[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì
Chương 23: Đều do huy hiệu gia tộc gây họa
Phòng đợi của đội bóng Quidditch Nhà Slytherin có một gian dành riêng cho các cầu thủ Quidditch thay quần áo, sau khi chào đám người hoan hô, Draco và Harry liền đi theo bạn trong đội trở lại phòng chuẩn bị thay đổi áo chùng.
Trong phòng thay quần áo, Draco cởi áo ngoài, tay phải theo thói quen xoa xoa cánh tay trái, nơi đó vốn là có một dấu hiệu xấu xí. Đó là thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời của cậu, cho dù hiện tại dấu hiêu kia không nhìn thấy nữa nhưng mỗi khi tay phải xoa lên làn da, cái loại cảm giác nóng cháy lại vẫn rõ ràng như khắc sâu vào trong lòng.
Đó là quá khứ mà cậu tuyệt đối không thể nào quên, cậu biết, cho đến tận cuối đời cậu cũng không thể quay lại cái đoạn thời gian sợ hãi cùng với không thể không thần phục người khác kia, cho nên cái đoạn ký ức đó là khó để quên đi nhất.
Phía sau truyền đến một dao động rất nhỏ, Draco phản ứng cực kỳ nhanh chóng, xoay người, nháy mắt đũa phép đã xuất hiện trong tay cậu. Một giây thôi, cậu đã làm tốt tư thái phòng ngự tuyệt đối.
Khoảng cách từ đỉnh đũa phép chưa đến một tấc Anh đến cái cằm vẫn còn duy trì độ cung nâng lên, Draco thấy được ánh mắt kinh ngạc của Lucius.
“Tôi thật không ngờ lại là anh, Lucius.” Draco chần chờ trong chốc lát, thu hồi đũa phép, “Tôi cho rằng đây là phòng thay quần áo riêng chứ không phải phòng sinh hoạt chung.”
“Đúng vậy đúng vậy, một Malfoy không nên làm ra một chuyện không quý tộc như vậy.” Lucius gật gật đầu, nhìn như đồng ý lời của Draco nhưng Draco nhìn anh thu hồi nụ cười ý tốt, đột nhiên cảm thấy trong lòng có cảm giác không an toàn, dường như… Lucius đã biết rõ điều gì đó.
“Nhưng…” Lucius tiến lên một bước, tới gần Draco, “Khi một chuyện quan trọng liên quan đến người trong gia đình, thì lễ nghi quý tộc gì gì đó đối với Malfoy mà nói, đều là thùng rỗng kêu to mà thôi.”
Draco nhíu nhíu mày, “Tôi không rõ ý của anh.”
Luicus vẻ mặt dần dần lạnh lùng, đột nhiên anh vươn tay lên Draco, ngay khi Draco chưa kịp giơ đũa phép lên thì đã bắt được một vòng trang sức trên cổ cậu.
“Suy đoán của tôi quả nhiên là đúng.” Lucius nhìn đường hoa văn trên vòng cổ cười lạnh, không uổng phí thời gian anh theo dõi trận đấu, dùng kính viễn vọng nhìn đều là vòng cổ mà Draco Malfoy lộ ra ngoài này.
Tiêu rồi!
Draco nhìn vòng cổ bị Lucius chụp được trong tay, trong lòng hồi hộp.
Vòng cổ trang sức này tương đối dài, cho nên bình thường đều bị cậu nhét trong áo, mà vừa nãy chắc chắn là do vận động kịch liệt bị vứt ra ngoài rồi.
Đây là vòng trang sức mà mẹ cậu Narcissa Malfoy cho cậu, mặt trên là một trận pháp thuật lớn.
