặc quyền? Lại nói cậu còn có một phần tư khế đất, muốn gặp bạn đời nhà mình, một tòa thành còn dám có ý kiến. (Câu sau cùng là Riddle cầm đũa phép chọc tường nói.) Slytherin không có ý kiến, Hufflepuff chưa bao giờ có ý kiến, Ravenclaw giữ lại ý kiến, Gryffindor... bọn họ hiếu kỳ, gần đây khá nhiều tiểu sư tử ton ton chạy tới Slytherin. (Bọn họ hiếu kỳ là Muggle nào lá gan lớn như vậy, dám yêu Riddle.)
"Các lão sư điên cả rồi, Voldy, nó có phải cũng là một kiểu trả thù truyền qua nhiều đời của phù thủy không?" Abr đã sắp ngoẻo, giống như khi chúng ta thi chuyển cấp vào lớp 10 vào đại học vậy, mặc kệ thành tích thường ngày là tốt hay xấu, trước làm một trăm bộ đề rồi nói, cho dù học sinh được tiến cử của Thanh Hoa Bắc Kinh, cũng không ngoại lệ, làm tấm gương cho người khác đi.
"Đây chỉ là bệnh nghề nghiệp của giáo viên thôi, tôi may mắn mình sinh ra ở thời chiến loạn." Saga vui sướng khi người gặp họa.
"Hừ! Ê! Mấy tân sinh bên kia, xuống khỏi trần nhà ngay." Abr trút giận lên những học sinh khác, bọn họ đang chơi miếng lót giày có thể COS Naruto Riddle giới thiệu, vừa có thể rèn luyện pháp lực vừa có thể khoe khoang võ nghệ, ai cũng chơi rất vui, chính là các giáo sư tuần tra buổi tối giờ phải tra xét luôn cả trần nhà.
"Lượng tiêu thụ rất tốt." Gần đây chuyện của Thế Giới Phù Thủy là do Saga quản, vốn dĩ các phù thủy thành niên đều ôm bản mặt táo bón nhìn anh, nhưng khi thấy cả đống Galleon óng ánh Saga nện vào mặt, bọn họ triệt để ngậm miệng, một số phù thủy có quan hệ với Đức, thậm chí bắt đầu nịnh bợ Saga. Thánh Đồ Đức lui ra sau màn ai cũng biết sẽ cất dấu ích lợi cực lớn!
"Abr, sang năm chúng ta tốt nghiệp được không?"
"Ể?"
"Tôi không chịu nổi một tăng thế này nữa vào năm thứ bảy đâu, chỉ có hai ta, các giáo sư sẽ không lo lắng, dù sao thành tích của chúng ta ở đó." Sheryl nhất định sẽ đợi Moody, thành tích của Thomas không tốt lắm, không gọi bọn họ.
"Ý kiến hay!"
Ngay khi Riddle và Abr lén lút thương lượng nên vứt bỏ bao nhiêu người bạn để 【 bỏ trốn 】, một Slytherin năm trên nhăn nhó lết lại đây.
"E hèm... Lord... ờ ừm..."
"Nói!" Cậu còn cả đống bài tập đây này, ở đó mà ờ ừm này nọ.
"Cha tôi nhờ tôi hỏi... Em trai của giáo sư Dumbledore... phải nhốt đến khi nào..." Cha bảo cậu uyển chuyển tí, nhưng căn cứ sự hiểu biết của bọn họ, Lord tám phần mười là đã...
"......" Quên.
Abr thở dài, không trách Riddle, lúc đó cậu cũng có mặt, và cậu cũng quên.
"Nhắc tới mới nhớ..." Saga chợt nhớ ra một chuyện, "Nagini đâu? Anh đã lâu không thấy nó."
"......" Riddle đang cầu nguyện tiểu cô nương đừng trung thành đến độ còn treo trên cổ bộ trưởng người ta...
...
