[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền
Quyển 3 - Chương 119: Song cộng minh
Sáng sớm luôn là lúc không khí trong trẻo nhất.
Sau khi Harry tỉnh lại Tom đã không còn nằm bên cạnh, hiện tại là tám giờ sáng. Toàn thân đau nhức, hành động điên cuồng ngày hôm qua khiến anh còn chưa ăn bữa tối, vừa ngủ đã tới tận giờ.
Hình ảnh Tom điên cuồng vẫn còn trước mắt, Harry nhúc nhích người lại thấy mình không nâng nổi cả tay. Anh ảo não rên lên.
“Tỉnh rồi?” Tom đẩy cửa đi vào thấy dáng vẻ Harry, nhẹ nhàng mỉm cười.
Tom mặc quần áo đơn giản, hoàn toàn không mặc áo choàng màu đen mang gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc khiến người ta không dám tới gần kia.
Harry trừng y một cái. Anh rất ít khi thấy Tom cười thỏa mãn như vậy, lần duy nhất còn nhớ là khi anh đồng ý đến với Tom năm ấy. Anh hôn mê bốn năm, ký ức về họ vẫn còn như ngày hôm qua, mà Tom thì khác, y đã trải qua bốn năm. Mấy năm nay, mỗi khi nhớ tới Harry, cảm xúc luôn dao động. Đối với Harry chuyện ngày hôm qua như vội vàng viết dở, nhưng với Tom nó lại hợp lý.
“Thế nào?” Tom đi tới cạnh Harry, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào eo anh, “Còn khó chịu không?”
“Đừng…” Harry run lên, “Đừng chạm.” Hiện tại cả người anh đều đau, không muốn cho người khác chạm vào.
“Còn khó chịu sao?” Nếu anh nói đúng thì tên kia có thể vứt móng vuốt ra không nhỉ? Đây là một vấn đề đáng suy xét.
Nhưng không đợi Harry suy nghĩ xong, đối phương đã bắt đầu nhẹ nhàng mát xa cho anh. Nơi vốn mỏi nhức ngay từ đầu còn hơi đau vì có ngoại lực nhưng sau đó lại thấy thoải mái. Harry thở phào một hơi, không nhịn được rên lên. Có người phục vụ là một chuyện cực kỳ thoải mái.
Hai người, một nằm trên giường, thậm chí còn chưa mặc xong áo ngủ, một người khác thì ngồi ở cạnh giường, cẩn thận mát xa cho anh. Thời gian đi qua, lúc Harry mơ mơ màng mở mắt ra thì đã gần chín giờ. Anh cảm thấy hơi đói. Nhưng Tom mát xa rất thoải mái, anh không muốn nói chuyện.
“Dậy ăn chút gì đi, hay anh muốn ăn trong phòng?” Tom ghé sát vào Harry, khẽ hỏi nhỏ bên tai anh.
Hơi thở nóng rực phun bên cổ, Harry mất tự nhiên nhúc nhích người. “Đừng nghịch, đỡ tôi dậy.” Anh phất phất tay như đuổi ruồi.
Tom cười khẽ đứng lên.
“Đi ra ngoài.” Harry chỉ vào cửa, thẹn quá thành giận với ánh mắt của Tom.
Tom vuốt tay, tỏ vẻ thấu hiểu hành vi giận chó đánh mèo của Harry, vì thế y rời phòng.
Harry lo lắng ếm lên cửa một thần chú mới đứng dậy.
Tom Riddle chết tiệt! Nhìn người mình đầy dấu vết, Harry oán hận mắng. Không ai đáng chết như y!
Trước kia ở trường thì không sao, người kia còn biết kiêng nể vì anh là giáo sư, kiêng nể vị trí của hai người, nhưng bốn năm đủ để thay đổi phần kiêng nể đó, đủ khiến Tom cảm thấy mình đủ tư cách đứng cạnh Harry. Vì thế, người kia không thèm kiêng nể gì nữa! Lại còn đùa mình!
Harry tỏ vẻ quả nhiên Tom Riddle khi còn đi học vẫn dễ nhìn hơn!
Mà vì toàn thân không thoải mái khiến tâm lý khó chịu sau đó người nào đó bị giận chó đánh mèo như hoàn toàn không cảm nhận được tầm mắt của Harry, y chuẩn bị tốt bữa sáng cho Harry. Dinh dưỡng nhưng nhẹ, lượng cũng không nhiều, ăn xong Harry lửng dạ, không đói bụng, sẽ không khó chịu.