Bởi vì sau khi phán án kết thúc, gia đình Malfoy nhận được sự trừng phạt nhẹ không tưởng tượng được, điều này làm cho phần lớn Tử thần Thực tử trung thành với Voldemort chưa bị tóm được mắng to gia đình Malfoy “phản bội”, cho nên ngay lúc đó Draco rất nguy hiểm. Narcissa dùng thuật luyện kim đặc biệt của gia tộc Black mà luyện ra vòng trang sức này, mà còn ếm thêm vài cái trận pháp thuật ở mặt trên, chính là để Draco ngăn cản lại sự cố ngoài ý muốn. Vì vòng trang sức này, pháp lực của Narcissa dường như tiêu hao hết, sau đó phải tu dưỡng một năm thì pháp lực mới hoàn toàn khôi phục. Mà vòng cổ chiếm gần hết pháp lực của Narcissa này cũng giúp Draco tránh thoát được không ít tấn công, thậm chí giúp Draco thoát được một lời nguyền không tính là cường đại, cho đến khi toàn bộ Tử thần Thực tử đều bị gia nhập vào Azkaban.
Trận pháp thuật trên vòng cổ này không có mấy người xem hiểu nhưng đường hoa văn trên đó, quả thật trong giới pháp thuật rất nhiều người đều tinh tường.
Đó là huy hiệu của gia chủ Malfoy.
Mỗi quý tộc máu trong đều có huy hiệu của gia tộc mình, trên mỗi trang sức của thành viên trong dòng họ, trên quần áo đều cho phép khắc lên đó huy hiệu này. Nhưng huy hiệu gia chủ lại khác, đó chỉ là gia chủ mới có thể sử dụng, một khi người đó không phải là gia chủ thì người đó không thể nào tiếp tục sử dụng huy hiệu kia được mà phải dùng huy hiệu của gia tộc. Mà đường hoa văn trên vòng cổ của Draco lại vừa lúc là đường hoa văn trên huy hiệu của gia chủ Malfoy.
Khi Narcissa đưa vòng cổ cho cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu, nói với cậu, “Dra à, từ hôm nay trở đi, con chính là gia chủ Malfoy, con có tư cách mang nó lên người.”
Cùng lúc đó, ba cũng đưa cây trượng đầu rắn cho cậu, nhưng không hề giải thích, vì cây trượng đầu rắn không tính là đồ vật bắt buộc để truyền lại vị trí gia chủ, Draco cho rằng ba của mình vẫn hợp với cây trượng đầu rắn này hơn.
Lucius cũng không nói gì thêm, chỉ là ẩn ẩn ám chỉ Draco khi nào thì cần nó khi nào thì tìm cái mình muốn.
Vòng cổ của Narcissa cũng không quá to, đồ vật trang sức luyện kim hình bầu dục đeo cổ này chỉ lớn bằng một ngón tay, có vài người cho dù chỉ dùng kính viễn vọng cũng không thể nào chú ý được nhưng cố tình kính viễn vọng của Lucius lại có thể điều chỉnh được khoảng cách, giống như nguyên lý cái kính viễn vọng mà Harry đã mua hồi năm thứ tư khi xem Quidditch thế giới vậy. Cho nên Draco im lặng không động đậy chỉ lo tìm Snitch tự nhiên không chú ý vòng cổ đã rớt ra ngoài, và thế là vòng cổ này đã bị Lucius nhìn thấy rõ.
“Tôi cực kỳ chắc chắn, ngay mấy ngày trước, tôi còn tận mắt thấy ba của tôi, mà tôi cũng chắc chắn ba của tôi cũng chưa nói rằng truyền vị gia chủ cho người khác.” Cho dù là truyền thì người thừa kế gia tộc Malfoy cũng là anh Lucius Malfoy, mà không phải cái người không biết chui ra từ đâu này, “Thân là người thừa kế gia tộc Malfoy, tôi nghĩ tôi có tư cách biết vì sao cậu lại có thể đeo huy hiệu của gia chủ chứ.” Trên đường hoa văn của huy hiệu gia chủ có thần chú, ngoại trừ người được tiến hành nghi thức kế thừa gia chủ rồi được gia phả thừa nhận thì bất kỳ ai nếu sử dụng hoa văn này sẽ gặp lời nguyền. Đó cũng là vì sao mà qua nhiều năm như vậy nhưng không có một người nào trong gia đình quý tộc lại dám vận dụng huy hiệu của gia chủ cả.