(Làm V đại mệt mỏi quá)
066 | Giải thích và sau đó
"Mắt?" Phản ứng đầu tiên của Riddle là mù, kế lập tức phủ định, trực tiếp tọt đến đáp án thứ hai, cậu cứng ngắc nhìn Saga, người nọ cười khổ gật đầu. (Kỳ thật là đang nén cười.)
"Merlin ơi ~" Riddle vùi đầu vào chăn, cậu thành thỏ thật rồi.
"Đỏ cũng đẹp lắm mà, có người nói tổ tiên của cậu là màu đỏ đấy. Nó đại biểu cho huyết thống của Slytherin." Bốn nhà sáng lập Hogwarts không chỉ nổi tiếng ở Anh.
"Tôi đi tìm trị liệu sư, nghe đâu cái này..." Abraxas ngượng ngùng chạy ra ngoài còn thuận tay đóng cửa, từ sau vụ 【 đồ cưới 】, cậu theo bản năng bài xích hai chữ "nghe đâu".
"Đều tại ông!" Riddle muốn tìm đũa phép, nào biết vừa cử động, bờ vai đã bị một bàn tay đè lại.
"Em nên nghỉ ngơi." Saga không đồng ý cản Riddle lại.
"Nhưng..."
"Vậy cũng đẹp lắm." Nhu tình mật ý.
"Ừm..." Có chút ngượng ngùng...
"......" Gellert thấy khó chịu, xấc, cái gì là mọi lời giải thích cũng địch không lại một lời khen của người yêu, ông rốt cuộc đã thấy.
"Giờ là lúc ông nên giải thích!" Đôi mắt màu đỏ càng có thể diễn đạt được cơn giận của Riddle, chí ít trước đây Gellert chưa từng có cảm giác gò bó như lúc này.
"Nhóc cũng biết, từ khi nhận ra sai lầm —— bất kể là về mặt tình cảm hay lý niệm. Ta đã bắt đầu âm thầm thúc đẩy cải cách, dựa vào sức ảnh hưởng mình gầy dựng nên và thủ đoạn đẩy người ra chiến trường, cải cách rất có hiệu quả, nhưng cũng chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc." Lời Gellert nói khiến Riddle và Saga gật đầu, đã sớm nhìn ra.
"Ta làm Dark Lord mấy chục năm, không nói người ở Âu Châu này muốn cắt ta ra nấu nhiều bao nhiêu, đại bộ phận thuộc hạ của ta thậm chí cũng cho rằng ta nên như thế. Toàn diện bùng nổ chiến tranh với Dumbledore, ban đầu xác thực là ngoài ý muốn mà một thuộc hạ não phẳng tự chủ trương, nhưng lại cho ta một ý tưởng... Cùng với lúng ta lúng túng thay đổi không bằng đập nồi dìm thuyền hóa minh thành ám. Dĩ nhiên, quyết định là vậy, nhưng ta cũng không thể tặng không sân khấu thế giới cho Albus. Cho nên..."
"Lưỡng bại câu thương?" Riddle nghi ngờ nhìn Gellert, khi cậu vọt vào đấy có thấy Dumbledore cầm đũa phép chỉ vào người này.
"Ta đặt ra là Albus thắng hiểm." Gellert ra vẻ thần bí, chọc cho Riddle lại nổi đóa.
【 Lão này là càng sống não càng rút. 】 Saga bên cạnh lắc đầu.
"Khụ khụ, đừng quên lũ hề còn đang nhảy nhót, thế lực của ta bị ém, nếu chỗ Dumbledore lại toàn diệt, chẳng phải là tiện cho lũ phế vật đáng chết ấy." Lũ hề như vậy Đức cũng không thiếu. "Hơn nữa Hội Phượng Hoàng không phải giẻ rách, ta không muốn người của ta tổn thất quá lớn, thế cục trước mắt là, người của ta, tinh anh giữ lại, Hội Phượng Hoàng tổn thất thảm trọng, thương cân động cốt. Ta! Trên danh nghĩa chiến bại bị cầm tù ở Nurmengard, đáng tiếc biệt thự của ta, phải đổi thành mê cung, phỏng chừng chính ta vào cũng ra không được, chỉ mong Albus đừng đi xác nhận." Gellert đã tính luôn cả khả năng phượng hoàng viễn tải. "Mà Dumbledore..." Gellert rất vui khi thấy Riddle vẫn làm mặt khinh bỉ cuối cùng lộ ra vẻ để ý. "Trọng thương, ở phòng bệnh lầu dưới. Tiểu quỷ, nhóc làm Albus bị thương không nhẹ đấy."