“Chúng ta đi Hẻm Xéo?” Tom hỏi. Y cảm thấy, là một phù thủy chắc sẽ không dễ dàng chịu được khi mình không có đũa phép trong thời gian dài.
Quả nhiên, Harry gật gật đầu. “Cậu định đi cùng tôi?” Nhìn Tom, thật sự rất có thể.
“Không được?” Tom nhìn vẻ mặt Harry hơi ngạc nhiên, hỏi.
“Tôi chỉ nghĩ lúc này cậu rất ít khi xuất hiện trước mắt công chúng.” Anh cũng không quên thân phận hiện tại của Tom, “Chúa tể Hắc ám nổi tiếng xuất hiện ở Hẻm Xéo, ôi Merlin ơi, tôi cũng không muốn bị đám người bao phủ, nhất định sẽ là một đề tài bùng nổ, ít nhất đã có thể xác định tiêu đề ngày mai rồi.”
“Là một học đồ, đi dạo với đạo sư thì có gì không đúng sao?” Tom hỏi ngược lại, “Chớ nói chi là, không lâu nữa thì vị đạo sư này sẽ trở thành bạn đời tôi.”
“Ai sẽ trở thành bạn đời cậu, sao tôi không biết?” Harry bĩu môi, khẽ hừ một tiếng. Trước mặt gia chủ Black làm ông ta tức chết là một chuyện, thật sự nói họ sẽ trở thành bạn đời trước mặt đối phương lại khiến Harry cảm thấy mất tự nhiên.
“Là tôi sẽ trở thành bạn đời của anh,” Tom nói, “Hay anh sợ bị người ta nhìn vào?”
“Đừng dùng cách này kích tôi, từ nhỏ tôi đã không biết bị người ta nhìn bao nhiêu lần rồi, cách này của cậu không hiệu quả đâu, chỉ kéo cậu đi dạo Hẻm Xéo cho cậu xách đồ đó, ai sợ ai nào?”
Vì thế… vừa nãy ai nói khích tướng không có tác dụng nhỉ? Tom nhìn Harry, lắc đầu bật cười khẽ. Dường như chỉ khi ở cạnh Harry y mới có thể thoải mái, cảm giác trêu đùa không có khúc mắc, không mang theo quyền lợi, a dua nịnh hót, họ chỉ là bạn đời bình thường nhất, mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ, cũng chỉ như vậy. Nếu y chưa từng cảm nhận qua sự ấm áp này thì có lẽ đã trở thành Chúa tể Hắc ám khinh thường điều đó, nhưng vì đã cảm nhận nên mới quý trọng tình cảm này.
Mười rưỡi sáng, họ xuất hiện ở Hẻm Xéo.
Vì không phải là ngày trước khai giảng, Hẻm Xéo không quá náo nhiệt, nhiều nhất vẫn là người lớn, rất ít khi thấy học sinh.
Hiện tại đã không còn nhiều người nhớ Harry, sau khi Harry biến mất Dumbledore tìm được giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới, tính cách hài hước của hắn được mọi người nhanh chóng đón nhận.
Nghe nói sau khi McGonagall tốt nghiệp xin ở lại trường, trở thành trợ giảng của giáo sư lớp biến hình, lúc trước vì Dumbledore lên hiệu trưởng, giáo sư biến hình do một phù thủy đã về hưu đảm nhiệm, sau khi McGonagall trở thành trợ giảng thì ông ta cực kỳ hài lòng. Tom phân tích, không bao lâu thì vị giáo sư kia sẽ về hưu lần nữa.
Mà Moody lại tới Cục Thần Sáng, vì bình thường cậu biểu hiện cực kỳ xuất sắc, hơn nữa tuy biểu hiện trong Thi đấu Tam Pháp thuật không coi là nổi bật nhưng cũng không tồi, người Cục Thần Sáng rất coi trọng cậu. Sau một năm huấn luyện, cậu đi theo tiền bối Cục Thần Sáng làm nhiệm vụ, lúc đầu nghe nói là vì không biết quá nhiều về nhiệm vụ nên gây không ít rắc rối nhưng giờ cậu đã có thể một mình đảm nhiệm. Tom đánh giá: chưa tới ba năm, cậu có thể ngồi lên vị trí cục phó Cục Thần Sáng.
Khi Abraxas tốt nghiệp đã nghe theo cha đi vào Bộ Pháp thuật, nhưng dường như ý của của cha cậu là để cậu ngồi ở tầng dưới một thời gian, hai năm sau mới từ từ lên tầng cao, mà giờ cậu đã đang tranh cử cho vị trí bộ trưởng Bộ Pháp thuật, nếu thành công, cậu chính là bộ trưởng Bộ Pháp thuật trẻ tuổi nhất.
