[Harry Poter x Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh
Chương 10: Nói dối
“Xem, hai tiểu thiên sứ thân yêu xuống kìa.” Phu nhân Steven thấy Voldemort và Harry xuống lầu, quay đầu nói với chồng mình.
Tuy ngài Steven hiền lành thân thiện như vợ mình, nhưng ông là một người ít nói, mỉm cười đặt khuông bánh mì vàng óng mới ra lò trên bàn, gật đầu với Harry và Voldemort, ý bảo bọn chúng dùng bữa.
Phu nhân Steven hiển nhiên biết tính cách của chồng mình, làm vợ ông từ năm hai mươi tuổi tới nay, bọn họ đã sống chung bốn mươi năm, thời gian đủ để hiểu nhau.
Phu nhân Steven giúp Harry và Voldemort kéo ghế dựa, đương nhiên, hai cái ghế này là cố ý chuẩn bị cho bọn chúng, trên mặt ghế còn có đệm dày vừa mềm mại vừa ấm áp.
“Cám ơn phu nhân.” Harry để phu nhân Steven nâng mình lên ghế, rất lễ phép nói cảm ơn, những sợi tóc đen hỗn độn vì tắm rửa nên có chút ướt át, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt xanh lá to tròn phảng phất hơi nước, trong sáng vô cùng.
Voldemort rút khóe miệng, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài Steven rồi tự mình ngồi lên ghế, mái tóc đem của hắn cũng ướt nhưng nằm gọn gàng bên tai không hề rối loạn, đôi mắt đỏ tỏa hào quang, hắn ngồi bên bàn ăn, vẻ mặt bình tĩnh, cử chỉ tao nhã, giống như vương tử tham dự yến hội, đương nhiên, nếu không nhìn đến đồ ngủ hình con thỏ đáng yêu của hắn.
“Thật là hai đứa trẻ đáng yêu.” Nhìn thấy hai đứa trẻ có khuôn mặt giống nhau, cử chỉ lại hoàn toàn khác biệt, nhưng đều động lòng người, phu nhân Steven cảm thán.
Đối với lời khen ngợi kiểu này, Harry không sao cả, nhưng người bên cạnh cậu lại tản ra lạnh lẽo, cánh tay kề bên cạnh hắn của cậu đã tê liệt, trong lòng thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn phu nhân Steven, tỏ vẻ rất đói: “Phu nhân, chúng con có thể ăn mấy thứ này sao?”
“Đương nhiên.” Phu nhân Steven dừng việc tán thưởng, giật mình nhìn tiểu Harry vì khiếp sợ mà cúi đầu: “Chẳng lẽ có người không cho các con ăn?”
“Không, không có.” Harry vội vàng lắc đầu, lặng lẽ nhìn những miếng bánh mì vàng óng còn tỏa nhiệt, hai tay không ngừng vò y phục.
Phu nhân Steven đau lòng, bà vội vàng đặt một miếng bánh mì vào đĩa của Harry, đương nhiên không quên tiểu Voldemort “đáng thương” đang trầm mặc: “Nhanh ăn đi, các con đáng thương của ta, chắc chắn các con rất đói.”
“Cám ơn phu nhân, ngài thực sự rất tốt bụng.” Harry cảm kích nhìn phu nhân Steven, hai mắt ngấn lệ, cậu cẩn thận cắn một miếng bánh mì, đột nhiên kêu to: “Thật sự rất ngon, con chưa từng được ăn bánh mì ngon như vậy.”
“Thật sao?” Ít lời như ngài Steven cũng nheo mắt cười, không ai không thích tác phẩm của mình được khen ngợi, huống chi là lời khen của một đứa nhỏ chân thật đáng yêu: “Vậy nhanh ăn.”
“Dạ.” Harry liên tục gật đầu, cắn một miếng to, còn nhân tiện quay đầu nói với Voldemort: “Tom, ngươi cũng ăn đi, thực sự rất ngon.”
Voldemort gật đầu, cũng cắn một niếng to, tuy không khoa trương tán thưởng như Harry, nhưng vẻ mặt thỏa mãn của hắn đã nói lên tất cả? Đương nhiên, đây là hình ảnh trong mắt ngài Steven và phu nhân.
Tình huống thật sự là:
Voldemort hung hăng phóng nhãn đao về phía Harry: “Ngu ngốc.”
Harry oán giận: “Ngươi nghĩ ta vì ai chứ?”
Voldemort nhún vai: “Ta chỉ có thể nói ngươi rất thích hợp diễn vai kẻ ngốc.”
Harry: “…… Ta giận.” Hóa giận dữ thành ăn uống, cậu cắn một miếng lớn.
