[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn
Chương 30: Kết thúc năm nhất
Hạ Liễu Quân
o0o
Chuyện Lestrange cứ như vậy lặng yên không tiếng động mà qua đi, thiếu đi một học sinh cũng không phải là chuyện lớn gì, Dumbledore nói vài ba câu đem chuyện giấu nhẹm đi.
Rất nhanh, cuộc thi cuối cũng có kết quả. Làm Harry giật mình là Hermione Granger đứng đầu cả năm, xem ra nữ phù thủy Muggle này rất lợi hại a! Harry đứng thứ hai, đối với Malfoy không phục lắm cậu chỉ có hai phần chênh lệch đã xuống đứng thứ ba, nhưng kỳ quái là cậu ta cũng không có biểu hiện tức giận quá rõ ràng, nếu thường ngày cậu ta đã sớm cầm đũa phép xông lại rồi. Hơn nữa, càng làm Harry kỳ quái chính là cậu ta vừa nhìn thấy mình sẽ nhịn không được xấu hổ, làm Harry không hiểu chi hết.
Tất cả đồ đạc được gia tinh đóng gói tốt, Harry kiểm tra tử tế một phen xác định không có bỏ sót thứ gì, sau đó chuẩn bị đi tạm biệt Snape.
Khi tiệc tối kết thúc chừng một giờ, Snape đương nhiên không bỏ qua một phút giây nào để nghiên cứu độc dược. Đây là chỗ tốt duy nhất từ lúc trọng sinh đến nay, anh dựa trên kết quả nghiên cứu đời trước mà tiếp tục. Nhìn sương mù trong vạc toát lên ngũ sắc (vàng xanh đỏ trắng đen) quen thuộc, độc dược biến hóa thần kỳ khiến người say mê, quả thực đồ tốt nhất trên đời rồi!
Nhưng loại hoàn cảnh tốt đẹp này rất nhanh bị một tên không biết mình giống du côn cắt ké phá vỡ, Harry ngoài cửa ló đầu vào: “Mr?” Cậu rất nhanh biết mình đến không phải lúc, “Mr… Đang bận?”
“… Không có gì…” Snape không có cách nào cự tuyệt đôi mắt xanh long lanh so với phỉ thúy còn óng ánh hơn của tên du côn cắt ké nào đó, thực tế khi nhóc con mang theo kỳ vọng nhìn mình, Snape cảm thấy mình đối với bất cứ yêu cầu nào của nhóc cũng không thể cự tuyệt.
“Chính là… vạc độc dược này không phải rất quan trọng sao?” Harry tuy nói vậy, nhưng vẫn cẩn thận đi vào hầm, “Là độc dược lần trước Mr đề cập tới sao?”
“Đúng vậy, dược này có thể trị hết di chứng của thần chú Crusio, có rất nhiều người bị Crusio hành hạ đến điên, có thể gia tăng tỷ lệ trị hết cho bọn họ.” Snape gật gật đầu, “Ta hiện tại nghiên cứu ra bán thành phẩm, có một số khâu còn đợi thương thảo.” Snape tắt lửa, đem đồ trên bàn thu dọn, sau đó chuyển qua Harry, “Đồ đạc của em thu dọn xong chưa?”
“Xong rồi, còn Mr? Mr lúc nào trở về?” Harry nhịn không được hỏi, “Sau khi bắt đầu nghỉ hè… Em có thể gặp Mr không? Bất quá… em cũng không biết em có thể đi ra không…” Gương mặt cậu vốn đang hưng phấn lại ỉu xìu xụ xuống.
“Em… rất muốn tới gặp ta?” Snape nhìn cậu bé trước mặt, đối với điều này trong lòng anh vô cùng sung sướng.
“Ừm, em có thể tìm Mr không?” Harry gật gật đầu, “Em không bên cạnh Mr nhắc nhở, Mr nhất định sẽ không chăm sóc tốt mình! Nói không chừng vì làm độc dược mà cả ngày không ăn cơm cà phê cùng bánh mì cũng không cung cấp cho thầy bao nhiêu dinh dưỡng!”
Snape cười cười, ngồi xuống ghế: “Nếu em có thể đi ra ngoài, em tùy thời có thể tới tìm ta.” Đáng tiếc em không có cách nào đi ra, anh trong lòng bỏ thêm một câu anh thống hận cái huyết thống ma pháp chết tiệt kia!