Tất cả mọi chuyện, dường như vì vận mệnh Tom thay đổi nên thay đổi. Ít nhất Harry tin ở thế giới mình, ông nội Draco chưa từng làm bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Nghe nói lúc đầu ông ấy đi theo Voldemort, nhưng có địa vị không giống như các Tử thần Thực tử khác, vì nghe nói lúc đầu ông ấy giúp Voldemort rất nhiều nên Voldemort cho ông ấy một địa vị đặc biệt. Mà thời gian đó, hình như là vì vừa phát triển thế lực Tử thần Thực tử vừa phát triển gia tộc Malfoy khiến ông ấy không có duyên với bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Có lẽ nếu lúc ấy Abraxas có thể sống lâu hơn một chút thì ông sẽ có thể làm bộ trưởng Bộ Pháp thuật, dù sao ngay lúc đó Voldemort đã có vị trí trên đàn chính trị. Chỉ tiếc Abraxas chết quá sớm và quá kỳ lạ. Không ai biết Abraxas chết như thế nào, Draco không nói nhiều về chuyện này, khi mà có thể liên quan tới bí mật gia tộc nên ngay cả Ron cũng không hỏi.
“Nghĩ gì vậy, ngơ ngẩn thế?” Chuyện Chúa tể Hắc ám xuất hiện ở Hẻm Xéo quả nhiên khiến rất nhiều người chú ý, đối với vị Chúa tể Hắc ám hàng năm đều mặc áo choàng đen xuất hiện trước mặt mọi người lại thay đổi hình tượng mà còn thân thiết đi cùng một người đàn ông khác thế này, rất nhiều người không tin vào mắt mình. Trên đường họ đi, không ít người nhìn chằm chằm vào họ, y còn lo Harry sẽ không quen nào biết Harry căn bản không chú tới những tầm mắt đó, mà đang suy nghĩ cái gì.
“Nghĩ xem mấy năm nay họ phát triển cũng không tồi.” Harry còn chưa lấy lại tinh thần, Tom vừa hỏi, anh cũng trả lời, “Nếu không phải gặp khủng hoảng tử vong, cũng không ghét nhau, nếu Ron nhìn thấy tình trạng bây giờ chắc sẽ thực sự thoát khỏi trói buộc từ thế giới nguyên bản kia.”
“Anh đang khen mình thay đổi mọi chuyện sao?” Tom dở khóc dở cười nhìn Harry. Theo y biết, ở thế giới Harry, vào lúc này, kẻ khiến mọi người khủng hoảng là Voldemort đã tốt nghiệp, mà ở thế giới của họ, không có Voldemort. Nhưng thử nghĩ xem, nếu không có Harry, nếu y không yêu Harry thì hướng đi của thế giới này, có phải sẽ tiếp tục theo hướng đi ở thế giới Harry hay không? Từ năm Harry đồng ý ở lại, không, hoặc là sớm hơn, bắt đầu từ khi y tiếp xúc với Harry, mọi chuyện như đã được thay đổi.
“Có gì không thể?” Mũi Harry sắp vểnh lên tận trời, “Dù sao tôi đã quen họ đặt danh hiệu “Kẻ Được Chọn” lên người tôi, tôi mang thêm một cái danh Kẻ Được Chọn của một thế giới khác cũng không sao.”
“Vâng vâng vâng, anh vĩ đại nhất.” Trong lúc cười đùa, họ đã đi tới trước tiệm đũa phép. Về chuyện Chúa tể Hắc ám rất có thể sẽ mua đũa phép, rất nhiều người âm thầm giật mình.
“Xin chào.” Giọng nói mơ hồ như hồn ma chỉ có ở Ollivander vang lên.
Harry và Tom không hề có phản ứng, chỉ kiên nhẫn đợi đối phương xuất hiện.
“A, anh Riddle,” Ollivander và Dumbledore có một thói quen, dù đối phương thành công thế nào thì họ vẫn luôn thích gọi cái tên vốn có, nếu là Voldemort, chắc hắn đã ném một thần chú tới, dù sao Voldemort kiêng kị Dumbledore, còn với Ollivander người làm đũa phép này thì không hề sợ hãi, “Chỉ mong đũa phép của anh không có vấn đề gì.”
“Là đũa phép của tôi, thưa ông.” Harry vỗ vỗ tay Tom, ý bảo y yên lòng một chút, “Đũa phép tôi bị gãy, mà tôi không thể sửa được, nên tôi thấy tôi cần một cây đũa phép mới.”