Rốt cục Voldemort báo thù được vụ quần áo ngủ, nở nụ cười vừa lòng, thích ý hưởng thụ mĩ thực. Không thể không nói, tay nghề của hai lão Muggle cũng được.
“Hai ngài không ăn sao?” Harry cẩn thận múc một thìa bánh ngọt tráng miệng sau bữa ăn, ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng.
Ngài Steven không nói gì, nhưng liên tục bỏ gỗ vào lò sưởi để lửa lớn hơn, cả phòng càng thêm ấm áp. Phu nhân Steven lẳng lặng nhìn động tác của chồng, trong mắt là hạnh phúc và yêu thương, nương theo ánh lửa, gương mặt già nua của bà hiện lên nét sáng bóng, hồng nhuận, thực động lòng người.
Cho đến khi ngài Steven làm xong việc, phu nhân Steven cẩn thận giúp ông phủi đi vụn gỗ trên người, mới quay đầu lại nhìn Harry cười nói: “Chúng ta đã ăn rồi, mấy cái này làm vì các con, thích chứ?”
“Vâng.” Harry gật đầu: “Rất thích, cảm ơn các ngài, ngài Steven, phu nhân Steven.”
“Chúng ta nên cảm ơn các con mới đúng.” Phu nhân Steven rót một ly hồng trà ấm áp, đưa cho chồng mình, mỉm cười: “Các con không biết, hôm nay là kỉ niệm bốn mươi năm ngày chúng ta kết hôn.”
“Oh, thật sao?” Harry giật mình mở to mắt: “Thực xin lỗi, chúng con không biết.”
“Không, không.” Phu nhân Steven lắc đầu: “Ta không có ý trách các con quấy rầy chúng ta, sự thật, chúng ta thực sự cảm ơn các con, vì các con là những đứa nhỏ duy nhất cùng chúng ta kỉ niệm ngày này.”
“Vậy con của ngài đâu? Họ không cùng ngài kỉ niệm ngày này sao?” Harry mở to mắt, hỏi.
Phu nhân Steven và chồng mình nhìn nhau, nụ cười có chút chua xót: “Chúng ta không có con, tuy chúng ta từng cầu nguyện vô số lần, nhưng bốn mươi năm qua đều không có đứa trẻ nào bên cạnh.”
“Cho tới hôm nay.” Ngài Steven vỗ vai vợ, ý bảo bà đến ngồi bên cạnh mình.
“Đúng vậy, cho tới hôm nay.” Phu nhân Steven mỉm cười nhìn mái đầu đã bạc của người trong lòng: “Các con nhất định là ân huệ của thượng đế, đến an ủi hai lão già đáng thương này.”
“Kỳ thật ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây, bởi vì em của ta đã mất, nó để lại cho chúng ta một căn nhà ở nội thànhLondon, nó hy vọng chúng ta nhận ý tốt của nó, đừng để căn nhà của nó lạnh lẽo.” Phu nhân Steven uống một ngụm hồng trà trong tay ngài Steven, buồn cười nhìn khuôn mặt già nua của chồng mình đỏ lên, kết hôn bao nhiêu năm ông ấy vẫn dễ thẹn thùng như vậy: “Nửa đời trước của chúng ta đều ở đây, nên chúng ta muốn ở đây qua ngày này, mà các con, là lễ vật tốt nhất cho ngày kỉ niệm này.”
“Thực có lỗi với hai con, để hai con thỏa mãn nguyện vọng của hai lão nhân chúng ta.” Phu nhân Steven nhìn Harry và Voldemort, áy náy, ánh mắt ấm áp lại có chút ướt át.
Nhìn thấy ánh mắt như vậy, dù thế nào Harry cũng không thể tức giận, huống chi, bọn họ rất dễ gần và tốt bụng, tuy quen biết không đến mấy tiếng nhưng Harry thực sự thích bọn họ.
Harry há miệng thở dốc, chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng chậm một bước, Voldemort đã lên tiếng trước, nói ra lời kinh người: “Không, nên xin lỗi là chúng con mới đúng.”
“Kỳ thật, chúng con là cô nhi.”
Cái gì? Cái gì? Cái gì?
Đầu Harry ong ong, cậu chỉ có thể há hốc miệng, cứng ngắc nghe Voldemort giả thương tâm nghẹn ngào thuật lại. Oh, Merlin a, tại sao đến bây giờ cậu mới biết Voldemort có khiếu kể chuyện?
Cha mẹ đều mất? Ừm, mẹ thì thực sự như thế, nhưng phải không tính đến người cha đang sống tốt kia.