Mà hiện tại trên người Draco lại mang theo huy hiệu gia chủ Malfoy, nhưng lại không xuất hiện vấn đề nào cả, Lucius không thể hiểu nổi, chuyện liên quan đến gia tộc Malfoy anh cũng không cần phải lại đi tuân thủ lễ nghi chết tiệt gì gì đó.
Draco nhìn Lucius, nhất thời không biết nên nói gì.
Lucius đến gần Draco, ánh mắt lam xám nhìn chằm chằm Draco, “Nói cho tôi biết.” Anh gần như ra lệnh.
Draco giằng lại vòng cổ từ tay Lucius, lui về sau một bước. Tuy rằng áp suất pháp thuật của Lucius khổng lồ nhưng Draco lại không khó chịu chút nào, cho dù hiện tại pháp lực của cậu không phải là thời kỳ điên cuồng nhưng pháp lực này cũng đủ để đánh lại Lucius.
“Rầm” một tiếng, thần chú Lucius vốn ếm ra bị người phá mở, Harry sắc mặt trầm trọng xông vào, khi nhìn đến hai người trong phòng thay quần áo thì ngơ ngác, lập tức, cậu ngây ngô cười gãi đầu, “Tất cả mọi người đều đi rồi, hai người không đi sao?”
Lucius nheo mắt lại nhìn người giả ngu trước măt, bản thân anh ếm thần chú thì anh biết rõ, người có thể không tiếng động phá giải làm sao có thể vô hại như biểu hiện bên ngoài thế kia được, Harry Potter này nhìn qua thì nhỏ yếu nhưng dường như cũng không phải tốt đẹp gì.
“Potter, lễ nghi của cậu đâu hả!” Draco sửng sốt một chút rồi nhanh chóng mặc áo chùng vào, dường như không có việc gì đi về phía Harry, dường như bầu không khí cứng đơ giữa cậu và Lucius ngay từ đầu đều không tồn tại, “Cậu vẫn luôn quên gõ cửa như vậy.”
“Haizzz, Draco à, cậu đừng dạy dỗ mình thế chứ.” Harry đau đầu nói, “Cậu biết mình ghét nhất chính là lễ nghi quý tộc chết tiệt đó.”
“Nhưng bây giờ cậu đang ở Slytherin.” Cho nên cần phải duy trì lễ nghi tối thiểu.
“Nếu cậu khuyên được ông ta cho mình chuyển Nhà, mình nhất định chỉ trong vòng mười phút đóng gói lăn đến Gryffindor ngay.”
“Cậu coi như xong…”
Giọng nói chuyện dần dần đi xa, Lucius thu hồi tầm mắt, nhưng tức giận vẫn chưa tan đi, “Nhất định tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Lucius và Draco khác biệt lớn nhất: người trước là điều tra mọi chuyện rõ ràng mới có thể báo về nhà dù chuyện nhỏ hay chuyện lớn, mà Draco thì sau khi chuyện xảy ra liền lập tức đi nói với ba mình, sau đó mới có thể dần dần đi thăm dò nguyên do xảy ra.
Nhưng lúc này Lucius còn không biết, khi anh điều tra càng nhiều, khi anh càng hiểu rõ hơn về Draco thì anh càng lún sâu, cho đến khi phát hiện không ổn mà muốn bứt ra mới biết là không kịp nữa, chỉ có thể nhìn bản thân mình lún vào trong đó. Cho dù là đau đớn hay ngọt ngào, anh đều tự mình đi nhấm nháp, bởi đây là quyết định ngay từ đầu của anh.