“A,” Dường như Ollivander mới nhận ra anh, “Xin lỗi anh, nhưng tôi nghĩ anh không phải học trò mới của Hogwarts, nhưng trong trí nhớ của tôi, cũng không có hình ảnh anh tới đây mua đũa phép.”
“Tôi tốt nghiệp ở Pháp.” Harry nói. Dù sao đã có người hoàn thiện hồ sơ nước Pháp cho anh, đương nhiên anh cũng không sợ bị vạch trần, nếu có thể bị vạch trần thì gia tộc Black đã sớm tra ra được rồi.
“Thảo nào…” Ollivander không hề ngạc nhiên, “Vậy có thể nói cho tôi biết kết cấu đũa phép trước kia của anh không? Anh muốn cùng loại hay muốn thử một cái mới để cho anh một cảm giác mới?”
“Tôi cảm thấy mình không cần kết cấu mới,” Harry thành thực nói, “Nếu tôi đoán không lầm thì nơi của ông còn có một cây đũa phép gỗ nhựa ruồi, lõi đuôi phượng hoàng đúng không?”
Ollivander khẽ nhíu mày, “Chỗ tôi có rất nhiều cây đũa phép có kết cấu như vậy, khác kích cỡ, và khác lõi, đều có thể khiến đũa phép có đặc điểm khác biệt.”
“Lúc trước khi Tom tới đây mua đũa phép, đũa phép cậu ấy lựa chọn chắc còn một người anh em, đúng không?” Harry nói, “Tôi nghĩ nó sẽ phù hợp với tôi.”
“Anh rất thú vị.” Ollivander nhìn anh và nói, “Cho tới giờ chưa từng có ai vừa vào đây đã trực tiếp yêu cầu đũa phép, tôi sẽ đề nghị cho họ thử thêm mấy cây, chọn lựa cây thích hợp nhất cho mình.”
“Nhưng phần lớn họ là người mới,” Harry không hề xấu hổ, “Họ vừa mới vào giới pháp thuật, pháp lực chưa ổn, đũa phép là môi giới dẫn đường pháp lực cho họ, còn tôi thì khác, tôi đã trưởng thành, tôi không cần mượn đũa phép để ổn định pháp lực mình.” Trên thực tế một cây đũa phép có thể đi theo cả đời một phù thủy, năm đó sau khi đũa phép bị gãy Harry vẫn lựa chọn để đũa phép khôi phục như ban đầu chứ không sử dụng cây Đũa phép Cơm nguội. Anh cực kỳ hiểu đũa phép thế nào mới phù hợp nhất với mình.
“Anh hiểu thấu hơn nhiều người.” Đôi mắt mơ hồ của Ollivander ánh lên sự khen ngợi, “Có lẽ tôi cũng nên nghe theo người đầu tiên.” Ông đi vào khu giá đựng, rút ra một cái hộp không thu hút từ đám hộp.
Harry vô cùng kính nể ông ấy có thể nhớ rõ vị trí của từng cây đũa phép trong hàng nghìn cây ở đây.
“Nào chàng trai trẻ,” Ông mở hộp ra, đưa đũa phép tới trước mặt Harry, “Chỉ mong anh có thể cho tôi thấy kỳ tích.”
Trên thực tế, Harry vĩnh viễn không hề thiếu kỳ tích. Trong nháy mắt Harry cầm đũa phép đã cảm thấy một luồng hơi ấm đi qua cơ thể mình. Cảm giác này còn mạnh hơn lần đầu tiên chọn đũa phép.
Đũa phép mới cực kỳ phù hợp với anh, anh vung đũa phép, dung hợp giữa đũa phép và pháp lực khiến đỉnh đũa phép phun ra một ánh sáng xinh đẹp. Tia sáng nhỏ nhắn mà xán lạn có vẻ cực kỳ lóa mắt trong căn nhà tù mù và chật hẹp.
Trong lúc đó, Harry quơ quơ đũa phép mình. Đỉnh đũa phép xuất hiện một tia sáng vàng, tia sáng đó như có ý thức đi vào trong tay Tom, liên tiếp với đỉnh đũa phép trong túi ẩn. Pháp lực hai người kết nối thông qua đũa phép, cảm giác tuyệt vời khi đũa phép và pháp lực cùng cộng minh khiến cả hai người giật mình.
Trước kia vì Harry không dùng đũa phép không gian này nên đũa phép của hai người cũng chỉ cộng minh đơn giản, rất nhanh đã biến mất, còn bây giờ… Xuyên qua pháp lực kết nối đũa phép, như có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương. Thể nghiệm này hư ảo mà tuyệt vời.
Ollivander ở bên cạnh kêu to kỳ diệu.