“Em như thế nào đi đến đây?” Harry hưng phấn hỏi, “Không có lò sưởi trong tường, cũng không dùng Độn thổ để di chuyển…”
“Vươn đũa phép của em ra…” Snape lười biếng nhắc nhở cậu, “Em ngay cả phương tiện giao thông cơ bản nhất cũng quên sao, cậu Potter?”
“Knight Bus!” Harry cười nói, “Em nhất định đi tìm Mr!”
“Được rồi, tiệc tối cuối kỳ cũng sắp bắt đầu rồi, đi thay đồng phục trước, chuẩn bị tốt cho em.” Ánh mắt Snape không vui khi nhìn cậu chỉ mặc một lớp quần áo.
“Vâng, Mr…” Harry dùng ngữ khí giống như hát trả lời, “Em đi trước!”
Nhìn thân ảnh Harry hoan hô tung tăng rời đi, Snape không khỏi cảm thấy buồn cười: thấy thế nào cũng còn vài phần Gryffindor… Cậu nhóc nói không chừng được trải nghiệm một lần bay nguy hiểm… Đợi đã nào…! Anh đột nhiên hồi phục tinh thần, Ron Weasley cùng Harry không còn qua lại, như vậy… Căn bản là không có chuyện ba anh em Weasley láy xe bay đi cứu Harry! Như vậy…
Snape đột nhiên đứng lên, anh không có quên, Harry năm hai gặp con gia tinh điên khùng kia, sau đó bị Bộ Pháp Thuật cảnh cáo, sau đó… Cậu bị đám Muggle nhốt lại! Chết tiệt, anh thế nào đem chuyện này quên mất! Snape bắt đầu trái phải đi lại, cái này không thể được, anh cũng không thể đám Muggle nhốt Harry vào tủ chén, phải nghĩ biện pháp…
Tiệc tối cuối kỳ chính thức bắt đầu, đối với tân sinh năm nhất đây là bửa tiệc thịnh soạn khó gặp. Trong lễ đường đầy ắp người, để ăn mừng Slytherin bảy năm liền đoạt được cúp nhà, học sinh Slytherin đem lễ đường trang trí thành màu xanh lá, khắp nơi đều treo cờ màu xanh lá.
Harry đối với cái cũng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng không biết tại sao, tiến vào lễ đường, trong đầu cậu lại hiện ra một cảnh khắp nơi đều là màu đỏ vàng, các lá cờ hình sư tử treo đầy lễ đường. Cậu lắc lắc đầu, đem cảnh khủng bố trong đầu mình xóa đi, sau đó trực tiếp đi đến bàn dài nhà Slytherin.
“Chào cậu, Potter.” Zabini gật đầu với cậu, giơ ly lên, “Vì Slytherin…”
“Vì Slytherin!” Harry đồng ý cũng giơ ly lên, hai người chạm cốc vào nhau, xong uống chất lỏng trong ly.
“Đây là gi?” Harry nhíu mày, “Có chút khó uống…”
“Bia bơ, mình cảm thấy cũng không tệ.” Zabini nói, “Chính là độ cồn quá thấp, so với Whiskey mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới, đáng tiếc còn chưa trưởng thành nên chưa được uống rượu.”
“A?” Harry có chút cứng nhắc trả lời, “Vậy sao…” Merlin, giáo dục quý tộc không phải là bồi dưỡng một đống ma men đó chứ?
“Lại một năm trôi qua!” Âm thanh Dumbledore làm đám học sinh phấn chấn im lặng lại, “Nhưng ta không thể không ở trước khi các trò lấp đầy cái bụng của mình bằng đống mỹ thực trước mặt, để một ông lão lải nhải trước…”
“Đúng vậy, cụ cũng biết mình là một lão già…” Harry lầm bầm, “Vậy thì ít lải nhải một chút đi…”
“Cậu còn bảy năm để nghe cái loại lải nhải này đó…” Zabini trêu ghẹo, “Hưởng thụ cho tốt đi!”
“Ừm, Potter… Cậu, ừm, nghỉ hè định qua như thế nào?” Malfoy đột nhiên lên tiếng hỏi một câu, Harry sợ tới mức thẩn thờ Malfoy uống lộn thuốc sao?