"Tôi còn có thể thương ổng à?" Pháp lực bùng nổ?
"Khi đó cây đũa phép Trưởng Lão trong tay Albus là giả..." Dumbledore cũng nhìn ra, cho nên chỉ là chất vấn, kết quả bị Riddle hiểu lầm.
Đã thế kết cục cũng rõ, cho dù pháp lực không ổn định, cậu cũng là thiếu niên Voldemort tay cầm đũa phép nửa người. Mà đối phương là một ông già đã đánh nhau một trận pháp lực tiêu hao nghiêm trọng tay cầm đũa phép giả, cho dù ông già ấy là Dumbledore cũng thua chắc rồi.
"Vì sao ông không nói sớm!" Sớm nói còn có thể xảy ra ngần ấy chuyện sao!
"Tốt xấu cũng là Albus... Ta không có nắm chắc 100%, là không thể nói cho nhóc, nhỡ ta thua, nhóc mới có thể dùng phương pháp khách quan nhất cứu ta. Nhưng ta thật không ngờ nhóc vừa nghe tin quyết đấu là đã tới liền, uổng công ta ém nhẹm mọi chuyện. Nhưng thấy nhóc quan tâm thầy mình như thế, ta rất vui mừng!"
【 Đũa phép của tôi đâu? 】 Riddle lục lọi khắp giường...
"Ê ê, ta đã giúp nhóc đấy nhé ~" Nhìn ra Riddle có ý giết người giải hận, lão Dark Lord vội vã tranh công, "Ta nói với bọn thuộc hạ quý tộc của nhóc, nhóc là đồ đệ của ta, hiện tại âm thanh phản đối nhóc đã nhỏ hơn nhiều rồi." Lão Dark Lord lắc đầu khoe khoang.
"Saga! Súng đâu." Kế hoạch hậu bị ban đầu của cậu...
"Noah, em còn đang bệnh."
"Đừng nói với em anh không mang."
"Được rồi được rồi, coi như không vì ông ta, cũng là vì Abr." Ôm Riddle, "Cũng coi như là có lợi cho anh, nếu Thế Giới Phù Thủy nằm trong tay em, về sau sẽ dễ dàng hơn cho anh nhiều lắm."
"Ừm, ừm, vậy có nên treo Thánh Đồ trên danh nghĩa nhóc luôn không?" Gellert đột nhiên cảm thấy chủ ý này không tồi, tuy nói là hóa minh thành ám, nhưng chỉ là thân phận thôi, không phải trong suốt thật. Nếu ném cho Riddle, không chỉ cái bọn không muốn yên tĩnh ấy có thể tiếp tục nhảy nhót, ông cũng có thể trực tiếp về hưu.
"Không được." Abr kéo trị liệu sư trở lại, nghe được câu cuối cùng của Gellert, "Cậu ấy là của bọn tôi, tôi vất vả lắm mới làm tới tay, dựa vào cái gì để ông chiếm lợi."
"Đó là đồ đệ của ta!" Gellert lẽ thẳng khí hùng.
"Còn là người yêu của tôi nè." Abr lập tức làm cái chuyện Riddle sớm đã muốn làm, rút đũa phép chỉ thẳng vào Gellert, "Cậu ấy là của Anh, Đức cút sang bên kia." Chủ nghĩa bảo vệ lãnh thổ.