Sau khi Harry tỉnh lại Tom đã không còn nằm bên cạnh, hiện tại là tám giờ sáng. Toàn thân đau nhức, hành động điên cuồng ngày hôm qua khiến anh còn chưa ăn bữa tối, vừa ngủ đã tới tận giờ.
Hình ảnh Tom điên cuồng vẫn còn trước mắt, Harry nhúc nhích người lại thấy mình không nâng nổi cả tay. Anh ảo não rên lên.
“Tỉnh rồi?” Tom đẩy cửa đi vào thấy dáng vẻ Harry, nhẹ nhàng mỉm cười.
Tom mặc quần áo đơn giản, hoàn toàn không mặc áo choàng màu đen mang gương mặt lạnh lùng nghiêm khắc khiến người ta không dám tới gần kia.
Harry trừng y một cái. Anh rất ít khi thấy Tom cười thỏa mãn như vậy, lần duy nhất còn nhớ là khi anh đồng ý đến với Tom năm ấy. Anh hôn mê bốn năm, ký ức về họ vẫn còn như ngày hôm qua, mà Tom thì khác, y đã trải qua bốn năm. Mấy năm nay, mỗi khi nhớ tới Harry, cảm xúc luôn dao động. Đối với Harry chuyện ngày hôm qua như vội vàng viết dở, nhưng với Tom nó lại hợp lý.
“Thế nào?” Tom đi tới cạnh Harry, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào eo anh, “Còn khó chịu không?”
“Đừng…” Harry run lên, “Đừng chạm.” Hiện tại cả người anh đều đau, không muốn cho người khác chạm vào.
“Còn khó chịu sao?” Nếu anh nói đúng thì tên kia có thể vứt móng vuốt ra không nhỉ? Đây là một vấn đề đáng suy xét.
Nhưng không đợi Harry suy nghĩ xong, đối phương đã bắt đầu nhẹ nhàng mát xa cho anh. Nơi vốn mỏi nhức ngay từ đầu còn hơi đau vì có ngoại lực nhưng sau đó lại thấy thoải mái. Harry thở phào một hơi, không nhịn được rên lên. Có người phục vụ là một chuyện cực kỳ thoải mái.
Hai người, một nằm trên giường, thậm chí còn chưa mặc xong áo ngủ, một người khác thì ngồi ở cạnh giường, cẩn thận mát xa cho anh. Thời gian đi qua, lúc Harry mơ mơ màng mở mắt ra thì đã gần chín giờ. Anh cảm thấy hơi đói. Nhưng Tom mát xa rất thoải mái, anh không muốn nói chuyện.
“Dậy ăn chút gì đi, hay anh muốn ăn trong phòng?” Tom ghé sát vào Harry, khẽ hỏi nhỏ bên tai anh.
Hơi thở nóng rực phun bên cổ, Harry mất tự nhiên nhúc nhích người. “Đừng nghịch, đỡ tôi dậy.” Anh phất phất tay như đuổi ruồi.
Tom cười khẽ đứng lên.
“Đi ra ngoài.” Harry chỉ vào cửa, thẹn quá thành giận với ánh mắt của Tom.
Tom vuốt tay, tỏ vẻ thấu hiểu hành vi giận chó đánh mèo của Harry, vì thế y rời phòng.
Harry lo lắng ếm lên cửa một thần chú mới đứng dậy.
Tom Riddle chết tiệt! Nhìn người mình đầy dấu vết, Harry oán hận mắng. Không ai đáng chết như y!
Trước kia ở trường thì không sao, người kia còn biết kiêng nể vì anh là giáo sư, kiêng nể vị trí của hai người, nhưng bốn năm đủ để thay đổi phần kiêng nể đó, đủ khiến Tom cảm thấy mình đủ tư cách đứng cạnh Harry. Vì thế, người kia không thèm kiêng nể gì nữa! Lại còn đùa mình!
Harry tỏ vẻ quả nhiên Tom Riddle khi còn đi học vẫn dễ nhìn hơn!
Mà vì toàn thân không thoải mái khiến tâm lý khó chịu sau đó người nào đó bị giận chó đánh mèo như hoàn toàn không cảm nhận được tầm mắt của Harry, y chuẩn bị tốt bữa sáng cho Harry. Dinh dưỡng nhưng nhẹ, lượng cũng không nhiều, ăn xong Harry lửng dạ, không đói bụng, sẽ không khó chịu.
“Chúng ta đi Hẻm Xéo?” Tom hỏi. Y cảm thấy, là một phù thủy chắc sẽ không dễ dàng chịu được khi mình không có đũa phép trong thời gian dài.