“Ách, tôi hỏi sao cậu không nói!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Malfoy đỏ bừng, “Cậu không biết lễ nghĩa hả?”
“A?! Thật xin lỗi!” Harry vội vàng trả lời, “Ừm, hiệu trưởng nói, tôi phải trở lại nhà dì…”
“Nhà dì cậu?” Malfoy thấp giọng hừ một tiếng, “Cậu muốn đi đến nhà Muggle dơ bẩn kia?”
“Hiệu trưởng chỉ thị.” Harry nhún nhún vai, “Cho dù bản thân mình với mấy người kia… quan hệ có chút khúc mắc…”
“Bọn Muggle đối với cậu thế nào?” Zabini hỏi.
“Bọn họ cho rằng ai có pháp thuật đều là quái vật.” Harry trả lời, “Bọn họ… sợ hãi pháp thuật…”
“Nha…” Malfoy lộ ra biểu tình chán ghét, “Muggle dơ bẩn…”
Harry không đi thuyết giáo uốn nắn cậu, bởi vì Dumbledore bắt đầu công bố học viện thắng cúp nhà: “Năm nay cúp nhà… ta thật cao hứng, nó lần nữa thuộc về Slytherin!”
Các học sinh Slytherin bắt đầu hoan hô, có mấy học sinh lần nữa cường điệu: “Bảy lần vinh quang! Đây là bảy lần liên tiếp đoạt cúp…” Malfoy cũng gõ vào mấy cốc chân dài, hoan hô. Harry trông thấy khóe miệng Snape nhếch lên tự hào nguy hiểm, cũng bắt tay với mấy viện trưởng khác.
Lập tức mọi người bắt đầu chính thức hưởng dụng bữa tiệc tối phong phú, Malfoy lại lần nữa khởi xướng vấn đề vừa rồi: “Potter… ừm, trong lúc nghỉ hè… Cậu có thể đến nhà tôi không? Cha tôi… ông rất muốn gặp cậu…” Cậu chần chừ giải thích, “Cha tôi sớm muốn nói chuyện với cậu, ông sẽ gởi lời chính thức cho cậu…” Đối mặt với Chúa cứu thế một tên tuổi lớn như vậy, chỉ mời miệng thật không lễ phép.
“Ngài Malfoy?” Harry nhíu mày, Lucius Malfoy, kết bạn với ngài ấy không tệ, từng là thủ hạ trung thành của Voldemort, ngài ấy thấy gì ở mình? Cậu thoáng suy tư một chút, gật gật đầu: “Vinh hạnh của tôi, có thể trở thành một thượng khách của trang viên Malfoy là vinh hạnh lớn lao của tôi! Nhưng là…” Ánh mắt cậu liếc một chút qua giáo sư Dumbledore, “Cậu cũng biết tình cảnh của tôi sau khi về nhà, tôi không biết thư mời của ngài Malfoy có thể đưa đến được không… Cậu biết, mấy người họ hàng của tôi cực kỳ hư vinh, bọn họ ước gì có một ít nhân vật lớn đến thăm hỏi, nhưng đại nhân vật của giới pháp thực không hợp yêu cầu của bọn họ…”
“Đương nhiên.” Malfoy hiểu rõ ý cậu, “Cảm ơn nhắc nhở của cậu, ngày nghỉ vui vẻ.” Malfoy giơ ly bia lên.
“Ngày nghỉ vui vẻ.” Harry cùng cậu chạm cốc.
Bước lên xe lửa, Harry nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ vụt qua, trong nội tâm vẫn chưa bình tĩnh: Lucius muốn gặp mình? Bởi vì mình là một Cứu thế chủ Slytherin? Chỉ sợ không đơn giản vậy. Nghĩ tới đây, cậu lập tức dẫn bút viết một lá thư cho Snape, đem chuyện Lucius Malfoy mời mình nói cho Mr, sau đó để Hedwig đem thư gửi ra ngoài. Hedwig vì mình nhiều lần liên tiếp không để nó đưa tin mà cảm thấy tức giận (bởi lông của nó quá rõ ràng, Harry không muốn người ta chú ý), Harry chỉ có thể liều mạng hống nó, rốt cục cũng làm cho nó bay ra ngoài cửa sổ.