"Grind, lần này nổi giận, không chỉ có Riddle đâu." Saga ưu nhã rút súng ra, nạp đạn, lên đạn, nhắm.
"Ta về trước. Tiểu quỷ, đừng khó xử Albus!" Dark Lord không ăn thiệt trước mắt, dù sao danh phận đồ đệ sớm đã treo. Chờ Riddle ngồi vững vị trí Dark Lord ở Anh, nhập cư trái phép cuỗm về Đức là được.
"Em đột nhiên cảm thấy ngày ấy gặp được ông ta ở quán cà phê chính là sai lầm lớn nhất." Sự trùng hợp thuần túy này.
"Ngày từ đầu anh đã cảm thấy ông ta chẳng ra gì rồi." Ông ta cũng chướng mắt anh lắm đấy.
"Để ông ta sang bên đi, trước ngẫm lại về sau thế nào đã." Abraxas cản lại hai người sầu não quá khứ, chuyện nào phải ra chuyện đó.
Nhắc tới về sau, khuôn mặt Riddle cứng lại, đôi mắt màu đỏ ai oán nhìn hai người yêu, như một con thỏ tội nghiệp.
"Không phải nói cậu, là Dumbledore."
"Dumbledore sao vậy?"
"Cậu bây giờ là Lord Slytherin thuần phục, cậu sẽ đối nghịch với Dumbledore."
"Không đâu." Riddle tự tin cười, "Chiêu bài lớn nhất của Dumbledore là bảo vệ Muggle, máu lai, máu bùn. Chỉ cần chúng ta công khai tuyên bố không kỳ thị, không bức hại bọn họ, Dumbledore sẽ đánh mất dư luận chủ lực đầu tiên, lại nói các cậu cũng biết mà. Muggle không cần chúng ta bảo vệ." Nhìn Saga, vị này là ví dụ sống, vừa nãy còn cầm súng đuổi Dark Lord của Đức đi. "Slytherin cần tôi, là cần người có được sự tán thành của cả Muggle và phù thủy dẫn dắt bọn họ đi tới huy hoàng, mà không phải chiến tranh tàn khốc."
"Ừm." Abr ca ngợi nhìn Riddle, "Ánh mắt của tôi thật tốt."
"Vậy Dumbledore..." Saga phát hiện vấn đề mới, "Có cần diệt khẩu không? Dù sao ổng là phó hiệu trưởng, về sau rất có thể là hiệu trưởng."
"Diệt khẩu!" Abr giơ hai tay tán thành.
"Không." Sự phản đối của Riddle khiến cả hai giật mình, "Cũng không thể không nhìn cảm giác của Grind, tuy rằng ông ấy không còn yêu Dumbledore nữa, nhưng gần như cả cuộc đời Grind đều quay quanh một người tên là Albus Dumbledore. Hơn nữa, bỏ qua tình cảm cá nhân, còn có tác phong hằng ngày, Albus Dumbledore là một phù thủy vĩ đại, một giáo sư ưu tú. Albus Dumbledore là người chân chính muốn tốt cho Hogwarts."
"Được rồi, không sai." Từng học tiết của Dumbledore không ai có thể phủ nhận tài ba của ổng.
"Albus Dumbledore cũng là một chính khách, một kẻ có tư tâm, một kẻ có tâm cơ thủ đoạn hàng đầu hơn nữa danh tiếng rất tốt." Saga bổ sung, chuyện trường lớp anh không có quyền lên tiếng, nhưng những mặt khác anh có thể, dù sao anh từng đối chọi chính diện với Dumbledore. "Riddle còn chưa làm gì cả, ổng đã hoài nghi. Giờ không có Grind ở Đức kềm chế, cuộc sống ở Hogwarts của em sẽ vất vả lắm." Còn hai năm nữa mới tốt nghiệp. "Chí ít cũng phải đuổi ổng ra khỏi Hogwarts."