Quả nhiên, Harry gật gật đầu. “Cậu định đi cùng tôi?” Nhìn Tom, thật sự rất có thể.
“Không được?” Tom nhìn vẻ mặt Harry hơi ngạc nhiên, hỏi.
“Tôi chỉ nghĩ lúc này cậu rất ít khi xuất hiện trước mắt công chúng.” Anh cũng không quên thân phận hiện tại của Tom, “Chúa tể Hắc ám nổi tiếng xuất hiện ở Hẻm Xéo, ôi Merlin ơi, tôi cũng không muốn bị đám người bao phủ, nhất định sẽ là một đề tài bùng nổ, ít nhất đã có thể xác định tiêu đề ngày mai rồi.”
“Là một học đồ, đi dạo với đạo sư thì có gì không đúng sao?” Tom hỏi ngược lại, “Chớ nói chi là, không lâu nữa thì vị đạo sư này sẽ trở thành bạn đời tôi.”
“Ai sẽ trở thành bạn đời cậu, sao tôi không biết?” Harry bĩu môi, khẽ hừ một tiếng. Trước mặt gia chủ Black làm ông ta tức chết là một chuyện, thật sự nói họ sẽ trở thành bạn đời trước mặt đối phương lại khiến Harry cảm thấy mất tự nhiên.
“Là tôi sẽ trở thành bạn đời của anh,” Tom nói, “Hay anh sợ bị người ta nhìn vào?”
“Đừng dùng cách này kích tôi, từ nhỏ tôi đã không biết bị người ta nhìn bao nhiêu lần rồi, cách này của cậu không hiệu quả đâu, chỉ kéo cậu đi dạo Hẻm Xéo cho cậu xách đồ đó, ai sợ ai nào?”
Vì thế… vừa nãy ai nói khích tướng không có tác dụng nhỉ? Tom nhìn Harry, lắc đầu bật cười khẽ. Dường như chỉ khi ở cạnh Harry y mới có thể thoải mái, cảm giác trêu đùa không có khúc mắc, không mang theo quyền lợi, a dua nịnh hót, họ chỉ là bạn đời bình thường nhất, mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ, cũng chỉ như vậy. Nếu y chưa từng cảm nhận qua sự ấm áp này thì có lẽ đã trở thành Chúa tể Hắc ám khinh thường điều đó, nhưng vì đã cảm nhận nên mới quý trọng tình cảm này.
Mười rưỡi sáng, họ xuất hiện ở Hẻm Xéo.
Vì không phải là ngày trước khai giảng, Hẻm Xéo không quá náo nhiệt, nhiều nhất vẫn là người lớn, rất ít khi thấy học sinh.
Hiện tại đã không còn nhiều người nhớ Harry, sau khi Harry biến mất Dumbledore tìm được giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới, tính cách hài hước của hắn được mọi người nhanh chóng đón nhận.
Nghe nói sau khi McGonagall tốt nghiệp xin ở lại trường, trở thành trợ giảng của giáo sư lớp biến hình, lúc trước vì Dumbledore lên hiệu trưởng, giáo sư biến hình do một phù thủy đã về hưu đảm nhiệm, sau khi McGonagall trở thành trợ giảng thì ông ta cực kỳ hài lòng. Tom phân tích, không bao lâu thì vị giáo sư kia sẽ về hưu lần nữa.
Mà Moody lại tới Cục Thần Sáng, vì bình thường cậu biểu hiện cực kỳ xuất sắc, hơn nữa tuy biểu hiện trong Thi đấu Tam Pháp thuật không coi là nổi bật nhưng cũng không tồi, người Cục Thần Sáng rất coi trọng cậu. Sau một năm huấn luyện, cậu đi theo tiền bối Cục Thần Sáng làm nhiệm vụ, lúc đầu nghe nói là vì không biết quá nhiều về nhiệm vụ nên gây không ít rắc rối nhưng giờ cậu đã có thể một mình đảm nhiệm. Tom đánh giá: chưa tới ba năm, cậu có thể ngồi lên vị trí cục phó Cục Thần Sáng.
Khi Abraxas tốt nghiệp đã nghe theo cha đi vào Bộ Pháp thuật, nhưng dường như ý của của cha cậu là để cậu ngồi ở tầng dưới một thời gian, hai năm sau mới từ từ lên tầng cao, mà giờ cậu đã đang tranh cử cho vị trí bộ trưởng Bộ Pháp thuật, nếu thành công, cậu chính là bộ trưởng Bộ Pháp thuật trẻ tuổi nhất.