Sau rồi, khi Severus hỏi anh có hối hận lúc này ra quyết định muốn điều tra về Draco hay không, anh nghĩ nghĩ nhưng không biết nên trả lời như nào.
Nếu không phải quyết định lúc này, anh sẽ không yêu khổ sở đến vậy, nhưng nếu không phải quyết định lúc này cũng có thể cả đời này của anh cũng không biết cái gì gọi là “yêu”, cho nên anh không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng đó cũng là chuyện từ nay về sau, hiện tại thì Lucius cũng chưa biết gì hết.
Trong phòng sinh hoạt chung Slytherin, Harry và Draco chào nhau về phòng ngủ của mình.
Draco nhìn bóng dáng Harry, một tia cười ấm áp gợi lên trên khóe miệng.
Cậu biết Harry chắc chắn cảm giác Lucius ếm thần chú mới có thể vội vội vàng vàng xông vào phòng thay quần áo. Harry biết trong thời không này cậu sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng vì cậu ấy cũng muốn cam đoan cậu không có việc gì mới an tâm, tuy thấy Lucius ở trong nhưng cậu cũng không hỏi gì hết, vì cậu ấy biết mình có thể xử lý tốt.
Nói trở về, đã lâu rồi cậu không nhìn thấy biểu tình khẩn trương trên mặt tên kia, lần cuối cùng nhìn thấy là do cậu lật lại bản án cho ba đỡ đầu còn làm chứng cho gia đình Malfoy (lật lại bản án và làm chứng là liên tiếp đồng thời phán án).
Đây là bạn bè đúng không? Sẽ lo lắng an toàn của cậu lại không hỏi cậu chuyện riêng tư, Harry giờ đây không chỉ là một Gryffindor mà đã bị Slytherin đồng hóa rồi. Dù sao thì một Gryffindor thuần túy trong Bộ Pháp thuật không thể đấu thắng với đám người bảo thủ trong Bộ Pháp thuật được đâu.
Ai có thể nghĩ đến hai thiếu niên như nước với lửa trong trường học ngày đó sau khi tốt nghiệp lại có thể trở thành bạn tri kỷ chứ?
Cho đến bây giờ, Draco chính mình còn chưa thể tin được.
Trên đường xoay người về phòng sinh hoạt trên mặt Harry vẫn luôn bình tĩnh.
Lucius Malfoy giờ mới năm thứ sáu nhưng khôn khéo hơn Draco năm sáu nhiều lắm, nếu anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Draco thì thân phận của Draco ngày nào đó sẽ cho ra ánh sáng.
Bọn họ đến từ một không gian song song khác, vô tình đánh vỡ quỹ đạo của bên này, nhưng nếu thân phận Draco được đưa ra ánh sáng, có lẽ sẽ rất rắc rối…
Lúc mở cửa Harry vẫn còn đang nghĩ về chuyện của Draco, nhưng một tầm mắt lợi hại thật sự nhìn chăm chú làm cả người cậu mất tự nhiên, cậu khó hiểu ngẩng đầu. Thời gian Severus hiếm khi không đùa nghịch độc dược mà lại chằm chằm theo dõi cậu, mang theo tầm mắt tức giận làm Harry vô tội chớp chớp mắt.
Sao cậu lại làm Severus tức giận được nhỉ?
“Hừ.” Severus lạnh lùng hừ một tiếng, mở sách vở ra không để ý tới Harry.
“Sev, anh làm sao vậy?” Harry khó hiểu hỏi han.
Người nào đó đang đọc sách không để ý tới cậu, từ đầu tới cuối đều lạnh mặt.
Haizzz, cậu vẫn giải quyết chuyện bên này trước đã, về phần thân phận của Draco đưa ra ánh sáng gì gì đó, hãy để Draco tự hao tâm tổn trí đi tính đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, mọi người đã nhìn ra sao, JQ của Lucius cha và rồng nhỏ sẽ bắt đầu từ lúc này. Tiểu Har à, nhóc xong đời rồi, giáo sư đã tức giận, còn không mau nhanh chóng đi an ủi đi.