Nhưng cậu cũng không biết, ở Hogwarts phòng hiệu trưởng, Dumbledore đang đối mặt với một cuộc nói chuyện càng thêm khó khăn
o0o
Chuyện Lestrange cứ như vậy lặng yên không tiếng động mà qua đi, thiếu đi một học sinh cũng không phải là chuyện lớn gì, Dumbledore nói vài ba câu đem chuyện giấu nhẹm đi.
Rất nhanh, cuộc thi cuối cũng có kết quả. Làm Harry giật mình là Hermione Granger đứng đầu cả năm, xem ra nữ phù thủy Muggle này rất lợi hại a! Harry đứng thứ hai, đối với Malfoy không phục lắm cậu chỉ có hai phần chênh lệch đã xuống đứng thứ ba, nhưng kỳ quái là cậu ta cũng không có biểu hiện tức giận quá rõ ràng, nếu thường ngày cậu ta đã sớm cầm đũa phép xông lại rồi. Hơn nữa, càng làm Harry kỳ quái chính là cậu ta vừa nhìn thấy mình sẽ nhịn không được xấu hổ, làm Harry không hiểu chi hết.
Tất cả đồ đạc được gia tinh đóng gói tốt, Harry kiểm tra tử tế một phen xác định không có bỏ sót thứ gì, sau đó chuẩn bị đi tạm biệt Snape.
Khi tiệc tối kết thúc chừng một giờ, Snape đương nhiên không bỏ qua một phút giây nào để nghiên cứu độc dược. Đây là chỗ tốt duy nhất từ lúc trọng sinh đến nay, anh dựa trên kết quả nghiên cứu đời trước mà tiếp tục. Nhìn sương mù trong vạc toát lên ngũ sắc (vàng xanh đỏ trắng đen) quen thuộc, độc dược biến hóa thần kỳ khiến người say mê, quả thực đồ tốt nhất trên đời rồi!
Nhưng loại hoàn cảnh tốt đẹp này rất nhanh bị một tên không biết mình giống du côn cắt ké phá vỡ, Harry ngoài cửa ló đầu vào: “Mr?” Cậu rất nhanh biết mình đến không phải lúc, “Mr… Đang bận?”
“… Không có gì…” Snape không có cách nào cự tuyệt đôi mắt xanh long lanh so với phỉ thúy còn óng ánh hơn của tên du côn cắt ké nào đó, thực tế khi nhóc con mang theo kỳ vọng nhìn mình, Snape cảm thấy mình đối với bất cứ yêu cầu nào của nhóc cũng không thể cự tuyệt.
“Chính là… vạc độc dược này không phải rất quan trọng sao?” Harry tuy nói vậy, nhưng vẫn cẩn thận đi vào hầm, “Là độc dược lần trước Mr đề cập tới sao?”
“Đúng vậy, dược này có thể trị hết di chứng của thần chú Crusio, có rất nhiều người bị Crusio hành hạ đến điên, có thể gia tăng tỷ lệ trị hết cho bọn họ.” Snape gật gật đầu, “Ta hiện tại nghiên cứu ra bán thành phẩm, có một số khâu còn đợi thương thảo.” Snape tắt lửa, đem đồ trên bàn thu dọn, sau đó chuyển qua Harry, “Đồ đạc của em thu dọn xong chưa?”
“Xong rồi, còn Mr? Mr lúc nào trở về?” Harry nhịn không được hỏi, “Sau khi bắt đầu nghỉ hè… Em có thể gặp Mr không? Bất quá… em cũng không biết em có thể đi ra không…” Gương mặt cậu vốn đang hưng phấn lại ỉu xìu xụ xuống.
“Em… rất muốn tới gặp ta?” Snape nhìn cậu bé trước mặt, đối với điều này trong lòng anh vô cùng sung sướng.
“Ừm, em có thể tìm Mr không?” Harry gật gật đầu, “Em không bên cạnh Mr nhắc nhở, Mr nhất định sẽ không chăm sóc tốt mình! Nói không chừng vì làm độc dược mà cả ngày không ăn cơm cà phê cùng bánh mì cũng không cung cấp cho thầy bao nhiêu dinh dưỡng!”
Snape cười cười, ngồi xuống ghế: “Nếu em có thể đi ra ngoài, em tùy thời có thể tới tìm ta.” Đáng tiếc em không có cách nào đi ra, anh trong lòng bỏ thêm một câu anh thống hận cái huyết thống ma pháp chết tiệt kia!