Không có thân thích? Ừm, có thể nói như vậy, nhưng phải trừ đi ông cậu điên điên ngây ngốc Morfin Gaunt.
Bị bắt buộc vào cô nhi viện? Ừm, thật sự là vào cô nhi viện, nhưng phải không kể đến hai từ ” Bắt buộc” kia.
Có người muốn nhận nuôi em trai yêu quý? Ừm, đây xem như là sự thật, từ từ, ai là em trai yêu quý của hắn chứ!
Không muốn rời xa em trai, vì thế mang theo em trai chạy khỏi cô nhi viện? Ừm, chạy trốn là sự thật, nhưng tại sao cậu không biết nguyên nhân Voldemort rời đi lại cảm động lòng người như vậy? Nói mới nhớ, không phải lúc đó hắn cũng được nhận nuôi sao? Được rồi, tuy là bị cậu kéo xuống nước.
Harry đầu đầy hắc tuyến khi nghe chuyện của Voldemort, nhìn hai vợ chồng bị câu chuyện kia làm cảm động đến rơi lệ, ý nghĩ đầu tiên là, có trí thông minh cao thật sự sai lầm! Ý nghĩ tiếp theo là, nên chân thành đề nghị với Voldemort: Sau này ngươi làm phát thanh đi, tin ta, dựa vào thiên phú kể chuyện của ngươi, nghề nghiệp đó thực sự thích hợp.
“Chắc chắn rất khó khăn, các con đáng thương của ta.” Phu nhân Steven nhận khăn tay từ chồng mình, lau lệ nơi khóe mắt, trìu mến nhìn Voldemort: “Luôn chăm sóc em trai yêu quý, đôi vai nhỏ bé của con gánh vác tất cả.”
“Không.” Voldemort lắc đầu, đôi mắt đỏ tràn ngập kiên định: “Đó là em trai duy nhất của con, cũng là người thân duy nhất trên đời này của con, con đã từng thề rằng, sẽ luôn luôn bảo vệ em ấy.”
“Thật sự là một đứa trẻ kiên cường.” Phu nhân Steven gật đầu tán thưởng, sau đó, cùng ngài Steven trao đổi ánh mắt, cúi đầu nhìn Harry và Voldemort nói: “Như vậy, hai con, ta muốn đề nghị hai con một chuyện, các con có đồng ý sống cùng chúng ta không?”
Tuy ngài Steven hiền lành thân thiện như vợ mình, nhưng ông là một người ít nói, mỉm cười đặt khuông bánh mì vàng óng mới ra lò trên bàn, gật đầu với Harry và Voldemort, ý bảo bọn chúng dùng bữa.
Phu nhân Steven hiển nhiên biết tính cách của chồng mình, làm vợ ông từ năm hai mươi tuổi tới nay, bọn họ đã sống chung bốn mươi năm, thời gian đủ để hiểu nhau.
Phu nhân Steven giúp Harry và Voldemort kéo ghế dựa, đương nhiên, hai cái ghế này là cố ý chuẩn bị cho bọn chúng, trên mặt ghế còn có đệm dày vừa mềm mại vừa ấm áp.
“Cám ơn phu nhân.” Harry để phu nhân Steven nâng mình lên ghế, rất lễ phép nói cảm ơn, những sợi tóc đen hỗn độn vì tắm rửa nên có chút ướt át, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt xanh lá to tròn phảng phất hơi nước, trong sáng vô cùng.
Voldemort rút khóe miệng, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài Steven rồi tự mình ngồi lên ghế, mái tóc đem của hắn cũng ướt nhưng nằm gọn gàng bên tai không hề rối loạn, đôi mắt đỏ tỏa hào quang, hắn ngồi bên bàn ăn, vẻ mặt bình tĩnh, cử chỉ tao nhã, giống như vương tử tham dự yến hội, đương nhiên, nếu không nhìn đến đồ ngủ hình con thỏ đáng yêu của hắn.
“Thật là hai đứa trẻ đáng yêu.” Nhìn thấy hai đứa trẻ có khuôn mặt giống nhau, cử chỉ lại hoàn toàn khác biệt, nhưng đều động lòng người, phu nhân Steven cảm thán.
Đối với lời khen ngợi kiểu này, Harry không sao cả, nhưng người bên cạnh cậu lại tản ra lạnh lẽo, cánh tay kề bên cạnh hắn của cậu đã tê liệt, trong lòng thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn phu nhân Steven, tỏ vẻ rất đói: “Phu nhân, chúng con có thể ăn mấy thứ này sao?”