Trong phòng thay quần áo, Draco cởi áo ngoài, tay phải theo thói quen xoa xoa cánh tay trái, nơi đó vốn là có một dấu hiệu xấu xí. Đó là thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời của cậu, cho dù hiện tại dấu hiêu kia không nhìn thấy nữa nhưng mỗi khi tay phải xoa lên làn da, cái loại cảm giác nóng cháy lại vẫn rõ ràng như khắc sâu vào trong lòng.
Đó là quá khứ mà cậu tuyệt đối không thể nào quên, cậu biết, cho đến tận cuối đời cậu cũng không thể quay lại cái đoạn thời gian sợ hãi cùng với không thể không thần phục người khác kia, cho nên cái đoạn ký ức đó là khó để quên đi nhất.
Phía sau truyền đến một dao động rất nhỏ, Draco phản ứng cực kỳ nhanh chóng, xoay người, nháy mắt đũa phép đã xuất hiện trong tay cậu. Một giây thôi, cậu đã làm tốt tư thái phòng ngự tuyệt đối.
Khoảng cách từ đỉnh đũa phép chưa đến một tấc Anh đến cái cằm vẫn còn duy trì độ cung nâng lên, Draco thấy được ánh mắt kinh ngạc của Lucius.
“Tôi thật không ngờ lại là anh, Lucius.” Draco chần chờ trong chốc lát, thu hồi đũa phép, “Tôi cho rằng đây là phòng thay quần áo riêng chứ không phải phòng sinh hoạt chung.”
“Đúng vậy đúng vậy, một Malfoy không nên làm ra một chuyện không quý tộc như vậy.” Lucius gật gật đầu, nhìn như đồng ý lời của Draco nhưng Draco nhìn anh thu hồi nụ cười ý tốt, đột nhiên cảm thấy trong lòng có cảm giác không an toàn, dường như… Lucius đã biết rõ điều gì đó.
“Nhưng…” Lucius tiến lên một bước, tới gần Draco, “Khi một chuyện quan trọng liên quan đến người trong gia đình, thì lễ nghi quý tộc gì gì đó đối với Malfoy mà nói, đều là thùng rỗng kêu to mà thôi.”
Draco nhíu nhíu mày, “Tôi không rõ ý của anh.”
Luicus vẻ mặt dần dần lạnh lùng, đột nhiên anh vươn tay lên Draco, ngay khi Draco chưa kịp giơ đũa phép lên thì đã bắt được một vòng trang sức trên cổ cậu.
“Suy đoán của tôi quả nhiên là đúng.” Lucius nhìn đường hoa văn trên vòng cổ cười lạnh, không uổng phí thời gian anh theo dõi trận đấu, dùng kính viễn vọng nhìn đều là vòng cổ mà Draco Malfoy lộ ra ngoài này.
Tiêu rồi!
Draco nhìn vòng cổ bị Lucius chụp được trong tay, trong lòng hồi hộp.
Vòng cổ trang sức này tương đối dài, cho nên bình thường đều bị cậu nhét trong áo, mà vừa nãy chắc chắn là do vận động kịch liệt bị vứt ra ngoài rồi.
Đây là vòng trang sức mà mẹ cậu Narcissa Malfoy cho cậu, mặt trên là một trận pháp thuật lớn.