“Em như thế nào đi đến đây?” Harry hưng phấn hỏi, “Không có lò sưởi trong tường, cũng không dùng Độn thổ để di chuyển…”
“Vươn đũa phép của em ra…” Snape lười biếng nhắc nhở cậu, “Em ngay cả phương tiện giao thông cơ bản nhất cũng quên sao, cậu Potter?”
“Knight Bus!” Harry cười nói, “Em nhất định đi tìm Mr!”
“Được rồi, tiệc tối cuối kỳ cũng sắp bắt đầu rồi, đi thay đồng phục trước, chuẩn bị tốt cho em.” Ánh mắt Snape không vui khi nhìn cậu chỉ mặc một lớp quần áo.
“Vâng, Mr…” Harry dùng ngữ khí giống như hát trả lời, “Em đi trước!”
Nhìn thân ảnh Harry hoan hô tung tăng rời đi, Snape không khỏi cảm thấy buồn cười: thấy thế nào cũng còn vài phần Gryffindor… Cậu nhóc nói không chừng được trải nghiệm một lần bay nguy hiểm… Đợi đã nào…! Anh đột nhiên hồi phục tinh thần, Ron Weasley cùng Harry không còn qua lại, như vậy… Căn bản là không có chuyện ba anh em Weasley láy xe bay đi cứu Harry! Như vậy…
Snape đột nhiên đứng lên, anh không có quên, Harry năm hai gặp con gia tinh điên khùng kia, sau đó bị Bộ Pháp Thuật cảnh cáo, sau đó… Cậu bị đám Muggle nhốt lại! Chết tiệt, anh thế nào đem chuyện này quên mất! Snape bắt đầu trái phải đi lại, cái này không thể được, anh cũng không thể đám Muggle nhốt Harry vào tủ chén, phải nghĩ biện pháp…
Tiệc tối cuối kỳ chính thức bắt đầu, đối với tân sinh năm nhất đây là bửa tiệc thịnh soạn khó gặp. Trong lễ đường đầy ắp người, để ăn mừng Slytherin bảy năm liền đoạt được cúp nhà, học sinh Slytherin đem lễ đường trang trí thành màu xanh lá, khắp nơi đều treo cờ màu xanh lá.
Harry đối với cái cũng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng không biết tại sao, tiến vào lễ đường, trong đầu cậu lại hiện ra một cảnh khắp nơi đều là màu đỏ vàng, các lá cờ hình sư tử treo đầy lễ đường. Cậu lắc lắc đầu, đem cảnh khủng bố trong đầu mình xóa đi, sau đó trực tiếp đi đến bàn dài nhà Slytherin.
“Chào cậu, Potter.” Zabini gật đầu với cậu, giơ ly lên, “Vì Slytherin…”
“Vì Slytherin!” Harry đồng ý cũng giơ ly lên, hai người chạm cốc vào nhau, xong uống chất lỏng trong ly.
“Đây là gi?” Harry nhíu mày, “Có chút khó uống…”
“Bia bơ, mình cảm thấy cũng không tệ.” Zabini nói, “Chính là độ cồn quá thấp, so với Whiskey mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới, đáng tiếc còn chưa trưởng thành nên chưa được uống rượu.”
“A?” Harry có chút cứng nhắc trả lời, “Vậy sao…” Merlin, giáo dục quý tộc không phải là bồi dưỡng một đống ma men đó chứ?
“Lại một năm trôi qua!” Âm thanh Dumbledore làm đám học sinh phấn chấn im lặng lại, “Nhưng ta không thể không ở trước khi các trò lấp đầy cái bụng của mình bằng đống mỹ thực trước mặt, để một ông lão lải nhải trước…”
“Đúng vậy, cụ cũng biết mình là một lão già…” Harry lầm bầm, “Vậy thì ít lải nhải một chút đi…”
“Cậu còn bảy năm để nghe cái loại lải nhải này đó…” Zabini trêu ghẹo, “Hưởng thụ cho tốt đi!”
“Ừm, Potter… Cậu, ừm, nghỉ hè định qua như thế nào?” Malfoy đột nhiên lên tiếng hỏi một câu, Harry sợ tới mức thẩn thờ Malfoy uống lộn thuốc sao?
“Ách, tôi hỏi sao cậu không nói!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Malfoy đỏ bừng, “Cậu không biết lễ nghĩa hả?”