“Đương nhiên.” Phu nhân Steven dừng việc tán thưởng, giật mình nhìn tiểu Harry vì khiếp sợ mà cúi đầu: “Chẳng lẽ có người không cho các con ăn?”
“Không, không có.” Harry vội vàng lắc đầu, lặng lẽ nhìn những miếng bánh mì vàng óng còn tỏa nhiệt, hai tay không ngừng vò y phục.
Phu nhân Steven đau lòng, bà vội vàng đặt một miếng bánh mì vào đĩa của Harry, đương nhiên không quên tiểu Voldemort “đáng thương” đang trầm mặc: “Nhanh ăn đi, các con đáng thương của ta, chắc chắn các con rất đói.”
“Cám ơn phu nhân, ngài thực sự rất tốt bụng.” Harry cảm kích nhìn phu nhân Steven, hai mắt ngấn lệ, cậu cẩn thận cắn một miếng bánh mì, đột nhiên kêu to: “Thật sự rất ngon, con chưa từng được ăn bánh mì ngon như vậy.”
“Thật sao?” Ít lời như ngài Steven cũng nheo mắt cười, không ai không thích tác phẩm của mình được khen ngợi, huống chi là lời khen của một đứa nhỏ chân thật đáng yêu: “Vậy nhanh ăn.”
“Dạ.” Harry liên tục gật đầu, cắn một miếng to, còn nhân tiện quay đầu nói với Voldemort: “Tom, ngươi cũng ăn đi, thực sự rất ngon.”
Voldemort gật đầu, cũng cắn một niếng to, tuy không khoa trương tán thưởng như Harry, nhưng vẻ mặt thỏa mãn của hắn đã nói lên tất cả? Đương nhiên, đây là hình ảnh trong mắt ngài Steven và phu nhân.
Tình huống thật sự là:
Voldemort hung hăng phóng nhãn đao về phía Harry: “Ngu ngốc.”
Harry oán giận: “Ngươi nghĩ ta vì ai chứ?”
Voldemort nhún vai: “Ta chỉ có thể nói ngươi rất thích hợp diễn vai kẻ ngốc.”
Harry: “…… Ta giận.” Hóa giận dữ thành ăn uống, cậu cắn một miếng lớn.
Rốt cục Voldemort báo thù được vụ quần áo ngủ, nở nụ cười vừa lòng, thích ý hưởng thụ mĩ thực. Không thể không nói, tay nghề của hai lão Muggle cũng được.
“Hai ngài không ăn sao?” Harry cẩn thận múc một thìa bánh ngọt tráng miệng sau bữa ăn, ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng.
Ngài Steven không nói gì, nhưng liên tục bỏ gỗ vào lò sưởi để lửa lớn hơn, cả phòng càng thêm ấm áp. Phu nhân Steven lẳng lặng nhìn động tác của chồng, trong mắt là hạnh phúc và yêu thương, nương theo ánh lửa, gương mặt già nua của bà hiện lên nét sáng bóng, hồng nhuận, thực động lòng người.
Cho đến khi ngài Steven làm xong việc, phu nhân Steven cẩn thận giúp ông phủi đi vụn gỗ trên người, mới quay đầu lại nhìn Harry cười nói: “Chúng ta đã ăn rồi, mấy cái này làm vì các con, thích chứ?”
“Vâng.” Harry gật đầu: “Rất thích, cảm ơn các ngài, ngài Steven, phu nhân Steven.”
“Chúng ta nên cảm ơn các con mới đúng.” Phu nhân Steven rót một ly hồng trà ấm áp, đưa cho chồng mình, mỉm cười: “Các con không biết, hôm nay là kỉ niệm bốn mươi năm ngày chúng ta kết hôn.”
“Oh, thật sao?” Harry giật mình mở to mắt: “Thực xin lỗi, chúng con không biết.”
“Không, không.” Phu nhân Steven lắc đầu: “Ta không có ý trách các con quấy rầy chúng ta, sự thật, chúng ta thực sự cảm ơn các con, vì các con là những đứa nhỏ duy nhất cùng chúng ta kỉ niệm ngày này.”
“Vậy con của ngài đâu? Họ không cùng ngài kỉ niệm ngày này sao?” Harry mở to mắt, hỏi.
Phu nhân Steven và chồng mình nhìn nhau, nụ cười có chút chua xót: “Chúng ta không có con, tuy chúng ta từng cầu nguyện vô số lần, nhưng bốn mươi năm qua đều không có đứa trẻ nào bên cạnh.”
“Cho tới hôm nay.” Ngài Steven vỗ vai vợ, ý bảo bà đến ngồi bên cạnh mình.