Bởi vì sau khi phán án kết thúc, gia đình Malfoy nhận được sự trừng phạt nhẹ không tưởng tượng được, điều này làm cho phần lớn Tử thần Thực tử trung thành với Voldemort chưa bị tóm được mắng to gia đình Malfoy “phản bội”, cho nên ngay lúc đó Draco rất nguy hiểm. Narcissa dùng thuật luyện kim đặc biệt của gia tộc Black mà luyện ra vòng trang sức này, mà còn ếm thêm vài cái trận pháp thuật ở mặt trên, chính là để Draco ngăn cản lại sự cố ngoài ý muốn. Vì vòng trang sức này, pháp lực của Narcissa dường như tiêu hao hết, sau đó phải tu dưỡng một năm thì pháp lực mới hoàn toàn khôi phục. Mà vòng cổ chiếm gần hết pháp lực của Narcissa này cũng giúp Draco tránh thoát được không ít tấn công, thậm chí giúp Draco thoát được một lời nguyền không tính là cường đại, cho đến khi toàn bộ Tử thần Thực tử đều bị gia nhập vào Azkaban.
Trận pháp thuật trên vòng cổ này không có mấy người xem hiểu nhưng đường hoa văn trên đó, quả thật trong giới pháp thuật rất nhiều người đều tinh tường.
Đó là huy hiệu của gia chủ Malfoy.
Mỗi quý tộc máu trong đều có huy hiệu của gia tộc mình, trên mỗi trang sức của thành viên trong dòng họ, trên quần áo đều cho phép khắc lên đó huy hiệu này. Nhưng huy hiệu gia chủ lại khác, đó chỉ là gia chủ mới có thể sử dụng, một khi người đó không phải là gia chủ thì người đó không thể nào tiếp tục sử dụng huy hiệu kia được mà phải dùng huy hiệu của gia tộc. Mà đường hoa văn trên vòng cổ của Draco lại vừa lúc là đường hoa văn trên huy hiệu của gia chủ Malfoy.
Khi Narcissa đưa vòng cổ cho cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu, nói với cậu, “Dra à, từ hôm nay trở đi, con chính là gia chủ Malfoy, con có tư cách mang nó lên người.”
Cùng lúc đó, ba cũng đưa cây trượng đầu rắn cho cậu, nhưng không hề giải thích, vì cây trượng đầu rắn không tính là đồ vật bắt buộc để truyền lại vị trí gia chủ, Draco cho rằng ba của mình vẫn hợp với cây trượng đầu rắn này hơn.
Lucius cũng không nói gì thêm, chỉ là ẩn ẩn ám chỉ Draco khi nào thì cần nó khi nào thì tìm cái mình muốn.
Vòng cổ của Narcissa cũng không quá to, đồ vật trang sức luyện kim hình bầu dục đeo cổ này chỉ lớn bằng một ngón tay, có vài người cho dù chỉ dùng kính viễn vọng cũng không thể nào chú ý được nhưng cố tình kính viễn vọng của Lucius lại có thể điều chỉnh được khoảng cách, giống như nguyên lý cái kính viễn vọng mà Harry đã mua hồi năm thứ tư khi xem Quidditch thế giới vậy. Cho nên Draco im lặng không động đậy chỉ lo tìm Snitch tự nhiên không chú ý vòng cổ đã rớt ra ngoài, và thế là vòng cổ này đã bị Lucius nhìn thấy rõ.
“Tôi cực kỳ chắc chắn, ngay mấy ngày trước, tôi còn tận mắt thấy ba của tôi, mà tôi cũng chắc chắn ba của tôi cũng chưa nói rằng truyền vị gia chủ cho người khác.” Cho dù là truyền thì người thừa kế gia tộc Malfoy cũng là anh Lucius Malfoy, mà không phải cái người không biết chui ra từ đâu này, “Thân là người thừa kế gia tộc Malfoy, tôi nghĩ tôi có tư cách biết vì sao cậu lại có thể đeo huy hiệu của gia chủ chứ.” Trên đường hoa văn của huy hiệu gia chủ có thần chú, ngoại trừ người được tiến hành nghi thức kế thừa gia chủ rồi được gia phả thừa nhận thì bất kỳ ai nếu sử dụng hoa văn này sẽ gặp lời nguyền. Đó cũng là vì sao mà qua nhiều năm như vậy nhưng không có một người nào trong gia đình quý tộc lại dám vận dụng huy hiệu của gia chủ cả.