"Đuổi ổng ra khỏi Hogwarts rồi để ổng tới Bộ Pháp Thuật à. Các phù thủy sùng bái Dumbledore sẽ nghĩ thế nào? Chỉ cần Dumbledore châm ngòi thổi gió, cục diện khó khăn lắm mới hòa hoãn của Gryffindor và Slytherin lại sẽ bị lũ sư tử ngu xuẩn chỉ biết nhìn biểu tượng ấy đánh vỡ. Hơn nữa... Hogwarts cần Dumbledore, còn nhớ vụ Finger không? Lão ong mật mới đi bao lâu, đã có kẻ dám lên mặt tới bắt người. Nếu không phải vụ đó đích thật là bọn họ vu oan, Fudge lại nhát gan không có quyền thế, em không khả năng đuổi được bọn họ. Hogwarts cần một người trấn giữ."
"Voldy..."
"Abr, tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng tôi sẽ tốt nghiệp, sẽ rời khỏi trường, mà tôi còn quá trẻ, cho dù tôi làm được nhưng không phải hiện tại, hòa hoãn tranh chấp của học sinh dễ dàng hơn hòa hoãn tranh chấp chính trị. Hơn nữa tôi nợ Grind, cứ để lão ong mật tiếp tục làm phó hiệu trưởng. Dù sao Grind không có chết, lấy tính cách đa nghi của lão ong mật, ổng sẽ bận rộn tra xét một thời gian đấy."
"Được rồi... Thật là không cam lòng mà, Voldy, về sau cậu làm hiệu trưởng nhé."
"Giáo sư không được dẫn theo người nhà..." Nói phân nửa, Abr đã hiểu, sắc mặt tái xanh lập tức phủ quyết.
"Em có thể tới trường học ở chỗ anh làm hiệu trưởng, an toàn, lương cao, nổi tiếng, lại nhàn nhã, đại học, trung học tùy em chọn." Saga chen vào, điều kiện hậu đãi khiến Riddle dao động, Abr giơ chân. "À, đúng rồi, suýt nữa quên nói cho em một tin tức tốt."
"Hửm?"
"Chiến tranh kết thúc rồi, Thế Giới Muggle, World War II đã kết thúc." Trước hai năm, đại chiến thế giới lần thứ hai của thế giới này kết thúc ở năm 1943.
...
Trải qua nhiều sóng gió như vậy... (thuần túy là chỉ thời tiết), sau lễ Giáng Sinh nhận được lá thư ngôn từ uyển chuyển của Slughorn và hiệu trưởng Dippet, Riddle chợt nhớ ra mình còn phải đi học.
"Tuy rằng lão ong mật là một người thầy tốt, nhưng em vẫn thích ngôi trường không có ổng hơn." Riddle rất thích Carol Longbottom, mặc dù bà không uyên bác bằng lão ong mật, có thể giảng thêm rất nhiều kiến thức ngoài lề, cũng không giàu kinh nghiệm bằng lão ong mật, nhưng tính tình nghiên túc cẩn thận, cộng thêm bài soạn có sẵn, tiết học của bà được hưởng ứng rất tốt, chủ yếu là mỹ nữ giảng bài, vui tai vui mắt, tâm tình cũng thoải mái hơn. Thuận tiện bổ sung một câu, lão ong mật già rồi, phải nằm viện nghỉ ngơi một thời gian. Mấy ngày trước vừa được xuất viện, xét thấy trong trường dù sao có giáo sư dạy thay, ổng quyết định chuyên tâm xử lý công việc chiến hậu rồi mới đi, chủ yếu là xác nhận Gellert Grindelwald có chết thật không.
"Là ai nói cả đống đạo lý khi còn nằm viện vậy." Saga cười cười theo sau, giúp Riddle xoa huyệt thái dương, "Mệt lắm à?"
"Đúng vậy, em quên mất năm nay có O. W. L. Trời ơi là Trời."