Tất cả mọi chuyện, dường như vì vận mệnh Tom thay đổi nên thay đổi. Ít nhất Harry tin ở thế giới mình, ông nội Draco chưa từng làm bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Nghe nói lúc đầu ông ấy đi theo Voldemort, nhưng có địa vị không giống như các Tử thần Thực tử khác, vì nghe nói lúc đầu ông ấy giúp Voldemort rất nhiều nên Voldemort cho ông ấy một địa vị đặc biệt. Mà thời gian đó, hình như là vì vừa phát triển thế lực Tử thần Thực tử vừa phát triển gia tộc Malfoy khiến ông ấy không có duyên với bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Có lẽ nếu lúc ấy Abraxas có thể sống lâu hơn một chút thì ông sẽ có thể làm bộ trưởng Bộ Pháp thuật, dù sao ngay lúc đó Voldemort đã có vị trí trên đàn chính trị. Chỉ tiếc Abraxas chết quá sớm và quá kỳ lạ. Không ai biết Abraxas chết như thế nào, Draco không nói nhiều về chuyện này, khi mà có thể liên quan tới bí mật gia tộc nên ngay cả Ron cũng không hỏi.
“Nghĩ gì vậy, ngơ ngẩn thế?” Chuyện Chúa tể Hắc ám xuất hiện ở Hẻm Xéo quả nhiên khiến rất nhiều người chú ý, đối với vị Chúa tể Hắc ám hàng năm đều mặc áo choàng đen xuất hiện trước mặt mọi người lại thay đổi hình tượng mà còn thân thiết đi cùng một người đàn ông khác thế này, rất nhiều người không tin vào mắt mình. Trên đường họ đi, không ít người nhìn chằm chằm vào họ, y còn lo Harry sẽ không quen nào biết Harry căn bản không chú tới những tầm mắt đó, mà đang suy nghĩ cái gì.
“Nghĩ xem mấy năm nay họ phát triển cũng không tồi.” Harry còn chưa lấy lại tinh thần, Tom vừa hỏi, anh cũng trả lời, “Nếu không phải gặp khủng hoảng tử vong, cũng không ghét nhau, nếu Ron nhìn thấy tình trạng bây giờ chắc sẽ thực sự thoát khỏi trói buộc từ thế giới nguyên bản kia.”
“Anh đang khen mình thay đổi mọi chuyện sao?” Tom dở khóc dở cười nhìn Harry. Theo y biết, ở thế giới Harry, vào lúc này, kẻ khiến mọi người khủng hoảng là Voldemort đã tốt nghiệp, mà ở thế giới của họ, không có Voldemort. Nhưng thử nghĩ xem, nếu không có Harry, nếu y không yêu Harry thì hướng đi của thế giới này, có phải sẽ tiếp tục theo hướng đi ở thế giới Harry hay không? Từ năm Harry đồng ý ở lại, không, hoặc là sớm hơn, bắt đầu từ khi y tiếp xúc với Harry, mọi chuyện như đã được thay đổi.
“Có gì không thể?” Mũi Harry sắp vểnh lên tận trời, “Dù sao tôi đã quen họ đặt danh hiệu “Kẻ Được Chọn” lên người tôi, tôi mang thêm một cái danh Kẻ Được Chọn của một thế giới khác cũng không sao.”
“Vâng vâng vâng, anh vĩ đại nhất.” Trong lúc cười đùa, họ đã đi tới trước tiệm đũa phép. Về chuyện Chúa tể Hắc ám rất có thể sẽ mua đũa phép, rất nhiều người âm thầm giật mình.
“Xin chào.” Giọng nói mơ hồ như hồn ma chỉ có ở Ollivander vang lên.
Harry và Tom không hề có phản ứng, chỉ kiên nhẫn đợi đối phương xuất hiện.
“A, anh Riddle,” Ollivander và Dumbledore có một thói quen, dù đối phương thành công thế nào thì họ vẫn luôn thích gọi cái tên vốn có, nếu là Voldemort, chắc hắn đã ném một thần chú tới, dù sao Voldemort kiêng kị Dumbledore, còn với Ollivander người làm đũa phép này thì không hề sợ hãi, “Chỉ mong đũa phép của anh không có vấn đề gì.”
“Là đũa phép của tôi, thưa ông.” Harry vỗ vỗ tay Tom, ý bảo y yên lòng một chút, “Đũa phép tôi bị gãy, mà tôi không thể sửa được, nên tôi thấy tôi cần một cây đũa phép mới.”
“A,” Dường như Ollivander mới nhận ra anh, “Xin lỗi anh, nhưng tôi nghĩ anh không phải học trò mới của Hogwarts, nhưng trong trí nhớ của tôi, cũng không có hình ảnh anh tới đây mua đũa phép.”