Mà hiện tại trên người Draco lại mang theo huy hiệu gia chủ Malfoy, nhưng lại không xuất hiện vấn đề nào cả, Lucius không thể hiểu nổi, chuyện liên quan đến gia tộc Malfoy anh cũng không cần phải lại đi tuân thủ lễ nghi chết tiệt gì gì đó.
Draco nhìn Lucius, nhất thời không biết nên nói gì.
Lucius đến gần Draco, ánh mắt lam xám nhìn chằm chằm Draco, “Nói cho tôi biết.” Anh gần như ra lệnh.
Draco giằng lại vòng cổ từ tay Lucius, lui về sau một bước. Tuy rằng áp suất pháp thuật của Lucius khổng lồ nhưng Draco lại không khó chịu chút nào, cho dù hiện tại pháp lực của cậu không phải là thời kỳ điên cuồng nhưng pháp lực này cũng đủ để đánh lại Lucius.
“Rầm” một tiếng, thần chú Lucius vốn ếm ra bị người phá mở, Harry sắc mặt trầm trọng xông vào, khi nhìn đến hai người trong phòng thay quần áo thì ngơ ngác, lập tức, cậu ngây ngô cười gãi đầu, “Tất cả mọi người đều đi rồi, hai người không đi sao?”
Lucius nheo mắt lại nhìn người giả ngu trước măt, bản thân anh ếm thần chú thì anh biết rõ, người có thể không tiếng động phá giải làm sao có thể vô hại như biểu hiện bên ngoài thế kia được, Harry Potter này nhìn qua thì nhỏ yếu nhưng dường như cũng không phải tốt đẹp gì.
“Potter, lễ nghi của cậu đâu hả!” Draco sửng sốt một chút rồi nhanh chóng mặc áo chùng vào, dường như không có việc gì đi về phía Harry, dường như bầu không khí cứng đơ giữa cậu và Lucius ngay từ đầu đều không tồn tại, “Cậu vẫn luôn quên gõ cửa như vậy.”
“Haizzz, Draco à, cậu đừng dạy dỗ mình thế chứ.” Harry đau đầu nói, “Cậu biết mình ghét nhất chính là lễ nghi quý tộc chết tiệt đó.”
“Nhưng bây giờ cậu đang ở Slytherin.” Cho nên cần phải duy trì lễ nghi tối thiểu.
“Nếu cậu khuyên được ông ta cho mình chuyển Nhà, mình nhất định chỉ trong vòng mười phút đóng gói lăn đến Gryffindor ngay.”
“Cậu coi như xong…”
Giọng nói chuyện dần dần đi xa, Lucius thu hồi tầm mắt, nhưng tức giận vẫn chưa tan đi, “Nhất định tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Lucius và Draco khác biệt lớn nhất: người trước là điều tra mọi chuyện rõ ràng mới có thể báo về nhà dù chuyện nhỏ hay chuyện lớn, mà Draco thì sau khi chuyện xảy ra liền lập tức đi nói với ba mình, sau đó mới có thể dần dần đi thăm dò nguyên do xảy ra.
Nhưng lúc này Lucius còn không biết, khi anh điều tra càng nhiều, khi anh càng hiểu rõ hơn về Draco thì anh càng lún sâu, cho đến khi phát hiện không ổn mà muốn bứt ra mới biết là không kịp nữa, chỉ có thể nhìn bản thân mình lún vào trong đó. Cho dù là đau đớn hay ngọt ngào, anh đều tự mình đi nhấm nháp, bởi đây là quyết định ngay từ đầu của anh.
Sau rồi, khi Severus hỏi anh có hối hận lúc này ra quyết định muốn điều tra về Draco hay không, anh nghĩ nghĩ nhưng không biết nên trả lời như nào.