“A?! Thật xin lỗi!” Harry vội vàng trả lời, “Ừm, hiệu trưởng nói, tôi phải trở lại nhà dì…”
“Nhà dì cậu?” Malfoy thấp giọng hừ một tiếng, “Cậu muốn đi đến nhà Muggle dơ bẩn kia?”
“Hiệu trưởng chỉ thị.” Harry nhún nhún vai, “Cho dù bản thân mình với mấy người kia… quan hệ có chút khúc mắc…”
“Bọn Muggle đối với cậu thế nào?” Zabini hỏi.
“Bọn họ cho rằng ai có pháp thuật đều là quái vật.” Harry trả lời, “Bọn họ… sợ hãi pháp thuật…”
“Nha…” Malfoy lộ ra biểu tình chán ghét, “Muggle dơ bẩn…”
Harry không đi thuyết giáo uốn nắn cậu, bởi vì Dumbledore bắt đầu công bố học viện thắng cúp nhà: “Năm nay cúp nhà… ta thật cao hứng, nó lần nữa thuộc về Slytherin!”
Các học sinh Slytherin bắt đầu hoan hô, có mấy học sinh lần nữa cường điệu: “Bảy lần vinh quang! Đây là bảy lần liên tiếp đoạt cúp…” Malfoy cũng gõ vào mấy cốc chân dài, hoan hô. Harry trông thấy khóe miệng Snape nhếch lên tự hào nguy hiểm, cũng bắt tay với mấy viện trưởng khác.
Lập tức mọi người bắt đầu chính thức hưởng dụng bữa tiệc tối phong phú, Malfoy lại lần nữa khởi xướng vấn đề vừa rồi: “Potter… ừm, trong lúc nghỉ hè… Cậu có thể đến nhà tôi không? Cha tôi… ông rất muốn gặp cậu…” Cậu chần chừ giải thích, “Cha tôi sớm muốn nói chuyện với cậu, ông sẽ gởi lời chính thức cho cậu…” Đối mặt với Chúa cứu thế một tên tuổi lớn như vậy, chỉ mời miệng thật không lễ phép.
“Ngài Malfoy?” Harry nhíu mày, Lucius Malfoy, kết bạn với ngài ấy không tệ, từng là thủ hạ trung thành của Voldemort, ngài ấy thấy gì ở mình? Cậu thoáng suy tư một chút, gật gật đầu: “Vinh hạnh của tôi, có thể trở thành một thượng khách của trang viên Malfoy là vinh hạnh lớn lao của tôi! Nhưng là…” Ánh mắt cậu liếc một chút qua giáo sư Dumbledore, “Cậu cũng biết tình cảnh của tôi sau khi về nhà, tôi không biết thư mời của ngài Malfoy có thể đưa đến được không… Cậu biết, mấy người họ hàng của tôi cực kỳ hư vinh, bọn họ ước gì có một ít nhân vật lớn đến thăm hỏi, nhưng đại nhân vật của giới pháp thực không hợp yêu cầu của bọn họ…”
“Đương nhiên.” Malfoy hiểu rõ ý cậu, “Cảm ơn nhắc nhở của cậu, ngày nghỉ vui vẻ.” Malfoy giơ ly bia lên.
“Ngày nghỉ vui vẻ.” Harry cùng cậu chạm cốc.
Bước lên xe lửa, Harry nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ vụt qua, trong nội tâm vẫn chưa bình tĩnh: Lucius muốn gặp mình? Bởi vì mình là một Cứu thế chủ Slytherin? Chỉ sợ không đơn giản vậy. Nghĩ tới đây, cậu lập tức dẫn bút viết một lá thư cho Snape, đem chuyện Lucius Malfoy mời mình nói cho Mr, sau đó để Hedwig đem thư gửi ra ngoài. Hedwig vì mình nhiều lần liên tiếp không để nó đưa tin mà cảm thấy tức giận (bởi lông của nó quá rõ ràng, Harry không muốn người ta chú ý), Harry chỉ có thể liều mạng hống nó, rốt cục cũng làm cho nó bay ra ngoài cửa sổ.
Nhưng cậu cũng không biết, ở Hogwarts phòng hiệu trưởng, Dumbledore đang đối mặt với một cuộc nói chuyện càng thêm khó khăn
Tác giả :
Tam Cá Quyển