“Tôi tốt nghiệp ở Pháp.” Harry nói. Dù sao đã có người hoàn thiện hồ sơ nước Pháp cho anh, đương nhiên anh cũng không sợ bị vạch trần, nếu có thể bị vạch trần thì gia tộc Black đã sớm tra ra được rồi.
“Thảo nào…” Ollivander không hề ngạc nhiên, “Vậy có thể nói cho tôi biết kết cấu đũa phép trước kia của anh không? Anh muốn cùng loại hay muốn thử một cái mới để cho anh một cảm giác mới?”
“Tôi cảm thấy mình không cần kết cấu mới,” Harry thành thực nói, “Nếu tôi đoán không lầm thì nơi của ông còn có một cây đũa phép gỗ nhựa ruồi, lõi đuôi phượng hoàng đúng không?”
Ollivander khẽ nhíu mày, “Chỗ tôi có rất nhiều cây đũa phép có kết cấu như vậy, khác kích cỡ, và khác lõi, đều có thể khiến đũa phép có đặc điểm khác biệt.”
“Lúc trước khi Tom tới đây mua đũa phép, đũa phép cậu ấy lựa chọn chắc còn một người anh em, đúng không?” Harry nói, “Tôi nghĩ nó sẽ phù hợp với tôi.”
“Anh rất thú vị.” Ollivander nhìn anh và nói, “Cho tới giờ chưa từng có ai vừa vào đây đã trực tiếp yêu cầu đũa phép, tôi sẽ đề nghị cho họ thử thêm mấy cây, chọn lựa cây thích hợp nhất cho mình.”
“Nhưng phần lớn họ là người mới,” Harry không hề xấu hổ, “Họ vừa mới vào giới pháp thuật, pháp lực chưa ổn, đũa phép là môi giới dẫn đường pháp lực cho họ, còn tôi thì khác, tôi đã trưởng thành, tôi không cần mượn đũa phép để ổn định pháp lực mình.” Trên thực tế một cây đũa phép có thể đi theo cả đời một phù thủy, năm đó sau khi đũa phép bị gãy Harry vẫn lựa chọn để đũa phép khôi phục như ban đầu chứ không sử dụng cây Đũa phép Cơm nguội. Anh cực kỳ hiểu đũa phép thế nào mới phù hợp nhất với mình.
“Anh hiểu thấu hơn nhiều người.” Đôi mắt mơ hồ của Ollivander ánh lên sự khen ngợi, “Có lẽ tôi cũng nên nghe theo người đầu tiên.” Ông đi vào khu giá đựng, rút ra một cái hộp không thu hút từ đám hộp.
Harry vô cùng kính nể ông ấy có thể nhớ rõ vị trí của từng cây đũa phép trong hàng nghìn cây ở đây.
“Nào chàng trai trẻ,” Ông mở hộp ra, đưa đũa phép tới trước mặt Harry, “Chỉ mong anh có thể cho tôi thấy kỳ tích.”
Trên thực tế, Harry vĩnh viễn không hề thiếu kỳ tích. Trong nháy mắt Harry cầm đũa phép đã cảm thấy một luồng hơi ấm đi qua cơ thể mình. Cảm giác này còn mạnh hơn lần đầu tiên chọn đũa phép.
Đũa phép mới cực kỳ phù hợp với anh, anh vung đũa phép, dung hợp giữa đũa phép và pháp lực khiến đỉnh đũa phép phun ra một ánh sáng xinh đẹp. Tia sáng nhỏ nhắn mà xán lạn có vẻ cực kỳ lóa mắt trong căn nhà tù mù và chật hẹp.
Trong lúc đó, Harry quơ quơ đũa phép mình. Đỉnh đũa phép xuất hiện một tia sáng vàng, tia sáng đó như có ý thức đi vào trong tay Tom, liên tiếp với đỉnh đũa phép trong túi ẩn. Pháp lực hai người kết nối thông qua đũa phép, cảm giác tuyệt vời khi đũa phép và pháp lực cùng cộng minh khiến cả hai người giật mình.
Trước kia vì Harry không dùng đũa phép không gian này nên đũa phép của hai người cũng chỉ cộng minh đơn giản, rất nhanh đã biến mất, còn bây giờ… Xuyên qua pháp lực kết nối đũa phép, như có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương. Thể nghiệm này hư ảo mà tuyệt vời.
Ollivander ở bên cạnh kêu to kỳ diệu.
Tác giả :
Đằng La Luyến Nguyệt