Nếu không phải quyết định lúc này, anh sẽ không yêu khổ sở đến vậy, nhưng nếu không phải quyết định lúc này cũng có thể cả đời này của anh cũng không biết cái gì gọi là “yêu”, cho nên anh không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng đó cũng là chuyện từ nay về sau, hiện tại thì Lucius cũng chưa biết gì hết.
Trong phòng sinh hoạt chung Slytherin, Harry và Draco chào nhau về phòng ngủ của mình.
Draco nhìn bóng dáng Harry, một tia cười ấm áp gợi lên trên khóe miệng.
Cậu biết Harry chắc chắn cảm giác Lucius ếm thần chú mới có thể vội vội vàng vàng xông vào phòng thay quần áo. Harry biết trong thời không này cậu sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng vì cậu ấy cũng muốn cam đoan cậu không có việc gì mới an tâm, tuy thấy Lucius ở trong nhưng cậu cũng không hỏi gì hết, vì cậu ấy biết mình có thể xử lý tốt.
Nói trở về, đã lâu rồi cậu không nhìn thấy biểu tình khẩn trương trên mặt tên kia, lần cuối cùng nhìn thấy là do cậu lật lại bản án cho ba đỡ đầu còn làm chứng cho gia đình Malfoy (lật lại bản án và làm chứng là liên tiếp đồng thời phán án).
Đây là bạn bè đúng không? Sẽ lo lắng an toàn của cậu lại không hỏi cậu chuyện riêng tư, Harry giờ đây không chỉ là một Gryffindor mà đã bị Slytherin đồng hóa rồi. Dù sao thì một Gryffindor thuần túy trong Bộ Pháp thuật không thể đấu thắng với đám người bảo thủ trong Bộ Pháp thuật được đâu.
Ai có thể nghĩ đến hai thiếu niên như nước với lửa trong trường học ngày đó sau khi tốt nghiệp lại có thể trở thành bạn tri kỷ chứ?
Cho đến bây giờ, Draco chính mình còn chưa thể tin được.
Trên đường xoay người về phòng sinh hoạt trên mặt Harry vẫn luôn bình tĩnh.
Lucius Malfoy giờ mới năm thứ sáu nhưng khôn khéo hơn Draco năm sáu nhiều lắm, nếu anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Draco thì thân phận của Draco ngày nào đó sẽ cho ra ánh sáng.
Bọn họ đến từ một không gian song song khác, vô tình đánh vỡ quỹ đạo của bên này, nhưng nếu thân phận Draco được đưa ra ánh sáng, có lẽ sẽ rất rắc rối…
Lúc mở cửa Harry vẫn còn đang nghĩ về chuyện của Draco, nhưng một tầm mắt lợi hại thật sự nhìn chăm chú làm cả người cậu mất tự nhiên, cậu khó hiểu ngẩng đầu. Thời gian Severus hiếm khi không đùa nghịch độc dược mà lại chằm chằm theo dõi cậu, mang theo tầm mắt tức giận làm Harry vô tội chớp chớp mắt.
Sao cậu lại làm Severus tức giận được nhỉ?
“Hừ.” Severus lạnh lùng hừ một tiếng, mở sách vở ra không để ý tới Harry.
“Sev, anh làm sao vậy?” Harry khó hiểu hỏi han.
Người nào đó đang đọc sách không để ý tới cậu, từ đầu tới cuối đều lạnh mặt.
Haizzz, cậu vẫn giải quyết chuyện bên này trước đã, về phần thân phận của Draco đưa ra ánh sáng gì gì đó, hãy để Draco tự hao tâm tổn trí đi tính đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, mọi người đã nhìn ra sao, JQ của Lucius cha và rồng nhỏ sẽ bắt đầu từ lúc này. Tiểu Har à, nhóc xong đời rồi, giáo sư đã tức giận, còn không mau nhanh chóng đi an ủi đi.
Tác giả :
Đằng La Luyến Nguyệt