“Đúng vậy, cho tới hôm nay.” Phu nhân Steven mỉm cười nhìn mái đầu đã bạc của người trong lòng: “Các con nhất định là ân huệ của thượng đế, đến an ủi hai lão già đáng thương này.”
“Kỳ thật ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây, bởi vì em của ta đã mất, nó để lại cho chúng ta một căn nhà ở nội thànhLondon, nó hy vọng chúng ta nhận ý tốt của nó, đừng để căn nhà của nó lạnh lẽo.” Phu nhân Steven uống một ngụm hồng trà trong tay ngài Steven, buồn cười nhìn khuôn mặt già nua của chồng mình đỏ lên, kết hôn bao nhiêu năm ông ấy vẫn dễ thẹn thùng như vậy: “Nửa đời trước của chúng ta đều ở đây, nên chúng ta muốn ở đây qua ngày này, mà các con, là lễ vật tốt nhất cho ngày kỉ niệm này.”
“Thực có lỗi với hai con, để hai con thỏa mãn nguyện vọng của hai lão nhân chúng ta.” Phu nhân Steven nhìn Harry và Voldemort, áy náy, ánh mắt ấm áp lại có chút ướt át.
Nhìn thấy ánh mắt như vậy, dù thế nào Harry cũng không thể tức giận, huống chi, bọn họ rất dễ gần và tốt bụng, tuy quen biết không đến mấy tiếng nhưng Harry thực sự thích bọn họ.
Harry há miệng thở dốc, chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng chậm một bước, Voldemort đã lên tiếng trước, nói ra lời kinh người: “Không, nên xin lỗi là chúng con mới đúng.”
“Kỳ thật, chúng con là cô nhi.”
Cái gì? Cái gì? Cái gì?
Đầu Harry ong ong, cậu chỉ có thể há hốc miệng, cứng ngắc nghe Voldemort giả thương tâm nghẹn ngào thuật lại. Oh, Merlin a, tại sao đến bây giờ cậu mới biết Voldemort có khiếu kể chuyện?
Cha mẹ đều mất? Ừm, mẹ thì thực sự như thế, nhưng phải không tính đến người cha đang sống tốt kia.
Không có thân thích? Ừm, có thể nói như vậy, nhưng phải trừ đi ông cậu điên điên ngây ngốc Morfin Gaunt.
Bị bắt buộc vào cô nhi viện? Ừm, thật sự là vào cô nhi viện, nhưng phải không kể đến hai từ ” Bắt buộc” kia.
Có người muốn nhận nuôi em trai yêu quý? Ừm, đây xem như là sự thật, từ từ, ai là em trai yêu quý của hắn chứ!
Không muốn rời xa em trai, vì thế mang theo em trai chạy khỏi cô nhi viện? Ừm, chạy trốn là sự thật, nhưng tại sao cậu không biết nguyên nhân Voldemort rời đi lại cảm động lòng người như vậy? Nói mới nhớ, không phải lúc đó hắn cũng được nhận nuôi sao? Được rồi, tuy là bị cậu kéo xuống nước.
Harry đầu đầy hắc tuyến khi nghe chuyện của Voldemort, nhìn hai vợ chồng bị câu chuyện kia làm cảm động đến rơi lệ, ý nghĩ đầu tiên là, có trí thông minh cao thật sự sai lầm! Ý nghĩ tiếp theo là, nên chân thành đề nghị với Voldemort: Sau này ngươi làm phát thanh đi, tin ta, dựa vào thiên phú kể chuyện của ngươi, nghề nghiệp đó thực sự thích hợp.
“Chắc chắn rất khó khăn, các con đáng thương của ta.” Phu nhân Steven nhận khăn tay từ chồng mình, lau lệ nơi khóe mắt, trìu mến nhìn Voldemort: “Luôn chăm sóc em trai yêu quý, đôi vai nhỏ bé của con gánh vác tất cả.”
“Không.” Voldemort lắc đầu, đôi mắt đỏ tràn ngập kiên định: “Đó là em trai duy nhất của con, cũng là người thân duy nhất trên đời này của con, con đã từng thề rằng, sẽ luôn luôn bảo vệ em ấy.”
“Thật sự là một đứa trẻ kiên cường.” Phu nhân Steven gật đầu tán thưởng, sau đó, cùng ngài Steven trao đổi ánh mắt, cúi đầu nhìn Harry và Voldemort nói: “Như vậy, hai con, ta muốn đề nghị hai con một chuyện, các con có đồng ý sống cùng chúng ta không?”
Tác giả :
Tam Thiên Lưu Li