Không lầm, là Saga, ở đây cũng đích thật là Hogwarts, dựa theo lời Riddle, bắt cậu làm Dark Lord sao có thể không có tí đặc quyền? Lại nói cậu còn có một phần tư khế đất, muốn gặp bạn đời nhà mình, một tòa thành còn dám có ý kiến. (Câu sau cùng là Riddle cầm đũa phép chọc tường nói.) Slytherin không có ý kiến, Hufflepuff chưa bao giờ có ý kiến, Ravenclaw giữ lại ý kiến, Gryffindor... bọn họ hiếu kỳ, gần đây khá nhiều tiểu sư tử ton ton chạy tới Slytherin. (Bọn họ hiếu kỳ là Muggle nào lá gan lớn như vậy, dám yêu Riddle.)
"Các lão sư điên cả rồi, Voldy, nó có phải cũng là một kiểu trả thù truyền qua nhiều đời của phù thủy không?" Abr đã sắp ngoẻo, giống như khi chúng ta thi chuyển cấp vào lớp 10 vào đại học vậy, mặc kệ thành tích thường ngày là tốt hay xấu, trước làm một trăm bộ đề rồi nói, cho dù học sinh được tiến cử của Thanh Hoa Bắc Kinh, cũng không ngoại lệ, làm tấm gương cho người khác đi.
"Đây chỉ là bệnh nghề nghiệp của giáo viên thôi, tôi may mắn mình sinh ra ở thời chiến loạn." Saga vui sướng khi người gặp họa.
"Hừ! Ê! Mấy tân sinh bên kia, xuống khỏi trần nhà ngay." Abr trút giận lên những học sinh khác, bọn họ đang chơi miếng lót giày có thể COS Naruto Riddle giới thiệu, vừa có thể rèn luyện pháp lực vừa có thể khoe khoang võ nghệ, ai cũng chơi rất vui, chính là các giáo sư tuần tra buổi tối giờ phải tra xét luôn cả trần nhà.
"Lượng tiêu thụ rất tốt." Gần đây chuyện của Thế Giới Phù Thủy là do Saga quản, vốn dĩ các phù thủy thành niên đều ôm bản mặt táo bón nhìn anh, nhưng khi thấy cả đống Galleon óng ánh Saga nện vào mặt, bọn họ triệt để ngậm miệng, một số phù thủy có quan hệ với Đức, thậm chí bắt đầu nịnh bợ Saga. Thánh Đồ Đức lui ra sau màn ai cũng biết sẽ cất dấu ích lợi cực lớn!
"Abr, sang năm chúng ta tốt nghiệp được không?"
"Ể?"
"Tôi không chịu nổi một tăng thế này nữa vào năm thứ bảy đâu, chỉ có hai ta, các giáo sư sẽ không lo lắng, dù sao thành tích của chúng ta ở đó." Sheryl nhất định sẽ đợi Moody, thành tích của Thomas không tốt lắm, không gọi bọn họ.
"Ý kiến hay!"
Ngay khi Riddle và Abr lén lút thương lượng nên vứt bỏ bao nhiêu người bạn để 【 bỏ trốn 】, một Slytherin năm trên nhăn nhó lết lại đây.
"E hèm... Lord... ờ ừm..."
"Nói!" Cậu còn cả đống bài tập đây này, ở đó mà ờ ừm này nọ.
"Cha tôi nhờ tôi hỏi... Em trai của giáo sư Dumbledore... phải nhốt đến khi nào..." Cha bảo cậu uyển chuyển tí, nhưng căn cứ sự hiểu biết của bọn họ, Lord tám phần mười là đã...
"......" Quên.
Abr thở dài, không trách Riddle, lúc đó cậu cũng có mặt, và cậu cũng quên.
"Nhắc tới mới nhớ..." Saga chợt nhớ ra một chuyện, "Nagini đâu? Anh đã lâu không thấy nó."
"......" Riddle đang cầu nguyện tiểu cô nương đừng trung thành đến độ còn treo trên cổ bộ trưởng người ta...
...
Tác giả :
Trầm Phi Nguyệt